[Bts] [Vkook] [Hopega] Ranh Giới Của Sự Lựa Chọn
Chương 36: Kết Cục Bi Thương Của Tình Yêu
Thiên Như
21/03/2016
Chap 36: Kết Cục Bi Thương Của Tình Yêu
Một tuần sau
Cuối cùng TaeHyung cũng tỉnh lại, đôi mắt cậu mở nhìn khắp xung quanh, cậu chỉ nhìn thấy Hobi đang ngồi ở đó. Không phải cậu đã chết rồi sao?
-Sao....tôi lại....?_ TaeHyung khó nhọc nói, xin cho cậu một lời giải thích, không phải TaeHyung đã bị chính JungKook giết chết rồi sao? Vậy JungKook đâu rồi? Giết người rồi bỏ trốn sao?
-Cậu còn sống, viên đạn không ghim thẳng vào tim cậu, JungKook đã không ra tay nặng._Hobi nói với giọng buồn, vậy là chính cậu đã giết chết người em trai và người bạn cậu đã quen rồi sao?
-Cậu ta nhắm không chuẩn thôi....đừng nhắc đến tên cậu ta.....tôi không muốn gặp lại cậu ta._TaeHyung lắc đầu, không phải trước khi nhắm mắt anh đã nói sao ? "Tôi hận cậu, Jeon JungKook" . Anh yêu cậu nhiều và ngay lúc này anh vẫn hận cậu, không thể tin được là người anh yêu lại ra tay giết anh cũng may ông trời rủ lòng thương xót cho anh sống lại, anh nhất định tìm cậu trả thù. Con tim đã bị tổn thương nặng nề vì cậu, lí trí mới bắt đầu ra tay để bảo vệ con tim.
-Gặp lại nó? Cậu còn cơ hội sao?_Hobi cười nhạt....Hận JungKook? Cậu có cơ hội? Gặp lại nó? Cậu cũng có cơ hội sao?. Cậu cũng giống anh, không bao giờ còn cơ hội gặp lại người mình yêu thương nhất. Không còn cơ hội, mọi thứ đã quá muộn kể từ lúc bắt đầu. Hai người ấy đã chết, rời xa khỏi cái thế giới đầy rẫy sự đau lòng và tổn thương này. Một màu đau thương vây lấy nơi đây.....Anh mất tất cả, người yêu, người anh yêu và cả người em trai bé nhỏ. Jiwon cũng mất liên lạc kể từ ngày Yoongi và Kookie cùng nhau đi du ngoạn ở một thế giới khác.....
-Anh nói vậy là có ý gì?_TaeHyung thắc mắc, cậu chỉ nghe loáng thoáng câu nói của anh.
-Không.....không.....có gì....._Hobi lắc đầu, nếu JungKook đã không muốn giết TaeHyung thì anh cũng không nên làm TaeHyung đau lòng, JungKook chết hãy để nó vào dĩ vãng......Hobi lẳng lặng rời đi....TaeHyung vẫn nhìn theo bóng anh mà khó hiểu....
TaeHyung đưa tay lên nắm lấy sợi dây ngay cổ, đó là một sợi dây chuyền có khắc chữ rất đẹp. Tức giận anh dựt sợi dây đó ra, ném lên bàn rồi nằm xuống. Quá khứ là những điều tồi tệ cứ để nó mãi chôn vùi....Anh yêu cậu.....và cậu đã làm anh hận cậu....Vốn dĩ từ đầu thứ tình cảm của anh chỉ là trò chơi với cậu.....còn tình cảm của cậu cũng vậy.....nó cũng chỉ như một màn ảo thuật mà thôi....Tốt nhất thì cậu nên trốn xa khỏi cái nơi này, đừng để anh gặp lại cậu, nếu không anh nhất định sẽ giết chết cậu. Anh vẫn còn ngây thơ lắm....anh không biết rằng người anh yêu đang cô đơn trong cái ngọn lửa kia....cái hồn cũng đang lơ lửng nhìn anh.....tro cốt thì được đem vào chùa...
TaeYoung vào thăm anh, cô nhìn thấy sợi dây chuyền đó cô liền giấu nó đi. Nếu anh không muốn nhìn thấy những gì liên quan đến JungKook thì cô nên giúp anh một tay xoá bỏ nó, đó là những gì một người em có thể làm cho anh trai của mình. Chính bản thân cô còn không ngờ JungKook lại làm như vậy.....
-TaeHyung oppa,....Kookie oppa đã....._TaeYoung muốn nói cho anh nghe về chuyện của JungKook nhưng anh lại không muốn nghe.
-Bỏ trốn rồi phải không? Tốt nhất đừng để anh thấy mặt cậu ta._TaeHyung chắc nịch, giọng anh có chút phẫn nộ, có lẽ anh căm ghét JungKook lắm.
-TaeHyung oppa......_TaeYoung lắc đầu, cô đã cố gắng không bật khóc....nhắc đến JungKook chỉ toàn một nỗi đau thương khó tả.
-Anh ở đây lâu rồi cũng nên về đi học chứ nhỉ?
-Ý anh là?
-Anh muốn đi du học._Phải, anh muốn đi để rời xa khỏi nơi này....một nơi có người anh đã từng yêu....Hận thì hận nhưng không có nghĩa là không yêu.
-Em sẽ sắp xếp, sắp tới em cũng sang Anh học nữa, anh có muốn đi cùng?_TaeYoung nghiêng đầu nhìn anh, nếu anh đi chung với cô ắt sẽ tốt lắm.
-Anh sẽ đi Mỹ, chuẩn bị cho anh sớm đi.
-Anh định đi trong bao lâu?
-7 năm._Anh muốn dùng thời gian 7 năm này để quên con người kia....liệu anh có làm được không?
-Em sẽ chuẩn bị, anh nghỉ ngơi đi._TaeYoung rời đi khỏi, TaeHyung nằm xuống nhắm mặt lại. Hình ảnh nụ cười của JungKook, anh tham lam giữ riêng nó cho mình để giờ đây anh lại tìm nơi để xoá bỏ nó.
"Kookie, em không được cười"
"Anh nói cái quái gì vậy?"
"Anh nói em không được cười"
"Đến nụ cười của em, anh cũng quản sao?"
"Nụ cười ấy chỉ được dành riêng cho TaeTae"
"Rồi rồi, ok, đồ trẻ con"
-----------
Hobi lang thang khắp nơi với quần áo sộc sệch, tóc tai bù xù, khuôn mặt hốc hác thiếu sức sống đến mức khó tả. Anh đã mất hết còn lại gì? Anh thấy hận bản thân lắm, mù quáng nghe theo sự sắp đặt của lí trí để giờ đây người hứng chịu đau thương lại là con tim. Anh đã cảm nhận được tất cả rồi, anh chỉ là nhất thời còn yêu thương Jiwon thôi, người anh yêu thật sự mới là Yoongi. Có quá muộn khi bây giờ anh mới nhận ra?
Anh đi đến đâu cũng thấy hình bóng của Yoongi, nụ cười lạnh lùng lâu lâu lại nở trên đôi môi ấy. Anh đã mấy lần chạm vào nó rồi cơ mà bây giờ anh lại cảm thấy nhớ nhung đôi môi ấy....
Tuy ở bên Yoongi, anh có lạnh lùng thật nhưng cũng rất ấm áp khi nghe Yoongi gọi em xưng anh với anh, cảm xúc lúc đó vui lắm nhưng giờ đây chỉ còn lại là nỗi đau giằng xé tâm can.
"Yoongi, em biết lỗi rồi, anh quay về với em, có được không?"
Lời thỉnh cầu này dù Yoongi có nghe thấy anh cũng sẽ chỉ nhếch mép cười mỉa mai cậu. Thương nhau bao nhiêu mà lại đòi người ấy ở bên? Hobi cậu là một thằng tồi chỉ biết làm tổn thương người mình yêu thương đến phút mọi thứ đã quá muộn thì mới nhận ra hết mọi lỗi lầm và bắt đầu sửa chữa....
"Em xin lỗi, xin lỗi vì từ đầu em đã không yêu hyung theo con tim mách bảo, xin lỗi hyung nhiều lắm.....hyung cho em một cơ hội được chứ?"
Cuộc sống của Hobi diễn ra, ngày nối tiếp ngày chỉ theo khuôn khổ. Không có một sự thay đổi mới hay một sự sống nào bao phủ lấy, hằng ngày cậu vẫn tự nấu ăn và độc thoại một mình rồi đêm đêm lại ngồi khóc như một ngươi tâm thần. Nỗi đau đang giằng xé cậu nếu ngày đầu cậu chịu nghe con tim nói dù chỉ một câu thôi thì bây giờ cậu cũng không tồi tệ đến mức này. Biết làm sao được khi số phận đã sắp đặt như vậy? Cậu không quên ngày giỗ của Kookie và Yoongi, hằng năm cũng đều tổ chức đúng ngày nhưng cũng chỉ có mình cậu cô đơn quạnh hiu bên hai ngôi mộ....Niềm yêu thương tan biến chỉ còn lại sự hối hận và một chút bi thương......Một đời người chỉ một phút lầm lỡ mà mất hết tất cả.......Yêu nhau chỉ hi sinh cho nhau thôi sao? Sự hi sinh ấy chính là phần nhiều của tình yêu họ dành cho nhau.....
Từ đầu tôi nghĩ mình chỉ thích nhau.
Nhưng không ngờ càng lúc càng sâu.
Tôi phải làm sao anh mới tha thứ.
Một lỗi lầm có chết đi cũng không hết.
-----END CHAP 36-----
Một tuần sau
Cuối cùng TaeHyung cũng tỉnh lại, đôi mắt cậu mở nhìn khắp xung quanh, cậu chỉ nhìn thấy Hobi đang ngồi ở đó. Không phải cậu đã chết rồi sao?
-Sao....tôi lại....?_ TaeHyung khó nhọc nói, xin cho cậu một lời giải thích, không phải TaeHyung đã bị chính JungKook giết chết rồi sao? Vậy JungKook đâu rồi? Giết người rồi bỏ trốn sao?
-Cậu còn sống, viên đạn không ghim thẳng vào tim cậu, JungKook đã không ra tay nặng._Hobi nói với giọng buồn, vậy là chính cậu đã giết chết người em trai và người bạn cậu đã quen rồi sao?
-Cậu ta nhắm không chuẩn thôi....đừng nhắc đến tên cậu ta.....tôi không muốn gặp lại cậu ta._TaeHyung lắc đầu, không phải trước khi nhắm mắt anh đã nói sao ? "Tôi hận cậu, Jeon JungKook" . Anh yêu cậu nhiều và ngay lúc này anh vẫn hận cậu, không thể tin được là người anh yêu lại ra tay giết anh cũng may ông trời rủ lòng thương xót cho anh sống lại, anh nhất định tìm cậu trả thù. Con tim đã bị tổn thương nặng nề vì cậu, lí trí mới bắt đầu ra tay để bảo vệ con tim.
-Gặp lại nó? Cậu còn cơ hội sao?_Hobi cười nhạt....Hận JungKook? Cậu có cơ hội? Gặp lại nó? Cậu cũng có cơ hội sao?. Cậu cũng giống anh, không bao giờ còn cơ hội gặp lại người mình yêu thương nhất. Không còn cơ hội, mọi thứ đã quá muộn kể từ lúc bắt đầu. Hai người ấy đã chết, rời xa khỏi cái thế giới đầy rẫy sự đau lòng và tổn thương này. Một màu đau thương vây lấy nơi đây.....Anh mất tất cả, người yêu, người anh yêu và cả người em trai bé nhỏ. Jiwon cũng mất liên lạc kể từ ngày Yoongi và Kookie cùng nhau đi du ngoạn ở một thế giới khác.....
-Anh nói vậy là có ý gì?_TaeHyung thắc mắc, cậu chỉ nghe loáng thoáng câu nói của anh.
-Không.....không.....có gì....._Hobi lắc đầu, nếu JungKook đã không muốn giết TaeHyung thì anh cũng không nên làm TaeHyung đau lòng, JungKook chết hãy để nó vào dĩ vãng......Hobi lẳng lặng rời đi....TaeHyung vẫn nhìn theo bóng anh mà khó hiểu....
TaeHyung đưa tay lên nắm lấy sợi dây ngay cổ, đó là một sợi dây chuyền có khắc chữ rất đẹp. Tức giận anh dựt sợi dây đó ra, ném lên bàn rồi nằm xuống. Quá khứ là những điều tồi tệ cứ để nó mãi chôn vùi....Anh yêu cậu.....và cậu đã làm anh hận cậu....Vốn dĩ từ đầu thứ tình cảm của anh chỉ là trò chơi với cậu.....còn tình cảm của cậu cũng vậy.....nó cũng chỉ như một màn ảo thuật mà thôi....Tốt nhất thì cậu nên trốn xa khỏi cái nơi này, đừng để anh gặp lại cậu, nếu không anh nhất định sẽ giết chết cậu. Anh vẫn còn ngây thơ lắm....anh không biết rằng người anh yêu đang cô đơn trong cái ngọn lửa kia....cái hồn cũng đang lơ lửng nhìn anh.....tro cốt thì được đem vào chùa...
TaeYoung vào thăm anh, cô nhìn thấy sợi dây chuyền đó cô liền giấu nó đi. Nếu anh không muốn nhìn thấy những gì liên quan đến JungKook thì cô nên giúp anh một tay xoá bỏ nó, đó là những gì một người em có thể làm cho anh trai của mình. Chính bản thân cô còn không ngờ JungKook lại làm như vậy.....
-TaeHyung oppa,....Kookie oppa đã....._TaeYoung muốn nói cho anh nghe về chuyện của JungKook nhưng anh lại không muốn nghe.
-Bỏ trốn rồi phải không? Tốt nhất đừng để anh thấy mặt cậu ta._TaeHyung chắc nịch, giọng anh có chút phẫn nộ, có lẽ anh căm ghét JungKook lắm.
-TaeHyung oppa......_TaeYoung lắc đầu, cô đã cố gắng không bật khóc....nhắc đến JungKook chỉ toàn một nỗi đau thương khó tả.
-Anh ở đây lâu rồi cũng nên về đi học chứ nhỉ?
-Ý anh là?
-Anh muốn đi du học._Phải, anh muốn đi để rời xa khỏi nơi này....một nơi có người anh đã từng yêu....Hận thì hận nhưng không có nghĩa là không yêu.
-Em sẽ sắp xếp, sắp tới em cũng sang Anh học nữa, anh có muốn đi cùng?_TaeYoung nghiêng đầu nhìn anh, nếu anh đi chung với cô ắt sẽ tốt lắm.
-Anh sẽ đi Mỹ, chuẩn bị cho anh sớm đi.
-Anh định đi trong bao lâu?
-7 năm._Anh muốn dùng thời gian 7 năm này để quên con người kia....liệu anh có làm được không?
-Em sẽ chuẩn bị, anh nghỉ ngơi đi._TaeYoung rời đi khỏi, TaeHyung nằm xuống nhắm mặt lại. Hình ảnh nụ cười của JungKook, anh tham lam giữ riêng nó cho mình để giờ đây anh lại tìm nơi để xoá bỏ nó.
"Kookie, em không được cười"
"Anh nói cái quái gì vậy?"
"Anh nói em không được cười"
"Đến nụ cười của em, anh cũng quản sao?"
"Nụ cười ấy chỉ được dành riêng cho TaeTae"
"Rồi rồi, ok, đồ trẻ con"
-----------
Hobi lang thang khắp nơi với quần áo sộc sệch, tóc tai bù xù, khuôn mặt hốc hác thiếu sức sống đến mức khó tả. Anh đã mất hết còn lại gì? Anh thấy hận bản thân lắm, mù quáng nghe theo sự sắp đặt của lí trí để giờ đây người hứng chịu đau thương lại là con tim. Anh đã cảm nhận được tất cả rồi, anh chỉ là nhất thời còn yêu thương Jiwon thôi, người anh yêu thật sự mới là Yoongi. Có quá muộn khi bây giờ anh mới nhận ra?
Anh đi đến đâu cũng thấy hình bóng của Yoongi, nụ cười lạnh lùng lâu lâu lại nở trên đôi môi ấy. Anh đã mấy lần chạm vào nó rồi cơ mà bây giờ anh lại cảm thấy nhớ nhung đôi môi ấy....
Tuy ở bên Yoongi, anh có lạnh lùng thật nhưng cũng rất ấm áp khi nghe Yoongi gọi em xưng anh với anh, cảm xúc lúc đó vui lắm nhưng giờ đây chỉ còn lại là nỗi đau giằng xé tâm can.
"Yoongi, em biết lỗi rồi, anh quay về với em, có được không?"
Lời thỉnh cầu này dù Yoongi có nghe thấy anh cũng sẽ chỉ nhếch mép cười mỉa mai cậu. Thương nhau bao nhiêu mà lại đòi người ấy ở bên? Hobi cậu là một thằng tồi chỉ biết làm tổn thương người mình yêu thương đến phút mọi thứ đã quá muộn thì mới nhận ra hết mọi lỗi lầm và bắt đầu sửa chữa....
"Em xin lỗi, xin lỗi vì từ đầu em đã không yêu hyung theo con tim mách bảo, xin lỗi hyung nhiều lắm.....hyung cho em một cơ hội được chứ?"
Cuộc sống của Hobi diễn ra, ngày nối tiếp ngày chỉ theo khuôn khổ. Không có một sự thay đổi mới hay một sự sống nào bao phủ lấy, hằng ngày cậu vẫn tự nấu ăn và độc thoại một mình rồi đêm đêm lại ngồi khóc như một ngươi tâm thần. Nỗi đau đang giằng xé cậu nếu ngày đầu cậu chịu nghe con tim nói dù chỉ một câu thôi thì bây giờ cậu cũng không tồi tệ đến mức này. Biết làm sao được khi số phận đã sắp đặt như vậy? Cậu không quên ngày giỗ của Kookie và Yoongi, hằng năm cũng đều tổ chức đúng ngày nhưng cũng chỉ có mình cậu cô đơn quạnh hiu bên hai ngôi mộ....Niềm yêu thương tan biến chỉ còn lại sự hối hận và một chút bi thương......Một đời người chỉ một phút lầm lỡ mà mất hết tất cả.......Yêu nhau chỉ hi sinh cho nhau thôi sao? Sự hi sinh ấy chính là phần nhiều của tình yêu họ dành cho nhau.....
Từ đầu tôi nghĩ mình chỉ thích nhau.
Nhưng không ngờ càng lúc càng sâu.
Tôi phải làm sao anh mới tha thứ.
Một lỗi lầm có chết đi cũng không hết.
-----END CHAP 36-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.