Chương 856
Vô Danh
18/04/2019
Đâu có ai dạy con trai mình cướp vợ như vấy
Đầu Dung Cảnh muốn nổ tung
Anh ta nhanh chóng từ trên ghế sofa đứng lên, “Con không nói với mọi người nữa, con về nghỉ ngơi, hai đêm không ngủ rồi, con phải về nhà ngủ!”
“Vợ cũng không có, mà còn ngủ! Ngủ cái mông!”
Lão thái thái nhấn Dung Cảnh xuống, ánh mắt sắc bén lườm anh ta, “Dung Cảnh, những cái con vừa nói….không lẽ đều là nói dối mẹ chứ!”
Không đợi Dung Cảnh mở miệng, lão thái thái tiếp tục tra hỏi, “Thật ra con thích đồng tính, sau đó bịa ra một câu chuyện, là vì để mẹ và ba con đừng lo lắng cho hôn nhân của con, phải không?”
Dung lão nghe thấy, nhanh chóng đặt tờ báo xuống, ánh mặt nhìn thẳng vào Dung Cảnh.
Lão thái thái đôi mắt giống như cái móc, “Mau nói, con lừa ba mẹ phải không!”
“Không có!”
“Thật không?!”
“Thật sự không có, con thật sự thích cô ta rồi!”
Lão thái thái mới thở phào, nói chung là thích một người đã có chồng còn hơn thích một người đồng tính nhiều.
“Thằng con trai khờ khạo này, thích rồi thì ra tay đi, 顾及那么多干什么. Con nghĩ thử xem, Lưu Tuyền cưới vào gia đình như vậy, muốn dọn đi cũng không dọn được, sau này còn phải ngày ngày đối mặt với mẹ chồng với em chồng, mỗi ngày đều sống giữa nước sâu lửa nóng, mẹ để cho con đi cướp, thực tế là để con sớm cứu cô ta ra. Con nghĩ ra có phải lý do này không, nếu như cô ta cứ tiếp tục sống trong Tần gia, còn không biết sẽ bị áp bức, hại thành cái gì!”
Dung Cảnh đột nhiên rung động.
Nhưng mà rất nhanh anh ta làm gạt bỏ ý tưởng này.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, ngoài trừ là Lưu Tuyền thật sự ly hôn rồi, không thôi thì con không bước nửa bước.”
Lão thái thái giận dữ nhìn chằm chằm Dung Cảnh, “Con đó con, một khúc gỗ như con, thật sự là đầu bước bỉnh, tại sao không muốn hiểu chứ, Uầy----ai nhè bây giờ con chưa có vợ, thật là…..mẹ không biết nói con như thế nào nữa!”
“Vậy thì mẹ già đừng nói nữa.”
Lão thái thái tức đến đặt mông ngồi lên ghế sofa, tròng mắt đảo một vòng, đột nhiên ôm lấy ngực và hét lên, “Ây da----Lão Dung à, số tôi sao khổ vậy, ông nói xem, tôi lớn tuổi như thế rồi, muốn ôm chấu nội thì có sai không?”
Dung lão nhìn thấy vợ mình như vậy, nhanh chóng ném tờ báo và ngồi qua đó, “Quế Anh à, bà đừng tức giận nữa…..”
“Tôi có thể không tức giận sao, con trai người ta 29 tuổi con của chúng đã biết chạy rồi, ông không biết sao, những người đồng chí của chúng ta đã bàn luận riêng tư như thế nào về Dung Cảnh chứ. Nói rằng cậu ta nếu không thích đàn ông thì là yếu sinh lí, chứ làm sao có thể đến tuổi này rồi mà bạn gái cũng không có….ngày nào tôi cũng bị người ta dùng ánh mặt kỳ lạ để nhìn.” Lão thái thái vừa nói vừa lén nhìn Dung Cảnh, nhìn thấy Dung Cảnh một chút phản ứng cũng không có, bà ấy đột nhiên tức giận lên, “Dung cảnh, con không thấy mẹ đang khóc sao!”
Dung Cảnh lấy một quả táo từ trên bàn cà phê, và nghiên chân, “Mẹ tiếp tục đi!”
Lão thái thái, “…..”
Không diễn được nữa, lão thái thái ho một tiếng và trở lại bình thường, “Dung Cảnh à, không phải mẹ nói con….” Nhìn Dung Cảnh có ý định đứng lên và đi, lão thái thái nhanh chóng im miệng, “Được được được, mẹ không nói nữa được chưa, không phải nói mệt sao, nhanh chóng lên lầu nghỉ ngơi đi!:
“Chuyện con nhờ mẹ?”
“Con đặt 120 trái tim!” Lão thái thái đập ngực mạnh dạn đảm bảo, “Tần gia bên đó mẹ chắc chắn giúp con nhìn chằm chằm, có bất kỳ dấu hiệu rắc rối nào, mẹ nhất định sẽ giúp đỡ con, tuyệt đối không thể Lưu Tuyền cực khổ!”
Dung Cảnh mới yên tâm, “Vâng, vậy con lên lầu nghỉ ngơi!”
…….
Lưu Tuyền về đến nhà, đáng lẽ nghĩ rằng sẽ đối mặt với sự yên tĩnh.
Nhưng không ngờ rằng, vừa vào phòng khách, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, ngồi trong phòng khách là Tần Nham….và Tần Phi Ngữ.
Lưu Tuyền nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, và lập tức giảm đi một chút, trên mặt cũng cố nở một nụ cười.
Tần Phi Ngữ nhìn thấy Lưu Tuyền, đột nhiên hoài nghi và nói, “Ây da, đây là ai đây, còn biết để về nhà rồi à! Tôi và anh tôi trong bệnh viện bận cả ngày, mẹ đang nằm trong phòng phẩu thuật và phẩu thuật mấy tiếng đồng hồ, mất quá nhiều máu xém chút mất mạng, ai đó còn có tâm trạng ra ngoài và gạt hết tất cả mọi chuyện…heheh, thật là biết người biết mặt không biết tâm, bình thường nhìn vào dịu dàng, một bộ mặt phúc hậu, đến thời điểm quan trọng….thì tôi có thể cười hơ hơ.”
Lưu Tuyền lạnh lùng lườm Tần Phi Ngữ.
Người phụ nữ này ký ức dài cũng không có, quên rằng hôm qua ai đã quỳ dưới chân cô ta từng câu từng chữ cầu xin cô ta tha thứ!
Vừa mới trôi qua chưa đến 24 tiếng đồng hồ, thậm chí đã phục hồi thành bộ mặt nguyên bản rồi.
Lưu Tuyền không chú ý đến sự khiêu khích của Tần Phi Ngữ, đi thẳng qua hai người và bước lên lầu.
“Chị đứng lại cho tôi!”
Lưu Tuyền dừng bước chân của mình và quay lại lạnh lùng nhìn Tần Phi Ngữ, “Có chuyện gì không!”
“Chị nói xem!” Tần Phi Ngữ hét lên, cô từ ghế sofa đứng dậy, chỉ vào Lưu Tuyền tức giận và nói, “Lưu Tuyền, cô có chút lương tâm không! Mẹ tôi đang ở bệnh viên, tôi thật sự không biết chị còn có tâm trạng chạy ra ngoài chơi, bây giờ chị vừa lòng rồi chứ gì. Nếu như không phải chị, mẹ tôi không biến thành dáng vẻ kinh khủng ngày đâu.”
“Chết chưa?”
Tần Phi Ngữ ngơ ngác, “Cái gì?”
Lưu Tuyền lạnh lùng lướt nhìn hai người, “Tôi hỏi mẹ cô chết chưa?”
Tần Phi Ngữ tức giận, lao lên nắm cổ áo Lưu Tuyền, “Tiện nhân, cô dám quyền rủa mẹ tôi!”
“Chưa chết phải không!” Lưu Tuyền một phát đẩy Tần Phi Ngữ ra, mỉm cười và nói, “Tôi hại mẹ cô thành như vậy?” Ánh mắt cô ta chuyển đến trên người Tần Nham, “Anh cũng nghĩ như vậy đúng không!”
Tần Nham siết chặt môi, không nói lời nào.
“Hehe----thật nực cười! Là tôi đặt con dao lên cổ tay mẹ cô, là tôi cắt nó phải không. Tần gia các ngươi đều ích kỷ như vậy sao, xảy ra chuyện không hỏi riêng bản thân mình, nhưng một lần lại một lần tìm lí do để bảo chữa cho bản thân! Tần Phi Ngữ, cô đừng kha trương như vậy, hôm qua tội đã nói ra câu không gọi cảnh sát, nhưng đây là tình huống thực tế tại nhà cô, nếu như cô còn dám khoa trương, cô tin tôi gọi một cuộc ra ngoài, để cô cút vào trong tù.”
Tần Phi Ngữ cứng đơ một lúc, cô ta nuốt niếng miếng, ngong cổ và nói, “Chị dám!”
“Vậy cô thử xem tôi dám hay không!”
Tần Phi Ngữ nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Lưu Tuyền, lập tức dập tắt! Ánh mắt mặt dùng rất hung dữ, nhưng trong đáy lòng không thể nói những từ quá đáng rồi, cô ta cắn răng, “Dù cho mẹ tôi ở bệnh viện có không liên quan đến chị, nhưng đó cũng là mẹ chồng của chị, bà ta đã nhập viện rồi, chị là một đứa con dâu chẳng lẽ không đi chăm sóc sao!”
Chăm sóc?!
Họ đối xử với cô ta như vậy, bây giờ con có thể mở miệng để cô ấy đi chăm sóc?!
Thật nực cười!
Đám người ngày khuôn mặt dày đến mức độ nào chứ!
Ánh mắt cô ta một lần chuyển vào người Tần Nhàm, từ lúc cô ta bước vào cửa, Tần Phi Ngữ làm nhục cô ta như vậy, Tần Nham thậm chí một câu cũng không nói! Trái tim Lưu Tuyền một lần nữa đóng băng, “Tần Nham, tối hôm qua mẹ anh cứ hét lên rằng không cho em đến bệnh viên, các ngươi đều mất trí nhớ sao, thậm chí có thể quên hết sạch như vậy!”
Tần Nham vẫn không nói chuyện.
Tần Phi Ngữ lại mở miệng rồi, “Vậy tối hôm qua là tối hôm qua, hôm nay là hôm nay! Sáng hôm nay mẹ tôi từ tình trạng hôn mê và tỉnh dậy, thì để tôi và anh tôi về, mẹ tôi là một người phụ nữ, anh tôi không tiện chăm sóc, chưa kể anh tôi còn phải đi làm.”
“Vậy cô tự đi chăm sóc đi!”
“Tôi còn phải đi học!” Tần Phi Ngữ lườm Lưu Tuyền, “Cả nhà này, chỉ có mình chị nhàn rỗi, chị đi chăm sóc mẹ tôi thì tốt hơn. Không lẽ chị không muốn đi chăm sóc chứ? Hơ! Lưu Tuyền à Lưu Tuyền, tôi biết rằng con người như chị không giống như vẻ bề ngoài, lúc trước vừa mới bước vào nhà thì đối xử với mẹ tôi tốt như thế nào, toàn là giả! Bây giờ thật sự xảy ra chuyện rồi, để chị đi chăm sóc thì chị lại đùng đẩy rồi.”
Lưu Tuyền tối hôm qua vừa thư giản tâm trạng đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Cô mỉa mai nhìn Tần Phi Ngữ, “Không mất mặt sao!”
“Lưu Tuyền chị nói ai!”
“Nói cô đấy!” Lưu Tuyền lạnh lùng cười, “Tần Phi Ngữ, Tần Nham! Các ngươi đừng quên, đó là mẹ ruột của các ngươi, nói nghiêm túc, ngoài trừ giấy chứng nhận kết hôn của tôi với Tần Nham, thì bà ấy đối với tôi….cái gì cũng không phải! Các ngươi có tốt hơn không, mỗi người bận công việc của bản thân, bà ấy cắt cổ tay của mình chỉ để doạ mọi người, vết thương cũng không sâu, bị cắt lại là tay trái, tay phải chắc là còn dùng được, không cần ai chăm sóc nữa!”
Tần Phi Ngữ cũng khó chịu rồi.
Tối qua cô ta vì chăm sóc cho mẹ mà cả đêm đã không chợp mắt rồi, mẹ cô ta lại thích đi qua đi lại, sau khi từ phòng phẩu thuật đi ra thì cứ khóc loạn lên, muốn anh trai đồng ý với bà ta không dọn ra ngoài thì mới dừng lại, không dễ gì tình trạng bà ấy ổn định rồi, sau một lúc lại muốn uống nước lại muốn vào nhà vệ sinh, phiền chết đi dược.
Cô ta không bao giờ biết rằng mẹ cô rất khó phục vụ.
Còn khó hơn cô ta đi học.
Cho nên mới đề ý để Lưu Tuyền đến chăm sóc cô ta.
Dĩ nhiên lúc mới đầu thì mẹ kiên định không đồng ý, Tần Phi Ngữ canh lúc Tần Nham đi mua đồ ăn sáng, nói với bà ta, “Mẹ, mẹ ngớ ngẩn à, lúc này là lúc quang minh chính đại để tra tấn Lưu Tuyền cái con tiện nhân đó, mẹ bệnh nặng trên giường, để cô ta đến chăm sóc thì đó là chuyện đương nhiên, dù là anh con ở đây cũng không sao, mẹ là bệnh nhân thì mẹ lớn nhất! Lúc này mẹ còn không đem sự tức giận trong lòng mình bảy tỏ ra! Nói không chừng Lưu Tuyền không chịu đựng được, ly hôn với anh con, nếu như vậy thì chúng ta làm một điều mà đạt được hai điều rồi.”
Mẹ cô ấy bị cô ấy nói đến động lòng, trời vừa sáng lập tức đuổi cô và anh cô về, để hai người về nhà gọi Lưu Tuyền đến phục vụ bà ấy.
Nhưng mà không ngờ rằng, hai người họ về đến nhà thì Lưu Tuyền không có ở nhà.
Hỏi dì Trương mới biết, tối hôm qua ra khỏi nhà rồi, cả đêm không về nhà!
Tần Phi Ngữ nhìn vào chiếc váy mỏng trên người Lưu Tuyền, mắt quay lại, đột nhiên lại tỏ ra thái độ kỳ lạ và nói “Đúng! Để chị chăm sóc người già là làm khó chị rồi, hôm qua mẹ tôi cắt cổ tay, người vui nhất chắc là chị rồi, tối hôm qua cả để không về….sao, chạy ra ngoài ăn mừng rồi?!”
Đầu Dung Cảnh muốn nổ tung
Anh ta nhanh chóng từ trên ghế sofa đứng lên, “Con không nói với mọi người nữa, con về nghỉ ngơi, hai đêm không ngủ rồi, con phải về nhà ngủ!”
“Vợ cũng không có, mà còn ngủ! Ngủ cái mông!”
Lão thái thái nhấn Dung Cảnh xuống, ánh mắt sắc bén lườm anh ta, “Dung Cảnh, những cái con vừa nói….không lẽ đều là nói dối mẹ chứ!”
Không đợi Dung Cảnh mở miệng, lão thái thái tiếp tục tra hỏi, “Thật ra con thích đồng tính, sau đó bịa ra một câu chuyện, là vì để mẹ và ba con đừng lo lắng cho hôn nhân của con, phải không?”
Dung lão nghe thấy, nhanh chóng đặt tờ báo xuống, ánh mặt nhìn thẳng vào Dung Cảnh.
Lão thái thái đôi mắt giống như cái móc, “Mau nói, con lừa ba mẹ phải không!”
“Không có!”
“Thật không?!”
“Thật sự không có, con thật sự thích cô ta rồi!”
Lão thái thái mới thở phào, nói chung là thích một người đã có chồng còn hơn thích một người đồng tính nhiều.
“Thằng con trai khờ khạo này, thích rồi thì ra tay đi, 顾及那么多干什么. Con nghĩ thử xem, Lưu Tuyền cưới vào gia đình như vậy, muốn dọn đi cũng không dọn được, sau này còn phải ngày ngày đối mặt với mẹ chồng với em chồng, mỗi ngày đều sống giữa nước sâu lửa nóng, mẹ để cho con đi cướp, thực tế là để con sớm cứu cô ta ra. Con nghĩ ra có phải lý do này không, nếu như cô ta cứ tiếp tục sống trong Tần gia, còn không biết sẽ bị áp bức, hại thành cái gì!”
Dung Cảnh đột nhiên rung động.
Nhưng mà rất nhanh anh ta làm gạt bỏ ý tưởng này.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, ngoài trừ là Lưu Tuyền thật sự ly hôn rồi, không thôi thì con không bước nửa bước.”
Lão thái thái giận dữ nhìn chằm chằm Dung Cảnh, “Con đó con, một khúc gỗ như con, thật sự là đầu bước bỉnh, tại sao không muốn hiểu chứ, Uầy----ai nhè bây giờ con chưa có vợ, thật là…..mẹ không biết nói con như thế nào nữa!”
“Vậy thì mẹ già đừng nói nữa.”
Lão thái thái tức đến đặt mông ngồi lên ghế sofa, tròng mắt đảo một vòng, đột nhiên ôm lấy ngực và hét lên, “Ây da----Lão Dung à, số tôi sao khổ vậy, ông nói xem, tôi lớn tuổi như thế rồi, muốn ôm chấu nội thì có sai không?”
Dung lão nhìn thấy vợ mình như vậy, nhanh chóng ném tờ báo và ngồi qua đó, “Quế Anh à, bà đừng tức giận nữa…..”
“Tôi có thể không tức giận sao, con trai người ta 29 tuổi con của chúng đã biết chạy rồi, ông không biết sao, những người đồng chí của chúng ta đã bàn luận riêng tư như thế nào về Dung Cảnh chứ. Nói rằng cậu ta nếu không thích đàn ông thì là yếu sinh lí, chứ làm sao có thể đến tuổi này rồi mà bạn gái cũng không có….ngày nào tôi cũng bị người ta dùng ánh mặt kỳ lạ để nhìn.” Lão thái thái vừa nói vừa lén nhìn Dung Cảnh, nhìn thấy Dung Cảnh một chút phản ứng cũng không có, bà ấy đột nhiên tức giận lên, “Dung cảnh, con không thấy mẹ đang khóc sao!”
Dung Cảnh lấy một quả táo từ trên bàn cà phê, và nghiên chân, “Mẹ tiếp tục đi!”
Lão thái thái, “…..”
Không diễn được nữa, lão thái thái ho một tiếng và trở lại bình thường, “Dung Cảnh à, không phải mẹ nói con….” Nhìn Dung Cảnh có ý định đứng lên và đi, lão thái thái nhanh chóng im miệng, “Được được được, mẹ không nói nữa được chưa, không phải nói mệt sao, nhanh chóng lên lầu nghỉ ngơi đi!:
“Chuyện con nhờ mẹ?”
“Con đặt 120 trái tim!” Lão thái thái đập ngực mạnh dạn đảm bảo, “Tần gia bên đó mẹ chắc chắn giúp con nhìn chằm chằm, có bất kỳ dấu hiệu rắc rối nào, mẹ nhất định sẽ giúp đỡ con, tuyệt đối không thể Lưu Tuyền cực khổ!”
Dung Cảnh mới yên tâm, “Vâng, vậy con lên lầu nghỉ ngơi!”
…….
Lưu Tuyền về đến nhà, đáng lẽ nghĩ rằng sẽ đối mặt với sự yên tĩnh.
Nhưng không ngờ rằng, vừa vào phòng khách, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, ngồi trong phòng khách là Tần Nham….và Tần Phi Ngữ.
Lưu Tuyền nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, và lập tức giảm đi một chút, trên mặt cũng cố nở một nụ cười.
Tần Phi Ngữ nhìn thấy Lưu Tuyền, đột nhiên hoài nghi và nói, “Ây da, đây là ai đây, còn biết để về nhà rồi à! Tôi và anh tôi trong bệnh viện bận cả ngày, mẹ đang nằm trong phòng phẩu thuật và phẩu thuật mấy tiếng đồng hồ, mất quá nhiều máu xém chút mất mạng, ai đó còn có tâm trạng ra ngoài và gạt hết tất cả mọi chuyện…heheh, thật là biết người biết mặt không biết tâm, bình thường nhìn vào dịu dàng, một bộ mặt phúc hậu, đến thời điểm quan trọng….thì tôi có thể cười hơ hơ.”
Lưu Tuyền lạnh lùng lườm Tần Phi Ngữ.
Người phụ nữ này ký ức dài cũng không có, quên rằng hôm qua ai đã quỳ dưới chân cô ta từng câu từng chữ cầu xin cô ta tha thứ!
Vừa mới trôi qua chưa đến 24 tiếng đồng hồ, thậm chí đã phục hồi thành bộ mặt nguyên bản rồi.
Lưu Tuyền không chú ý đến sự khiêu khích của Tần Phi Ngữ, đi thẳng qua hai người và bước lên lầu.
“Chị đứng lại cho tôi!”
Lưu Tuyền dừng bước chân của mình và quay lại lạnh lùng nhìn Tần Phi Ngữ, “Có chuyện gì không!”
“Chị nói xem!” Tần Phi Ngữ hét lên, cô từ ghế sofa đứng dậy, chỉ vào Lưu Tuyền tức giận và nói, “Lưu Tuyền, cô có chút lương tâm không! Mẹ tôi đang ở bệnh viên, tôi thật sự không biết chị còn có tâm trạng chạy ra ngoài chơi, bây giờ chị vừa lòng rồi chứ gì. Nếu như không phải chị, mẹ tôi không biến thành dáng vẻ kinh khủng ngày đâu.”
“Chết chưa?”
Tần Phi Ngữ ngơ ngác, “Cái gì?”
Lưu Tuyền lạnh lùng lướt nhìn hai người, “Tôi hỏi mẹ cô chết chưa?”
Tần Phi Ngữ tức giận, lao lên nắm cổ áo Lưu Tuyền, “Tiện nhân, cô dám quyền rủa mẹ tôi!”
“Chưa chết phải không!” Lưu Tuyền một phát đẩy Tần Phi Ngữ ra, mỉm cười và nói, “Tôi hại mẹ cô thành như vậy?” Ánh mắt cô ta chuyển đến trên người Tần Nham, “Anh cũng nghĩ như vậy đúng không!”
Tần Nham siết chặt môi, không nói lời nào.
“Hehe----thật nực cười! Là tôi đặt con dao lên cổ tay mẹ cô, là tôi cắt nó phải không. Tần gia các ngươi đều ích kỷ như vậy sao, xảy ra chuyện không hỏi riêng bản thân mình, nhưng một lần lại một lần tìm lí do để bảo chữa cho bản thân! Tần Phi Ngữ, cô đừng kha trương như vậy, hôm qua tội đã nói ra câu không gọi cảnh sát, nhưng đây là tình huống thực tế tại nhà cô, nếu như cô còn dám khoa trương, cô tin tôi gọi một cuộc ra ngoài, để cô cút vào trong tù.”
Tần Phi Ngữ cứng đơ một lúc, cô ta nuốt niếng miếng, ngong cổ và nói, “Chị dám!”
“Vậy cô thử xem tôi dám hay không!”
Tần Phi Ngữ nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Lưu Tuyền, lập tức dập tắt! Ánh mắt mặt dùng rất hung dữ, nhưng trong đáy lòng không thể nói những từ quá đáng rồi, cô ta cắn răng, “Dù cho mẹ tôi ở bệnh viện có không liên quan đến chị, nhưng đó cũng là mẹ chồng của chị, bà ta đã nhập viện rồi, chị là một đứa con dâu chẳng lẽ không đi chăm sóc sao!”
Chăm sóc?!
Họ đối xử với cô ta như vậy, bây giờ con có thể mở miệng để cô ấy đi chăm sóc?!
Thật nực cười!
Đám người ngày khuôn mặt dày đến mức độ nào chứ!
Ánh mắt cô ta một lần chuyển vào người Tần Nhàm, từ lúc cô ta bước vào cửa, Tần Phi Ngữ làm nhục cô ta như vậy, Tần Nham thậm chí một câu cũng không nói! Trái tim Lưu Tuyền một lần nữa đóng băng, “Tần Nham, tối hôm qua mẹ anh cứ hét lên rằng không cho em đến bệnh viên, các ngươi đều mất trí nhớ sao, thậm chí có thể quên hết sạch như vậy!”
Tần Nham vẫn không nói chuyện.
Tần Phi Ngữ lại mở miệng rồi, “Vậy tối hôm qua là tối hôm qua, hôm nay là hôm nay! Sáng hôm nay mẹ tôi từ tình trạng hôn mê và tỉnh dậy, thì để tôi và anh tôi về, mẹ tôi là một người phụ nữ, anh tôi không tiện chăm sóc, chưa kể anh tôi còn phải đi làm.”
“Vậy cô tự đi chăm sóc đi!”
“Tôi còn phải đi học!” Tần Phi Ngữ lườm Lưu Tuyền, “Cả nhà này, chỉ có mình chị nhàn rỗi, chị đi chăm sóc mẹ tôi thì tốt hơn. Không lẽ chị không muốn đi chăm sóc chứ? Hơ! Lưu Tuyền à Lưu Tuyền, tôi biết rằng con người như chị không giống như vẻ bề ngoài, lúc trước vừa mới bước vào nhà thì đối xử với mẹ tôi tốt như thế nào, toàn là giả! Bây giờ thật sự xảy ra chuyện rồi, để chị đi chăm sóc thì chị lại đùng đẩy rồi.”
Lưu Tuyền tối hôm qua vừa thư giản tâm trạng đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Cô mỉa mai nhìn Tần Phi Ngữ, “Không mất mặt sao!”
“Lưu Tuyền chị nói ai!”
“Nói cô đấy!” Lưu Tuyền lạnh lùng cười, “Tần Phi Ngữ, Tần Nham! Các ngươi đừng quên, đó là mẹ ruột của các ngươi, nói nghiêm túc, ngoài trừ giấy chứng nhận kết hôn của tôi với Tần Nham, thì bà ấy đối với tôi….cái gì cũng không phải! Các ngươi có tốt hơn không, mỗi người bận công việc của bản thân, bà ấy cắt cổ tay của mình chỉ để doạ mọi người, vết thương cũng không sâu, bị cắt lại là tay trái, tay phải chắc là còn dùng được, không cần ai chăm sóc nữa!”
Tần Phi Ngữ cũng khó chịu rồi.
Tối qua cô ta vì chăm sóc cho mẹ mà cả đêm đã không chợp mắt rồi, mẹ cô ta lại thích đi qua đi lại, sau khi từ phòng phẩu thuật đi ra thì cứ khóc loạn lên, muốn anh trai đồng ý với bà ta không dọn ra ngoài thì mới dừng lại, không dễ gì tình trạng bà ấy ổn định rồi, sau một lúc lại muốn uống nước lại muốn vào nhà vệ sinh, phiền chết đi dược.
Cô ta không bao giờ biết rằng mẹ cô rất khó phục vụ.
Còn khó hơn cô ta đi học.
Cho nên mới đề ý để Lưu Tuyền đến chăm sóc cô ta.
Dĩ nhiên lúc mới đầu thì mẹ kiên định không đồng ý, Tần Phi Ngữ canh lúc Tần Nham đi mua đồ ăn sáng, nói với bà ta, “Mẹ, mẹ ngớ ngẩn à, lúc này là lúc quang minh chính đại để tra tấn Lưu Tuyền cái con tiện nhân đó, mẹ bệnh nặng trên giường, để cô ta đến chăm sóc thì đó là chuyện đương nhiên, dù là anh con ở đây cũng không sao, mẹ là bệnh nhân thì mẹ lớn nhất! Lúc này mẹ còn không đem sự tức giận trong lòng mình bảy tỏ ra! Nói không chừng Lưu Tuyền không chịu đựng được, ly hôn với anh con, nếu như vậy thì chúng ta làm một điều mà đạt được hai điều rồi.”
Mẹ cô ấy bị cô ấy nói đến động lòng, trời vừa sáng lập tức đuổi cô và anh cô về, để hai người về nhà gọi Lưu Tuyền đến phục vụ bà ấy.
Nhưng mà không ngờ rằng, hai người họ về đến nhà thì Lưu Tuyền không có ở nhà.
Hỏi dì Trương mới biết, tối hôm qua ra khỏi nhà rồi, cả đêm không về nhà!
Tần Phi Ngữ nhìn vào chiếc váy mỏng trên người Lưu Tuyền, mắt quay lại, đột nhiên lại tỏ ra thái độ kỳ lạ và nói “Đúng! Để chị chăm sóc người già là làm khó chị rồi, hôm qua mẹ tôi cắt cổ tay, người vui nhất chắc là chị rồi, tối hôm qua cả để không về….sao, chạy ra ngoài ăn mừng rồi?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.