Chương 46: Tôi là ai?
Nguyễn Thu Thảo
30/07/2018
Sáng hôm sau
Một buổi sáng k mấy tốt đẹp với Thảo. Khi mà con bé vừa tung tăng từ nhà vệ sinh đi ra chẳng biết mắt nhắm mắt mở thế nào mà trượt đánh vèo một cái đập đầu vào cạnh nhọn của tường nên ngã bất tỉnh nhân sự đầu bê bết máu
Mi đén cửa phòng gọi mãi k thấy Thảo trả lời thì nghĩ là Thảo đang ngủ lên đạp cửa vào ( Mi thường làm thế với cửa phòng của mọi người
Vào tới nơi thì thấy Thảo đang nằm xõng xoài trên đất đầu chảy máu bê bết.
Tại bệnh viện
Không khí căng thẳng đang bao trùm lấy mọi người bởi chỉ cách đó một cánh cửa thôi sự sống của Thảo đang bị phụ thuộc hoàn toàn vào bác sĩ
Cạch! Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra
"Sao rồi, bác sĩ em tôi có sao k "-Bảo chạy lại hổ bác sĩ
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng sẽ hôn mê sâu trong 1,2 ngày và rất có thể cô ấy sẽ mất đi toàn bộ kí ức "- bác sĩ nói một mạch rồi đi luôn
2 ngày sau Thảo tỉnh lại câu đầu tiên cô bé nói lại chính là hỏi
"Tôi là ai,đây là đâu,các người là ai,sao tôi lại ở đây "
"Con nhỏ này bị mất thật này " vũ ngạc nhiên nói
"Ông vô duyên vừa thôi "-Mi đánh vào đâu Vũ một cái rồi quay ra nói với "ê mày có nhớ tao là ai k "
"Đã gọi là mất trí lại còn nhớ được thì gọi là mất trí à gà thế k biết " - Vũ đớp
"Ông thích chết à tại sao tôi nói câu nào là ông cắn lại ngay câu đấy là sao" mi bực mình gắt
Thế là hai người lại cãi nhau
Những người khác tiếp tục kể lể loạn xạ nhưng chẳng ăn thua gì lại còn làm cho cô bé cố nhớ nên bị đau đầu bất tỉnh
Một buổi sáng k mấy tốt đẹp với Thảo. Khi mà con bé vừa tung tăng từ nhà vệ sinh đi ra chẳng biết mắt nhắm mắt mở thế nào mà trượt đánh vèo một cái đập đầu vào cạnh nhọn của tường nên ngã bất tỉnh nhân sự đầu bê bết máu
Mi đén cửa phòng gọi mãi k thấy Thảo trả lời thì nghĩ là Thảo đang ngủ lên đạp cửa vào ( Mi thường làm thế với cửa phòng của mọi người
Vào tới nơi thì thấy Thảo đang nằm xõng xoài trên đất đầu chảy máu bê bết.
Tại bệnh viện
Không khí căng thẳng đang bao trùm lấy mọi người bởi chỉ cách đó một cánh cửa thôi sự sống của Thảo đang bị phụ thuộc hoàn toàn vào bác sĩ
Cạch! Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra
"Sao rồi, bác sĩ em tôi có sao k "-Bảo chạy lại hổ bác sĩ
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng sẽ hôn mê sâu trong 1,2 ngày và rất có thể cô ấy sẽ mất đi toàn bộ kí ức "- bác sĩ nói một mạch rồi đi luôn
2 ngày sau Thảo tỉnh lại câu đầu tiên cô bé nói lại chính là hỏi
"Tôi là ai,đây là đâu,các người là ai,sao tôi lại ở đây "
"Con nhỏ này bị mất thật này " vũ ngạc nhiên nói
"Ông vô duyên vừa thôi "-Mi đánh vào đâu Vũ một cái rồi quay ra nói với "ê mày có nhớ tao là ai k "
"Đã gọi là mất trí lại còn nhớ được thì gọi là mất trí à gà thế k biết " - Vũ đớp
"Ông thích chết à tại sao tôi nói câu nào là ông cắn lại ngay câu đấy là sao" mi bực mình gắt
Thế là hai người lại cãi nhau
Những người khác tiếp tục kể lể loạn xạ nhưng chẳng ăn thua gì lại còn làm cho cô bé cố nhớ nên bị đau đầu bất tỉnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.