Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê
Chương 15
Khiết Băng
08/12/2020
Gương mặt vốn dĩ muốn sám hối của Sở Khắc Huy liền bị hai từ "Chị
dâu" đánh bay. Anh ta ngước mắt nhìn Sở Khắc Uy nhằm ý dò xét. Anh đương nhiên biết thằng em quý hóa muốn hỏi gì rồi. Nên anh mới phũ phàng chặn họng bằng hai từ "chị dâu" đó thôi.
- Mạc Hinh... Là cô gái cứu anh?
- Đúng vậy. Thì sao?
- Tại sao anh...
- Ơ kìa em trai yêu quý, chẳng phải em đã tìm được người cứu em là Lâm Tịnh Tuyết rồi sao? Sao không đi cung phụng cô ta đi. Ở đây làm phiền chị dâu em làm gì.
Nói xong, Sở Khắc Uy liền trở lại vào phòng, trước mặt Sở Khắc Huy đóng cửa một cái *RẦM*, rồi chui vào chăn ôm lấy Mạc Hinh. Cô cảm nhận được hơi ấm của người khác liền nhướn mày, mắt nhắm mắt mở nhìn anh. Khi đã thấy rõ gương mặt của Sở Khắc Uy thì Mạc Hinh mới yên tâm dịu vào lòng anh rồi nhắm tịt mắt lại.
- Anh nói chuyện với ai ngoài đó thế?
- Anh làm ồn đến em sao?
- Ưm. Không có.
- Ngủ đi, đừng quan tâm ai ở ngoài đó.
Mạc Hinh gật gật đầu, sau khi Sở Khắc Uy sửa lại tư thế một chút liền ôm lấy cô rồi cũng nhắm mắt ngủ. Mặc dù anh đang định sang thư phòng để xử lý công việc, nhưng đối với gia đình anh nói chung và Sở Khắc Uy anh nói riêng, thì lấy con dâu về quan trọng hơn sự nghiệp.
Còn Sở Khắc Huy dường như đứng chết trưng ở đó, đến lúc Sở Quyên đi lên thì Sở Quyên mới "tốt bụng" đẩy anh ta về phòng. Sở Khắc Huy nhìn xuống đôi chân của mình. Cảm thấy anh ta thật vô dụng, đừng nói đến việc đi lại, ngay cả việc tìm ân nhân đơn giản như vậy mà anh ta cũng không làm được. Còn nói gì đến gia sản nhà họ Sở.
[..................]
Đến trưa, vì đói nên Mạc Hinh đã bị cơn đói đánh thức. Cô vươn vai ngồi dậy thì cảm thấy toàn thân đau nhức, trên cổ còn nhiều vết xanh xanh đỏ đỏ, nhìn sang bên cạnh thì cô thấy Sở Khắc Uy vẫn còn nằm ngủ. Người đàn ông này vốn dĩ được đồn đại là băng lãnh và kiêu ngạo. Nhưng sao cô lại không thấy như vậy nhỉ? Cô chỉ thấy trước mặt cô là một đại Boss siêu cấp vô sỉ.
Nhưng nhìn kĩ thì ngũ quan rất tinh xảo, gương mặt lúc ngủ cũng không quá nghiêm nghị, tò mò nên Mạc Hinh liền đưa tay lên chạm nhẹ... Sống mũi thật cao, đôi môi còn lành lạnh. Bất chợt, toàn thân cô bị một lực kéo, kéo xuống. Nhìn thấy bản thân đang bị Sở Khắc Uy ôm chặt liền nhíu nhíu mày, rồi đưa tay đánh lên ngực anh một cái
- Thả em ra!
Sở Khắc Uy không vội mở mắt, anh chỉ dụi dụi cái đầu của mình vào cổ của cô, tham lam hít lấy hít để mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể của cô. Hành động này của anh làm cô rùng mình nhẹ.
- Sở Khắc Uy, cái tên vô lại nhà anh. Buông em ra!
- Vô lại? Anh vô lại khi nào? Rõ ràng là em dụ dỗ anh mà?
- Em...
Mạc Hinh bị nghẹn lại, ôi mẹ nó... Mặt mũi cô biết nên ném ở đâu đây? Đúng là khi nảy chính cô là người chủ động. Gương mặt vốn dĩ gần như bình thường của cô liền đỏ lên. Sở Khắc Uy mở mắt, anh cười nhẹ rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán của cô. Nói
- Anh nghe mẹ nói, hai ngày nữa là hôn lễ của Hạ An Nghiêm và Mạc Thư được cử hành. Hình như cô ta đang mang thai thì phải.
- Ồ. Lúc đó em phải đến chúc phúc cho đôi cẩu nam nữ này mới được.
- Anh đưa em đi.
Mạc Hinh gật gật đầu. Sở Khắc Uy yêu thương ôm chặt cô ở trong lòng. Gương mặt vốn lạnh lùng, nghiêm nghị thường ngày đã trở nên vô cùng... Mất liêm sỉ :))
[.....................]
Đến giờ dùng bữa tối thì Sở Khắc Uy và Mạc Hinh mới rời khỏi phòng để dùng bữa. Ở bàn ăn đã sớm có mặt của Sở Quyên và Sở Khắc Huy, lúc này... Không khí hình như không ổn lắm. Thường ngày Bác Phúc rất vui vẻ hòa đồng, nhưng hình như sau khi Sở Khắc Huy quay về thì thái độ của Bác Phúc rất là hằn hộc và khó chịu.
- Bác Phúc, bác cũng đến đây ăn cùng chúng cháu đi.
Bác Phúc khẽ lắc đầu. Ở Sở gia nhiều năm, đương nhiên ông biết tính khí của vị Nhị thiếu gia này, cậu ta vốn là người khó tính lại còn vô cùng kiêu ngạo, đừng nói là người quản gia như ông, ngay cả ngồi cùng bàn ăn với cha mẹ mình mà cậu ta còn tỏ thái độ bài xích nữa là. Nhìn thấy hành động của Bác Phúc như vậy, Mạc Hinh có chút rầu rĩ. Dù sao Bác ấy cũng đã lớn tuổi rồi, ngồi ăn cùng thì đã sao đâu chứ?
Sở Khắc Uy nhìn biểu hiện của Mạc Hinh liền hiểu rõ, Mạc Hinh là cô gái tốt... Cho dù là quản gia hay người hầu thì cô vẫn sẽ chăm sóc chu đáo. Nghĩ đến cảnh tượng vừa ăn vừa rầu rĩ của Mạc Hinh, đương nhiên Sở Khắc Uy sẽ không làm ngơ. Anh nhìn Bác Phúc rồi dõng dạc nói
- Ở đây là nhà của tôi. Bác cứ ngồi ăn đi, còn ai không thích thì cút ra ngoài.
Sở Khắc Huy đương nhiên hiểu rõ ý tứ của anh trai mình rồi. Nhưng cậu ta vẫn không hề có phản ứng gì, hôm nay... Vì Mạc Hinh, nên cậu ta sẽ nhịn.
- Mạc Hinh, hai ngày nữa là hôn lễ của Hạ An Nghiêm... Em...
- Chú yên tâm, chị dâu của chú có anh chú lo rồi.
Sở Quyên: "............" Gâu gâu gâu, cẩu độc thân sẽ im lặng ăn!!! Mà quý dị ăn bim bim hóng phim không??? Ăn với Quyên nè :))) Bim bim cẩu lương!
- Mạc Hinh... Là cô gái cứu anh?
- Đúng vậy. Thì sao?
- Tại sao anh...
- Ơ kìa em trai yêu quý, chẳng phải em đã tìm được người cứu em là Lâm Tịnh Tuyết rồi sao? Sao không đi cung phụng cô ta đi. Ở đây làm phiền chị dâu em làm gì.
Nói xong, Sở Khắc Uy liền trở lại vào phòng, trước mặt Sở Khắc Huy đóng cửa một cái *RẦM*, rồi chui vào chăn ôm lấy Mạc Hinh. Cô cảm nhận được hơi ấm của người khác liền nhướn mày, mắt nhắm mắt mở nhìn anh. Khi đã thấy rõ gương mặt của Sở Khắc Uy thì Mạc Hinh mới yên tâm dịu vào lòng anh rồi nhắm tịt mắt lại.
- Anh nói chuyện với ai ngoài đó thế?
- Anh làm ồn đến em sao?
- Ưm. Không có.
- Ngủ đi, đừng quan tâm ai ở ngoài đó.
Mạc Hinh gật gật đầu, sau khi Sở Khắc Uy sửa lại tư thế một chút liền ôm lấy cô rồi cũng nhắm mắt ngủ. Mặc dù anh đang định sang thư phòng để xử lý công việc, nhưng đối với gia đình anh nói chung và Sở Khắc Uy anh nói riêng, thì lấy con dâu về quan trọng hơn sự nghiệp.
Còn Sở Khắc Huy dường như đứng chết trưng ở đó, đến lúc Sở Quyên đi lên thì Sở Quyên mới "tốt bụng" đẩy anh ta về phòng. Sở Khắc Huy nhìn xuống đôi chân của mình. Cảm thấy anh ta thật vô dụng, đừng nói đến việc đi lại, ngay cả việc tìm ân nhân đơn giản như vậy mà anh ta cũng không làm được. Còn nói gì đến gia sản nhà họ Sở.
[..................]
Đến trưa, vì đói nên Mạc Hinh đã bị cơn đói đánh thức. Cô vươn vai ngồi dậy thì cảm thấy toàn thân đau nhức, trên cổ còn nhiều vết xanh xanh đỏ đỏ, nhìn sang bên cạnh thì cô thấy Sở Khắc Uy vẫn còn nằm ngủ. Người đàn ông này vốn dĩ được đồn đại là băng lãnh và kiêu ngạo. Nhưng sao cô lại không thấy như vậy nhỉ? Cô chỉ thấy trước mặt cô là một đại Boss siêu cấp vô sỉ.
Nhưng nhìn kĩ thì ngũ quan rất tinh xảo, gương mặt lúc ngủ cũng không quá nghiêm nghị, tò mò nên Mạc Hinh liền đưa tay lên chạm nhẹ... Sống mũi thật cao, đôi môi còn lành lạnh. Bất chợt, toàn thân cô bị một lực kéo, kéo xuống. Nhìn thấy bản thân đang bị Sở Khắc Uy ôm chặt liền nhíu nhíu mày, rồi đưa tay đánh lên ngực anh một cái
- Thả em ra!
Sở Khắc Uy không vội mở mắt, anh chỉ dụi dụi cái đầu của mình vào cổ của cô, tham lam hít lấy hít để mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể của cô. Hành động này của anh làm cô rùng mình nhẹ.
- Sở Khắc Uy, cái tên vô lại nhà anh. Buông em ra!
- Vô lại? Anh vô lại khi nào? Rõ ràng là em dụ dỗ anh mà?
- Em...
Mạc Hinh bị nghẹn lại, ôi mẹ nó... Mặt mũi cô biết nên ném ở đâu đây? Đúng là khi nảy chính cô là người chủ động. Gương mặt vốn dĩ gần như bình thường của cô liền đỏ lên. Sở Khắc Uy mở mắt, anh cười nhẹ rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán của cô. Nói
- Anh nghe mẹ nói, hai ngày nữa là hôn lễ của Hạ An Nghiêm và Mạc Thư được cử hành. Hình như cô ta đang mang thai thì phải.
- Ồ. Lúc đó em phải đến chúc phúc cho đôi cẩu nam nữ này mới được.
- Anh đưa em đi.
Mạc Hinh gật gật đầu. Sở Khắc Uy yêu thương ôm chặt cô ở trong lòng. Gương mặt vốn lạnh lùng, nghiêm nghị thường ngày đã trở nên vô cùng... Mất liêm sỉ :))
[.....................]
Đến giờ dùng bữa tối thì Sở Khắc Uy và Mạc Hinh mới rời khỏi phòng để dùng bữa. Ở bàn ăn đã sớm có mặt của Sở Quyên và Sở Khắc Huy, lúc này... Không khí hình như không ổn lắm. Thường ngày Bác Phúc rất vui vẻ hòa đồng, nhưng hình như sau khi Sở Khắc Huy quay về thì thái độ của Bác Phúc rất là hằn hộc và khó chịu.
- Bác Phúc, bác cũng đến đây ăn cùng chúng cháu đi.
Bác Phúc khẽ lắc đầu. Ở Sở gia nhiều năm, đương nhiên ông biết tính khí của vị Nhị thiếu gia này, cậu ta vốn là người khó tính lại còn vô cùng kiêu ngạo, đừng nói là người quản gia như ông, ngay cả ngồi cùng bàn ăn với cha mẹ mình mà cậu ta còn tỏ thái độ bài xích nữa là. Nhìn thấy hành động của Bác Phúc như vậy, Mạc Hinh có chút rầu rĩ. Dù sao Bác ấy cũng đã lớn tuổi rồi, ngồi ăn cùng thì đã sao đâu chứ?
Sở Khắc Uy nhìn biểu hiện của Mạc Hinh liền hiểu rõ, Mạc Hinh là cô gái tốt... Cho dù là quản gia hay người hầu thì cô vẫn sẽ chăm sóc chu đáo. Nghĩ đến cảnh tượng vừa ăn vừa rầu rĩ của Mạc Hinh, đương nhiên Sở Khắc Uy sẽ không làm ngơ. Anh nhìn Bác Phúc rồi dõng dạc nói
- Ở đây là nhà của tôi. Bác cứ ngồi ăn đi, còn ai không thích thì cút ra ngoài.
Sở Khắc Huy đương nhiên hiểu rõ ý tứ của anh trai mình rồi. Nhưng cậu ta vẫn không hề có phản ứng gì, hôm nay... Vì Mạc Hinh, nên cậu ta sẽ nhịn.
- Mạc Hinh, hai ngày nữa là hôn lễ của Hạ An Nghiêm... Em...
- Chú yên tâm, chị dâu của chú có anh chú lo rồi.
Sở Quyên: "............" Gâu gâu gâu, cẩu độc thân sẽ im lặng ăn!!! Mà quý dị ăn bim bim hóng phim không??? Ăn với Quyên nè :))) Bim bim cẩu lương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.