Boss Xuyên Không: Làm Chủ Dị Giới!
Chương 5: Rời khỏi Tần gia! (2)
Khước Tinh Hy
24/04/2018
Tần Thiên nghi hoặc nhìn ánh mắt lạnh như băng của nàng... Đây thực sự là Tần Tiêu Tiêu sao?
Chính là ta làm. Âm thanh nàng dường như thật vô tình.
Hồ đồ! Thật hồ đồ!. Một trưởng lão nói.
Nàng đang định tiếp lời, thì trong đám người. Một thiếu niên chạy ra. Nàng nhíu mày,trong ký ức của nguyên chủ, hình như là sư huynh của Tần Hy Hy? Đây là Tần Xích, đã cùng Tần Hy Hy cùng nhau ngược đãi nguyên chủ đây mà. Đáy mắt nàng ánh lên sát khí.
Phế vật! Ngươi dám hủy hoại điền của muội muội ta!!!. Tần Xích chạy đến bên người Tần Hy Hy xem xét một hồi, chỉ vào nàng lại gào lên.
Mọi người nghe Tần Xích nói thì kinh ngạc cùng sợ hãy nhìn nàng..... Nên biết... Tần Hy Hy đã là cái đấu sĩ cấp 2 sơ kỳ....nhưng nàng ta mới mười một tuổi đã được coi là một cái thiên tài!.... Còn Tần Tiêu Tiêu còn được gọi là phế vật thế mà có thể đánh Tần Hy Hy tới mức đan điền cũng đã hủy!! Nếu đan điền hủy rồi... Sẽ không tu luyện được... Từ 'thiên tài' cũng sẽ thành 'phế vật' thôi aaa!! Mọi người trong đầu âm thầm nghĩ.
Tần Tiêu Tiêu nhìn Tần Xích gào lên thì cười nhạt.
Nàng ta muốn đánh ta, ta chỉ tự vệ thôi a
Một câu nói của nàng cũng làm Tần Xích tức đến mức hộc máu.
Phế vật! Ngươi không cần nhiều lời! Hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi để báo thù cho Hy Hy!. Tần Xích đỏ mắt nói.
Hảo a! Nhân cơ hội này ta cũng muốn thông báo, nếu ngươi thắng ta, mạng của ta do ngươi quyết định. Còn nếu ngươi thua, ta muốn yêu cầu các trưởng lão một điều kiện!. Nàng nhìn sang một nhóm trưởng lão đang đứng.
Ha ha, sắp chết mà còn mạnh miệng! Tiếp chiêu!. Tần Xích lao nhanh vào nàng.
Lần này Tần Tiêu Tiêu không muốn đùa giỡn. Nàng liền tiến đến trước mặt Tần Xích cực nhanh, vào tốc độ mà người thường không thấy. Nàng cấp cho Tần Xích năm đạp, lần này hắn cũng như Tần Hy Hy bay ra khoảng năm trượng, va vào tường, hắn phun ra một ngụm huyết rồi ngất xỉu.
Không gian như dừng lại, mọi người kinh ngạc đến mức mắt muốn trừng ra ngoài.
.... Nàng....nàng cư nhiên thắng được Tần Xích... Nhưng chỉ với một đòn!!! Tần Xích năm nay mười tám tuổi, cũng là cái đấu sĩ cấp 5 trung kỳ aa!!
Các trưởng lão thấy thì cũng kinh ngạc hồi lâu.... Tần Tiêu Tiêu thực sự là 'phế vật' sao?
Tần Tiêu Tiêu không nhanh không chậm bước đến trước mặt các trưởng lão, lạnh lùng nói.
Ta muốn rút thanh danh ra khỏi Tần gia. Từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!
Các trưởng lão nghe nàng nói vậy thì cấp tức giận lên.
Tần Tiêu Tiêu! Ngươi đừng có như vậy không biết điều!
Không biết điều? Không phải lúc nãy đã giao ước rồi sao? Bây giờ hắn thua rồi, các trưởng lão định rút lời đi?. Nàng cười khinh miệt.
Ngươi!! Được nếu ngươi muốn rút ra khỏi Tần gia thì cứ đi! Nếu ngươi hối hận, chúng ta cũng sẽ không thu ngươi!
Các trưởng lão tức giận chỉ vào nàng.
Súc sinh! Nếu ngươi quay trở lại ta cũng sẽ lấy mạng ngươi!. Tần Thiên mặt cũng đã thành màu gan heo.
Ta hối hận? Tần Tiêu Tiêu ta từ trước giờ ta chỉ có một hối hận. Đó là ở lại Tần gia! Còn ngươi, ngươi gọi ta là súc sinh? Ha, nếu ta là súc sinh thì ngươi là cầm thú.
Tần Thiên nghe nàng nói liền bị làm cho tức chết, hắn đi thẳng vào thư phòng. Chỉ còn các trưởng lão tức giận liếc nàng.
Nói rồi nàng liền đi vào chính mình gian phòng lấy ra tay nải mà nàng đã chuẩn bị, nàng bước thẳng ra khỏi môn mà không bận tâm ánh mắt như muốn giết người của các trưởng lão đang nhìn vào nàng.
Đi được một đoạn, Tần Tiêu Tiêu lại nghĩ.
'Tần gia! Lần sau ta bước vào môn là ngày ta sẽ lấy huyết mà tẩy rửa Tần gia!. Nàng nhếch mép.
Cuối cùng cũng đã tự do, theo ký ức của nguyên chủ, có lẽ nên đi vào núi Lâm Sơn để tu luyện đi? Triệu hồi sư? Ta nhất định sẽ làm!. Ánh mắt nàng nháy lên một tia kiên định. Đăng bởi: admin
Chính là ta làm. Âm thanh nàng dường như thật vô tình.
Hồ đồ! Thật hồ đồ!. Một trưởng lão nói.
Nàng đang định tiếp lời, thì trong đám người. Một thiếu niên chạy ra. Nàng nhíu mày,trong ký ức của nguyên chủ, hình như là sư huynh của Tần Hy Hy? Đây là Tần Xích, đã cùng Tần Hy Hy cùng nhau ngược đãi nguyên chủ đây mà. Đáy mắt nàng ánh lên sát khí.
Phế vật! Ngươi dám hủy hoại điền của muội muội ta!!!. Tần Xích chạy đến bên người Tần Hy Hy xem xét một hồi, chỉ vào nàng lại gào lên.
Mọi người nghe Tần Xích nói thì kinh ngạc cùng sợ hãy nhìn nàng..... Nên biết... Tần Hy Hy đã là cái đấu sĩ cấp 2 sơ kỳ....nhưng nàng ta mới mười một tuổi đã được coi là một cái thiên tài!.... Còn Tần Tiêu Tiêu còn được gọi là phế vật thế mà có thể đánh Tần Hy Hy tới mức đan điền cũng đã hủy!! Nếu đan điền hủy rồi... Sẽ không tu luyện được... Từ 'thiên tài' cũng sẽ thành 'phế vật' thôi aaa!! Mọi người trong đầu âm thầm nghĩ.
Tần Tiêu Tiêu nhìn Tần Xích gào lên thì cười nhạt.
Nàng ta muốn đánh ta, ta chỉ tự vệ thôi a
Một câu nói của nàng cũng làm Tần Xích tức đến mức hộc máu.
Phế vật! Ngươi không cần nhiều lời! Hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi để báo thù cho Hy Hy!. Tần Xích đỏ mắt nói.
Hảo a! Nhân cơ hội này ta cũng muốn thông báo, nếu ngươi thắng ta, mạng của ta do ngươi quyết định. Còn nếu ngươi thua, ta muốn yêu cầu các trưởng lão một điều kiện!. Nàng nhìn sang một nhóm trưởng lão đang đứng.
Ha ha, sắp chết mà còn mạnh miệng! Tiếp chiêu!. Tần Xích lao nhanh vào nàng.
Lần này Tần Tiêu Tiêu không muốn đùa giỡn. Nàng liền tiến đến trước mặt Tần Xích cực nhanh, vào tốc độ mà người thường không thấy. Nàng cấp cho Tần Xích năm đạp, lần này hắn cũng như Tần Hy Hy bay ra khoảng năm trượng, va vào tường, hắn phun ra một ngụm huyết rồi ngất xỉu.
Không gian như dừng lại, mọi người kinh ngạc đến mức mắt muốn trừng ra ngoài.
.... Nàng....nàng cư nhiên thắng được Tần Xích... Nhưng chỉ với một đòn!!! Tần Xích năm nay mười tám tuổi, cũng là cái đấu sĩ cấp 5 trung kỳ aa!!
Các trưởng lão thấy thì cũng kinh ngạc hồi lâu.... Tần Tiêu Tiêu thực sự là 'phế vật' sao?
Tần Tiêu Tiêu không nhanh không chậm bước đến trước mặt các trưởng lão, lạnh lùng nói.
Ta muốn rút thanh danh ra khỏi Tần gia. Từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!
Các trưởng lão nghe nàng nói vậy thì cấp tức giận lên.
Tần Tiêu Tiêu! Ngươi đừng có như vậy không biết điều!
Không biết điều? Không phải lúc nãy đã giao ước rồi sao? Bây giờ hắn thua rồi, các trưởng lão định rút lời đi?. Nàng cười khinh miệt.
Ngươi!! Được nếu ngươi muốn rút ra khỏi Tần gia thì cứ đi! Nếu ngươi hối hận, chúng ta cũng sẽ không thu ngươi!
Các trưởng lão tức giận chỉ vào nàng.
Súc sinh! Nếu ngươi quay trở lại ta cũng sẽ lấy mạng ngươi!. Tần Thiên mặt cũng đã thành màu gan heo.
Ta hối hận? Tần Tiêu Tiêu ta từ trước giờ ta chỉ có một hối hận. Đó là ở lại Tần gia! Còn ngươi, ngươi gọi ta là súc sinh? Ha, nếu ta là súc sinh thì ngươi là cầm thú.
Tần Thiên nghe nàng nói liền bị làm cho tức chết, hắn đi thẳng vào thư phòng. Chỉ còn các trưởng lão tức giận liếc nàng.
Nói rồi nàng liền đi vào chính mình gian phòng lấy ra tay nải mà nàng đã chuẩn bị, nàng bước thẳng ra khỏi môn mà không bận tâm ánh mắt như muốn giết người của các trưởng lão đang nhìn vào nàng.
Đi được một đoạn, Tần Tiêu Tiêu lại nghĩ.
'Tần gia! Lần sau ta bước vào môn là ngày ta sẽ lấy huyết mà tẩy rửa Tần gia!. Nàng nhếch mép.
Cuối cùng cũng đã tự do, theo ký ức của nguyên chủ, có lẽ nên đi vào núi Lâm Sơn để tu luyện đi? Triệu hồi sư? Ta nhất định sẽ làm!. Ánh mắt nàng nháy lên một tia kiên định. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.