Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê
Chương 35: Thật sự là Mạc Thư thay đổi?
Khiết Băng
08/12/2020
Hai ngày sau, tính từ khi Mạc Hinh quay về cũng đã ba ngày, thì đương nhiên tin tức này đã truyền đến Quý Thành nơi mà Sở Khắc Huy đang sống. Anh ta nhìn hình ảnh Mạc Hinh bế Dược Lam trên tay, gương mặt tràn đầy
hạnh phúc của cô làm cho Sở Khắc Huy vừa vui vẻ lại vừa ganh tị. Anh ta
không muốn để người con gái anh ta hằng theo đuổi sẽ làm vợ, làm mẹ của
con người khác. Nhưng anh ta lại không dám nói ra, vì sợ chính cái danh
"Yêu" của anh ta làm cho Mạc Hinh mất đi hạnh phúc. Nhưng cho dù Mạc
Hinh có lựa chọn ai đi chăng nữa, đối với Sở Khắc Huy cũng là tôn trọng
cô. Suốt hơn một năm nay, Sở Khắc Huy ở Quý Thành nhằm theo dõi Hạ An
Nghiêm và Mạc Thư. Tuy nhiên, trong một năm qua dường như hai người họ
rất an phận. Cho đến khi Mạc Thư nghe tin Mạc Hinh trở về.
Mạc Thư bên ngoài tựa như muốn làm hòa để gia đình yên ổn, nhưng với người có cảnh giác cao như Sở Khắc Huy thì anh ta biết, Mạc Thư này chắc chắn có mưu đồ. Mạc Thư bây giờ không khác gì là một người vô sinh, không chỉ vậy... Nghe nói cô ta còn nhờ người mang thai hộ, nhưng không ai dám đồng ý. Cả nhà họ Hạ thì hoàn toàn xem như là vô vọng, nhưng ngay cả cha mẹ Hạ hay Mạc Thư đều không biết... Ở bên ngoài, Hạ An Nghiêm đã sớm có nhân tình mới rồi, người xưa có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời đích thị là nói Hạ An Nghiêm rồi.
Ở Sở gia tại Trác Thành, Mạc Hinh hiện tại đang là quản lý cấp cao của một Studio, tuy là cô không bao giờ lộ diện nhưng dường như tất cả nhân viên đều biết cô với một danh xưng là Ym ( Uy Mạc - 于麦 - phiên âm là Yú Mài), tuy nhiên người quản lý bề nổi của Studio chính là Sở Quyên và Từ Quân Hạo. Trụ sở chính của Studio tên là "Thiên Thần", vì Studio này được sáng lập sau khi cô hạ sinh Cục Bông, nên cả ba đều thống nhất lấy tên Thiên Thần.
Hôm nay, Mạc Hinh đang ngồi ở sofa dỗ dành Dược Lam thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, vì cô không tiện bắt máy nên đã nhờ Sở Quyên bên cạnh nhận giúp. Còn bảo Sở Quyên mở lo ngoài
- [Alo, Hinh Nhi, là con đúng không?]
Mạc Hinh và Sở Quyên đồng loạt nhíu mày... Mạc Tấn Du? Hơ, cô không nghĩ đã hai năm nhưng ông ta vẫn còn lưu số điện thoại của cô đấy. Tuy nhiên, Mạc Hinh vẫn tôn trọng đáp lại
- Đúng vậy, Mạc Đổng... Không biết ông gọi tôi có việc gì sao?
- [Hinh Nhi, hai năm nay Thư Nhi thay đổi rất nhiều. Sáng nay con bé vừa nghe tin con từ nước D trở về liền qua báo với cha và m... Cha và dì, con bé nói muốn con sang Mạc gia ăn bữa cơm, cũng như để con bé tạ lỗi với con]
Sở Quyên nhìn Mạc Hinh, cho dù là bao nhiêu năm qua đi nữa, Mạc Hinh vẫn mãi mãi không bao giờ nhận Chu Tuyết Kiều là mẹ, hơn hết... Mạc Hinh càng không muốn nhận Mạc Thư làm chị em. Chị em sao? Hừ, cô đây không cần loại chị em như vậy.
- Thật ngại quá, Mạc Đổng... Gần đây tôi vừa về nước, không có thời gian trống. Hay là ông cứ bảo Mạc đại tiểu thư để bữa ăn ở đó đi, khi nào tôi có thời gian, tôi sẽ đến ăn. Được chứ?
- [Hinh Nhi, đã hai năm rồi... Con không thể tha thứ cho Thư Nhi sao?]
- Ha? Tha thứ? Tại sao tôi phải tha thứ? Đối với tôi mà nói, kể từ ngày mẹ tôi qua đời, kể từ ngày ông đưa người đàn bà và cô ta về Mạc gia và kể từ lúc ông đuổi anh hai khỏi Mạc gia. Thì tình cảm cha con giữa tôi và ông... Đã sớm không còn rồi, có lẽ... Ngoài dòng máu và cái họ "Mạc" ra, giữa tôi và ông... Vốn dĩ không hề có tình thân khác!
- [Cha... ]
Chưa để Mạc Tấn Du nói tiếp thì Cục Bông đã khóc ầm lên, có lẽ đây là lần đầu tiên Cục Bông nhìn thấy mẹ mình giận dữ như vậy, nên con bé có chút sợ hãi. Khi bản thân Mạc Hinh biết mình sắp không khống chế được tâm trạng rồi thì cô mới hít một hơi thật sâu, rồi chán nản nói
- Hai ngày nữa là ngày dỗ của mẹ. Tôi sẽ về, nhưng ngày hôm đó... Tôi không muốn sự xuất hiện của Chu Tuyết Kiều, Mạc Thư và Hạ An Nghiêm. Nếu không...
- [Cha biết rồi... Hôm đó cha sẽ đưa Tuyết Kiều sang nhà khác... Con... Tút tút tút]
Mạc Hinh không cần nghĩ ngợi gì thêm đã thẳng tay tắt máy. Cô nhẹ nhàng dỗ dành Cục Bông nhỏ rồi khẽ thở dài. Sở Quyên bên cạnh cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu
- Cậu sao vậy?
- Hai năm trước tớ không đến thăm mẹ... Chắc mẹ giận tớ lắm.
Sở Quyên hiểu rõ Mạc Hinh, tuy mẹ của Mạc Hinh qua đời từ khi cô vừa mới lọt lòng, nhưng tình mẫu tử thiêng liêng thế nào... Cho dù có chết thì mẹ của cô vẫn mãi sống trong tim cô. Tuy từ bé đến lớn, Mạc Hinh luôn được bà nội chiều chuộng và sự yêu thương như mẹ ruột của Chu Tuyết Kiều, nhưng cô mãi mãi không bao giờ muốn nhận người khác làm mẹ.
- Cậu đừng nghĩ nhiều, mẹ cậu trên trời linh thiên, vẫn luôn ủng hộ và bảo vệ cậu.
- Quyên Quyên, ngày mai cậu cùng tớ đến Quý Thành trước, sẵn đó xem luôn chi nhánh của Thiên Thần thế nào.
- À nhắc mới nhớ. Hinh Hinh, cậu xem này... Học trưởng Từ vừa gửi mail cho tớ, anh ấy nói chiều ngày mai sẽ có một nhà thiết kế đến Thiên Thần ở Quý Thành, còn ở nước D thì đã có anh ấy rồi.
- Nhà thiết kế?
- Đúng tên là cái gì... Hạ Vụ
- Hạ Vụ!!?
Mạc Thư bên ngoài tựa như muốn làm hòa để gia đình yên ổn, nhưng với người có cảnh giác cao như Sở Khắc Huy thì anh ta biết, Mạc Thư này chắc chắn có mưu đồ. Mạc Thư bây giờ không khác gì là một người vô sinh, không chỉ vậy... Nghe nói cô ta còn nhờ người mang thai hộ, nhưng không ai dám đồng ý. Cả nhà họ Hạ thì hoàn toàn xem như là vô vọng, nhưng ngay cả cha mẹ Hạ hay Mạc Thư đều không biết... Ở bên ngoài, Hạ An Nghiêm đã sớm có nhân tình mới rồi, người xưa có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời đích thị là nói Hạ An Nghiêm rồi.
Ở Sở gia tại Trác Thành, Mạc Hinh hiện tại đang là quản lý cấp cao của một Studio, tuy là cô không bao giờ lộ diện nhưng dường như tất cả nhân viên đều biết cô với một danh xưng là Ym ( Uy Mạc - 于麦 - phiên âm là Yú Mài), tuy nhiên người quản lý bề nổi của Studio chính là Sở Quyên và Từ Quân Hạo. Trụ sở chính của Studio tên là "Thiên Thần", vì Studio này được sáng lập sau khi cô hạ sinh Cục Bông, nên cả ba đều thống nhất lấy tên Thiên Thần.
Hôm nay, Mạc Hinh đang ngồi ở sofa dỗ dành Dược Lam thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, vì cô không tiện bắt máy nên đã nhờ Sở Quyên bên cạnh nhận giúp. Còn bảo Sở Quyên mở lo ngoài
- [Alo, Hinh Nhi, là con đúng không?]
Mạc Hinh và Sở Quyên đồng loạt nhíu mày... Mạc Tấn Du? Hơ, cô không nghĩ đã hai năm nhưng ông ta vẫn còn lưu số điện thoại của cô đấy. Tuy nhiên, Mạc Hinh vẫn tôn trọng đáp lại
- Đúng vậy, Mạc Đổng... Không biết ông gọi tôi có việc gì sao?
- [Hinh Nhi, hai năm nay Thư Nhi thay đổi rất nhiều. Sáng nay con bé vừa nghe tin con từ nước D trở về liền qua báo với cha và m... Cha và dì, con bé nói muốn con sang Mạc gia ăn bữa cơm, cũng như để con bé tạ lỗi với con]
Sở Quyên nhìn Mạc Hinh, cho dù là bao nhiêu năm qua đi nữa, Mạc Hinh vẫn mãi mãi không bao giờ nhận Chu Tuyết Kiều là mẹ, hơn hết... Mạc Hinh càng không muốn nhận Mạc Thư làm chị em. Chị em sao? Hừ, cô đây không cần loại chị em như vậy.
- Thật ngại quá, Mạc Đổng... Gần đây tôi vừa về nước, không có thời gian trống. Hay là ông cứ bảo Mạc đại tiểu thư để bữa ăn ở đó đi, khi nào tôi có thời gian, tôi sẽ đến ăn. Được chứ?
- [Hinh Nhi, đã hai năm rồi... Con không thể tha thứ cho Thư Nhi sao?]
- Ha? Tha thứ? Tại sao tôi phải tha thứ? Đối với tôi mà nói, kể từ ngày mẹ tôi qua đời, kể từ ngày ông đưa người đàn bà và cô ta về Mạc gia và kể từ lúc ông đuổi anh hai khỏi Mạc gia. Thì tình cảm cha con giữa tôi và ông... Đã sớm không còn rồi, có lẽ... Ngoài dòng máu và cái họ "Mạc" ra, giữa tôi và ông... Vốn dĩ không hề có tình thân khác!
- [Cha... ]
Chưa để Mạc Tấn Du nói tiếp thì Cục Bông đã khóc ầm lên, có lẽ đây là lần đầu tiên Cục Bông nhìn thấy mẹ mình giận dữ như vậy, nên con bé có chút sợ hãi. Khi bản thân Mạc Hinh biết mình sắp không khống chế được tâm trạng rồi thì cô mới hít một hơi thật sâu, rồi chán nản nói
- Hai ngày nữa là ngày dỗ của mẹ. Tôi sẽ về, nhưng ngày hôm đó... Tôi không muốn sự xuất hiện của Chu Tuyết Kiều, Mạc Thư và Hạ An Nghiêm. Nếu không...
- [Cha biết rồi... Hôm đó cha sẽ đưa Tuyết Kiều sang nhà khác... Con... Tút tút tút]
Mạc Hinh không cần nghĩ ngợi gì thêm đã thẳng tay tắt máy. Cô nhẹ nhàng dỗ dành Cục Bông nhỏ rồi khẽ thở dài. Sở Quyên bên cạnh cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu
- Cậu sao vậy?
- Hai năm trước tớ không đến thăm mẹ... Chắc mẹ giận tớ lắm.
Sở Quyên hiểu rõ Mạc Hinh, tuy mẹ của Mạc Hinh qua đời từ khi cô vừa mới lọt lòng, nhưng tình mẫu tử thiêng liêng thế nào... Cho dù có chết thì mẹ của cô vẫn mãi sống trong tim cô. Tuy từ bé đến lớn, Mạc Hinh luôn được bà nội chiều chuộng và sự yêu thương như mẹ ruột của Chu Tuyết Kiều, nhưng cô mãi mãi không bao giờ muốn nhận người khác làm mẹ.
- Cậu đừng nghĩ nhiều, mẹ cậu trên trời linh thiên, vẫn luôn ủng hộ và bảo vệ cậu.
- Quyên Quyên, ngày mai cậu cùng tớ đến Quý Thành trước, sẵn đó xem luôn chi nhánh của Thiên Thần thế nào.
- À nhắc mới nhớ. Hinh Hinh, cậu xem này... Học trưởng Từ vừa gửi mail cho tớ, anh ấy nói chiều ngày mai sẽ có một nhà thiết kế đến Thiên Thần ở Quý Thành, còn ở nước D thì đã có anh ấy rồi.
- Nhà thiết kế?
- Đúng tên là cái gì... Hạ Vụ
- Hạ Vụ!!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.