Chương 25
Nhiều tác giả
28/11/2017
Quyển sách tình bạn
Hạnh phúc không phải là vật dễ tìm, nhưng có một nơi bạn luôn luôn tìm thấy hạnh phúc, đó là nụ cười của một người bạn.
Allison Poler
Ngày 24 tháng Mười hai đến cùng với những bông tuyết nặng bám chặt lấy con đường. Các đường cao tốc bị chặn lại không cho xe chạy và chính quyền đưa ra những cảnh báo về giao thông suốt cả ngày hôm đó. Đêm buông xuống xóa tan đi ánh sáng của ngày.
Cứ để cho tuyết rơi, tôi nghĩ. Đó là đêm trước Giáng Sinh đầu tiên tôi không còn mẹ, và nỗi buồn của tôi khiến tôi không cầm được nước mắt dù đó là đêm Giáng Sinh. Và khung cảnh bên ngoài đã là cái cớ mà tôi có thể vin vào để không phải ra khỏi chốn ẩn náu nơi căn hộ nhỏ bé của tôi.
Điện thoại reo. Tôi lờ tịt nó và đi vào phòng ngủ để úp mặt vào cái gối bông mềm mại, hy vọng làm vơi đi nỗi buồn của riêng tôi, dù tôi biết chắc đấy là Rebecca, bạn tôi vừa gọi. Đã tám giờ rồi và lẽ ra tôi phải có mặt ở nhà cô ấy để dự tiệc tối.
Mình đã hành động đúng với Rebecca khi không có mặt ở đó,tôi thầm nghĩ.Làm sao mình có thể vui được khi mình cảm thấy tệ hại như thế này? Mình muốn được ở một mình.
Mắt tôi đỏ hoe và xót vì nước mắt không ngừng tuôn. Trái tim tôi trĩu nặng như tuyết đang rơi. Nỗi buồn đau của tôi chất ngất như những đụn tuyết.
Làm thế nào mình ngừng nhớ mẹ cho được?
Tôi hẳn đã thiếp đi, một lúc sau choàng tỉnh vì có ai đó nện rầm rầm vào cửa trước.
Tôi nhón chân đi đến cửa sổ và nhìn qua tấm lá sách đã bị đóng băng lạnh ngắt. Nhìn thấy xe của Rebecca đậu phía trước, tôi đi trở lại vào giường và kéo tấm chăn trùm kín đầu.
"Cooke ơi!" Cô ấy la lên. "Tớ biết cậu đang ở trong đó. Mở cửa cho tớ với!"
"Hãy để tớ một mình!" Tôi la lớn trả lời.
Tiếng ván sàn trong hành lang kêu kọt kẹt. Tôi nghe thấy tiếng giấy sột soạt khi cô ấy chuồi cái gì đó phía dưới cánh cửa.
"Chúc Giáng sinh vui vẻ," cô ấy gọi vọng vào.
Việc không ra mở cửa khiến tôi cảm thấy còn tệ hại hơn. Tôi đã không công bằng với người bạn thân của mình. Kể từ hồi còn học cấp hai chúng tôi đã dính chặt lấy nhau. Hầu hết mọi người đều lầm tưởng chúng tôi là chị em ruột thịt. Bố và chị gái của Rebecca đã mất trong một tai nạn xe hơi khi cô ấy mới có tám tuổi. Vì thế mẹ Rebecca phải đi làm để nuôi con, và Rebecca thường phải tự bảo vệ lấy mình. Cô ấy luôn đóng đô ở nhà tôi.
Thế nhưng nỗi buồn của tôi khiến tôi không muốn ra mở cửa.
Khi tôi biết chắc Rebecca đã đi khỏi, tôi phát hiện ra có một hộp vuông nhỏ được gói giản dị trong một tờ giấy óng vàng không có trang trí. Tôi mang cái hộp đến băng ghế cạnh cửa sổ, ngồi xuống và mở giấy gói ra: một cây bút mạ vàng và một quyển nhật ký. Khi tôi mở bìa trước ra, một cái đánh dấu trang sách rơi ra, trên có đề mấy dòng nhắn:
Bạn thân mến ơi,
Những dòng tớ viết sẽ không làm dịu được nỗi đau của cậu. Nhưng những dòng do chính cậu viết lại có thể làm được điều ấy.
Yêu cậu,
Rebecca
Tôi nhìn chăm chăm vào những trang giấy trắng, không muốn làm hỏng cái trắng tinh khôi bằng những dòng chữ trống rỗng. Một giọt nước mắt rơi xuống và trang giấy hút ngay lấy nó. Tôi viết tên tôi lên trang đầu và nhìn nó thật lâu.
Qua khóe mắt tôi bắt gặp có cái gì đó lay động trên cái bậu cửa sổ phía ngoài. Một con mèo ngồi rình, chờ chộp cho được một con chim sẻ sà xuống đất để tìm những thứ hạt tôi rải ra đó hồi sớm. Mỗi lần con mèo phóng ra chộp, con chim lại vút lên thật nhanh, và mấy phút sau lại quay lại để ăn nốt những hạt còn sót. Tôi là một họa sĩ bất tài, trước sự ngạc nhiên của chính mình, tôi đã vẽ phác được một vài bức tranh về con chim này khi nó bay lên rồi lại sà xuống. Kế đến tôi vẽ con mèo trong tư thế sẵn sàng tấn công con mồi.
Khi cuối cùng con mèo cũng bỏ cuộc và đi chỗ khác, tôi ngồi nghĩ ngợi về những bức tranh vẽ của mình.
Mình là con se sẻ hay là con mèo?Tôi tự hỏi. Tôi viết câu hỏi ấy bên cạnh mấy bức hình và gấp cuốn nhật ký lại.
Suốt những tháng kế tiếp những cảm xúc dữ dội của tôi đã tìm được chỗ trú giữa những trang nhật ký. Những giọt nước mắt nhỏ xuống trang giấy cũng nhiều như những từ được viết trong đó.
Những lời cầu nguyện đẫm lệ được viết ra và niềm tin lại được khơi dậy. Cơn bão lòng cứ dâng lên rồi lại rút đi khi mỗi hình ảnh và mỗi từ chạm vào những trang giấy.
Tôi là con se sẻ, đi tìm kiếm những câu trả lời và không biết đến sự đe dọa bị nỗi buồn nuốt chửng.
Khi trái tim nguôi đi nỗi buồn, tôi lại thêm hiểu hơn về tình bạn tuyệt vời giữa Rebecca và tôi. Quyển nhật ký này chính là một cách thể hiện tình cảm của cô ấy. Dù tôi có xua cô ấy đi vào một thời điểm tôi đối mặt với những khó khăn khi mất mẹ, cô ấy vẫn tìm cách giúp tôi bày tỏ nỗi buồn bằng cách trao cho tôi người bạn "thế vai" này.
Một tối nọ tôi nhấc ống nghe lên và quay số điện thoại của cô ấy.
"Hình như tuyết đang tan," tôi nói.
Mùa xuân đang đến rồi.
S. A. (SHAE) COOKE
Những vấn đề to lớn, những điều kỳ diệu nho nhỏ
Một người bạn đích thực lúc nào cũng đáng yêu cả cái tốt lẫn cái xấu.
Châm ngôn 17:17
Vị linh mục nói rằng tôi đang gặp "khủng hoảng tuổi trung niên". Riêng tôi, tôi nghĩ rằng đó chỉ là một chuỗi những vận rủi, nào là sự thay đổi đáng ngại về thu nhập, nào là sức khỏe của con trai tôi tiếp tục sa sút trong mười sáu tháng liên tiếp, những tấm hóa đơn thuốc có thể làm cả con trâu phải ngộp thở. Hội chứng "cái tổ rỗng"(1)bắt đầu thành hình chỉ mới cách đây vài tháng khi đứa con út của tôi sắp rời nhà đi học đại học, nơi nó học cách xa nhà hai ngàn tám trăm chín mươi sáu cây số. Ngày nào tôi cũng bị đau phía dưới thắt lưng do thiếu thể dục thể thao, lại thêm việc cự cãi với một bà ở Texas về cuốn sách mà chúng tôi đồng tác giả và suốt mùa đông tôi thực sự chỉ nhìn thấy mặt trời có hai mươi sáu tiếng đồng hồ khiến tôi càng thêm chán nản.
Người ta muốn gọi nó bằng bất kỳ từ nào cũng được - nào là khủng hoảng tuổi trung niên, trạng thái buồn bã giữa đông, những thay đổi bất chợt trong lối sống, buồn vu vơ, cáu bẳn tiền mãn kinh, những rối loạn cơ thể khi bắt đầu về già, hoặc đơn giản chỉ là cảm giác buồn chán ủ ê với việc đã làm bà mẹ đơn thân nuôi con sau suốt mười hai năm ròng. Dù có gọi là gì đi nữa thì thực tế vẫn là năm đó, từ cuối tháng Giêng cho đến giữa tháng Ba tôi không còn cảm thấy vui vẻ như thường lệ. Trong thời gian đó, bạn bè và gia đình tôi đều nhận thấy nỗi buồn lan khắp nhà tôi, xâm nhập vào trái tim tôi và ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi.
Có lúc tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là để chăm lo mấy việc cơ bản trong nhà: thức ăn, quần áo, và chỗ ngủ.Trong khoảng một tuần, trong những ngày buồn nhất, những việc dù nhỏ nhặt nhất cũng có thể làm tôi rơi lệ. Tôi cắn môi rất nhiều lần, cố nuốt nước mắt vào lòng.
Một ngày nọ sau buổi phỏng vấn xin việc, tôi ghé qua nhà cô bạn Sharoncủa tôi để uống một tách trà. Cô bạn biết có điều gì đó không ổn dù tôi không đi vào thực tế. Cô ôm lấy tôi, rót cho tôi tách trà thứ hai và cố làm cho tôi cười. Khi tôi từ giã ra về, Sharon để ý thấy một trong hai cái nút giữ lấy cái thắt lưng may kiểu phía sau lưng áo khoác đông của tôi đã bị sút mất, khiến cho chiếc thắt lưng lòng thòng rất buồn cười sau lưng tôi.
Vào lúc đó, trong cảm giác chán nản tột cùng của đời mình, tôi thật sự không hiểu bằng cách nào hay khi nào tôi có thể khâu lại cái nút ấy. Quá xấu hổ, tôi cảm thấy giọt nước mắt nóng ấm như muốn trào ra khóe mi khi tôi bước ra cửa.
Sharonvạch phần dưới áo khoác của tôi ra. "Nhìn này. Có một chiếc nút dự trữ được may bên trong đây này. Cởi áo khoác ra đi, mình sẽ khâu lại cho cậu ngay bây giờ."
Vào lúc đó tôi cảm nhận được tình yêu và sự thương mến của một người bạn rõ hơn bất cứ lúc nào trong đời. Dĩ nhiên là qua rất nhiều năm tháng, bạn bè của tôi luôn thật tuyệt vời đối với tôi. Nhưng cử chỉ này, khi mà tôi đang ở trong tình trạng buồn khổ đến thế, đến nỗi một chiếc nút bị sút mất cũng suýt đẩy tôi xuống vực thẳm thất vọng thì món quà thời gian Sharon dành cho tôi, sự chăm sóc và trực giác của cô ấy biết tôi không thể tìm đâu ra sức lực để tự mình khâu lại chiếc nút đó, có ý nghĩa với tôi hơn việc có ai đó đến cửa nhà tôi đem cho tôi một tấm ngân phiếu trúng thưởng.
Chiều hôm ấy, khi tôi về đến nhà, tôi thấy có một tấm thiếp chúc mừng trong hộp thư do cô bạn Kay gửi đến. Bên trong thiếp chỉ đề, "Tớ để trong đây một cái ôm với tên cậu trên đó." Suốt những tuần tiếp theo, mỗi lần tôi nhìn tấm thiếp tôi lại cảm thấy được tình yêu thương của bạn và lại lâng lâng sung sướng nhờ vào ánh sáng từ tình bạn của Kay.
Vài ngày sau, vào cái ngày có thể nói là đen tối nhất trong tất cả các ngày, một ngày mà tôi phải nghiêm túc xem xét việc năn nỉ bác sĩ cho một đơn thuốc Prozac(2), thì người đồng tác giả ở Texas của tôi, cái người mà tôi suốt ngày tranh cãi khi cùng thực hiện cuốn sách của chúng tôi, đã gửi đến cho tôi một "cái hộp ánh nắng." Những điều kỳ diệu nho nhỏ thể hiện tình yêu tràn ra khỏi hộp: nào sôcôla, những bông hoa tulip vải màu đỏ, những cây nến hình hoa hướng dương, gel tắm hương lily và gừng và ba hộp nước trái cây be bé.
Vào ngày hôm ấy trái tim tôi tan ra vì xúc động khi lần đầu tiên tôi để ý thấy mặt trời đang thật sự chiếu sáng. Tôi lấy một hộp nước trái cây và một cây nến ra đem đến bàn và ngồi vào chiếc ghế bập bênh màu vàng yêu thích của tôi dưới tiết trời ấm áp, nhâm nhi nước trái cây và duỗi dài người sảng khoái dưới ánh nắng rạng rỡ và trong điều kỳ diệu tuyệt vời của tình bạn.
Cái nút áo được khâu lại, tấm thiếp mang theo cái ôm, chiếc "hộp ánh nắng" đã đưa tôi ra khỏi những ngày đen tối ấy mà không cần một viên thuốc an thần nào.
Và trong tuần kế tiếp, khi tôi bắt đầu việc đi bộ nửa tiếng mỗi sáng, tôi nghĩ rất nhiều đến những người bạn của tôi và những món quà tình yêu của họ. Trước khi tôi biết được điều này, tôi hiểu ra một điều kỳ diệu nhất, sâu sắc nhất trong đời: Chúa đã thiết lập nên thế giới này, và cho dù những vấn đề của chúng tôi có lớn đến thế nào đi nữa thì cử chỉ tình yêu nhỏ nhất của một người bạn cũng có thể trở thành điều kỳ diệu lớn hơn mọi thứ trên đời.
PATRICIA LORENZ
1.Empty-nest syndrome: trạng thái buồn bã của một số cha mẹ khi con cái lớn lên và rời mái gia đình sống đời sống tự lập. (ND)
2.Một loại thuốc chống trầm cảm (ND) Đăng bởi: admin
Hạnh phúc không phải là vật dễ tìm, nhưng có một nơi bạn luôn luôn tìm thấy hạnh phúc, đó là nụ cười của một người bạn.
Allison Poler
Ngày 24 tháng Mười hai đến cùng với những bông tuyết nặng bám chặt lấy con đường. Các đường cao tốc bị chặn lại không cho xe chạy và chính quyền đưa ra những cảnh báo về giao thông suốt cả ngày hôm đó. Đêm buông xuống xóa tan đi ánh sáng của ngày.
Cứ để cho tuyết rơi, tôi nghĩ. Đó là đêm trước Giáng Sinh đầu tiên tôi không còn mẹ, và nỗi buồn của tôi khiến tôi không cầm được nước mắt dù đó là đêm Giáng Sinh. Và khung cảnh bên ngoài đã là cái cớ mà tôi có thể vin vào để không phải ra khỏi chốn ẩn náu nơi căn hộ nhỏ bé của tôi.
Điện thoại reo. Tôi lờ tịt nó và đi vào phòng ngủ để úp mặt vào cái gối bông mềm mại, hy vọng làm vơi đi nỗi buồn của riêng tôi, dù tôi biết chắc đấy là Rebecca, bạn tôi vừa gọi. Đã tám giờ rồi và lẽ ra tôi phải có mặt ở nhà cô ấy để dự tiệc tối.
Mình đã hành động đúng với Rebecca khi không có mặt ở đó,tôi thầm nghĩ.Làm sao mình có thể vui được khi mình cảm thấy tệ hại như thế này? Mình muốn được ở một mình.
Mắt tôi đỏ hoe và xót vì nước mắt không ngừng tuôn. Trái tim tôi trĩu nặng như tuyết đang rơi. Nỗi buồn đau của tôi chất ngất như những đụn tuyết.
Làm thế nào mình ngừng nhớ mẹ cho được?
Tôi hẳn đã thiếp đi, một lúc sau choàng tỉnh vì có ai đó nện rầm rầm vào cửa trước.
Tôi nhón chân đi đến cửa sổ và nhìn qua tấm lá sách đã bị đóng băng lạnh ngắt. Nhìn thấy xe của Rebecca đậu phía trước, tôi đi trở lại vào giường và kéo tấm chăn trùm kín đầu.
"Cooke ơi!" Cô ấy la lên. "Tớ biết cậu đang ở trong đó. Mở cửa cho tớ với!"
"Hãy để tớ một mình!" Tôi la lớn trả lời.
Tiếng ván sàn trong hành lang kêu kọt kẹt. Tôi nghe thấy tiếng giấy sột soạt khi cô ấy chuồi cái gì đó phía dưới cánh cửa.
"Chúc Giáng sinh vui vẻ," cô ấy gọi vọng vào.
Việc không ra mở cửa khiến tôi cảm thấy còn tệ hại hơn. Tôi đã không công bằng với người bạn thân của mình. Kể từ hồi còn học cấp hai chúng tôi đã dính chặt lấy nhau. Hầu hết mọi người đều lầm tưởng chúng tôi là chị em ruột thịt. Bố và chị gái của Rebecca đã mất trong một tai nạn xe hơi khi cô ấy mới có tám tuổi. Vì thế mẹ Rebecca phải đi làm để nuôi con, và Rebecca thường phải tự bảo vệ lấy mình. Cô ấy luôn đóng đô ở nhà tôi.
Thế nhưng nỗi buồn của tôi khiến tôi không muốn ra mở cửa.
Khi tôi biết chắc Rebecca đã đi khỏi, tôi phát hiện ra có một hộp vuông nhỏ được gói giản dị trong một tờ giấy óng vàng không có trang trí. Tôi mang cái hộp đến băng ghế cạnh cửa sổ, ngồi xuống và mở giấy gói ra: một cây bút mạ vàng và một quyển nhật ký. Khi tôi mở bìa trước ra, một cái đánh dấu trang sách rơi ra, trên có đề mấy dòng nhắn:
Bạn thân mến ơi,
Những dòng tớ viết sẽ không làm dịu được nỗi đau của cậu. Nhưng những dòng do chính cậu viết lại có thể làm được điều ấy.
Yêu cậu,
Rebecca
Tôi nhìn chăm chăm vào những trang giấy trắng, không muốn làm hỏng cái trắng tinh khôi bằng những dòng chữ trống rỗng. Một giọt nước mắt rơi xuống và trang giấy hút ngay lấy nó. Tôi viết tên tôi lên trang đầu và nhìn nó thật lâu.
Qua khóe mắt tôi bắt gặp có cái gì đó lay động trên cái bậu cửa sổ phía ngoài. Một con mèo ngồi rình, chờ chộp cho được một con chim sẻ sà xuống đất để tìm những thứ hạt tôi rải ra đó hồi sớm. Mỗi lần con mèo phóng ra chộp, con chim lại vút lên thật nhanh, và mấy phút sau lại quay lại để ăn nốt những hạt còn sót. Tôi là một họa sĩ bất tài, trước sự ngạc nhiên của chính mình, tôi đã vẽ phác được một vài bức tranh về con chim này khi nó bay lên rồi lại sà xuống. Kế đến tôi vẽ con mèo trong tư thế sẵn sàng tấn công con mồi.
Khi cuối cùng con mèo cũng bỏ cuộc và đi chỗ khác, tôi ngồi nghĩ ngợi về những bức tranh vẽ của mình.
Mình là con se sẻ hay là con mèo?Tôi tự hỏi. Tôi viết câu hỏi ấy bên cạnh mấy bức hình và gấp cuốn nhật ký lại.
Suốt những tháng kế tiếp những cảm xúc dữ dội của tôi đã tìm được chỗ trú giữa những trang nhật ký. Những giọt nước mắt nhỏ xuống trang giấy cũng nhiều như những từ được viết trong đó.
Những lời cầu nguyện đẫm lệ được viết ra và niềm tin lại được khơi dậy. Cơn bão lòng cứ dâng lên rồi lại rút đi khi mỗi hình ảnh và mỗi từ chạm vào những trang giấy.
Tôi là con se sẻ, đi tìm kiếm những câu trả lời và không biết đến sự đe dọa bị nỗi buồn nuốt chửng.
Khi trái tim nguôi đi nỗi buồn, tôi lại thêm hiểu hơn về tình bạn tuyệt vời giữa Rebecca và tôi. Quyển nhật ký này chính là một cách thể hiện tình cảm của cô ấy. Dù tôi có xua cô ấy đi vào một thời điểm tôi đối mặt với những khó khăn khi mất mẹ, cô ấy vẫn tìm cách giúp tôi bày tỏ nỗi buồn bằng cách trao cho tôi người bạn "thế vai" này.
Một tối nọ tôi nhấc ống nghe lên và quay số điện thoại của cô ấy.
"Hình như tuyết đang tan," tôi nói.
Mùa xuân đang đến rồi.
S. A. (SHAE) COOKE
Những vấn đề to lớn, những điều kỳ diệu nho nhỏ
Một người bạn đích thực lúc nào cũng đáng yêu cả cái tốt lẫn cái xấu.
Châm ngôn 17:17
Vị linh mục nói rằng tôi đang gặp "khủng hoảng tuổi trung niên". Riêng tôi, tôi nghĩ rằng đó chỉ là một chuỗi những vận rủi, nào là sự thay đổi đáng ngại về thu nhập, nào là sức khỏe của con trai tôi tiếp tục sa sút trong mười sáu tháng liên tiếp, những tấm hóa đơn thuốc có thể làm cả con trâu phải ngộp thở. Hội chứng "cái tổ rỗng"(1)bắt đầu thành hình chỉ mới cách đây vài tháng khi đứa con út của tôi sắp rời nhà đi học đại học, nơi nó học cách xa nhà hai ngàn tám trăm chín mươi sáu cây số. Ngày nào tôi cũng bị đau phía dưới thắt lưng do thiếu thể dục thể thao, lại thêm việc cự cãi với một bà ở Texas về cuốn sách mà chúng tôi đồng tác giả và suốt mùa đông tôi thực sự chỉ nhìn thấy mặt trời có hai mươi sáu tiếng đồng hồ khiến tôi càng thêm chán nản.
Người ta muốn gọi nó bằng bất kỳ từ nào cũng được - nào là khủng hoảng tuổi trung niên, trạng thái buồn bã giữa đông, những thay đổi bất chợt trong lối sống, buồn vu vơ, cáu bẳn tiền mãn kinh, những rối loạn cơ thể khi bắt đầu về già, hoặc đơn giản chỉ là cảm giác buồn chán ủ ê với việc đã làm bà mẹ đơn thân nuôi con sau suốt mười hai năm ròng. Dù có gọi là gì đi nữa thì thực tế vẫn là năm đó, từ cuối tháng Giêng cho đến giữa tháng Ba tôi không còn cảm thấy vui vẻ như thường lệ. Trong thời gian đó, bạn bè và gia đình tôi đều nhận thấy nỗi buồn lan khắp nhà tôi, xâm nhập vào trái tim tôi và ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi.
Có lúc tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là để chăm lo mấy việc cơ bản trong nhà: thức ăn, quần áo, và chỗ ngủ.Trong khoảng một tuần, trong những ngày buồn nhất, những việc dù nhỏ nhặt nhất cũng có thể làm tôi rơi lệ. Tôi cắn môi rất nhiều lần, cố nuốt nước mắt vào lòng.
Một ngày nọ sau buổi phỏng vấn xin việc, tôi ghé qua nhà cô bạn Sharoncủa tôi để uống một tách trà. Cô bạn biết có điều gì đó không ổn dù tôi không đi vào thực tế. Cô ôm lấy tôi, rót cho tôi tách trà thứ hai và cố làm cho tôi cười. Khi tôi từ giã ra về, Sharon để ý thấy một trong hai cái nút giữ lấy cái thắt lưng may kiểu phía sau lưng áo khoác đông của tôi đã bị sút mất, khiến cho chiếc thắt lưng lòng thòng rất buồn cười sau lưng tôi.
Vào lúc đó, trong cảm giác chán nản tột cùng của đời mình, tôi thật sự không hiểu bằng cách nào hay khi nào tôi có thể khâu lại cái nút ấy. Quá xấu hổ, tôi cảm thấy giọt nước mắt nóng ấm như muốn trào ra khóe mi khi tôi bước ra cửa.
Sharonvạch phần dưới áo khoác của tôi ra. "Nhìn này. Có một chiếc nút dự trữ được may bên trong đây này. Cởi áo khoác ra đi, mình sẽ khâu lại cho cậu ngay bây giờ."
Vào lúc đó tôi cảm nhận được tình yêu và sự thương mến của một người bạn rõ hơn bất cứ lúc nào trong đời. Dĩ nhiên là qua rất nhiều năm tháng, bạn bè của tôi luôn thật tuyệt vời đối với tôi. Nhưng cử chỉ này, khi mà tôi đang ở trong tình trạng buồn khổ đến thế, đến nỗi một chiếc nút bị sút mất cũng suýt đẩy tôi xuống vực thẳm thất vọng thì món quà thời gian Sharon dành cho tôi, sự chăm sóc và trực giác của cô ấy biết tôi không thể tìm đâu ra sức lực để tự mình khâu lại chiếc nút đó, có ý nghĩa với tôi hơn việc có ai đó đến cửa nhà tôi đem cho tôi một tấm ngân phiếu trúng thưởng.
Chiều hôm ấy, khi tôi về đến nhà, tôi thấy có một tấm thiếp chúc mừng trong hộp thư do cô bạn Kay gửi đến. Bên trong thiếp chỉ đề, "Tớ để trong đây một cái ôm với tên cậu trên đó." Suốt những tuần tiếp theo, mỗi lần tôi nhìn tấm thiếp tôi lại cảm thấy được tình yêu thương của bạn và lại lâng lâng sung sướng nhờ vào ánh sáng từ tình bạn của Kay.
Vài ngày sau, vào cái ngày có thể nói là đen tối nhất trong tất cả các ngày, một ngày mà tôi phải nghiêm túc xem xét việc năn nỉ bác sĩ cho một đơn thuốc Prozac(2), thì người đồng tác giả ở Texas của tôi, cái người mà tôi suốt ngày tranh cãi khi cùng thực hiện cuốn sách của chúng tôi, đã gửi đến cho tôi một "cái hộp ánh nắng." Những điều kỳ diệu nho nhỏ thể hiện tình yêu tràn ra khỏi hộp: nào sôcôla, những bông hoa tulip vải màu đỏ, những cây nến hình hoa hướng dương, gel tắm hương lily và gừng và ba hộp nước trái cây be bé.
Vào ngày hôm ấy trái tim tôi tan ra vì xúc động khi lần đầu tiên tôi để ý thấy mặt trời đang thật sự chiếu sáng. Tôi lấy một hộp nước trái cây và một cây nến ra đem đến bàn và ngồi vào chiếc ghế bập bênh màu vàng yêu thích của tôi dưới tiết trời ấm áp, nhâm nhi nước trái cây và duỗi dài người sảng khoái dưới ánh nắng rạng rỡ và trong điều kỳ diệu tuyệt vời của tình bạn.
Cái nút áo được khâu lại, tấm thiếp mang theo cái ôm, chiếc "hộp ánh nắng" đã đưa tôi ra khỏi những ngày đen tối ấy mà không cần một viên thuốc an thần nào.
Và trong tuần kế tiếp, khi tôi bắt đầu việc đi bộ nửa tiếng mỗi sáng, tôi nghĩ rất nhiều đến những người bạn của tôi và những món quà tình yêu của họ. Trước khi tôi biết được điều này, tôi hiểu ra một điều kỳ diệu nhất, sâu sắc nhất trong đời: Chúa đã thiết lập nên thế giới này, và cho dù những vấn đề của chúng tôi có lớn đến thế nào đi nữa thì cử chỉ tình yêu nhỏ nhất của một người bạn cũng có thể trở thành điều kỳ diệu lớn hơn mọi thứ trên đời.
PATRICIA LORENZ
1.Empty-nest syndrome: trạng thái buồn bã của một số cha mẹ khi con cái lớn lên và rời mái gia đình sống đời sống tự lập. (ND)
2.Một loại thuốc chống trầm cảm (ND) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.