Chương 57
Quang Minh Tại Án
12/06/2021
Nam nhân chạy trối chết cũng không làm Khanh Vân buồn cười như mấy thế giới trước, y chỉ nhàn nhạt mở mắt, nhìn từ ban công xuống. Lư Trường Phong thất tha thất thểu ra khỏi khu nhà ở, chạy xa.
Khanh Vân cố ý thả Lư Trường Phong, trong cốt truyện thế giới này, mặc kệ là Lư Trường Phong có thể hấp thu dị năng, hay thực nghiệm thể có dị năng tinh thần, đều là đá kê chân cho nhân vật chính Thịnh Phong thôi.
Dĩ vãng Khanh Vân luôn tìm mọi cách quấy rầy lộ tuyến nhân vật chính, nhưng lần này không giống, y muốn nhìn một chút, nếu vòng đi vòng lại vẫn trở về quỹ đạo cũ, người đàn ông này sẽ lựa chọn thế nào.
Lúc Thịnh Phong về người ngồi trên bàn đã biến thành Khanh Tiểu Vân năm tuổi, hắn nhẹ nhàng thở ra, bởi ánh mắt thanh triệt của Khanh Tiểu Vân làm Thịnh Phong không dậy nổi bất luận ý dâm gì.
Nhưng khi nhìn đến ánh mắt hàm chứa nước mắt tiểu hài tử, Thịnh Phong phát hiện mình thả lỏng quá sớm.
Khanh Tiểu Vân không tìm thấy bồ câu của "y".
“Bồ câu của tôi đâu?” Khanh Tiểu Vân nhìn Thịnh Phong, nước mắt đảo quanh hốc mắt, trong ánh mắt tràn đầy ý lên án, “Nó sẽ không tự chạy……”
Ót Thịnh Phong đầy mồ hôi, quả thực vắt hết óc nghĩ nên giải thích thế nào cho Khanh Tiểu Vân hiểu vấn đề trên người "y".
“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, có phải anh đã đem nó ăn luôn rồi?”
“Tôi không phải, tôi không có…… Tôi……”
Thịnh Phong không rõ thế nào đã cõng nồi, nhìn nước mắt trong mắt tiểu hài tử, luống cuống tay chân đến lau nước mắt cho người ta.
“Tôi không ăn……” Lần nữa nhìn thấy nước mắt tiểu hài tử, Thịnh Phong đau lòng không thôi, không khỏi ôm người vào lòng hảo hảo hống, “Ừ ừ ừ, do tôi không tốt, tôi không làm lồng cho nó, khiến bồ câu bay đi.”
“Đừng khóc đừng khóc, tôi lại bắt một con cho cậu nha?”
“Bắt cho cậu một con anh vũ được không? Có thể nói……”
Thịnh Phong lao lực, mới dỗ được người, hắn nhìn tiểu hài tử hồng vành mắt, nhưng cuối cùng cũng nguyện ý ngoan ngoãn ăn cơm, không khỏi xoa xoa mồ hôi trên đầu, cười khổ không thôi.
Người này mặc kệ trong loại trạng thái nào, đều có thể dễ dàng khiến hắn luống cuống chân tay.
Đội ngũ Thịnh Phong mời chào đã đầy đủ không sai biệt lắm, nhưng hôm qua Lư Trường Phong tới tìm hắn có nhắc tới một người lại làm Thịnh Phong để tâm.
Hắn đã tìm được dị năng giả có thể hạ ám chỉ tâm lý kia, vừa vặn, người nọ cũng nguyện ý đi theo Thịnh Phong. Thịnh Phong ở căn cứ H tìm được năm người, hỏa hệ dị năng, không gian dị năng, thực vật hệ dị năng, ngoại trừ tinh thần dị năng giả, một người khác cũng coi như người quen Khanh Vân, chính là Đinh Thế Ngang trong đội y lần trước.
Năm người tụ tập dưới lầu Thịnh Phong, Thịnh Phong mang Khanh Vân đi xuống.
Thịnh Phong nhìn năm người, dứt khoát nói: “Lúc trước tôi đã nói rõ với mọi người, tôi không nhất định về thành phố B, mọi người muốn về thành phố B hay muốn theo tôi, hẳn đã quyết định.”
Lư Trường Phong sớm bị hắn dọa chết khiếp, Thịnh Phong không nhất định sẽ về thành phố B, Thịnh Phong chuyến này muốn tìm một chỗ thích hợp, thành lập căn cứ riêng. Thịnh Phong lúc trước chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi bản thân hắn cũng không tin có thể vượt qua mạt thế, nhưng bây giờ không giống, cho dù ở mạt thế, hắn cũng muốn cho Khanh Vân một ngôi nhà.
Năm người không có dị nghị gì với lời Thịnh Phong, bọn họ muốn đi theo Thịnh Phong chỉ đơn thuần do muốn đuổi theo cường giả, dị năng Thịnh Phong đã trên cấp 8, bọn họ còn chưa từng nghe trên thế giới này có dị năng giả vượt qua cấp 8.
“Nhưng hiện giờ, tôi còn có một yêu cầu.” Thịnh Phong trầm giọng nói, hắn chỉ chỉ người phụ nữ duy nhất trong đội ngũ cũng là tinh thần dị năng giả có thể cho hạ ám chỉ tâm lý.
Trần Mẫn bị hắn chỉ sửng sốt, kỳ thật Thịnh Phong nguyện ý mang theo cô, Trần Mẫn rất khiếp sợ. Bởi vì dị năng của cô tuy rất dễ nghe, nhưng không chỉ chịu ảnh hưởng cấp bậc dị năng, gặp được người ý chí kiên định cũng thành vô dụng, mà ở mạt thế, cường giả chân chính nào không phải người kiên định?
Trần Mẫn nguyện ý theo Thịnh Phong, không chỉ vì Thịnh Phong là một cường giả, càng là vì từ lần đầu gặp Thịnh Phong, liền tâm sinh luyến mộ với người đàn ông cường đại này, cho nên khi Thịnh Phong tìm tới cô, cô đáp ứng không chút do dự.
“Bất luận người nào trong đội ngũ của tôi cũng phải tiếp thu ám chỉ tâm lý.”
Thịnh Phong vừa dứt lời, năm người tức khắc sửng sốt, bọn họ nhìn Thịnh Phong duỗi tay kéo thanh niên bên người lại đây.
“Ám chỉ tâm lý này, không phải để mọi người trung thành với đội ngũ, mà là trung thành với cậu ấy, dù người nào cũng phải bảo trì trung thành tuyệt đối với Khanh Vân.”
Năm người nhìn thanh niên thần sắc ngây thơ bên người Thịnh Phong, vẻ mặt đồng loạt không thể lý giải, Đinh Thế Ngang biết tình huống Khanh Vân càng khiếp sợ, anh thật không nghĩ tới Thịnh Phong sẽ đưa ra yêu cầu này.
Nhìn mặt năm người lộ vẻ do dự, Thịnh Phong nói ra thù lao của hắn: “Dị năng của tôi đã tới cấp 9.”
Mấy người tức khắc hít ngược một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Thịnh Phong tràn ngập không thể tin.
Thịnh Phong nói tiếp: “Về thăng cấp dị năng, chỉ sợ không người nào rõ ràng hơn tôi, hơn nữa dị năng của tôi có thể dễ như trở bàn tay giám thị hướng đi của lực lượng trong cơ thể mọi người, cho nên vào lúc dị năng mọi người thăng cấp, tôi nắm chắc tám phần bảo đảm mọi người thăng cấp thành công. Dù lúc thăng cấp dị năng mọi người □□, tôi cũng có thể trấn áp dị năng mọi người xuống, bảo đảm mọi người không chết.”
Trong mắt mấy người hiện lên suy tư và giãy giụa, mồi Thịnh Phong vứt cho bọn họ đủ hấp dẫn, rốt cuộc ở mạt thế thực lực chính là tất cả.
“Tôi đáp ứng!” Người trước hết lên tiếng là Đinh Thế Ngang, anh cũng tương đối quen thuộc Thịnh Phong, quan trọng nhất, anh biết tình huống Khanh Vân. Khanh Vân căn bản không yếu, dù trong trạng thái năm tuổi cũng có Thịnh Phong che chở một tấc không rời, lúc chân chính dùng đến bọn họ rất ít, yêu cầu này Thịnh Phong phỏng chừng chỉ để dự phòng.
Thời gian mấy người còn lại suy xét tuy rất dài, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng đáp ứng.
Lúc này, Trần Mẫn đầy mặt khó xử mở miệng: “Đội trưởng, dị năng của tôi có lẽ không hữu dụng đến vậy…… Nếu ý chí bọn họ quá mức kiên định, tôi sẽ không thành công, nhưng tôi có thể cảm giác được ám chỉ của mình có thành công hay không!”
“Dưới uy áp dị năng của tôi, bọn họ không thể chống cự.” Vấn đề Trần Mẫn nói, Thịnh Phong đã sớm suy xét, cũng nghĩ ra đối sách. Cấp bậc dị năng mấy người này cũng không cao, chỉ cùng cấp dị năng với Trần Mẫn, dị năng cấp 9 của Thịnh Phong có thể nói là tồn tại nghiền áp bọn họ.
Thời điểm Thịnh Phong chọn người tự nhiên có nghĩ đến, cho nên sau khi hắn biết Trần Mẫn, liền loại bỏ mấy dị năng giả cường đại vốn chờ tuyển. Với hắn mà nói, trung thành càng hữu dùng hơn cường đại.
Trần Mẫn gật gật đầu, vừa muốn phát động dị năng hạ ám chỉ tâm lý cho mấy người, lại cảm thấy thân thể lạnh lẽo, ánh mắt lạnh như băng không mang theo tình cảm Thịnh Phong đảo qua người cô, cô nghe Thịnh Phong nói: “Trước khi hạ ám chỉ tâm lý cho người khác, thì tự mình hạ trước đi.”
Trần Mẫn trong lòng phát lạnh, ái mộ đối với Thịnh Phong tức khắc vì ánh mắt lạnh băng của hắn tiêu tán một chút, Trần Mẫn căn bản không có lá gan ngỗ nghịch Thịnh Phong, chỉ có thể trắng mặt hạ ám chỉ cho mình, cô tương đối quen thuộc, dù sao lúc trước cũng từng tự hạ ám chỉ không thấy đau đớn v.v...
Thịnh Phong nhìn Trần Mẫn, không chỉ thả ra uy áp của mình, càng dùng dị năng theo dõi biến hóa rất nhỏ của lực lượng trong cơ thể Trần Mẫn. Dị năng Thịnh Phong cực kỳ đặc thù, từ sau phát hiện còn có thể dùng như lò vi ba, Thịnh Phong tích cực khai quật tác dụng dị năng, hắn phát hiện mình có thể nhìn thấu dị năng trong cơ thể người khác, bởi dị năng cũng là một loại lực lượng.
Nhưng khi hắn thử khống chế dị năng người khác, lại thất bại, bất quá nếu thêm thời gian, hắn cảm thấy mình hẳn có thể làm được.
Thịnh Phong nhìn thần sắc ngẩn ra Trần Mẫn, sau khi mở mắt ánh mắt nhìn Khanh Vân lập tức khác hẳn, trong nhiệt liệt ẩn ẩn quan tâm, nhìn đến Khanh Vân thậm chí có chút không khoẻ, kéo tay áo Thịnh Phong trốn phía sau hắn.
“Ngoan, không sao đâu.” Thịnh Phong yêu thương xoa xoa khuôn mặt Khanh Vân, hắn không nghĩ tới tiểu hài tử dưới ánh mắt của người khác thế nhưng sẽ thẹn thùng.
Sau khi mấy người còn lại theo thứ tự tiếp thu ám chỉ tâm lý xong, Thịnh Phong mới bàn việc với mấy người: “Sáng mai xuất phát, chuẩn bị sẵn sàng.”
Trước khi đi, Thịnh Phong gọi lại thực vật hệ dị năng giả kia: “Lý Diệp, cậu chờ một chút.”
Lý Diệp lập tức dừng lại, không nghĩ tới Thịnh Phong đưa cậu hai viên hạt giống: “Đội trưởng…… Đây là? Đây không phải hạt giống thực vật biến dị, không có lực sát thương a?”
Nói xong mấy người đột nhiên ngây ngẩn cả người, không thể tin nhìn về phía hạt giống trong tay Lý Diệp: “Đây không phải hạt giống thực vật biến dị?!”
Lý Diệp không biết nghĩ tới cái gì, cả người run rẩy, kích động hốc mắt đỏ lên, rồi thật cẩn thận nắm hạt giống trong tay, hỏi Thịnh Phong: “Đội, đội trưởng, đây thật là…… hạt giống bình thường?”
Thịnh Phong gật đầu với bọn họ, trên tay lại nhéo nhéo bàn tay mềm mại Khanh Vân.
Đây là thứ bồ câu Khanh Vân mang khi trở về, lần trước con bồ câu kia bị Khanh Vân đuổi đi, kết quả không quá mấy ngày lại tự mình bay về, còn mang tới hai quả mọng đỏ bừng.
Lúc ấy Thịnh Phong vừa vặn thấy Khanh Vân ăn quả mọng, sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra, hắn chỉ cho rằng tiểu hài tử ăn thực vật biến dị, suýt nữa giết chết con bồ câu kia.
Nhưng sau khi cẩn thận xem xét thì phát hiện, đây vậy mà là hai quả trái cây bình thường trân quý, cho nên Thịnh Phong mới tìm thực vật dị năng giả Lý Diệp này.
Được Thịnh Phong khẳng định, Lý Diệp quả thực lệ nóng doanh tròng.
Thực vật dị năng giả tuy có thể giục sinh thực vật, nhưng cần hạt giống hoặc bộ rễ thực vật nào đó mới được, lúc mạt thế vừa đến, nhóm thực vật dị năng giả chưa ý thức được thổ nhưỡng và nguồn nước biến dị khiến lương thực thiếu thốn, ngược lại vì đối phó tang thi mang theo đều là một ít thực vật biến dị có lực sát thương.
Chờ bọn họ ý thức được tính nghiêm trọng vấn đề, phần lớn bộ phận thực vật đã biến dị, bởi vì nguyên nhân độc tố căn bản không thể để nhân loại ăn, thậm chí bắp và tiểu mạch mọi người trồng trước đó chờ hạt giống đều sinh ra các trình độ biến dị.
Lúc này mới tạo ra nguy cơ thiếu thốn đồ ăn, bây giờ thứ mọi người ăn đều là thực phẩm gia công, trái cây rau dưa chỉ có thể nhìn thấy trong mơ.
Lý Diệp không nghĩ tới sinh thời còn có thể nhìn thấy hạt giống bình thường, cậu một tay hào phóng lau nước mắt, một tay hết sức ôn nhu nâng hạt giống trong tay, như nâng hy vọng trong mạt thế.
“Đội trưởng anh yên tâm, hai hạt giống này một hạt tôi cũng không lãng phí!”
Đám người Đinh Thế Ngang cũng thập phần kích động, bọn họ cảm thấy đi theo Thịnh Phong quả là quyết định chính xác nhất trong đời này bọn họ.
Mỗi người cảm xúc mênh mông rời đi, Thịnh Phong mang Khanh Vân lên lầu, ngày mai đã bắt đầu lên đường, hắn phải để tiểu hài tử hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Phía sau hắn, ánh mắt Khanh Vân từ từ thay đổi, y nghiêng đầu nhìn về phía mấy người rời đi, ánh mắt dừng trên người Trần Mẫn, trong mắt không khỏi hiện lên một tia hứng thú. Y nhớ rõ trong hướng đi thế giới này, Trần Mẫn là người phụ nữ của Thịnh Phong, nữ chính thế giới này mới đúng.
Khanh Vân cố ý thả Lư Trường Phong, trong cốt truyện thế giới này, mặc kệ là Lư Trường Phong có thể hấp thu dị năng, hay thực nghiệm thể có dị năng tinh thần, đều là đá kê chân cho nhân vật chính Thịnh Phong thôi.
Dĩ vãng Khanh Vân luôn tìm mọi cách quấy rầy lộ tuyến nhân vật chính, nhưng lần này không giống, y muốn nhìn một chút, nếu vòng đi vòng lại vẫn trở về quỹ đạo cũ, người đàn ông này sẽ lựa chọn thế nào.
Lúc Thịnh Phong về người ngồi trên bàn đã biến thành Khanh Tiểu Vân năm tuổi, hắn nhẹ nhàng thở ra, bởi ánh mắt thanh triệt của Khanh Tiểu Vân làm Thịnh Phong không dậy nổi bất luận ý dâm gì.
Nhưng khi nhìn đến ánh mắt hàm chứa nước mắt tiểu hài tử, Thịnh Phong phát hiện mình thả lỏng quá sớm.
Khanh Tiểu Vân không tìm thấy bồ câu của "y".
“Bồ câu của tôi đâu?” Khanh Tiểu Vân nhìn Thịnh Phong, nước mắt đảo quanh hốc mắt, trong ánh mắt tràn đầy ý lên án, “Nó sẽ không tự chạy……”
Ót Thịnh Phong đầy mồ hôi, quả thực vắt hết óc nghĩ nên giải thích thế nào cho Khanh Tiểu Vân hiểu vấn đề trên người "y".
“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, có phải anh đã đem nó ăn luôn rồi?”
“Tôi không phải, tôi không có…… Tôi……”
Thịnh Phong không rõ thế nào đã cõng nồi, nhìn nước mắt trong mắt tiểu hài tử, luống cuống tay chân đến lau nước mắt cho người ta.
“Tôi không ăn……” Lần nữa nhìn thấy nước mắt tiểu hài tử, Thịnh Phong đau lòng không thôi, không khỏi ôm người vào lòng hảo hảo hống, “Ừ ừ ừ, do tôi không tốt, tôi không làm lồng cho nó, khiến bồ câu bay đi.”
“Đừng khóc đừng khóc, tôi lại bắt một con cho cậu nha?”
“Bắt cho cậu một con anh vũ được không? Có thể nói……”
Thịnh Phong lao lực, mới dỗ được người, hắn nhìn tiểu hài tử hồng vành mắt, nhưng cuối cùng cũng nguyện ý ngoan ngoãn ăn cơm, không khỏi xoa xoa mồ hôi trên đầu, cười khổ không thôi.
Người này mặc kệ trong loại trạng thái nào, đều có thể dễ dàng khiến hắn luống cuống chân tay.
Đội ngũ Thịnh Phong mời chào đã đầy đủ không sai biệt lắm, nhưng hôm qua Lư Trường Phong tới tìm hắn có nhắc tới một người lại làm Thịnh Phong để tâm.
Hắn đã tìm được dị năng giả có thể hạ ám chỉ tâm lý kia, vừa vặn, người nọ cũng nguyện ý đi theo Thịnh Phong. Thịnh Phong ở căn cứ H tìm được năm người, hỏa hệ dị năng, không gian dị năng, thực vật hệ dị năng, ngoại trừ tinh thần dị năng giả, một người khác cũng coi như người quen Khanh Vân, chính là Đinh Thế Ngang trong đội y lần trước.
Năm người tụ tập dưới lầu Thịnh Phong, Thịnh Phong mang Khanh Vân đi xuống.
Thịnh Phong nhìn năm người, dứt khoát nói: “Lúc trước tôi đã nói rõ với mọi người, tôi không nhất định về thành phố B, mọi người muốn về thành phố B hay muốn theo tôi, hẳn đã quyết định.”
Lư Trường Phong sớm bị hắn dọa chết khiếp, Thịnh Phong không nhất định sẽ về thành phố B, Thịnh Phong chuyến này muốn tìm một chỗ thích hợp, thành lập căn cứ riêng. Thịnh Phong lúc trước chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi bản thân hắn cũng không tin có thể vượt qua mạt thế, nhưng bây giờ không giống, cho dù ở mạt thế, hắn cũng muốn cho Khanh Vân một ngôi nhà.
Năm người không có dị nghị gì với lời Thịnh Phong, bọn họ muốn đi theo Thịnh Phong chỉ đơn thuần do muốn đuổi theo cường giả, dị năng Thịnh Phong đã trên cấp 8, bọn họ còn chưa từng nghe trên thế giới này có dị năng giả vượt qua cấp 8.
“Nhưng hiện giờ, tôi còn có một yêu cầu.” Thịnh Phong trầm giọng nói, hắn chỉ chỉ người phụ nữ duy nhất trong đội ngũ cũng là tinh thần dị năng giả có thể cho hạ ám chỉ tâm lý.
Trần Mẫn bị hắn chỉ sửng sốt, kỳ thật Thịnh Phong nguyện ý mang theo cô, Trần Mẫn rất khiếp sợ. Bởi vì dị năng của cô tuy rất dễ nghe, nhưng không chỉ chịu ảnh hưởng cấp bậc dị năng, gặp được người ý chí kiên định cũng thành vô dụng, mà ở mạt thế, cường giả chân chính nào không phải người kiên định?
Trần Mẫn nguyện ý theo Thịnh Phong, không chỉ vì Thịnh Phong là một cường giả, càng là vì từ lần đầu gặp Thịnh Phong, liền tâm sinh luyến mộ với người đàn ông cường đại này, cho nên khi Thịnh Phong tìm tới cô, cô đáp ứng không chút do dự.
“Bất luận người nào trong đội ngũ của tôi cũng phải tiếp thu ám chỉ tâm lý.”
Thịnh Phong vừa dứt lời, năm người tức khắc sửng sốt, bọn họ nhìn Thịnh Phong duỗi tay kéo thanh niên bên người lại đây.
“Ám chỉ tâm lý này, không phải để mọi người trung thành với đội ngũ, mà là trung thành với cậu ấy, dù người nào cũng phải bảo trì trung thành tuyệt đối với Khanh Vân.”
Năm người nhìn thanh niên thần sắc ngây thơ bên người Thịnh Phong, vẻ mặt đồng loạt không thể lý giải, Đinh Thế Ngang biết tình huống Khanh Vân càng khiếp sợ, anh thật không nghĩ tới Thịnh Phong sẽ đưa ra yêu cầu này.
Nhìn mặt năm người lộ vẻ do dự, Thịnh Phong nói ra thù lao của hắn: “Dị năng của tôi đã tới cấp 9.”
Mấy người tức khắc hít ngược một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Thịnh Phong tràn ngập không thể tin.
Thịnh Phong nói tiếp: “Về thăng cấp dị năng, chỉ sợ không người nào rõ ràng hơn tôi, hơn nữa dị năng của tôi có thể dễ như trở bàn tay giám thị hướng đi của lực lượng trong cơ thể mọi người, cho nên vào lúc dị năng mọi người thăng cấp, tôi nắm chắc tám phần bảo đảm mọi người thăng cấp thành công. Dù lúc thăng cấp dị năng mọi người □□, tôi cũng có thể trấn áp dị năng mọi người xuống, bảo đảm mọi người không chết.”
Trong mắt mấy người hiện lên suy tư và giãy giụa, mồi Thịnh Phong vứt cho bọn họ đủ hấp dẫn, rốt cuộc ở mạt thế thực lực chính là tất cả.
“Tôi đáp ứng!” Người trước hết lên tiếng là Đinh Thế Ngang, anh cũng tương đối quen thuộc Thịnh Phong, quan trọng nhất, anh biết tình huống Khanh Vân. Khanh Vân căn bản không yếu, dù trong trạng thái năm tuổi cũng có Thịnh Phong che chở một tấc không rời, lúc chân chính dùng đến bọn họ rất ít, yêu cầu này Thịnh Phong phỏng chừng chỉ để dự phòng.
Thời gian mấy người còn lại suy xét tuy rất dài, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng đáp ứng.
Lúc này, Trần Mẫn đầy mặt khó xử mở miệng: “Đội trưởng, dị năng của tôi có lẽ không hữu dụng đến vậy…… Nếu ý chí bọn họ quá mức kiên định, tôi sẽ không thành công, nhưng tôi có thể cảm giác được ám chỉ của mình có thành công hay không!”
“Dưới uy áp dị năng của tôi, bọn họ không thể chống cự.” Vấn đề Trần Mẫn nói, Thịnh Phong đã sớm suy xét, cũng nghĩ ra đối sách. Cấp bậc dị năng mấy người này cũng không cao, chỉ cùng cấp dị năng với Trần Mẫn, dị năng cấp 9 của Thịnh Phong có thể nói là tồn tại nghiền áp bọn họ.
Thời điểm Thịnh Phong chọn người tự nhiên có nghĩ đến, cho nên sau khi hắn biết Trần Mẫn, liền loại bỏ mấy dị năng giả cường đại vốn chờ tuyển. Với hắn mà nói, trung thành càng hữu dùng hơn cường đại.
Trần Mẫn gật gật đầu, vừa muốn phát động dị năng hạ ám chỉ tâm lý cho mấy người, lại cảm thấy thân thể lạnh lẽo, ánh mắt lạnh như băng không mang theo tình cảm Thịnh Phong đảo qua người cô, cô nghe Thịnh Phong nói: “Trước khi hạ ám chỉ tâm lý cho người khác, thì tự mình hạ trước đi.”
Trần Mẫn trong lòng phát lạnh, ái mộ đối với Thịnh Phong tức khắc vì ánh mắt lạnh băng của hắn tiêu tán một chút, Trần Mẫn căn bản không có lá gan ngỗ nghịch Thịnh Phong, chỉ có thể trắng mặt hạ ám chỉ cho mình, cô tương đối quen thuộc, dù sao lúc trước cũng từng tự hạ ám chỉ không thấy đau đớn v.v...
Thịnh Phong nhìn Trần Mẫn, không chỉ thả ra uy áp của mình, càng dùng dị năng theo dõi biến hóa rất nhỏ của lực lượng trong cơ thể Trần Mẫn. Dị năng Thịnh Phong cực kỳ đặc thù, từ sau phát hiện còn có thể dùng như lò vi ba, Thịnh Phong tích cực khai quật tác dụng dị năng, hắn phát hiện mình có thể nhìn thấu dị năng trong cơ thể người khác, bởi dị năng cũng là một loại lực lượng.
Nhưng khi hắn thử khống chế dị năng người khác, lại thất bại, bất quá nếu thêm thời gian, hắn cảm thấy mình hẳn có thể làm được.
Thịnh Phong nhìn thần sắc ngẩn ra Trần Mẫn, sau khi mở mắt ánh mắt nhìn Khanh Vân lập tức khác hẳn, trong nhiệt liệt ẩn ẩn quan tâm, nhìn đến Khanh Vân thậm chí có chút không khoẻ, kéo tay áo Thịnh Phong trốn phía sau hắn.
“Ngoan, không sao đâu.” Thịnh Phong yêu thương xoa xoa khuôn mặt Khanh Vân, hắn không nghĩ tới tiểu hài tử dưới ánh mắt của người khác thế nhưng sẽ thẹn thùng.
Sau khi mấy người còn lại theo thứ tự tiếp thu ám chỉ tâm lý xong, Thịnh Phong mới bàn việc với mấy người: “Sáng mai xuất phát, chuẩn bị sẵn sàng.”
Trước khi đi, Thịnh Phong gọi lại thực vật hệ dị năng giả kia: “Lý Diệp, cậu chờ một chút.”
Lý Diệp lập tức dừng lại, không nghĩ tới Thịnh Phong đưa cậu hai viên hạt giống: “Đội trưởng…… Đây là? Đây không phải hạt giống thực vật biến dị, không có lực sát thương a?”
Nói xong mấy người đột nhiên ngây ngẩn cả người, không thể tin nhìn về phía hạt giống trong tay Lý Diệp: “Đây không phải hạt giống thực vật biến dị?!”
Lý Diệp không biết nghĩ tới cái gì, cả người run rẩy, kích động hốc mắt đỏ lên, rồi thật cẩn thận nắm hạt giống trong tay, hỏi Thịnh Phong: “Đội, đội trưởng, đây thật là…… hạt giống bình thường?”
Thịnh Phong gật đầu với bọn họ, trên tay lại nhéo nhéo bàn tay mềm mại Khanh Vân.
Đây là thứ bồ câu Khanh Vân mang khi trở về, lần trước con bồ câu kia bị Khanh Vân đuổi đi, kết quả không quá mấy ngày lại tự mình bay về, còn mang tới hai quả mọng đỏ bừng.
Lúc ấy Thịnh Phong vừa vặn thấy Khanh Vân ăn quả mọng, sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra, hắn chỉ cho rằng tiểu hài tử ăn thực vật biến dị, suýt nữa giết chết con bồ câu kia.
Nhưng sau khi cẩn thận xem xét thì phát hiện, đây vậy mà là hai quả trái cây bình thường trân quý, cho nên Thịnh Phong mới tìm thực vật dị năng giả Lý Diệp này.
Được Thịnh Phong khẳng định, Lý Diệp quả thực lệ nóng doanh tròng.
Thực vật dị năng giả tuy có thể giục sinh thực vật, nhưng cần hạt giống hoặc bộ rễ thực vật nào đó mới được, lúc mạt thế vừa đến, nhóm thực vật dị năng giả chưa ý thức được thổ nhưỡng và nguồn nước biến dị khiến lương thực thiếu thốn, ngược lại vì đối phó tang thi mang theo đều là một ít thực vật biến dị có lực sát thương.
Chờ bọn họ ý thức được tính nghiêm trọng vấn đề, phần lớn bộ phận thực vật đã biến dị, bởi vì nguyên nhân độc tố căn bản không thể để nhân loại ăn, thậm chí bắp và tiểu mạch mọi người trồng trước đó chờ hạt giống đều sinh ra các trình độ biến dị.
Lúc này mới tạo ra nguy cơ thiếu thốn đồ ăn, bây giờ thứ mọi người ăn đều là thực phẩm gia công, trái cây rau dưa chỉ có thể nhìn thấy trong mơ.
Lý Diệp không nghĩ tới sinh thời còn có thể nhìn thấy hạt giống bình thường, cậu một tay hào phóng lau nước mắt, một tay hết sức ôn nhu nâng hạt giống trong tay, như nâng hy vọng trong mạt thế.
“Đội trưởng anh yên tâm, hai hạt giống này một hạt tôi cũng không lãng phí!”
Đám người Đinh Thế Ngang cũng thập phần kích động, bọn họ cảm thấy đi theo Thịnh Phong quả là quyết định chính xác nhất trong đời này bọn họ.
Mỗi người cảm xúc mênh mông rời đi, Thịnh Phong mang Khanh Vân lên lầu, ngày mai đã bắt đầu lên đường, hắn phải để tiểu hài tử hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Phía sau hắn, ánh mắt Khanh Vân từ từ thay đổi, y nghiêng đầu nhìn về phía mấy người rời đi, ánh mắt dừng trên người Trần Mẫn, trong mắt không khỏi hiện lên một tia hứng thú. Y nhớ rõ trong hướng đi thế giới này, Trần Mẫn là người phụ nữ của Thịnh Phong, nữ chính thế giới này mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.