Chương 133
Pưn Pưn Chan
20/08/2020
Nam Trung nghe vậy thì gào lên trong uất hận:
- Anh thì biết cái quái gì chứ? Không phải Mỹ Hạnh vì anh nên mới như vậy sao? Anh nghĩ anh tốt đẹp lắm à? Tại sao anh lại được công nhận? Anh bỏ cả gia đình để đi sang nước ngoài, đó không phải là bất hiếu sao? Tại sao mọi người vẫn cứ công nhận? Còn nữa, trong quá khứ anh đã qua lại với rất nhiều cô gái, anh vốn là kẻ không ra gì, vậy tại sao lại có được tất cả?
- VŨ NAM TRUNG! Bình tĩnh lại đi, đừng có quẫn quá nên nói cùn. Chú không phải là tôi, chú không bao giờ hiểu được. Ai cũng có con đường và sự lựa chọn của riêng mình. Mỗi người chỉ được sống một lần, nếu bố mẹ tôi thương tôi thật sự sẽ ủng hộ con đường của tôi. Với lại bây giờ tôi cũng có thể ngẩng cao đầu với họ rằng thu nhập tôi kiếm được không kém gì họ. Làm nghề gì cũng được, miễn là không cướp giật của ai là được, không phải như vậy là đúng sao? Tôi đơn giản chỉ không muốn sống trong sự chi phối của người khác, tôi không muốn bị nhiễm tư tưởng của người khác, chỉ đơn giản vậy thôi. Tôi nghĩ rằng người không thoát khỏi cái kén của mình mới là kẻ hèn nhát, yếu đuối. Quá khứ thì ai cũng có cả, sai lầm thì ai cũng mắc phải, bởi vì tôi là con người! Nhưng không nghĩa là hiện tại tôi sống không tốt, chú đừng có dùng cái tư tưởng cực đoan cùng cảm xúc tiêu cực của mình để phán xét tôi. Con người sướng khổ hay không là ở suy nghĩ, tôi mong rằng chú hãy vứt bỏ cái suy nghĩ đó của mình để tiến về phía trước. Hãy nhìn vào sự thật là: CMH không hề yêu chú. Con đường phía trước còn rộng mở, tại sao chú không tìm cho mình một con đường mới?
Gương mặt thầy Trung giàn giụa nước mắt, giống như là, những lời nói đanh thép của anh Phong đã chạm tới trái tim tổn thương của thầy. Thầy Trung không thể nói gì được nữa mà chỉ cắn chặt môi rồi gục đầu xuống. Những giọt nước mắt của thầy không ngừng rơi xuống đất. Nhưng những người ở đây đều phải thừa nhận một điều, Vũ Đình Phong là người có chínha kiến, mạnh mẽ, dám làm dám chịu và không bị chi phối bất kể một ai. Tự dưng cảm thấy tự hào vì anh quá đi!
Cao Mỹ Hạnh nãy giờ chỉ biết khóc lóc, bây giờ lại lê gối sang bên thầy Trung nói:
- Em xin lỗi anh Trung, em mong anh cho em một cơ hội được không anh? Em sai rồi, đứa con... đứa con em không hề cố ý đâu! Em chưa bao giờ muốn mình mất con. Anh cho em một cơ hội rồi mình làm lại được không anh?
Vũ Đình Phong thấy CMH như vậy thì thở dài rồi chậm rãi nói:
- Cô buông tha cho chú ấy đi, cô không thấy con người cô bốc ra mùi thối rữa đến như nào rồi sao? Đứa con là của Vũ Nam Trung nhưng cô lại dùng nó để làm công cụ tiêu khiển cho mình. Cô đến nhà tôi nói với mẹ tôi rằng đó là con của tôi, bắt tôi chịu trách nhiệm. Từ đầu cô đâu coi nó là con? Cô chỉ dùng nó để phục vụ mục đích của bản thân mình. Cô không xứng đáng với thiên chức làm mẹ, cô cũng không xứng đáng với tình yêu của chú ấy. Giờ đây, cô chỉ sống để gánh chịu hậu quả với tất cả những gì mình đã gây ra. Nhớ kỹ lời tôi, cả đời này, rồi cô sẽ không bao giờ tìm thấy người yêu mình như Vũ Nam Trung nữa! Một người vì cô nhiều như vậy mà cô lại làm tổn thương chú ấy, cô biến chú ấy thành một con rối để cô điều khiển. Cuộc sống của cô tràn đầy dối trá, ngay cả con người cô cũng vậy. Cô chỉ chơi và tiếp xúc với người khác rồi biến họ thành công cụ của mình. Thật tiếc, tôi không thích ai chi phối mình như thế.
Thầy Trung không phản bác lại anh Phong nữa, thầy chỉ biết cúi mặt xuống khóc mà không dám nhìn ai. Vũ Đình Phong thấy như vậy liền ra hiệu cho một vài tên vệ sĩ:
- Đưa chú ấy đi đi, chú ấy cần bình tĩnh lại sau tất cả mọi chuyện.
- Vâng.
Những tên vệ sĩ đồng thanh nói rồi đưa Vũ Nam Trung đi nơi khác, Cao Mỹ Hạnh thấy như vậy liền gào lên trong nước mắt:
- Không! Không! Anh đừng đi, em xin lỗi, em biết anh yêu em nhiều mà, anh không thể bỏ em được... anh Trung... Không!
Cao Mỹ Hạnh vừa gào lên thì bị hai tên vệ sĩ giữ chặt cơ thể lại, mặc cô ta đang hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi sức lực của hai tên vệ sĩ kia.
Vũ Đình Phong lắc đầu nói:
- Ngay cả lúc này, tôi vẫn không nhìn ra một sự ăn năn và hối lỗi trong tâm hồn cô. Cô chỉ đang sợ khi mất đi cái phao cứu sinh cuối cùng. Rốt cuộc thì, Vũ Nam Trung cũng đã nhận ra mình chỉ là lựa chọn cuối cùng cho cô. Khi cô mất hết tất cả, cô tin rằng cái thai của mình sẽ cứu vớt cuộc đời cô, cũng chính cái thai là sự ràng buộc giữa cô và Nam Trung. CMH, nếu bản thân không thể sám hối tận trong tâm, thì cô mãi mãi bị mắc kẹt trong địa ngục.
Cao Mỹ Hạnh giống như người điên, cô ta mặc kệ mình đang bị kìm cặp mà liên tục giãy lên, nước mắt không ngừng rơi ra giàn giụa trên gương mặt mình. Tôi nhìn thấy đôi mắt trắng giã của cô ta, cô ta liên tục lắc cái đầu mình.
- Không... Không... anh Trung... tôi không thể mất anh ấy... tôi không thể!
Dù tôi bị cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại, nhưng thấy một màn này, tôi không khỏi dâng lên xót thương...
Vũ Đình Phong nói đúng, nhưng tôi cảm thấy rằng, lúc này đây, cô ta như phát hiện ra điều gì đó... nhưng nó đã quá muộn màng rồi!
- Bây giờ mới phát hiện ra thì có muộn quá không? Tôi là anh họ của nó, ít nhiều cũng biết tính cách của nó. Nó mất đi đứa con rồi, không còn gì có thể ràng buộc con tim nó nữa, trách nhiệm giữa nó và cô cũng chấm dứt rồi. Nó đủ thông minh để nhận ra đâu là đường lui cho mình. Cô nghĩ rằng hết lần này đến lần khác lợi dụng nó thì nó vẫn còn yêu và chờ cô sao? Thứ gì luôn ở cạnh mình, mình sẽ luôn không trân trọng, mất đi rồi mới biết nó là quý giá. Trong thâm tâm cô ắt hẳn luôn nghĩ rằng, Vũ Nam Trung sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, vì chú ấy thương cô, và vì cô đã mang thai con của chú ấy. Nhưng con người ai cũng có giới hạn cả. Bây giờ chắc hẳn cô đang giằng xé, cô đang sợ hậu quả của mình sau những chuyện này, cô dám bày mưu dù biết hậu quả của nó vì nghĩ rằng dù có thế nào thì Trung cũng sẽ là cái lá chắn cho mình. Mất đi rồi cô lại thấy sợ hãi, cô không lường trước phải không? Rồi còn nữa, cái thứ tình cảm đang bị che mù bởi sự ghen ghét và đố kỵ trong trái tim của cô. Giờ đây, cô đã thấy rõ tình cảm của mình chưa? Nhưng sau tất cả, tôi nghĩ rằng, cô chỉ yêu bản thân mình thôi...
- Anh thì biết cái quái gì chứ? Không phải Mỹ Hạnh vì anh nên mới như vậy sao? Anh nghĩ anh tốt đẹp lắm à? Tại sao anh lại được công nhận? Anh bỏ cả gia đình để đi sang nước ngoài, đó không phải là bất hiếu sao? Tại sao mọi người vẫn cứ công nhận? Còn nữa, trong quá khứ anh đã qua lại với rất nhiều cô gái, anh vốn là kẻ không ra gì, vậy tại sao lại có được tất cả?
- VŨ NAM TRUNG! Bình tĩnh lại đi, đừng có quẫn quá nên nói cùn. Chú không phải là tôi, chú không bao giờ hiểu được. Ai cũng có con đường và sự lựa chọn của riêng mình. Mỗi người chỉ được sống một lần, nếu bố mẹ tôi thương tôi thật sự sẽ ủng hộ con đường của tôi. Với lại bây giờ tôi cũng có thể ngẩng cao đầu với họ rằng thu nhập tôi kiếm được không kém gì họ. Làm nghề gì cũng được, miễn là không cướp giật của ai là được, không phải như vậy là đúng sao? Tôi đơn giản chỉ không muốn sống trong sự chi phối của người khác, tôi không muốn bị nhiễm tư tưởng của người khác, chỉ đơn giản vậy thôi. Tôi nghĩ rằng người không thoát khỏi cái kén của mình mới là kẻ hèn nhát, yếu đuối. Quá khứ thì ai cũng có cả, sai lầm thì ai cũng mắc phải, bởi vì tôi là con người! Nhưng không nghĩa là hiện tại tôi sống không tốt, chú đừng có dùng cái tư tưởng cực đoan cùng cảm xúc tiêu cực của mình để phán xét tôi. Con người sướng khổ hay không là ở suy nghĩ, tôi mong rằng chú hãy vứt bỏ cái suy nghĩ đó của mình để tiến về phía trước. Hãy nhìn vào sự thật là: CMH không hề yêu chú. Con đường phía trước còn rộng mở, tại sao chú không tìm cho mình một con đường mới?
Gương mặt thầy Trung giàn giụa nước mắt, giống như là, những lời nói đanh thép của anh Phong đã chạm tới trái tim tổn thương của thầy. Thầy Trung không thể nói gì được nữa mà chỉ cắn chặt môi rồi gục đầu xuống. Những giọt nước mắt của thầy không ngừng rơi xuống đất. Nhưng những người ở đây đều phải thừa nhận một điều, Vũ Đình Phong là người có chínha kiến, mạnh mẽ, dám làm dám chịu và không bị chi phối bất kể một ai. Tự dưng cảm thấy tự hào vì anh quá đi!
Cao Mỹ Hạnh nãy giờ chỉ biết khóc lóc, bây giờ lại lê gối sang bên thầy Trung nói:
- Em xin lỗi anh Trung, em mong anh cho em một cơ hội được không anh? Em sai rồi, đứa con... đứa con em không hề cố ý đâu! Em chưa bao giờ muốn mình mất con. Anh cho em một cơ hội rồi mình làm lại được không anh?
Vũ Đình Phong thấy CMH như vậy thì thở dài rồi chậm rãi nói:
- Cô buông tha cho chú ấy đi, cô không thấy con người cô bốc ra mùi thối rữa đến như nào rồi sao? Đứa con là của Vũ Nam Trung nhưng cô lại dùng nó để làm công cụ tiêu khiển cho mình. Cô đến nhà tôi nói với mẹ tôi rằng đó là con của tôi, bắt tôi chịu trách nhiệm. Từ đầu cô đâu coi nó là con? Cô chỉ dùng nó để phục vụ mục đích của bản thân mình. Cô không xứng đáng với thiên chức làm mẹ, cô cũng không xứng đáng với tình yêu của chú ấy. Giờ đây, cô chỉ sống để gánh chịu hậu quả với tất cả những gì mình đã gây ra. Nhớ kỹ lời tôi, cả đời này, rồi cô sẽ không bao giờ tìm thấy người yêu mình như Vũ Nam Trung nữa! Một người vì cô nhiều như vậy mà cô lại làm tổn thương chú ấy, cô biến chú ấy thành một con rối để cô điều khiển. Cuộc sống của cô tràn đầy dối trá, ngay cả con người cô cũng vậy. Cô chỉ chơi và tiếp xúc với người khác rồi biến họ thành công cụ của mình. Thật tiếc, tôi không thích ai chi phối mình như thế.
Thầy Trung không phản bác lại anh Phong nữa, thầy chỉ biết cúi mặt xuống khóc mà không dám nhìn ai. Vũ Đình Phong thấy như vậy liền ra hiệu cho một vài tên vệ sĩ:
- Đưa chú ấy đi đi, chú ấy cần bình tĩnh lại sau tất cả mọi chuyện.
- Vâng.
Những tên vệ sĩ đồng thanh nói rồi đưa Vũ Nam Trung đi nơi khác, Cao Mỹ Hạnh thấy như vậy liền gào lên trong nước mắt:
- Không! Không! Anh đừng đi, em xin lỗi, em biết anh yêu em nhiều mà, anh không thể bỏ em được... anh Trung... Không!
Cao Mỹ Hạnh vừa gào lên thì bị hai tên vệ sĩ giữ chặt cơ thể lại, mặc cô ta đang hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi sức lực của hai tên vệ sĩ kia.
Vũ Đình Phong lắc đầu nói:
- Ngay cả lúc này, tôi vẫn không nhìn ra một sự ăn năn và hối lỗi trong tâm hồn cô. Cô chỉ đang sợ khi mất đi cái phao cứu sinh cuối cùng. Rốt cuộc thì, Vũ Nam Trung cũng đã nhận ra mình chỉ là lựa chọn cuối cùng cho cô. Khi cô mất hết tất cả, cô tin rằng cái thai của mình sẽ cứu vớt cuộc đời cô, cũng chính cái thai là sự ràng buộc giữa cô và Nam Trung. CMH, nếu bản thân không thể sám hối tận trong tâm, thì cô mãi mãi bị mắc kẹt trong địa ngục.
Cao Mỹ Hạnh giống như người điên, cô ta mặc kệ mình đang bị kìm cặp mà liên tục giãy lên, nước mắt không ngừng rơi ra giàn giụa trên gương mặt mình. Tôi nhìn thấy đôi mắt trắng giã của cô ta, cô ta liên tục lắc cái đầu mình.
- Không... Không... anh Trung... tôi không thể mất anh ấy... tôi không thể!
Dù tôi bị cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại, nhưng thấy một màn này, tôi không khỏi dâng lên xót thương...
Vũ Đình Phong nói đúng, nhưng tôi cảm thấy rằng, lúc này đây, cô ta như phát hiện ra điều gì đó... nhưng nó đã quá muộn màng rồi!
- Bây giờ mới phát hiện ra thì có muộn quá không? Tôi là anh họ của nó, ít nhiều cũng biết tính cách của nó. Nó mất đi đứa con rồi, không còn gì có thể ràng buộc con tim nó nữa, trách nhiệm giữa nó và cô cũng chấm dứt rồi. Nó đủ thông minh để nhận ra đâu là đường lui cho mình. Cô nghĩ rằng hết lần này đến lần khác lợi dụng nó thì nó vẫn còn yêu và chờ cô sao? Thứ gì luôn ở cạnh mình, mình sẽ luôn không trân trọng, mất đi rồi mới biết nó là quý giá. Trong thâm tâm cô ắt hẳn luôn nghĩ rằng, Vũ Nam Trung sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, vì chú ấy thương cô, và vì cô đã mang thai con của chú ấy. Nhưng con người ai cũng có giới hạn cả. Bây giờ chắc hẳn cô đang giằng xé, cô đang sợ hậu quả của mình sau những chuyện này, cô dám bày mưu dù biết hậu quả của nó vì nghĩ rằng dù có thế nào thì Trung cũng sẽ là cái lá chắn cho mình. Mất đi rồi cô lại thấy sợ hãi, cô không lường trước phải không? Rồi còn nữa, cái thứ tình cảm đang bị che mù bởi sự ghen ghét và đố kỵ trong trái tim của cô. Giờ đây, cô đã thấy rõ tình cảm của mình chưa? Nhưng sau tất cả, tôi nghĩ rằng, cô chỉ yêu bản thân mình thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.