Bựa Nhân Sát Vách

Chương 76

Pưn Pưn Chan

06/08/2020

Tôi nãy giờ vẫn đang đơ ra như pho tượng vì những lời nói ấy. Thực sự tôi không biết nói gì, từ chối hay nhiếc móc... cũng chẳng thể...

Thấy tôi không nói gì, chú cũng không làm phiền tôi nữa mà chỉ nắm chặt tay tôi, cứ mỗi phút chú lại hôn lên mu bàn tay của tôi rồi áp cả gương mặt mình vào đấy. Chú cứ như vậy khiến tôi cảm thấy... khó xử kinh khủng!

Rồi có lúc chú úp mặt vào đùi tôi như một đứa trẻ, tôi không biết phải làm sao... Những lời nói độc địa kia khiến tôi rất buồn, nhưng giờ phút này tôi không nghĩ tới nó nữa mà chỉ nghĩ về những lời của chú, ngẫm nghĩ rồi so sánh với Mỹ Hạnh.

Tôi nên tin ai đây?

Ánh mắt lạnh lùng của Mỹ Hạnh sượt qua tâm trí tôi, những cử chỉ và hành động trước đây của cô ấy cũng được tôi rà soát một cách kỹ càng... Mỹ Hạnh, liệu có đang nói dối không?

Không thể... khó tin lắm...

Còn chú, tôi thực sự hoang mang, những gì mà tôi nghĩ về chú chính là lời nói: anh yêu em, yêu em rất nhiều... xin đừng bỏ anh...

Trời ơi! Điều đó khiến cái đầu nặng nề của tôi nổ tung, tôi không chịu được mà cứ nằm bệt ra đó rồi chùm chăn kín mặt.

Đến buổi trưa, có một anh bác sĩ đến khám cho tôi, chú thì thầm gì đó vào tai người ta rồi dành luôn cả cái máy đo huyết áp của anh bác sĩ đó. Tôi và anh ta đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, sau đó anh ta cũng bị chú đuổi đi để lại chú khám và đo huyết áp cho tôi.

Sự động chạm này khiến lồng ngực tôi bị bóp nghẹt, thực sự các vết thương chồng chéo trong tim tôi vẫn chưa được dịu bớt, nhưng... nhất thời bây giờ tôi quên hết rồi, trong đầu chỉ tồn tại câu: anh yêu em, yêu em rất nhiều... đừng bỏ anh.

- Thật may quá, em không sao, ổn rồi.

Vừa nói chú vừa cười tươi nhìn tôi, cái nụ cười ấy thực sự khiến trái tim tôi bừng sáng hết cả lên. Tôi tự dặn lòng mình là khi sự việc chưa rõ ràng thì đừng có vội sa ngã vào đoạn tình cảm ấy.... Tôi cố trốn tránh chú.

Những ngày về sau, tôi vẫn chưa nói gì với chú. Chú chăm sóc tôi 24/24, gần như chú không xa tôi dù chỉ một phút hay một giây, tôi cần đi vệ sinh chú cũng đỡ tôi, đi theo tôi quan sát tôi như thể tôi sẽ biến mất lúc nào không hay. Điều ấy khiến tôi cảm thấy có chút không quen, nhưng lại không hề cảm thấy chán ghét, thật sự không biết nói sao về cảm giác này. Chú mang đến toàn đồ bổ cho tôi, nào là chè tổ yến, cháo bò yến mạch, bào ngư xào nấm, chú đều tự tay khoe là chú làm. Tôi biết chú không có khả năng hạ độc tôi, hơn nữa chính là chú cứu sống tôi cơ mà, nếu chú không đến kịp thì có lẽ...

Lại nhớ về cái ngày đen tối hôm ấy. Những ngày vừa qua, tôi đã nghĩ thông và mạnh mẽ hơn, cảm giác tiêu cực kia cũng không còn đeo bám tôi nữa, tôi có chút hối hận khi đã dại dột làm vậy. Có lẽ do những sự việc dồn dập kia tiến đến khiến tôi quyết định như thế. Nhưng giờ lại cảm thấy bình ổn trở lại rồi. Nếu như những điều chú nói là thật thì tôi và chú thực sự đã hiểu nhầm nhau, còn Mỹ Hạnh là kẻ dối trá...



Nhưng... tôi thực sự vẫn khó tin lắm... Dù chú bảo là chú sẽ khiến tôi tin, nhưng tôi vẫn cảm thấy sao sao đó...

Nếu nói là tôi không tin chú thì cũng không đúng, giờ đây tôi như kẻ bị đặt ở giữa, thực sự không biết phải đi theo hướng nào, vì nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ về những khoảng thời gian tôi quen chú thì thực sự, tôi nghĩ là... chú không có điều gì để lừa dối tôi. Thực sự trong lòng tôi còn mông lung nhiều lắm, bao nhiêu câu hỏi tôi muốn mở miệng hỏi chú, hỏi chú nếu yêu tôi thì vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Rồi tại sao lại mang đàn bà về nhà sỉ nhục tôi. Dù rất tò mò nhưng tôi không mở miệng hỏi mà chọn cách im lặng. Cũng có mấy lần chú còn van nài xin tôi hỏi chú để chú giải đáp. Hay cho chú biết những điều mà tôi đang nghĩ tôi cũng không nói đến một câu. Tôi cũng không hiểu nổi chính mình, hoặc là tôi vẫn còn cảm thấy buồn, hoặc là tôi vẫn còn cảm thấy rối ren và mông lung. Trước khi sự việc chưa rõ ràng, tôi chưa muốn cất lời hỏi.

Những ngày ở bên chú, tôi không thể nghĩ nổi đến những điều tiêu cực hay những lời đàm tiếu trên mạng xã hội kia nữa, bởi vì dường như chú không để tôi có thời gian nghĩ một giây hay một phút, chú nói nhiều lắm, toàn là kể chuyện pha trò khiến tôi bật cười. Dù cố tỏ ra lạnh lùng nhưng tôi vẫn khiến chú làm cho cười đau cả ruột. Chú cũng kiêm luôn bác sĩ ở đây kiểm tra sức khỏe cho tôi. Chỉ mỗi tội, mỗi lần thay băng trên cổ tay cho tôi, trông chú khó khăn lắm. Lông mày cứ nhíu chặt cả lại, lần đầu thay băng, khi được gỡ ra, tôi thấy vết cắt của tôi sâu hoắm, sưng rộp và đỏ, nhưng nó đã được khâu lại. Hình thụ kì dị của nó khiến tôi rùng mình, còn đôi mắt của chú cứ tràn đầy sự thương xót. Tôi chưa từng thấy gương mặt chú lo lắng đến như thế, chỉ một cái nhíu mày của tôi đã đủ để khiến ngón tay chú run run. Chú nói chú sợ làm tôi đau, thế nên lúc thay băng là lúc khó khăn nhất, chú cần mẫn tỉ mỉ từng tí một. Có lúc tôi không kiên nhẫn được nữa bảo bác sĩ làm thì chú không chịu.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, chú đều hôn lên vết thương trên cổ tay tôi mà nói:

- Anh xin lỗi, anh xin lỗi rất nhiều. Anh sẽ không tha thứ cho kẻ đứng sau giật dây mọi chuyện đâu.

___________________

Ngày ra viện, chú còn đứng sau lưng chải tóc rồi tết tóc cho tôi, chú kể là tuần trước chú đi viện thấy một cặp vợ chồng già đã lớn tuổi rồi mà ông lão vẫn chải tóc và tết tóc cho bà lão. Nhìn cảnh ấy mà sinh ra mong ước được tết tóc cho tôi. Chú nói muốn cùng tôi già đi, rồi chú còn bày tỏ mong ước tôi nuôi tóc dài hơn nữa.

Lúc đó, trong đầu tôi thầm nghĩ: chú hơn tôi tận mười lăm tuổi, lúc chú bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, già yếu hom hem thì tôi vẫn đang ở tuổi năm mươi năm, vẫn còn trẻ so với chú. Chẳng hiểu sao nghĩ vậy tôi thầm cười, tôi không dám nói ra, tôi vẫn chưa nói gì với chú mà vẫn im lặng. Những ngày qua cũng chỉ là chú một mình độc thoại với tôi, chú cư xử với tôi rất nhẹ nhàng ấm áp và dịu dàng, khác hẳn với ông chú lầy lội mọi khi.

Vậy mà... tôi cũng để cho chú tết tóc cho tôi, làm xong, chú đưa cho tôi một bộ quần áo mới. Nhìn qua cũng biết đây là hàng hiệu rồi, tôi còn thấy trên mác của nó có chữ chan.. nel, về hàng hiệu thì tôi mù tịt chẳng biết gì nhưng chú cứ bắt tôi mặc thế là tôi phải mặc. Nó là một chiếc váy trắng ren dài đến đầu gối. Tôi nhìn mình trong gương, sắc mặt đã hồng hào lên một chút, tôi mỉm cười rồi bước ra, chú vẫn nắm lấy tay tôi rồi đưa tôi vào xe của chú.

Trên đường, tôi hơi tò mò hỏi chú:

- Chúng ta đi đâu đây?

Chú nắm lấy tay tôi, hôn lên mu bàn tay tôi một cách đầy trân trọng.

- Đi tìm lại lòng tin của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bựa Nhân Sát Vách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook