Bựa Nhân Sát Vách

Chương 106

Pưn Pưn Chan

09/08/2020

Vì cái Thu cũng khá thân thiện nên tôi kể một lèo về điều mình đang nghĩ, ai ngờ cái Thu bảo:

- Ui giào ơi. Chị Hạnh là vợ của bác sĩ thì còn lo gì nữa? Hơn nữa, cậu chủ nhà mình còn giỏi giang kiếm được rất nhiều tiền, chị nghỉ học luôn cũng được. Em mà có được ông chồng như chị á, em khỏi đi làm, về ăn bám chồng.

Nghe Thu nói vậy, tôi nhíu mày không hài lòng:

- Linh tinh, sao mà nhờ chồng mãi được. Không giỏi bằng chồng thì cũng phải nuôi được bản thân chứ, không người đời nó khinh nó ghét cho à?

- Ui, sao chị quan tâm đến việc người ta nghĩ gì thế, quan trọng là bản thân cảm thấy hạnh phúc là được chị ạ. Mình nên quan tâm đến những người thân của mình, chứ sao lại quan tâm đến cảm xúc của những kẻ xa lạ như thế? rồi họ có cho chị được cái gì đâu?

Thu thao thao bất tuyệt về lý lẽ trường đời. Tôi đăm chiêu lắng nghe cũng gật đầu tán đồng, ngoài mặt là vậy nhưng tôi vẫn có cái suy nghĩ không thể ở nhà để anh nuôi mãi được. Làm lụng nhiều quen rồi nên thành ra lúc rảnh rỗi lại sinh ra buồn chán. Rồi tôi sẽ tìm cách để kiếm ra tiền, có lẽ tôi chịu khổ quen rồi nên ở sướng tôi không chịu được.

Cuộc trò chuyện bắt đầu đổi đề tài, cái Thu hơn tôi ba tuổi, đáng lẽ tôi phải gọi nó bằng chị nhưng nó nhất quyết không nhận. Cứ bảo thế là không nên, ai lại xưng chị với chủ, nó cứ khách sáo quá nên thành ra tôi chẳng năn nỉ được nó. Thu đã ra trường, con bé từ quê lên thành phố như tôi, vì cùng chung hoàn cảnh nên tôi dễ nói chuyện hơn. Tốt nghiệp xong thì nó đi xin làm và được anh nhận vào. Lúc lên phòng, tôi còn bảo nó ngủ cùng mình nhưng nó không chịu.

Sau khi thức dậy, cái Thu lại đảm nhiệm công việc của một "bảo mẫu", nó dẫn tôi xuống phòng đọc sách và xem phim thư giãn, đến tầm bốn giờ chiều, Thu bảo Phong đặt lịch cho tôi đi chăm sóc da ở một Spa người quen của anh Phong.



Nghe đến cái từ Spa tôi cảm thấy lạ lẫm kinh khủng, cả đời tôi còn chưa biết cái Spa là gì, nghe bảo ở nơi đó đắt đỏ lắm, ngày trước tôi xem trên tivi còn thấy mấy người đi spa ra bị hỏng da này nọ cơ mà. Thấy vậy, tôi lắc đầu nguây nguậy bảo:

- Thôi thôi, chị không đi đâu, vừa tốn tiền lại vừa hỏng da á.

- Chị hâm à, chồng chị giàu, tiền tiêu cả đời không hết chị phải tiêu giúp cho cậu chủ chứ. Với lại, Spa này không phải mấy cái Spa của mấy chị hot girl trên mạng đâu chị, chủ Spa này là một bác sĩ da liễu, bạn của cậu chủ đó chị. Uy tín lắm á, chị mà không đi, lát nữa về cậu chủ giận đó.

Tôi nuốt nước bọt, cái anh này, sự chăm sóc vồn vã của anh như vậy khiến tôi vừa ngại ngùng lại vừa hạnh phúc. Hai má tôi hồng lên khi nghĩ về anh, định bụng gọi điện hỏi thăm anh làm có mệt không nhưng nhìn lên đồng hồ đã là bốn giờ, chắc anh đang khám, cái Thu bảo năm giờ là anh hết giờ làm việc nên sẽ về nhà nên tôi chẳng gọi điện nữa.

Mà hình như, từ khi chúng tôi nói yêu nhau, tôi sinh ra cảm giác sợ và yêu anh hơn. Thấy tôi cười ngây ngốc, cái Thu lại kéo tôi đi ra ngoài, ở ngoài có một chiếc xe màu đen đã đợi sẵn. Tôi chưa từng thấy cái xe này, cái Thu hiểu chuyện lại bảo anh vừa mua thêm một cái xe nữa để tiện cho tôi đi lại, còn thuê hẳn cả tài xế riêng.

Đến spa, tôi lại bị quay như chong chóng, bao nhiêu kỹ thuật viên đè tôi ra rồi là triệt lông xong chăm sóc da mặt.

Eo! Tôi đúng là con nhà quê mới lên thành phố, quê mùa thực sự. Lúc mấy chị kỹ thuật viên cầm máy triệt lông cho tôi mà tôi cứ sợ đau như trong phim nên cứ hét toáng lên đòi về khiến mấy chị cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi. Mãi về sau cái Thu vào nói ngọt nhạt tôi mới chịu, cơ mà không đau như tôi nghĩ mà thoải mái dễ chịu vô cùng. Ở spa người ta còn bật nhạc thiền khiến tôi được thư giãn. Lần đầu tiên biết Spa là như thế nào, bảo sao người ta cứ thích đốt tiền vào đây thôi.

Triệt lông xong, các chị lại quay tôi như chong chóng, bắt tôi chăm sóc da mặt. Tôi nhìn đồng hồ đã năm giờ chiều đành bảo cái Thu đi về để tôi còn nấu cơm cho anh. Ai ngờ cái Thu nghe xong quát tôi xong đè tôi xuống giường để các chị kỹ thuật viên đắp mặt nạ rồi chiếu ánh sáng này nọ. Nó từ đầu đến cuối đều ở cạnh tôi nói rằng ở nhà đã có giúp việc, từ giờ tôi chỉ cần hưởng thụ thôi chứ không cần động móng tay móng chân vào việc gì cả. Thư giãn xong nhìn đồng hồ cũng là 6 rưỡi chiều, bụng tối réo lên vì đói, may là cái Thu đưa tôi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bựa Nhân Sát Vách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook