Chương 8
MeooAka99
15/07/2019
[Chap8]
Au: Mèoo Aka Não Sữa
_____________
- JungKook..... Con???- Bà Jeon giật mình khi JungKook đem ba lô, cặp sách đến hết bệnh viện. Đồ đạc ít ỏi nhưng chúng đủ nuôi sống JungKook. Sách vở là tài sản. Điều đó bà biết rõ hơn ai hết.
- Mẹ, con xin lỗi. Nhưng hôm qua con đã làm điều sai trái. Căn nhà đó, con không tự tin để ở lại...- JungKook cúi đầu cầm chặt lấy tay mẹ.
- Có chuyện gì sao? Chồng con đối xử tệ với con sao?- Bà vội vàng kéo tay cậu lại gần, vuốt lên miếng băng gạc trên má cậu mà tim bà như bị bóp nghẹn lại. Con trai vì bà mà chịu khổ cực rồi....
- Hôm qua con đã đánh anh ấy, xin lỗi mẹ. Nhưng dù mẹ có trách mắng thì con vẫn sẽ làm vậy thôi. Ít thì để anh ta tỉnh ra phần nào.... Mẹ à, con thương bà Kim. Vất vả nuôi anh ta lớn vậy mà anh ta lại sống lỗi thế này....- JungKook thở dài, kể hết chuyện hôm qua cho mẹ nghe. Tất nhiên có lược bỏ bớt vài phần dung tục.
- Đánh nhau sao? Hai đứa này... thật là. Dù xấu hay tốt thì Taehyung cũng là chồng con, con không nên rời bỏ chồng mình đi như thế... Phận làm dâu, con nên bao dung cho nó hơn. JungKook ah, ta biết là khó cho con khi chấp nhận một người đàn ông nhưng hãy cố gắng để cuộc sống vợ chồng dễ chịu hơn, con nên nhớ, con là vợ Taehyung, không phải làm mẹ nó. Còn ở với nhau, giận nhau là chuyện cơm bữa thôi con. Chữ nhẫn ta dạy con còn nhớ chứ?- Bà Jeon ôn nhu xoa đầu JungKook.
-Con đương nhiên nhớ... Con sẽ làm như lời mẹ dặn, nhưng chỉ khi anh ta biết sửa lỗi, nếu không đừng mong con quay về ngôi nhà đó. - JungKook gật đầu kiên định.
- Ta bó tay với con, thằng nhóc cứng đầu...- Bà Jeon bật cười, véo nhẹ má JungKook.
- Để con đi mua cháo cho mẹ... - JungKook nhăn mặt, vội nhìn đồng hồ, giờ này quá trưa rồi. Mẹ sẽ đói nên vội vàng xin phép chạy ra ngoài.
_____________
- Chủ tịch, JungKook đâu? Sao mình anh ở nhà vậy?.- Hoseok giật mình nhìn Taehyung mặt mũi bầm tím tứ tung, đầu tóc chổng ngược, mặc Pijama như trẻ con chạy xuống mở cửa.
- Đi bụi rồi, vào nhanh nấu cơm cho tôi.- Taehyung lườm Hoseok một cái làm Hoseok giật mình biết ý dứt con mắt ra khỏi người anh nhanh nhẹn đi vào nhà.
- Vâng...- Hoseok không dám nói nhiều, đi liền vào bếp nấu vài món ăn nhẹ cho Taehyung.
_____________
- Giám đốc, tôi có thắc mắc...- Hoseok lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng đến đáng sợ trong bàn ăn.
- Nói...- Taehyung vẫn cắm đầu vào ăn, không thèm ngẩng mặt nhìn Hoseok.
- Làm sao JungKook đi bụi vậy?- Hoseok.
- Yêu à? Hỏi cái khỉ gì liên quan vậy?- Taehyung giờ mới liếc mắt lên nhìn Hoseok.
- A, chủ tịch hiểu lầm tôi rồi, tại tôi với JungKook cũng là chỗ quen biết nên...-Hoseok gãi đầu tránh ánh mắt nghi ngờ từ Taehyung.
- Tối qua....- Taehyung ngập ngừng rồi kể mọi chuyện buổi chiều đến buổi tối hôm qua cho Hoseok nghe. Dù sao Hoseok đối với Taehyung cũng như một người bạn tâm giao duy nhất. Kể ra cũng nhẹ lòng phần nào.
- Chủ tịch nghĩ JungKook thật sự gọi mẹ anh đến à?- Hoseok thắc mắc.
- Ừm, chẳng người làm dâu nào có thể chịu đựng nổi khi người chồng mình quan hệ với đàn bà khác trước mặt mình cả. Dù chỉ là trên danh nghĩa.- Taehyung gật đầu.
- Tôi nghĩ JungKook khác. Cậu ấy đã từng chịu khổ sở, tủi nhục hơn thế này nhiều. Nếu làm như thế, tôi nghĩ cậu ấy sẽ chẳng sống được tới bây giờ.- Hoseok cười, nghĩ lại hôm đám cưới, Taehyung đến muộn JungKook còn ung dung ngồi cầm sách học bài coi chuyện cưới hỏi của mình như chuyện thiên hạ thì làm việc Taehyung ngoại tình làm sao ảnh hưởng đến cậu dược chứ?
- Vậy sao?- Taehyung ngừng ăn, chăm chú nghe Hoseok.- Có vẻ như chủ tịch ngoại giao nhiều với phụ nữ nên áp đặt suy nghĩ của họ lên người JungKook rồi. Cậu ta là con trai, nếu yêu anh thật lòng thì cậu ta đã phá nhà hay giết cả hai người rồi, cậu ấy có thể đánh anh trọng thương thế này thì việc gì phải nhờ tới phu nhân Kim chứ. Nếu không yêu thì cậu ấy đã mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. - Hoseok kiên quyết.
- Ựa, rắc rối thế...- Taehyung bới bới đống tóc trên đầu mặt nhăn lại.
- Nhà chủ tịch lắp camera mà. Anh nên tự xem. Tôi dọn dẹp đây.- Hoseok nói rồi thu dọn bát đĩa trên bàn rồi đi rửa.
______________
Taehyung sau một hồi replay hết mấy chục lần cuối cùng cũng nhận định rằng y nghĩ của mình là sai. JungKook không những đến sau mẹ anh mà còn giúp anh giấu đống quần áo phụ nữ dưới nhà. Cậu muốn giúp cho anh vậy mà anh lại nghi oan cho cậu rồi đánh cậu trước.
- Chủ tịch, rốt cuộc tôi đúng hay anh đúng? - Hoseok chống tay trước mặt Taehyung cười cười.
- Thôi được rồi, là anh giỏi... Anh đúng.- Taehyung chẹp miệng, xoa đầu Hoseok giống như một hình thức khen thưởng.
- Thế anh có định đưa JungKook về không?- Hoseok chớp chớp mắt thắc mắc.
- Có chân muốn về khắc tự về, mắc mớ gì đến tôi?- Taehyung đập bàn rồi đi lên tầng tiếp nối giấc nồng.
- Cứng đầu gặp ngoan cố... Hai con người này thật là...- Hoseok lắc đầu ngán ngẩm rồi đóng cửa đi về.
________________
Sáng hôm tiếp theo....
Taehyung hiện tại đang ngự trên chiếc ghế xoay của chủ tịch, chăm chú nghe bài phát biểu của các giám đốc và trưởng phòng phía dưới.
- Làm lại...- Taehyung cầm tài liệu thả lỏng các ngón tay để chúng rơi xuống đất, từng tờ giấy bật ra khỏi chốt bay tứ tung.
- Tôi đã cố gắng lắm rồi, tại sao kế hoạch phát triển của tôi lại không được phê duyệt chứ?.- Trưởng phòng Lee nhìn những tờ giấy vương trên đất đau như chính đứa con mình bị đẩy ngã. Liền bật dậy phản đối.
- Cố gắng? Đấy là chuyện của cô. Còn xét duyệt là chuyện của tôi. Cô xem lại chi phí đầu tư đi, nó gấp bốn lần chi phí phát triển. Tôi không thừa tiền để đầu tư vào kế hoạch không nổi 50% khả quan của cô. Về mà ngẫm lại, trong vòng 1 tuần nếu không có bản kế hoạch hoàn hảo thì đem đơn nghỉ việc lên đây...- Taehyung bóp nhẹ mi tâm, đáp nốt tờ giấy còn lại vào mặt Lee và đi về phòng làm việc.
___________
- Cô ta bị trù dập rồi, khổ thân...- Trong nhà vệ sinh vị trưởng phòng khác đang lăm le hộp phấn đốp lên mặt.
- Ừ, đúng rồi. Cứ dâng thân cho chủ tịch không phải sẽ xong sao? Cô ta rất đẹp mà, chủ tịch lại thích gái đẹp như thế.... Bảo sao không bị trù..- Cô nàng nhân viên bên cạnh chẹp chẹp đôi môi.
- Thôi kệ đi...- Cô trưởng phòng vừa tồi quét nốt tí son rồi xách tay cô nhân viên đi ra khỏi nhà vệ sinh.
_____________
- Nhất định phải thế mới bảo vệ được việc làm của mình sao?- Lee đứng trong nhà vệ sinh đã nghe toàn bộ câu chuyện mà hai người kia nói về mình. Cô kéo áo nhìn bộ ngực cỡ khủng của mình rồi túm lại ngồi xụp xuống đất khóc. Cô yêu Kim Taehyung đã lâu... Tư tưởng thuần hoá anh dần được hình thành trong tâm trí cô. Nhưng chẳng thể phát triển vì ngoài những công việc ra cô chưa bao giờ nói chuyện được với anh tử tế cả. Cô biết anh là dạng thiếu gia nhà giàu trăng hoa và không ít ong bướm vây quanh và anh cũng hưởng thụ không ít. Nhưng cô vẫn đem trao anh lòng dạ của mìn chỉ hi vọng anh có thể chấp nhận cô làm bạn gái, không phải bạn giường. Nhưng cô suy nghĩ của cô lệch lạc rồi, người ta nói anh chỉ cần hình dáng bên ngoài của cô chứ không cần trái tim cô. Được rồi, cô cho anh. Coi như là vật hi sinh vì tình yêu vậy.
Nghĩ xong, cô liền bấm máy nhắn tin hẹn Taehyung đến bar XOXO gặp mặt.
Au: Mèoo Aka Não Sữa
_____________
- JungKook..... Con???- Bà Jeon giật mình khi JungKook đem ba lô, cặp sách đến hết bệnh viện. Đồ đạc ít ỏi nhưng chúng đủ nuôi sống JungKook. Sách vở là tài sản. Điều đó bà biết rõ hơn ai hết.
- Mẹ, con xin lỗi. Nhưng hôm qua con đã làm điều sai trái. Căn nhà đó, con không tự tin để ở lại...- JungKook cúi đầu cầm chặt lấy tay mẹ.
- Có chuyện gì sao? Chồng con đối xử tệ với con sao?- Bà vội vàng kéo tay cậu lại gần, vuốt lên miếng băng gạc trên má cậu mà tim bà như bị bóp nghẹn lại. Con trai vì bà mà chịu khổ cực rồi....
- Hôm qua con đã đánh anh ấy, xin lỗi mẹ. Nhưng dù mẹ có trách mắng thì con vẫn sẽ làm vậy thôi. Ít thì để anh ta tỉnh ra phần nào.... Mẹ à, con thương bà Kim. Vất vả nuôi anh ta lớn vậy mà anh ta lại sống lỗi thế này....- JungKook thở dài, kể hết chuyện hôm qua cho mẹ nghe. Tất nhiên có lược bỏ bớt vài phần dung tục.
- Đánh nhau sao? Hai đứa này... thật là. Dù xấu hay tốt thì Taehyung cũng là chồng con, con không nên rời bỏ chồng mình đi như thế... Phận làm dâu, con nên bao dung cho nó hơn. JungKook ah, ta biết là khó cho con khi chấp nhận một người đàn ông nhưng hãy cố gắng để cuộc sống vợ chồng dễ chịu hơn, con nên nhớ, con là vợ Taehyung, không phải làm mẹ nó. Còn ở với nhau, giận nhau là chuyện cơm bữa thôi con. Chữ nhẫn ta dạy con còn nhớ chứ?- Bà Jeon ôn nhu xoa đầu JungKook.
-Con đương nhiên nhớ... Con sẽ làm như lời mẹ dặn, nhưng chỉ khi anh ta biết sửa lỗi, nếu không đừng mong con quay về ngôi nhà đó. - JungKook gật đầu kiên định.
- Ta bó tay với con, thằng nhóc cứng đầu...- Bà Jeon bật cười, véo nhẹ má JungKook.
- Để con đi mua cháo cho mẹ... - JungKook nhăn mặt, vội nhìn đồng hồ, giờ này quá trưa rồi. Mẹ sẽ đói nên vội vàng xin phép chạy ra ngoài.
_____________
- Chủ tịch, JungKook đâu? Sao mình anh ở nhà vậy?.- Hoseok giật mình nhìn Taehyung mặt mũi bầm tím tứ tung, đầu tóc chổng ngược, mặc Pijama như trẻ con chạy xuống mở cửa.
- Đi bụi rồi, vào nhanh nấu cơm cho tôi.- Taehyung lườm Hoseok một cái làm Hoseok giật mình biết ý dứt con mắt ra khỏi người anh nhanh nhẹn đi vào nhà.
- Vâng...- Hoseok không dám nói nhiều, đi liền vào bếp nấu vài món ăn nhẹ cho Taehyung.
_____________
- Giám đốc, tôi có thắc mắc...- Hoseok lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng đến đáng sợ trong bàn ăn.
- Nói...- Taehyung vẫn cắm đầu vào ăn, không thèm ngẩng mặt nhìn Hoseok.
- Làm sao JungKook đi bụi vậy?- Hoseok.
- Yêu à? Hỏi cái khỉ gì liên quan vậy?- Taehyung giờ mới liếc mắt lên nhìn Hoseok.
- A, chủ tịch hiểu lầm tôi rồi, tại tôi với JungKook cũng là chỗ quen biết nên...-Hoseok gãi đầu tránh ánh mắt nghi ngờ từ Taehyung.
- Tối qua....- Taehyung ngập ngừng rồi kể mọi chuyện buổi chiều đến buổi tối hôm qua cho Hoseok nghe. Dù sao Hoseok đối với Taehyung cũng như một người bạn tâm giao duy nhất. Kể ra cũng nhẹ lòng phần nào.
- Chủ tịch nghĩ JungKook thật sự gọi mẹ anh đến à?- Hoseok thắc mắc.
- Ừm, chẳng người làm dâu nào có thể chịu đựng nổi khi người chồng mình quan hệ với đàn bà khác trước mặt mình cả. Dù chỉ là trên danh nghĩa.- Taehyung gật đầu.
- Tôi nghĩ JungKook khác. Cậu ấy đã từng chịu khổ sở, tủi nhục hơn thế này nhiều. Nếu làm như thế, tôi nghĩ cậu ấy sẽ chẳng sống được tới bây giờ.- Hoseok cười, nghĩ lại hôm đám cưới, Taehyung đến muộn JungKook còn ung dung ngồi cầm sách học bài coi chuyện cưới hỏi của mình như chuyện thiên hạ thì làm việc Taehyung ngoại tình làm sao ảnh hưởng đến cậu dược chứ?
- Vậy sao?- Taehyung ngừng ăn, chăm chú nghe Hoseok.- Có vẻ như chủ tịch ngoại giao nhiều với phụ nữ nên áp đặt suy nghĩ của họ lên người JungKook rồi. Cậu ta là con trai, nếu yêu anh thật lòng thì cậu ta đã phá nhà hay giết cả hai người rồi, cậu ấy có thể đánh anh trọng thương thế này thì việc gì phải nhờ tới phu nhân Kim chứ. Nếu không yêu thì cậu ấy đã mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. - Hoseok kiên quyết.
- Ựa, rắc rối thế...- Taehyung bới bới đống tóc trên đầu mặt nhăn lại.
- Nhà chủ tịch lắp camera mà. Anh nên tự xem. Tôi dọn dẹp đây.- Hoseok nói rồi thu dọn bát đĩa trên bàn rồi đi rửa.
______________
Taehyung sau một hồi replay hết mấy chục lần cuối cùng cũng nhận định rằng y nghĩ của mình là sai. JungKook không những đến sau mẹ anh mà còn giúp anh giấu đống quần áo phụ nữ dưới nhà. Cậu muốn giúp cho anh vậy mà anh lại nghi oan cho cậu rồi đánh cậu trước.
- Chủ tịch, rốt cuộc tôi đúng hay anh đúng? - Hoseok chống tay trước mặt Taehyung cười cười.
- Thôi được rồi, là anh giỏi... Anh đúng.- Taehyung chẹp miệng, xoa đầu Hoseok giống như một hình thức khen thưởng.
- Thế anh có định đưa JungKook về không?- Hoseok chớp chớp mắt thắc mắc.
- Có chân muốn về khắc tự về, mắc mớ gì đến tôi?- Taehyung đập bàn rồi đi lên tầng tiếp nối giấc nồng.
- Cứng đầu gặp ngoan cố... Hai con người này thật là...- Hoseok lắc đầu ngán ngẩm rồi đóng cửa đi về.
________________
Sáng hôm tiếp theo....
Taehyung hiện tại đang ngự trên chiếc ghế xoay của chủ tịch, chăm chú nghe bài phát biểu của các giám đốc và trưởng phòng phía dưới.
- Làm lại...- Taehyung cầm tài liệu thả lỏng các ngón tay để chúng rơi xuống đất, từng tờ giấy bật ra khỏi chốt bay tứ tung.
- Tôi đã cố gắng lắm rồi, tại sao kế hoạch phát triển của tôi lại không được phê duyệt chứ?.- Trưởng phòng Lee nhìn những tờ giấy vương trên đất đau như chính đứa con mình bị đẩy ngã. Liền bật dậy phản đối.
- Cố gắng? Đấy là chuyện của cô. Còn xét duyệt là chuyện của tôi. Cô xem lại chi phí đầu tư đi, nó gấp bốn lần chi phí phát triển. Tôi không thừa tiền để đầu tư vào kế hoạch không nổi 50% khả quan của cô. Về mà ngẫm lại, trong vòng 1 tuần nếu không có bản kế hoạch hoàn hảo thì đem đơn nghỉ việc lên đây...- Taehyung bóp nhẹ mi tâm, đáp nốt tờ giấy còn lại vào mặt Lee và đi về phòng làm việc.
___________
- Cô ta bị trù dập rồi, khổ thân...- Trong nhà vệ sinh vị trưởng phòng khác đang lăm le hộp phấn đốp lên mặt.
- Ừ, đúng rồi. Cứ dâng thân cho chủ tịch không phải sẽ xong sao? Cô ta rất đẹp mà, chủ tịch lại thích gái đẹp như thế.... Bảo sao không bị trù..- Cô nàng nhân viên bên cạnh chẹp chẹp đôi môi.
- Thôi kệ đi...- Cô trưởng phòng vừa tồi quét nốt tí son rồi xách tay cô nhân viên đi ra khỏi nhà vệ sinh.
_____________
- Nhất định phải thế mới bảo vệ được việc làm của mình sao?- Lee đứng trong nhà vệ sinh đã nghe toàn bộ câu chuyện mà hai người kia nói về mình. Cô kéo áo nhìn bộ ngực cỡ khủng của mình rồi túm lại ngồi xụp xuống đất khóc. Cô yêu Kim Taehyung đã lâu... Tư tưởng thuần hoá anh dần được hình thành trong tâm trí cô. Nhưng chẳng thể phát triển vì ngoài những công việc ra cô chưa bao giờ nói chuyện được với anh tử tế cả. Cô biết anh là dạng thiếu gia nhà giàu trăng hoa và không ít ong bướm vây quanh và anh cũng hưởng thụ không ít. Nhưng cô vẫn đem trao anh lòng dạ của mìn chỉ hi vọng anh có thể chấp nhận cô làm bạn gái, không phải bạn giường. Nhưng cô suy nghĩ của cô lệch lạc rồi, người ta nói anh chỉ cần hình dáng bên ngoài của cô chứ không cần trái tim cô. Được rồi, cô cho anh. Coi như là vật hi sinh vì tình yêu vậy.
Nghĩ xong, cô liền bấm máy nhắn tin hẹn Taehyung đến bar XOXO gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.