Bựa Nhân Sát Vách

Chương 73

Pưn Pưn Chan

04/08/2020

Nước từ bồn tắm bắt đầu chàn ra mặt đất, tôi bước vào bồn tắm, thả cơ thể mệt mỏi của mình xuống. Nước lạnh dội vào nhưng tôi không còn cảm thấy lạnh nữa, làm sao có thể lạnh bằng những lời nói độc địa của người đời dành cho tôi...

Cuối cùng, tôi quyết định mở điện thoại lên, nhắn cho chú một dòng tin nhắn... cuối cùng. Sau khi nhắn xong tôi tắt nguồn điện thoại, để nó chìm xuống dòng nước. Tôi mỉm cười nhìn về phía trước, tôi nhìn thấy bố đang hiện hữu trước mặt mình, bố đang đứng đó, giang rộng vòng tay trước mặt tôi, bố cười rất nhân hậu, bố nói:

- Con gái... lại đây...

Tôi đưa mảnh sành trên tay, cắt thật sâu vào cổ tay mình, máu từ vết cắt chảy xuống rất dữ dội, tôi không biết mình đã khảm mũi nhọn đó vào sâu trong lớp da thịt mình cỡ nào, vì tôi không cảm thấy đau, chỉ biết mình đã dùng hết sức có thể... Máu lan ra ngày một nhiều, máu hòa cùng với làn nước trắng biến cả bồn tắm trở thành một màu đỏ hồng

- Bố ơi, con ngủ nhé, con nhớ bố nhiều lắm, con sắp đến rồi... Chúng ta sẽ lại đoàn tụ với nhau, ở nơi của bố có cánh đồng mênh mông, có mùi lúa chín, có hơi ấm và tỉnh thương... Ở đây... lạnh lắm, vậy nên bố cho con đi theo với bố nhé, ở đó, con không cần phải nghe những lời tàn độc nữa... không còn ai chửi con nữa, không còn ai buông những lời độc địa làm tổn thương trái tim của con nữa...

Trái tim con chết rồi, bố sẽ giúp con hồi sinh nó chứ?

Con... yêu bố nhiều... Con gái của bố!

Dần dần, khung cảnh xung quanh bắt đầu mờ dần, căn phòng này bỗng hóa thành cánh đồng lúa vàng ươm, bố tôi đang xuất hiện trước mặt tôi, mỉm cười vẫy gọi tôi...

À thì ra, đây chỉ là một cơn ác mộng thôi, tôi vẫn là đứa trẻ mười tuổi của ngày đó, thì ra... đây chỉ là cơn ác mộng, con về rồi, bố à...

_____________________

Gửi Vũ Đình Phong.

Khi tôi viết bức thư này, có lẽ tôi đã rời khỏi thế gian này. Cảm ơn chú vì đã giúp đỡ tôi trong suốt hai năm vừa qua. Chú có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong một hoàn cảnh oái oăm như thế nào không?

Tôi vẫn nhớ... nó như một ký ức khảm sâu trong trí nhớ của tôi, thật khó để khiến nó có thể phai mờ...

Tôi gọi nó là "cuộc gặp gỡ định mệnh". Từ lần đó, không biết vì lý do gì mà chú luôn luôn bám theo tôi, suốt ngày lải nhải bên tai tôi, đòi tôi nấu đồ ăn, còn sai tôi làm việc nhà, bắt tôi làm những việc lặt vặt,...



Ngoài mặt tôi luôn kêu than oán trách chú là một ông chú hãm tài và biến thái, nhưng trong thâm tâm của tôi, tôi chưa bao giờ ghét chú...

Dần dần, tôi quen việc chú giao, tôi coi nó là một niềm vui, tôi không còn cảm thấy ghét bỏ những công việc mà chú giao nữa, dù chú chỉ coi tôi chẳng hơn kém gì một con giúp việc. Thật buồn cười chú nhỉ? Vì thế nên tôi mới làm việc cho chú một cách không công như vậy đó...

Tôi ước gì, thời gian của chúng ta chỉ dừng lại ở đó, hoặc giả như, cái đêm định mệnh ấy chẳng bao giờ xảy ra thì có lẽ tôi và chú đã không đến mức như này...

Lần đầu tiên của đời con gái, chú đã cướp mất. Tôi không còn đổ lỗi cho chú, hay do mẹ tôi nữa... Giờ đây, tôi buông thả tất cả, mọi cảm xúc, mọi ước mơ, mọi hy vọng, mọi vương vấn... tôi quyết định bỏ hết và chọn một giấc ngủ để quên hết mọi chuyện. Tôi quyết định tha thứ cho chú, tha thứ cho mẹ tôi. Tôi có lên thiên đường cũng sẽ không trách hai người đâu, một người là mẹ tôi, là công ơn dưỡng dục suốt hai mươi năm trời. Một người.... là crush của tôi... Cuộc sống sinh viên hai năm vừa qua thật tẻ nhạt nếu không có những trò đùa vui của chú. Cảm ơn chú vì đã đến bên cuộc đời tôi. Tôi thực sự tiếc nuối quãng thời gian đẹp đẽ đó, tôi biết ngoài mặt chú hay trêu tôi nhưng chú vẫn luôn giúp đỡ tôi, sự giúp đỡ của chú tôi biết hết. Tôi ốm chú làm cháo cho tôi ăn, còn là một vị bác sĩ kê thuốc cho tôi. Tôi có chậm tiền nhà chú cũng chưa bao giờ giục tôi, chú lúc nào cũng thu tiền điện và tiền nước của tôi rẻ hơn bình thường, có tháng tôi mở công tắc điện ra kiểm tra, tôi đã thấy chú tính sai đến một nửa.... Tuy chú hơi khốn nạn một chút là hay quịt tiền làm của tôi, nhưng không sao... Tôi không giận đâu, thật đấy!

Tôi đã thực sự vui vẻ khi ở cạnh chú, tôi ước gì, thời gian của chúng ta chỉ dừng ở trước đêm đó thôi... Đó là điều mà tôi nuối tiếc nhất...

Ký ức tươi đẹp giữa tôi và chú, tôi xin giữ lại trong trái tim mình, những ký ức xấu, tôi sẽ không mang theo nó...

Còn một điều quan trọng nữa, chú đừng tiếp tục trả nợ cho mẹ tôi nữa, như vậy tôi thực sự không biết phải làm sao. Tôi biết chú là người tốt, nhưng xin chú đừng làm vậy nữa, công ơn của chú, tôi không sao trả được...

Tôi không biết tại sao chú lại đối xử với tôi và Mỹ Hạnh như vậy, nhưng tôi chắc là chú cũng có nỗi niềm riêng mà không thể nói ra. Nếu chú thực sự yêu cô ấy, hãy trân trọng tình cảm của cô ấy, nếu chú không yêu cô ấy, hãy nói cho cô ấy biết cảm xúc thật của mình. Đừng khiến cô ấy đau lòng... bởi vì cô ấy là bạn thân của tôi. Xin chú hãy nói ra toàn bộ sự thật giữa tôi và chú, đừng để người khác tiếp tục hiểu lầm nữa...

Xin lỗi Mỹ Hạnh vì tớ đã không thể làm một người bạn tốt.

Xin lỗi chú, vì không thể làm món sườn xào chua ngọt mà chú muốn ăn nữa, tôi biết lần đó tôi làm rất cay nhưng chú vẫn ăn... Tôi xin lỗi...

Cảm ơn mẹ, người đã giúp đỡ con suốt hai mươi năm qua, tuy mẹ quý Như Ngọc hơn nhưng con hiểu rõ vì con không phải con gái ruột của mẹ. Người mẹ nào cũng có một nỗi khổ riêng, con tha thứ cho mẹ, con không còn ghét và hận mẹ nữa, con vẫn sẽ yêu mẹ và coi mẹ như người mẹ ruột của con. Chỉ xin mẹ đừng tiếp tục lao vào con đường cờ bạc và giúp em Ngọc có thể đỗ được đại học...

Cuối cùng, chúc anh có một cuộc sống tốt đẹp cùng những người anh yêu thương.

Gửi anh, người đã từng yêu và thương anh rất nhiều...

Vĩnh biệt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bựa Nhân Sát Vách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook