Boss Xuyên Không Nữ Phụ Xấu Xí
Chương 18
Tử Hạ
13/12/2017
Hai người họ vừa bước vào đã nhìn thấy khuôn mặt thất thần của nữ chính, người đang ngồi bệt trên mặt đất.
Vừa thất thần là thế vậy mà vừa thấy Tiếu Vy sắc mặt của cô ta đã thay đổi hẳn. Lửa hận lại một lần nữa trào dâng từ đáy mắt cô ta.
Dương Linh chỉ vào mặt Tiếu Vy mà hét "Cô...cô...sao cô không nói với chúng tôi trong này cũng có bẫy?!" cô ta rất muốn chạy đến, đâm nát cái bộ mặt thản nhiên của cô gái vừa bước vào nhưng nỗi sợ hãi khi nãy khiến cả người cô ta bủn rủn không tài nào cử động được.
Những lưỡi dao đó đã suýt chút nữa lấy mạng của cô ta.
Lại câu này nữa sao, hỏi mãi không mỏi mồm à? Bổn cô nương quyết định không trả lời.
"Có phải cô muốn chúng tôi chết hết cô mới vừa lòng hay không?!"
"Bingo! Cô nói đúng rồi đấy hay là các người đi chết bây giờ luôn đi."
Nói rồi Tiếu Vy vòng qua người Dương Linh vẫn còn đang lắp bắp ở đó, đến gần cửa sổ lớn ở phía trước. Đám người còn lại nhìn cô với ánh mắt nửa cảnh giác, nửa kì dị.
Tiếu Vy không phải loại người khoái đi theo lẽ thường.
Từ đây nhìn xuống có thể thấy nơi bọn họ ngồi nghỉ khi bị binh đoàn dị thú đuổi giết. Không biết đã bao lâu từ lúc bọn họ đi vào nơi này nhưng bây giờ ở dưới đó không còn một con vật nào.
Nhìn trời bây giờ chắc khoảng tầm giữa buổi chiều, mặt trời tỏa những ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào căn phòng khiến Tiếu Vy phải đưa tay che nắng lại nhưng chưa cần che đã có người che cho rồi. Khỏi nói cũng biết là Từ Mặc.
Máy chủ vừa mới online cho hay {...} ngày nào cũng bị nhét một miệng đầy cẩu lương thế này thì phải sống sao. Người ta là chó F.A đó hai người kia!
Mi F.A kệ mi mắc gì đến ta.
Máy chủ {...} thế thì bớt rắc cẩu lương đi cho người ta đã tủi thân.
Mi người ta với ai vậy? Nghe gớm chết đi được.
Máy chủ {Ta nói với cô đấy. Thì làm sao?}
Được lắm về ta tính sổ với mi.
Máy chủ F.A âm thầm giơ ngón giữa {...} ngon thì nhào vô.
Để rồi xem.
Từ cửa sổ này nhìn ra xa mới thấy điều kì lạ. Rõ ràng bây giờ là buổi chiều, trời lại hoàn toàn quang đãng, tầm nhìn lúc này phải rõ nhất nhưng ngoài nhìn thấy mấy xoáy nước trên mặt biển không ngừng chuyển động thì Tiếu Vy hoàn toàn không nhìn thấy gì hơn nữa. Tất cả đều bị che phủ bởi một màn sương trắng quái dị.
Hai người đứng đó quan sát một lúc thì bắt đầu để ý một xoáy nước rất rất lớn, nó ở vị trí thẳng từ cái mỏm đá nơi cô và Từ Mặc ngồi cắn hạt dưa lúc mới lên đảo. Xoáy nước đó đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện, đồng thời phía sau cũng vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Tiếu Vy tò mò quay người lại nhìn. Tiếng kêu vừa rồi rõ là của nữ chính. Cô là thành phần không bao giờ vắng mặt trong hội vây xem nữ chính.
Tưởng gì chứ! Hóa ra chỉ là nữ chính bị trẹo chân được đỡ vào một góc phòng, nam chính đang xem xét vết thương cho nữ chính, ngã có thế mà cũng bị trẹo chân, thế giới này chắc chỉ có một mình nữ chính. Chẳng có gì hay ho để xem cả.
À khoan, hình như là có rồi.
Tiếu Vy bỏ qua bọn người nam nữ chính, đi đến gần hình vẽ ở giữa phòng. Chắc do lúc đỡ nữ chính dậy, mấy người đó không cẩn thận làm di chuyển một hòn đá đặt ở hình vẽ đó. Hòn đá đó, nếu đem khớp với bản đồ thì vị trí ban đầu của nó hoàn toàn trùng với vị trí của xoáy nước vừa biến mất.
Điều này chắc chắn không phải sự trùng hợp.
Nghe có vẻ bọn họ sắp được trở về với đất liền rồi. Từ lúc lên đảo, Tiếu Vy bỗng thấy nhớ mấy bộ đam mĩ đang đọc dở ở nhà dễ sợ.
Tiếu Vy quan sát thứ hình thù cổ quái đang phát sáng đó một hồi, chắc mẩm đây là một pháp trận đồ cổ xưa nào đó được tạo ra để bảo vệ hòn đảo chết tiệt này. Vô hiệu hóa thứ này chắc là có thể ra khỏi đảo mà không cần tốn sức đánh nhau với súc vật.
Nhưng mà vô hiệu hóa thứ quái này thế nào đây? Máy chủ đâu rồi ra nghĩ cho ta đi, ít nhất hãy cho ta thấy được một lần rùa rụt đầu nhà mi có ích.
Máy chủ {Không phải cô thông minh lắm hay sao?} nói chuyện kiểu của cô đừng mơ ta giúp. Hứ!
Lười động não.
Máy chủ {Đã vậy thì đừng mơ ta giúp cô.} máy chủ xinh đẹp xin phép offline đi ngủ.
Ê máy chủ...
Rùa rụt đầu...
Chưa gì mà đã offline là sao. Mi đúng là máy chủ vô dụng nhất quả đất. Mi nên học tập con nhà người ta, à nhầm, máy chủ nhà người ta đi.
Máy chủ có để lại tái bút như sau {Cô cũng nên xem lại cô đi, người chơi nhà người ta đâu có như cô.}Quanh đi quẩn lại, mi vẫn là đồ vô dụng. Đệ đơn yêu cầu đổi máy chủ.
{Máy chủ xinh đẹp của bạn hiện đã offline, vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng "Píp"...Tút...}
Ê, máy chủ, mi nói để lại lời nhắn sau tiếng "Píp" sao sau đó lại thành "Tút" thế kia?
{Máy chủ xinh đẹp của bạn hiện đã offline, vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng "Píp"...Tút...}
OK, I"m fine.
Fine cái củ cái ấy.
Xinh đẹp cái con khỉ ấy.
Mi cứ nhớ đấy, máy chủ. Vụ này ta sẽ ghi sổ.
Vì không nhờ được máy chủ khốn nạn nên Tiếu Vy lại phải lôi não ra một phen. Cô nhìn cái trần đồ đó một hồi rồi gạt hết sạch mấy viên đá bày trên đó ra để kiểm tra thử xem có thật mấy viên đá đó quy định vị trí của mấy xoáy nước hay không.
Quả nhiên không sai, mấy viên đá đó được sử dụng với mục đích là để dùng vào việc đó. Giờ chỉ cần nghĩ cách khiến cho cái thứ này không phát sáng nữa là được.
Thế rồi một thứ đã làm cô chú ý. Ở giữa pháp trận đồ có đặt một cái sọ đầu lâu. Xung quanh cái đầu lâu đó có một luồng linh khí đậm đặc bao quanh, rất có thể đó là nguồn năng lượng chính để duy trì cái thứ này hoạt động.
Tiếu Vy đã thử đưa tay vào định lấy cái đầu lâu đó ra nhưng xung quanh cái đầu lâu đó phát ra một lực cản quá lớn không cho cô chạm đến thứ đó.
Cô không được vậy chắc con cưng của trời sẽ được.
Người ta gọi đó là sự phân biệt giai cấp mà. Tác giả đã đưa ra quy định rồi, chỉ nữ chính mới có quyền cứu thế giới. Nhân vật quần chúng chỉ được làm gạch lót đường đã là cả một niềm vinh hạnh.
Vinh hạnh cái con khỉ ấy, có cho ông đây cũng chả thèm nhá. Mau mau, nữ chính mau đi cứu thế giới đi để ta còn về đọc đam mĩ.
"Dương Linh, cô mau đến đây." Tiếu Vy hướng đến chỗ đám người đang túm tụm lại một góc.
Đã bảo nhanh lên để người ta còn về chữa trị cho tâm hồn mỏng manh, yếu đuối.
"Tại sao tôi phải nghe lời cô?" cô chắc chắn lại muốn giết tôi tiếp. Còn lâu tôi mới tin cô
"Cô không muốn rời khỏi chỗ này thì thôi, tôi cũng chẳng quan tâm là mấy." mồm là vậy chứ trong đầu thì Tiếu Vy lại nghĩ theo một hướng khác hẳn:
Nhanh nhanh dùm cái, về thành phố đi để ông đây giết cô cho dễ. Đằng nào chẳng chết, chết ở đất mẹ vẫn hơn chứ.
Dương Linh lòng bán tín bán nghi, chật vật đứng dậy nhìn cô nghi hoặc "Thật sự là có thể rời khỏi đây sao?"
"Ông đây không có thời gian lừa cô."
Dương Linh cẩn thận đi đến gần chỗ cô, e dè hỏi "Tôi phải làm gì?"
"Lấy cái đầu lâu kia ra." Cô chỉ vào cái đầu lâu giữa pháp trận nói.
"Thế thôi?"
"Thế thôi."
"Vậy sao cô không làm đi." cô lại muốn hại tôi tiếp đúng không?
"Lười, không muốn lấy. Cô không làm thì thôi, cứ ở đây đến chết đi nhá, dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi là mấy."
Dương Linh trước lời nói của cô, suy nghĩ một hồi rồi quyết định liều một phen. Đám người kia không hiểu cái mô tê gì nên chẳng dám hé răng lấy nửa lời, chỉ biết đứng đực ra đấy nhìn bọn họ đối thoại.
Quả nhiên là có sự phân biệt. Khi cô lấy thì lực cản lớn nhưng khi nữ chính thò tay vào lấy thì mọi thứ lại trở nên nhẹ nhàng như không.
Cái đầu lâu đó không phải nguồn năng lượng chính, thứ được đặt bên dưới cái đầu lâu mới là nguồn năng lượng chính, thứ được kết nối với cổng năng lượng của thiên đạo dở hơi. Đó là một mặt dây chuyền bằng đá màu xanh lục có khắc hình cánh cổng.
Thứ này chắc chắn cũng sẽ có công dụng gì đó nhưng Tiếu Vy chẳng quan tâm vì người duy nhất tương thích với thiên đạo chỉ có nữ chính đại nhân thôi. Số cô chỉ là số nữ phụ.
Quả nhiên, đúng như Tiếu Vy nghĩ, viên đá vừa bị lấy đi thì ánh sáng trên những nét vẽ của trận đồ cũng biến mất.
Thế nhưng, một điều ngoài dự kiến đã xảy ra. Pháp trận đồ vừa bị vô hiệu thì mặt đất nơi họ đang đứng bỗng di chuyển dữ dội khiến tất cả mọi người đều ngã ra đất.
Rốt cục thì chuyện gì đang xảy ra?
Vừa thất thần là thế vậy mà vừa thấy Tiếu Vy sắc mặt của cô ta đã thay đổi hẳn. Lửa hận lại một lần nữa trào dâng từ đáy mắt cô ta.
Dương Linh chỉ vào mặt Tiếu Vy mà hét "Cô...cô...sao cô không nói với chúng tôi trong này cũng có bẫy?!" cô ta rất muốn chạy đến, đâm nát cái bộ mặt thản nhiên của cô gái vừa bước vào nhưng nỗi sợ hãi khi nãy khiến cả người cô ta bủn rủn không tài nào cử động được.
Những lưỡi dao đó đã suýt chút nữa lấy mạng của cô ta.
Lại câu này nữa sao, hỏi mãi không mỏi mồm à? Bổn cô nương quyết định không trả lời.
"Có phải cô muốn chúng tôi chết hết cô mới vừa lòng hay không?!"
"Bingo! Cô nói đúng rồi đấy hay là các người đi chết bây giờ luôn đi."
Nói rồi Tiếu Vy vòng qua người Dương Linh vẫn còn đang lắp bắp ở đó, đến gần cửa sổ lớn ở phía trước. Đám người còn lại nhìn cô với ánh mắt nửa cảnh giác, nửa kì dị.
Tiếu Vy không phải loại người khoái đi theo lẽ thường.
Từ đây nhìn xuống có thể thấy nơi bọn họ ngồi nghỉ khi bị binh đoàn dị thú đuổi giết. Không biết đã bao lâu từ lúc bọn họ đi vào nơi này nhưng bây giờ ở dưới đó không còn một con vật nào.
Nhìn trời bây giờ chắc khoảng tầm giữa buổi chiều, mặt trời tỏa những ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào căn phòng khiến Tiếu Vy phải đưa tay che nắng lại nhưng chưa cần che đã có người che cho rồi. Khỏi nói cũng biết là Từ Mặc.
Máy chủ vừa mới online cho hay {...} ngày nào cũng bị nhét một miệng đầy cẩu lương thế này thì phải sống sao. Người ta là chó F.A đó hai người kia!
Mi F.A kệ mi mắc gì đến ta.
Máy chủ {...} thế thì bớt rắc cẩu lương đi cho người ta đã tủi thân.
Mi người ta với ai vậy? Nghe gớm chết đi được.
Máy chủ {Ta nói với cô đấy. Thì làm sao?}
Được lắm về ta tính sổ với mi.
Máy chủ F.A âm thầm giơ ngón giữa {...} ngon thì nhào vô.
Để rồi xem.
Từ cửa sổ này nhìn ra xa mới thấy điều kì lạ. Rõ ràng bây giờ là buổi chiều, trời lại hoàn toàn quang đãng, tầm nhìn lúc này phải rõ nhất nhưng ngoài nhìn thấy mấy xoáy nước trên mặt biển không ngừng chuyển động thì Tiếu Vy hoàn toàn không nhìn thấy gì hơn nữa. Tất cả đều bị che phủ bởi một màn sương trắng quái dị.
Hai người đứng đó quan sát một lúc thì bắt đầu để ý một xoáy nước rất rất lớn, nó ở vị trí thẳng từ cái mỏm đá nơi cô và Từ Mặc ngồi cắn hạt dưa lúc mới lên đảo. Xoáy nước đó đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện, đồng thời phía sau cũng vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Tiếu Vy tò mò quay người lại nhìn. Tiếng kêu vừa rồi rõ là của nữ chính. Cô là thành phần không bao giờ vắng mặt trong hội vây xem nữ chính.
Tưởng gì chứ! Hóa ra chỉ là nữ chính bị trẹo chân được đỡ vào một góc phòng, nam chính đang xem xét vết thương cho nữ chính, ngã có thế mà cũng bị trẹo chân, thế giới này chắc chỉ có một mình nữ chính. Chẳng có gì hay ho để xem cả.
À khoan, hình như là có rồi.
Tiếu Vy bỏ qua bọn người nam nữ chính, đi đến gần hình vẽ ở giữa phòng. Chắc do lúc đỡ nữ chính dậy, mấy người đó không cẩn thận làm di chuyển một hòn đá đặt ở hình vẽ đó. Hòn đá đó, nếu đem khớp với bản đồ thì vị trí ban đầu của nó hoàn toàn trùng với vị trí của xoáy nước vừa biến mất.
Điều này chắc chắn không phải sự trùng hợp.
Nghe có vẻ bọn họ sắp được trở về với đất liền rồi. Từ lúc lên đảo, Tiếu Vy bỗng thấy nhớ mấy bộ đam mĩ đang đọc dở ở nhà dễ sợ.
Tiếu Vy quan sát thứ hình thù cổ quái đang phát sáng đó một hồi, chắc mẩm đây là một pháp trận đồ cổ xưa nào đó được tạo ra để bảo vệ hòn đảo chết tiệt này. Vô hiệu hóa thứ này chắc là có thể ra khỏi đảo mà không cần tốn sức đánh nhau với súc vật.
Nhưng mà vô hiệu hóa thứ quái này thế nào đây? Máy chủ đâu rồi ra nghĩ cho ta đi, ít nhất hãy cho ta thấy được một lần rùa rụt đầu nhà mi có ích.
Máy chủ {Không phải cô thông minh lắm hay sao?} nói chuyện kiểu của cô đừng mơ ta giúp. Hứ!
Lười động não.
Máy chủ {Đã vậy thì đừng mơ ta giúp cô.} máy chủ xinh đẹp xin phép offline đi ngủ.
Ê máy chủ...
Rùa rụt đầu...
Chưa gì mà đã offline là sao. Mi đúng là máy chủ vô dụng nhất quả đất. Mi nên học tập con nhà người ta, à nhầm, máy chủ nhà người ta đi.
Máy chủ có để lại tái bút như sau {Cô cũng nên xem lại cô đi, người chơi nhà người ta đâu có như cô.}Quanh đi quẩn lại, mi vẫn là đồ vô dụng. Đệ đơn yêu cầu đổi máy chủ.
{Máy chủ xinh đẹp của bạn hiện đã offline, vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng "Píp"...Tút...}
Ê, máy chủ, mi nói để lại lời nhắn sau tiếng "Píp" sao sau đó lại thành "Tút" thế kia?
{Máy chủ xinh đẹp của bạn hiện đã offline, vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng "Píp"...Tút...}
OK, I"m fine.
Fine cái củ cái ấy.
Xinh đẹp cái con khỉ ấy.
Mi cứ nhớ đấy, máy chủ. Vụ này ta sẽ ghi sổ.
Vì không nhờ được máy chủ khốn nạn nên Tiếu Vy lại phải lôi não ra một phen. Cô nhìn cái trần đồ đó một hồi rồi gạt hết sạch mấy viên đá bày trên đó ra để kiểm tra thử xem có thật mấy viên đá đó quy định vị trí của mấy xoáy nước hay không.
Quả nhiên không sai, mấy viên đá đó được sử dụng với mục đích là để dùng vào việc đó. Giờ chỉ cần nghĩ cách khiến cho cái thứ này không phát sáng nữa là được.
Thế rồi một thứ đã làm cô chú ý. Ở giữa pháp trận đồ có đặt một cái sọ đầu lâu. Xung quanh cái đầu lâu đó có một luồng linh khí đậm đặc bao quanh, rất có thể đó là nguồn năng lượng chính để duy trì cái thứ này hoạt động.
Tiếu Vy đã thử đưa tay vào định lấy cái đầu lâu đó ra nhưng xung quanh cái đầu lâu đó phát ra một lực cản quá lớn không cho cô chạm đến thứ đó.
Cô không được vậy chắc con cưng của trời sẽ được.
Người ta gọi đó là sự phân biệt giai cấp mà. Tác giả đã đưa ra quy định rồi, chỉ nữ chính mới có quyền cứu thế giới. Nhân vật quần chúng chỉ được làm gạch lót đường đã là cả một niềm vinh hạnh.
Vinh hạnh cái con khỉ ấy, có cho ông đây cũng chả thèm nhá. Mau mau, nữ chính mau đi cứu thế giới đi để ta còn về đọc đam mĩ.
"Dương Linh, cô mau đến đây." Tiếu Vy hướng đến chỗ đám người đang túm tụm lại một góc.
Đã bảo nhanh lên để người ta còn về chữa trị cho tâm hồn mỏng manh, yếu đuối.
"Tại sao tôi phải nghe lời cô?" cô chắc chắn lại muốn giết tôi tiếp. Còn lâu tôi mới tin cô
"Cô không muốn rời khỏi chỗ này thì thôi, tôi cũng chẳng quan tâm là mấy." mồm là vậy chứ trong đầu thì Tiếu Vy lại nghĩ theo một hướng khác hẳn:
Nhanh nhanh dùm cái, về thành phố đi để ông đây giết cô cho dễ. Đằng nào chẳng chết, chết ở đất mẹ vẫn hơn chứ.
Dương Linh lòng bán tín bán nghi, chật vật đứng dậy nhìn cô nghi hoặc "Thật sự là có thể rời khỏi đây sao?"
"Ông đây không có thời gian lừa cô."
Dương Linh cẩn thận đi đến gần chỗ cô, e dè hỏi "Tôi phải làm gì?"
"Lấy cái đầu lâu kia ra." Cô chỉ vào cái đầu lâu giữa pháp trận nói.
"Thế thôi?"
"Thế thôi."
"Vậy sao cô không làm đi." cô lại muốn hại tôi tiếp đúng không?
"Lười, không muốn lấy. Cô không làm thì thôi, cứ ở đây đến chết đi nhá, dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi là mấy."
Dương Linh trước lời nói của cô, suy nghĩ một hồi rồi quyết định liều một phen. Đám người kia không hiểu cái mô tê gì nên chẳng dám hé răng lấy nửa lời, chỉ biết đứng đực ra đấy nhìn bọn họ đối thoại.
Quả nhiên là có sự phân biệt. Khi cô lấy thì lực cản lớn nhưng khi nữ chính thò tay vào lấy thì mọi thứ lại trở nên nhẹ nhàng như không.
Cái đầu lâu đó không phải nguồn năng lượng chính, thứ được đặt bên dưới cái đầu lâu mới là nguồn năng lượng chính, thứ được kết nối với cổng năng lượng của thiên đạo dở hơi. Đó là một mặt dây chuyền bằng đá màu xanh lục có khắc hình cánh cổng.
Thứ này chắc chắn cũng sẽ có công dụng gì đó nhưng Tiếu Vy chẳng quan tâm vì người duy nhất tương thích với thiên đạo chỉ có nữ chính đại nhân thôi. Số cô chỉ là số nữ phụ.
Quả nhiên, đúng như Tiếu Vy nghĩ, viên đá vừa bị lấy đi thì ánh sáng trên những nét vẽ của trận đồ cũng biến mất.
Thế nhưng, một điều ngoài dự kiến đã xảy ra. Pháp trận đồ vừa bị vô hiệu thì mặt đất nơi họ đang đứng bỗng di chuyển dữ dội khiến tất cả mọi người đều ngã ra đất.
Rốt cục thì chuyện gì đang xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.