Chương 7
Nhiều tác giả
28/11/2017
Một nửa niềm vui là đến đó
Một người bạn là một món quà mà bạn tặng cho chính mình.
Robert Louis Stevenson
Chưa bao giờ trong tâm tưởng chúng tôi nghĩ rằng mình sẽ làm điều gì đó thật kỳ quái. Dù lúc ấy đang là kỳ nghỉ hè, song hai đức lang quân của chúng tôi vẫn phải đi làm. Ấy thế nhưng, Annette, đang bụng mang dạ chửa sắp tới ngày sinh, và tôi, đầu gối đau nhức, vẫn quyết định đưa bọn trẻ hai nhà đi nghỉ mát. Với năm nhóc sàn sàn dưới bảy tuổi, chúng tôi biết chuyến đi của mình có phần nào hơi mạo hiểm.
Chúng tôi cẩn thận chất đồ lên chiếc xe tải nhỏ. Với cả đống túi ngủ, năm khẩu súng nước, thực phẩm ăn nhanh, và một bộ phim tình cảm mới nhất dành cho chị em phụ nữ, chúng tôi lên đường, trực chỉ về phía những ngọn núi. Chúng tôi nói chuyện vãn cho qua thì giờ, nhưng những đứa trẻ đã bắt đầu ngồi không yên.
"Nó đụng con!"
"Làm sao nó không đụng con được, chúng ta xếp lên xe như cá hộp thế này cơ mà."
"Chừng nào chúng ta mới đến đó?"
"Này," Annette nói bằng giọng điệu cô giáo, "Một nửa niềm vui là đến đó."
Vài tiếng sau, chúng tôi chạy vòng quanh ngọn núi và chẳng mấy chốc đã đến được bậu cửa ngôi nhà nghỉ mát trên núi của bố mẹ tôi ở Oakhaven.
"Ai giữ chìa khóa vậy?" Một trong mấy đứa trẻ hét toáng lên.
Chìa khóa! Ôi không!Trong lúc chất đồ lên xe, tôi đã để chiếc chìa khóa trên bàn bếp rồi. Tôi đã quên lửng nó. Lập tức tôi thầm cầu nguyện thật nhanh. Rồi khoác tay Annette, tôi thì thầm vào tai cô ấy, "Có phải cậu đã nói một nửa niềm vui là đến được đây không? Chúng ta chưa vào bên trong, còn chìa khóa thì đang ở nhà tớ, trên bàn bếp!".
Nhanh chóng biến tình cảnh trớ trêu của chúng tôi thành một trò chơi, Annette, bọn trẻ và tôi bắt đầu lay mọi cánh cửa chính và kiểm tra mọi cánh cửa sổ để tìm đường vào trong nhà.
"Nhìn này!" Annette la lên. "Cánh cửa sổ phòng bếp phía trên bồn rửa không có khóa an toàn. Janet, nếu cậu đỡ tớ lên, tớ có thể mở được cửa sổ và bò vào trong."
"Cậu có thể làm gì? Cậu đang có thai cơ mà!"
"Ừ, nhưng mà cậu không làm được đâu. Đầu gối của cậu đang đau cơ mà."
Trước khi tôi kịp suy nghĩ thì cả năm đứa trẻ đứng reo hò cổ động, nhìn Annette bò vào cửa sổ, còn tôi thì đang đỡ cô ấy. Khi bàn chân của Annette khuất khỏi tầm mắt, cô ấy la lên, "Mẹ ơi, nhớ là một nửa niềm vui là vào được đó nhé!"
Chúng tôi đã có một kỳ nghỉ tuyệt vời ở Oakhaven. Bọn trẻ cười đùa, đi bách bộ quanh vùng, và thậm chí còn học được cách huýt gió bằng trái sồi. Annette và tôi có thời gian trò chuyện với nhau như thời còn đi học, và một đêm, đợi đến khuya khi bọn trẻ đã lên giường, chúng tôi cuộn mình ngồi xem bộ phim tình cảm của chúng tôi.
Nhìn lại những ngày Annette và tôi dám liều mạng cùng bọn trẻ lóc nhóc lên núi chơi, cả hai đều mỉm cười. Đến bây giờ chúng tôi đã biết chắc chắn một điều rằng một nửa niềm vui của thời kỳ làm mẹ là chia sẻ nó với một người bạn.
JANET LYNN MITCHELL Đăng bởi: admin
Một người bạn là một món quà mà bạn tặng cho chính mình.
Robert Louis Stevenson
Chưa bao giờ trong tâm tưởng chúng tôi nghĩ rằng mình sẽ làm điều gì đó thật kỳ quái. Dù lúc ấy đang là kỳ nghỉ hè, song hai đức lang quân của chúng tôi vẫn phải đi làm. Ấy thế nhưng, Annette, đang bụng mang dạ chửa sắp tới ngày sinh, và tôi, đầu gối đau nhức, vẫn quyết định đưa bọn trẻ hai nhà đi nghỉ mát. Với năm nhóc sàn sàn dưới bảy tuổi, chúng tôi biết chuyến đi của mình có phần nào hơi mạo hiểm.
Chúng tôi cẩn thận chất đồ lên chiếc xe tải nhỏ. Với cả đống túi ngủ, năm khẩu súng nước, thực phẩm ăn nhanh, và một bộ phim tình cảm mới nhất dành cho chị em phụ nữ, chúng tôi lên đường, trực chỉ về phía những ngọn núi. Chúng tôi nói chuyện vãn cho qua thì giờ, nhưng những đứa trẻ đã bắt đầu ngồi không yên.
"Nó đụng con!"
"Làm sao nó không đụng con được, chúng ta xếp lên xe như cá hộp thế này cơ mà."
"Chừng nào chúng ta mới đến đó?"
"Này," Annette nói bằng giọng điệu cô giáo, "Một nửa niềm vui là đến đó."
Vài tiếng sau, chúng tôi chạy vòng quanh ngọn núi và chẳng mấy chốc đã đến được bậu cửa ngôi nhà nghỉ mát trên núi của bố mẹ tôi ở Oakhaven.
"Ai giữ chìa khóa vậy?" Một trong mấy đứa trẻ hét toáng lên.
Chìa khóa! Ôi không!Trong lúc chất đồ lên xe, tôi đã để chiếc chìa khóa trên bàn bếp rồi. Tôi đã quên lửng nó. Lập tức tôi thầm cầu nguyện thật nhanh. Rồi khoác tay Annette, tôi thì thầm vào tai cô ấy, "Có phải cậu đã nói một nửa niềm vui là đến được đây không? Chúng ta chưa vào bên trong, còn chìa khóa thì đang ở nhà tớ, trên bàn bếp!".
Nhanh chóng biến tình cảnh trớ trêu của chúng tôi thành một trò chơi, Annette, bọn trẻ và tôi bắt đầu lay mọi cánh cửa chính và kiểm tra mọi cánh cửa sổ để tìm đường vào trong nhà.
"Nhìn này!" Annette la lên. "Cánh cửa sổ phòng bếp phía trên bồn rửa không có khóa an toàn. Janet, nếu cậu đỡ tớ lên, tớ có thể mở được cửa sổ và bò vào trong."
"Cậu có thể làm gì? Cậu đang có thai cơ mà!"
"Ừ, nhưng mà cậu không làm được đâu. Đầu gối của cậu đang đau cơ mà."
Trước khi tôi kịp suy nghĩ thì cả năm đứa trẻ đứng reo hò cổ động, nhìn Annette bò vào cửa sổ, còn tôi thì đang đỡ cô ấy. Khi bàn chân của Annette khuất khỏi tầm mắt, cô ấy la lên, "Mẹ ơi, nhớ là một nửa niềm vui là vào được đó nhé!"
Chúng tôi đã có một kỳ nghỉ tuyệt vời ở Oakhaven. Bọn trẻ cười đùa, đi bách bộ quanh vùng, và thậm chí còn học được cách huýt gió bằng trái sồi. Annette và tôi có thời gian trò chuyện với nhau như thời còn đi học, và một đêm, đợi đến khuya khi bọn trẻ đã lên giường, chúng tôi cuộn mình ngồi xem bộ phim tình cảm của chúng tôi.
Nhìn lại những ngày Annette và tôi dám liều mạng cùng bọn trẻ lóc nhóc lên núi chơi, cả hai đều mỉm cười. Đến bây giờ chúng tôi đã biết chắc chắn một điều rằng một nửa niềm vui của thời kỳ làm mẹ là chia sẻ nó với một người bạn.
JANET LYNN MITCHELL Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.