Chương 23
Nhiều tác giả
28/11/2017
VƯỢT QUA CHƯỚNG NGẠI
Dù bạn vui vẻ, hạnh phúc với những người thân yêu... hay với những ai chỉ đồng hành với bạn trong chốc lát, thì không ai trong những người bạn này đến với bạn một cách tình cờ cả.
Mỗi người đều là một sứ giả được Chúa gửi đến, để cho bạn trí khôn ngoan, tình bạn, sự an ủi, hoặc thách thức mà bạn cần có như một cái chân đặc biệt cho chuyến đi tinh thần của bạn.
Traci Mullins
Thiên thần hay quỷ sứ?
Nếu tình bạn xây dựng trên một nền tảng tin cậy thì chúng ta phải yêu thương bạn chúng ta vì họ hơn là vì chúng ta.
Charlotte Bronte
Cái giây phút Jenny và tôi đến khu mua sắm, tôi biết là tôi không nên đi với bạn ấy trong chuyến đi mua sắm này.
"Mẹ mình nói mẹ nghĩ mình sẽ vui hơn khi cùng đi mua quà sinh nhật với cậu, vì thế mẹ mình cho mình thẻ tín dụng của mẹ và nói mình 'chi tiêu hợp lý,'" Jenny nói khi chúng tôi bước vào cửa hàng quần áo.
Tôi cố mỉm cười với lời nói của Jenny, nhưng tôi có thể nói là tôi đang ghen tỵ. Tôi có thể cảm thấy các cơ mặt của tôi cứng lại, tôi cố làm mặt vui khi tôi hình dung "chi tiêu hợp lý" nghĩa là gì.Cậu sẽ chỉ có thể mua ba bộ quần áo mới thay vì năm bộ,tôi nghĩ,và mỗi bộ sẽ đi kèm với giày và những phụ tùng khác.
Jenny và tôi là bạn thân của nhau từ hồi lớp Sáu. Qua bao năm tháng chúng tôi luôn làm mọi thứ cùng nhau - đi cắt tóc ngắn (mà chúng tôi ghét chết đi được) với nhau, cùng khám phá bọn con trai và cùng thở than chuyện trường lớp.
Đầu tiên tôi chẳng thấy chán nản gì dù gia đình của Jenny khá hơn nhà tôi rất nhiều. Thế nhưng giờ đây, khi đã lên trung học, tôi bắt đầu để ý đến những thứ Jenny có mà tôi không có - cái tủ váy áo quá chừng là đồ đẹp, chiếc xe hơi riêng, thẻ thành viên của câu lạc bộ thể dục. Có vẻ như danh sách về những thứ bạn ấy có có thể dài đến bất tận. Càng ngày tôi càng ghen tị với lối sống và những gì bạn ấy có.
Tôi không thể ngăn mình không so sánh chuyến đi mua sắm này với những buổi sinh nhật trong gia đình tôi. Chúng tôi không nghèo, nhưng với bốn đứa con trong gia đình có nghĩa là phải gói ghém chi tiêu, thậm chí còn dành tiền cho việc tổ chức sinh nhật. Gia đình chúng tôi đã vui vẻ bên nhau trong những dịp ấy, song bố mẹ tôi giới hạn chỉ hai mươi đô la cho quà cáp.
Tôi nhớ lại lần sinh nhật gần đây nhất. Trong gia đình tôi có truyền thống là đến lượt sinh nhật của ai thì người đó có quyền chọn món cho bữa ăn và được mời một người đặc biệt đến dự. Dĩ nhiên là tôi đã mời Jenny và đã chọn những món mình ưa thích cùng với một chiếc bánh kem sôcôla để tráng miệng. Bữa tiệc rất vui, nhưng không có gì giống như chuyện đi mua sắm thoải mái bằng thẻ tín dụng này.
Tôi bị đưa trở lại với món quà sinh nhật khi Jenny cầm lên một chiếc áo len chui đầu màu trắng và một chiếc váy đi kèm.
"Cậu thích nó không?" Bạn ấy hỏi.
"Thật tuyệt," tôi nói. Jenny gật đầu và tiếp tục ngắm nhìn trong khi tôi đi từ dãy đồ này đến dãy đồ kia, sờ vào những bộ đồ đẹp đẽ. "Mình sẽ thử bộ này," Jenny đi về phía phòng thử đồ. Sau vài phút, Jenny xuất hiện trở lại trong bộ váy mà bạn ấy vừa cho tôi xem. Cô ấy trông thật xinh đẹp.
Tôi thở dài. Một phần con người trong tôi muốn nói với bạn ấy rằng bạn ấy trông thật đẹp, phần con người còn lại lại níu giữ lấy những lời ấy trước khi chúng được thốt ra. Jenny có hình thể thật đẹp. Đôi khi tôi thấy nghi ngờ quyết định của mình trong việc chọn một người bạn thân quá xinh đẹp như vậy.Chúa ơi, sao con không phải là một người có bố mẹ giàu có và có ngoại hình xinh đẹp?
"Này Teresa, cậu nghĩ sao?" Câu hỏi này đã được Jenny hỏi tôi hơn một lần. "Cậu thích nó không?"
Bộ váy trông thật đẹp khi mặc vào người bạn ấy, nhưng cái tính nhỏ nhen ghen tỵ lại xuất hiện trong tôi. "Thật sự không đẹp lắm," tôi nói dối. "Mình nghĩ cậu nên mua bộ váy nào có nhiều màu sắc hơn."
"Cậu nghĩ thế ư?" Jenny hỏi, giọng ngờ vực. "Mình cũng không biết nữa."
"Tin mình đi. Bọn mình sẽ đi tìm bộ khác đẹp hơn," tôi vừa nói vừa đẩy bạn ấy trở lại phòng thử đồ. "Cậu không thể mua ngay thứ đồ cậu nhìn thấy đầu tiên." Tôi sẽ nói bất cứ lời nào để lôi Jenny ra khỏi cửa hiệu ấy và bộ váy ấy. Khi chúng tôi rời khỏi cửa hiệu, Jenny còn liếc nhìn bộ váy ấy một lần nữa.
Ra khỏi cửa hiệu chúng tôi tạt vào chỗ bán sữa chua đông lạnh. "Mình đãi cậu," Jenny vừa nói vừa rút ví ra. "Gia đình Taylors tối thứ Bảy rồi ra ngoài đi chơi đến khuya, thế là tớ có thêm vài đôla để để dành."
Tôi chẳng khi nào có thể cưỡng lại được món sữa chua sôcôla đông lạnh, thế là chúng tôi cầm lấy hai cốc sữa chua của mình và ra bàn ngồi. Trong lúc Jenny nói không biết bao nhiêu là chuyện trên trời dưới đất thì tôi lại ngồi nghĩ ngợi về những cảm giác lúc nãy của mình dành cho người bạn thân nhất. Những cảm giác ấy thật chẳng tốt chút nào.
Khi ngồi đó, tôi bắt đầu nhìn thấy Jenny trong một ánh sáng mới. Tôi thấy Jenny thật quyến rũ, không chỉ bởi dung nhan xinh đẹp của bạn mà hơn hết là vì lòng tốt của bạn ấy. Đãi tôi món sữa chua chưa là gì so với sự rộng rãi mà bạn dành cho tôi. Bạn luôn đưa tôi đến câu lạc bộ thể dục của bạn ấy bất cứ khi nào có dịp. Bạn còn để cho tôi lái xe hơi của bạn và còn cho tôi mượn quần áo nữa.
Tôi cũng nhận ra đây không phải là một chuyến mua sắm: Jenny chỉ có ý định mua một món quà mà thôi. Tôi đã để cho lòng ghen tỵ làm mờ mắt cho đến khi nó bóp méo cả hình ảnh tôi có về người bạn thân của mình. Với suy nghĩ ấy, sự ghen tỵ nhỏ nhen của tôi dường như đã giảm dần.
Sau khi ăn xong cốc sữa chua, chúng tôi tiếp tục đi sang cửa hàng quần áo kế tiếp. "Nhìn cái áo chui đầu màu đỏ này," Jenny nói khi chúng tôi đi ngang cửa kính của cửa hàng. "Nó sẽ rất tuyệt với cậu đấy Teresa, nó rất hợp với mái tóc sẫm màu của cậu. Cậu để dành tiền công trông trẻ ra sao rồi? Có lẽ chẳng mấy chốc cậu sẽ đủ tiền để mua những thứ thế này."
Cách đây vài phút có lẽ tất cả những gì tôi sẽ nghe thấy được là về việc tiết kiệm tiền trông trẻ của tôi. Tôi hẳn sẽ tức tối với việc tất cả những gì Jenny phải làm là hỏi xin bố mẹ tiền mua chiếc áo chui đầu ấy, và họ sẽ mua nó ngay cho bạn ấy. Nhưng lần này tôi nghe thấy được nhiều điều hơn thế. Tôi nghe thấy người bạn thân của tôi khen ngợi tôi và nói tôi trông dễ thương ra sao. Tôi nghe thấy giọng nói của cái người yêu thương và quan tâm đến tôi vì con người của tôi. Tôi cần phải bày tỏ những điều tương tự với người ấy.
"Cậu biết không Jen, mình đang nghĩ," tôi vừa nói vừa quàng tay bạn ấy và kéo bạn trở lại cửa hàng đầu tiên, "rằng cái váy và cái áo chui đầu màu trắng ấy rất đẹp với cậu."
TERESA CLEARY Đăng bởi: admin
Dù bạn vui vẻ, hạnh phúc với những người thân yêu... hay với những ai chỉ đồng hành với bạn trong chốc lát, thì không ai trong những người bạn này đến với bạn một cách tình cờ cả.
Mỗi người đều là một sứ giả được Chúa gửi đến, để cho bạn trí khôn ngoan, tình bạn, sự an ủi, hoặc thách thức mà bạn cần có như một cái chân đặc biệt cho chuyến đi tinh thần của bạn.
Traci Mullins
Thiên thần hay quỷ sứ?
Nếu tình bạn xây dựng trên một nền tảng tin cậy thì chúng ta phải yêu thương bạn chúng ta vì họ hơn là vì chúng ta.
Charlotte Bronte
Cái giây phút Jenny và tôi đến khu mua sắm, tôi biết là tôi không nên đi với bạn ấy trong chuyến đi mua sắm này.
"Mẹ mình nói mẹ nghĩ mình sẽ vui hơn khi cùng đi mua quà sinh nhật với cậu, vì thế mẹ mình cho mình thẻ tín dụng của mẹ và nói mình 'chi tiêu hợp lý,'" Jenny nói khi chúng tôi bước vào cửa hàng quần áo.
Tôi cố mỉm cười với lời nói của Jenny, nhưng tôi có thể nói là tôi đang ghen tỵ. Tôi có thể cảm thấy các cơ mặt của tôi cứng lại, tôi cố làm mặt vui khi tôi hình dung "chi tiêu hợp lý" nghĩa là gì.Cậu sẽ chỉ có thể mua ba bộ quần áo mới thay vì năm bộ,tôi nghĩ,và mỗi bộ sẽ đi kèm với giày và những phụ tùng khác.
Jenny và tôi là bạn thân của nhau từ hồi lớp Sáu. Qua bao năm tháng chúng tôi luôn làm mọi thứ cùng nhau - đi cắt tóc ngắn (mà chúng tôi ghét chết đi được) với nhau, cùng khám phá bọn con trai và cùng thở than chuyện trường lớp.
Đầu tiên tôi chẳng thấy chán nản gì dù gia đình của Jenny khá hơn nhà tôi rất nhiều. Thế nhưng giờ đây, khi đã lên trung học, tôi bắt đầu để ý đến những thứ Jenny có mà tôi không có - cái tủ váy áo quá chừng là đồ đẹp, chiếc xe hơi riêng, thẻ thành viên của câu lạc bộ thể dục. Có vẻ như danh sách về những thứ bạn ấy có có thể dài đến bất tận. Càng ngày tôi càng ghen tị với lối sống và những gì bạn ấy có.
Tôi không thể ngăn mình không so sánh chuyến đi mua sắm này với những buổi sinh nhật trong gia đình tôi. Chúng tôi không nghèo, nhưng với bốn đứa con trong gia đình có nghĩa là phải gói ghém chi tiêu, thậm chí còn dành tiền cho việc tổ chức sinh nhật. Gia đình chúng tôi đã vui vẻ bên nhau trong những dịp ấy, song bố mẹ tôi giới hạn chỉ hai mươi đô la cho quà cáp.
Tôi nhớ lại lần sinh nhật gần đây nhất. Trong gia đình tôi có truyền thống là đến lượt sinh nhật của ai thì người đó có quyền chọn món cho bữa ăn và được mời một người đặc biệt đến dự. Dĩ nhiên là tôi đã mời Jenny và đã chọn những món mình ưa thích cùng với một chiếc bánh kem sôcôla để tráng miệng. Bữa tiệc rất vui, nhưng không có gì giống như chuyện đi mua sắm thoải mái bằng thẻ tín dụng này.
Tôi bị đưa trở lại với món quà sinh nhật khi Jenny cầm lên một chiếc áo len chui đầu màu trắng và một chiếc váy đi kèm.
"Cậu thích nó không?" Bạn ấy hỏi.
"Thật tuyệt," tôi nói. Jenny gật đầu và tiếp tục ngắm nhìn trong khi tôi đi từ dãy đồ này đến dãy đồ kia, sờ vào những bộ đồ đẹp đẽ. "Mình sẽ thử bộ này," Jenny đi về phía phòng thử đồ. Sau vài phút, Jenny xuất hiện trở lại trong bộ váy mà bạn ấy vừa cho tôi xem. Cô ấy trông thật xinh đẹp.
Tôi thở dài. Một phần con người trong tôi muốn nói với bạn ấy rằng bạn ấy trông thật đẹp, phần con người còn lại lại níu giữ lấy những lời ấy trước khi chúng được thốt ra. Jenny có hình thể thật đẹp. Đôi khi tôi thấy nghi ngờ quyết định của mình trong việc chọn một người bạn thân quá xinh đẹp như vậy.Chúa ơi, sao con không phải là một người có bố mẹ giàu có và có ngoại hình xinh đẹp?
"Này Teresa, cậu nghĩ sao?" Câu hỏi này đã được Jenny hỏi tôi hơn một lần. "Cậu thích nó không?"
Bộ váy trông thật đẹp khi mặc vào người bạn ấy, nhưng cái tính nhỏ nhen ghen tỵ lại xuất hiện trong tôi. "Thật sự không đẹp lắm," tôi nói dối. "Mình nghĩ cậu nên mua bộ váy nào có nhiều màu sắc hơn."
"Cậu nghĩ thế ư?" Jenny hỏi, giọng ngờ vực. "Mình cũng không biết nữa."
"Tin mình đi. Bọn mình sẽ đi tìm bộ khác đẹp hơn," tôi vừa nói vừa đẩy bạn ấy trở lại phòng thử đồ. "Cậu không thể mua ngay thứ đồ cậu nhìn thấy đầu tiên." Tôi sẽ nói bất cứ lời nào để lôi Jenny ra khỏi cửa hiệu ấy và bộ váy ấy. Khi chúng tôi rời khỏi cửa hiệu, Jenny còn liếc nhìn bộ váy ấy một lần nữa.
Ra khỏi cửa hiệu chúng tôi tạt vào chỗ bán sữa chua đông lạnh. "Mình đãi cậu," Jenny vừa nói vừa rút ví ra. "Gia đình Taylors tối thứ Bảy rồi ra ngoài đi chơi đến khuya, thế là tớ có thêm vài đôla để để dành."
Tôi chẳng khi nào có thể cưỡng lại được món sữa chua sôcôla đông lạnh, thế là chúng tôi cầm lấy hai cốc sữa chua của mình và ra bàn ngồi. Trong lúc Jenny nói không biết bao nhiêu là chuyện trên trời dưới đất thì tôi lại ngồi nghĩ ngợi về những cảm giác lúc nãy của mình dành cho người bạn thân nhất. Những cảm giác ấy thật chẳng tốt chút nào.
Khi ngồi đó, tôi bắt đầu nhìn thấy Jenny trong một ánh sáng mới. Tôi thấy Jenny thật quyến rũ, không chỉ bởi dung nhan xinh đẹp của bạn mà hơn hết là vì lòng tốt của bạn ấy. Đãi tôi món sữa chua chưa là gì so với sự rộng rãi mà bạn dành cho tôi. Bạn luôn đưa tôi đến câu lạc bộ thể dục của bạn ấy bất cứ khi nào có dịp. Bạn còn để cho tôi lái xe hơi của bạn và còn cho tôi mượn quần áo nữa.
Tôi cũng nhận ra đây không phải là một chuyến mua sắm: Jenny chỉ có ý định mua một món quà mà thôi. Tôi đã để cho lòng ghen tỵ làm mờ mắt cho đến khi nó bóp méo cả hình ảnh tôi có về người bạn thân của mình. Với suy nghĩ ấy, sự ghen tỵ nhỏ nhen của tôi dường như đã giảm dần.
Sau khi ăn xong cốc sữa chua, chúng tôi tiếp tục đi sang cửa hàng quần áo kế tiếp. "Nhìn cái áo chui đầu màu đỏ này," Jenny nói khi chúng tôi đi ngang cửa kính của cửa hàng. "Nó sẽ rất tuyệt với cậu đấy Teresa, nó rất hợp với mái tóc sẫm màu của cậu. Cậu để dành tiền công trông trẻ ra sao rồi? Có lẽ chẳng mấy chốc cậu sẽ đủ tiền để mua những thứ thế này."
Cách đây vài phút có lẽ tất cả những gì tôi sẽ nghe thấy được là về việc tiết kiệm tiền trông trẻ của tôi. Tôi hẳn sẽ tức tối với việc tất cả những gì Jenny phải làm là hỏi xin bố mẹ tiền mua chiếc áo chui đầu ấy, và họ sẽ mua nó ngay cho bạn ấy. Nhưng lần này tôi nghe thấy được nhiều điều hơn thế. Tôi nghe thấy người bạn thân của tôi khen ngợi tôi và nói tôi trông dễ thương ra sao. Tôi nghe thấy giọng nói của cái người yêu thương và quan tâm đến tôi vì con người của tôi. Tôi cần phải bày tỏ những điều tương tự với người ấy.
"Cậu biết không Jen, mình đang nghĩ," tôi vừa nói vừa quàng tay bạn ấy và kéo bạn trở lại cửa hàng đầu tiên, "rằng cái váy và cái áo chui đầu màu trắng ấy rất đẹp với cậu."
TERESA CLEARY Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.