Chương 44: Hôn mê
Lemmm
22/11/2022
Trải qua ca phẫu thuật dài hàng giờ đồng hồ cuối cùng hắn cũng bình an qua được kiếp nạn.
Sau khi chuyển đến phòng hồi sức, tạm thời cũng chẳng ai được vào trong. Chỉ có thể đứng nhìn qua tấm kính lớn.
Hạ Hiểu Di tâm hồn còn chưa thoát khỏi sợ hãi, gương mặt xinh đẹp suốt cả buổi tối hôm qua đến giờ cũng đã thấm đẫm nước mắt, đôi mắt cũng khô cần vô hồn nhìn theo người đang nằm trên giường bệnh với hàng loạt thiết bị y tế dán chặt lên người mà không khỏi đau lòng.
Ban đầu nghe Trình Duệ thông báo cô còn chẳng dám tin vào những gì mình nghe thấy, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến thì cô hoàn toàn suy sụp.
- "Cậu đi theo cậu ta cái kiểu gì vậy hả?"
Chung Kỳ Tân vội vã kéo Trình Duệ đến một nơi khác để hỏi chuyện.
- "Chung thiếu gia, là lỗi của tôi."
Trình Duệ cũng không giải thích lập tức cúi đầu nhận phần sai về mình. Chung Kỳ Tân cũng tạm nguôi cơn giận, dù sao cũng không phải lỗi nằm ở cậu ấy.
- "Thôi được rồi, không trách cậu được. Là cậu ta xui xẻo gặp phải họa sát thân."
Liếc mắt nhìn thấy tiểu tử Trình Duệ vẫn vẻ mặt buồn bã, Chung Kỳ Tân thở dài an ủi.
- "Từ Di Trạch cũng đã không sao rồi, cậu đừng tự trách mình nữa!."
Đằng xa, Giang Thành cũng hớt hải chạy đến. Trông bộ dạng vẫn ăn bận lịch sự, trên tay còn mang theo cặp xách có vẻ như từ nơi nào đến còn chưa trở về nhà.
- "Sao hai người lại ở đây? Từ Di Trạch đâu? cậu ta sao rồi?"
Giang Thành lo lắng hỏi.
- "Không phải cậu đi Tây Bình dự hội thảo gì đó sao? Sao lại..."
- "Tôi trên đường về thì nghe được chuyện lập tức chạy sang đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu ta lại bị nghiêm trọng như vậy?"
Giang Thành gấp rút hỏi.
- "Hôm đó thiếu gia đi gặp Diêu Dịch Khâm, tôi có ngỏ ý đi theo nhưng cậu ấy không đồng ý. Tôi không yên tâm nên đã đi theo, giữa đường lại mất dấu... đến khi cậu ấy gọi điện thoại, tôi đến nơi thì... đã như vậy rồi."
Chung Kỳ Tân cơn giận lại được khơi màu bực dọc mắng mỏ.
- "Tôi đã cảnh báo trước với cậu ta tên Diêu Dịch Khâm đó không phải người tốt lành gì, trước sau cũng hại cậu ta, mà cậu ta cứ đâm đầu vào. Bây giờ thì hay rồi, suýt chút thì cái mạng cũng không giữ nỗi, vừa lòng rồi đấy!"
Vẫn chưa xả được cơn giận, Chung Kỳ Tân lại nói thêm.
- "Từ Di Trạch đầu óc cậu ta có vấn đề đấy! Trời ạ, Diêu Dịch Khâm bây giờ ra nông nỗi này cậu ta còn cả gan đến đó một mình. Tôi nói nhé, con người đáng sợ nhất là lòng dạ đấy. Đường cùng rồi thì chuyện gì cũng dám làm."
- "Cậu bé tiếng một chút thôi, đây là bệnh viện đấy. Đem những lời lẻ đó chờ cậu ta tỉnh dậy rồi mắng một trận đi."
Giang Thành hậm hực lên tiếng.
Cuộc đời Từ Di Trạch kết bạn cũng xem như không lầm. Chung Kỳ Tân tính cách thẳng thắn nhưng thâm tâm vẫn rất nhiệt tình, rất quan tâm đến bạn nè. Giang Thành thuộc dạng người điềm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo. Còn Trình Duệ từ nhỏ đã đi theo hắn, cũng được xem là anh em giàu sinh ra tử.
Xem ra hoạn nạn mới thấy chân tình là đây!
- "Bây giờ cũng chưa có bằng chứng, chứng minh Diêu Dịch Khâm là người gây ra tai nạn."
Suy đi nghĩ lại Giang Thành ôn tồn lên tiếng.
- "Họ Giang kia, cậu mất trí rồi sao? Hai phát súng trên người Từ Di Trạch là cậu ta tự bắn mình chắc!"
Chung Kỳ Tân bất mãn lên tiếng, tiếp theo là Trình Duệ cũng đồng ý.
- "Bác sĩ à, thiếu gia đi gặp hắn ta, mọi chuyện quá rõ ràng không phải sao?"
Đương nhiên Giang Thành biết những điều mà hai người họ vừa nói, nhưng nếu muốn Diêu Dịch Khâm nhận tội tất nhiên phải có bằng chứng xác thực. Chỉ dựa vào việc Từ Di Trạch đến gặp cậu ta xong kết án là do Diêu Dịch Khâm làm đúng là không thỏa đáng.
- "Bây giờ cũng chưa chắc chắn được có phải do Diêu Dịch Khâm làm hay không?Từ Di Trạch đắc tội không ít người đâu."
Đúng! Từ Di Trạch đắc tội không ít người, miệng mồm hắn cũng rất đanh đá nhưng ngoài chấp nhận ra thì không ai dám lên tiếng trách móc, bởi Từ gia thật sự không nên đụng vào. Chung Kỳ Tân cũng không chịu đuối lý, lập tức đáp.
- "Còn chưa chắc chắn nữa? nhìn mặt của tên khốn đó là tôi đã xác định chính xác là hắn ta rồi. Với bao nhiêu chuyện như thế, Diêu Dịch Khâm không muốn Từ Di Trạch chết mới là lạ đó!"
- "Cảnh sát sẽ không tin vào những gì hai người nói, họ chỉ tin vào bằng chứng. Hiểu chưa hả!"
Chung Kỳ Tân nét mặt vẫn còn không mấy hài lòng, nhưng Giang Thành này nói cũng rất đúng.
- "Vậy bây giờ làm sao? Đợi Từ Di Trạch tỉnh lại biết đâu tên khốn đó đã xuất cảnh rồi."
- "Hộp đen trên xe chắc chắn sẽ ghi lại, camera hành trình..."
Giang Thành còn chưa kịp triển khai ý kiến đã bị Chung Kỳ Tân dập tắt một cách không thương tiếc.
- "Đó là con đường mới mở, kể cả Camera hành trình còn chưa kịp lắp. Vô ích thôi! Hơn nữa cảnh sát không ngu ngốc đến nổi chuyện cơ bản như thế cũng không tìm ra."
Đã hai ngày trôi qua, hắn vẫn nằm im bất động không một chút dấu hiệu tỉnh lại, ngoại trừ tiếng tít tắt của thiết bị đo nhịp tim, tiếng phụ nữ than thở thì chẳng còn gì nữa.
Suốt hai hôm nay Hạ Hiểu Di cũng không về nhà, Dora đã được bà Hạ chăm sóc nên cô cũng yên tâm, cô bé cứ liên tục nhắc đến ba, cô phải diện một vài lý do để dỗ dành cô bé.
- "Di Trạch, đã là ngày thứ hai rồi! Bao giờ anh mới tỉnh lại vậy hả? Dora cứ muốn đến gặp anh, con bé vẽ được một bức tranh rất đẹp, cứ đòi em phải đưa đi gặp ba để khoe với ba."
Vừa nói cô vừa cẩn thận lau nhanh nước ở khóe mắt, nở nụ cười miễn cưỡng nắm chặt lấy bàn tay hắn, bàn tay ấm áp gầy gò mà cô đã bỏ lỡ những năm qua.
- "Phải rồi, để em kể cho anh nghe những tháng năm em và Dora ở Pháp nhé!"
Gió thổi bên ngoài mỗi lúc một mạnh hơn, len lỏi vào tấm màng che ở cửa sổ, từng đợt gió phả vào gương mặt lạnh lẽo vô cùng, giọng kể của cô cứ êm dịu bên tai. Hạ Hiểu Di cẩn thận kéo chăn đắp lại cho hắn.
- "Tư Hạ, Tư Hạ là cái tên em nghĩ đến đầu tiên. Vô lo, vô tư, lòng không vướng bận điều gì, cứ vậy mà sống một cuộc sống bình yên nhàn hạ. Dora là đứa trẻ rất hiếu kỳ, nó hay hỏi em ba là người như thế nào? ba có yêu chúng ta không? Liệu ba ở nơi xa có nhớ đến Dora và mẹ không?... Đúng là đứa trẻ nghịch ngợm."
Lời non nớt của con trẻ khiến cô không khỏi rơi lệ. Trước kia là cô đã sai, chỉ nghĩ đến điều mong muốn nhất của bản thân. Lại không suy nghĩ đến đứa trẻ sẽ thiếu thốn tình thương, mặc cho cô cố gắng làm tròn cả hai bổn phận ba và mẹ nhưng tình cảm người ba vẫn là không thể thay thế.
- "Di Trạch, đợi anh tỉnh lại rồi chúng ta sẽ đi Tứ Chu nhé, ở đó có bãi biển rất đẹp. Anh thích hóng gió biển, em và Dora cũng rất thích. Chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau thực hiện những chuyện còn dang dở trước kia, kết hôn một lần nữa! Lần này em nhất định sẽ nắm lấy tay anh, nắm lấy thật chặt..."
Không thể che đậy cảm xúc thật trong lòng nữa, Hạ Hiểu Di bật khóc nức nở gối đầu lên lồng ngực hắn, cảm nhận hơi ấm, tìm kiếm chút an ủi xoa dịu nỗi lòng sợ sệt trống vắng.
- "Di Trạch, em rất sợ... Thật sự rất sợ. Anh đừng ngủ nữa hãy mở mắt ra nhìn em đi, anh còn chưa đòi lại nợ từ em kia mà! Anh cứ ngủ như vậy em phải làm sao đây!"
Sau khi chuyển đến phòng hồi sức, tạm thời cũng chẳng ai được vào trong. Chỉ có thể đứng nhìn qua tấm kính lớn.
Hạ Hiểu Di tâm hồn còn chưa thoát khỏi sợ hãi, gương mặt xinh đẹp suốt cả buổi tối hôm qua đến giờ cũng đã thấm đẫm nước mắt, đôi mắt cũng khô cần vô hồn nhìn theo người đang nằm trên giường bệnh với hàng loạt thiết bị y tế dán chặt lên người mà không khỏi đau lòng.
Ban đầu nghe Trình Duệ thông báo cô còn chẳng dám tin vào những gì mình nghe thấy, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến thì cô hoàn toàn suy sụp.
- "Cậu đi theo cậu ta cái kiểu gì vậy hả?"
Chung Kỳ Tân vội vã kéo Trình Duệ đến một nơi khác để hỏi chuyện.
- "Chung thiếu gia, là lỗi của tôi."
Trình Duệ cũng không giải thích lập tức cúi đầu nhận phần sai về mình. Chung Kỳ Tân cũng tạm nguôi cơn giận, dù sao cũng không phải lỗi nằm ở cậu ấy.
- "Thôi được rồi, không trách cậu được. Là cậu ta xui xẻo gặp phải họa sát thân."
Liếc mắt nhìn thấy tiểu tử Trình Duệ vẫn vẻ mặt buồn bã, Chung Kỳ Tân thở dài an ủi.
- "Từ Di Trạch cũng đã không sao rồi, cậu đừng tự trách mình nữa!."
Đằng xa, Giang Thành cũng hớt hải chạy đến. Trông bộ dạng vẫn ăn bận lịch sự, trên tay còn mang theo cặp xách có vẻ như từ nơi nào đến còn chưa trở về nhà.
- "Sao hai người lại ở đây? Từ Di Trạch đâu? cậu ta sao rồi?"
Giang Thành lo lắng hỏi.
- "Không phải cậu đi Tây Bình dự hội thảo gì đó sao? Sao lại..."
- "Tôi trên đường về thì nghe được chuyện lập tức chạy sang đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu ta lại bị nghiêm trọng như vậy?"
Giang Thành gấp rút hỏi.
- "Hôm đó thiếu gia đi gặp Diêu Dịch Khâm, tôi có ngỏ ý đi theo nhưng cậu ấy không đồng ý. Tôi không yên tâm nên đã đi theo, giữa đường lại mất dấu... đến khi cậu ấy gọi điện thoại, tôi đến nơi thì... đã như vậy rồi."
Chung Kỳ Tân cơn giận lại được khơi màu bực dọc mắng mỏ.
- "Tôi đã cảnh báo trước với cậu ta tên Diêu Dịch Khâm đó không phải người tốt lành gì, trước sau cũng hại cậu ta, mà cậu ta cứ đâm đầu vào. Bây giờ thì hay rồi, suýt chút thì cái mạng cũng không giữ nỗi, vừa lòng rồi đấy!"
Vẫn chưa xả được cơn giận, Chung Kỳ Tân lại nói thêm.
- "Từ Di Trạch đầu óc cậu ta có vấn đề đấy! Trời ạ, Diêu Dịch Khâm bây giờ ra nông nỗi này cậu ta còn cả gan đến đó một mình. Tôi nói nhé, con người đáng sợ nhất là lòng dạ đấy. Đường cùng rồi thì chuyện gì cũng dám làm."
- "Cậu bé tiếng một chút thôi, đây là bệnh viện đấy. Đem những lời lẻ đó chờ cậu ta tỉnh dậy rồi mắng một trận đi."
Giang Thành hậm hực lên tiếng.
Cuộc đời Từ Di Trạch kết bạn cũng xem như không lầm. Chung Kỳ Tân tính cách thẳng thắn nhưng thâm tâm vẫn rất nhiệt tình, rất quan tâm đến bạn nè. Giang Thành thuộc dạng người điềm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo. Còn Trình Duệ từ nhỏ đã đi theo hắn, cũng được xem là anh em giàu sinh ra tử.
Xem ra hoạn nạn mới thấy chân tình là đây!
- "Bây giờ cũng chưa có bằng chứng, chứng minh Diêu Dịch Khâm là người gây ra tai nạn."
Suy đi nghĩ lại Giang Thành ôn tồn lên tiếng.
- "Họ Giang kia, cậu mất trí rồi sao? Hai phát súng trên người Từ Di Trạch là cậu ta tự bắn mình chắc!"
Chung Kỳ Tân bất mãn lên tiếng, tiếp theo là Trình Duệ cũng đồng ý.
- "Bác sĩ à, thiếu gia đi gặp hắn ta, mọi chuyện quá rõ ràng không phải sao?"
Đương nhiên Giang Thành biết những điều mà hai người họ vừa nói, nhưng nếu muốn Diêu Dịch Khâm nhận tội tất nhiên phải có bằng chứng xác thực. Chỉ dựa vào việc Từ Di Trạch đến gặp cậu ta xong kết án là do Diêu Dịch Khâm làm đúng là không thỏa đáng.
- "Bây giờ cũng chưa chắc chắn được có phải do Diêu Dịch Khâm làm hay không?Từ Di Trạch đắc tội không ít người đâu."
Đúng! Từ Di Trạch đắc tội không ít người, miệng mồm hắn cũng rất đanh đá nhưng ngoài chấp nhận ra thì không ai dám lên tiếng trách móc, bởi Từ gia thật sự không nên đụng vào. Chung Kỳ Tân cũng không chịu đuối lý, lập tức đáp.
- "Còn chưa chắc chắn nữa? nhìn mặt của tên khốn đó là tôi đã xác định chính xác là hắn ta rồi. Với bao nhiêu chuyện như thế, Diêu Dịch Khâm không muốn Từ Di Trạch chết mới là lạ đó!"
- "Cảnh sát sẽ không tin vào những gì hai người nói, họ chỉ tin vào bằng chứng. Hiểu chưa hả!"
Chung Kỳ Tân nét mặt vẫn còn không mấy hài lòng, nhưng Giang Thành này nói cũng rất đúng.
- "Vậy bây giờ làm sao? Đợi Từ Di Trạch tỉnh lại biết đâu tên khốn đó đã xuất cảnh rồi."
- "Hộp đen trên xe chắc chắn sẽ ghi lại, camera hành trình..."
Giang Thành còn chưa kịp triển khai ý kiến đã bị Chung Kỳ Tân dập tắt một cách không thương tiếc.
- "Đó là con đường mới mở, kể cả Camera hành trình còn chưa kịp lắp. Vô ích thôi! Hơn nữa cảnh sát không ngu ngốc đến nổi chuyện cơ bản như thế cũng không tìm ra."
Đã hai ngày trôi qua, hắn vẫn nằm im bất động không một chút dấu hiệu tỉnh lại, ngoại trừ tiếng tít tắt của thiết bị đo nhịp tim, tiếng phụ nữ than thở thì chẳng còn gì nữa.
Suốt hai hôm nay Hạ Hiểu Di cũng không về nhà, Dora đã được bà Hạ chăm sóc nên cô cũng yên tâm, cô bé cứ liên tục nhắc đến ba, cô phải diện một vài lý do để dỗ dành cô bé.
- "Di Trạch, đã là ngày thứ hai rồi! Bao giờ anh mới tỉnh lại vậy hả? Dora cứ muốn đến gặp anh, con bé vẽ được một bức tranh rất đẹp, cứ đòi em phải đưa đi gặp ba để khoe với ba."
Vừa nói cô vừa cẩn thận lau nhanh nước ở khóe mắt, nở nụ cười miễn cưỡng nắm chặt lấy bàn tay hắn, bàn tay ấm áp gầy gò mà cô đã bỏ lỡ những năm qua.
- "Phải rồi, để em kể cho anh nghe những tháng năm em và Dora ở Pháp nhé!"
Gió thổi bên ngoài mỗi lúc một mạnh hơn, len lỏi vào tấm màng che ở cửa sổ, từng đợt gió phả vào gương mặt lạnh lẽo vô cùng, giọng kể của cô cứ êm dịu bên tai. Hạ Hiểu Di cẩn thận kéo chăn đắp lại cho hắn.
- "Tư Hạ, Tư Hạ là cái tên em nghĩ đến đầu tiên. Vô lo, vô tư, lòng không vướng bận điều gì, cứ vậy mà sống một cuộc sống bình yên nhàn hạ. Dora là đứa trẻ rất hiếu kỳ, nó hay hỏi em ba là người như thế nào? ba có yêu chúng ta không? Liệu ba ở nơi xa có nhớ đến Dora và mẹ không?... Đúng là đứa trẻ nghịch ngợm."
Lời non nớt của con trẻ khiến cô không khỏi rơi lệ. Trước kia là cô đã sai, chỉ nghĩ đến điều mong muốn nhất của bản thân. Lại không suy nghĩ đến đứa trẻ sẽ thiếu thốn tình thương, mặc cho cô cố gắng làm tròn cả hai bổn phận ba và mẹ nhưng tình cảm người ba vẫn là không thể thay thế.
- "Di Trạch, đợi anh tỉnh lại rồi chúng ta sẽ đi Tứ Chu nhé, ở đó có bãi biển rất đẹp. Anh thích hóng gió biển, em và Dora cũng rất thích. Chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau thực hiện những chuyện còn dang dở trước kia, kết hôn một lần nữa! Lần này em nhất định sẽ nắm lấy tay anh, nắm lấy thật chặt..."
Không thể che đậy cảm xúc thật trong lòng nữa, Hạ Hiểu Di bật khóc nức nở gối đầu lên lồng ngực hắn, cảm nhận hơi ấm, tìm kiếm chút an ủi xoa dịu nỗi lòng sợ sệt trống vắng.
- "Di Trạch, em rất sợ... Thật sự rất sợ. Anh đừng ngủ nữa hãy mở mắt ra nhìn em đi, anh còn chưa đòi lại nợ từ em kia mà! Anh cứ ngủ như vậy em phải làm sao đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.