Chương 63
Pưn Pưn Chan
04/08/2020
Tại sao tôi lại mặt dày vậy nhỉ? Tại sao đêm qua tôi có thể lên
giường với người đàn ông ấy... Tôi hối hận vô cùng tận, hối hận với
những gì mình đã làm. Những gì còn lại trong tôi là một thể xác rỗng
tuếch với một trái tim đã hỏng.
Ngoài trời đang mưa, ai ai cũng mặc áo mưa, có người vội vàng lấy túi xách che đầu chạy lướt qua để tìm chỗ trú mưa, có người nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là hồn ma vất vưởng.
Tôi cứ thế đi về phía trước, đi mãi đi mãi cuối cùng cũng về đến ngõ, nhưng vừa về đến phòng thì một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa gõ gõ.
Rầm! Rầm! Rầm.
- Cậu Phong ơi? Cậu có nhà không?
Tôi mở mắt thật to nhìn về phía trước, tưởng như rằng không có chuyện gì có thể làm tôi bất ngờ được hơn nữa. Nhưng khung cảnh trước mặt đây thực sự khiến tôi hoảng loạn.
Đôi chân tôi như đeo chì, tôi nép vào một bên tường dõi theo, bóng lưng ấy, giọng nói ấy... chính là mẹ tôi...
Mẹ tôi, tại sao lại biết tên của chú? Và tại sao... mẹ tôi lại tìm chú?
Đầu tôi hiện lên một loạt câu hỏi nghi vấn, bà từng nhắc đến chú rất nhiều lần nhưng theo những gì mà tôi nhớ thì bà và chú không hề quen nhau. Vậy... tại sao?
- Ui, khổ ghê! Biết thế lần trước xin luôn số điện thoại cho rồi.
Gõ cửa chán chê không được, mẹ tôi bắt đầu cầm cái điện thoại bấm bấm số rồi lẩm bẩm chửi rủa, hình như có người bắt máy, bà vội đưa điện thoại lên tai nghe.
- Vâng, anh ạ, vâng... anh cứ yên tâm đi. Em nhất định sẽ thu xếp trả anh sớm nhất. Vầng...vầng... em xin thề ạ...
Trả? Mẹ tôi lại nợ tiền? Bà lại tiếp tục chơi cờ bạc dù đã hứa với tôi sao? Lồng ngực như có một tảng đá đè nặng lên, tôi có cảm giác như mình sắp biết một bí mật động trời nào đó...
- Vầng...vầng...
Hình như là đối phương chủ động tắt máy khiến cả mẹ tôi run lên, sau đó bà lại bắt đầu bấm bấm một dãy số trên bàn phím rồi lại áp lên tai nghe.
Bà ngồi ở đó một hồi lâu, hình như đang gọi cho ai đấy gọi mấy lần người ta không bắt máy, cuối cùng bà mất kiên nhẫn hét lên:
- Ối giời ơi! Đéo gọi được cho con đi~ Hạnh kia tức quá đi mất!
Đoàng!
Tiếng sét vang lên như xé cả bầu trời, tôi có cảm giác như tia sét kia đánh trúng đầu tôi vậy, nước mắt không ngừng tuôn ra ồng ộc trước lời nói cay đắng của mẹ.
Tôi vội vàng đưa tay vào túi, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ, do hôm qua tôi để chế độ im lặng và tắt chuông nên không thấy. Hóa ra là mẹ đang gọi cho tôi...
Sâu chuỗi lại sự việc, có lẽ bà lại nợ nần rồi lại gọi cho tôi... Tôi ôm miệng, ngồi thụp xuống lề đường ngăn cho mình không phát ra tiếng khóc nức nở...
Ông trời ơi! Tại sao tôi lại khổ đến như vậy! Bà lại đang có ý định gọi cho tôi để bắt tôi trả nợ cho món nợ tiếp theo của bà sao?
Mưa vẫn rơi, càng lúc càng nặng hạt, tôi vẫn đưa mắt nhìn theo mẹ, mẹ tôi không gọi được cho tôi thì ngồi thụp xuống trước cửa nhà lẩm bẩm chửi rủa tôi:
- Mẹ cái con đi~ này nữa, đéo hiểu đi tiếp khách hay đi làm gì mà đéo bắt máy, đúng là thứ mất nết!
Mặt mày tôi nhăn nhúm như cái rẻ lau, cảm giác như trái tim mình đang bị xé rách ra hàng vạn mạnh, hết nỗi đau này đến nỗi đau khác, không điều gì có thể chữa lành được trái tim tôi lúc này nữa... Cuối cùng thì, trong mắt mẹ tôi, tôi có phải là con ruột của bà không? Tại sao bà lại cay nghiệt với tôi như vậy...
Tôi đau đớn ôm lấy lồng ngực mình, tại vị trí này, có một trái tim đang không ngừng tứa ra những giọt máu... Đau đến quặn cả lòng...
Tôi nhìn mẹ tôi một lần nữa, bà lại lẩm bẩm chửi rủa tôi nhưng tôi không nghe thấy, tiếng mưa lấn át tất cả... Có lẽ mưa đang thương tôi và không muốn tôi phải nghe thấy những lời chửi rủa ấy...
Thế rồi, điện thoại mẹ tôi bắt đầu reo chuông, bà vội vàng bắt máy, bà nói như hét vào điện thoại:
- Như Ngọc à? Hả? Con không nghe rõ à, tại mưa quá!
Tại sao đối với tôi mẹ lại cay nghiệt như vậy? nhưng em gái tôi thì bà nâng như nâng trứng? Cái giọng nói tình cảm và ngọt ngào ấy, tôi vĩnh viễn chẳng được nghe...
Vì tiếng mưa quá to, và có lẽ vì mẹ tôi già rồi nên không nghe rõ nên bà bật loa to. Giọng Như Ngọc cất lên:
- Mẹ à? Mẹ xoay được tiền chưa vậy?
Mẹ tôi ngập ngừng trả lời:
- À...ừm...à... mẹ sắp xoay được rồi, mẹ đang ở nhà thằng Phong.
Tôi nghe mà giật hết cả mình mảy, mẹ tôi... có quan hệ gì với Vũ Đình Phong? Nghe giọng nói của bà giống như là Vũ Đình Phong là một cái phao cứu sinh cho bà...
- Mẹ có chắc là được không đó? Mẹ đã liên lạc với bà Hạnh chưa?
- Chắc! Nó hứa sẽ đưa tiền cho mẹ mà, ui xời ơi, đừng nhắc đến cái con mặt l*n đi~ thõa ấy nữa, gọi nó nó còn đéo thèm nghe máy cơ mà. Chắc lại đang ngủ với thằng nào rồi.
- Ui, mẹ cứ nói thế, bà Hạnh câu được ông Phong là phúc lớn rồi còn gì? Chắc là bà ấy không dám cặp với người khác đâu.
- Thôi thôi, này nhé, mẹ nói thật, con đấy đi~ đượi bỏ mẹ ra mà cứ làm như mình còn thiếu nữ trong trắng ý! Nhìn cái mặt đã thấy ghét rồi. Cái lần mà mẹ bảo nó đi bán trinh ý, mẹ đã đoán là nó đéo còn rồi nhưng nó cứ vờ vịt làm mẹ tưởng. Lúc sự việc vỡ lở ra mẹ mới biết đấy chứ, khách hàng người ta gào um cả lên, mà con này cũng ranh ma thật, nó đã ngủ với thằng Phong rồi còn nhận lời đi bán trinh với mẹ. Bị nó chơi một vố mà mẹ vẫn thấy cay...
- Hay là mẹ ơi, bà ấy biết chuyện bà không phải là con ruột của mẹ rồi nên bà ý mới làm trò nhỉ?
Chân tay tôi rụng rời hết thảy với lời nói của Như Ngọc, mắt tôi trợn ngược, tay vẫn giữ miệng mình ngăn không cho mình bật khóc...
- Cũng có thể... con đấy gian vậy cơ mà... Thằng Phong nó ngon như thế mà nó còn đi ngủ lang ngủ chạ với thằng khác thì con hiểu rồi đấy.
- Công nhận, bà này ghê gớm thật, mà ông Phong dễ thật đấy, bảo sao mà bà ý lừa được ông ý. Lần nào mẹ bảo ông cũng đưa tiền mẹ nhờ...
- Ừ, cái thằng đấy thì nó lành. Hôm vừa rồi mẹ nợ ba trăm triệu, nhưng mẹ bảo một tỷ nó cũng đưa đấy.
- Ui, thế cơ ạ... đúng là bác sĩ có khác, vừa có tài vừa có đức lại vừa lắm tiền. Thi đại học xong con phải tranh thủ kiếm một anh bác sĩ như thế mới được. Công nhận con mụ Hạnh ngu thật, có mà không biết giữ.
- Ừ, con nghĩ thế là khôn đấy, cố gắng học hành cho đàng hoàng con ạ. Rồi mẹ xem có thằng nào giàu giàu ngon giai thì mẹ nhắm cho.
Ngoài trời đang mưa, ai ai cũng mặc áo mưa, có người vội vàng lấy túi xách che đầu chạy lướt qua để tìm chỗ trú mưa, có người nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là hồn ma vất vưởng.
Tôi cứ thế đi về phía trước, đi mãi đi mãi cuối cùng cũng về đến ngõ, nhưng vừa về đến phòng thì một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa gõ gõ.
Rầm! Rầm! Rầm.
- Cậu Phong ơi? Cậu có nhà không?
Tôi mở mắt thật to nhìn về phía trước, tưởng như rằng không có chuyện gì có thể làm tôi bất ngờ được hơn nữa. Nhưng khung cảnh trước mặt đây thực sự khiến tôi hoảng loạn.
Đôi chân tôi như đeo chì, tôi nép vào một bên tường dõi theo, bóng lưng ấy, giọng nói ấy... chính là mẹ tôi...
Mẹ tôi, tại sao lại biết tên của chú? Và tại sao... mẹ tôi lại tìm chú?
Đầu tôi hiện lên một loạt câu hỏi nghi vấn, bà từng nhắc đến chú rất nhiều lần nhưng theo những gì mà tôi nhớ thì bà và chú không hề quen nhau. Vậy... tại sao?
- Ui, khổ ghê! Biết thế lần trước xin luôn số điện thoại cho rồi.
Gõ cửa chán chê không được, mẹ tôi bắt đầu cầm cái điện thoại bấm bấm số rồi lẩm bẩm chửi rủa, hình như có người bắt máy, bà vội đưa điện thoại lên tai nghe.
- Vâng, anh ạ, vâng... anh cứ yên tâm đi. Em nhất định sẽ thu xếp trả anh sớm nhất. Vầng...vầng... em xin thề ạ...
Trả? Mẹ tôi lại nợ tiền? Bà lại tiếp tục chơi cờ bạc dù đã hứa với tôi sao? Lồng ngực như có một tảng đá đè nặng lên, tôi có cảm giác như mình sắp biết một bí mật động trời nào đó...
- Vầng...vầng...
Hình như là đối phương chủ động tắt máy khiến cả mẹ tôi run lên, sau đó bà lại bắt đầu bấm bấm một dãy số trên bàn phím rồi lại áp lên tai nghe.
Bà ngồi ở đó một hồi lâu, hình như đang gọi cho ai đấy gọi mấy lần người ta không bắt máy, cuối cùng bà mất kiên nhẫn hét lên:
- Ối giời ơi! Đéo gọi được cho con đi~ Hạnh kia tức quá đi mất!
Đoàng!
Tiếng sét vang lên như xé cả bầu trời, tôi có cảm giác như tia sét kia đánh trúng đầu tôi vậy, nước mắt không ngừng tuôn ra ồng ộc trước lời nói cay đắng của mẹ.
Tôi vội vàng đưa tay vào túi, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ, do hôm qua tôi để chế độ im lặng và tắt chuông nên không thấy. Hóa ra là mẹ đang gọi cho tôi...
Sâu chuỗi lại sự việc, có lẽ bà lại nợ nần rồi lại gọi cho tôi... Tôi ôm miệng, ngồi thụp xuống lề đường ngăn cho mình không phát ra tiếng khóc nức nở...
Ông trời ơi! Tại sao tôi lại khổ đến như vậy! Bà lại đang có ý định gọi cho tôi để bắt tôi trả nợ cho món nợ tiếp theo của bà sao?
Mưa vẫn rơi, càng lúc càng nặng hạt, tôi vẫn đưa mắt nhìn theo mẹ, mẹ tôi không gọi được cho tôi thì ngồi thụp xuống trước cửa nhà lẩm bẩm chửi rủa tôi:
- Mẹ cái con đi~ này nữa, đéo hiểu đi tiếp khách hay đi làm gì mà đéo bắt máy, đúng là thứ mất nết!
Mặt mày tôi nhăn nhúm như cái rẻ lau, cảm giác như trái tim mình đang bị xé rách ra hàng vạn mạnh, hết nỗi đau này đến nỗi đau khác, không điều gì có thể chữa lành được trái tim tôi lúc này nữa... Cuối cùng thì, trong mắt mẹ tôi, tôi có phải là con ruột của bà không? Tại sao bà lại cay nghiệt với tôi như vậy...
Tôi đau đớn ôm lấy lồng ngực mình, tại vị trí này, có một trái tim đang không ngừng tứa ra những giọt máu... Đau đến quặn cả lòng...
Tôi nhìn mẹ tôi một lần nữa, bà lại lẩm bẩm chửi rủa tôi nhưng tôi không nghe thấy, tiếng mưa lấn át tất cả... Có lẽ mưa đang thương tôi và không muốn tôi phải nghe thấy những lời chửi rủa ấy...
Thế rồi, điện thoại mẹ tôi bắt đầu reo chuông, bà vội vàng bắt máy, bà nói như hét vào điện thoại:
- Như Ngọc à? Hả? Con không nghe rõ à, tại mưa quá!
Tại sao đối với tôi mẹ lại cay nghiệt như vậy? nhưng em gái tôi thì bà nâng như nâng trứng? Cái giọng nói tình cảm và ngọt ngào ấy, tôi vĩnh viễn chẳng được nghe...
Vì tiếng mưa quá to, và có lẽ vì mẹ tôi già rồi nên không nghe rõ nên bà bật loa to. Giọng Như Ngọc cất lên:
- Mẹ à? Mẹ xoay được tiền chưa vậy?
Mẹ tôi ngập ngừng trả lời:
- À...ừm...à... mẹ sắp xoay được rồi, mẹ đang ở nhà thằng Phong.
Tôi nghe mà giật hết cả mình mảy, mẹ tôi... có quan hệ gì với Vũ Đình Phong? Nghe giọng nói của bà giống như là Vũ Đình Phong là một cái phao cứu sinh cho bà...
- Mẹ có chắc là được không đó? Mẹ đã liên lạc với bà Hạnh chưa?
- Chắc! Nó hứa sẽ đưa tiền cho mẹ mà, ui xời ơi, đừng nhắc đến cái con mặt l*n đi~ thõa ấy nữa, gọi nó nó còn đéo thèm nghe máy cơ mà. Chắc lại đang ngủ với thằng nào rồi.
- Ui, mẹ cứ nói thế, bà Hạnh câu được ông Phong là phúc lớn rồi còn gì? Chắc là bà ấy không dám cặp với người khác đâu.
- Thôi thôi, này nhé, mẹ nói thật, con đấy đi~ đượi bỏ mẹ ra mà cứ làm như mình còn thiếu nữ trong trắng ý! Nhìn cái mặt đã thấy ghét rồi. Cái lần mà mẹ bảo nó đi bán trinh ý, mẹ đã đoán là nó đéo còn rồi nhưng nó cứ vờ vịt làm mẹ tưởng. Lúc sự việc vỡ lở ra mẹ mới biết đấy chứ, khách hàng người ta gào um cả lên, mà con này cũng ranh ma thật, nó đã ngủ với thằng Phong rồi còn nhận lời đi bán trinh với mẹ. Bị nó chơi một vố mà mẹ vẫn thấy cay...
- Hay là mẹ ơi, bà ấy biết chuyện bà không phải là con ruột của mẹ rồi nên bà ý mới làm trò nhỉ?
Chân tay tôi rụng rời hết thảy với lời nói của Như Ngọc, mắt tôi trợn ngược, tay vẫn giữ miệng mình ngăn không cho mình bật khóc...
- Cũng có thể... con đấy gian vậy cơ mà... Thằng Phong nó ngon như thế mà nó còn đi ngủ lang ngủ chạ với thằng khác thì con hiểu rồi đấy.
- Công nhận, bà này ghê gớm thật, mà ông Phong dễ thật đấy, bảo sao mà bà ý lừa được ông ý. Lần nào mẹ bảo ông cũng đưa tiền mẹ nhờ...
- Ừ, cái thằng đấy thì nó lành. Hôm vừa rồi mẹ nợ ba trăm triệu, nhưng mẹ bảo một tỷ nó cũng đưa đấy.
- Ui, thế cơ ạ... đúng là bác sĩ có khác, vừa có tài vừa có đức lại vừa lắm tiền. Thi đại học xong con phải tranh thủ kiếm một anh bác sĩ như thế mới được. Công nhận con mụ Hạnh ngu thật, có mà không biết giữ.
- Ừ, con nghĩ thế là khôn đấy, cố gắng học hành cho đàng hoàng con ạ. Rồi mẹ xem có thằng nào giàu giàu ngon giai thì mẹ nhắm cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.