Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê
Chương 47: Muốn sinh con cho anh!
Khiết Băng
08/12/2020
Một tuần sau, Mạc Thư từ trong phòng của mình bước ra liền nhìn thấy
Hạ An Nghiêm đang ngồi ăn sáng, hình như cha mẹ Hạ cũng không có ở nhà,
cô ta liền bước xuống nhà ngồi đối diện với hắn ta, Hạ An Nghiêm sau khi nghe Mạc lão phu nhân giáo huấn một trận cũng đã chuẩn bị hồi tâm
chuyển ý về phía Mạc Thư. Hắn ta nhìn thấy Mạc Thư dạo gần đây có vẻ như càng ngày càng nhuận sắc hơn thì phải.
- Em định đi đâu sao?
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
- Em nói đi.
- Chúng ta ly hôn đi.
Hạ An Nghiêm bất động, hắn đưa mắt nhìn Mạc Thư... Nhưng trong mắt Mạc Thư hiện tại không còn bất cứ một cảm xúc gì, nó rất lạnh lẽo... Giống như là đã chuẩn bị từ trước, Mạc Thư ngước mắt nhìn Hạ An Nghiêm rồi chớp một cái.
- Em nói bậy gì vậy, đừng đùa nữa.
- Tôi nói thật, chúng ta ly hôn đi. Tôi không còn yêu anh nữa. Hơn hết, tôi cũng có người tình mới rồi.
- Thư Nhi, em chỉ là đang trả đũa anh thôi đúng không? Cái cô gái kia anh đã nói rồi, chỉ cần cô ta sinh con xong sẽ cho cô ta một số tiền rồi đuổi cô ta đi. Anh chỉ là...
- Hạ An Nghiêm, chúng ta ly hôn đi. Đơn ly hôn tôi cũng đã viết rồi, ở trong phòng.
Nói xong, Mạc Thư hiên ngang đứng dậy rồi đi thẳng ra ngoài. Hạ An Nghiêm chợt thấy có chút không đúng lắm liền chạy nhanh lên phòng, vali của Mạc Thư cũng đã dọn dẹp xong rồi, bên cạnh còn là đơn ly hôn... Cô đã ghi rất rõ ràng... Bên A - Mạc Thư, bên B - Hạ An Nghiêm.... Mạc Thư quyết định đi nhưng không hề lấy bấy cứ một cái gì theo, ngay cả của hồi môn cô cũng không thèm lấy.
Hạ An Nghiêm nhìn thấy gần vali của Mạc Thư có một bức ảnh... Là ảnh của Mạc Thư cùng Hạ Vụ chụp cùng nhau? Hơn nữa còn rất tình cảm. Chẳng lẽ Mạc Thư đã gặp Hạ Vụ? Hơn nữa... Còn lên yêu đương qua lại cùng anh ta? Nhưng mà cho dù Hạ Vụ có quay về thì sao? Chỉ cần tình nhân của hắn sinh được con trai thì hắn nhất định sẽ có tất cả tài sản của Hạ gia. Hạ Vụ và Mạc Thư có ở bên nhau thì cũng như không mà thôi. Đang mãi đắm chìm trong suy nghĩ viễn tưởng của mình điện thoại của Hạ An Nghiêm vang lên. Hắn ta liền bắt máy
- Alo? Mỹ Kỳ em gọi anh có việc gì?
Ở đầu dây bên kia không hề có lời đáp trả gì, nhưng Hạ An Nghiêm có thể nghe thấy âm thanh rên rỉ đầy ám muội của nữ nhân, và hắn ta biết người đó chính tình nhân của mình Mỹ Kỳ. Chẳng lẽ cô ta...
- Mỹ Kỳ! Cô...
- [A... A... Nghiêm... Cư... Cứu... A... Cứu em.... A... A.... ]
- Mỹ Kỳ... Em làm sao vậy? Hả?
- [Em trai yêu quý, tiểu tình nhân của em đang ở trên giường cùng nhiều người nam nhân khác... Trong cô ta có vẻ rất hưởng thụ nha]
- Anh là... Hạ Vụ?
- [Hân hạnh được gặp lại em, em trai!]
Nói xong, Hạ Vụ đương nhiên ngắt máy, sau đó anh ta còn chụp ảnh của Mỹ Kỳ đang ân ái nhiệt tình cùng những người đàn ông lạ mặt này gửi cho Hạ An Nghiêm. Sau đó, Hạ Vụ nhìn Mỹ Kỳ nói
- Đứa con trong bụng cô là con trai hay con gái?
- Ha... La.... Là... Là trai.
Mạc Thư nhướn mày, hừ. Muốn để cô ta nuôi con của người đàn bà lăng nhăng này sao? Đừng hòng! Nhìn sắc mặt của Mạc Thư, Hạ Vụ vòng tay choàng lấy eo của cô ta... Rồi từ từ ra lệnh với những tên thuộc hạ kia.
- Sau khi chơi xong, đưa cô ta đến bệnh viện mổ lấy đứa bé. Sau đó, đem đưa bé cho cô nhi viện ở núi Thanh An. Nhớ, đừng để Hạ An Nghiêm nhìn thấy. Còn Mỹ Kỳ, nếu cô muốn sống... Thì nên im lặng. Nghe rõ chưa?
- Tôi... Tôi... A... A.. Tôi biết rồi...
Sau đó, Hạ Vụ đưa Mạc Thư rời khỏi cái nơi bẩn mắt đó, trên đường đi Mạc Thư rất muốn hỏi Hạ Vụ tại sao không giết quách đứa bé cho xong? Có lẽ Hạ Vụ hiểu ý nên anh ta liền nhìn Mạc Thư rồi mỉm cười
- Dù sao thì đứa bé cũng là vô tội. Chúng ta không nên để liêm lụy đến những người vô tội.
- Hạ Vụ... Anh... Anh sẽ cưới em chứ?
- Em yên tâm, chỉ cần Hạ An Nghiêm thân bại danh liệt, anh sẽ cưới em.
Mạc Thư mỉm cười, tốt quá rồi... Nhưng Mạc Thư có nên nói với Hạ Vụ là bản thân vẫn có thể sinh con không nhỉ?
- Anh à... Con...
- Việc của em anh đã biết, có con hay không đối với anh không quan trọng. Bất quá xin con nuôi là được.
Mạc Thư cảm động, cuối cùng thì cô ta cũng biết thế nào là tình yêu. Trước kia Mạc Thư cứ lầm tưởng tình cảm của mình đối với Hạ An Nghiêm chính là tình yêu, nhưng không... Cô ta sai rồi, đó không phải yêu... Mà đối với Hạ Vụ mới là yêu, anh ta cho dù biết cô không thể sinh con vẫn chấp nhận ở bên cô, bảo vệ cô... Chứ không giống Hạ An Nghiêm kia.
- Vụ... Thật ra thì em vẫn có thể mang thai.
- Anh nói rồi, đối với anh có con hay không, không quan trọng. Em đừng nghĩ nhiều.
Mạc Thư gật gật đầu, sau đó Hạ Vụ đưa Mạc Thư trở về ngôi nhà trước đó mà anh ta đã mua lại từ Sở Quyên. Vừa bước vào nhà, Hạ Vụ đã bị Mạc Thư ôm chặt lấy, nói
- Em muốn sinh con cho anh.
- Em định đi đâu sao?
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
- Em nói đi.
- Chúng ta ly hôn đi.
Hạ An Nghiêm bất động, hắn đưa mắt nhìn Mạc Thư... Nhưng trong mắt Mạc Thư hiện tại không còn bất cứ một cảm xúc gì, nó rất lạnh lẽo... Giống như là đã chuẩn bị từ trước, Mạc Thư ngước mắt nhìn Hạ An Nghiêm rồi chớp một cái.
- Em nói bậy gì vậy, đừng đùa nữa.
- Tôi nói thật, chúng ta ly hôn đi. Tôi không còn yêu anh nữa. Hơn hết, tôi cũng có người tình mới rồi.
- Thư Nhi, em chỉ là đang trả đũa anh thôi đúng không? Cái cô gái kia anh đã nói rồi, chỉ cần cô ta sinh con xong sẽ cho cô ta một số tiền rồi đuổi cô ta đi. Anh chỉ là...
- Hạ An Nghiêm, chúng ta ly hôn đi. Đơn ly hôn tôi cũng đã viết rồi, ở trong phòng.
Nói xong, Mạc Thư hiên ngang đứng dậy rồi đi thẳng ra ngoài. Hạ An Nghiêm chợt thấy có chút không đúng lắm liền chạy nhanh lên phòng, vali của Mạc Thư cũng đã dọn dẹp xong rồi, bên cạnh còn là đơn ly hôn... Cô đã ghi rất rõ ràng... Bên A - Mạc Thư, bên B - Hạ An Nghiêm.... Mạc Thư quyết định đi nhưng không hề lấy bấy cứ một cái gì theo, ngay cả của hồi môn cô cũng không thèm lấy.
Hạ An Nghiêm nhìn thấy gần vali của Mạc Thư có một bức ảnh... Là ảnh của Mạc Thư cùng Hạ Vụ chụp cùng nhau? Hơn nữa còn rất tình cảm. Chẳng lẽ Mạc Thư đã gặp Hạ Vụ? Hơn nữa... Còn lên yêu đương qua lại cùng anh ta? Nhưng mà cho dù Hạ Vụ có quay về thì sao? Chỉ cần tình nhân của hắn sinh được con trai thì hắn nhất định sẽ có tất cả tài sản của Hạ gia. Hạ Vụ và Mạc Thư có ở bên nhau thì cũng như không mà thôi. Đang mãi đắm chìm trong suy nghĩ viễn tưởng của mình điện thoại của Hạ An Nghiêm vang lên. Hắn ta liền bắt máy
- Alo? Mỹ Kỳ em gọi anh có việc gì?
Ở đầu dây bên kia không hề có lời đáp trả gì, nhưng Hạ An Nghiêm có thể nghe thấy âm thanh rên rỉ đầy ám muội của nữ nhân, và hắn ta biết người đó chính tình nhân của mình Mỹ Kỳ. Chẳng lẽ cô ta...
- Mỹ Kỳ! Cô...
- [A... A... Nghiêm... Cư... Cứu... A... Cứu em.... A... A.... ]
- Mỹ Kỳ... Em làm sao vậy? Hả?
- [Em trai yêu quý, tiểu tình nhân của em đang ở trên giường cùng nhiều người nam nhân khác... Trong cô ta có vẻ rất hưởng thụ nha]
- Anh là... Hạ Vụ?
- [Hân hạnh được gặp lại em, em trai!]
Nói xong, Hạ Vụ đương nhiên ngắt máy, sau đó anh ta còn chụp ảnh của Mỹ Kỳ đang ân ái nhiệt tình cùng những người đàn ông lạ mặt này gửi cho Hạ An Nghiêm. Sau đó, Hạ Vụ nhìn Mỹ Kỳ nói
- Đứa con trong bụng cô là con trai hay con gái?
- Ha... La.... Là... Là trai.
Mạc Thư nhướn mày, hừ. Muốn để cô ta nuôi con của người đàn bà lăng nhăng này sao? Đừng hòng! Nhìn sắc mặt của Mạc Thư, Hạ Vụ vòng tay choàng lấy eo của cô ta... Rồi từ từ ra lệnh với những tên thuộc hạ kia.
- Sau khi chơi xong, đưa cô ta đến bệnh viện mổ lấy đứa bé. Sau đó, đem đưa bé cho cô nhi viện ở núi Thanh An. Nhớ, đừng để Hạ An Nghiêm nhìn thấy. Còn Mỹ Kỳ, nếu cô muốn sống... Thì nên im lặng. Nghe rõ chưa?
- Tôi... Tôi... A... A.. Tôi biết rồi...
Sau đó, Hạ Vụ đưa Mạc Thư rời khỏi cái nơi bẩn mắt đó, trên đường đi Mạc Thư rất muốn hỏi Hạ Vụ tại sao không giết quách đứa bé cho xong? Có lẽ Hạ Vụ hiểu ý nên anh ta liền nhìn Mạc Thư rồi mỉm cười
- Dù sao thì đứa bé cũng là vô tội. Chúng ta không nên để liêm lụy đến những người vô tội.
- Hạ Vụ... Anh... Anh sẽ cưới em chứ?
- Em yên tâm, chỉ cần Hạ An Nghiêm thân bại danh liệt, anh sẽ cưới em.
Mạc Thư mỉm cười, tốt quá rồi... Nhưng Mạc Thư có nên nói với Hạ Vụ là bản thân vẫn có thể sinh con không nhỉ?
- Anh à... Con...
- Việc của em anh đã biết, có con hay không đối với anh không quan trọng. Bất quá xin con nuôi là được.
Mạc Thư cảm động, cuối cùng thì cô ta cũng biết thế nào là tình yêu. Trước kia Mạc Thư cứ lầm tưởng tình cảm của mình đối với Hạ An Nghiêm chính là tình yêu, nhưng không... Cô ta sai rồi, đó không phải yêu... Mà đối với Hạ Vụ mới là yêu, anh ta cho dù biết cô không thể sinh con vẫn chấp nhận ở bên cô, bảo vệ cô... Chứ không giống Hạ An Nghiêm kia.
- Vụ... Thật ra thì em vẫn có thể mang thai.
- Anh nói rồi, đối với anh có con hay không, không quan trọng. Em đừng nghĩ nhiều.
Mạc Thư gật gật đầu, sau đó Hạ Vụ đưa Mạc Thư trở về ngôi nhà trước đó mà anh ta đã mua lại từ Sở Quyên. Vừa bước vào nhà, Hạ Vụ đã bị Mạc Thư ôm chặt lấy, nói
- Em muốn sinh con cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.