Chương 22
mandolin
27/02/2014
Henry uống say khướt,lần đầu tiên hắn say đến mức đó,say đến
nỗi Ken sợ không dám để hắn chạy xe mà đích thân anh đưa hắn
về nhà.
Đã gần 1h sáng,đây không phải là lần đầu hắn về trễ,như đã nói ở những chap trước thì hắn cũng là 1 tay ăn chơi 1 thời,đâu có hiền lành gì ^^.Và những lúc hắn vể trễ thì chỉ có ông quản gia ra mở cửa cho hắn còn ba mẹ hắn thì đã thẳng giấc từ lâu.Nhưng hôm nay người mở cửa cho hắn không phải là ông quản gia mà chính là Stephanie,cô bé ngồi đợi hắn về…
_Ối,anh Henry!anh sao thế này?_Stephanie hốt hoảng khi nhìn thấy hắn say khướt như thế!
_Uống say chút thôi mà_Ken vừa đỡ hắn vào nhà vừa nói_không sao đâu!
Hắn cứ gật gù hua tay:
_Vô…uống nữa đê!-_người hắn lâng lâng,hắn không biết trời biết đất gì nữa rồi.
_Phòng hắn đâu?để tôi đưa hắn lên phòng nghỉ!_Ken nói
Stephanie nghe vậy liền gật đầu:
_Trên lầu,anh theo em!
Cô bé dẫn đường cho Ken.
_Đây này,phòng ảnh đây!_Cô bé mở cửa phòng hắn.
Ken thả hắn xuống giường,thở phào:
_Chú mày nặng quá Henry ạ!
Hắn cứ hơ chân hơ tay,nói om sòm:
_Uống tiếp nào..uống với em nào Ken!
_Chú mày say quá rồi!
_Say đâu……uống tiếp đêeeee!
Ken lắc đầu:
_Chẳng biết hắn có chuyện gì mà như thế nữa.
Rồi anh quay qua sang Stephanie:
_Cô trông hắn giúp tôi nhé!Hắn có la hét om sòm thì lấy vớ nhét vô miệng hắn,còn nếu hắn múa máy tùm lum thì lấy dây thừng trói hắn lại!
Stephanie nhăn mặt:
_Gì mà ghê thế ạ?
_Tôi đùa thôi,hắn ngủ 1 giấc là mai tỉnh lại thôi!cô đừng lo!mà ..cô có phải là cô em họ của Henry không?
_Em..họ?_Stephanie ngạc nhiên.
Ken gật đầu:
_Uhm,hắn kể là có cô em gái từ Paris qua học,đúng là cô không?
Stephanie cười buồn/;
_Đúng ạ!_”em họ”rốt cuộc sau tất cả mọi cố gắng của em,anh chỉ xem em la em gái thôi ư?
_Thôi tôi về đây!_cô đóng cửa dùm tôi nhé!
Stephanie xuống lấu tiễn Ken,xong rồi cô lại lên phòng Henry:
_Sao anh lại uống nhiều như thế?_vừa nói cô vừa cởi giày ra cho hắn…
_Uống…uống….
Stephanie lấy chăn đắp cho hắn:
_Anh có chuyện gì buồn hả anh?Sao lại như thế?
Vừa lúc cô cúi người xuống để đắp chăn cho hắn thì bất ngờ,hắn ôm chầm lấy Stephanie:
_Ôm anh 1 cái đi…làm ơn!
Stephanie quá bất ngờ …rồi cô nhẹ nhàng ôm hắn.
_Chặt nữa!ôm anh chặt nữa đi!
_Em ôm anh rồi!anh không thấy sao?
_Đừng rời xa anh,,đừng bỏ anh_hắn vừa ôm Stephanie vừa nói
Stephanie gật đầu:
_Em không rời xa anh đâu,không bao giờ..
_Đừng xa anh…Ivy…đừng xa anh!!!
Stephanie sững sờ…Ivy…anh vừa kêu em là Ivy ư?
_Ivy…đừng xa anh..anh yêu em….
Stephanie vội đẩy hắn ra ,cô chạy về phòng,bật khóc….”Sao anh nỡ đối với em như thế??”
Henry nằm lăn ra giường,ngủ ngon lành,không hề biết mình vừa làm tồn thương 1 người con gái..
Ivy nằm trằn trọc,nó không thể ngủ được,nó cứ nhớ lại lúc ấy,lúc Dennis nói yêu nó và hôn nó,nó không ngờ được rằng người mà từ trước giờ nó xem như anh trai lại giành tình cảm đặc biệt cho nó.Bây giờ nó phải làm sao đây?Nó không thể đón nhận tình cảm ấy,vì đơn giản,nó không yêu Dennis và bởi vì,nó vẫn còn yêu Henry,nó nhớ đến hắn nhiều đến mức nó không thể để ý đến ai nữa cả.Dennis bảo nó rằng anh sẽ chờ,nhưng chờ đến bao giờ…nó biết nó không yêu anh…sẽ không bao giờ yêu anh…
Nó ngồi dậy,đối diện với bóng đêm..chuyện này vừa mới xong lại có chuyện khác đến.Rồi tất cả sẽ kết thúc như thế nào?có tốt đẹp hay không?
_Cậu chưa ngủ ah?_tiếng Sarah vang lên.
Ivy giật mình,nó không nghĩ Sarah còn thức.
_Ah..uhm…
_Cậu đang suy nghĩ về chuyện của Dennis phải không?
Nó ngạc nhiên:
_Sao cậu biết?
Sarah ngổi dậy luôn,nhỏ thở dài:
_Mình biết anh Dennis có tình cảm với cậu từ lâu rồi,còn hôm nay ảnh bày tỏ tình cảm với cậu thì là do anh ấy kể mình nghe.
_……………………………_nó không biết nên nói gì,dù sao thì Dennis cũng là anh ruột của Sarah,nếu nó làm Dennis buồn thì chắc Sarah cũng buồn lắm.
_Mình biết là cậu vẫn còn thích người ấy,mình cũng đã kể cho Dennis nghe..Xin lỗi,mình nghĩ là Dennis nên biết thì tốt hơn,mình mong anh ấy sẽ thay đổi nếu biết cậu có người khác trong lòng.Nhưng anh ấy vẫn….!
_Mình phải làm sao đây Sarah?
Sarah lắc đầu:
_Mình cũng không biết!Tình cảm thì không thế theo ý muốn được…dù như thế nào thì cậu vẫn là bạn thân nhất của mình!Mình luôn tôn trọng quyết định của cậu!
Ivy quay sang ôm Sarah:
_Cám ơn cậu nhiếu lắm!
Sarah mỉm cười:
_Thôi,biết mấy giờ rồi không?Ngủ đi.mai còn đi làm nữa đó!
_Uhm!
2 đứa lại nằm xuống giường,2 mắt Ivy giờ đã mỏi,nó nhắm mắt lại và giấc ngủ nhanh chóng ập đến.
——————————————
Nhà thờ..
Henry đang hồi hộp,tim hắn đập nhanh..Chỉ xíu nữa thôi là cô dâu của hắn xuất hiện.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên..Và Ivy của hắn,người mà hắn dành trọn tình yêu,rực rỡ trong chiếc váy cưới trắng tinh xinh đẹp,đang cầm tay ba vợ hắn ^^ từ từ tiến vào sảnh.
Hắn nhìn Ivy không chớp mắt,chưa bao giờ hắn thấy nhỏ đẹp như lúc này…
Nhỏ đi đến đứng bên cạnh hắn,nhỏ mỉm cười với hắn.Và sau đó thì cha xứ hỏi hắn là có muốn lấy nhỏ làm vợ không?Muốn quá ấy chứ!Cha xứ cũng hỏi nhỏ là có muốn lấy hắn không,nhỏ liền trả lời “Có ạ!” ôi,hạnh phúc quá!
Cha xứ tuyên bố giờ nhỏ là của hắn,của riêng mình hắn thôi!Hắn có thể hôn nhỏ lúc này..
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống,ôm chặt nhỏ,đặt vào đôi môi mềm mại kia một nụ hôn cháy bỏng..Khoảng chừng 5 phút,10 phút hay cả một thế kỷ( do hắn tưởng là vậy ^^) hắn mới buông nhỏ ra…Hắn muốn nhìn khuôn mặt rạng ngời vì hạnh phúc của nhỏ..Nhưng nhỏ đã biến đâu mất,người mà hắn vừa hôn,người mà hắn vừa buông ra..lại là Stephanie…
Henry giật mình tỉnh dậy..mồ hôi đầm đìa…chỉ là 1 giấc mơ…nhưng hắn cảm thấy có ai đang nhìn hắn,hắn quay sang;
_Stephanie_cô bé đang đứng cạnh cái bàn bên cạnh giường hắn_sao em lại vào đây?
Stephanie run run,cô bé ấp úng:
_Em…em…
Hắn nhìn xuống đất..những lá thư mà hắn ghi,những tấm hình của Ivy đang nằm dưới đất..Ngay lập tức hắn hiều ra,Stephanie đang đọc chúng ,hắn tỉnh dậy và cô bé bất ngờ làm rớt.
_Cô đọc chúng ah?
_Em…em chỉ…_Stephanie thấy sợ..
_Ai cho phép cô vào đây lục đồ của tôi!_Hắn hét lên!
_Em.._mặt cô bé đỏ bừng,cô thở mạnh_em..không..
_Cô đi ra,đi ra khỏi đây,tôi không muốn nhìn thấy cô!_Hắn lại hét to
_Đừng anh…_tim Stephanie đập mạnh,mồ hôi cô bé chảy ra,trông cô có vẻ rất mệt mỏi.Nhưng hắn không thèm quan tâm.
_ĐI MAU!!TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CÔ!CÔ NGHE RÕ CHƯA?
Mằt Stephanie bỗng lờ đờ,và dường như đã quá sức chịu đựng..cô ngã xuống..ngất xỉu.
Henry hốt hoảng khi nhìn Stephanie như thế,hắn liền chạy tới:
_Stephanie,em sao thế?
Hắn lay mạnh cô bé,nhưng cô bé vẫn không động đậy.
_Người đâu??Gíup với_hắn la to.
Chỉ chưa đầy 5p,tiếng còi xe cấp cứu đã kêu inh ỏi,nhanh chóng đưa Stephanie vào bệnh viện..
Hắn ngồi ngoài phòng chờ mà lòng đầy hồi hộp…không biết cô bé có bị sao không??Hắn đã to tiếng với Stephanie,chắc là làm cô bé đau khổ lắm..
5p..
10p…
20p…….ôi trời!sao lâu thế này?
40p…………….lo quá!
60p……………………Có chuyện gì mà lâu thế???lạy trời đừng có chuyện gì xảy ra!
Cánh cửa phòng bật mở,1 ông bác sĩ bước ra.hắn liền chạy tới:
_Bác sĩ,mọi chuyện thế nào?
_Chuyện này rất quan trọng,tôi cần nói trực tiếp với người thân trong gia đỉnh của bệnh nhân!_ông ta nói
_Tôi là người nhà của cô ấy!Tôi là….chồng sắp cưới của cô ấy!_trong lúc quýnh quá, hắn buột miệng nói như thế ^^~
Ông ta nhìn hắn,thở dài:
_Tôi xin thông báo tin buồn cho anh!vợ sắp cưới của anh bị bệnh tim,khá nặng,nhất là thời gian gần đây!tình hình sức khoẻ của cô ấy ngày càng yếu!
Henry sững sờ:
_Vậy…vậy..có cách nào chữa khỏi không bác sĩ?
_Chúng tôi phải phẫu thuật,nhưng chỉ có 50% là thành công…
_Không thể ..không thể như thế được!
_Tôi hiểu tâm trạng anh lúc này,nhưng bắt buộc phải phẫu thuật,nếu không cô ấy sẽ không sống nổi 6 tháng!
Lạy chúa,chuyện gì đang diễn ra thế này?Những điều hắn nghe có phải là sự thật hay không?
_Cô ấy..có biết mình bị bệnh không bác sĩ?
Ông ta chắt lưỡi:
_Theo tôi nghĩ là không!vì nếu biết thì cô ta sẽ đi khám và điều trị từ lâu rồi!để đến lúc này là khá trễ!
Tội nghiệp em quá Stephanie..anh phải làm gì giúp em đây?
_Điều quan trọng bây giờ_ông ta nói tiếp_chính là làm sao để cô ấy không bị shock khi biết sự thật,và tránh bị kích động,hãy tạo cho cô ấy nhiều niềm vui.Điều đó sẽ giúp rất nhiều trong việc phẫu thuật!chúng tôi sẽ làm hết sức mình.
Hắn gật đầu:
_Tôi có thể vào được không?
_Được,nhưng hãy nhớ..tránh làm kích động!
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào,Stephanie đang nằm trên giường,say ngủ..Hắn đi đến gần,nhin cô bé.Đến giờ hắn mới nhận ra,Stephanie xanh xao quá,khác hẳn 1 cô bé đầy sức sống lúc vừa dọn đến nhà hắn.Anh xin lỗi em,Stephanie ah!anh xin lỗi em,anh làm em đau khổ nhiều quá phải không?chính anh làm em ra nông nỗi này..một nỗi hối hận lan trong lòng nó.
_Anh Henry!
Hằn giật mình:
_Em tỉnh rồi ư?
_Đây là đâu?_cô bé nhin xung quanh.
_Đây là bệnh viện!
_Sao em lại ở đây?
_Em…ngất xỉu..anh xin lỗi!
Stephanie ngơ ngác 1 lúc rồi cô bé nhớ ra:
_Ah..em nhớ rồi!em xin lỗi anh mới đúng!em đã tự tiện vào phòng anh!
_Không!tại anh đã to tiếng với em!
Stephanie mỉm cười dịu dàng:
_Em không cố ý đọc thư anh viết đâu!chỉ là vì…
_Anh hiểu mà!em đừng nói gì nữa!
Nhìn Stephanie mà lòng hắn thấy xốn xang..
_Giờ em nghe anh nói….em nghe nhé!em bị bệnh tim,và em cần phải phẫu thuật!
Stephanie mở to 2 mắt:
_Anh nói gì cơ?em…em bị bệnh..ah?
Hắn gật đầu.
_Và em cần phải phẫu thuật!
Hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống bờ má cô bé:
_Làm sao lại như thế được?chắc người ta lầm rồi!_cô bé lắc đầu.
_Stephanie ah!không sao đâu em,đừng lo!
_Không phải đâu!_Stephanie lay tay Henry,nước mắt vẫn rơi,cô bé nói hoảng hốt_anh hỏi lại đi,chắc chắn là họ nhầm rồi!
_Bình tĩnh em!
_Không…sao em bình tĩnh được?Họ nhầm rồi…nhầm rồi_cô bé vẫn lay mạnh tay hắn.
Hắn liền ôm chầm lấy cô bé:
_Không sao đâu!em đừng lo,anh sẽ ở bên cạnh em.
Stephanie ngơ ngác:
_Bên cạnh em ư?
Ôi!anh phải làm gì cho em đây?Để cho em thấy đỡ hơn?
Hắn buông Stephanie ra,nhìn thẳng vào mắt cô bé:
_Em….lấy anh nhé!
Stephani không tin vào những gì mình vừa nghe:
_Anh…nói gì?
_Em làm vợ anh nhé!anh sẽ mãi bên cạnh em!
_Anh…đang tội nghiệp em ư?
_Không phải!đây chính là những gì mà anh muốn làm!
_Nhưng anh đâu yêu em,người anh yêu là người con gái khác cơ mà?
Tim Henry ngừng đập 1 nhịp..hết rồi…còn gì nữa đâu..giờ Ivy đã có người khác rồi,trong tim nhỏ trước giờ không hề có hình bóng hắn..thế tại sao hắn cừ mãi hi vọng làm gì?Đã đến lúc phải quên đi rồi.
_Anh đã quên người đó rồi!bây giờ anh sẽ đáp lại tình cảm của em!
Stephanie bật khóc:
_Thật..thât chứ?
Hắn gật đầu:
_Hãy tin anh!
Cô bé ôm chầm lấy hắn,khóc nức nở.
_Này,sao lại khóc?
_Em …hạnh phúc quá nên em khóc….
Hắn thấy thương Stephanie quá,1 cô bé thật ngây thơ,trong sáng với trái tim mỏng manh,yếu đuối.
_Ngốc quá!
Stephanie cứ thế mà khóc ngon lành trên vai hắn…lúc mà cô thấy đau khổ nhất thì ngay sau đó cô lại thấy hạnh phúc nhất..ông trời thật khéo trêu ngươi..
Hắn nhắm mắt lại…hắn sẽ quên được nhỏ thôi…trước giờ chưa bao giờ hắn thật sự quyết tâm,nhưng bây giờ đã đến lúc ấy rồi…Hắn đã làm Stephanie tổn thương nhiều rồi…hắn phải dành tình cảm cho cô bé nhiều hơn thôi,hắn sẽ bù đắp cho cô bé…Stephanie xứng đáng được yêu mà,đúng không?
Hắn làm như thế là đúng hay là sai??Khuôn mặt ấy,giọng nói ấy,nụ cười ấy,rồi tất cả sẽ là dĩ vãng…chỉ còn là quá khứ…là 1 ký ức đau buồn….quên đi…phải quên đi..
Đã gần 1h sáng,đây không phải là lần đầu hắn về trễ,như đã nói ở những chap trước thì hắn cũng là 1 tay ăn chơi 1 thời,đâu có hiền lành gì ^^.Và những lúc hắn vể trễ thì chỉ có ông quản gia ra mở cửa cho hắn còn ba mẹ hắn thì đã thẳng giấc từ lâu.Nhưng hôm nay người mở cửa cho hắn không phải là ông quản gia mà chính là Stephanie,cô bé ngồi đợi hắn về…
_Ối,anh Henry!anh sao thế này?_Stephanie hốt hoảng khi nhìn thấy hắn say khướt như thế!
_Uống say chút thôi mà_Ken vừa đỡ hắn vào nhà vừa nói_không sao đâu!
Hắn cứ gật gù hua tay:
_Vô…uống nữa đê!-_người hắn lâng lâng,hắn không biết trời biết đất gì nữa rồi.
_Phòng hắn đâu?để tôi đưa hắn lên phòng nghỉ!_Ken nói
Stephanie nghe vậy liền gật đầu:
_Trên lầu,anh theo em!
Cô bé dẫn đường cho Ken.
_Đây này,phòng ảnh đây!_Cô bé mở cửa phòng hắn.
Ken thả hắn xuống giường,thở phào:
_Chú mày nặng quá Henry ạ!
Hắn cứ hơ chân hơ tay,nói om sòm:
_Uống tiếp nào..uống với em nào Ken!
_Chú mày say quá rồi!
_Say đâu……uống tiếp đêeeee!
Ken lắc đầu:
_Chẳng biết hắn có chuyện gì mà như thế nữa.
Rồi anh quay qua sang Stephanie:
_Cô trông hắn giúp tôi nhé!Hắn có la hét om sòm thì lấy vớ nhét vô miệng hắn,còn nếu hắn múa máy tùm lum thì lấy dây thừng trói hắn lại!
Stephanie nhăn mặt:
_Gì mà ghê thế ạ?
_Tôi đùa thôi,hắn ngủ 1 giấc là mai tỉnh lại thôi!cô đừng lo!mà ..cô có phải là cô em họ của Henry không?
_Em..họ?_Stephanie ngạc nhiên.
Ken gật đầu:
_Uhm,hắn kể là có cô em gái từ Paris qua học,đúng là cô không?
Stephanie cười buồn/;
_Đúng ạ!_”em họ”rốt cuộc sau tất cả mọi cố gắng của em,anh chỉ xem em la em gái thôi ư?
_Thôi tôi về đây!_cô đóng cửa dùm tôi nhé!
Stephanie xuống lấu tiễn Ken,xong rồi cô lại lên phòng Henry:
_Sao anh lại uống nhiều như thế?_vừa nói cô vừa cởi giày ra cho hắn…
_Uống…uống….
Stephanie lấy chăn đắp cho hắn:
_Anh có chuyện gì buồn hả anh?Sao lại như thế?
Vừa lúc cô cúi người xuống để đắp chăn cho hắn thì bất ngờ,hắn ôm chầm lấy Stephanie:
_Ôm anh 1 cái đi…làm ơn!
Stephanie quá bất ngờ …rồi cô nhẹ nhàng ôm hắn.
_Chặt nữa!ôm anh chặt nữa đi!
_Em ôm anh rồi!anh không thấy sao?
_Đừng rời xa anh,,đừng bỏ anh_hắn vừa ôm Stephanie vừa nói
Stephanie gật đầu:
_Em không rời xa anh đâu,không bao giờ..
_Đừng xa anh…Ivy…đừng xa anh!!!
Stephanie sững sờ…Ivy…anh vừa kêu em là Ivy ư?
_Ivy…đừng xa anh..anh yêu em….
Stephanie vội đẩy hắn ra ,cô chạy về phòng,bật khóc….”Sao anh nỡ đối với em như thế??”
Henry nằm lăn ra giường,ngủ ngon lành,không hề biết mình vừa làm tồn thương 1 người con gái..
Ivy nằm trằn trọc,nó không thể ngủ được,nó cứ nhớ lại lúc ấy,lúc Dennis nói yêu nó và hôn nó,nó không ngờ được rằng người mà từ trước giờ nó xem như anh trai lại giành tình cảm đặc biệt cho nó.Bây giờ nó phải làm sao đây?Nó không thể đón nhận tình cảm ấy,vì đơn giản,nó không yêu Dennis và bởi vì,nó vẫn còn yêu Henry,nó nhớ đến hắn nhiều đến mức nó không thể để ý đến ai nữa cả.Dennis bảo nó rằng anh sẽ chờ,nhưng chờ đến bao giờ…nó biết nó không yêu anh…sẽ không bao giờ yêu anh…
Nó ngồi dậy,đối diện với bóng đêm..chuyện này vừa mới xong lại có chuyện khác đến.Rồi tất cả sẽ kết thúc như thế nào?có tốt đẹp hay không?
_Cậu chưa ngủ ah?_tiếng Sarah vang lên.
Ivy giật mình,nó không nghĩ Sarah còn thức.
_Ah..uhm…
_Cậu đang suy nghĩ về chuyện của Dennis phải không?
Nó ngạc nhiên:
_Sao cậu biết?
Sarah ngổi dậy luôn,nhỏ thở dài:
_Mình biết anh Dennis có tình cảm với cậu từ lâu rồi,còn hôm nay ảnh bày tỏ tình cảm với cậu thì là do anh ấy kể mình nghe.
_……………………………_nó không biết nên nói gì,dù sao thì Dennis cũng là anh ruột của Sarah,nếu nó làm Dennis buồn thì chắc Sarah cũng buồn lắm.
_Mình biết là cậu vẫn còn thích người ấy,mình cũng đã kể cho Dennis nghe..Xin lỗi,mình nghĩ là Dennis nên biết thì tốt hơn,mình mong anh ấy sẽ thay đổi nếu biết cậu có người khác trong lòng.Nhưng anh ấy vẫn….!
_Mình phải làm sao đây Sarah?
Sarah lắc đầu:
_Mình cũng không biết!Tình cảm thì không thế theo ý muốn được…dù như thế nào thì cậu vẫn là bạn thân nhất của mình!Mình luôn tôn trọng quyết định của cậu!
Ivy quay sang ôm Sarah:
_Cám ơn cậu nhiếu lắm!
Sarah mỉm cười:
_Thôi,biết mấy giờ rồi không?Ngủ đi.mai còn đi làm nữa đó!
_Uhm!
2 đứa lại nằm xuống giường,2 mắt Ivy giờ đã mỏi,nó nhắm mắt lại và giấc ngủ nhanh chóng ập đến.
——————————————
Nhà thờ..
Henry đang hồi hộp,tim hắn đập nhanh..Chỉ xíu nữa thôi là cô dâu của hắn xuất hiện.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên..Và Ivy của hắn,người mà hắn dành trọn tình yêu,rực rỡ trong chiếc váy cưới trắng tinh xinh đẹp,đang cầm tay ba vợ hắn ^^ từ từ tiến vào sảnh.
Hắn nhìn Ivy không chớp mắt,chưa bao giờ hắn thấy nhỏ đẹp như lúc này…
Nhỏ đi đến đứng bên cạnh hắn,nhỏ mỉm cười với hắn.Và sau đó thì cha xứ hỏi hắn là có muốn lấy nhỏ làm vợ không?Muốn quá ấy chứ!Cha xứ cũng hỏi nhỏ là có muốn lấy hắn không,nhỏ liền trả lời “Có ạ!” ôi,hạnh phúc quá!
Cha xứ tuyên bố giờ nhỏ là của hắn,của riêng mình hắn thôi!Hắn có thể hôn nhỏ lúc này..
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống,ôm chặt nhỏ,đặt vào đôi môi mềm mại kia một nụ hôn cháy bỏng..Khoảng chừng 5 phút,10 phút hay cả một thế kỷ( do hắn tưởng là vậy ^^) hắn mới buông nhỏ ra…Hắn muốn nhìn khuôn mặt rạng ngời vì hạnh phúc của nhỏ..Nhưng nhỏ đã biến đâu mất,người mà hắn vừa hôn,người mà hắn vừa buông ra..lại là Stephanie…
Henry giật mình tỉnh dậy..mồ hôi đầm đìa…chỉ là 1 giấc mơ…nhưng hắn cảm thấy có ai đang nhìn hắn,hắn quay sang;
_Stephanie_cô bé đang đứng cạnh cái bàn bên cạnh giường hắn_sao em lại vào đây?
Stephanie run run,cô bé ấp úng:
_Em…em…
Hắn nhìn xuống đất..những lá thư mà hắn ghi,những tấm hình của Ivy đang nằm dưới đất..Ngay lập tức hắn hiều ra,Stephanie đang đọc chúng ,hắn tỉnh dậy và cô bé bất ngờ làm rớt.
_Cô đọc chúng ah?
_Em…em chỉ…_Stephanie thấy sợ..
_Ai cho phép cô vào đây lục đồ của tôi!_Hắn hét lên!
_Em.._mặt cô bé đỏ bừng,cô thở mạnh_em..không..
_Cô đi ra,đi ra khỏi đây,tôi không muốn nhìn thấy cô!_Hắn lại hét to
_Đừng anh…_tim Stephanie đập mạnh,mồ hôi cô bé chảy ra,trông cô có vẻ rất mệt mỏi.Nhưng hắn không thèm quan tâm.
_ĐI MAU!!TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CÔ!CÔ NGHE RÕ CHƯA?
Mằt Stephanie bỗng lờ đờ,và dường như đã quá sức chịu đựng..cô ngã xuống..ngất xỉu.
Henry hốt hoảng khi nhìn Stephanie như thế,hắn liền chạy tới:
_Stephanie,em sao thế?
Hắn lay mạnh cô bé,nhưng cô bé vẫn không động đậy.
_Người đâu??Gíup với_hắn la to.
Chỉ chưa đầy 5p,tiếng còi xe cấp cứu đã kêu inh ỏi,nhanh chóng đưa Stephanie vào bệnh viện..
Hắn ngồi ngoài phòng chờ mà lòng đầy hồi hộp…không biết cô bé có bị sao không??Hắn đã to tiếng với Stephanie,chắc là làm cô bé đau khổ lắm..
5p..
10p…
20p…….ôi trời!sao lâu thế này?
40p…………….lo quá!
60p……………………Có chuyện gì mà lâu thế???lạy trời đừng có chuyện gì xảy ra!
Cánh cửa phòng bật mở,1 ông bác sĩ bước ra.hắn liền chạy tới:
_Bác sĩ,mọi chuyện thế nào?
_Chuyện này rất quan trọng,tôi cần nói trực tiếp với người thân trong gia đỉnh của bệnh nhân!_ông ta nói
_Tôi là người nhà của cô ấy!Tôi là….chồng sắp cưới của cô ấy!_trong lúc quýnh quá, hắn buột miệng nói như thế ^^~
Ông ta nhìn hắn,thở dài:
_Tôi xin thông báo tin buồn cho anh!vợ sắp cưới của anh bị bệnh tim,khá nặng,nhất là thời gian gần đây!tình hình sức khoẻ của cô ấy ngày càng yếu!
Henry sững sờ:
_Vậy…vậy..có cách nào chữa khỏi không bác sĩ?
_Chúng tôi phải phẫu thuật,nhưng chỉ có 50% là thành công…
_Không thể ..không thể như thế được!
_Tôi hiểu tâm trạng anh lúc này,nhưng bắt buộc phải phẫu thuật,nếu không cô ấy sẽ không sống nổi 6 tháng!
Lạy chúa,chuyện gì đang diễn ra thế này?Những điều hắn nghe có phải là sự thật hay không?
_Cô ấy..có biết mình bị bệnh không bác sĩ?
Ông ta chắt lưỡi:
_Theo tôi nghĩ là không!vì nếu biết thì cô ta sẽ đi khám và điều trị từ lâu rồi!để đến lúc này là khá trễ!
Tội nghiệp em quá Stephanie..anh phải làm gì giúp em đây?
_Điều quan trọng bây giờ_ông ta nói tiếp_chính là làm sao để cô ấy không bị shock khi biết sự thật,và tránh bị kích động,hãy tạo cho cô ấy nhiều niềm vui.Điều đó sẽ giúp rất nhiều trong việc phẫu thuật!chúng tôi sẽ làm hết sức mình.
Hắn gật đầu:
_Tôi có thể vào được không?
_Được,nhưng hãy nhớ..tránh làm kích động!
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào,Stephanie đang nằm trên giường,say ngủ..Hắn đi đến gần,nhin cô bé.Đến giờ hắn mới nhận ra,Stephanie xanh xao quá,khác hẳn 1 cô bé đầy sức sống lúc vừa dọn đến nhà hắn.Anh xin lỗi em,Stephanie ah!anh xin lỗi em,anh làm em đau khổ nhiều quá phải không?chính anh làm em ra nông nỗi này..một nỗi hối hận lan trong lòng nó.
_Anh Henry!
Hằn giật mình:
_Em tỉnh rồi ư?
_Đây là đâu?_cô bé nhin xung quanh.
_Đây là bệnh viện!
_Sao em lại ở đây?
_Em…ngất xỉu..anh xin lỗi!
Stephanie ngơ ngác 1 lúc rồi cô bé nhớ ra:
_Ah..em nhớ rồi!em xin lỗi anh mới đúng!em đã tự tiện vào phòng anh!
_Không!tại anh đã to tiếng với em!
Stephanie mỉm cười dịu dàng:
_Em không cố ý đọc thư anh viết đâu!chỉ là vì…
_Anh hiểu mà!em đừng nói gì nữa!
Nhìn Stephanie mà lòng hắn thấy xốn xang..
_Giờ em nghe anh nói….em nghe nhé!em bị bệnh tim,và em cần phải phẫu thuật!
Stephanie mở to 2 mắt:
_Anh nói gì cơ?em…em bị bệnh..ah?
Hắn gật đầu.
_Và em cần phải phẫu thuật!
Hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống bờ má cô bé:
_Làm sao lại như thế được?chắc người ta lầm rồi!_cô bé lắc đầu.
_Stephanie ah!không sao đâu em,đừng lo!
_Không phải đâu!_Stephanie lay tay Henry,nước mắt vẫn rơi,cô bé nói hoảng hốt_anh hỏi lại đi,chắc chắn là họ nhầm rồi!
_Bình tĩnh em!
_Không…sao em bình tĩnh được?Họ nhầm rồi…nhầm rồi_cô bé vẫn lay mạnh tay hắn.
Hắn liền ôm chầm lấy cô bé:
_Không sao đâu!em đừng lo,anh sẽ ở bên cạnh em.
Stephanie ngơ ngác:
_Bên cạnh em ư?
Ôi!anh phải làm gì cho em đây?Để cho em thấy đỡ hơn?
Hắn buông Stephanie ra,nhìn thẳng vào mắt cô bé:
_Em….lấy anh nhé!
Stephani không tin vào những gì mình vừa nghe:
_Anh…nói gì?
_Em làm vợ anh nhé!anh sẽ mãi bên cạnh em!
_Anh…đang tội nghiệp em ư?
_Không phải!đây chính là những gì mà anh muốn làm!
_Nhưng anh đâu yêu em,người anh yêu là người con gái khác cơ mà?
Tim Henry ngừng đập 1 nhịp..hết rồi…còn gì nữa đâu..giờ Ivy đã có người khác rồi,trong tim nhỏ trước giờ không hề có hình bóng hắn..thế tại sao hắn cừ mãi hi vọng làm gì?Đã đến lúc phải quên đi rồi.
_Anh đã quên người đó rồi!bây giờ anh sẽ đáp lại tình cảm của em!
Stephanie bật khóc:
_Thật..thât chứ?
Hắn gật đầu:
_Hãy tin anh!
Cô bé ôm chầm lấy hắn,khóc nức nở.
_Này,sao lại khóc?
_Em …hạnh phúc quá nên em khóc….
Hắn thấy thương Stephanie quá,1 cô bé thật ngây thơ,trong sáng với trái tim mỏng manh,yếu đuối.
_Ngốc quá!
Stephanie cứ thế mà khóc ngon lành trên vai hắn…lúc mà cô thấy đau khổ nhất thì ngay sau đó cô lại thấy hạnh phúc nhất..ông trời thật khéo trêu ngươi..
Hắn nhắm mắt lại…hắn sẽ quên được nhỏ thôi…trước giờ chưa bao giờ hắn thật sự quyết tâm,nhưng bây giờ đã đến lúc ấy rồi…Hắn đã làm Stephanie tổn thương nhiều rồi…hắn phải dành tình cảm cho cô bé nhiều hơn thôi,hắn sẽ bù đắp cho cô bé…Stephanie xứng đáng được yêu mà,đúng không?
Hắn làm như thế là đúng hay là sai??Khuôn mặt ấy,giọng nói ấy,nụ cười ấy,rồi tất cả sẽ là dĩ vãng…chỉ còn là quá khứ…là 1 ký ức đau buồn….quên đi…phải quên đi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.