Chương 20: Stev
Tuyết Nguyên U Linh
23/11/2017
Editor: Du Bình.
Trở về từ Nguyên gia, đêm đó Phương Nho đem toàn bộ cuộc nói chuyện của mình với ông Nguyên lưu vào nhật ký chữa bệnh. Cậu cảm thấy ông còn giấu diếm một vài chuyện nữa, tỉ như lý do cãi nhau với vợ, Nguyên Triệt có biết nội tình hay không? Nếu như Nguyên Khê và Nguyên Tĩnh là con riêng, mà mẹ hắn còn chưa mất thì nghiễm nhiên sẽ coi là con ngoài giá thú. Vậy Nguyên Triệt có chán ghét hai đứa không? Khi cậu đến thăm thì vợ hai của ông không lộ diện, là cố ý lảng tráng sao? Rốt cuộc chuyện năm đó đối với Nguyên Triệt có bao nhiêu ảnh hưởng?
Phương Nho nhìn màn hình đến mức xuất thần. Nếu cậu có thể thôi miên thì tốt rồi, phương pháp đó có thể tiến vào sâu trong tiềm thức, tìm ra căn nguyên thống khổ, triệt để phóng thích mặt trái trong đáy lòng. Nhưng thôi miên không thần kỳ giống như trên TV nói, cái này yêu cầu người bệnh phải có sự tín nhiệm cùng với phối hợp tốt với bác sĩ. Lấy độ cảnh giác cùng cường độ làm việc không ngừng của Nguyên Triệt thì khả năng thôi miên thành công là cực kỳ thấp. Huống hồ Phương Nho không được lấy thân phận là bác sĩ tâm lý để tiến hành…
“Có chút khó khăn… xem ra chỉ có thể từng bước mà làm thôi…” Phương Nho lẩm bẩm: “Nếu có thể tìm được thời cơ thích hợp thì tốt rồi…”
…
“Phương Nho! Tối nay sẽ có vài người bạn của tôi đến dùng bữa, chuẩn bị cho tươm tất!” Trước khi Nguyên Triệt đi làm có nói.
“Cụ thể là mấy người?”
“Ba.”
“Được! Tôi biết rồi!”
Phương Nho tiễn hắn, trong lòng tò mò ba người mà hắn gọi là bạn có bộ dạng thế nào.
Chạng vạng, cậu nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức ra đón.
“Anh về rồi!”
“Ừ.” Hắn rất tự nhiên đem cậu bế lên ôm.
Tầm mắt cậu lướt qua bả vai Nguyên Triệt, nhìn thấy ba người đàn ông sững sờ đứng trước cửa. Ở giữa tóc vàng mắt xanh, dáng người khỏe khoắn, cả người ăn diện thời thượng lộ ra vài phần sáng lạn, đứng bên trái là một người thực trưởng thành, thân hình cao lớn, có khi còn hơn Nguyên Triệt 2-3cm, giống con lai, tướng mạo lạnh lùng, ánh mắt bình thản còn người cuối cùng bên phải tóc đen, diện mạo nhã nhặn, kính mắt tinh xảo, ánh mắt tinh nhuệ, đem Phương Nho dò xét thật kỹ.
Phương Nho mời cả ba vào nhà, hỏi ý kiến rồi chuẩn bị đồ uống.
“Giới thiệu một chút! Phương Nho, đây là Eric, Nghiêm Tử Thác và Thẩm Mộ!” Nguyên Triệt theo thứ tự chỉ tay: “Họ đều là bạn từ thời đại học của tôi!”
“Chào các anh! Tôi là Phương Nho!”
“Rất vui khi gặp cậu, Nho!” Eric nhiệt tình ôm lấy cậu.
Nguyên Triệt đá anh, lạnh giọng quát: “Tránh ra!”
Eric linh hoạt né, bất mãn: “Vừa rồi cậu còn bế lên mà! Đây chẳng phải là phương thức chào hỏi sao?” Vừa nãy anh còn cho là mình hoa mắt kìa! Với một kẻ không thích thân cận người khác như Nguyên Triệt ấy thế lại tự động ôm lấy một người đó! Quả là khó tin!
Nguyên Triệt nhấp trà, không để ý.
Phương Nho hàn huyên mấy câu với Nghiêm Tử Thác, Trầm Mộ rồi vào bếp.
Ngoài đó bọn họ đang dùng tiếng Anh nói chuyện phiếm, hình như là trao đổi về một kế hoạch phát triển, nhưng chủ đề không phải về Nguyên thị, mà là một công ty có tên “STEV”.
Chẳng lẽ Nguyên Triệt đang tự sáng lập một công ty khác? Vì cái gì? Hắn tính không kế thừa Nguyên thị sao? Ngài Nguyên có biết hay không?
Cơ mà, gia sự của người ta, cậu quan tâm làm gì?
“Mời mọi người vào dùng cơm!” Phương Nho mang từng đĩa đồ ăn bày lên bàn, tiếp đón.
“Oa! Nhìn ngon quá!” Eric khen: “Tay nghề của Nho tốt thật!”
Phương Nho ngại ngùng cười cười.
“Cậu đừng làm như chưa từng được ăn món Trung Quốc!” Nguyên Triệt trầm giọng mắng.
“Tôi chưa được ăn ở nhà bao giờ mà!” Eric nhún vai, cười hì hì: “Cậu có biết khi nghe được câu mời đến dùng cơm từ chính miệng cậu, chúng tôi giật mình thế nào không?”
Nguyên Triệt thần sắc không động, dùng đũa ăn cơm.
Nghiêm Tử Thác cũng cười: “Đúng vậy! Triệt chưa từng mời ai trong chúng tôi về nhà đâu! Phương Nho, cậu theo Triệt bao lâu rồi?”
Phương Nho sửng sốt, chần chừ: “Khoảng hai, ba tháng gì đó!”
“Mới có hai, ba tháng?” Eric thần tình hứng thú, hỏi han: “Cậu làm thế nào mà thu phục được bạo chúa thế?”
“A…” Mấy người này không hiểu lầm cái gì chứ?
“Eric! Bớt miệng đi!” Nguyên Triệt lạnh lùng lia mắt, không vui nói: “Im miệng ăn cơm hoặc về, cho chọn một!”
“Ok! Ok! Tôi im là được chứ gì?” Eric buông tay, hướng Phương Nho nghịch ngợm nháy mắt.
Đúng lúc này, Thẩm Mộ vốn không nói gì đột nhiên lên tiếng bằng tiếng Anh: “Lionel, tôi không biết cậu thích đàn ông đấy!”
“Nam nữ với tôi không khác nhau.” Nguyên Triệt cũng dùng tiếng Anh đáp lại.
“Cậu chắc không?” Thẩm Mộ đẩy kính, ánh mắt dấu dưới kính, âm thầm quan sát biểu tình của Phương Nho, thấy ánh mắt cậu nheo lại khi nghe câu đó, liền xác định có thể hiểu.
“Sớm muộn gì cũng thắng!” Ngữ khí hắn chắt chắn.
Nói mà còn chưa tới tay, đúng là không phải phong cách hành sự của người nào đó. Thẩm Mộ hơi mỉa mai cười, không tiếp tục bàn luận về vấn đề này.
Cơm nước no say, bốn người vào thư phòng, Phương Nho mang trà vào cũng rời đi.
“Cậu vừa muốn nói gì, Thẩm Mộ?” Hắn nhìn chằm chăm Trầm Mộ, hỏi.
“Không có gì!” Thẩm mộ vắt chân, thản nhiên: “Tôi chỉ muốn biết rằng cậu ta sẽ không tiết lộ nội dung nói chuyện của chúng ta!”
“Phương Nho không phải là người lắm miệng!”
“Cậu xác định đó không phải người của ông già?”
“Tôi điều tra rồi!” Nguyên Triệt cực kỳ tin tưởng cậu.
“Cậu đã nói thế thì tôi cũng không nghi ngờ nữa. Tuy rằng sự tồn tại của STEV bị ông già nhà cậu phát hiện ra cũng không phải cái gì quá lớn, nhưng mà giữ bí mật vẫn hơn!”
“Tôi biết!” Nguyên Triệt mở văn kiện, bình tĩnh nói: “Đừng lãng phí thời gian, mau thảo luận chi tiết dự án!”
Bọn họ ngồi với nhau đến hai giờ sáng, trên mặt đều lộ rõ vẻ mỏi mệt. Công ty chính xác ở Anh, họ đến Trung Quốc chỉ trong thời gian ngắn, hai ngày nữa sẽ trở về.
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ nhẹ.
“Vào đi!” Nguyên Triệt ra lệnh.
Phương Nho mở cửa, dò hỏi: “Trễ quá rồi, các anh không nghỉ ngơi sao? Có đói bụng không? Tôi có nấu chút cháo!”
“A có!” Eric lập tức tỏ thái độ.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi!”
Cả nhóm ra phòng khách, thư thái dùng cháo Phương Nho nấu.
Nguyên Triệt đột nhiên nói: “Hay hôm nay các cậu ở lại đây đi?”
“Khụ khụ!” Eric sặc cháo, kinh hãi: “Cậu cho chúng tôi ở lại?!”
Đây là tác phong của Nguyên Triệt máu lạnh sao? Trước kia vô luận là có muộn đến đâu thì hắn còn lâu mới đồng tình! Không lẽ hắn bị dập cửa sao?!
Thẩm Mổ đẩy mắt kính, hỏi vấn đề thực tế: “Đủ phòng?”
“Có hai gian. Các cậu chung một phòng, còn tôi với Phương Nho ở cùng nhau!” Nguyên Triệt không chút che dấu tính chiếm hữu của mình với Phương Nho. Vô luận là ánh mắt hai động tác đều mang theo sự thân mật.
Thẩm Mộ không đáp, trong mắt hiện lên: “À!” hiểu ý hắn. Cho bọn họ ở lại, chỉ là lấy cớ cùng giường với Phương Nho mà thôi!
Eric cười tà tà, Nghiêm Tử Thác không có biểu tình dị thường, quá lắm là nhìn cậu nhiều hơn một chút.
Cậu ở nhà này không có tiếng nói, đành phải ngoan ngoãn: “Để tôi đi dọn dẹp phòng đã!”
Dọn xong, Phương Nho vào phòng Nguyên Triệt, vừa mới xả nước để tắm thì Nguyên Triệt vào.
“Cả ngày nay anh mệt rồi, mau tắm cho thoải mái, quần áo ngủ tôi đã treo sẵn rồi!” Phương Nho đối lưng với hắn, nói.
Nguyên Triệt nhìn bóng lưng của cậu, tiến lên một bước ôm lấy, cọ cọ mũi mình trên cái cổ thanh mảnh.
Cậu nghiêng nghiêng đầu, né tránh: “Không còn sớm đâu! Tắm nhanh rồi còn ngủ!”
“Massage cho tôi!”
“Tuân lệnh! Boss!”
Khóe miệng hắn tươi cười, thoát quần áo, “triển lãm” thân hình cường tráng.
Phương Nho coi hắn như một mô hình y tế, coi như không thấy.
Nguyên Triệt có chút buồn bực, người này đối với thân thể hắn một chút cũng không có hứng thú sao?
Nằm ngửa trong bồn tắm, nhắm mắt hưởng thụ tay nghề xoa bóp của Phương Nho. Những ngón tay dài tinh tế điểm lực ở những chỗ nhức mỏi, linh động có tiết tấu nhấn nhấn đầu hắn, mang toàn bộ căng thẳng ném đi hết.
“Đừng ngủ ở đây!” Phương Nho vỗ vỗ vai hắn, nhỏ giọng kêu.
“Ừ!” Hai mắt hắn khép hờ, chậm rì rì đứng lên ra khỏi bồn tắm, lấy khăn mặt lau người.
“Áo ngủ này!” Phương Nho cầm quần áo đưa qua.
“Không mặc!” Hắn tùy tay ném khăn qua một bên, lõa thể nằm lên giường.
Người này muốn ngủ trần? Vẻ mặt cậu đầy hắc tuyến.
“Lại đây nào!” Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Phương Nho chỉnh đèn ngủ cho vừa đủ độ sáng, nằm cạnh hắn.
Vừa mới nằm xuống, Nguyên Triệt liền giống con mãng xà cuốn lấy cậu, khăng khít thân mật, đến nỗi nghe được tiếng hít thở của nhau.
Phương Nho không nhúc nhích, cậu hiểu tính tình hắn, càng phản kháng thì càng không tác dụng. Nếu hắn đã coi cậu là gối ôm, thì ngoan ngoãn mà làm gối ôm thôi, coi như là há cảo thịt người gói có chặt tí xíu đi ha!
Nhưng mà Nguyên Triệt hiển nhiên không thành thật như vậy, cánh tay chậm rãi với vào trong áo ngủ của cậu, sờ tới sờ lui, đùi cùng thứ gì đó giữa hai chân cũng không thoát được.
“Nguyên Triệt!” Phương Nho nhăn mặt khẽ quát một tiếng.
Giọng hắn khàn khàn: “Tôi muốn em! Làm thế nào bây giờ?”
Phương Nho bực mình, người này có biết mệt là gì không? Bây giờ là hơn ba giờ sáng, ấy thế mà tinh thần vẫn phấn khởi ghê! Sớm biết phát sinh thế này thì cho hắn ngủ đến chết trong bồn tắm rồi!
“Khuya lắm rồi mà!”
“Tôi không thấy thế!”
“Tôi mệt lắm!”
“Vậy em ngủ đi, không cần để ý tôi!”
“…” Ai có thể tha người này đi được không? Phương Nho nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
“… Phương Nho! Phương Nho! Em ngủ thật sao?” Nguyên Triệt nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu thật sự lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Được rồi, hôm nay tha cho em đấy!” Nguyên Triệt đem cậu ôm vào lòng, chuẩn bị đi ngủ.
Cậu âm thầm thở phào.
Ai biết giây tiếp theo, Nguyên Triệt lại không an phận, cúi đầu hôn hôn môi cậu: “Ngủ ngon!”
Ừ… ngủ ngon…
Yên lặng thêm chút nữa, Nguyên Triệt lại hôn xuống, lần này còn dùng đến đầu lưỡi.
Tôi nhẫn! Lông mày cậu hơi rung động, vùi mặt vào trong chăn.
“Thôi… ngủ ngon!”
Nguyên Triệt trợn mắt, cường bách chính mình vào trạng thái bình thường, nhưng hạ thân không thể khống chế, rục rịch…
Hắn chậm rãi tiến vào trong chăn, cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn cổ Phương Nho, hô hấp trở nên trầm trọng.
Phương Nho khẽ ngâm một tiếng, cố gắng chui vào trong chăn, sắc mặt ửng hồng, hô hấp hỗn độn.
Nguyên Triệt theo cậu, thấy chân mày cậu nhăn chặt, một bộ ẩn nhẫn liền biết áp chế dục vọng, lần thứ hai nói: “Ngủ ngon!”
Anh ngược lại cho tôi “an” nhỉ? Phương Nho ở trong lòng phát điên. Cứ quấy rầy mãi thế này thì ai chịu được?
Cõ lẽ nghe được tiếng lòng gào thét từ cậu, Nguyên Triệt cuối cùng an phận không làm gì nữa, nhưng tay chân vẫn cứ quấn lấy người cậu, không động thêm.
Vừa có bệnh nóng nảy, lại còn có chứng trẻ con! Lý giải thế nào đây???!
Trở về từ Nguyên gia, đêm đó Phương Nho đem toàn bộ cuộc nói chuyện của mình với ông Nguyên lưu vào nhật ký chữa bệnh. Cậu cảm thấy ông còn giấu diếm một vài chuyện nữa, tỉ như lý do cãi nhau với vợ, Nguyên Triệt có biết nội tình hay không? Nếu như Nguyên Khê và Nguyên Tĩnh là con riêng, mà mẹ hắn còn chưa mất thì nghiễm nhiên sẽ coi là con ngoài giá thú. Vậy Nguyên Triệt có chán ghét hai đứa không? Khi cậu đến thăm thì vợ hai của ông không lộ diện, là cố ý lảng tráng sao? Rốt cuộc chuyện năm đó đối với Nguyên Triệt có bao nhiêu ảnh hưởng?
Phương Nho nhìn màn hình đến mức xuất thần. Nếu cậu có thể thôi miên thì tốt rồi, phương pháp đó có thể tiến vào sâu trong tiềm thức, tìm ra căn nguyên thống khổ, triệt để phóng thích mặt trái trong đáy lòng. Nhưng thôi miên không thần kỳ giống như trên TV nói, cái này yêu cầu người bệnh phải có sự tín nhiệm cùng với phối hợp tốt với bác sĩ. Lấy độ cảnh giác cùng cường độ làm việc không ngừng của Nguyên Triệt thì khả năng thôi miên thành công là cực kỳ thấp. Huống hồ Phương Nho không được lấy thân phận là bác sĩ tâm lý để tiến hành…
“Có chút khó khăn… xem ra chỉ có thể từng bước mà làm thôi…” Phương Nho lẩm bẩm: “Nếu có thể tìm được thời cơ thích hợp thì tốt rồi…”
…
“Phương Nho! Tối nay sẽ có vài người bạn của tôi đến dùng bữa, chuẩn bị cho tươm tất!” Trước khi Nguyên Triệt đi làm có nói.
“Cụ thể là mấy người?”
“Ba.”
“Được! Tôi biết rồi!”
Phương Nho tiễn hắn, trong lòng tò mò ba người mà hắn gọi là bạn có bộ dạng thế nào.
Chạng vạng, cậu nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức ra đón.
“Anh về rồi!”
“Ừ.” Hắn rất tự nhiên đem cậu bế lên ôm.
Tầm mắt cậu lướt qua bả vai Nguyên Triệt, nhìn thấy ba người đàn ông sững sờ đứng trước cửa. Ở giữa tóc vàng mắt xanh, dáng người khỏe khoắn, cả người ăn diện thời thượng lộ ra vài phần sáng lạn, đứng bên trái là một người thực trưởng thành, thân hình cao lớn, có khi còn hơn Nguyên Triệt 2-3cm, giống con lai, tướng mạo lạnh lùng, ánh mắt bình thản còn người cuối cùng bên phải tóc đen, diện mạo nhã nhặn, kính mắt tinh xảo, ánh mắt tinh nhuệ, đem Phương Nho dò xét thật kỹ.
Phương Nho mời cả ba vào nhà, hỏi ý kiến rồi chuẩn bị đồ uống.
“Giới thiệu một chút! Phương Nho, đây là Eric, Nghiêm Tử Thác và Thẩm Mộ!” Nguyên Triệt theo thứ tự chỉ tay: “Họ đều là bạn từ thời đại học của tôi!”
“Chào các anh! Tôi là Phương Nho!”
“Rất vui khi gặp cậu, Nho!” Eric nhiệt tình ôm lấy cậu.
Nguyên Triệt đá anh, lạnh giọng quát: “Tránh ra!”
Eric linh hoạt né, bất mãn: “Vừa rồi cậu còn bế lên mà! Đây chẳng phải là phương thức chào hỏi sao?” Vừa nãy anh còn cho là mình hoa mắt kìa! Với một kẻ không thích thân cận người khác như Nguyên Triệt ấy thế lại tự động ôm lấy một người đó! Quả là khó tin!
Nguyên Triệt nhấp trà, không để ý.
Phương Nho hàn huyên mấy câu với Nghiêm Tử Thác, Trầm Mộ rồi vào bếp.
Ngoài đó bọn họ đang dùng tiếng Anh nói chuyện phiếm, hình như là trao đổi về một kế hoạch phát triển, nhưng chủ đề không phải về Nguyên thị, mà là một công ty có tên “STEV”.
Chẳng lẽ Nguyên Triệt đang tự sáng lập một công ty khác? Vì cái gì? Hắn tính không kế thừa Nguyên thị sao? Ngài Nguyên có biết hay không?
Cơ mà, gia sự của người ta, cậu quan tâm làm gì?
“Mời mọi người vào dùng cơm!” Phương Nho mang từng đĩa đồ ăn bày lên bàn, tiếp đón.
“Oa! Nhìn ngon quá!” Eric khen: “Tay nghề của Nho tốt thật!”
Phương Nho ngại ngùng cười cười.
“Cậu đừng làm như chưa từng được ăn món Trung Quốc!” Nguyên Triệt trầm giọng mắng.
“Tôi chưa được ăn ở nhà bao giờ mà!” Eric nhún vai, cười hì hì: “Cậu có biết khi nghe được câu mời đến dùng cơm từ chính miệng cậu, chúng tôi giật mình thế nào không?”
Nguyên Triệt thần sắc không động, dùng đũa ăn cơm.
Nghiêm Tử Thác cũng cười: “Đúng vậy! Triệt chưa từng mời ai trong chúng tôi về nhà đâu! Phương Nho, cậu theo Triệt bao lâu rồi?”
Phương Nho sửng sốt, chần chừ: “Khoảng hai, ba tháng gì đó!”
“Mới có hai, ba tháng?” Eric thần tình hứng thú, hỏi han: “Cậu làm thế nào mà thu phục được bạo chúa thế?”
“A…” Mấy người này không hiểu lầm cái gì chứ?
“Eric! Bớt miệng đi!” Nguyên Triệt lạnh lùng lia mắt, không vui nói: “Im miệng ăn cơm hoặc về, cho chọn một!”
“Ok! Ok! Tôi im là được chứ gì?” Eric buông tay, hướng Phương Nho nghịch ngợm nháy mắt.
Đúng lúc này, Thẩm Mộ vốn không nói gì đột nhiên lên tiếng bằng tiếng Anh: “Lionel, tôi không biết cậu thích đàn ông đấy!”
“Nam nữ với tôi không khác nhau.” Nguyên Triệt cũng dùng tiếng Anh đáp lại.
“Cậu chắc không?” Thẩm Mộ đẩy kính, ánh mắt dấu dưới kính, âm thầm quan sát biểu tình của Phương Nho, thấy ánh mắt cậu nheo lại khi nghe câu đó, liền xác định có thể hiểu.
“Sớm muộn gì cũng thắng!” Ngữ khí hắn chắt chắn.
Nói mà còn chưa tới tay, đúng là không phải phong cách hành sự của người nào đó. Thẩm Mộ hơi mỉa mai cười, không tiếp tục bàn luận về vấn đề này.
Cơm nước no say, bốn người vào thư phòng, Phương Nho mang trà vào cũng rời đi.
“Cậu vừa muốn nói gì, Thẩm Mộ?” Hắn nhìn chằm chăm Trầm Mộ, hỏi.
“Không có gì!” Thẩm mộ vắt chân, thản nhiên: “Tôi chỉ muốn biết rằng cậu ta sẽ không tiết lộ nội dung nói chuyện của chúng ta!”
“Phương Nho không phải là người lắm miệng!”
“Cậu xác định đó không phải người của ông già?”
“Tôi điều tra rồi!” Nguyên Triệt cực kỳ tin tưởng cậu.
“Cậu đã nói thế thì tôi cũng không nghi ngờ nữa. Tuy rằng sự tồn tại của STEV bị ông già nhà cậu phát hiện ra cũng không phải cái gì quá lớn, nhưng mà giữ bí mật vẫn hơn!”
“Tôi biết!” Nguyên Triệt mở văn kiện, bình tĩnh nói: “Đừng lãng phí thời gian, mau thảo luận chi tiết dự án!”
Bọn họ ngồi với nhau đến hai giờ sáng, trên mặt đều lộ rõ vẻ mỏi mệt. Công ty chính xác ở Anh, họ đến Trung Quốc chỉ trong thời gian ngắn, hai ngày nữa sẽ trở về.
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ nhẹ.
“Vào đi!” Nguyên Triệt ra lệnh.
Phương Nho mở cửa, dò hỏi: “Trễ quá rồi, các anh không nghỉ ngơi sao? Có đói bụng không? Tôi có nấu chút cháo!”
“A có!” Eric lập tức tỏ thái độ.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi!”
Cả nhóm ra phòng khách, thư thái dùng cháo Phương Nho nấu.
Nguyên Triệt đột nhiên nói: “Hay hôm nay các cậu ở lại đây đi?”
“Khụ khụ!” Eric sặc cháo, kinh hãi: “Cậu cho chúng tôi ở lại?!”
Đây là tác phong của Nguyên Triệt máu lạnh sao? Trước kia vô luận là có muộn đến đâu thì hắn còn lâu mới đồng tình! Không lẽ hắn bị dập cửa sao?!
Thẩm Mổ đẩy mắt kính, hỏi vấn đề thực tế: “Đủ phòng?”
“Có hai gian. Các cậu chung một phòng, còn tôi với Phương Nho ở cùng nhau!” Nguyên Triệt không chút che dấu tính chiếm hữu của mình với Phương Nho. Vô luận là ánh mắt hai động tác đều mang theo sự thân mật.
Thẩm Mộ không đáp, trong mắt hiện lên: “À!” hiểu ý hắn. Cho bọn họ ở lại, chỉ là lấy cớ cùng giường với Phương Nho mà thôi!
Eric cười tà tà, Nghiêm Tử Thác không có biểu tình dị thường, quá lắm là nhìn cậu nhiều hơn một chút.
Cậu ở nhà này không có tiếng nói, đành phải ngoan ngoãn: “Để tôi đi dọn dẹp phòng đã!”
Dọn xong, Phương Nho vào phòng Nguyên Triệt, vừa mới xả nước để tắm thì Nguyên Triệt vào.
“Cả ngày nay anh mệt rồi, mau tắm cho thoải mái, quần áo ngủ tôi đã treo sẵn rồi!” Phương Nho đối lưng với hắn, nói.
Nguyên Triệt nhìn bóng lưng của cậu, tiến lên một bước ôm lấy, cọ cọ mũi mình trên cái cổ thanh mảnh.
Cậu nghiêng nghiêng đầu, né tránh: “Không còn sớm đâu! Tắm nhanh rồi còn ngủ!”
“Massage cho tôi!”
“Tuân lệnh! Boss!”
Khóe miệng hắn tươi cười, thoát quần áo, “triển lãm” thân hình cường tráng.
Phương Nho coi hắn như một mô hình y tế, coi như không thấy.
Nguyên Triệt có chút buồn bực, người này đối với thân thể hắn một chút cũng không có hứng thú sao?
Nằm ngửa trong bồn tắm, nhắm mắt hưởng thụ tay nghề xoa bóp của Phương Nho. Những ngón tay dài tinh tế điểm lực ở những chỗ nhức mỏi, linh động có tiết tấu nhấn nhấn đầu hắn, mang toàn bộ căng thẳng ném đi hết.
“Đừng ngủ ở đây!” Phương Nho vỗ vỗ vai hắn, nhỏ giọng kêu.
“Ừ!” Hai mắt hắn khép hờ, chậm rì rì đứng lên ra khỏi bồn tắm, lấy khăn mặt lau người.
“Áo ngủ này!” Phương Nho cầm quần áo đưa qua.
“Không mặc!” Hắn tùy tay ném khăn qua một bên, lõa thể nằm lên giường.
Người này muốn ngủ trần? Vẻ mặt cậu đầy hắc tuyến.
“Lại đây nào!” Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Phương Nho chỉnh đèn ngủ cho vừa đủ độ sáng, nằm cạnh hắn.
Vừa mới nằm xuống, Nguyên Triệt liền giống con mãng xà cuốn lấy cậu, khăng khít thân mật, đến nỗi nghe được tiếng hít thở của nhau.
Phương Nho không nhúc nhích, cậu hiểu tính tình hắn, càng phản kháng thì càng không tác dụng. Nếu hắn đã coi cậu là gối ôm, thì ngoan ngoãn mà làm gối ôm thôi, coi như là há cảo thịt người gói có chặt tí xíu đi ha!
Nhưng mà Nguyên Triệt hiển nhiên không thành thật như vậy, cánh tay chậm rãi với vào trong áo ngủ của cậu, sờ tới sờ lui, đùi cùng thứ gì đó giữa hai chân cũng không thoát được.
“Nguyên Triệt!” Phương Nho nhăn mặt khẽ quát một tiếng.
Giọng hắn khàn khàn: “Tôi muốn em! Làm thế nào bây giờ?”
Phương Nho bực mình, người này có biết mệt là gì không? Bây giờ là hơn ba giờ sáng, ấy thế mà tinh thần vẫn phấn khởi ghê! Sớm biết phát sinh thế này thì cho hắn ngủ đến chết trong bồn tắm rồi!
“Khuya lắm rồi mà!”
“Tôi không thấy thế!”
“Tôi mệt lắm!”
“Vậy em ngủ đi, không cần để ý tôi!”
“…” Ai có thể tha người này đi được không? Phương Nho nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
“… Phương Nho! Phương Nho! Em ngủ thật sao?” Nguyên Triệt nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu thật sự lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Được rồi, hôm nay tha cho em đấy!” Nguyên Triệt đem cậu ôm vào lòng, chuẩn bị đi ngủ.
Cậu âm thầm thở phào.
Ai biết giây tiếp theo, Nguyên Triệt lại không an phận, cúi đầu hôn hôn môi cậu: “Ngủ ngon!”
Ừ… ngủ ngon…
Yên lặng thêm chút nữa, Nguyên Triệt lại hôn xuống, lần này còn dùng đến đầu lưỡi.
Tôi nhẫn! Lông mày cậu hơi rung động, vùi mặt vào trong chăn.
“Thôi… ngủ ngon!”
Nguyên Triệt trợn mắt, cường bách chính mình vào trạng thái bình thường, nhưng hạ thân không thể khống chế, rục rịch…
Hắn chậm rãi tiến vào trong chăn, cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn cổ Phương Nho, hô hấp trở nên trầm trọng.
Phương Nho khẽ ngâm một tiếng, cố gắng chui vào trong chăn, sắc mặt ửng hồng, hô hấp hỗn độn.
Nguyên Triệt theo cậu, thấy chân mày cậu nhăn chặt, một bộ ẩn nhẫn liền biết áp chế dục vọng, lần thứ hai nói: “Ngủ ngon!”
Anh ngược lại cho tôi “an” nhỉ? Phương Nho ở trong lòng phát điên. Cứ quấy rầy mãi thế này thì ai chịu được?
Cõ lẽ nghe được tiếng lòng gào thét từ cậu, Nguyên Triệt cuối cùng an phận không làm gì nữa, nhưng tay chân vẫn cứ quấn lấy người cậu, không động thêm.
Vừa có bệnh nóng nảy, lại còn có chứng trẻ con! Lý giải thế nào đây???!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.