Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh

Chương 28: Tình xưa thôi để thành hoài niệm

Tử Liễm

15/06/2015

Chuyện tình này làm người ta hoảng sợ cỡ nào nha! Như vậy không tốt, không tốt.

Thiên Thiên suy nghĩ 1 cái sách lược vẹn toàn, đi lên đem cửa phòng khóa trái, sau đó rón ra rón rén trở về trên ghế sofa nằm xuống.

“Cảm giác an toàn thật tốt!”

Nửa đêm thời điểm thoáng chốc nghe thấy trong phòng tắm tiếng nước chảy, sau đó có người giống như buồn cười:

“Từ bên trong khóa trái cũng gọi là an toàn…” Thiên Thiên gào vài câu, oán hận Hách Sảng nhiều lời như vậy, trở mình ngọt ngào ngủ.

Sáng ngày thứ hai.

Ánh mặt trời như xưa lập lòe.

Thiên Thiên ở tại nhà trọ dị thường thảm thiết.

“- – có tặc! !”

“Cứu mạng a! ! ! !”

Còn mặc đồ ngủ ngồi ở trên ghế bịt miệng nàng.

“Hét cái gì.”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, một giây sau Thiên Thiên mới nhớ tới tối hôm qua BOSS đại nhân hạ mình tại ổ của nàng qua đêm, căn bản không phải là tặc, mà bó thằng trộm cũng không dám lúc này đi ra gây án.

“Tổng tài…”

“Còn đứng ngây đó làm gì, anh đói bụng.”

“A, em đi lấy bữa sáng.” Thiên Thiên vừa đi tới phòng bếp, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, bất quá đã sớm bị tổng tài chỉ huy thói quen, cuối cùng ngẫm lại cũng không thấy có cái gì không ổn, ngoan ngoãn làm bánh mì nướng và nước trái cây.

Thiên Thiên chỉ vào trên bàn ăn một chút, rồi quan sát BOSS.

Tổng tài sẽ không phải là thẹn thùng đi?

Thiên Thiên tận tình:



“Tổng tài, thỉnh dùng …. không cần khách khí, ha ha ~ ”

Hắn nhíu mày nhìn xem trong đĩa bánh bao cùng trứng gà, ánh mắt lại chuyển qua li nước cà chua đỏ tươi: “Không có nước chanh hoặc là cái khác sao?”

“A, siêu thị mấy ngày nay cà chua giảm giá…” BOSS sắc mặt tốt… vi diệu:

“Không đúng không đúng… ” Thiên Thiên phẩy tay vội vàng giải thích:

“Này quả cà chua mới , thật sự.” Nói uống một hớp lớn, còn biểu hiện ra cái này uống rất ngon:

“Trái cà chua bổ máu dưỡng nhan, tổng tài không thích sao? Kia… Vậy em cho ngài nước táo, anh chờ, rất nhanh.” Nói xong đứng dậy đi vào tủ lạnh cầm trái táo.

“Không cần.” Lăng Phong giữ chặt tay Thiên Thiên:

“Coi như được thông qua.”

Lão bản thật sự là khéo hiểu lòng người.

“Cái này có thể ăn sao?” Đối diện BOSS chỉ vào 1 quả trong gà trong đĩa .

Thiên Thiên quan sát trên mặt hắn hoài nghi, còn mang theo vẻ mặt đáng ghét như vậy trở nên không bình tĩnh!

Những thứ khác không nói chứ công phu trứng gà tươi Thiên Thiên là mỗi ngày đều làm một lần dù thế nào cũng có thể xem là chuyên nghiệp, ngay cả cái này đều bị khinh bỉ, thật sự là không thể chịu được nữa!

“Không thể!” Nói xong một dĩa cắm xuống gắp lên trứng gà, cho toàn bộ vào trong miệng mình:

“Em có thể!” Lau miệng lại uống một hớp lớn nước cà chua, cầm lấy bánh mì tiếp tục gặm.

“Lần đầu tiên chứng kiến có cô gái ăn như vậy.”

Thiên Thiên tức giận: ” Sinh hoạt tổng tài ở trong xã hội thượng lưu, bên cạnh đều là tiểu thư danh môn thiên kim nhìn không thấy tới là rất bình thường, không cần quá tự ti.”

Thiên Thiên bình thường tính tình ôn hòa, bất quá nhất định phải loại trừ mấy ngày nay. Mấy ngày nay chính là Thiên Thiên mấy ngày nay.

“Sẽ phản kháng, rất tốt, như vậy không sẽ có vẻ tôi là đang khi dễ em.”

Lăng Phong cười rộ lên rất đẹp nhưng nụ cười này làm cho người sinh ra cảm giác kinh sợ, Thiên Thiên vừa rồi bị chí khí bị kích thích trong nháy mắt sụp đổ, vùi đầu ăn một câu nói cũng không dám nhiều lời.



Thu thập xong chén dĩa xem nhìn thời gian vừa vặn, Thiên Thiên thay xong y phục chuẩn bị ra cửa, thì thân ảnh của BOSS đại nhân cao lớn rất có khuôn cách vượt qua, lại không quá tốt phê phán BOSS một Đại lão gia chen cái cửa với nàng, đành phải không có tiền đồ dự định từ khe hở chen ra ngoài, kết quả chen lấn nha chen lấn nha, chen lấn nhiều lần BOSS vẫn không nhúc nhích.

Chẳng lẽ tổng tài có thí quen đứng cửa luyện công buổi sáng? !

” Máy giặt mất nước.” Lăng Phong đột nhiên đến đây một câu.

Thiên Thiên đầu tiên là không hiểu ra sao, đón lấy kịp phản ứng, hít hà áo sơ mi trên người tổng tài, ngửa đầu hỏi:

“Anh tối hôm qua tự mình giặt quần áo?” Còn biết mất nước.

“Đừng đem anh nghĩ giống như một phế nhân đừng quên khi em mười ba tuổi…” Lăng Phong dừng lại.

“Mười ba tuổi?” Thiên Thiên vô ý thức nhớ lại chính mình mười ba tuổi năm ấy làm những thứ gì… trước hết tràn vào đầu óc chính là vừa qua khỏi ngày sinh nhật ba mẹ gây gổ, mẹ chưa bao giờ cùng ba ba cãi nhau ném đi chén rượu trên bàn, nàng đuổi theo mẹ chạy ra trên chân dép bị rớt vụn thủy tinh đâm vào lòng bàn chân, nhịn đau đuổi theo mẹ chạy ra.

Mẹ không thấy, dưới chân không ngừng chảy máu, lúc này nàng mới biết được đau nhức.

“Đừng khóc.” Đại ca ca vỗ vỗ nàng an ủi, thay nàng xử lý miểng thủy tinh.

Khi đến phòng khám bệnh thời điểm xếp hàng thật dài, nàng cực sợ, luôn luôn trong nhà có hơi ấm, mẹ luôn luôn mỉm cười luôn luôn ôn hòa ba ba. Chưa từng có gặp qua loại chuyện như vậy nàng lệ rơi không ngừng.

Đại ca ca không biết từ đâu lấy ra 1 gói bông khử trùng cùng băng gạc, mười mấy tuổi nàng đã rất cao, Đại ca ca lại cao hơn nàng hai cái đầu cộng thêm đôi mắt vĩnh viễn không lộ vẻ gì thấy thế nào đều là ca ca xinhd dẹp.

“Còn đau không?” Ca ca đẹp khó có được không liếc xéo nàng, trong mắt còn mang theo ân cần.

Nàng khóc không thành tiếng, động tác hắn dịu dàng giúp nàng xử lý miệng vết thương…

“Đang loạn tưởng cái gì?” Giọng nói của BOSS cắt đứt suy nghĩ của Thiên Thiên:

“Không cần phải cho là anh tại nơi này tá túc một đêm có thể tùy tâm sở dục, đi muộn thì chuyên cần….” Nói xong lạnh lùng xoay người xuống thang lầu.

Thiên Thiên đuổi theo, không hiểu cảm thấy tổng tài vừa rồi ánh mắt nhìn nàng là lạ , giống như là đang trốn tránh cái gì, nghĩ lại tổng tài cho tới bây giờ đều là bá đạo một tay che trời, coi như là khi dễ nàng cũng rõ rệt có đâu phải trốn tránh.

Dọc theo đường đi giao thông tốt không có xuất hiện kẹt xe điều này làm cho Thiên Thiên rất vui mừng.

Có thể giảm bớt thời gian cùng tổng tài chung đụng kia đều là vạn hạnh nha!

Nhưng là cùng vào cửa chính công ty liền không được bình thường. Từ cửa thang máy đến tiến vào thang máy rồi đến bước lên phòng làm việc anh mắt theo đuôi Thiên Thiên thật lâu không tiêu tan, hết lần này tới lần khác BOSS đại nhân còn đặc biệt không có tự giác cùng nàng sóng vai đi sau đó cười đến hòa ái dễ gần ý vị thâm trường, cười xong mới nện bước tiêu sái đi vào thang máy, Thiên Thiên lập tức có gan dự cảm bất tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook