Chương 10: Không cúi đầu với cấp trên 2
Thần Tâm
04/07/2013
Đối diện Tô Tiểu Mễ là Ngải Niệm Như chủ quản đội B của bộ kế hoạch, người
này vẫn coi Tô Tiểu Mễ là kình địch, bất cứ chuyện gì cũng muốn thắng
cô, giành danh tiếng, triển lộ bợ đỡ hết mức, không chỗ nào không dùng.
Cô giờ phút này, bên ngoài là một áo khoác mỏng tay vừa (tay áo dài đến cùi trỏ), bên trong lại là một chiếc áo bó sát thấp ngực, áo ngực màu lam lúc ẩn lúc hiện lắc nhẹ ở "hốc núi" của nàng.
“Xem đi, nữ nhân lẳng lơ kia lại bắt đầu phát tình, nếu như Tổng giám tiến vào là một người xấu xí, xem cô còn dám nhào tới không." Hạ Tử Vi nhỏ giọng nói thầm ở bên cạnh Tô Tiểu Mễ.
Ngải Niệm Như mỉm cười, ánh mắt lại rét lạnh liếc tới. Hạ Tử Vi trả lại ánh mắt đồng dạng, hai người không ai nhường ai.
Rất nhanh, cửa phòng họp bị mở ra, đầu tiên đi vào là Tổng giám thị trường cùng Tổng giám tiếp thị, hai người tìm được chỗ ngồi xuống, không khí phòng họp đột nhiên trở nên quái dị.
Bất quá là Tổng giám bộ kế hoạch nhậm chức mà thôi, theo lý mà nói Tổng giám thị trường và Tổng giám tiếp thị không có cần thiết tham dự vào thời khắc này.
“Oa!” Một tiếng than nhẹ rất nhỏ, môi đỏ mọng của Ngải Niệm Như ở đối diện hé mở, trong ánh mắt trừ điện còn là si, Tô Tiểu Mễ theo ánh mắt của cô nhìn lại, đại não trống không, nhưng đầu lập tức vòng vo trở lại.
“Không phải đầu ta vẫn còn sốt chứ, chuyện này cũng qua hai ngày rồi, sao ta còn chưa có lấy lại tinh thần a! Nhất định là ánh mắt mình sai lầm, đáng chết a, Tô Tiểu Mễ, lại không tập tring.” Tô Tiểu Mễ chăm chú nhìn đồ án trong máy vi tính xách tay (đi họp mang máy vi tính xách tay là thói quen của các quản lý trong công ty), cô nhỏ giọng nỉ non trong nội tâm.
Hạ Tử Vi tay dùng sức nhéo cánh tay Tô Tiểu Mễ một cái, ý bảo cô mau nhìn đẹp trai. Tô Tiểu Mễ cúi đầu, tim lại hốt hoảng nhảy dồn dập.
“Nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác. . . .” Cô không ngừng tự nói với mình ở trong lòng, sau đó lấy dũng khí nhìn lại vị trí Tổng giám, phải biết cô chính là ngồi sát vị trí Tổng giám.
Một giây, hai giây, ba giây. . . .
“Trời ạ! Thật sự là hắn. . . . Thế nào lại là hắn? Về sau phải làm sao? Mất mặt a. . . Thật vất vả tìm người xa lạ lớn mật một lần, kết quả người xa lạ này cũng thành cấp trên của ta, hai người xa lạ cho là không bao giờ sẽ gặp nhau lại gặp trong tình huống thế này, tại sao có thể có người xui xẻo như ta đây. "Tay Tô Tiểu Mễ không tự giác gõ bàn phím, còn phát ra thanh âm cạch cạch.
Phòng họp an tĩnh bởi vì cử động của Tô Tiểu Mễ mà trở nên càng thêm an tĩnh.
Hạ Tử Vi cảm thấy cảm giác Tô Tiểu Mễ dị thường, hung hăng dùng sức nhéo cô lần nữa, Tô Tiểu Mễ đau đến thiếu chút nữa thất thanh kêu lên.
Gưng mặt Lâm Khải bình tĩnh đứng ở vị trí Tổng giám, ngay cả ánh mắt chống lại Tô Tiểu Mễ cũng không có bất kỳ kinh ngạc, tỉnh táo đối diện một nhóm người bọn họ đơn giản giới thiệu mình.
“Hôm nay chẳng qua là để cho mọi người biết qua về ta, về sau còn hi vọng mọi người có thể phối hợp công việc của ta, khác, ta tạm thời cần một trợ lý hiểu rõ công việc liên qua.”
Lời của Lâm Khải vừa rơi xuống, Ngải Niệm Như lập tức tinh thần phấn chấn, cô còn chưa có mở miệng, lại bị lời của Lâm Khải kích thích thật sâu.
“Liền ngươi đi!” Lâm Khải nhìn cũng không nhìn Ngải Niệm Như một cái, mà là chỉ vào Tô Tiểu Mễ hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính.
Tô Tiểu Mễ bị điểm đến tên đột nhiên thức tỉnh, còn chưa kịp tới cô nói chuyện, Lâm Khải nói ra một câu: "Tan họp!"
Hắn tựa như mây trôi vội vã, đã tới lại cảm giác chưa từng trải qua, người người trong phòng họp tản đi, chỉ còn lại có Tô Tiểu Mễ, Ngải Niệm Như và Hạ Tử Vi.
Cô giờ phút này, bên ngoài là một áo khoác mỏng tay vừa (tay áo dài đến cùi trỏ), bên trong lại là một chiếc áo bó sát thấp ngực, áo ngực màu lam lúc ẩn lúc hiện lắc nhẹ ở "hốc núi" của nàng.
“Xem đi, nữ nhân lẳng lơ kia lại bắt đầu phát tình, nếu như Tổng giám tiến vào là một người xấu xí, xem cô còn dám nhào tới không." Hạ Tử Vi nhỏ giọng nói thầm ở bên cạnh Tô Tiểu Mễ.
Ngải Niệm Như mỉm cười, ánh mắt lại rét lạnh liếc tới. Hạ Tử Vi trả lại ánh mắt đồng dạng, hai người không ai nhường ai.
Rất nhanh, cửa phòng họp bị mở ra, đầu tiên đi vào là Tổng giám thị trường cùng Tổng giám tiếp thị, hai người tìm được chỗ ngồi xuống, không khí phòng họp đột nhiên trở nên quái dị.
Bất quá là Tổng giám bộ kế hoạch nhậm chức mà thôi, theo lý mà nói Tổng giám thị trường và Tổng giám tiếp thị không có cần thiết tham dự vào thời khắc này.
“Oa!” Một tiếng than nhẹ rất nhỏ, môi đỏ mọng của Ngải Niệm Như ở đối diện hé mở, trong ánh mắt trừ điện còn là si, Tô Tiểu Mễ theo ánh mắt của cô nhìn lại, đại não trống không, nhưng đầu lập tức vòng vo trở lại.
“Không phải đầu ta vẫn còn sốt chứ, chuyện này cũng qua hai ngày rồi, sao ta còn chưa có lấy lại tinh thần a! Nhất định là ánh mắt mình sai lầm, đáng chết a, Tô Tiểu Mễ, lại không tập tring.” Tô Tiểu Mễ chăm chú nhìn đồ án trong máy vi tính xách tay (đi họp mang máy vi tính xách tay là thói quen của các quản lý trong công ty), cô nhỏ giọng nỉ non trong nội tâm.
Hạ Tử Vi tay dùng sức nhéo cánh tay Tô Tiểu Mễ một cái, ý bảo cô mau nhìn đẹp trai. Tô Tiểu Mễ cúi đầu, tim lại hốt hoảng nhảy dồn dập.
“Nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác. . . .” Cô không ngừng tự nói với mình ở trong lòng, sau đó lấy dũng khí nhìn lại vị trí Tổng giám, phải biết cô chính là ngồi sát vị trí Tổng giám.
Một giây, hai giây, ba giây. . . .
“Trời ạ! Thật sự là hắn. . . . Thế nào lại là hắn? Về sau phải làm sao? Mất mặt a. . . Thật vất vả tìm người xa lạ lớn mật một lần, kết quả người xa lạ này cũng thành cấp trên của ta, hai người xa lạ cho là không bao giờ sẽ gặp nhau lại gặp trong tình huống thế này, tại sao có thể có người xui xẻo như ta đây. "Tay Tô Tiểu Mễ không tự giác gõ bàn phím, còn phát ra thanh âm cạch cạch.
Phòng họp an tĩnh bởi vì cử động của Tô Tiểu Mễ mà trở nên càng thêm an tĩnh.
Hạ Tử Vi cảm thấy cảm giác Tô Tiểu Mễ dị thường, hung hăng dùng sức nhéo cô lần nữa, Tô Tiểu Mễ đau đến thiếu chút nữa thất thanh kêu lên.
Gưng mặt Lâm Khải bình tĩnh đứng ở vị trí Tổng giám, ngay cả ánh mắt chống lại Tô Tiểu Mễ cũng không có bất kỳ kinh ngạc, tỉnh táo đối diện một nhóm người bọn họ đơn giản giới thiệu mình.
“Hôm nay chẳng qua là để cho mọi người biết qua về ta, về sau còn hi vọng mọi người có thể phối hợp công việc của ta, khác, ta tạm thời cần một trợ lý hiểu rõ công việc liên qua.”
Lời của Lâm Khải vừa rơi xuống, Ngải Niệm Như lập tức tinh thần phấn chấn, cô còn chưa có mở miệng, lại bị lời của Lâm Khải kích thích thật sâu.
“Liền ngươi đi!” Lâm Khải nhìn cũng không nhìn Ngải Niệm Như một cái, mà là chỉ vào Tô Tiểu Mễ hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính.
Tô Tiểu Mễ bị điểm đến tên đột nhiên thức tỉnh, còn chưa kịp tới cô nói chuyện, Lâm Khải nói ra một câu: "Tan họp!"
Hắn tựa như mây trôi vội vã, đã tới lại cảm giác chưa từng trải qua, người người trong phòng họp tản đi, chỉ còn lại có Tô Tiểu Mễ, Ngải Niệm Như và Hạ Tử Vi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.