Chương 172: Đến gần chân tướng 2
Thần Tâm
17/04/2014
Lâm Khải chỉ là lười lười cười một tiếng, ngay sau đó liền lạnh lùng nói: “Hai người còn muốn tiếp tục diễn sao? Nếu như muốn, tôi cũng không ngại diễn chung với các người.”
“Lâm tổng, lời này có ý tứ gì? Diễn trò? Anh cảm thấy chúng tôi rảnh đến vậy sao? Anh gọi điện thoại nói muốn nói chuyện về bạn gái của tôi nhưng từ lúc vào cửa đến giờ, anh cứ hỏi mấy chuyện không liên quan. Căn bản cũng không để tôi và bạn gái tôi trao đổi một lời.”
“Tôi có ngăn cản hai người nói chuyện sao? Còn có một việc tôi muốn xác nhận, bạn gái trong miệng anh nói, là chỉ bạn gái chính quy hay là bạn gái giả mạo?” Hắn lại nâng đề tài lên một tàng cao khác.
“Tôi chỉ có một người bạn gái.” Lý Triết lạnh lùng mâu thuẫn trả lời.
“Vậy sao? Vậy có thể nói tôi biết, bạn gái của anh là người nào? Là Tô chủ quản hay là Bạch chủ quản đây?” Hắn mang theo một tia vô tình trêu ghẹo nhìn về phía Lý Triết.
Hắn lạnh giọng trả lời, “Anh có ý tứ gì?”
“Có ý gì còn cần chính miệng tôi nói ra sao?” Trên mặt âm lãnh của Lâm Khải không có một tia ý cười.
Tô Tiểu Mễ nhìn ba người này, nhẹ giọng nói: “Các người đừng ngụy trang nữa, cứ như vậy bộ không thấy mệt sao? Hôm nay tìm hai người tới đây, trong lòng các người chắc cũng đã đoán được phần nào rồi nhỉ.”
“Tiểu Mễ?” Lý Triết nhìn về phía cô, ánh mắt giống như là chất vấn.
“Học trưởng, từ lúc em đáp ứng làm bạn gái của anh trở đi, em đã gạt anh!” Cô rất âm lãnh trả lời.
“Không, em không phải là như thế?” Lý Triết còn có một chút giãy giụa.
“Anh và học tỷ có thể diễn kịch để gạt em, tại sao em không thể diễn một vở kịch lừa các người?” Thanh âm của cô thật bình tĩnh, giống như tổn thương này đối với cô mà nói chẳng qua thật không thấm vào đâu.
Lời của cô vừa ra, Lý Triết và Bạch Gấm liền biết, thân phận của bọn họ đã bại lộ.
“Tiểu Mễ, em bắt đầu hoài nghi chị từ lúc nào vậy? Chị tự thấy chị đã làm rất tốt, cũng không có chỗ nào đáng hoài nghi.” Bạch Gấm rất thản nhiên cười, khóe miệng hiện ra một tia khổ sở.
“Chị nói chị thích ăn chua, nhưng trong ấn tượng của em chị là một người rất ghét ăn chua.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
“Này căn bản không thể nói rõ cái gì?”
“Ít nhất nói rõ chị đang cố ý phối hợp, nói rõ chị đang bảo vệ người khác.” Tô Tiểu Mễ nói trúng tim đen.
“Vậy quan hệ của tôi và Lý Triết, các người làm sao phát hiện? Chúng tôi che dấu rất tốt.” Bạch Gấm cho dù chết cũng muốn biết được lí do tại sao mình lại chết.
“Từ thời điểm cô vào công ty, tôi đã cho người lưu ý cô. Sinh viên đại học danh tiếng nhưng rất nhiều tài liệu lại không tra được, tôi bảo Jackson phái người ngày ngày canh giữ ở nhà trọ của cô, chẳng phân biệt ngày đêm, rốt cuộc có một buổi tối, cũng chờ được chiếc xe Lexus của Lý Triết xuất hiện, còn có Lý Triết, các người ôm nhau vào nhà trọ, rất nhiều chuyện dĩ nhiên đã rõ ràng.” Lâm Khải tiếp lời của cô trả lời.
“Thì ra là từ khi vừa mới bắt đầu tôi đã bị hoài nghi, như vậy, tại sao không trực tiếp khai trừ tôi?”
“Trực tiếp khai trừ cô? Như vậy làm sao có thể câu được cá phía sau, tỷ như Lý Triết, thậm chí còn có người phía sau mọi chuyện, tỷ như Mạc gia, không phải sao?” Lời nói của Lâm Khải lại khiến Bạch Gấm và Lý Triết kinh ngạc lần nữa.
“Anh ngay cả Mạc gia cũng tra xét ra?” Lý Triết không thể tin được nhìn hắn.
“Chỉ cần là người Lâm Khải tôi muốn tra, như thế nào lại không tra được đây?” Hắn lạnh lùng cười.
“Anh đã tra được rõ ràng như thế, tại sao không giao chúng tôi cho cục công an hay là tòa án?” Lý Triết hỏi ngược lại hắn, theo lý mà nói, Lâm Khải hoàn toàn có thể lấy án phạm tội buôn bán thương nghiệp cáo hắn và Bạch Gấm.
“Gấp cái gì, tôi tự nhiên còn muốn biết thêm một ít chuyện, giống như ở công ty chúng tôi, trừ cô ra, còn có ai phối hợp nữa?” Lâm Khải chuyển sang hỏi Bạch Gấm.
“Không có, chỉ có một mình tôi.” Cô lạnh lùng trả lời.
“Cô xác định? Nếu như cô nói láo tôi sẽ không dễ dàng tha cho hai người.” Lâm Khải hừ lạnh.
“Nếu như tôi nói thật, anh sẽ bỏ qua cho tôi và Lý Triết sao?” Cô hỏi ngược lại.
“Cái này phải
xem tin tức của cô có đáng giá hay không đã.”
Bạch Gấm do dự một hồi, nhìn hai người, nhẹ nhàng nói: “Có biết tại sao tôi có thể biết được phần giá bắt đầu của Tiểu Mễ không?”
“Nói.”
“Lãnh Tĩnh Thi cho tôi.” Cô cười ha ha, “Anh có thể tin không? Ở tại bên cạnh anh, người phụ nữ anh thích nhất nhìn lén giá từ chỗ của anh, sau đó nói cho tôi biết.”
“Cô tốt nhất không nên nói láo, nếu không tôi sẽ càng xử tội cô nghiêm trọng hơn.” Mặc dù hắn quyết định chia tay với Lãnh Tĩnh Thi, nhưng mà vẫn còn tình cảm với cô ấy, hắn còn chưa nguyện ý tin tưởng cô sẽ làm loại chuyện này, bởi vì Tĩnh Thi không có bất kỳ lý do gì để làm chuyện như vậy.
“Tôi vì cái gì muốn nói láo? Về phần anh tin hay không là chuyện của anh. Nếu như không phải là cô ấy giúp tôi, tôi làm sao lại biết giá bắt đầu đây?” Có thể giữ được Thôi Viên Viên, Bạch Gấm không sợ hy sinh Lãnh Tĩnh Thi.
“Không phải đang nói láo, vậy cô cho tôi một lý do xem. Tại sao cô ấy phải làm như vậy? Làm chuyện này có ích lợi gì với cô ấy chứ? Tôi là tổng giám đốc Dung Khoa, mà cô ấy có khả năng sẽ trở thành phu nhân tổng giám đốc.” Lâm Khải tựa hồ còn muốn biết lai lịch rõ ràng hơn nữa.
“Về phần vì cái gì, cái này tôi cũng không biết, nhưng cô ấy chủ động tìm tôi, cô ấy nói chỉ cần tôi giúp cô ấy một chuyện, cô ấy liền đem giá bắt đầu tiết lộ cho tôi, hơn nữa phải hãm hãi chuyện này lên người của Tô Tiểu Mễ, còn cam kết tôi có thể thăng chức nếu như xong việc. Tôi nghĩ Lãnh tiểu thư biết quan hệ của hai người, cho nên không kịp chờ đợi muốn đuổi Tiểu Mễ đi.” Bạch Gấm thành thật nói ra lý do và cam kết ngày đó khi Lãnh Tĩnh Thi tìm cô.
“Tĩnh Thi không phải là loại người như cô nói.” Lâm Khải hơi chút trầm tư, trong lòng lại bắt đầu dao động.
“Lâm tổng, Lãnh Tĩnh Thi là loại người nhìn như thế đơn thuần vô hại, nhưng thật ra lòng dạ lại sâu và hung ác, cô ấy còn có thể không tiếc dùng kế bỏ đứa trẻ để cho anh và Tiểu Mễ đau lòng, cả đời cảm thấy áy náy cô, người phụ nữ như vậy anh cảm thấy sẽ là người thiện lương sao?” Bạch Gấm cười lạnh nói, đối với nhân phẩm của Lãnh Tĩnh Thi, cô mãnh liệt khinh bỉ.
“Cô nói đứa bé kia là chính cô ấy cố ý bỏ?”
“Tôi có thể làm chứng, trên thực tế là tôi và Bạch Gấm cùng nhau diễn vở kịch này, nếu như không phải nhờ hai chúng tôi phối hợp, anh cảm thấy sẽ có trùng hợp như thế sao?” Lý Triết ở một bên giúp đỡ giải thích, hắn và Bạch Gấm trao đổi một cái ánh mắt liền biết cô khai ra Lãnh Tĩnh Thi là vì để giữ được Thôi Viên Viên. Ngay sau đó, hắn lại lạnh lùng cười một tiếng, “Chẳng qua là Lãnh Tĩnh Thi sai một nước cờ, cô cho là lợi dụng Bạch Gấm đạt tới mục đích của mình, nhưng chưa từng nghĩ bị tôi và Bạch Gấm dùng lại.”
“Cô ấy muốn gả cho tôi, đứa con là lợi thế lớn nhất của cô ấy. Cô ấy sẽ không ngốc đến mức bỏ đi đứa con, hai người đừng cố ý đánh lạc hướng tôi.” Lâm Khải quét mắt qua hai người, cảnh giác nhìn họ.
“Tôi cũng rất kỳ quái tại sao cô ấy lại muốn bỏ đứa bé, nhưng sự thật chính là sự thật.” Bạch Gấm xác thực nói.
Giờ phút này, Tô Tiểu Mễ lại chậm rãi nói ra sự thật “Bởi vì thai cô ấy chết lưu.”
“Lâm tổng, lời này có ý tứ gì? Diễn trò? Anh cảm thấy chúng tôi rảnh đến vậy sao? Anh gọi điện thoại nói muốn nói chuyện về bạn gái của tôi nhưng từ lúc vào cửa đến giờ, anh cứ hỏi mấy chuyện không liên quan. Căn bản cũng không để tôi và bạn gái tôi trao đổi một lời.”
“Tôi có ngăn cản hai người nói chuyện sao? Còn có một việc tôi muốn xác nhận, bạn gái trong miệng anh nói, là chỉ bạn gái chính quy hay là bạn gái giả mạo?” Hắn lại nâng đề tài lên một tàng cao khác.
“Tôi chỉ có một người bạn gái.” Lý Triết lạnh lùng mâu thuẫn trả lời.
“Vậy sao? Vậy có thể nói tôi biết, bạn gái của anh là người nào? Là Tô chủ quản hay là Bạch chủ quản đây?” Hắn mang theo một tia vô tình trêu ghẹo nhìn về phía Lý Triết.
Hắn lạnh giọng trả lời, “Anh có ý tứ gì?”
“Có ý gì còn cần chính miệng tôi nói ra sao?” Trên mặt âm lãnh của Lâm Khải không có một tia ý cười.
Tô Tiểu Mễ nhìn ba người này, nhẹ giọng nói: “Các người đừng ngụy trang nữa, cứ như vậy bộ không thấy mệt sao? Hôm nay tìm hai người tới đây, trong lòng các người chắc cũng đã đoán được phần nào rồi nhỉ.”
“Tiểu Mễ?” Lý Triết nhìn về phía cô, ánh mắt giống như là chất vấn.
“Học trưởng, từ lúc em đáp ứng làm bạn gái của anh trở đi, em đã gạt anh!” Cô rất âm lãnh trả lời.
“Không, em không phải là như thế?” Lý Triết còn có một chút giãy giụa.
“Anh và học tỷ có thể diễn kịch để gạt em, tại sao em không thể diễn một vở kịch lừa các người?” Thanh âm của cô thật bình tĩnh, giống như tổn thương này đối với cô mà nói chẳng qua thật không thấm vào đâu.
Lời của cô vừa ra, Lý Triết và Bạch Gấm liền biết, thân phận của bọn họ đã bại lộ.
“Tiểu Mễ, em bắt đầu hoài nghi chị từ lúc nào vậy? Chị tự thấy chị đã làm rất tốt, cũng không có chỗ nào đáng hoài nghi.” Bạch Gấm rất thản nhiên cười, khóe miệng hiện ra một tia khổ sở.
“Chị nói chị thích ăn chua, nhưng trong ấn tượng của em chị là một người rất ghét ăn chua.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
“Này căn bản không thể nói rõ cái gì?”
“Ít nhất nói rõ chị đang cố ý phối hợp, nói rõ chị đang bảo vệ người khác.” Tô Tiểu Mễ nói trúng tim đen.
“Vậy quan hệ của tôi và Lý Triết, các người làm sao phát hiện? Chúng tôi che dấu rất tốt.” Bạch Gấm cho dù chết cũng muốn biết được lí do tại sao mình lại chết.
“Từ thời điểm cô vào công ty, tôi đã cho người lưu ý cô. Sinh viên đại học danh tiếng nhưng rất nhiều tài liệu lại không tra được, tôi bảo Jackson phái người ngày ngày canh giữ ở nhà trọ của cô, chẳng phân biệt ngày đêm, rốt cuộc có một buổi tối, cũng chờ được chiếc xe Lexus của Lý Triết xuất hiện, còn có Lý Triết, các người ôm nhau vào nhà trọ, rất nhiều chuyện dĩ nhiên đã rõ ràng.” Lâm Khải tiếp lời của cô trả lời.
“Thì ra là từ khi vừa mới bắt đầu tôi đã bị hoài nghi, như vậy, tại sao không trực tiếp khai trừ tôi?”
“Trực tiếp khai trừ cô? Như vậy làm sao có thể câu được cá phía sau, tỷ như Lý Triết, thậm chí còn có người phía sau mọi chuyện, tỷ như Mạc gia, không phải sao?” Lời nói của Lâm Khải lại khiến Bạch Gấm và Lý Triết kinh ngạc lần nữa.
“Anh ngay cả Mạc gia cũng tra xét ra?” Lý Triết không thể tin được nhìn hắn.
“Chỉ cần là người Lâm Khải tôi muốn tra, như thế nào lại không tra được đây?” Hắn lạnh lùng cười.
“Anh đã tra được rõ ràng như thế, tại sao không giao chúng tôi cho cục công an hay là tòa án?” Lý Triết hỏi ngược lại hắn, theo lý mà nói, Lâm Khải hoàn toàn có thể lấy án phạm tội buôn bán thương nghiệp cáo hắn và Bạch Gấm.
“Gấp cái gì, tôi tự nhiên còn muốn biết thêm một ít chuyện, giống như ở công ty chúng tôi, trừ cô ra, còn có ai phối hợp nữa?” Lâm Khải chuyển sang hỏi Bạch Gấm.
“Không có, chỉ có một mình tôi.” Cô lạnh lùng trả lời.
“Cô xác định? Nếu như cô nói láo tôi sẽ không dễ dàng tha cho hai người.” Lâm Khải hừ lạnh.
“Nếu như tôi nói thật, anh sẽ bỏ qua cho tôi và Lý Triết sao?” Cô hỏi ngược lại.
“Cái này phải
xem tin tức của cô có đáng giá hay không đã.”
Bạch Gấm do dự một hồi, nhìn hai người, nhẹ nhàng nói: “Có biết tại sao tôi có thể biết được phần giá bắt đầu của Tiểu Mễ không?”
“Nói.”
“Lãnh Tĩnh Thi cho tôi.” Cô cười ha ha, “Anh có thể tin không? Ở tại bên cạnh anh, người phụ nữ anh thích nhất nhìn lén giá từ chỗ của anh, sau đó nói cho tôi biết.”
“Cô tốt nhất không nên nói láo, nếu không tôi sẽ càng xử tội cô nghiêm trọng hơn.” Mặc dù hắn quyết định chia tay với Lãnh Tĩnh Thi, nhưng mà vẫn còn tình cảm với cô ấy, hắn còn chưa nguyện ý tin tưởng cô sẽ làm loại chuyện này, bởi vì Tĩnh Thi không có bất kỳ lý do gì để làm chuyện như vậy.
“Tôi vì cái gì muốn nói láo? Về phần anh tin hay không là chuyện của anh. Nếu như không phải là cô ấy giúp tôi, tôi làm sao lại biết giá bắt đầu đây?” Có thể giữ được Thôi Viên Viên, Bạch Gấm không sợ hy sinh Lãnh Tĩnh Thi.
“Không phải đang nói láo, vậy cô cho tôi một lý do xem. Tại sao cô ấy phải làm như vậy? Làm chuyện này có ích lợi gì với cô ấy chứ? Tôi là tổng giám đốc Dung Khoa, mà cô ấy có khả năng sẽ trở thành phu nhân tổng giám đốc.” Lâm Khải tựa hồ còn muốn biết lai lịch rõ ràng hơn nữa.
“Về phần vì cái gì, cái này tôi cũng không biết, nhưng cô ấy chủ động tìm tôi, cô ấy nói chỉ cần tôi giúp cô ấy một chuyện, cô ấy liền đem giá bắt đầu tiết lộ cho tôi, hơn nữa phải hãm hãi chuyện này lên người của Tô Tiểu Mễ, còn cam kết tôi có thể thăng chức nếu như xong việc. Tôi nghĩ Lãnh tiểu thư biết quan hệ của hai người, cho nên không kịp chờ đợi muốn đuổi Tiểu Mễ đi.” Bạch Gấm thành thật nói ra lý do và cam kết ngày đó khi Lãnh Tĩnh Thi tìm cô.
“Tĩnh Thi không phải là loại người như cô nói.” Lâm Khải hơi chút trầm tư, trong lòng lại bắt đầu dao động.
“Lâm tổng, Lãnh Tĩnh Thi là loại người nhìn như thế đơn thuần vô hại, nhưng thật ra lòng dạ lại sâu và hung ác, cô ấy còn có thể không tiếc dùng kế bỏ đứa trẻ để cho anh và Tiểu Mễ đau lòng, cả đời cảm thấy áy náy cô, người phụ nữ như vậy anh cảm thấy sẽ là người thiện lương sao?” Bạch Gấm cười lạnh nói, đối với nhân phẩm của Lãnh Tĩnh Thi, cô mãnh liệt khinh bỉ.
“Cô nói đứa bé kia là chính cô ấy cố ý bỏ?”
“Tôi có thể làm chứng, trên thực tế là tôi và Bạch Gấm cùng nhau diễn vở kịch này, nếu như không phải nhờ hai chúng tôi phối hợp, anh cảm thấy sẽ có trùng hợp như thế sao?” Lý Triết ở một bên giúp đỡ giải thích, hắn và Bạch Gấm trao đổi một cái ánh mắt liền biết cô khai ra Lãnh Tĩnh Thi là vì để giữ được Thôi Viên Viên. Ngay sau đó, hắn lại lạnh lùng cười một tiếng, “Chẳng qua là Lãnh Tĩnh Thi sai một nước cờ, cô cho là lợi dụng Bạch Gấm đạt tới mục đích của mình, nhưng chưa từng nghĩ bị tôi và Bạch Gấm dùng lại.”
“Cô ấy muốn gả cho tôi, đứa con là lợi thế lớn nhất của cô ấy. Cô ấy sẽ không ngốc đến mức bỏ đi đứa con, hai người đừng cố ý đánh lạc hướng tôi.” Lâm Khải quét mắt qua hai người, cảnh giác nhìn họ.
“Tôi cũng rất kỳ quái tại sao cô ấy lại muốn bỏ đứa bé, nhưng sự thật chính là sự thật.” Bạch Gấm xác thực nói.
Giờ phút này, Tô Tiểu Mễ lại chậm rãi nói ra sự thật “Bởi vì thai cô ấy chết lưu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.