Bựa Nhân Sát Vách

Chương 104

Pưn Pưn Chan

06/08/2020

Anh vừa nói, anh vừa thực hiện thao tác cởi quần áo trên người mình. Dần dần, cơ thể đẹp đẽ tráng kiện bầy lộ trước mặt khiến hai má tôi nóng rực cả lên. Những đường mạch máu ngoằn nghèo nổi rõ trên cánh tay, làn da màu nâu sáng vừa nam tính lại sạch sẽ. Vùng cơ bụng nổi lên sáu khuôn múi rõ ràng, ng.ực lại tương đối to. Nhìn mà ghen tỵ thực sự, anh là bác sĩ, chắc phải tuân thủ theo chế độ dinh dưỡng và tập luyện gay gắt lắm đây, chẳng lười như tôi.

Anh tiện tay giúp tôi tháo bỏ đồ trên người, suốt cả quá trình, tôi cứ quay mặt đi còn anh thì nóng vội đánh bay vật cản trên cơ thể tôi.

- Đẹp thật đó, vợ yêu ạ!

Anh càng khen khiến người tôi nóng ran. Đôi bàn tay anh vươn ra, bao phủ lấy toàn bộ một bên n.gực của tôi nắn bóp. Hơi thở ấm nóng phả từ miệng anh như thiêu đốt da th.ịt của tôi. Trong phút giây kịch tính, anh lại thốt ra một câu đánh giá:

- Ng.ực nhiều mô tuyến căng chắc ko bị xệ, khi bị kích thích các mạch máu dãn ra ấm cả tay.

Đúng bản chất Phong bựa đây rồi. Tôi nhíu mày nhìn anh, giả bộ không hài lòng:

- Nói ngôn ngữ của người bình thường đi anh. Nghe cứ như đang miêu tả động vật có v.ú ý.

Anh nghe vậy thì bật cười, tiếp tục đưa tay bên kia nắn bóp hai bên ngực của tôi đến khi thỏa mãn mới tiến sát mặt lại gần tôi rồi phủ bờ môi ấm nóng lên nụ hoa nhạy cảm trên ng.ực tôi rồi cắn mút.

- Ưm...

Tôi bắt đầu không chịu nổi nữa, cứ mỗi lần anh chạm vào nó hay cố tình khiêu khích nó đều khiến tâm tư của tôi trở nên nh.ạy cảm...

Nghe tiếng tôi rên khe khẽ, anh càng làm hoạt động hôn và cắn ấy một cách mạnh bạo hơn. Hai tay tôi đặt lên đầu và cổ anh, cảm giác này thật lạ lẫm làm sao, nó khiến đầu óc của tôi trở nên trống rỗng và mơ màng.

Ngậm nó đến khi thỏa mãn anh mới chịu buông ra, để lại những giọt nước trong trẻo từ miệng phủ lên đầu hoa nh.ạy cảm.

- Nếu nói theo ngôn ngữ bình thường, thì anh sẽ nói rằng ng.ực của em giống như một chiếc bánh pudding, độ căng và độ đàn hổi giống hệt luôn á.

Anh khiến tôi xấu hổ, trong phút giây thăng hoa, tôi bất chợt hỏi anh:

- Tại sao... người ta khi làm ch.uyện đó lại hôn ng.ực chứ...

Anh thấy tôi hỏi ngô nghê như vậy thì bật cười rồi đưa tay xoa đầu tôi.

- Vợ ngốc, ở ng.ực tập trung nhiều dây thần kinh, khi anh hôn nó, não em sẽ tiết ra Oxytocin, khiến em bớt căng thẳng, hưng phấn và được giải tỏa cảm xúc.



Thôi thôi, tôi thua rồi, toàn thuật ngữ y học nghe chẳng hiểu gì cả. Tôi sợ anh bác sĩ của tôi quá rồi!

Ngón tay anh lướt xuống phía dưới rồi hoạt động điệu nghệ như đang lướt trên từng phím piano. Mật dịch tiết ra như ủng hộ hoạt động di chuyển của ngón tay anh, dần dần anh gia tăng tốc lực khiến tôi phải căng mình đón nhận khoái cảm dâng trào ấy...

- Ưm... a.... đừng...

Có lẽ, chỉ đợi đến khi tôi đạt tới đỉnh điểm của khoái cảm, anh liền lập tức trượt xuống, nối tiếp hành động tiếp theo, hôn lên cô bé nh.ạy cảm trước sự không phòng bị của tôi.

Khi nhận ra hành động ấy thì lưỡi của anh đã điêu luyện tiến vào thăm dò nó mất rồi...

- Phong... anh... anh làm gì vậy, mất vệ sinh...

Anh không nghe tôi nói, tiếp tục làm tiếp hành động càn quấy đó. Bởi vì đây là lần đầu chúng tôi "yêu" nhau thực sự, bởi vì khoái cảm, cũng bởi vì tôi yêu anh, thế nên tôi chỉ biết cắn môi để mặc anh đang hoạt động ở nơi đó.

Phía dưới truyền đến một trận ngứa ngáy kinh khủng, hai chân tôi co quắp lại rồi không chịu được mà ngân ra những tiếng rên khe khẽ...

- Phong... ưm... Phong...

Khoái cảm nối tiếp khoái cảm, điều ấy khiến tôi không chịu được nữa mà bấu chặt lấy ga giường, thật sự... cảm giác ấy lạ lẫm quá. Lần đầu tiên tôi và anh làm chuyện đó trong tỉnh táo, trong tình yêu dạt dào. Vậy nên nhất thời tôi không đón nhận được nó mà thở một cách dồn dập...

- Phong... anh... xấu quá!

Đầu tôi cứ liên tục chuyển đến cảnh tôi đang nằm giữa bãi biển, sóng đánh dạt dào vào người tôi. Khoái cảm cho tôi một cảm giác lâng lâng khó tả. Dù đây không phải là lần đầu, nhưng tôi thực sự tôi vẫn chưa thể quen với nó.

Anh ngồi dậy, rồi bò đến chỗ tôi, phủ cả cơ thể to lớn lên người tôi. Cảm nhận được đôi mắt của anh đang nhìn tôi chằm chằm, tôi khẽ xấu hổ mà quay đi nơi khác, đồng thời, bờ môi ướt át vì hôn chỗ đó cứ đập vào mắt tôi khiến tôi xấu hổ như muốn chui xuống một cái lỗ.

- Uyển Hạnh, cho anh biết, em có cảm thấy sung sướng và hạnh phúc không?

Kỳ quá! Tại sao lại hỏi tôi một cách thẳng thắn như vậy chứ... Tôi ngậm miệng không trả lời.

- Không trả lời thì cũng không sao, nhưng gật đầu hoặc lắc để cho anh biết được không? Vì khi em đạt tới khoái cảm, não em sẽ tiết ra Oxytocin, Hoocmon của sự chung thuỷ và hạnh phúc. Anh chỉ muốn biết thôi mà...

Tôi biết thừa là anh biết tôi có cảm giác như nào. Nhưng là anh cố tình hỏi tôi đấy mà... người đàn ông của tôi thật bỉ ổi!

Thấy tôi cắn môi hờn dỗi nhìn anh, anh chỉ bật cười, bàn tay trườn xuống dưới rồi vỗ nhẹ vào m.ông tôi một cái.



- Anh vào nhé!

Bỗng dưng, chỉ một câu của anh như vậy đã khiến tôi sợ hãi vô cùng. Tôi lập tức vươn cánh tay ra quàng vào cổ anh.

- Sợ à?

Tôi ái ngại gật đầu.

- Anh sẽ nhẹ nhàng hết mức có thể mà... đừng lo lắng... vợ yêu bé bỏng của anh!

Mắt tôi rưng rưng ngấn nước, không hiểu sao khi tới thời khắc chuẩn bị làm chuyện đó với người mình thương. Tôi lại trở nên yếu đuối và muốn được che chở vô cùng. Anh vỗ vào lưng tôi nhẹ nhàng như an ủi, đôi môi anh dán vào môi tôi, chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để tôi thấy an ủi. Nụ hôn của anh lần nào cũng khiến tôi say mê như vậy, sự ngọt ngào ấy luôn khiến tôi không thể thoát khỏi được sự quyến rũ toát ra từ anh.

Cự vật thừa dịp đưa sát lại gần, rồi đâm sâu thẳng vào người tôi. Tôi nhăn mặt vì đau, lần nào cũng đau như vậy, từng ngón tay tôi khảm sâu vào lớp da thịt của anh.

- Phong... ưm... đau...

- Anh xin lỗi, cố gắng chịu đựng nhé. Anh yêu em nhiều lắm, yêu em bằng tất cả những gì mà anh có.

Lời nói của anh giống như một dòng nước nóng ấm chảy vào trái tim tôi, xoa dịu và hàn gắn những vết thương mà tôi tưởng như sẽ không bao giờ có thể lành. Giờ phút này, tôi hạnh phúc khi có anh, hạnh phúc vì chúng tôi cuối cùng đã về chung một nhà...

- Em cũng yêu anh, rất nhiều...

Từng tiếng thúc mạnh mẽ vang lên khắp không gian, nhưng tôi không còn đau nữa mà dần dần chuyển sang sung sướng. Nỗi đau thực sự đã tan biết mất rồi, giờ đây trong tôi chỉ còn lại khoái cảm đang dạt dào lấp đầy cơ thể mình...

- Gọi tên anh nào, Uyển Hạnh.

- Vũ Đình Phong... em yêu anh...

Hông anh di chuyển một cách nhịp nhàng theo tiết tấu. Đôi môi anh cắn vào tai tôi, thả nhẽ những nụ hôn nóng ấm.

- Anh yêu em, nhiều hơn em yêu anh đấy.

Cuối cùng, anh gửi gắm vào tận sâu trong cơ thể tôi những tinh hoa thuần túy của đàn ông. Cứ như vậy đến đêm, anh làm rất nhiều lần, mỗi lần rất lâu. Cả một đêm triền miên như vậy khiến tôi kiệt sức mà ngất đi từ lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bựa Nhân Sát Vách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook