Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh

Chương 18: Lưu manh . . .

Tử Liễm

15/06/2015

Đến bệnh viện vẫn là bác sĩ trẻ tuổi lần trước trị bệnh cho Thiên Thiên lần này Thiên Thiên bị lăn qua lăn lại không ít mãi cho đến bị ở trên giường bệnh Thiên Thiên mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Gặp bác sĩ vẻ mặt nhẹ nhàng,nàng mới biết không chết được, cũng yên tâm ngủ.

Trong mơ tựa hồ có ngón tay từ trên trán nàng lướt qua, có người thay nàng đắp chăn.

Khi mở mắt ra BOSS đại nhân ở trước mặt Thiên Thiên, Thiên Thiên cho là mình mộng nhắm mắt lại lại mở ra, vẫn là mặt BOSS chỉ bất quá lần này khẽ mỉm cười, mê chết người mừng rỡ hiếm thấy.

“Ngủ đủ rồi? Có thể ngồi dậy sao?”

Thiên Thiên giật giật thân thể quơ quơ đầu, đầu óc từ từ thanh tỉnh, cảm giác sảng khoái tinh thần nha.

Phương thức chữa bệnh đông tây kết hợp đúng là quá tốt, đánh một giấc liền thấy tinh thần toả sáng, Thiên Thiên cảm giác mình lúc này có thể lao ra đánh chết châu chấu cả bầy là đằng khác

Ngồi thẳng người: “Báo cáo tổng tài, ngủ đủ !” Ha ha cười hai tiếng:

“Xem, có thể dậy.” Sau đó phát hiện đã tối đi, thiếu chút nữa đã bất tỉnh Thiên Thiên bị Lăng Phong ôm vào trong ngực.

Chỉ trích: “Mới vừa truyền nước xong vội vã như vậy làm gì, nằm đi.”

Thiên Thiên mặt tái nhợt thành khuôn mặt đỏ.

Ôm như vậy như thế nào nằm đây?

“Cái kia… tổng tài…”

“Thôi, cho em mượn bả vai dựa trong chốc lát, khi nào đỡ thfi nói anh đưa em về nhà.”

Thiên Thiên cảm động đến nước mắt nước mũi chảy ra.

Bất quá trên mặt chỉ là hình dung tiết mục ngắn, khụ khụ, trên thực tế Thiên Thiên đang tìm cách có nên hay không nhân cơ hội làm cho tổng tài chi trả tiền chữa trị.

Bởi vì cái bệnh viện này tiền chữa trị thật sự là quá mắc. ~~~~ ( _ )~~~~

“Không cần lo lắng.” Trên đỉnh đầu giọng BOSS vang lên trầm thấp, làm cho lòng người an tâm.

Lúc này Thiên Thiên thật lòng cảm động, ngửa đầu, mắt lấp lánh:

“Thật vậy chăng…. này thật sự là rất cảm tạ tổng tài, tỏng tài ngài là người tốt.” Trước là nàng tiểu nhân.

“Trừ vào tiền lương tháng này là được.” BOSS không nhanh không chậm bồi thêm một câu.

$&*&* $%… …

Thiên Thiên thật là muốn nổi bão tố nói tục.

“Kia tổng tài, không biết có thể hay không để cho vị bằng hữu kia đến xem em có thể ra viện được chưa?” Đã thay bằng một khuôn mặt tươi tắn.

“Cái này có thể có.”

Cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn tổng tài.”

“Không cần khách khí, đây là phúc lợi xứng đáng của nhân viên Lăng thị.”

Tổng tài thực hắc! Lúc này vẫn không quên trên mặt mình dát vàng.

“Khụ khụ ~ tôi có thể đi vào sao?” Thẩm Tần vội ho một tiếng thẳng đi đến một chút không muốn trưng cầu ý kiến của người trong cuộc, trên mặt cũng không có thấy chuyện người ta ấp ấp ôm ôm thâm tình nhìn nhau mà lúng túng, ngược lại làm cho Thiên Thiên liên tục tựa ở trong ngực Lăng Phong lúng túng xấu hổ vô cùng.

Thẩm Tần tới đây lại ho khan một tiếng ý bảo Lăng Phong “Thả người “, giơ giơ trong tay ống nghe bệnh:

“Lăng tổng tài, có thể hay không mượn Sở tiểu thư nửa phút?” Bị Lăng Phong nghiêm mặt thoáng nhìn vội cười làm lành đổi giọng:

“Có thể không để cho tôi chẩn đoán cho Sở tiểu thư một chút, rất nhanh.”



Thiên Thiên thấy thế nào đều cảm thấy bác sĩ này cùng BOSS là một ruột, đều là đen như vậy mà lại hèn hạ.

“Sở tiểu thư vì cái gì bộ dáng này, không phải là đối với Lăng tổng tài bất mãn đi?”

“…” đừng có nói tiếng lòng của nàng thẳng ra như vậy chứ…

Thiên Thiên buổi sáng về sau liên tục bảo trì mỉm cười, tận lực làm cho tổng tài cảm thấy nàng rất sùng bái hắn rất kính trọng hắn. Mà ngay cả sinh bệnh đều uất ức thế Thiên Thiên cảm thấy cuộc đời của nàng đã không có ý nghĩa.

Cho nên tại khi Lăng Phong đưa nàng trở về nhà trọ thời điểm không muốn sống nói một câu nói. Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lăng Phong:

“Tổng tài, em đối với anh có… Có có có có… Có ý kiến!”

Mặc dù là kìm nén thật lâu mà nói, cũng từ lúc lên xe liền suy nghĩ tốt nhưng là từ trong miệng muốn nói ra thì nàng trước sau như một ấp a ấp úng, cũng không có biểu đạt ra, hơn nữa một chút khí thế cũng không có.

Yếu ớt “cảnh cáo” phát ra, BOSS căn bản sẽ không hiểu rõ nàng đang biểu đạt cái gì.

Đem xe ngừng ở ven đường Lăng Phong nghi ngờ nhìn xem nàng con mắt theo dõi hắn không nháy một chút:

“Gì?”

“Gì?”

Lăng Phong nhìn qua rất có kiên nhẫn, lại lặp lại cái:

“Gì không?”

Thiên Thiên đã hiểu, lão bản hắn tám phần là nghe không hiểu ý của nàng. Nếu đã như vậy nàng cũng không quanh co lòng vòng :

“Tổng tài, ngài không thể luôn…” Lại nói lắp .

“Làm là cái gì?”

“Đừng có ôm em như vậy được không?” Rốt cục đầy đủ biểu đạt liền dễ dàng nói nhiều hơn:

“Như vậy sẽ cho người khác hiểu lầm, em về sau khó tìm được bạn trai.” Vẻ mặt u oán.

Lăng Phong nhún nhún vai vẻ mặt không sao cả:

“Anh không ngại.”

Thiên Thiên mím môi:

“Chỉ là 1 chút…cũng không phải cả đời .”

“Nếu em nguyện ý, anh không ngại làm người đàn ông của em cả đời này.”

Những lời này từ nam nhân khác nói ra khả năng Thiên Thiên sẽ đánh hắn một trận, sau đó cộng thêm một câu:

“Lưu manh!”

Nhưng lời này là BOSS nói, lưu manh nàng cũng không thể tránh được, chỉ có thể lựa chọn ba mươi sáu kế trong tốt nhất kế – – chuồn!

“Ách, tổng tài, vậy em lên trước đi ?” Tổng tài ánh mắt thật kỳ quái.

Thiên Thiên có điểm hoảng sợ, tổng tài làm sao sẽ nhìn mình như vậy, chẳng lẽ…

“Thiên Thiên.”

“Dạ?”

Thiên Thiên một chân mới vừa bước ra cửa xe đã bị Lăng Phong cầm cánh tay kéo vào, còn không có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra cũng đã nằm trong vòng tay ấm áp, trên môi truyền đến xúc cảm, mười giây sau Thiên Thiên mới tìm trở về chính mình.

Tổng tài hắn…



Hắn hắn hắn hắn rõ ràng…

“Lưu manh!” Kịp phản ứng Thiên Thiên chuyện làm thứ nhất chính là thoát ra khỏi tay của Lăng Phong, đồng thời tặng cùng hắn hai chữ này.

Nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu của nàng, lưu manh .. hạ lưu, hèn hạ a, vô sỉ…

“Đây chỉ là đi ngang qua sân khấu…Sở tiểu thư cần gì nghiêm túc như vậy.” Đầu sỏ gây nên chuyện mặt không đổi sắc, vẻ mặt của 1 kẻ phạm tội cũng không có, Thiên Thiên quả thực không nói gì để phân không rõ Đông Nam Tây Bắc .

“Mau trở về đi thôi, buổi chiều nhớ đúng giờ đi làm.” Quay lên đồng thời lại bổ thêm câu:

“Buổi chiều gặp, Sở tiểu thư.”

Xe thong thả trượt ra, mãi cho đến biến mất thật lâu, Thiên Thiên mới tìm trở về thanh âm của mình, mắng to:

“Khốn kiếp! Lưu manh!” Nhưng là vì cái gì nàng giống như không phải là đặc biệt chán ghét hắn vừa rồi… Đang suy nghĩ gì đấy, Thiên Thiên quyết đoán chặn lại suy nghĩ loạn tưởng của mình.

Tâm tình phức tạp liên tục duy trì đến xế chiều.

Làm một viên chức nhỏ, còn chỉ vào miệng của mình bị người ta hôn một cái đùa giỡn giở trò lưu manh liền lùi bước… này cảm thấy không phải là cá tính của nàng. Càng đánh càng hăng không sợ gian nguy mới là phụ nữ của xã hội hiện đại!

Nhảy qua sải bước khuếch trương ngực đi vào công ty, Thiên Thiên đều bội phục lực chiến đấu của mình. Chỉ là không biết những bước chân, tầm mắt di động vây quanh nàng là vì cái gì?

“Các vị, sớm.” Thiên Thiên không hiểu ra sao “Quan sát” đồng nghiệp của nàng lên tiếng chào. Cảm thấy gì không đúng, lúc này đều xế chiều, lại đổi giọng:

“Buổi chiều tốt, ha ha ~” nhìn cái gì chứ…

“Oa, nữ chính tới rồi!” Lúc này chung quanh bà tám lập tức vây quanh . Các đồng nghiệp hay chuyện cười đến vẻ mặt mập mờ:

“Thiên Thiên, em cùng lão bản khi nào thì bắt đầu…như thế nào cũng không thông báo một tiếng đây, ha ha ha a.”

“Gì? Gì bắt đầu?” Thiên Thiên bối rối.

“Di ~ còn giả bộ, Thiên Thiên, em liền thành thật khai báo đi, cùng tổng tài khi nào lui tới…. này lại không phải là chuyện gì mất mặt, không có người ta nói em câu dẫn lao x bản .”

Lúc này ngay cả người bình thường không hay buôn chuyện cũng cùng nhau vây quanh ồn ào trong nháy mắt trở nên cùng chợ bán thức ăn không sai biệt lắm. Thiên Thiên chính là một bắp cải trắng.

Các đồng nghiệp tại bên cạnh Thiên Thiên người thì chuyên gia, khám phá hết thảy tư thế, vẻ mặt chắc chắc:

“Đừng giả bộ a, chúng ta đều chứng kiến.”

“Chính thế…, còn giả bộ ~ hình chụp chúng tôi đều thấy được, tạp chí cũng đăng, đừng nói cho chúng tôi biết em còn không có xem a ~” Các đồng nghiệp giơ tờ tạp chí tại trước mặt nàng sáng ngời.

Thiên Thiên lần này nghĩ tới. Nhất định là họp báo gây họa.

Một cái nữ đồng nghiệp cũng không tĩnh quen thuộc đi tới cùi chỏ huých Thiên Thiên, cười hì hì nhỏ giọng nói:

“Thiên Thiên, chúng ta đều là hảo tỷ muội, về sau công ty n có cái đại biến động gì nên trước tiên cho nói cho mình trước.”

“Ách… Mọi người hiểu lầm…” Ngoại trừ một câu này Thiên Thiên thật đúng là tìm không được lời giải thích nào, hàm hàm hồ hồ, lúng túng gật đầu lắc đầu, gật đầu lắc đầu.

Đồng nghiệp nọ kia líu ríu nói không ngừng, mãi cho đến khi tiếng chuông bị gõ vang. Thiên Thiên bị đám người cũng chưa quen thuộc này bình thường lạnh như băng ngạo mạn muốn chết, hôm nay thay đổi khuôn mặt vây xem mới tuyên cáo kết thúc.

Thiên Thiên bị hiền hòa, nhiệt tình bất thình lình cùng khuôn mặt tươi cười bối rối, nhịn không được đánh cho mình 1 cái .

Thế giới quá ảo .

“Sở tiểu thư.”

Vừa ngồi vào vị trí Thiên Thiên vừa kinh vừa sợ, lo lắng nhất xuất hiện ở bên tai nàng liền vang lên .

Hết lần này tới lần khác nàng vẫn không thể rõ rệt phản kháng, kéo ra cái dấu hiệu cười, cung kính đứng lên chào hỏi:

“Tổng tài tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook