Bựa Nhân Sát Vách

Chương 92

Pưn Pưn Chan

06/08/2020

Đôi lúc, tôi tự hỏi mình, cảm xúc của mình về em là như thế nào? Liệu em có khác biệt gì so với những cô gái mà tôi từng quen không?

Tôi không muốn nghĩ, cũng không muốn biết. Có lẽ, sau từng ấy năm, vết thương lòng vẫn chưa hề nguôi ngoai trong tôi.

Vì em đặc biệt, nên tôi hứng thú, tôi nghĩ đơn giản chỉ có vậy. Hoặc cũng có thể là do lâu rồi tôi chưa gần gũi với phụ nữ, trái tim tôi luôn cô độc và cần ai đó lấp đầy. Bởi tình yêu đối với tôi là một thứ xa vời. Tôi thực sự đã mất niềm tin vào phụ nữ, tôi không muốn tin tưởng ai quá nhiều, tôi sợ mình lại thất vọng như Kiều Anh.

Từ cái ngày tôi nhìn thấy em khỏa thân trong phòng tắm, hôn em, sờ vào cặp đào tiên trắng nõn của em. Dường như tâm trí tôi lúc nào cũng nhớ đến hình ảnh của em, bởi lẽ tôi cũng là một thằng đàn ông, mà tôi lại có nhu cầu sinh lý cao hơn bình thường. Trước cơ thể đẹp mất hồn của em, tôi không kìm nén được dục vọng mà có những hành động đi quá xa so với mức bình thường. Tôi nghĩ nó cũng chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng mà cái gì khó chinh phục thì tôi lại càng khao khát. Tôi đã sống cùng em hai năm mà vẫn chưa "ăn" được em, vì thế tôi thực sự muốn đâm sâu vào cơ thể ấy, xem nó có khác với những gì mà tôi từng trải hay không? Em là cô gái thú vị, vì thế tôi thực sự muốn ăn em để thưởng thức cái dư vị của em.

Nhưng mà... ăn em khó thật đấy! Tôi biết em có tình ý với tôi, nhìn biểu hiện của em là tôi nhận ra ngay, bình thường em mạnh miệng lắm, nhưng dạo gần đây cứ gặp tôi là em im thin thít, ngại ngùng rồi chạy tọt vào phòng. Thành thử ra tôi chẳng thể bắt chuyện với em, nhưng tôi biết sự thay đổi của em xuất phát từ tình cảm chớm nở trong trái tim em. Tôi biết, em đã thực sự "có gì đó" với tôi rồi. Vì thế mà tôi chẳng ngại tiến đến, nhưng cứ mỗi lần tôi gần "ăn" được em thì em lại đẩy tôi ra. Thực sự khó chịu vô cùng!

Hơn thế, em lại bắt đầu một mối tình trên mạng khác, điều đó khiến tôi tức điên lên! Cái cảm giác mà con mồi mình đã đưa vào tầm ngắm, kỳ công nghĩ ra những cái bẫy, dương súng bắn trúng rồi thì gã thợ săn khác chỉ chờ trực điều đó và đến hốt xác con mồi của mình. Nó khiến tôi cay không chịu được, tôi có cảm giác như em cũng đang đùa giỡn với tôi. Rõ ràng tôi thấy em có tình cảm với tôi rồi mà em lại dám nhận lời đi chơi với thằng khác. Tự trọng của một thằng đàn ông như tôi không thể đem ra đùa giỡn được đâu, em đang chơi với lửa rồi đấy! Hành động của em như châm ngòi cho quả bom nguyên tử trong lòng tôi, lần đầu tiên tôi biết tới cảm giác thua cuộc, không, tôi chưa thua, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để em rơi vào tay thằng nào hết.

Ôi trời! cô bé của tôi, sao em lại ngốc đến độ tin lời của một thằng vớ vẩn mới quen trên mạng được vài hôm để nhận được hậu quả thế này chứ? Nếu tôi không đến kịp có lẽ ngày hôm sau tôi đã phải nhận xác em rồi. Tôi vừa tức giận, vừa lo lắng, lại vừa muốn trách em. Nhưng nhìn thấy em đang bị thương thì tôi không thể nào mà giận nổi, tôi thở dài lắc đầu. Có phải là tôi đang quan tâm tới một người con gái quá mức không?

Sau cái lần tôi cứu em, em ngoan hơn, biết nghe lời tôi hơn, không còn hờn dỗi như mọi khi nữa. Tôi chắc mẩm là em đã "đổ tôi" rồi đây. Tôi tiến đến một chút nữa, định bụng sẽ ăn em nhưng ai ngờ lại bị em đập luôn cái đầu gối vào chỗ hiểm. Chưa có một người con gái nào dám làm thế với tôi như em. Cũng chưa bao giờ tôi kiên trì với một người con gái như thế. Cả đời tôi còn chưa biết cái mùi "tán gái" là gì, ấy vậy mà bỏ thời gian, công sức ra tán em, lại bị em phũ một cách tuyệt tình. Hơi cay một chút thôi, Nhưng tôi lại tự an ủi mình, công sức tôi bỏ ra không phí công vô ích, mỗi lần tiến đến, em càng không cưỡng được sức hút từ tôi, tôi hôn em mà em cứ đơ ra như khúc gỗ, cái miệng của em thật ngọt ngào, nó như một viên kẹo dâu, khác hẳn với những cô gái tôi từng quen biết.

Đối với những cô gái là tình một đêm với tôi, tôi không bao giờ hôn họ. Tôi là một bác sĩ, ngủ có thể với nhiều người để giải tỏa vì có biện pháp phòng tránh, nhưng hôn thì không. Trong chuyện đó, tôi rất khắt khe và yêu cầu sạch sẽ. Người đẹp thì dễ dàng qua tay nhiều thằng đàn ông. Cảm tưởng như mấy cô gái đó đã từng hôn cả trăm thằng rồi vậy, nghĩ thôi là thấy ớn, vì thế nên tôi không hôn tình một đêm của mình. Bao nhiêu bệnh lây qua đường hô hấp, bao nhiêu nguy cơ truyền nhiễm ghê bỏ xừ đi được ấy. Nhưng em thì khác, miệng em rất thơm, rất sạch, còn thoang thoảng mùi vị bạc hà man mác nữa, cảm giác ấy thật gây nghiện làm sao, hơn nữa em còn nói nụ hôn đầu tiên của em là dành cho tôi, không biết có thể tin được không nhưng cảm giác ấy như đưa tôi đến đỉnh cao chinh phục. Em làm tôi cảm thấy chỉ cần hôn em thôi là đã đạt được một thành tựu lớn, nó giống với việc hồi nhỏ tôi giải được một bài toán khó mà những đứa học giỏi khác nghĩ nát cả óc vẫn không giải được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bựa Nhân Sát Vách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook