Chương 155
Pưn Pưn Chan
30/08/2020
Chồng tôi là người phản ứng mạnh đầu tiên, thấy tôi đứng sững người ở cửa,
mắt anh trợn lên, tay nhanh hơn não, anh lập tức đẩy cái Ngọc ra và hét
lên:
- Aaaaaaaaaaaaaaa!
Chồng tôi bật dậy như một cái máy rồi đưa tay phủi mạnh quần áo mình, anh làm trong trạng thái hoảng loạn như cảm thấy ghê tởm khi Ngọc chạm vào người mình.
- Ghê quá! Anh bị dị ứng đứa con gái khác ngoài vợ đụng vào người. Cả người mẩn đỏ hết cả lên rồi... aaaaaa....
Tôi vẫn chưa hết giận hai người, nhưng nhìn thấy anh khổ sở gãi người như vậy cũng có chút buồn cười. Tôi liếc nhìn cái Ngọc, thấy gương mặt nó đang shock vì thái độ của anh. Dường như nó cũng cảm thấy cái nhìn sắc lẹm của tôi nên vô thức quay người lại, hai ánh mắt giao nhau, đột nhiên Ngọc trở nên run rẩy đến lạ, đôi môi nó mấp máy nói:
- Chị... chị à... em... em... em không cố ý... em...em là... trượt chân, nên... à đúng rồi... có... có con gián...
Tôi giữ cho sắc mặt và biểu cảm của mình bình thường nhất có thể, không thể mất bình tĩnh trong trường hợp này. Tôi từ tốn đáp:
- Chị không cần biết là em cố ý hay không, nhưng năm nay em đã 18 tuổi đủ tuổi trưởng thành rồi, em sang nhà chị ở thì ăn mặc nó cũng phải gọn gàng ý tứ một chút. Em ăn mặc hớ hênh thế kia sang nhà người khác người ta đánh giá cho đấy. Chị biết là phong cách ăn mặc không thể đánh giá nhân cách của một người nhưng em ăn mặc thế này vô cùng phản cảm, em có soi gương không? Em gọi anh rể đến sửa điều hòa mà lại mặc hở hang như vậy rất dễ khiến người khác có ác cảm về mình.
Cái Ngọc nhìn tôi trân trân rồi nó cúi gằm đầu xuống bặm môi không dám hé răng nửa lời. Chồng tôi ở cạnh vừa gãi người cành cạch như bị ghẻ giai đoạn cuối vừa nói:
- Chị nói đúng đấy, đang yên đang lành em cởi cái áo ngoài ra làm gì? Mà bộ này trông không hợp với em lắm đâu, nói chung là anh vẫn thấy cơ thể vợ anh là hấp dẫn nhất. Còn nữa, anh bị dị ứng với cơ thể của đứa khác chạm vào mình đấy. Ghê quá, anh phải về tắm 7749 lần đây, đêm nay xin vợ ân xá, hãy ôm anh thật chặt và lâu để mùi hương của vợ lấn át đi mùi của người khác. Hoặc mai anh sẽ xin nghỉ làm để ở nhà được ôm vợ cả ngày, anh sợ bị ám mùi người khác quá.
Vừa nói, anh vừa ngửi ngửi lại áo mình rồi nhăn mặt như khỉ chê:
- Eo ôi, thôi vợ ơi, đừng động vào cơ thể nhơ bẩn của anh lúc này. Anh nghĩ anh cần được gột rửa. Giờ đây anh cảm thấy thể xác lẫn tâm hồn của anh đã bị vấy bẩn... Thúi quá thúi quá.
Dù tôi đang tức đến cỡ nào nhưng khi nghe chồng tôi nói vậy tôi cũng không thể kìm nén được mà bật cười. Vẫn biết anh đang diễn cho cái Ngọc xem nhưng mà... tấu hài quá!
Anh hướng đôi mắt long lanh nhìn tôi nói tiếp:
- Nhé vợ, anh xin phép được đi về tắm rửa.
Thực ra, tôi có một chút giận anh đấy, nhưng tôi không thể để Ngọc nhìn thấy. Tôi làm vẻ mặt nghiêm rồi lườm anh nói:
- Được rồi, đi đi, gãi đỏ hết cả người rồi kìa.
Chỉ chờ tôi nói vậy, chồng tôi liền phi về phòng tắm rửa, để lại cái Ngọc đang ngồi trơ vơ một mình ở đấy. Bấy giờ, căn phòng chỉ còn lại tôi và nó. Nhìn vẻ mặt lấm lét của Ngọc, tôi bất giác thở dài rồi nói:
- Chị hy vọng em sẽ không lặp lại điều đó một lần nào nữa. Em sống ở đâu cũng vậy thôi, em cần tôn trọng quy tắc chung và thích nghi với môi trường nơi em đang sống. Chúc ngủ ngon.
Nói xong, tôi quay lưng rời phòng nó và trở về phòng mình.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách chảy, tôi nằm trên giường thở dài, tâm trạng đang trở nên phức tạp, ghen có, buồn có, nhưng tôi tự khống chế lại mình. Tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra chồng mình không có lỗi trong chuyện này nên mình không thể ghen bừa bãi được, biết là thế nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Chồng tôi tắm xong thì bước ra, anh sấy khô tóc rồi vội leo lên giường, động tác như hổ đói. Anh phủ cả cơ thể lên người tôi, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, còn tôi thì rời mắt đi nơi khác mà không nhìn anh.
- Vợ giận à?
-...
Anh thấy tôi không trả lời thì dụi dụi đầu vào ngực vào cổ tôi, mùi hương dầu gội thơm nồng xộc vào mũi khiến tôi mủi lòng.
- Anh làm gì vậy?
- Vợ kiểm tra xem anh còn có mùi lạ không? Anh gội đầu ba lần rồi đấy, kỳ lưng trà người các kiểu để tấm thân sạch sẽ cho vợ "thị tẩm".
Tôi nghe anh nói như vậy dù giận đến mấy cũng đành phì cười. Anh luôn biết cách khiến tôi từ giận dỗi trở nên vui vẻ, thế nên tôi chẳng bao giờ dỗi được anh lâu.
Người đàn ông này chỉ bày lộ tính cách thật của mình khi ở cạnh tôi. Tôi để ý theo thời gian, càng ở cạnh nhau lâu anh càng trẻ con và yêu vợ nhiều hơn. Với người khác anh luôn giữ chừng mực, thậm chí là có chút cứng nhắc. Nhưng chẳng hiểu sao, nghĩ đến cái cảnh kia tôi vẫn bị ức chế. Tôi phụng phịu nói:
- Anh bẩn rồi, em ghét anh lắm.
Chồng thấy tôi vẫn giận liền ra sức giải thích:
- Nhưng mà anh không cố tình mà vợ, vợ tha lỗi cho anh đi... anh sẽ bảo vệ tấm thân ngọc ngà này nhiều hơn. Anh xin lỗi vì đã để cho kẻ khác xâm phạm đồ của vợ.
- Đồ nào của em?
- Cơ thể của anh ấy...
Tôi không nhịn được nữa mà bật cười, quả thật, tôi không thể giận anh quá lâu. Tôi bất giác đưa tay lên đan vào những ngọn tóc đen nhánh của anh, trong lòng có nhiều suy nghĩ rối ren khác nhau.
- Em xin lỗi, do em đã bảo anh đi, do em không đi cùng anh... Là lỗi của em chứ không phải là lỗi của anh. Là em đã không cảnh giác với người thân, giờ thì em chừa rồi.
Anh đưa đôi mắt long lanh nhìn tôi sau đó anh bắt lấy cái tay của tôi áp vào má anh.
- Em không sai đâu mà. Anh sẽ giữ khoảng cách với cái Ngọc. Nếu cần thiết, em đuổi nó đi cũng được.
Ngón tay tôi khẽ khựng lại. Đuổi nó? Thực ra trong lúc nóng giận, tôi đã từng suy nghĩ tới điều này. Nhưng cuối cùng, tôi lại thở dài đáp:
- Em không thể đuổi nó một cách vô lý như vậy, nhìn vào người ta sẽ nghĩ là em ghen tuông vớ vẩn. Em sẽ quan sát nó một thời gian nữa, chuyện này em nhất định không bỏ qua. Hmm, em sẽ tìm cách để nó ra khỏi cái nhà này một cách "quang minh chính đại".
- Vợ anh mưu mô thế? Đúng là đệ tử của mẹ Ngân đây rồi.
Tôi nhìn anh, đưa tay nhéo yêu cái mũi cao chót vót của anh rồi đáp:
- Không khôn để mà Tuesday nó trèo lên đầu mình à? Nếu con Ngọc thật sự có ý với anh, em nghĩ nó còn tiếp cận anh đấy. Đợi một thời gian nữa, em thu thập đủ bằng chứng rồi tống cổ nó ra khỏi cái nhà này :).
- Anh lậy vợ! Người ta có câu: chết không toàn thây chứ làm gì có câu nào là lối đi không toàn thây?
Tôi lườm anh một trận rồi hờ dỗi quay lưng, ai ngờ chồng tôi lại lật người tôi lại rồi nói:
- Ơ thôi, anh đùa tí. Mà nghe có vẻ nguy hiểm, anh không nghĩ vợ xảo quyệt thế đấy.
Tôi nhếch môi cười gian tà với anh.
- Rồi anh cứ chờ mà xem. Thôi bây giờ đi ngủ sớm mai còn đi làm.
Tôi vừa nói vậy, anh lập tức quàng tay ra ôm tôi rồi dụi cả gương mặt điển trai vào cổ tôi.
- Muốn ôm vợ hai mươi tư giờ mỗi ngày.
Tôi mỉm cười rồi hôn chụt vào má anh một cái vì độ đáng yêu này, giờ mới để ý, sự tức giận trong lòng mình cũng đã tan biến từ lúc nào không hay.
- Chúc anh ngủ ngon.
- Chúc vợ ngủ ngon.
___________________________
Sáng thức dậy, chồng tôi đã đi làm từ sớm, tôi rời phòng mình, cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc cái Ngọc bước ra. Vừa thấy tôi, nó bối rối nói:
- Em chào chị ạ.
- Ừ.
Tôi đáp ngắn gọn như vậy rồi đang định đi xuống nhà thì cái Ngọc nó nói:
- Chị ơi... chuyện ngày hôm qua ấy. Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi, đó là đổ ngủ em hay mặc hằng ngày. Vì áo khoác bị rớt ra nên em không biết, nữa là lúc nãy em bị chẹo chân nên ngã vào người anh Phong, em thực sự không có ý gì, mong chị bỏ qua cho em ạ.
Cái Ngọc vừa nói vừa cúi đầu không dám nhìn tôi, nhìn mắt nó ươn ướt, tôi suýt thì động lòng bởi tình cảnh này. Nhưng mà hôm qua tôi đã học được một bài học đắt giá rồi, hiền với người khác để người ta đâm sau lưng mình à? Sau này tôi phải cảnh giác nó nhiều hơn. Nghĩ trong đầu là thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn mỉm cười nói:
- Ok, chị cũng không để ý đâu.
- Em cảm ơn chị ạ, em xin phép đi học.
Nói đoạn cái Ngọc cun cút cun cút đi qua tôi rồi bước xuống cầu thang đi học. Tôi nhếch môi cười đểu không suy nghĩ về chuyện đó nữa cho nặng đầu mà đi giải trí và thư giãn một chút, lát nữa sẽ có hướng dẫn viên đến matxa cơ thể cho tôi.
______________________
Mọi chuyện cứ thế trôi qua một cách bình yên, mà tôi có cảm giác "bình yên" này có vấn đề. Ngoài mặt, bà Ánh với cái Ngọc đều hỏi han vồ vập và chăm sóc tôi như những người trong nhà với nhau. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn luôn cảm thấy có âm mưu gì đó đang diễn ra.
Một buổi tối nọ, cả nhà đang ăn cơm thì bỗng dưng bà Ánh nói:
- Nghe nói Phong đang giảng dạy ở trường y nhỉ? Có mấy lần cái Ngọc nó nhìn thấy con đấy.
Chồng tôi gắp miếng đỗ xào bỏ vào miệng nhai nuốt rồi đáp:
- Vậy à? Con không để ý.
- À... thì... mẹ thấy hai đứa cũng cùng đường, khi nào con dạy ở trường xong thì đèo cái Ngọc về nhà luôn được không? Cũng tiện mà.
Tôi nghe tới đây thì khựng lại nhìn mẹ con nhà bà Ánh, bà Ánh vẫn đang cười niềm nở còn mặt con Ngọc thì trộm nhìn tôi nhưng đúng lúc tôi nhìn nó nên nó cười có phần mất tự nhiên.
- Con mua xe cũng chỉ để chở vợ con thôi, con không thích chở người khác. Nhà gần trường, tự đi bộ cũng được. Mục đích cái Ngọc ở nhà mình cũng là do nhà gần trường còn gì hả mẹ? Với lại vì cùng trường nên con cũng không muốn người khác nhìn vào rồi dị nghị những điều không hay.
Bà Ánh nghe thấy thế thì im lặng ăn cơm tiếp không nói gì, cái Ngọc ở cạnh đành nói cho bớt căng thẳng:
- À dạ, trường cũng gần nên con đi bộ cũng được, nhờ anh Phong phiền quá ạ.
Nói xong, cái Ngọc nó lại cười với tôi rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Không biết hai cái con người này lại đang âm mưu gì đây? Muốn trèo lên xe chồng bà mà dễ à? Tôi quay sang chồng mình gắp thêm nhiều món ăn nữa.
Tối đến, tôi nằm cùng chồng mình, cái thai đã bắt đầu sang tuần thứ 37, thời gian tôi lên bàn sinh đã cận kề. Buồn vui lo âu đều có cả, cũng may là mỗi đêm chồng tôi luôn an ủi tôi.
- Không phải tự nhiên bà Ánh đề cập vấn đề đó đâu.
Đột nhiên anh mở lời nhắc đến chuyện bà Ánh và cái Ngọc, tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy mắt anh vẫn đang cắm cúi vào đọc sách.
- Ý anh là sao?
- Sáng nay trời mưa to, cái Ngọc nó gặp anh ở cổng trường, nó chạy ra với bộ dáng ướt như chuột lột và muốn đi nhờ xe, anh nhất quyết nói không và lái xe đi tới phòng khám.
Nghe anh kể tới đó, tôi ngạc nhiên, thảm nào trưa nay về nhà tôi thấy con Ngọc bị ướt hết quần áo. Mà hình như nó cố tình hay sao ấy, nó mặc váy trắng, nước mưa khiến quần áo nó bó sát lại, thậm chí còn lộ ra cái áo lót màu đỏ.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao tôi điên máu, chắc nó lại dở trò định câu dẫn chồng tôi trong lúc tôi đang bầu bí đấy mà. Lần trước vẫn chưa chừa à? Bà Ánh lại còn bênh vực nó chứ, đúng là mẹ nào con đấy, mặt dày như
Tôi bấu vào vai anh, thì thầm to nhỏ:
- Anh cẩn thận đấy, không biết nó còn định dở trò gì nữa, con này nó tinh ranh lắm.
- Anh biết rồi. Lần nào anh cũng cảnh giác mà. Nhiều lúc anh nghĩ sao em không tống cổ mẹ con nhà bà Ánh ra khỏi nhà cho nhanh đỡ phiền không? Tự dưng rước bực vào thân.
Ánh mắt tôi thu hẹp lại. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên thương người để rồi rước hai mẹ con nó về nhà. Đã được ở nhờ rồi lại còn không biết điều. Nhưng thực sự đuổi hai mẹ con nó ra khỏi nhà không lý do sẽ gây ra nhiều mâu thuẫn.
- Đợi một thời gian nữa đã.
Chồng tôi nghe vậy thì nhìn tôi lắc đầu thở dài, sau đó anh gập quyển sách trên tay lại để ở một góc bàn rồi quay ra ôm tôi ngủ.
_______________________
Trưa hôm sau, tôi tranh thủ thời gian rảnh đi vơ mấy cái áo sơ mi của chồng đem giặt, bước qua phòng con Ngọc, tôi bỗng thấy cửa mở, vốn không định nghe lén đâu nhưng đi qua phòng nó tôi lại nghe được cuộc đối thoại giữa bạn nó và nó:
- Ê này, mày đã xem cái túi Chann.el vừa ra mắt chưa? Đẹp nhờ.
- Hehe, tao mà lị, tiền lại xin bà già thôi, mẹ tao không thiếu tiền đâu.
Túi Chann.el? Tôi hơi bất ngờ nên đôi chân khựng lại, tôi không phải người mê hàng hiệu, ngoài những đồ chăm sóc da ra thì tôi không hay theo dõi những chiếc túi hàng hiệu mới ra mắt. Nhưng tôi biết hãng này cũng không phải là rẻ, những mấy chục triệu một cái túi. Cái Ngọc nó nói như thể nó rất dễ dàng để sở hữu chiếc túi đó. Nó lấy tiền ở đâu ra? Mẹ cho? Không... bà Ánh làm gì có tiền nhỉ? Tôi thấy bà ấy suốt ngày ở nhà, rảnh thì lôi đồ ăn trong tủ lạnh ra ăn chứ tôi chưa bao giờ thấy bà ấy bước ra khỏi cái nhà để đi kiếm tiền.
Chẳng lẽ... nó chém gió với bạn bè?
Cơ mà sao tôi lại tò mò về cái chuyện này nhỉ? Thật vớ vẩn, thôi kệ nó, đang tính bước tiếp thì tự dưng tôi nghe thấy tiếng nó vọng từ phòng ra:
- Đm, tao cũng thấy con chị tao hãm vãi nồi. Mà thực ra cũng đéo phải gọi là chị bởi vì con mụ đấy với tao có phải chị em ruột đâu? Sống kiểu đéo gì ý? Nó cho tao ở cái phòng như chuồng lợn, nhìn chỉ bằng 1/10 phòng nó. Suốt ngày bắt tao làm việc nhà này nọ dù nhà có hẳn giúp việc chuyên nghiệp. Chồng thì giàu mà ki bo vãi ra, có lần tao xin tiền mua quần áo cũng chỉ cho được mỗi 2 triệu trong khi tao biết một tháng chồng bà ý chu cấp cho cả vài trăm triệu. Anh chồng đẹp trai, giỏi nhưng bị con nhà quê này dắt mũi. Khôn thế chứ lị. Nhưng mà sống như thế có ngày ông Phong này cũng đi với con khác thôi :).
-...
- Anh chồng thì vừa đẹp trai vừa giỏi rồi, tiếc là lấy phải một con mụ hãm lol. Nhìn mặt quê một cục, nhiều lúc tao ức lắm chỉ muốn sút mẹ cho vài cái vào mặt. Cứ để đấy, đàn ông thằng nào chẳng có bản tính trăng hoa, ông ý đẹp trai và giỏi như thế tao không tin là không gái gú bên ngoài. Rồi tao sẽ khiến ông ấy phải suy nghĩ khác.
Tôi nghe tới đây thì nhếch môi lên cười, không nghe nữa mà tiếp tục bước đi. Đến lúc đến chỗ máy giặt, tôi bỏ áo sơ mi vào máy mới thấy áo của anh bị nhàu mất một góc, có lẽ do lúc nãy tôi đứng nghe cuộc đối thoại của Ngọc đã vô tình vò nát cầu vai áo sơ mi của anh.
Yên ổn không thích? Lại thích giật chồng tao à? Được thôi!
Tôi không đem chuyện này kể lại với chồng, từ dạo đó, tôi càng thể hiện thái độ ghét con Ngọc ra mặt, tôi liên tục phớt lờ nó khi nó muốn dừng lại chào hỏi tôi, liên tục sai vặt nó, bắt nó làm hết việc của cái Thu. Con giun xéo mãi cũng quằn, tôi đang chờ đến lúc nó lộ ra sơ hở của mình.
Cái Ngọc nó căm tôi lắm nhưng không dám thể hiện ra mặt, trước mặt anh Phong, nó vẫn luôn thể hiện thái độ niềm nở, giả tạo giống hệt mẹ nó vậy. Ngoài mặt, tôi cũng vờ như toàn bắt nạt chồng tôi trước mặt nó còn đêm đến hai vợ chồng mới thủ thỉ tâm tình. Cứ để cho nó thấy giữa tôi và anh Phong đang có mâu thuẫn.
_______________
Sát ngày đẻ, chị Vy với mẹ chồng tôi sang thăm tôi nhiều hơn như để động viên và trấn an tinh thần. Hôm nay là chủ nhật, mẹ chồng tôi, chị Vy, chị Trang đều sang thăm nên tôi với cái Thu ra siêu thị mua thêm đồ ăn. Lúc về nhà, tôi còn chưa kịp vào phòng thì cái Thu đã giữ tay tôi lại, ra hiệu tôi đứng ở ngoài cửa chính để xem con Ngọc đang định làm gì.
Lúc này, tôi mới nhìn thấy cái Ngọc đang đứng sau lưng chồng tôi. Hôm nay là ngày nghỉ của anh nên anh đang miệt mài trên chiếc laptop ngoài phòng khách. Cái Ngọc lấm lét tiến đến rồi chìa quyển sách ra hỏi:
- Anh ơi, có câu này em không hiểu, anh có thể giải thích kỹ cho em được không?
Tôi sôi máu khi nhìn thấy nó đang mặc áo hai dây, tôi ở bên ngoài còn nhìn thấy lúc nó cúi xuống, vòng một của nó ngồn ngộn đập vào mắt tôi. Con này không mặc áo lót luôn?
Chồng tôi không quan tâm mà cứ dán mắt vào cái màn hình, anh không nhìn nó mà đáp:
- Tôi đang bận, vấn đề này tôi nghĩ em chưa cần biết sâu đến thế em nên tập trung vào triệu chứng và các biểu hiện cấp cứu thường gặp, những cái khác có bác sĩ lo rồi, còn nếu muốn biết thêm thì em nên hỏi các anh chị điều dưỡng khoá trên nhé.
Vừa nói, chồng tôi vừa gõ tiếp tục gõ lạch cạch trên bàn phím mà không để ý tới Ngọc nữa. Cái Ngọc bị từ chối thì nó ấm ức lắm, nó rút quyển sách về rồi cười hiền bảo:
- Anh Phong, còn một việc nữa ạ... là.... cái ống nước bồn tắm phòng em bị....
Nghe tới đây tôi đã tức lắm rồi, đang định sắn tay áo vào chửi con Ngọc một trận thì chồng tôi gập mạnh cái laptop vào rồi bật dậy nói:
- Phòng hỏng cái gì thì em gọi điện cho thợ sửa, anh sẽ trả tiền. Anh là bác sĩ chứ có phải thợ sửa ống nước đâu mà em sai làm cái này cái nọ.
- Không... ý em không phải là vậy...
- Không phải vậy thì là cái gì? Lần trước anh sửa cái điều hòa cho em cũng hốt cả hền rồi chứ đừng nói là sửa ống nước. Đây có phải kịch bản phim heo đâu mà ống với chả nước? Rảnh rỗi quá thì đi học hoặc đi làm quen xã giao với mấy anh chị bác sĩ trong trường đi. Anh bận bỏ xừ ra cứ suốt ngày làm phiền, với lại em không nghe lời chị Hạnh à? Con gái con đứa ở nhà ăn mặc thì hớ hênh, nhìn chẳng ra cái thể thống gì. Mặc như vậy người ta đánh giá cho đấy, sau này mặc thế thì cách xa anh nghìn kilomet ra nhé, hãy để cho con mắt anh được trong sạch.
- Aaaaaaaaaaaaaaa!
Chồng tôi bật dậy như một cái máy rồi đưa tay phủi mạnh quần áo mình, anh làm trong trạng thái hoảng loạn như cảm thấy ghê tởm khi Ngọc chạm vào người mình.
- Ghê quá! Anh bị dị ứng đứa con gái khác ngoài vợ đụng vào người. Cả người mẩn đỏ hết cả lên rồi... aaaaaa....
Tôi vẫn chưa hết giận hai người, nhưng nhìn thấy anh khổ sở gãi người như vậy cũng có chút buồn cười. Tôi liếc nhìn cái Ngọc, thấy gương mặt nó đang shock vì thái độ của anh. Dường như nó cũng cảm thấy cái nhìn sắc lẹm của tôi nên vô thức quay người lại, hai ánh mắt giao nhau, đột nhiên Ngọc trở nên run rẩy đến lạ, đôi môi nó mấp máy nói:
- Chị... chị à... em... em... em không cố ý... em...em là... trượt chân, nên... à đúng rồi... có... có con gián...
Tôi giữ cho sắc mặt và biểu cảm của mình bình thường nhất có thể, không thể mất bình tĩnh trong trường hợp này. Tôi từ tốn đáp:
- Chị không cần biết là em cố ý hay không, nhưng năm nay em đã 18 tuổi đủ tuổi trưởng thành rồi, em sang nhà chị ở thì ăn mặc nó cũng phải gọn gàng ý tứ một chút. Em ăn mặc hớ hênh thế kia sang nhà người khác người ta đánh giá cho đấy. Chị biết là phong cách ăn mặc không thể đánh giá nhân cách của một người nhưng em ăn mặc thế này vô cùng phản cảm, em có soi gương không? Em gọi anh rể đến sửa điều hòa mà lại mặc hở hang như vậy rất dễ khiến người khác có ác cảm về mình.
Cái Ngọc nhìn tôi trân trân rồi nó cúi gằm đầu xuống bặm môi không dám hé răng nửa lời. Chồng tôi ở cạnh vừa gãi người cành cạch như bị ghẻ giai đoạn cuối vừa nói:
- Chị nói đúng đấy, đang yên đang lành em cởi cái áo ngoài ra làm gì? Mà bộ này trông không hợp với em lắm đâu, nói chung là anh vẫn thấy cơ thể vợ anh là hấp dẫn nhất. Còn nữa, anh bị dị ứng với cơ thể của đứa khác chạm vào mình đấy. Ghê quá, anh phải về tắm 7749 lần đây, đêm nay xin vợ ân xá, hãy ôm anh thật chặt và lâu để mùi hương của vợ lấn át đi mùi của người khác. Hoặc mai anh sẽ xin nghỉ làm để ở nhà được ôm vợ cả ngày, anh sợ bị ám mùi người khác quá.
Vừa nói, anh vừa ngửi ngửi lại áo mình rồi nhăn mặt như khỉ chê:
- Eo ôi, thôi vợ ơi, đừng động vào cơ thể nhơ bẩn của anh lúc này. Anh nghĩ anh cần được gột rửa. Giờ đây anh cảm thấy thể xác lẫn tâm hồn của anh đã bị vấy bẩn... Thúi quá thúi quá.
Dù tôi đang tức đến cỡ nào nhưng khi nghe chồng tôi nói vậy tôi cũng không thể kìm nén được mà bật cười. Vẫn biết anh đang diễn cho cái Ngọc xem nhưng mà... tấu hài quá!
Anh hướng đôi mắt long lanh nhìn tôi nói tiếp:
- Nhé vợ, anh xin phép được đi về tắm rửa.
Thực ra, tôi có một chút giận anh đấy, nhưng tôi không thể để Ngọc nhìn thấy. Tôi làm vẻ mặt nghiêm rồi lườm anh nói:
- Được rồi, đi đi, gãi đỏ hết cả người rồi kìa.
Chỉ chờ tôi nói vậy, chồng tôi liền phi về phòng tắm rửa, để lại cái Ngọc đang ngồi trơ vơ một mình ở đấy. Bấy giờ, căn phòng chỉ còn lại tôi và nó. Nhìn vẻ mặt lấm lét của Ngọc, tôi bất giác thở dài rồi nói:
- Chị hy vọng em sẽ không lặp lại điều đó một lần nào nữa. Em sống ở đâu cũng vậy thôi, em cần tôn trọng quy tắc chung và thích nghi với môi trường nơi em đang sống. Chúc ngủ ngon.
Nói xong, tôi quay lưng rời phòng nó và trở về phòng mình.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách chảy, tôi nằm trên giường thở dài, tâm trạng đang trở nên phức tạp, ghen có, buồn có, nhưng tôi tự khống chế lại mình. Tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra chồng mình không có lỗi trong chuyện này nên mình không thể ghen bừa bãi được, biết là thế nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Chồng tôi tắm xong thì bước ra, anh sấy khô tóc rồi vội leo lên giường, động tác như hổ đói. Anh phủ cả cơ thể lên người tôi, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, còn tôi thì rời mắt đi nơi khác mà không nhìn anh.
- Vợ giận à?
-...
Anh thấy tôi không trả lời thì dụi dụi đầu vào ngực vào cổ tôi, mùi hương dầu gội thơm nồng xộc vào mũi khiến tôi mủi lòng.
- Anh làm gì vậy?
- Vợ kiểm tra xem anh còn có mùi lạ không? Anh gội đầu ba lần rồi đấy, kỳ lưng trà người các kiểu để tấm thân sạch sẽ cho vợ "thị tẩm".
Tôi nghe anh nói như vậy dù giận đến mấy cũng đành phì cười. Anh luôn biết cách khiến tôi từ giận dỗi trở nên vui vẻ, thế nên tôi chẳng bao giờ dỗi được anh lâu.
Người đàn ông này chỉ bày lộ tính cách thật của mình khi ở cạnh tôi. Tôi để ý theo thời gian, càng ở cạnh nhau lâu anh càng trẻ con và yêu vợ nhiều hơn. Với người khác anh luôn giữ chừng mực, thậm chí là có chút cứng nhắc. Nhưng chẳng hiểu sao, nghĩ đến cái cảnh kia tôi vẫn bị ức chế. Tôi phụng phịu nói:
- Anh bẩn rồi, em ghét anh lắm.
Chồng thấy tôi vẫn giận liền ra sức giải thích:
- Nhưng mà anh không cố tình mà vợ, vợ tha lỗi cho anh đi... anh sẽ bảo vệ tấm thân ngọc ngà này nhiều hơn. Anh xin lỗi vì đã để cho kẻ khác xâm phạm đồ của vợ.
- Đồ nào của em?
- Cơ thể của anh ấy...
Tôi không nhịn được nữa mà bật cười, quả thật, tôi không thể giận anh quá lâu. Tôi bất giác đưa tay lên đan vào những ngọn tóc đen nhánh của anh, trong lòng có nhiều suy nghĩ rối ren khác nhau.
- Em xin lỗi, do em đã bảo anh đi, do em không đi cùng anh... Là lỗi của em chứ không phải là lỗi của anh. Là em đã không cảnh giác với người thân, giờ thì em chừa rồi.
Anh đưa đôi mắt long lanh nhìn tôi sau đó anh bắt lấy cái tay của tôi áp vào má anh.
- Em không sai đâu mà. Anh sẽ giữ khoảng cách với cái Ngọc. Nếu cần thiết, em đuổi nó đi cũng được.
Ngón tay tôi khẽ khựng lại. Đuổi nó? Thực ra trong lúc nóng giận, tôi đã từng suy nghĩ tới điều này. Nhưng cuối cùng, tôi lại thở dài đáp:
- Em không thể đuổi nó một cách vô lý như vậy, nhìn vào người ta sẽ nghĩ là em ghen tuông vớ vẩn. Em sẽ quan sát nó một thời gian nữa, chuyện này em nhất định không bỏ qua. Hmm, em sẽ tìm cách để nó ra khỏi cái nhà này một cách "quang minh chính đại".
- Vợ anh mưu mô thế? Đúng là đệ tử của mẹ Ngân đây rồi.
Tôi nhìn anh, đưa tay nhéo yêu cái mũi cao chót vót của anh rồi đáp:
- Không khôn để mà Tuesday nó trèo lên đầu mình à? Nếu con Ngọc thật sự có ý với anh, em nghĩ nó còn tiếp cận anh đấy. Đợi một thời gian nữa, em thu thập đủ bằng chứng rồi tống cổ nó ra khỏi cái nhà này :).
- Anh lậy vợ! Người ta có câu: chết không toàn thây chứ làm gì có câu nào là lối đi không toàn thây?
Tôi lườm anh một trận rồi hờ dỗi quay lưng, ai ngờ chồng tôi lại lật người tôi lại rồi nói:
- Ơ thôi, anh đùa tí. Mà nghe có vẻ nguy hiểm, anh không nghĩ vợ xảo quyệt thế đấy.
Tôi nhếch môi cười gian tà với anh.
- Rồi anh cứ chờ mà xem. Thôi bây giờ đi ngủ sớm mai còn đi làm.
Tôi vừa nói vậy, anh lập tức quàng tay ra ôm tôi rồi dụi cả gương mặt điển trai vào cổ tôi.
- Muốn ôm vợ hai mươi tư giờ mỗi ngày.
Tôi mỉm cười rồi hôn chụt vào má anh một cái vì độ đáng yêu này, giờ mới để ý, sự tức giận trong lòng mình cũng đã tan biến từ lúc nào không hay.
- Chúc anh ngủ ngon.
- Chúc vợ ngủ ngon.
___________________________
Sáng thức dậy, chồng tôi đã đi làm từ sớm, tôi rời phòng mình, cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc cái Ngọc bước ra. Vừa thấy tôi, nó bối rối nói:
- Em chào chị ạ.
- Ừ.
Tôi đáp ngắn gọn như vậy rồi đang định đi xuống nhà thì cái Ngọc nó nói:
- Chị ơi... chuyện ngày hôm qua ấy. Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi, đó là đổ ngủ em hay mặc hằng ngày. Vì áo khoác bị rớt ra nên em không biết, nữa là lúc nãy em bị chẹo chân nên ngã vào người anh Phong, em thực sự không có ý gì, mong chị bỏ qua cho em ạ.
Cái Ngọc vừa nói vừa cúi đầu không dám nhìn tôi, nhìn mắt nó ươn ướt, tôi suýt thì động lòng bởi tình cảnh này. Nhưng mà hôm qua tôi đã học được một bài học đắt giá rồi, hiền với người khác để người ta đâm sau lưng mình à? Sau này tôi phải cảnh giác nó nhiều hơn. Nghĩ trong đầu là thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn mỉm cười nói:
- Ok, chị cũng không để ý đâu.
- Em cảm ơn chị ạ, em xin phép đi học.
Nói đoạn cái Ngọc cun cút cun cút đi qua tôi rồi bước xuống cầu thang đi học. Tôi nhếch môi cười đểu không suy nghĩ về chuyện đó nữa cho nặng đầu mà đi giải trí và thư giãn một chút, lát nữa sẽ có hướng dẫn viên đến matxa cơ thể cho tôi.
______________________
Mọi chuyện cứ thế trôi qua một cách bình yên, mà tôi có cảm giác "bình yên" này có vấn đề. Ngoài mặt, bà Ánh với cái Ngọc đều hỏi han vồ vập và chăm sóc tôi như những người trong nhà với nhau. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn luôn cảm thấy có âm mưu gì đó đang diễn ra.
Một buổi tối nọ, cả nhà đang ăn cơm thì bỗng dưng bà Ánh nói:
- Nghe nói Phong đang giảng dạy ở trường y nhỉ? Có mấy lần cái Ngọc nó nhìn thấy con đấy.
Chồng tôi gắp miếng đỗ xào bỏ vào miệng nhai nuốt rồi đáp:
- Vậy à? Con không để ý.
- À... thì... mẹ thấy hai đứa cũng cùng đường, khi nào con dạy ở trường xong thì đèo cái Ngọc về nhà luôn được không? Cũng tiện mà.
Tôi nghe tới đây thì khựng lại nhìn mẹ con nhà bà Ánh, bà Ánh vẫn đang cười niềm nở còn mặt con Ngọc thì trộm nhìn tôi nhưng đúng lúc tôi nhìn nó nên nó cười có phần mất tự nhiên.
- Con mua xe cũng chỉ để chở vợ con thôi, con không thích chở người khác. Nhà gần trường, tự đi bộ cũng được. Mục đích cái Ngọc ở nhà mình cũng là do nhà gần trường còn gì hả mẹ? Với lại vì cùng trường nên con cũng không muốn người khác nhìn vào rồi dị nghị những điều không hay.
Bà Ánh nghe thấy thế thì im lặng ăn cơm tiếp không nói gì, cái Ngọc ở cạnh đành nói cho bớt căng thẳng:
- À dạ, trường cũng gần nên con đi bộ cũng được, nhờ anh Phong phiền quá ạ.
Nói xong, cái Ngọc nó lại cười với tôi rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Không biết hai cái con người này lại đang âm mưu gì đây? Muốn trèo lên xe chồng bà mà dễ à? Tôi quay sang chồng mình gắp thêm nhiều món ăn nữa.
Tối đến, tôi nằm cùng chồng mình, cái thai đã bắt đầu sang tuần thứ 37, thời gian tôi lên bàn sinh đã cận kề. Buồn vui lo âu đều có cả, cũng may là mỗi đêm chồng tôi luôn an ủi tôi.
- Không phải tự nhiên bà Ánh đề cập vấn đề đó đâu.
Đột nhiên anh mở lời nhắc đến chuyện bà Ánh và cái Ngọc, tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy mắt anh vẫn đang cắm cúi vào đọc sách.
- Ý anh là sao?
- Sáng nay trời mưa to, cái Ngọc nó gặp anh ở cổng trường, nó chạy ra với bộ dáng ướt như chuột lột và muốn đi nhờ xe, anh nhất quyết nói không và lái xe đi tới phòng khám.
Nghe anh kể tới đó, tôi ngạc nhiên, thảm nào trưa nay về nhà tôi thấy con Ngọc bị ướt hết quần áo. Mà hình như nó cố tình hay sao ấy, nó mặc váy trắng, nước mưa khiến quần áo nó bó sát lại, thậm chí còn lộ ra cái áo lót màu đỏ.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao tôi điên máu, chắc nó lại dở trò định câu dẫn chồng tôi trong lúc tôi đang bầu bí đấy mà. Lần trước vẫn chưa chừa à? Bà Ánh lại còn bênh vực nó chứ, đúng là mẹ nào con đấy, mặt dày như
Tôi bấu vào vai anh, thì thầm to nhỏ:
- Anh cẩn thận đấy, không biết nó còn định dở trò gì nữa, con này nó tinh ranh lắm.
- Anh biết rồi. Lần nào anh cũng cảnh giác mà. Nhiều lúc anh nghĩ sao em không tống cổ mẹ con nhà bà Ánh ra khỏi nhà cho nhanh đỡ phiền không? Tự dưng rước bực vào thân.
Ánh mắt tôi thu hẹp lại. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên thương người để rồi rước hai mẹ con nó về nhà. Đã được ở nhờ rồi lại còn không biết điều. Nhưng thực sự đuổi hai mẹ con nó ra khỏi nhà không lý do sẽ gây ra nhiều mâu thuẫn.
- Đợi một thời gian nữa đã.
Chồng tôi nghe vậy thì nhìn tôi lắc đầu thở dài, sau đó anh gập quyển sách trên tay lại để ở một góc bàn rồi quay ra ôm tôi ngủ.
_______________________
Trưa hôm sau, tôi tranh thủ thời gian rảnh đi vơ mấy cái áo sơ mi của chồng đem giặt, bước qua phòng con Ngọc, tôi bỗng thấy cửa mở, vốn không định nghe lén đâu nhưng đi qua phòng nó tôi lại nghe được cuộc đối thoại giữa bạn nó và nó:
- Ê này, mày đã xem cái túi Chann.el vừa ra mắt chưa? Đẹp nhờ.
- Hehe, tao mà lị, tiền lại xin bà già thôi, mẹ tao không thiếu tiền đâu.
Túi Chann.el? Tôi hơi bất ngờ nên đôi chân khựng lại, tôi không phải người mê hàng hiệu, ngoài những đồ chăm sóc da ra thì tôi không hay theo dõi những chiếc túi hàng hiệu mới ra mắt. Nhưng tôi biết hãng này cũng không phải là rẻ, những mấy chục triệu một cái túi. Cái Ngọc nó nói như thể nó rất dễ dàng để sở hữu chiếc túi đó. Nó lấy tiền ở đâu ra? Mẹ cho? Không... bà Ánh làm gì có tiền nhỉ? Tôi thấy bà ấy suốt ngày ở nhà, rảnh thì lôi đồ ăn trong tủ lạnh ra ăn chứ tôi chưa bao giờ thấy bà ấy bước ra khỏi cái nhà để đi kiếm tiền.
Chẳng lẽ... nó chém gió với bạn bè?
Cơ mà sao tôi lại tò mò về cái chuyện này nhỉ? Thật vớ vẩn, thôi kệ nó, đang tính bước tiếp thì tự dưng tôi nghe thấy tiếng nó vọng từ phòng ra:
- Đm, tao cũng thấy con chị tao hãm vãi nồi. Mà thực ra cũng đéo phải gọi là chị bởi vì con mụ đấy với tao có phải chị em ruột đâu? Sống kiểu đéo gì ý? Nó cho tao ở cái phòng như chuồng lợn, nhìn chỉ bằng 1/10 phòng nó. Suốt ngày bắt tao làm việc nhà này nọ dù nhà có hẳn giúp việc chuyên nghiệp. Chồng thì giàu mà ki bo vãi ra, có lần tao xin tiền mua quần áo cũng chỉ cho được mỗi 2 triệu trong khi tao biết một tháng chồng bà ý chu cấp cho cả vài trăm triệu. Anh chồng đẹp trai, giỏi nhưng bị con nhà quê này dắt mũi. Khôn thế chứ lị. Nhưng mà sống như thế có ngày ông Phong này cũng đi với con khác thôi :).
-...
- Anh chồng thì vừa đẹp trai vừa giỏi rồi, tiếc là lấy phải một con mụ hãm lol. Nhìn mặt quê một cục, nhiều lúc tao ức lắm chỉ muốn sút mẹ cho vài cái vào mặt. Cứ để đấy, đàn ông thằng nào chẳng có bản tính trăng hoa, ông ý đẹp trai và giỏi như thế tao không tin là không gái gú bên ngoài. Rồi tao sẽ khiến ông ấy phải suy nghĩ khác.
Tôi nghe tới đây thì nhếch môi lên cười, không nghe nữa mà tiếp tục bước đi. Đến lúc đến chỗ máy giặt, tôi bỏ áo sơ mi vào máy mới thấy áo của anh bị nhàu mất một góc, có lẽ do lúc nãy tôi đứng nghe cuộc đối thoại của Ngọc đã vô tình vò nát cầu vai áo sơ mi của anh.
Yên ổn không thích? Lại thích giật chồng tao à? Được thôi!
Tôi không đem chuyện này kể lại với chồng, từ dạo đó, tôi càng thể hiện thái độ ghét con Ngọc ra mặt, tôi liên tục phớt lờ nó khi nó muốn dừng lại chào hỏi tôi, liên tục sai vặt nó, bắt nó làm hết việc của cái Thu. Con giun xéo mãi cũng quằn, tôi đang chờ đến lúc nó lộ ra sơ hở của mình.
Cái Ngọc nó căm tôi lắm nhưng không dám thể hiện ra mặt, trước mặt anh Phong, nó vẫn luôn thể hiện thái độ niềm nở, giả tạo giống hệt mẹ nó vậy. Ngoài mặt, tôi cũng vờ như toàn bắt nạt chồng tôi trước mặt nó còn đêm đến hai vợ chồng mới thủ thỉ tâm tình. Cứ để cho nó thấy giữa tôi và anh Phong đang có mâu thuẫn.
_______________
Sát ngày đẻ, chị Vy với mẹ chồng tôi sang thăm tôi nhiều hơn như để động viên và trấn an tinh thần. Hôm nay là chủ nhật, mẹ chồng tôi, chị Vy, chị Trang đều sang thăm nên tôi với cái Thu ra siêu thị mua thêm đồ ăn. Lúc về nhà, tôi còn chưa kịp vào phòng thì cái Thu đã giữ tay tôi lại, ra hiệu tôi đứng ở ngoài cửa chính để xem con Ngọc đang định làm gì.
Lúc này, tôi mới nhìn thấy cái Ngọc đang đứng sau lưng chồng tôi. Hôm nay là ngày nghỉ của anh nên anh đang miệt mài trên chiếc laptop ngoài phòng khách. Cái Ngọc lấm lét tiến đến rồi chìa quyển sách ra hỏi:
- Anh ơi, có câu này em không hiểu, anh có thể giải thích kỹ cho em được không?
Tôi sôi máu khi nhìn thấy nó đang mặc áo hai dây, tôi ở bên ngoài còn nhìn thấy lúc nó cúi xuống, vòng một của nó ngồn ngộn đập vào mắt tôi. Con này không mặc áo lót luôn?
Chồng tôi không quan tâm mà cứ dán mắt vào cái màn hình, anh không nhìn nó mà đáp:
- Tôi đang bận, vấn đề này tôi nghĩ em chưa cần biết sâu đến thế em nên tập trung vào triệu chứng và các biểu hiện cấp cứu thường gặp, những cái khác có bác sĩ lo rồi, còn nếu muốn biết thêm thì em nên hỏi các anh chị điều dưỡng khoá trên nhé.
Vừa nói, chồng tôi vừa gõ tiếp tục gõ lạch cạch trên bàn phím mà không để ý tới Ngọc nữa. Cái Ngọc bị từ chối thì nó ấm ức lắm, nó rút quyển sách về rồi cười hiền bảo:
- Anh Phong, còn một việc nữa ạ... là.... cái ống nước bồn tắm phòng em bị....
Nghe tới đây tôi đã tức lắm rồi, đang định sắn tay áo vào chửi con Ngọc một trận thì chồng tôi gập mạnh cái laptop vào rồi bật dậy nói:
- Phòng hỏng cái gì thì em gọi điện cho thợ sửa, anh sẽ trả tiền. Anh là bác sĩ chứ có phải thợ sửa ống nước đâu mà em sai làm cái này cái nọ.
- Không... ý em không phải là vậy...
- Không phải vậy thì là cái gì? Lần trước anh sửa cái điều hòa cho em cũng hốt cả hền rồi chứ đừng nói là sửa ống nước. Đây có phải kịch bản phim heo đâu mà ống với chả nước? Rảnh rỗi quá thì đi học hoặc đi làm quen xã giao với mấy anh chị bác sĩ trong trường đi. Anh bận bỏ xừ ra cứ suốt ngày làm phiền, với lại em không nghe lời chị Hạnh à? Con gái con đứa ở nhà ăn mặc thì hớ hênh, nhìn chẳng ra cái thể thống gì. Mặc như vậy người ta đánh giá cho đấy, sau này mặc thế thì cách xa anh nghìn kilomet ra nhé, hãy để cho con mắt anh được trong sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.