Bựa Nhân Sát Vách

Chương 114

Pưn Pưn Chan

09/08/2020

Tôi cùng anh đi đến điểm hẹn như anh đã dự tính. Tự dưng lúc gần đến nơi, trong lòng tôi vừa có chút bồn chồn lại vừa lo lắng. Tôi không biết giao tiếp với người lạ, tôi sợ mình sẽ làm gì đó sai sót làm ảnh hưởng đến hợp đồng làm ăn của anh. Anh dễ dàng nhìn ra sự lo lắng trên gương mặt tôi, anh nắm lấy bàn tay của tôi, hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi.

- Đừng lo lắng, nói chuyện công việc vậy thôi chứ anh và cậu ấy chơi rất thân với nhau. Vợ của cậu ấy anh cũng đã từng gặp gỡ, cô ấy thoải mái, trong sáng, giống như em vậy.

Tôi nhìn anh mỉm cười gượng, lời nói của anh khiến tôi giảm bớt căng thẳng nhưng mà...

Tôi thấy có chút tự ti, cơ bản tôi sinh ra trong một gia đình ở nông thôn, cuộc sống của tôi khác hẳn với những người sinh ra trong nhung lụa. Tôi sợ mình quê... sợ mình không biết nói gì để rồi khiến anh mất mặt. Trong lòng tôi đầy ắp những suy nghĩ ngổn ngang, tôi hồi hộp và căng thẳng lắm, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra cuộc nói chuyện này rồi tự chuẩn bị những câu đối đáp lịch sự. Thời gian trôi nhanh quá, chẳng mấy chốc chiếc xe của anh đã dừng lại tại một nhà hàng năm sao sang trọng. Anh giúp tôi tháo dây an toàn cho tôi, anh nhét cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng vào tay tôi.

- Thẻ của anh, em cầm lấy rồi tiêu cái gì thì tiêu nhé.

Nhìn tấm thẻ lấp lánh trong tay, tôi vội vàng từ chối đưa lại cho anh.

- Thôi... không cần đâu, em có tiêu cái gì đâu.

Thấy tôi như vậy, anh bật cười rồi búng tay vào trán tôi một cái.

- Ngốc, anh đã bảo rồi mà, tiền của anh thì cũng là của em, lát nữa vào kia em cần dùng đấy.

Vừa nói anh vừa chỉ vào cái nhà hàng đối diện. Tôi bỗng hiểu ra hàm ý của anh khi đưa thẻ ngân hàng cho tôi là gì. Tôi... đúng là ngốc thật! Nhưng mà cầm tiền của anh tôi vẫn thấy không quen, cứ thấy ngại ngại sao ấy. Như nhìn ra tâm trạng của tôi, anh lại tiếp tục nói:

- Đừng như thế, làm vậy chỉ khiến anh có cảm giác em đang coi anh như người lạ đấy. Chúng mình đã thống nhất với nhau rồi đúng không em? Anh làm ra tiền ngoài để lo cho cuộc sống thì cũng muốn người anh yêu được hạnh phúc. Thế nên em đừng ngại ngùng gì cả, hiểu không vợ yêu?

Anh vừa nói vừa đặt một nụ hôn lên má tôi. Trong lòng tôi hạnh phúc lắm, dù không quen nhận tiền của anh nhưng vẫn phải mỉm cười với anh để anh vừa lòng. Nghĩ đến cuộc trò chuyện sắp tới, tự dưng tôi sinh ra căng thẳng. Mỉm cười với anh là vậy chứ trong lòng tôi sao thấy nôn nao quá, lòng bàn tay cũng vì suy nghĩ rối rắm trong đầu mà ướt nhẹp mồ hôi.

Anh giúp tôi mở cửa xe rồi đỡ tôi xuống. Sau đó cả hai chúng tôi đều bước vào nhà hàng, anh nắm tay tôi như một sự an ủi, vừa đi mà tôi thấy căng thẳng kinh khủng, tim đập nhanh. Chúng tôi được nhân viên nhà hàng chỉ dẫn đến một phòng ăn Vip.



Bước vào phòng ăn, đập vào mắt tôi là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô ấy sở hữu một nét đẹp hồn nhiên lém lỉnh, trông cô ấy chỉ chạc tuổi thôi mà thôi. Vừa thấy tôi cô ấy liền nở một nụ cười thân thiện khiến tôi bối rối cười lại. Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, đường nét trên gương mặt của người đàn ông ấy thật sự khiến cho những người con gái khác không thể rời mắt. Dĩ nhiên, đó là nhận xét khách quan của tôi, còn trong lòng tôi Vũ Đình Phong vẫn là đẹp trai nhất. Nhưng không thể phủ nhận, cặp đôi này giống như là trời sinh , tuy có trái ngược nhau một chút, cô gái thì sở hữu vẻ tinh nghịch, người đàn ông thì sở hữu nét trưởng thành. Nhưng khi ở gần nhau lại tỏ ra sức hút khiến người khác không khỏi rời mắt.

Cánh tay cô ấy vẫn đang cuốn lấy cánh tay của người đàn ông kia, dáng vẻ của người đàn ông ấy như thể rất mạnh mẽ khiến cho người con gái khác dựa vào.

- Đã lâu không gặp, Hà Vy, Trọng Hoàng!

Anh là người mở lời trước, anh vừa nói xong cũng là lúc tôi lịch sự chào hai người.

- Em chào anh chị ạ.

Trọng Hoàng, Hà Vy đều gật đầu nhìn tôi và anh. Hoàng có đưa mắt nhìn tôi một lúc như đánh giá, ánh nhìn của anh ấy khiến tự nhiên khiến cho tôi có cảm giác gần gũi chứ không phải ánh nhìn dò xét. Ngay sau đó, Hoàng quay qua nhìn Đình Phong.

- Đây là vợ sắp cưới của cậu à?

- Trông xinh thế, anh đúng là có mắt nhìn nha!

Hà Vy vừa khen vừa mỉm cười nhìn tôi, khi chị ấy cười có để lộ má lúm đồng tiền trông yêu hết sức. Tự dưng tôi bỗng thấy thoải mái hơn nhiều. Chị ấy thân thiện quá, không hề giống như tôi tưởng tượng một chút nào. Hôm qua nghe anh Đình Phong nói tôi cũng nắm bắt một chút thông tin về hai người này. Hai người đều giàu, gia đình môn đăng hộ đối nhưng trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể đến bên nhau. Cách ăn mặc của chị rất đơn giản nhưng lại toát ra vẻ thanh thuần tao nhã hút mắt người đối diện.

Được khen, má tôi hồng rực cả lên, anh kéo tay tôi ngồi xuống cạnh anh, chúng tôi ngồi vị trí đối diện hai người họ. Tôi gật đầu cảm ơn hai người họ:

- Em cảm ơn anh chị ạ.

Nhân viên bắt đầu bưng từng món ăn ra, bày kín cả mặt bàn. Đình Phong cùng Trọng Hoàng nói chuyện công việc với nhau, tôi ở bên cạnh nghe mà cái hiểu được cái không hiểu được. Ngoài ra, chị Hà Vy cứ thỉnh thoảng lại nhìn trộm tôi, bị tôi phát hiện chị lại cười tủm tỉm rồi cúi mặt xuống dùng cơm. Trời! Sao tồn tại một người con gái đáng yêu vậy nhỉ? Tôi cũng muốn chủ động làm quen chị lắm nhưng chẳng hiểu sao cứ thấy ngại ngại sao đấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bựa Nhân Sát Vách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook