Chương 100
Pưn Pưn Chan
06/08/2020
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu tôi
biến mất khỏi cuộc đời này, có phải anh thực sự sẽ rất buồn không? Kiếp này,
coi như tôi đã bỏ lỡ một người rồi...
Nghĩ vậy, chẳng hiểu sao tôi thấy thương anh nhiều lắm, trong tình yêu này, tôi đau như thế nào, thì anh cũng bị đau nhiều như thế. Chẳng ai hơn kém ai, tôi thấy mình ngu ngốc vì đã cố chấp. Tôi chủ động vươn đôi tay của mình ra, ôm chặt lấy tấm lưng to lớn của anh.
Giờ thì tôi cảm thấy an toàn rồi, vì người đàn ông này từ giờ sẽ trở thành tấm khiên bảo vệ tôi... tôi tin anh ấy.
- Em xin lỗi, vì đã cố chấp. Xin lỗi anh vì đã đối xử với anh thật tệ. Xin lỗi anh vì đã không bày tỏ lòng mình. Xin lỗi anh vì đã khiến anh hiểu lầm...
Anh thấy tôi chủ động nói những lời ngọt ngào như vậy thì sững cả người, trong đôi mắt anh, tôi nhìn rõ thấy hạnh phúc đang lan tỏa. Anh bất chợt ôm tôi thật chặt, vòng tay anh còn chặt hơn cả vòng tay của tôi nữa kìa.
- Không, tất cả là do lỗi của anh, đáng lẽ ra anh nên nhìn rõ sự thật sớm hơn. Nhưng mà... anh muốn nghe em nói yêu anh cơ... nói đi...
Trời đất! Trông bác sĩ thần kinh của tôi lần đầu tỏ ra nũng nịu và trẻ con này? thật khác hẳn với những gì mà tôi từng thấy. Tôi tự hỏi mình, đây có phải là anh không?
Tôi bật cười thành tiếng, anh thấy tôi như vậy liền không chịu mà làm mình làm mẩy.
- Uyển Hạnh, em đang nghĩ anh trẻ con đúng không? anh cũng là đàn ông, anh cũng có quyền được yêu thương mà... anh nói yêu em nhiều rồi, nhưng em đã nói yêu anh đâu? Em vẫn giữ lòng tự trọng cao lắm, thành ra, em chẳng yêu anh nhiều bằng anh yêu em.
Tôi ứ nhịn được cười trước sự ngây ngô và đáng yêu của anh nữa rồi. Con người ta yêu nhau cũng có lúc ngốc nghếch vì nhau đến như vậy sao? Thử tượng tượng xem bệnh nhân hay đồng nghiệp của anh mà thấy gương mặt này của anh thì thế nào nhỉ? Bình thường lúc anh làm việc, anh lạnh lùng và nghiêm túc lắm cơ... Hihi.
- Uyển Hạnh! Sao em cứ cười mãi thế, sao không nói gì?
Tôi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, bất giác, tôi buộc phải nói:
- Em yêu chú, được chưa?
Anh thấy tôi như vậy thì bày ra gương mặt cau có không hài lòng.
- Em lại không nghiêm túc rồi, anh rất ghét cái từ chú ấy nhé.
- Nhưng mà anh hơn em mười lăm tuổi mà? Gọi anh em em vẫn thấy không quen, thích tôi và chú cơ.
- Anh... cấm! Không cho phép em gọi thế, nghe già đi bao nhiêu luôn ấy.
- Ơ? nhưng mà anh vốn già mà? 35 tuổi rồi còn trẻ với ai nữa?
- Em!!!
Anh cắn môi nhìn tôi bất phục. Cảm giác như anh bây giờ là một đứa trẻ, còn tôi thì đang bắt nạt anh vậy. Lần đầu tiên tôi có cảm giác được bắt nạt anh đấy, ai bảo ngày trước anh toàn bắt nạt tôi không? Cuối cùng anh phải xuống nước nói:
- Em có biết, khi em gọi anh bằng chú, anh cứ cảm thấy sợ sợ ấy. Em mới hai mươi tuổi, còn trẻ, vẫn còn nhiều lựa chọn. Còn anh thì tận 35 tuổi rồi, anh sợ... Cũng may là anh trói buộc em bằng đứa con, quả là một lựa chọn đúng đắn. Giờ thì bớt sợ hơn rồi!
Trời đất! Lý lẽ của anh bác sĩ này thật buồn cười nha! Rõ ràng là đang ghen, đang tự ti, nhưng vẫn phải nhắc đến đứa con để răn đe tôi. Thật là người đàn ông có tính chiếm hữu cao, nhưng không sao... tôi thích!
Nhớ đến đứa con, tôi vội vàng sực tỉnh, nhìn anh bằng gương mặt nghiêm túc mà nói:
- Anh! Chuyện đứa con là thật hả anh?
Anh mỉm cười nhìn tôi, không nói luôn mà tự dưng trườn xuống, áp cả đầu vào bụng tôi mà nói:
- Ừ, con mình được hai tuần rồi đó. Anh sẽ chăm sóc nó thật tốt, bây giờ em phải theo chế độ dinh dưỡng của anh. Được 4 tuần, anh đưa em đi siêu âm nhé?
Tôi có chút chấn động khi nhìn thấy anh như thế này. Có một chút ngạc nhiên, một chút sợ.. vì tôi có cảm giác mình chưa đủ điều kiện để làm mẹ...
Như thấy được sự bất an trong tôi, anh ngóc đầu dậy rồi vỗ nhẹ vai tôi an ủi:
- Không sao đâu, có anh ở đây, anh là bác sĩ mà, anh hứa sẽ để cho con mình ra đời trong một môi trường lành mạnh và đầy đủ nhất.
Nghe câu này của anh mà tinh thần tôi phấn chấn lên hẳn, tự hỏi mình không biết chúng tôi có phải quá nhanh không? Rồi... tôi sợ gia đình anh không chấp nhận tôi. Một gia đình trâm anh tài phiệt như vậy, một con cóc ghẻ như tôi làm sao dám mơ ước.
- Vợ ngốc, đừng suy nghĩ vẩn vơ linh tinh rồi có hại cho sức khỏe nhé. Có điều gì nhất định phải nói cùng anh. Về phần gia đình anh, anh tự khắc lo được. Anh không như những người khác, anh từ bàn tay trắng đi lên, là anh tự lập nghiệp chứ không phải dựa vào gia đình. Thế nên quyết định của anh không ai ngăn cản được. Anh không như những thằng công tử bột khác mà nghe theo gia đình đâu vợ yêu ạ. Anh có chính kiến, có mắt nhìn và tự quyết định cuộc đời mình. Đến sự nghiệp của anh, anh còn không nghe theo gia đình mà quyết theo ý mình là vợ hiểu rồi đó. Thế nên an tâm nhé!
Tôi cắn môi, từ bao giờ người đàn ông này lại đọc được hết suy nghĩ của mình thế nhỉ? Tự dưng vừa thấy sợ lại vừa thấy sướng sướng sao sao ý. Hạnh phúc đến bất chợt nên con tim này vẫn chưa ăn đủ hết. Dù vẫn còn lo lắng về gia đình anh, nhưng có lẽ bây giờ, chỉ cần anh là đủ. Hơn nữa, anh còn ràng buộc tôi bởi một đứa con cơ mà. Tôi bỏ anh thế quái nào được?
- Mà, em vẫn chưa chịu tỏ tình với anh nhỉ?
- Hả?
- Em vẫn chưa nói câu đó đó.
Tôi nhíu mày nhìn anh, vẫn chưa hiểu ý của anh là gì.
- Là sao?
Thấy gương mặt thộn ra của tôi, anh bất giác thở dài.
- Cách đây năm phút, em nói em... yêu... gì gì ấy, em vẫn chưa nói xong mà.
Trời đất! Có phải tôi quá ngốc hay không mà không hiểu ý tứ trong lời nói của anh nhỉ? Hóa ra là người đàn ông của tôi vẫn mong muốn tôi nói yêu anh ấy, nhưng là anh ấy không muốn nhắc đến từ "chú" mà tôi vừa nói.
Tôi lại bật cười, đã lâu rồi tôi không được cười nhiều như thế.
- Này, nghiêm túc đi, anh muốn em nói thật mà?
Anh trưng bộ mặt ỉu xìu nhìn tôi, vừa thấy thương mà vừa thấy tội.
- Tôi yêu chú, tôi yêu chú rất nhiều, được chưa?
Tôi cố tình trêu anh thêm một chút nữa, thấy vui mà hihi.
- Đặng Uyển Hạnh, anh là trò đùa của em hả? không thấy anh vì em mà khổ sở quằn quại thế nào sao?
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa mà đành nói thật.
- Được rồi. Em yêu anh...
- Nói nhỏ quá, anh không nghe thấy.
Vừa nói, anh vừa cúi sát lại gần mặt tôi, dỏng tai lên để nghe cho rõ. Tôi biết anh nghe thấy, nhưng mà là cố tình muốn tôi lặp lại. Đã vậy thì...
- Tui ghét chú... tui hận chú...
- Đặng Uyển Hạnh!
Anh bất chợt hét to tên tôi, rồi phủ cả người lên người tôi.
- Em nhất định không chịu nói yêu anh cho ra hồn hả? Quá đáng!
- Ơ, thì em vừa nói rồi mà, tại anh không chịu nghe ấy chứ.
- Uyển Hạnh, em được lắm, tối nay anh sẽ chừng trị em, bắt em phải cầu xin nói yêu anh ngàn lần.
Thấy anh định động thủ, tôi sợ hãi ngăn lại:
- Em đang có thai, anh quên à? em đang có thai mà...
- Em lại quên anh là bác sĩ rồi! Bác sĩ bảo cưới, chống cự là bụng bự, nghe chưa?
Nghĩ vậy, chẳng hiểu sao tôi thấy thương anh nhiều lắm, trong tình yêu này, tôi đau như thế nào, thì anh cũng bị đau nhiều như thế. Chẳng ai hơn kém ai, tôi thấy mình ngu ngốc vì đã cố chấp. Tôi chủ động vươn đôi tay của mình ra, ôm chặt lấy tấm lưng to lớn của anh.
Giờ thì tôi cảm thấy an toàn rồi, vì người đàn ông này từ giờ sẽ trở thành tấm khiên bảo vệ tôi... tôi tin anh ấy.
- Em xin lỗi, vì đã cố chấp. Xin lỗi anh vì đã đối xử với anh thật tệ. Xin lỗi anh vì đã không bày tỏ lòng mình. Xin lỗi anh vì đã khiến anh hiểu lầm...
Anh thấy tôi chủ động nói những lời ngọt ngào như vậy thì sững cả người, trong đôi mắt anh, tôi nhìn rõ thấy hạnh phúc đang lan tỏa. Anh bất chợt ôm tôi thật chặt, vòng tay anh còn chặt hơn cả vòng tay của tôi nữa kìa.
- Không, tất cả là do lỗi của anh, đáng lẽ ra anh nên nhìn rõ sự thật sớm hơn. Nhưng mà... anh muốn nghe em nói yêu anh cơ... nói đi...
Trời đất! Trông bác sĩ thần kinh của tôi lần đầu tỏ ra nũng nịu và trẻ con này? thật khác hẳn với những gì mà tôi từng thấy. Tôi tự hỏi mình, đây có phải là anh không?
Tôi bật cười thành tiếng, anh thấy tôi như vậy liền không chịu mà làm mình làm mẩy.
- Uyển Hạnh, em đang nghĩ anh trẻ con đúng không? anh cũng là đàn ông, anh cũng có quyền được yêu thương mà... anh nói yêu em nhiều rồi, nhưng em đã nói yêu anh đâu? Em vẫn giữ lòng tự trọng cao lắm, thành ra, em chẳng yêu anh nhiều bằng anh yêu em.
Tôi ứ nhịn được cười trước sự ngây ngô và đáng yêu của anh nữa rồi. Con người ta yêu nhau cũng có lúc ngốc nghếch vì nhau đến như vậy sao? Thử tượng tượng xem bệnh nhân hay đồng nghiệp của anh mà thấy gương mặt này của anh thì thế nào nhỉ? Bình thường lúc anh làm việc, anh lạnh lùng và nghiêm túc lắm cơ... Hihi.
- Uyển Hạnh! Sao em cứ cười mãi thế, sao không nói gì?
Tôi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, bất giác, tôi buộc phải nói:
- Em yêu chú, được chưa?
Anh thấy tôi như vậy thì bày ra gương mặt cau có không hài lòng.
- Em lại không nghiêm túc rồi, anh rất ghét cái từ chú ấy nhé.
- Nhưng mà anh hơn em mười lăm tuổi mà? Gọi anh em em vẫn thấy không quen, thích tôi và chú cơ.
- Anh... cấm! Không cho phép em gọi thế, nghe già đi bao nhiêu luôn ấy.
- Ơ? nhưng mà anh vốn già mà? 35 tuổi rồi còn trẻ với ai nữa?
- Em!!!
Anh cắn môi nhìn tôi bất phục. Cảm giác như anh bây giờ là một đứa trẻ, còn tôi thì đang bắt nạt anh vậy. Lần đầu tiên tôi có cảm giác được bắt nạt anh đấy, ai bảo ngày trước anh toàn bắt nạt tôi không? Cuối cùng anh phải xuống nước nói:
- Em có biết, khi em gọi anh bằng chú, anh cứ cảm thấy sợ sợ ấy. Em mới hai mươi tuổi, còn trẻ, vẫn còn nhiều lựa chọn. Còn anh thì tận 35 tuổi rồi, anh sợ... Cũng may là anh trói buộc em bằng đứa con, quả là một lựa chọn đúng đắn. Giờ thì bớt sợ hơn rồi!
Trời đất! Lý lẽ của anh bác sĩ này thật buồn cười nha! Rõ ràng là đang ghen, đang tự ti, nhưng vẫn phải nhắc đến đứa con để răn đe tôi. Thật là người đàn ông có tính chiếm hữu cao, nhưng không sao... tôi thích!
Nhớ đến đứa con, tôi vội vàng sực tỉnh, nhìn anh bằng gương mặt nghiêm túc mà nói:
- Anh! Chuyện đứa con là thật hả anh?
Anh mỉm cười nhìn tôi, không nói luôn mà tự dưng trườn xuống, áp cả đầu vào bụng tôi mà nói:
- Ừ, con mình được hai tuần rồi đó. Anh sẽ chăm sóc nó thật tốt, bây giờ em phải theo chế độ dinh dưỡng của anh. Được 4 tuần, anh đưa em đi siêu âm nhé?
Tôi có chút chấn động khi nhìn thấy anh như thế này. Có một chút ngạc nhiên, một chút sợ.. vì tôi có cảm giác mình chưa đủ điều kiện để làm mẹ...
Như thấy được sự bất an trong tôi, anh ngóc đầu dậy rồi vỗ nhẹ vai tôi an ủi:
- Không sao đâu, có anh ở đây, anh là bác sĩ mà, anh hứa sẽ để cho con mình ra đời trong một môi trường lành mạnh và đầy đủ nhất.
Nghe câu này của anh mà tinh thần tôi phấn chấn lên hẳn, tự hỏi mình không biết chúng tôi có phải quá nhanh không? Rồi... tôi sợ gia đình anh không chấp nhận tôi. Một gia đình trâm anh tài phiệt như vậy, một con cóc ghẻ như tôi làm sao dám mơ ước.
- Vợ ngốc, đừng suy nghĩ vẩn vơ linh tinh rồi có hại cho sức khỏe nhé. Có điều gì nhất định phải nói cùng anh. Về phần gia đình anh, anh tự khắc lo được. Anh không như những người khác, anh từ bàn tay trắng đi lên, là anh tự lập nghiệp chứ không phải dựa vào gia đình. Thế nên quyết định của anh không ai ngăn cản được. Anh không như những thằng công tử bột khác mà nghe theo gia đình đâu vợ yêu ạ. Anh có chính kiến, có mắt nhìn và tự quyết định cuộc đời mình. Đến sự nghiệp của anh, anh còn không nghe theo gia đình mà quyết theo ý mình là vợ hiểu rồi đó. Thế nên an tâm nhé!
Tôi cắn môi, từ bao giờ người đàn ông này lại đọc được hết suy nghĩ của mình thế nhỉ? Tự dưng vừa thấy sợ lại vừa thấy sướng sướng sao sao ý. Hạnh phúc đến bất chợt nên con tim này vẫn chưa ăn đủ hết. Dù vẫn còn lo lắng về gia đình anh, nhưng có lẽ bây giờ, chỉ cần anh là đủ. Hơn nữa, anh còn ràng buộc tôi bởi một đứa con cơ mà. Tôi bỏ anh thế quái nào được?
- Mà, em vẫn chưa chịu tỏ tình với anh nhỉ?
- Hả?
- Em vẫn chưa nói câu đó đó.
Tôi nhíu mày nhìn anh, vẫn chưa hiểu ý của anh là gì.
- Là sao?
Thấy gương mặt thộn ra của tôi, anh bất giác thở dài.
- Cách đây năm phút, em nói em... yêu... gì gì ấy, em vẫn chưa nói xong mà.
Trời đất! Có phải tôi quá ngốc hay không mà không hiểu ý tứ trong lời nói của anh nhỉ? Hóa ra là người đàn ông của tôi vẫn mong muốn tôi nói yêu anh ấy, nhưng là anh ấy không muốn nhắc đến từ "chú" mà tôi vừa nói.
Tôi lại bật cười, đã lâu rồi tôi không được cười nhiều như thế.
- Này, nghiêm túc đi, anh muốn em nói thật mà?
Anh trưng bộ mặt ỉu xìu nhìn tôi, vừa thấy thương mà vừa thấy tội.
- Tôi yêu chú, tôi yêu chú rất nhiều, được chưa?
Tôi cố tình trêu anh thêm một chút nữa, thấy vui mà hihi.
- Đặng Uyển Hạnh, anh là trò đùa của em hả? không thấy anh vì em mà khổ sở quằn quại thế nào sao?
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa mà đành nói thật.
- Được rồi. Em yêu anh...
- Nói nhỏ quá, anh không nghe thấy.
Vừa nói, anh vừa cúi sát lại gần mặt tôi, dỏng tai lên để nghe cho rõ. Tôi biết anh nghe thấy, nhưng mà là cố tình muốn tôi lặp lại. Đã vậy thì...
- Tui ghét chú... tui hận chú...
- Đặng Uyển Hạnh!
Anh bất chợt hét to tên tôi, rồi phủ cả người lên người tôi.
- Em nhất định không chịu nói yêu anh cho ra hồn hả? Quá đáng!
- Ơ, thì em vừa nói rồi mà, tại anh không chịu nghe ấy chứ.
- Uyển Hạnh, em được lắm, tối nay anh sẽ chừng trị em, bắt em phải cầu xin nói yêu anh ngàn lần.
Thấy anh định động thủ, tôi sợ hãi ngăn lại:
- Em đang có thai, anh quên à? em đang có thai mà...
- Em lại quên anh là bác sĩ rồi! Bác sĩ bảo cưới, chống cự là bụng bự, nghe chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.