Chương 22
MeooAka99
15/07/2019
[Chap22]
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
______________
- Làm gì thế?- Taehyung vừa rửa bát xong nhanh chóng ôm gối sang phòng JungKook. Cậu đang học bài thấy anh tự nhiên như Tây nằm vắt chân chữ ngũ thoải mái ưỡn lưng trên giường, liền tròn mắt hỏi.
- Đi ngủ, không phải trưa anh nói rồi sao?- Taehyung rung chân, miệng cười không khép nổi.
- Giường em chật, đủ cho mình em thôi.- JungKook nâng cặp kính Nobita trên mũi, cắm đầu xuống lật sách.
- Thế ngủ giường anh...- Taehyung bật dậy, khoanh chân chờ đợi câu trả lời của JungKook.
- Cái giường anh bao nhiêu người ngủ rồi?- JungKook nhếch mép.
- Đâu có ai ngủ? Lúc trước xong là đuổi về, ai cho ngủ lại đâu?- Taehyung bĩu môi.
- Anh im đi...- JungKook bực mình đáp quyển sách vào mặt Taehyung.
- Yah, anh sẽ khoe mẹ vợ rằng em bắt nạt anh, đáp sách vào mặt anh còn đuổi anh ra ngủ riêng nữa...- Taehyung xoa trán, cầm điện thoại quay mặt vào tường bấm bấm.
- Anh dám...- JungKook nghe thế liền nhảy lên giường, đè lên Taehyung cướp điện thoại. Nhưng tay anh dài hơn, cậu cứ với mãi mà không với được.
- JungKook ah~~~ con đạp kìa.- Taehyung thừa cơ JungKook đang khổ sở dùng thói côn đồ tranh cướp điện thoại ôm lấy eo cậu để cậu ngồi lên bụng mình, tư thế rất chi ám muội. Anh áp tai vào ngực cậu, tim cậu đập nghe thấy rõ ràng. Anh thích nghe thấy âm thanh này, nó không biết nói dối, chỉ cậu hay dối lòng thôi. JungKook là đồ ngốc.
- Con đạp vào mặt anh ý.- JungKook thẹn thùng véo tai Taehyung nhấc ra khỏi ngực mìinh.
- Aaaa...Anh nói thật mà.- Taehyung ôm tai nhăn nhó.
*Cót két*
- Tiếng gì thế nhỉ?- JungKook ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, vểnh tai nghe.
*Rầmmm*
- Taehyung... Tất cả là tại anh.- JungKook vừa phát hiện âm thanh ở đâu thì đúng lúc chiếc giường gỗ mỏng manh nó sụp xuống.
Cậu vẫn an vị ngôi trên bụng Taehyung nên dễ nhảy ra, còn anh thì lọt xuống gầm giường. Cũng may, rất may may mợ JungKook chạy ra nhanh nếu không nguyên cái mông trên bụng chắc Taehyung cơm phọt lên tận mũi.
- A... Đau~~~ - Taehyung kêu gào, dùng tay chân khua lung tung trên không, lưng ở dưới không tài nào dậy nổi.
- Hahaaaa...- JungKook lấy điện thoại chụp ảnh lại làm hình nền rồi mới giúp anh lên.
___________
- Ê... vui ha.-Taehyung nhìn cục bông đang gối đầu lên vai mình thích thú ra mặt, anh chọt chọt vào má của cậu nghịch ngợm không ngừng. Không phải là vì anh đau nên ăn vạ thì cậu đã đá anh về phòng rồi. Hai con người dải chăn xuống nền nhà ôm nhau ngủ. Taehyung tuy không quen nằm đất nhưng thấy JungKook khép mắt bên cạnh, cảm giác hạnh phúc ùa tới hết cơn này đến cơn khác. Quắn không ngừng, liên tục chọc ghẹo cậu để cậu phản ứng. Nhưng không, cậu ngủ mất tiêu rồi.
- Nhiễu nữa là biến về phòng.-JungKook chẹp chẹp miệng, quay lưng về phía anh.
- Suốt ngày đuổi.-Taehyung hừ lạnh một tiếng, xích lại gần ôm cậu vào lòng ngủ. An lành và hạnh phúc.
______
- Chủ tịch... Không xong rồi...- Hoseok hốt hoảng mồ hồi lấm tấm chảy ướt hết trán.
- Sao?-Taehyung dừng xét hồ sơ, nâng kính nhìn cậu.
- Mặt hàng mà công ti mình đang sản xuất giống y hệt sản phẩm công ti BX bán ra hôm nay... Chúng ta phải làm thế nào đây? Các khâu để chuẩn bị tung ra thị trường đều đã xong hết. - Hoseok liến thoắng.
-...- Taehyung thả bút xuống bàn, đi xuống phòng sản xuất kiểm tra lại hàng hoá.
______- Nước hoa sao? -Taehyung nhăn mặt.
- Vâng, hai mùi giống y nhau...- Hoseok lấy một ít thử vào cây rồi đưa cho Taehyung.
- Không có sự khác biệt thật... Rõ ràng đây là sản phẩm chủ chốt của chúng ta trong mùa hè này. Các khâu đều được quản lí và bảo vệ nghiêm ngặt. Sao có thể giống đến thế nhỉ?- Taehyung bóp hai bên mi tâm, ngồi xuống ghế xem xét lại tình hình.- Triệu tập cổ đông, chúng ta cần họp gấp...
_____________
- Alo, mẹ ạ? Chồng con có bên đấy không? - JungKook cầm điện thoại đi đi lại lại trước cổng, lo lắng nhìn đồng hồ, bụng ruột nóng ran... Hiện tại là 8 giờ tối, Taehyung vẫn chưa về nhà cơm nước, thường ngày 5 giờ chiều anh đã thu xếp về nhà nghỉ ngơi... Muộn thế này vẫn chưa thấy về, gọi điện thì thuê bao, lòng cậu như lửa đốt đứng ngồi không yên. Chỉ cầu nguyện cho anh bình an trở về... Linh cảm cậu mách bảo, có chuyện không hay rồi.
- Hôm nay ở công ti có cuộc họp khẩn cấp, con đừng lo.- Giọng bà Kim vang lên trong điện thoại. Cậu vâng dạ rồi cúp máy. Lòng nhẹ đi vài phần. Anh đi làm chứ không phải ở nhà giống cậu. Cậu nghĩ gì vậy chứ?
- Anh về rồi.- Taehyung mở cửa, mặt xuống sắc.
- Anh không sao chứ? Mặt tái xanh thế này? Đau đầu sao?- JungKook vừa thấy tiếng mở cửa liền như chó cún chạy vội ra ôm lấy khuôn mặt anh lo lắng xem xét.
- Chỉ là công việc thôi, anh ổn.- Taehyung đỡ bàn tay của JungKook trên má mình, tuy mệt mỏi nhưng miệng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
- Hết hồn ah.- JungKook thở mạnh, nhéo hai má của anh, giúp anh cởi áo khoác, cất cặp sách rồi soạn sửa ăn cơm.
- Anh về muộn sao không ăn cơm trước?- Taehyung ngửi thấy hương vị thức ăn ấm áp từ nhà bếp trong lòng chợt vui sướng lạ. Nếu cuộc đời anh là mặt nước trong veo phẳng lặng thì cậu là ngọn gió làm lay động mặt nước đó. Những cử chỉ tuy rằng đơn giản của JungKook cũng khiến lòng anh nổi sóng. Bao lây nay anh như tảng băng trôi không biết dạt vào đâu, thời gian với gia đình hầu như không có... Chính cậu là người giúp anh biết chữ gia đình quý giá như thế nào.
- Nhà có hai vợ chồng, người ăn trước, kẻ ăn sau còn ra thể thống gì? - JungKook đem đồ ăn đi hâm lại.
- JungKook...- Taehyung cầm lấy tay cậu đang đảo lại thức ăn trên bếp.
- Anh sao thế?- Cậu đưa đôi mắt trong veo nhìn Taehyung hiếu kì.
- Anh... Anh yêu em...- Taehyung ôm lấy tấm lưng của JungKook, vùi đầu vào cổ cậu, hít hà vị mồ hôi quen thuộc. Anh cảm thấy thật hạnh phúc, chỉ cần gần cậu là tất cả những mệt mỏi trong anh bay biến hết. JungKook, cậu là định mệnh của Taehyung.
- Anh ốm sao?- JungKook đơm thức ăn ra đĩa quay lại áp trán cậu vào trán anh kiểm tra. Nhiệt độ bình thường. Không sốt, lí do nào khiến anh nói nhảm thế nhỉ?
- Anh nói anh yêu em. Em nghĩ anh bị điên sao?- Taehyung cắn nhẹ mũi của JungKook.
- Em thấy lạ thôi, chẳng bao giờ anh nói yêu em cả.- JungKook bật cười, xà vào lòng anh ôm lấy.
- Thì bây giờ anh nói... Anh sẽ nói hằng ngày, vào mỗi buổi sáng khi ngủ dậy, vào buổi đêm lúc em chuẩn bị đi ngủ nữa. Được chứ?- Taehyung hôn lên môi JungKook.
- Anh cần uống thuốc rồi đấy.- JungKook đấm nhẹ vào vai Taehyung yêu cầu anh thả môi cậu ra.
- Tự nhiên anh có cảm giác kì quái, giống như 10 năm trước... Ngày em bỏ anh đi ấy.- Taehyung siết chặt hai tay, ôm cậu thật chặt.
- Nói bậy nào. Chúng ta đã đăng kí kết hôn. Anh quên sao? - JungKook trong lòng anh cũng bật ra tiếng cười. Chỉ là tiếng, chứ cậu không cười nổi. Cảm giác của cậu cũng như thế... Tình yêu của cậu và anh giống một sợi dây chun bị kéo căng người từ bỏ thả dây ra chắc chắn người còn lại sẽ đau vô cùng. Một năm trước cậu là người buông, người đau là anh và bà Kim là người nhặt sợi dây bị bỏ mặc lên đưa cậu. Cậu trân trọng lần này, cậu yêu anh... Và chắc chắn cậu sẽ không buông tay lần nữa đâu.
- Mãi mãi bên nhau.. Em sẽ không rời xa anh đâu. Ngốc. Ăn cơm thôi...- JungKook đẩy anh ra rồi kéo anh xuống bàn cơm, đong từng muỗm cơm chan chứa đưa anh.
- Em chăn lợn à?- Taehyung nhăn nhó nhìn bát cơm đầy ụ trên tay JungKook.
- Ăn khoẻ mới có sức đi làm nuôi con.- JungKook ấn ấn bát cơm.
- Cho xuống chân giậm cho nó bẹt xuống rồi đong tiếp...- Taehyung bật cười.
- Đừng có thách...- JungKook dẩu môi.
- Hahaaaaa....- Tiếng cười ròn tan phát ra từ ngôi nhà ấm áp.
________________
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
______________
- Làm gì thế?- Taehyung vừa rửa bát xong nhanh chóng ôm gối sang phòng JungKook. Cậu đang học bài thấy anh tự nhiên như Tây nằm vắt chân chữ ngũ thoải mái ưỡn lưng trên giường, liền tròn mắt hỏi.
- Đi ngủ, không phải trưa anh nói rồi sao?- Taehyung rung chân, miệng cười không khép nổi.
- Giường em chật, đủ cho mình em thôi.- JungKook nâng cặp kính Nobita trên mũi, cắm đầu xuống lật sách.
- Thế ngủ giường anh...- Taehyung bật dậy, khoanh chân chờ đợi câu trả lời của JungKook.
- Cái giường anh bao nhiêu người ngủ rồi?- JungKook nhếch mép.
- Đâu có ai ngủ? Lúc trước xong là đuổi về, ai cho ngủ lại đâu?- Taehyung bĩu môi.
- Anh im đi...- JungKook bực mình đáp quyển sách vào mặt Taehyung.
- Yah, anh sẽ khoe mẹ vợ rằng em bắt nạt anh, đáp sách vào mặt anh còn đuổi anh ra ngủ riêng nữa...- Taehyung xoa trán, cầm điện thoại quay mặt vào tường bấm bấm.
- Anh dám...- JungKook nghe thế liền nhảy lên giường, đè lên Taehyung cướp điện thoại. Nhưng tay anh dài hơn, cậu cứ với mãi mà không với được.
- JungKook ah~~~ con đạp kìa.- Taehyung thừa cơ JungKook đang khổ sở dùng thói côn đồ tranh cướp điện thoại ôm lấy eo cậu để cậu ngồi lên bụng mình, tư thế rất chi ám muội. Anh áp tai vào ngực cậu, tim cậu đập nghe thấy rõ ràng. Anh thích nghe thấy âm thanh này, nó không biết nói dối, chỉ cậu hay dối lòng thôi. JungKook là đồ ngốc.
- Con đạp vào mặt anh ý.- JungKook thẹn thùng véo tai Taehyung nhấc ra khỏi ngực mìinh.
- Aaaa...Anh nói thật mà.- Taehyung ôm tai nhăn nhó.
*Cót két*
- Tiếng gì thế nhỉ?- JungKook ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, vểnh tai nghe.
*Rầmmm*
- Taehyung... Tất cả là tại anh.- JungKook vừa phát hiện âm thanh ở đâu thì đúng lúc chiếc giường gỗ mỏng manh nó sụp xuống.
Cậu vẫn an vị ngôi trên bụng Taehyung nên dễ nhảy ra, còn anh thì lọt xuống gầm giường. Cũng may, rất may may mợ JungKook chạy ra nhanh nếu không nguyên cái mông trên bụng chắc Taehyung cơm phọt lên tận mũi.
- A... Đau~~~ - Taehyung kêu gào, dùng tay chân khua lung tung trên không, lưng ở dưới không tài nào dậy nổi.
- Hahaaaa...- JungKook lấy điện thoại chụp ảnh lại làm hình nền rồi mới giúp anh lên.
___________
- Ê... vui ha.-Taehyung nhìn cục bông đang gối đầu lên vai mình thích thú ra mặt, anh chọt chọt vào má của cậu nghịch ngợm không ngừng. Không phải là vì anh đau nên ăn vạ thì cậu đã đá anh về phòng rồi. Hai con người dải chăn xuống nền nhà ôm nhau ngủ. Taehyung tuy không quen nằm đất nhưng thấy JungKook khép mắt bên cạnh, cảm giác hạnh phúc ùa tới hết cơn này đến cơn khác. Quắn không ngừng, liên tục chọc ghẹo cậu để cậu phản ứng. Nhưng không, cậu ngủ mất tiêu rồi.
- Nhiễu nữa là biến về phòng.-JungKook chẹp chẹp miệng, quay lưng về phía anh.
- Suốt ngày đuổi.-Taehyung hừ lạnh một tiếng, xích lại gần ôm cậu vào lòng ngủ. An lành và hạnh phúc.
______
- Chủ tịch... Không xong rồi...- Hoseok hốt hoảng mồ hồi lấm tấm chảy ướt hết trán.
- Sao?-Taehyung dừng xét hồ sơ, nâng kính nhìn cậu.
- Mặt hàng mà công ti mình đang sản xuất giống y hệt sản phẩm công ti BX bán ra hôm nay... Chúng ta phải làm thế nào đây? Các khâu để chuẩn bị tung ra thị trường đều đã xong hết. - Hoseok liến thoắng.
-...- Taehyung thả bút xuống bàn, đi xuống phòng sản xuất kiểm tra lại hàng hoá.
______- Nước hoa sao? -Taehyung nhăn mặt.
- Vâng, hai mùi giống y nhau...- Hoseok lấy một ít thử vào cây rồi đưa cho Taehyung.
- Không có sự khác biệt thật... Rõ ràng đây là sản phẩm chủ chốt của chúng ta trong mùa hè này. Các khâu đều được quản lí và bảo vệ nghiêm ngặt. Sao có thể giống đến thế nhỉ?- Taehyung bóp hai bên mi tâm, ngồi xuống ghế xem xét lại tình hình.- Triệu tập cổ đông, chúng ta cần họp gấp...
_____________
- Alo, mẹ ạ? Chồng con có bên đấy không? - JungKook cầm điện thoại đi đi lại lại trước cổng, lo lắng nhìn đồng hồ, bụng ruột nóng ran... Hiện tại là 8 giờ tối, Taehyung vẫn chưa về nhà cơm nước, thường ngày 5 giờ chiều anh đã thu xếp về nhà nghỉ ngơi... Muộn thế này vẫn chưa thấy về, gọi điện thì thuê bao, lòng cậu như lửa đốt đứng ngồi không yên. Chỉ cầu nguyện cho anh bình an trở về... Linh cảm cậu mách bảo, có chuyện không hay rồi.
- Hôm nay ở công ti có cuộc họp khẩn cấp, con đừng lo.- Giọng bà Kim vang lên trong điện thoại. Cậu vâng dạ rồi cúp máy. Lòng nhẹ đi vài phần. Anh đi làm chứ không phải ở nhà giống cậu. Cậu nghĩ gì vậy chứ?
- Anh về rồi.- Taehyung mở cửa, mặt xuống sắc.
- Anh không sao chứ? Mặt tái xanh thế này? Đau đầu sao?- JungKook vừa thấy tiếng mở cửa liền như chó cún chạy vội ra ôm lấy khuôn mặt anh lo lắng xem xét.
- Chỉ là công việc thôi, anh ổn.- Taehyung đỡ bàn tay của JungKook trên má mình, tuy mệt mỏi nhưng miệng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
- Hết hồn ah.- JungKook thở mạnh, nhéo hai má của anh, giúp anh cởi áo khoác, cất cặp sách rồi soạn sửa ăn cơm.
- Anh về muộn sao không ăn cơm trước?- Taehyung ngửi thấy hương vị thức ăn ấm áp từ nhà bếp trong lòng chợt vui sướng lạ. Nếu cuộc đời anh là mặt nước trong veo phẳng lặng thì cậu là ngọn gió làm lay động mặt nước đó. Những cử chỉ tuy rằng đơn giản của JungKook cũng khiến lòng anh nổi sóng. Bao lây nay anh như tảng băng trôi không biết dạt vào đâu, thời gian với gia đình hầu như không có... Chính cậu là người giúp anh biết chữ gia đình quý giá như thế nào.
- Nhà có hai vợ chồng, người ăn trước, kẻ ăn sau còn ra thể thống gì? - JungKook đem đồ ăn đi hâm lại.
- JungKook...- Taehyung cầm lấy tay cậu đang đảo lại thức ăn trên bếp.
- Anh sao thế?- Cậu đưa đôi mắt trong veo nhìn Taehyung hiếu kì.
- Anh... Anh yêu em...- Taehyung ôm lấy tấm lưng của JungKook, vùi đầu vào cổ cậu, hít hà vị mồ hôi quen thuộc. Anh cảm thấy thật hạnh phúc, chỉ cần gần cậu là tất cả những mệt mỏi trong anh bay biến hết. JungKook, cậu là định mệnh của Taehyung.
- Anh ốm sao?- JungKook đơm thức ăn ra đĩa quay lại áp trán cậu vào trán anh kiểm tra. Nhiệt độ bình thường. Không sốt, lí do nào khiến anh nói nhảm thế nhỉ?
- Anh nói anh yêu em. Em nghĩ anh bị điên sao?- Taehyung cắn nhẹ mũi của JungKook.
- Em thấy lạ thôi, chẳng bao giờ anh nói yêu em cả.- JungKook bật cười, xà vào lòng anh ôm lấy.
- Thì bây giờ anh nói... Anh sẽ nói hằng ngày, vào mỗi buổi sáng khi ngủ dậy, vào buổi đêm lúc em chuẩn bị đi ngủ nữa. Được chứ?- Taehyung hôn lên môi JungKook.
- Anh cần uống thuốc rồi đấy.- JungKook đấm nhẹ vào vai Taehyung yêu cầu anh thả môi cậu ra.
- Tự nhiên anh có cảm giác kì quái, giống như 10 năm trước... Ngày em bỏ anh đi ấy.- Taehyung siết chặt hai tay, ôm cậu thật chặt.
- Nói bậy nào. Chúng ta đã đăng kí kết hôn. Anh quên sao? - JungKook trong lòng anh cũng bật ra tiếng cười. Chỉ là tiếng, chứ cậu không cười nổi. Cảm giác của cậu cũng như thế... Tình yêu của cậu và anh giống một sợi dây chun bị kéo căng người từ bỏ thả dây ra chắc chắn người còn lại sẽ đau vô cùng. Một năm trước cậu là người buông, người đau là anh và bà Kim là người nhặt sợi dây bị bỏ mặc lên đưa cậu. Cậu trân trọng lần này, cậu yêu anh... Và chắc chắn cậu sẽ không buông tay lần nữa đâu.
- Mãi mãi bên nhau.. Em sẽ không rời xa anh đâu. Ngốc. Ăn cơm thôi...- JungKook đẩy anh ra rồi kéo anh xuống bàn cơm, đong từng muỗm cơm chan chứa đưa anh.
- Em chăn lợn à?- Taehyung nhăn nhó nhìn bát cơm đầy ụ trên tay JungKook.
- Ăn khoẻ mới có sức đi làm nuôi con.- JungKook ấn ấn bát cơm.
- Cho xuống chân giậm cho nó bẹt xuống rồi đong tiếp...- Taehyung bật cười.
- Đừng có thách...- JungKook dẩu môi.
- Hahaaaaa....- Tiếng cười ròn tan phát ra từ ngôi nhà ấm áp.
________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.