Chương 44: Cảnh cáo 2
Thần Tâm
19/04/2014
Bên trong cư xá.
Lâm Khải đột nhiên buông tay của cô ra, lạnh lùng nói: “Tô Tiểu Mễ, cô nhớ kĩ, cô nợ tôi một cái ân tình.”
Sau khi Tô Tiểu Mễ nghe, tất cả tốt đẹp đối với Lâm Khải vừa rồi trong nháy mắt biến mất, “Lâm Khải, anh là đồ con heo! Anh đã cứu tôi, tôi tất nhiên rất cảm kích, nhưng có cần thiết nói ra vậy không? Như vậy sẽ khiến trong lòng người nhận ơn rất không thoải mái.” Cô khó chịu tự nhủ thầm trong lòng.
“Đúng rồi, tại sao anh lại xuất hiện gần cư xá của tôi?” Tô Tiểu Mễ giống như là chợt nhớ ra cái gì, vội vàng hỏi.
“Chúng ta ăn cơm ở cùng nhà hàng, ra cửa dĩ nhiên là đi theo ra.”
“Anh theo dõi tôi?” Tô Tiểu Mễ cảnh giác nhìn hắn.
Nhìn vẻ mặt của cô, vĩnh viễn cũng phân không rõ người nào tốt, người nào xấu. Hắn không nhịn được lấy tay gõ đầu cô hai cái.
“Tô Tiểu Mễ, cô đã hai mươi bảy tuổi vẫn không ai thèm lấy cũng không ai trách cô, nhưng cô cũng không cần thiết nóng lòng nhìn thấy đàn ông liền muốn câu dẫn. Chơi với lửa có ngày chết cháy! Lần này xem như vận khí cô tốt, gặp phải cấp trên có trách nhiệm như tôi, nếu như còn có lần sau, xem ai có thể cứu cô.” Lâm Khải hơi có chút tức giận, hắn thật là không hiểu người phụ nữ này rốt cuộc nghĩ cái gì nữa. Trên công việc xuất sắc là thế, nhìn người làm sao lại không chính xác như vậy.
“Này, anh đừng có quá đáng. Anh đã cứu tôi, tôi đương nhiên rất cám ơn anh, nhưng anh cũng không cần phê bình người khác như thế.”
“Tôi chỉ là cho cô biết, về sau thông minh một chút, thời điểm nhìn người phải động não, đặc biệt là đàn ông, chớ để người nói vài lời ngon ngọt, ba bốn câu hữu ích liền bị lừa, bằng không thế nào bị người chơi cũng không biết.” Lâm Khải không nhịn được mà muốn trách cứ cô.
“Tôi cũng không phải là đứa trẻ, tôi biết phân biệt ai là người tốt ai là người xấu.” Tô Tiểu Mễ có chút chột dạ đáp trả lại.
“Nếu như cô biết phân biệt, cô cũng sẽ không lên xe người kia, loại người như vậy, vừa nhìn liền biết không phải thứ gì tốt.” Hắn trơ trẽn nói, không nhịn được bổ sung một câu, “Cô không phải là coi trọng BMW của người ta chứ!”
Nếu trên tay Tô Tiểu Mễ có cây gậy, thật muốn dùng sức gõ hắn hai cái, kết quả chẳng qua là cô mím môi cậy mạnh cười nói: “Đúng vậy a, người ta chạy xe BMW, dù xấu thế nào cũng là có tiền, tôi liền coi trọng người đi xe BMW, thế nào? Nếu anh không làm hư chuyện tốt của tôi, không chừng một tháng sau tôi chính là phu nhân BMW.”
“Ha ha…” Lâm Khải hừ lạnh cười to mấy tiếng, “Này thật là chuyện cười buồn cười nhất tôi từng nghe qua.”
Rõ ràng hắn cứu cô, rõ ràng cô là muốn cám ơn hắn, rõ ràng cô từng có một chút cảm giác tim đập nhanh, nhưng vì cái gì giờ phút này cô ghét hắn như vậy, ghét đến hận không thể một cước khiến hắn bị đá chung thân bất lực, tên đàn ông ghê tởm này.
“Lâm tổng, chuyện ngày hôm nay, bất kể nói thế nào, vẫn là cám ơn anh, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm, cho nên tôi về nhà đây, thứ cho không tiễn xa được!” Cô cười thật rực rỡ, cứ như ánh sao.
Cặp mắt thâm thuý của hắn trong nháy mắt thoáng một chút hoảng hốt.
“Ngày mai đi làm không được trễ.” Hắn bỏ lại những lời này liền xoay người rời đi.
Tô Tiểu Mễ đang định lên lầu, Lâm Khải bỗng từ phía sau gọi cô lại.
“Tiểu Mễ!”
Tô Tiểu Mễ quay đầu lại, dưới đèn đường, tóc đen rủ xuống ở trước ngực, da trắng nõn nà, một đôi tròng mắt trong suốt ẩn hiện, tĩnh như xử nữ.
“Còn có chuyện gì sao?”
Thanh âm của cô nhắc nhở lời kế tiếp hắn phải nói…, hắn làm bộ nhẹ nhàng ho khan một cái hóa giải thất thố mới vừa rồi.
“Có thời gian nhắc nhở Hạ Tử Vi, hai người đàn ông trên bàn ăn hôm nay đều không phải là người tốt lành gì, không cần lên phải thuyền giặc.” Nói xong, hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, sau đó xoay người rời đi.
“Mẹ nó, cư nhiên xoay người trước, để cho chị đây xem bóng lưng như câu hồn người của anh à!” Tô Tiểu Mễ đứng ở chỗ cũ, lẩm bẩm nói.
Cô cứ như vậy nhìn Lâm Khải biến mất ở trước mặt cô, lòng thầm buồn bực tại sao lúc ấy hai chân mình thế nào như bị đổ chì, muốn nâng lên lại không nhúc nhích được, nhất định là di chứng do tên Đỗ Tử Hào hèn hạ kia gieo hoạ để lại
Lâm Khải đột nhiên buông tay của cô ra, lạnh lùng nói: “Tô Tiểu Mễ, cô nhớ kĩ, cô nợ tôi một cái ân tình.”
Sau khi Tô Tiểu Mễ nghe, tất cả tốt đẹp đối với Lâm Khải vừa rồi trong nháy mắt biến mất, “Lâm Khải, anh là đồ con heo! Anh đã cứu tôi, tôi tất nhiên rất cảm kích, nhưng có cần thiết nói ra vậy không? Như vậy sẽ khiến trong lòng người nhận ơn rất không thoải mái.” Cô khó chịu tự nhủ thầm trong lòng.
“Đúng rồi, tại sao anh lại xuất hiện gần cư xá của tôi?” Tô Tiểu Mễ giống như là chợt nhớ ra cái gì, vội vàng hỏi.
“Chúng ta ăn cơm ở cùng nhà hàng, ra cửa dĩ nhiên là đi theo ra.”
“Anh theo dõi tôi?” Tô Tiểu Mễ cảnh giác nhìn hắn.
Nhìn vẻ mặt của cô, vĩnh viễn cũng phân không rõ người nào tốt, người nào xấu. Hắn không nhịn được lấy tay gõ đầu cô hai cái.
“Tô Tiểu Mễ, cô đã hai mươi bảy tuổi vẫn không ai thèm lấy cũng không ai trách cô, nhưng cô cũng không cần thiết nóng lòng nhìn thấy đàn ông liền muốn câu dẫn. Chơi với lửa có ngày chết cháy! Lần này xem như vận khí cô tốt, gặp phải cấp trên có trách nhiệm như tôi, nếu như còn có lần sau, xem ai có thể cứu cô.” Lâm Khải hơi có chút tức giận, hắn thật là không hiểu người phụ nữ này rốt cuộc nghĩ cái gì nữa. Trên công việc xuất sắc là thế, nhìn người làm sao lại không chính xác như vậy.
“Này, anh đừng có quá đáng. Anh đã cứu tôi, tôi đương nhiên rất cám ơn anh, nhưng anh cũng không cần phê bình người khác như thế.”
“Tôi chỉ là cho cô biết, về sau thông minh một chút, thời điểm nhìn người phải động não, đặc biệt là đàn ông, chớ để người nói vài lời ngon ngọt, ba bốn câu hữu ích liền bị lừa, bằng không thế nào bị người chơi cũng không biết.” Lâm Khải không nhịn được mà muốn trách cứ cô.
“Tôi cũng không phải là đứa trẻ, tôi biết phân biệt ai là người tốt ai là người xấu.” Tô Tiểu Mễ có chút chột dạ đáp trả lại.
“Nếu như cô biết phân biệt, cô cũng sẽ không lên xe người kia, loại người như vậy, vừa nhìn liền biết không phải thứ gì tốt.” Hắn trơ trẽn nói, không nhịn được bổ sung một câu, “Cô không phải là coi trọng BMW của người ta chứ!”
Nếu trên tay Tô Tiểu Mễ có cây gậy, thật muốn dùng sức gõ hắn hai cái, kết quả chẳng qua là cô mím môi cậy mạnh cười nói: “Đúng vậy a, người ta chạy xe BMW, dù xấu thế nào cũng là có tiền, tôi liền coi trọng người đi xe BMW, thế nào? Nếu anh không làm hư chuyện tốt của tôi, không chừng một tháng sau tôi chính là phu nhân BMW.”
“Ha ha…” Lâm Khải hừ lạnh cười to mấy tiếng, “Này thật là chuyện cười buồn cười nhất tôi từng nghe qua.”
Rõ ràng hắn cứu cô, rõ ràng cô là muốn cám ơn hắn, rõ ràng cô từng có một chút cảm giác tim đập nhanh, nhưng vì cái gì giờ phút này cô ghét hắn như vậy, ghét đến hận không thể một cước khiến hắn bị đá chung thân bất lực, tên đàn ông ghê tởm này.
“Lâm tổng, chuyện ngày hôm nay, bất kể nói thế nào, vẫn là cám ơn anh, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm, cho nên tôi về nhà đây, thứ cho không tiễn xa được!” Cô cười thật rực rỡ, cứ như ánh sao.
Cặp mắt thâm thuý của hắn trong nháy mắt thoáng một chút hoảng hốt.
“Ngày mai đi làm không được trễ.” Hắn bỏ lại những lời này liền xoay người rời đi.
Tô Tiểu Mễ đang định lên lầu, Lâm Khải bỗng từ phía sau gọi cô lại.
“Tiểu Mễ!”
Tô Tiểu Mễ quay đầu lại, dưới đèn đường, tóc đen rủ xuống ở trước ngực, da trắng nõn nà, một đôi tròng mắt trong suốt ẩn hiện, tĩnh như xử nữ.
“Còn có chuyện gì sao?”
Thanh âm của cô nhắc nhở lời kế tiếp hắn phải nói…, hắn làm bộ nhẹ nhàng ho khan một cái hóa giải thất thố mới vừa rồi.
“Có thời gian nhắc nhở Hạ Tử Vi, hai người đàn ông trên bàn ăn hôm nay đều không phải là người tốt lành gì, không cần lên phải thuyền giặc.” Nói xong, hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, sau đó xoay người rời đi.
“Mẹ nó, cư nhiên xoay người trước, để cho chị đây xem bóng lưng như câu hồn người của anh à!” Tô Tiểu Mễ đứng ở chỗ cũ, lẩm bẩm nói.
Cô cứ như vậy nhìn Lâm Khải biến mất ở trước mặt cô, lòng thầm buồn bực tại sao lúc ấy hai chân mình thế nào như bị đổ chì, muốn nâng lên lại không nhúc nhích được, nhất định là di chứng do tên Đỗ Tử Hào hèn hạ kia gieo hoạ để lại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.