Chương 46: Chúng ta kết hôn lần nữa
Lemmm
02/12/2022
- "Di Trạch, anh rốt cuộc làm sao vậy hả? Anh đang giận em trước kia lừa gạt anh? Anh giận em đối xử hời hợt với anh đúng không?"
Hạ Hiểu Di vẫn kiên nhẫn nắm chặt lấy bàn tay hắn, âm giọng có chút gấp rút.
- "Tôi còn không biết cô là ai thì lấy đâu ra cảm xúc để mà giận dỗi hả! Cô buồn cười thật đó."
Từ Di Trạch mỉm cười nhàn nhạt đáp lời.
Cô ngay sau đó vội vã giơ bàn tay đến trước mắt hắn, chiếc nhẫn cưới khi đó Từ Di Trạch đeo vào tay cô vẫn được cô cất giữ rất cẩn thận.
- "Chúng ta đã kết hôn. Năm đó khi anh đeo nó vào tay em, anh có nói nhất định sẽ chăm sóc em, bên cạnh em, yêu thương em cả đời kia mà! Chúng ta còn có Dora nữa! Anh không nhớ sao?"
Từ Di Trạch vẫn im lặng nhìn cô gái xinh đẹp bởi vì muốn anh nhớ lại chuyện trước kia mà không ngừng gợi chuyện.
- "Trước kia chúng ta trải qua biết bao nhiêu chuyện. Em quyết định rời xa anh chính là bởi vì không chấp nhận được những chuyện anh đã làm, em tự lừa dối bản thân mình rằng em không yêu anh, vốn dĩ em cứ tưởng chỉ cần rời xa anh đương nhiên em sẽ quên được anh và bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng em không làm được... Bởi vì vị trí của anh trong lòng em quá lớn."
Làm sao có thể chấp nhận được người mình yêu đã quên đi mình kia chứ! Bao nhiêu kỷ niệm bên nhau, vui có, buồn có, bây giờ lại chẳng còn đọng lại gì, quên đi một cách sạch sẽ cô chẳng thể nào chịu được. Cảm giác rất đau, rất mất mát. Vậy nên chỉ cần có thể giúp hắn nhớ lại mọi chuyện, cô vẫn sẽ nổ lực hết mình, dù là cơ hội mỏng manh cô cũng muốn thử.
- "Anh nói anh muốn nghe em nói em yêu anh. Được, mỗi ngày em đều sẽ nói, đều sẽ ở cạnh bên anh...Di Trạch, em yêu anh! Khoảnh khắc em biết mình đã rung động là lúc anh không màng đến sức khỏe của bản thân mà chạy đến khách sạn chỉ vì nghe được có người làm khó em, mọi khi em gặp nguy hiểm anh đều xuất hiện... "
Đúng, cách đây 6 năm về trước khi Hạ Hiểu Di vừa được ông Từ bổ nhiệm vào vị trí giám đốc. Khi đó có một đoàn du khách đến khách sạn dừng chân, bọn họ có một vài thứ không hài lòng mà bắt đầu gây sự. Nhân viên khi đó cũng bị dồn vô thế khó, Hạ Hiểu Di nhanh chóng ra mặt, còn nhượng bộ chấp nhận giảm 30% cho họ nhưng những vị khách tây đó lại bắt đầu giở thói trêu ghẹo. Đương nhiên ở đó cũng sẽ có người giúp cô giải quyết nhưng Từ Di Trạch đột nhiên xuất hiện giải vay, nói cho nhã nhặn thực chất ra là hắn không màng đến tiếng tăm của khách sạn, thẳng tay gọi người đến giải quyết. Cô còn nhớ ngày hôm đó hắn bị sốt cao, không tiện đi lại nhưng giờ phút cô gặp chuyện hắn lại xuất hiện.
Bởi vì nghĩ rằng hắn yêu Ngô Sở Doanh nên cô cũng quyết định chôn vùi cảm giác của bản thân mình, cố ngụy tạo rằng bản thân không yêu hắn.
Từ Di Trạch gương mặt vẫn không một chút biến đổi, vẫn im lặng nghe cô nói không có ý đáp lại.
- "Thôi vậy! Anh nghĩ ngơi đi, em ra ngoài gọi...ưm...m!"
Hạ Hiểu Di vừa định nhướng người chuẩn bị rời đi thì ngày lập tức bị một lực mạnh kéo cô trở ngược lại, chẳng những thế còn cưỡng hôn cô một cách cuồng dã.
Ban đầu cô còn chưa kịp thích ứng, còn bối rối không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng nụ hôn nồng nhiệt này của hắn đã khiến cô nhận ra bản thân mình từ đầu đến cuối đều bị hắn lừa đến ngốc nghếch.
Hạ Hiểu Di lập tức cắn mạnh vào môi hắn thay cho cơn giận vừa nãy, Từ Di Trạch nhíu mày đau đớn, mùi máu xộc thẳng lên mùi nồng nặc đến mấy cũng không khiến người ta khó chịu, ngược lại còn điên cuồng hút hết vị ngọt ngào môi lưỡi mềm mại mang lại.
Đây là phòng bệnh, y tá có thể vào bất cứ lúc nào, đương nhiên da mặt Hạ Hiểu Di cũng không dày như hắn.
Nụ hôn ngọt ngào qua đi, Hạ Hiểu Di còn chưa kịp phô trương biểu cảm gương mặt giận dữ ra bên ngoài đã bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc.
- "Chúng ta đã ly hôn rồi, không phải sao?"
Hắn hỏi.
Mi mắt cô khẽ động, đôi mắt đầy mù tịt nhìn hắn.
Từ Di Trạch chậm rãi nắm lấy bàn tay cô, chiếc nhẫn trên tay cũng bị hắn gỡ xuống, cẩn thận đặt vào trong lòng bàn tay cô.
Hạ Hiểu Di bởi vì hành động này của hắn làm cho đôi mắt ngấn lệ, mông lung, trong lòng cũng đã nghĩ đến chuyện xấu nhất.
- "Anh còn chưa nói xong mà em khóc cái gì chứ!"
Từ Di Trạch bật cười đưa tay lau nhanh đi nước mắt trên gương mặt xinh xắn của cô, trầm giọng nói thêm.
- "Chẳng phải em nói chúng ta sẽ kết hôn lần nữa, làm lại từ đầu, cùng nhau đi Tứ Chu hóng gió, ngấm biển hay sao?"
Hắn dịu dàng đeo lại chiếc nhẫn khi nãy trả về đúng chủ nhân của nó, ngụ ý bắt đầu lại từ đầu.
- "Anh đồng ý."
Xong, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc nhẫn nhanh chóng đặt nó vào tay cô. Chiếc nhẫn này từ hôm xảy ra tay nạn hắn vẫn mang theo bên người.
Thấy Hạ Hiểu Di vẫn im lặng không hành động gì hắn gấp rút lên tiếng.
- "Anh đeo cho em rồi, thì em cũng phải đeo lại cho anh chứ!"
Cô bật cười trong nước mắt, nhanh chóng đeo lại nhẫn cho hắn, có lẻ niềm vui, niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cô khó lòng kiểm soát được cảm xúc, nước mắt vẫn cứ rơi rớt giàn giụa khắp gương mặt.
- "Đồ ngốc! "
Hắn mỉm cười kéo lấy cô vào lòng, một tay ôm lấy cô siết chặt như sợ chỉ cần nới lỏng cô sẽ chạy mất.
Hạ Hiểu Di vẫn kiên nhẫn nắm chặt lấy bàn tay hắn, âm giọng có chút gấp rút.
- "Tôi còn không biết cô là ai thì lấy đâu ra cảm xúc để mà giận dỗi hả! Cô buồn cười thật đó."
Từ Di Trạch mỉm cười nhàn nhạt đáp lời.
Cô ngay sau đó vội vã giơ bàn tay đến trước mắt hắn, chiếc nhẫn cưới khi đó Từ Di Trạch đeo vào tay cô vẫn được cô cất giữ rất cẩn thận.
- "Chúng ta đã kết hôn. Năm đó khi anh đeo nó vào tay em, anh có nói nhất định sẽ chăm sóc em, bên cạnh em, yêu thương em cả đời kia mà! Chúng ta còn có Dora nữa! Anh không nhớ sao?"
Từ Di Trạch vẫn im lặng nhìn cô gái xinh đẹp bởi vì muốn anh nhớ lại chuyện trước kia mà không ngừng gợi chuyện.
- "Trước kia chúng ta trải qua biết bao nhiêu chuyện. Em quyết định rời xa anh chính là bởi vì không chấp nhận được những chuyện anh đã làm, em tự lừa dối bản thân mình rằng em không yêu anh, vốn dĩ em cứ tưởng chỉ cần rời xa anh đương nhiên em sẽ quên được anh và bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng em không làm được... Bởi vì vị trí của anh trong lòng em quá lớn."
Làm sao có thể chấp nhận được người mình yêu đã quên đi mình kia chứ! Bao nhiêu kỷ niệm bên nhau, vui có, buồn có, bây giờ lại chẳng còn đọng lại gì, quên đi một cách sạch sẽ cô chẳng thể nào chịu được. Cảm giác rất đau, rất mất mát. Vậy nên chỉ cần có thể giúp hắn nhớ lại mọi chuyện, cô vẫn sẽ nổ lực hết mình, dù là cơ hội mỏng manh cô cũng muốn thử.
- "Anh nói anh muốn nghe em nói em yêu anh. Được, mỗi ngày em đều sẽ nói, đều sẽ ở cạnh bên anh...Di Trạch, em yêu anh! Khoảnh khắc em biết mình đã rung động là lúc anh không màng đến sức khỏe của bản thân mà chạy đến khách sạn chỉ vì nghe được có người làm khó em, mọi khi em gặp nguy hiểm anh đều xuất hiện... "
Đúng, cách đây 6 năm về trước khi Hạ Hiểu Di vừa được ông Từ bổ nhiệm vào vị trí giám đốc. Khi đó có một đoàn du khách đến khách sạn dừng chân, bọn họ có một vài thứ không hài lòng mà bắt đầu gây sự. Nhân viên khi đó cũng bị dồn vô thế khó, Hạ Hiểu Di nhanh chóng ra mặt, còn nhượng bộ chấp nhận giảm 30% cho họ nhưng những vị khách tây đó lại bắt đầu giở thói trêu ghẹo. Đương nhiên ở đó cũng sẽ có người giúp cô giải quyết nhưng Từ Di Trạch đột nhiên xuất hiện giải vay, nói cho nhã nhặn thực chất ra là hắn không màng đến tiếng tăm của khách sạn, thẳng tay gọi người đến giải quyết. Cô còn nhớ ngày hôm đó hắn bị sốt cao, không tiện đi lại nhưng giờ phút cô gặp chuyện hắn lại xuất hiện.
Bởi vì nghĩ rằng hắn yêu Ngô Sở Doanh nên cô cũng quyết định chôn vùi cảm giác của bản thân mình, cố ngụy tạo rằng bản thân không yêu hắn.
Từ Di Trạch gương mặt vẫn không một chút biến đổi, vẫn im lặng nghe cô nói không có ý đáp lại.
- "Thôi vậy! Anh nghĩ ngơi đi, em ra ngoài gọi...ưm...m!"
Hạ Hiểu Di vừa định nhướng người chuẩn bị rời đi thì ngày lập tức bị một lực mạnh kéo cô trở ngược lại, chẳng những thế còn cưỡng hôn cô một cách cuồng dã.
Ban đầu cô còn chưa kịp thích ứng, còn bối rối không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng nụ hôn nồng nhiệt này của hắn đã khiến cô nhận ra bản thân mình từ đầu đến cuối đều bị hắn lừa đến ngốc nghếch.
Hạ Hiểu Di lập tức cắn mạnh vào môi hắn thay cho cơn giận vừa nãy, Từ Di Trạch nhíu mày đau đớn, mùi máu xộc thẳng lên mùi nồng nặc đến mấy cũng không khiến người ta khó chịu, ngược lại còn điên cuồng hút hết vị ngọt ngào môi lưỡi mềm mại mang lại.
Đây là phòng bệnh, y tá có thể vào bất cứ lúc nào, đương nhiên da mặt Hạ Hiểu Di cũng không dày như hắn.
Nụ hôn ngọt ngào qua đi, Hạ Hiểu Di còn chưa kịp phô trương biểu cảm gương mặt giận dữ ra bên ngoài đã bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc.
- "Chúng ta đã ly hôn rồi, không phải sao?"
Hắn hỏi.
Mi mắt cô khẽ động, đôi mắt đầy mù tịt nhìn hắn.
Từ Di Trạch chậm rãi nắm lấy bàn tay cô, chiếc nhẫn trên tay cũng bị hắn gỡ xuống, cẩn thận đặt vào trong lòng bàn tay cô.
Hạ Hiểu Di bởi vì hành động này của hắn làm cho đôi mắt ngấn lệ, mông lung, trong lòng cũng đã nghĩ đến chuyện xấu nhất.
- "Anh còn chưa nói xong mà em khóc cái gì chứ!"
Từ Di Trạch bật cười đưa tay lau nhanh đi nước mắt trên gương mặt xinh xắn của cô, trầm giọng nói thêm.
- "Chẳng phải em nói chúng ta sẽ kết hôn lần nữa, làm lại từ đầu, cùng nhau đi Tứ Chu hóng gió, ngấm biển hay sao?"
Hắn dịu dàng đeo lại chiếc nhẫn khi nãy trả về đúng chủ nhân của nó, ngụ ý bắt đầu lại từ đầu.
- "Anh đồng ý."
Xong, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc nhẫn nhanh chóng đặt nó vào tay cô. Chiếc nhẫn này từ hôm xảy ra tay nạn hắn vẫn mang theo bên người.
Thấy Hạ Hiểu Di vẫn im lặng không hành động gì hắn gấp rút lên tiếng.
- "Anh đeo cho em rồi, thì em cũng phải đeo lại cho anh chứ!"
Cô bật cười trong nước mắt, nhanh chóng đeo lại nhẫn cho hắn, có lẻ niềm vui, niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cô khó lòng kiểm soát được cảm xúc, nước mắt vẫn cứ rơi rớt giàn giụa khắp gương mặt.
- "Đồ ngốc! "
Hắn mỉm cười kéo lấy cô vào lòng, một tay ôm lấy cô siết chặt như sợ chỉ cần nới lỏng cô sẽ chạy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.