[Bts] [Vkook] [Hopega] Ranh Giới Của Sự Lựa Chọn
Chương 30: Jungkook Bị Thương
Thiên Như
21/03/2016
Chap 30: JungKook Bị Thương
Một mình bước vào khu nhà hoang âm u, tăm tối, với JungKook thì nó không là gì cả. Cậu đút tay vào túi rồi bước vào, đôi mắt lạnh lùng quét một lượt xung quanh. Cậu nhếch môi....
-Thả Yoongi ra, các người muốn gì tôi chiều....._Tiếng nói vừa đủ nghe của JungKook vang lên, quả nhiên không ngoài dự đoán của ông ta, JungKook đến nộp mạng thay. Tiếng vỗ tay kèm theo tiếng cười quỷ dữ vang lên khắp xung quanh, Jungkook không hề lo sợ. Một mình cậu đương đầu cũng được, miễn Yoongi ổn là được.
-Kookie bé nhỏ của chúng ta đến rồi kìa.......
-Im đi. Thả Yoongi ra....
-Em không phải người yêu nó mà quan tâm nó dữ vậy sao? Chẳng buồn cho thằng người yêu vô tâm kia...._JungKook biết người mà ông nhắc đến là ai, cậu cụp mi mắt rồi mở lên, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng đối phương......
Bên trong một ngôi nhà trong khu, có một người đã nghe tất cả, khẽ mỉm cười chua xót cho người được gọi là người yêu của mình. Một chút trọng lượng cũng không, JungKook lại không màng nguy hiểm cứu anh, anh đang lo sợ JungKook sẽ gặp chuyện không may.....Tim anh càng dâng trào một nỗi hồi hộp đến khó tả hơn nữa khi nghe bên ngoài tiếng đánh đấm vang dữ dội...Anh cầu trời cho JungKook đừng gặp chuyện nếu không người hối hận nhất chính là bản thân anh.
Vì không chịu được sự ve vãn đến đáng sợ của bọn chúng, JungKook đã chủ động đánh, quả nhiên trúng kế của bọn chúng. Một mình cậu làm sao có thể đấu lại một lần hai mươi mấy người, cậu không phải là thánh, mười người cậu còn chấp được....Nhưng vì sự an toàn của anh trai mình, cậu phải liều, ông trời cũng không phụ lòng của cậu, một đòn cậu đánh ra với nội lực cực mạnh đã làm cho những tên đó không chết cũng khó sống. Nhưng sức lực ngày một hao dần, những giọt mồ hôi nặng nề rơi đầy nơi gương mặt và đang chạy dọc khắp người cậu....Một tên ngã xuống lại có một tên khác thế chỗ...Ông ta thì đứng một bên cười khẩy, chỉ là một đứa nhóc nhỏ tuổi mà đòi đấu với ông sao? Còn lâu, nhưng cũng phải công nhận một điều rằng, Jung thiếu cũng rất biết đào tạo người, võ của JungKook cũng không tầm thường, chỉ tầm một tiếng mà vẫn chưa phân thắng bại đã làm người bên ông vơi đi một ít....Cũng không đến nổi tệ....Chán với cảnh đánh đấm vẫn như lúc đầu, ông vỗ tay lập tức có thể một đám người cao to xuất hiện, tất cả họ cùng nhau lao vào đánh cậu, vì sức lực có hạn, cậu cũng chỉ đáp trả được một lúc, chỉ mới xuất viện, hôm qua ngồi ngoài biển nữa nên sức khỏe của cậu đã vơi đi rồi....Chỉ còn biết ngồi chịu đựng....
Đánh được một lúc chúng cũng tản ra dần vì người cậu đã nhuộm máu khắp nơi, cậu nằm dưới sàn. Ông ta đi đến gần ngồi xuống đưa tay nâng cằm cậu, một tay quệt đi vết máu của cậu, rồi cười ma mị, nhìn xoáy vào đôi mắt của cậu....
-Ôi, tôi đã làm gì thế này? Tổn thương thỏ trắng mà tôi yêu thương rồi.....
JungKook kinh tởm mấy từ này cậu đưa mặt khỏi tay ông, tránh bàn tay dơ bẩn đó làm bẩn mặt cậu. Ông ta chỉ nhìn JungKook rồi nhếch môi, đứng dậy rời đi. Sau đó cậu được bọn đàn em của ông đem vào ngôi nhà mà Yoongi đang bị nhốt. Mở cửa ra thấy Yoongi đang ngồi nép mình một góc, đôi mắt nhắm nghiền lại, khuôn mặt lộ hẳn vẻ lo sợ và bất lực. JungKook cất tiếng...
-Yoongi hyung......
Nghe tiếng gọi quen thuộc, anh liền mở mắt ra, nhìn thấy đầu JungKook đang rướm máu, khuôn mặt lại đầy vết trầy xước, không khỏi xót xa, anh nuôi cậu lớn lên đấy, nhìn thấy cậu như vậy anh không kìm lòng được mà bật khóc. Bọn đàn em đẩy JungKook lao về phía anh, rồi đóng sầm cửa lại. Yoongi bất lực ngồi khóc như một đứa trẻ, tay chân anh đã bị trói chặt đến nhúc nhích còn không được nữa huống chi muốn đỡ cậu ngồi dậy. JungKook nằm bẹp dưới sàn, tay nâng lên định dùng lực để nâng người lên nhưng không được, tay cậu đang bị đau.
Khi nãy, những đám cao to kia lao vào cậu, tay ai cũng cầm gậy, cầu không còn cách nào khác mà né, nhưng càng né càng trúng. Mặc nhiên ngồi chịu trận, kết quả là dính một gậy vào tay, một gậy vào chân và một gậy vào đầu nhưng cũng không đến nổi phải chết.....JungKook khó nhọc nhìn nét mặt lo lắng và lấm lem vì nước mắt của Yoongi....
-Yoongi hyung, đừng khóc. Hyung khóc em không biết mình phải làm gì cả.
Cậu yếu ớt nói nhưng cậu lại làm anh khóc nấc lên hơn nữa. Yoongi đau lòng khi nhìn người em của anh đang bị thương vì anh.....Yoongi cố tìm một thứ gì đó có thể cắt đứt dây thừng, JungKook thấy vậy liền nói.
-Trong túi áo của em
Ngắn gọn nhưng Yoongi hiểu, anh cố gắng nhướn người đến túi áo cậu, cậu cũng cố gắng dùng tay của mình lấy đồ trong túi ra. Là một con dao nhỏ, lưỡi dao rất sắc bén. JungKook cố gắng xoay người cắt đứt dây thừng. Tay chân như được tự do, Yoongi liền đỡ JungKook ngồi dậy, tuy dáng anh nhỏ con thật nhưng anh vẫn muốn ôm JungKook để bảo vệ cậu....Anh ôm cậu vào lòng....JungKook chỉ khẽ cười, anh luôn tốt với cậu như vậy....Bỗng đầu cậu vang đau lên.....có lẽ chấn động do cái gậy khi nãy đáp thẳng vào đầu cậu....
-Yoongi hyung, em xin lỗi vì để hyung gặp nguy hiểm....._Cậu thực sự vô dụng....
-Anh mới là người phải xin lỗi, Kookie lại hại em rồi..._Anh đau lòng, người có lỗi là anh, lí ra anh không nên dấu bức thư đó. Anh đang nghĩ gì vậy chứ? Nghĩ về một con người không yêu anh sao?
-Yoongi hyung, em xin lỗi vì em không nói cho anh biết em là một cánh tay đắc lực cho Hobi hyung, thuộc băng nhóm BTS._JungKook kể hết ra, cậu cũng không còn muốn giấu Yoongi bất kì chuyện gì nữa, chỉ ngoại trừ chuyện về cái luật lệ ấy.
-Đừng nói nữa, anh không trách em đâu. Im lặng đi, ngủ đi, em mệt rồi._Yoongi xoa đầu chú nhóc đang nằm trong lòng mình. Anh không muốn nghe cậu nói nữa, có lẽ quá khứ tồn tại song song với Kookie lại chính là nó.
Bỗng cách cửa mở ra, ông ta bước vào nhìn cả hai với con mắt đầy sự đùa cợt.
-Tình thương mến thương dữ, phải chi hai đứa là một cặp thì ta làm cha xứ rồi._Ông ta bất ngờ khi hai con người này thương nhau đến vậy, tiếc là nó chỉ dừng ở mức tình cảm anh em.
-Ông mà làm cha xứ chẳng phải chúng tôi sẽ li hôn sớm sao? Im lặng đi cho JungKook ngủ._Yoongi đáp, ánh mắt anh đan xen giữa nỗi lo sợ và sự lạnh lùng.
-Nực cười, ai đời bị bắt cóc còn có thể bình tĩnh ngủ chứ?
-Ngủ lấy sức để tìm cách bỏ trốn.
-Bỏ trốn sao? Không đợi Jung thiếu đến cứu à?_Ông ta nhếch môi, Yoongi cười lạnh, lại là nụ cười khi nãy....
-Cứu? Tôi không cần. Ông ra ngoài và mang ít bông băng thuốc đỏ vào đây, tôi giúp JungKook trị thương._Yoongi nói như ra lệnh làm ông ngạc nhiên, rồi cũng kêu người đi đáp ứng cho anh. Ông bật cười, ai đời bị bắt cóc mà còn ra lệnh nữa chứ? Jung thiếu đúng là chọn không nhầm người.
-Cậu đang bị bắt cóc đó sao?_Ông ngờ vực hỏi
-Tôi nói rồi, phải dưỡng thương mới trốn được. Đừng chơi bẩn quá, lấy một người không lành mạnh đổi một người lành mạnh?!?_Yoongi lắc đầu. Ông bật cười, ít ra anh cũng có chút cá tính nhỉ? Đùa với anh vậy kể ra cũng vui, nhưng ông không quên việc chính.
-Jeon JungKook đừng giả vờ ngủ nữa._Ông nhìn xuống JungKook đang nằm trong vòng tay của Yoongi.
-Cũng biết sao? Ông muốn gì?_JungKook cười, đôi mắt mệt mỏi nhìn ông.
-Mạng của JungHoseok._Ông chắc nịch, Yoongi giật mình, anh cười lạnh, chuyện đó không liên quan đến anh.
-Tôi đổi mạng với anh ấy, được chứ?_JungKook không do dự lên tiếng, Yoongi lại giật mình? JungKook chịu hi sinh tính mạng vì con người không đáng kia sao?
-Woa, bất ngờ nhỉ. Nhưng thỏ cưng à, ta làm sao lấy mạng của ngươi được, ngươi nghĩ Kim gia sẽ tha cho ta sao?_Ông cười khi nhắc đến Kim gia, JungKook chỉ nhếch môi
-Cũng chịu khó điều tra nhỉ?
-Thưa ông chủ, đây là những thứ ông cần._Tên vệ sĩ đưa ông hộp sơ cứu, ông quăng lại phía chỗ của Yoongi, đứng dậy rời đi khỏi không quên nói lại:
-Dưỡng thương đi, trò chơi càng lúc càng vui rồi.
Yoongi thở dài, JungKook đang đau đầu, một là đau thể xác hai là đau tinh thần. Yoongi lấy bông băng từ từ lau vết máu, sát trùng rồi băng lại cho cậu một cách nhẹ nhàng và cẩn thận. Anh đã bớt lo sợ hơn khi băng bó cho người khác cũng là vì Jung Hoseok đã giúp anh vượt qua nỗi sợ ấy.....
-----END CHAP 30-----
Một mình bước vào khu nhà hoang âm u, tăm tối, với JungKook thì nó không là gì cả. Cậu đút tay vào túi rồi bước vào, đôi mắt lạnh lùng quét một lượt xung quanh. Cậu nhếch môi....
-Thả Yoongi ra, các người muốn gì tôi chiều....._Tiếng nói vừa đủ nghe của JungKook vang lên, quả nhiên không ngoài dự đoán của ông ta, JungKook đến nộp mạng thay. Tiếng vỗ tay kèm theo tiếng cười quỷ dữ vang lên khắp xung quanh, Jungkook không hề lo sợ. Một mình cậu đương đầu cũng được, miễn Yoongi ổn là được.
-Kookie bé nhỏ của chúng ta đến rồi kìa.......
-Im đi. Thả Yoongi ra....
-Em không phải người yêu nó mà quan tâm nó dữ vậy sao? Chẳng buồn cho thằng người yêu vô tâm kia...._JungKook biết người mà ông nhắc đến là ai, cậu cụp mi mắt rồi mở lên, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng đối phương......
Bên trong một ngôi nhà trong khu, có một người đã nghe tất cả, khẽ mỉm cười chua xót cho người được gọi là người yêu của mình. Một chút trọng lượng cũng không, JungKook lại không màng nguy hiểm cứu anh, anh đang lo sợ JungKook sẽ gặp chuyện không may.....Tim anh càng dâng trào một nỗi hồi hộp đến khó tả hơn nữa khi nghe bên ngoài tiếng đánh đấm vang dữ dội...Anh cầu trời cho JungKook đừng gặp chuyện nếu không người hối hận nhất chính là bản thân anh.
Vì không chịu được sự ve vãn đến đáng sợ của bọn chúng, JungKook đã chủ động đánh, quả nhiên trúng kế của bọn chúng. Một mình cậu làm sao có thể đấu lại một lần hai mươi mấy người, cậu không phải là thánh, mười người cậu còn chấp được....Nhưng vì sự an toàn của anh trai mình, cậu phải liều, ông trời cũng không phụ lòng của cậu, một đòn cậu đánh ra với nội lực cực mạnh đã làm cho những tên đó không chết cũng khó sống. Nhưng sức lực ngày một hao dần, những giọt mồ hôi nặng nề rơi đầy nơi gương mặt và đang chạy dọc khắp người cậu....Một tên ngã xuống lại có một tên khác thế chỗ...Ông ta thì đứng một bên cười khẩy, chỉ là một đứa nhóc nhỏ tuổi mà đòi đấu với ông sao? Còn lâu, nhưng cũng phải công nhận một điều rằng, Jung thiếu cũng rất biết đào tạo người, võ của JungKook cũng không tầm thường, chỉ tầm một tiếng mà vẫn chưa phân thắng bại đã làm người bên ông vơi đi một ít....Cũng không đến nổi tệ....Chán với cảnh đánh đấm vẫn như lúc đầu, ông vỗ tay lập tức có thể một đám người cao to xuất hiện, tất cả họ cùng nhau lao vào đánh cậu, vì sức lực có hạn, cậu cũng chỉ đáp trả được một lúc, chỉ mới xuất viện, hôm qua ngồi ngoài biển nữa nên sức khỏe của cậu đã vơi đi rồi....Chỉ còn biết ngồi chịu đựng....
Đánh được một lúc chúng cũng tản ra dần vì người cậu đã nhuộm máu khắp nơi, cậu nằm dưới sàn. Ông ta đi đến gần ngồi xuống đưa tay nâng cằm cậu, một tay quệt đi vết máu của cậu, rồi cười ma mị, nhìn xoáy vào đôi mắt của cậu....
-Ôi, tôi đã làm gì thế này? Tổn thương thỏ trắng mà tôi yêu thương rồi.....
JungKook kinh tởm mấy từ này cậu đưa mặt khỏi tay ông, tránh bàn tay dơ bẩn đó làm bẩn mặt cậu. Ông ta chỉ nhìn JungKook rồi nhếch môi, đứng dậy rời đi. Sau đó cậu được bọn đàn em của ông đem vào ngôi nhà mà Yoongi đang bị nhốt. Mở cửa ra thấy Yoongi đang ngồi nép mình một góc, đôi mắt nhắm nghiền lại, khuôn mặt lộ hẳn vẻ lo sợ và bất lực. JungKook cất tiếng...
-Yoongi hyung......
Nghe tiếng gọi quen thuộc, anh liền mở mắt ra, nhìn thấy đầu JungKook đang rướm máu, khuôn mặt lại đầy vết trầy xước, không khỏi xót xa, anh nuôi cậu lớn lên đấy, nhìn thấy cậu như vậy anh không kìm lòng được mà bật khóc. Bọn đàn em đẩy JungKook lao về phía anh, rồi đóng sầm cửa lại. Yoongi bất lực ngồi khóc như một đứa trẻ, tay chân anh đã bị trói chặt đến nhúc nhích còn không được nữa huống chi muốn đỡ cậu ngồi dậy. JungKook nằm bẹp dưới sàn, tay nâng lên định dùng lực để nâng người lên nhưng không được, tay cậu đang bị đau.
Khi nãy, những đám cao to kia lao vào cậu, tay ai cũng cầm gậy, cầu không còn cách nào khác mà né, nhưng càng né càng trúng. Mặc nhiên ngồi chịu trận, kết quả là dính một gậy vào tay, một gậy vào chân và một gậy vào đầu nhưng cũng không đến nổi phải chết.....JungKook khó nhọc nhìn nét mặt lo lắng và lấm lem vì nước mắt của Yoongi....
-Yoongi hyung, đừng khóc. Hyung khóc em không biết mình phải làm gì cả.
Cậu yếu ớt nói nhưng cậu lại làm anh khóc nấc lên hơn nữa. Yoongi đau lòng khi nhìn người em của anh đang bị thương vì anh.....Yoongi cố tìm một thứ gì đó có thể cắt đứt dây thừng, JungKook thấy vậy liền nói.
-Trong túi áo của em
Ngắn gọn nhưng Yoongi hiểu, anh cố gắng nhướn người đến túi áo cậu, cậu cũng cố gắng dùng tay của mình lấy đồ trong túi ra. Là một con dao nhỏ, lưỡi dao rất sắc bén. JungKook cố gắng xoay người cắt đứt dây thừng. Tay chân như được tự do, Yoongi liền đỡ JungKook ngồi dậy, tuy dáng anh nhỏ con thật nhưng anh vẫn muốn ôm JungKook để bảo vệ cậu....Anh ôm cậu vào lòng....JungKook chỉ khẽ cười, anh luôn tốt với cậu như vậy....Bỗng đầu cậu vang đau lên.....có lẽ chấn động do cái gậy khi nãy đáp thẳng vào đầu cậu....
-Yoongi hyung, em xin lỗi vì để hyung gặp nguy hiểm....._Cậu thực sự vô dụng....
-Anh mới là người phải xin lỗi, Kookie lại hại em rồi..._Anh đau lòng, người có lỗi là anh, lí ra anh không nên dấu bức thư đó. Anh đang nghĩ gì vậy chứ? Nghĩ về một con người không yêu anh sao?
-Yoongi hyung, em xin lỗi vì em không nói cho anh biết em là một cánh tay đắc lực cho Hobi hyung, thuộc băng nhóm BTS._JungKook kể hết ra, cậu cũng không còn muốn giấu Yoongi bất kì chuyện gì nữa, chỉ ngoại trừ chuyện về cái luật lệ ấy.
-Đừng nói nữa, anh không trách em đâu. Im lặng đi, ngủ đi, em mệt rồi._Yoongi xoa đầu chú nhóc đang nằm trong lòng mình. Anh không muốn nghe cậu nói nữa, có lẽ quá khứ tồn tại song song với Kookie lại chính là nó.
Bỗng cách cửa mở ra, ông ta bước vào nhìn cả hai với con mắt đầy sự đùa cợt.
-Tình thương mến thương dữ, phải chi hai đứa là một cặp thì ta làm cha xứ rồi._Ông ta bất ngờ khi hai con người này thương nhau đến vậy, tiếc là nó chỉ dừng ở mức tình cảm anh em.
-Ông mà làm cha xứ chẳng phải chúng tôi sẽ li hôn sớm sao? Im lặng đi cho JungKook ngủ._Yoongi đáp, ánh mắt anh đan xen giữa nỗi lo sợ và sự lạnh lùng.
-Nực cười, ai đời bị bắt cóc còn có thể bình tĩnh ngủ chứ?
-Ngủ lấy sức để tìm cách bỏ trốn.
-Bỏ trốn sao? Không đợi Jung thiếu đến cứu à?_Ông ta nhếch môi, Yoongi cười lạnh, lại là nụ cười khi nãy....
-Cứu? Tôi không cần. Ông ra ngoài và mang ít bông băng thuốc đỏ vào đây, tôi giúp JungKook trị thương._Yoongi nói như ra lệnh làm ông ngạc nhiên, rồi cũng kêu người đi đáp ứng cho anh. Ông bật cười, ai đời bị bắt cóc mà còn ra lệnh nữa chứ? Jung thiếu đúng là chọn không nhầm người.
-Cậu đang bị bắt cóc đó sao?_Ông ngờ vực hỏi
-Tôi nói rồi, phải dưỡng thương mới trốn được. Đừng chơi bẩn quá, lấy một người không lành mạnh đổi một người lành mạnh?!?_Yoongi lắc đầu. Ông bật cười, ít ra anh cũng có chút cá tính nhỉ? Đùa với anh vậy kể ra cũng vui, nhưng ông không quên việc chính.
-Jeon JungKook đừng giả vờ ngủ nữa._Ông nhìn xuống JungKook đang nằm trong vòng tay của Yoongi.
-Cũng biết sao? Ông muốn gì?_JungKook cười, đôi mắt mệt mỏi nhìn ông.
-Mạng của JungHoseok._Ông chắc nịch, Yoongi giật mình, anh cười lạnh, chuyện đó không liên quan đến anh.
-Tôi đổi mạng với anh ấy, được chứ?_JungKook không do dự lên tiếng, Yoongi lại giật mình? JungKook chịu hi sinh tính mạng vì con người không đáng kia sao?
-Woa, bất ngờ nhỉ. Nhưng thỏ cưng à, ta làm sao lấy mạng của ngươi được, ngươi nghĩ Kim gia sẽ tha cho ta sao?_Ông cười khi nhắc đến Kim gia, JungKook chỉ nhếch môi
-Cũng chịu khó điều tra nhỉ?
-Thưa ông chủ, đây là những thứ ông cần._Tên vệ sĩ đưa ông hộp sơ cứu, ông quăng lại phía chỗ của Yoongi, đứng dậy rời đi khỏi không quên nói lại:
-Dưỡng thương đi, trò chơi càng lúc càng vui rồi.
Yoongi thở dài, JungKook đang đau đầu, một là đau thể xác hai là đau tinh thần. Yoongi lấy bông băng từ từ lau vết máu, sát trùng rồi băng lại cho cậu một cách nhẹ nhàng và cẩn thận. Anh đã bớt lo sợ hơn khi băng bó cho người khác cũng là vì Jung Hoseok đã giúp anh vượt qua nỗi sợ ấy.....
-----END CHAP 30-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.