Chương 98
Pưn Pưn Chan
06/08/2020
Ngày hôm sau là một ngày mưa, tôi có lịch mổ dày kín trong ngày hôm ấy.
Đến tối muộn, tôi muốn ăn em nấu món sườn xào chua ngọt mang đến cho tôi, nhưng
em lạ lạ làm sao đó. Khác hẳn với ngày hôm qua, em lại trở thành người con gái
lạnh lùng, tìm mọi cách để rời xa tôi. Thậm chí, em còn nói như thể mình đang
ngạt thở trong mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi thực sự đã rất giận em, tại sao em không thừa nhận cảm xúc của mình mà cứ tránh xa tôi mãi vậy? Tôi chưa kịp nói xong thì em đã cúp máy, còn chặn hết cả số của tôi.
Tôi bực mình và không chịu nổi cái tính sáng nắng chiều mưa của em nên đã cố tình để em một mình và suy nghĩ. Hay là em thấy xấu hổ khi ngày hôm qua đã nói ra sự thật với tôi? Mặc kệ, có lẽ em cần thời gian trước khi chúng tôi tiến đến một mối quan hệ nào đó xa hơn.
Nhưng mãi sau đó, tôi không liên lạc được với em dù đã cố, nghe tin em đã đến bệnh viện vì bị sốt, lại còn được một người đàn ông đưa vào. Lúc biết tin đó tôi đã rất bực mình, tại sao em lại qua lại với người đàn ông đó? Chẳng phải... em yêu tôi hay sao? Nhưng nghĩ lại, em chưa bao giờ thừa nhận em yêu tôi mà chỉ là cảm giác của tôi. Điều đó khiến tôi bực mình hơn nữa, tôi đến thăm em nhưng hay tin em đã rời viện từ lúc nào.
Tôi không hề biết rằng, lúc ấy em đã chịu đựng đả kích lớn như thế nào, tôi không hề biết nỗi đau mà em đã chịu đựng. Ngay cả khi biết toàn bộ sự thật, tôi vẫn chưa từng hiểu hết con người em...
Lại một lần nữa, em cắt đứt liên lạc với tôi, tôi liên lạc với em mãi không được, tôi nghe thấy tiếng chuông, hình như em đã mở máy. Tôi thực sự không hiểu hành tung của em, tôi tức giận nhắn tin dọa dẫm em em mới nghe máy. Nhưng khi nghe máy, điều mà em muốn nói là gì? Em muốn rời xa tôi? Tôi không cho phép thì em nói một cách khó hiểu rồi cúp máy. Điều đó khiến tôi lo lắng vô cùng. Tôi có dự cảm không lành, tôi làm mọi cách để tìm em. Khi nhận được thông tin có người thấy em đi vào một cái nhà nghỉ, tôi tức tốc chạy đến đó.
Trong lúc lái xe, tôi bất chợt nhận được tin nhắn của em. Đọc xong mà cả người tôi run rẩy, có cái gì đó trong tôi thôi thúc tôi lái xe nhanh hơn, hình như... em đang làm chuyện gì đó vô cùng dại dột!
Đoạn tin nhắn ấy cứ hiện lên trong đầu tôi mà không rời đi, giờ thì tôi hiểu ra rồi, tôi hiểu lý do tại sao em lại bỏ đi, tại sao em lại hành động khó hiểu, tại sao em lại muốn rời xa tôi. Lắp ghép lại những ký ức trước kia... tôi hiểu ra rồi...
Không thể ngờ, Cao Mỹ Hạnh, cái tên tôi nghĩ rằng không liên quan gì đến cuộc đời của tôi nhưng lại là điểm mấu chốt trong tình yêu của tôi. Là do tôi đã không để ý tới em, để rồi, mọi chuyện xảy đến như thế này đây!
Tôi đến căn phòng em thuê, đập cửa liên tục nhưng chỉ nhận lại là sự im lặng. Tôi bỗng sợ hãi hơn bao giờ hết, tôi đành phải phá cửa. Cái cảnh tượng em nằm trong bồn tắm, nước bồn tắm đá hóa màu đỏ tươi cứ ám ảnh lấy tâm trí tôi. Chân tay tôi rụng rời hết cả ra, tôi vội vàng cầm máu cho em, bế em đến bệnh viện, em có biết không...
Đã rất nhiều năm qua, tôi không khóc.
Trên đời này, tôi chỉ khóc vì ba người phụ nữ mà thôi, một là mẹ, hai là tình đầu và thứ ba là em. Tôi không khóc khi bị gia đình bắt ép từ bỏ niềm đam mê của mình, tôi không khóc khi bị từ mặt. Nhưng hôm nay, tôi lại khóc, bởi vì tôi sợ... tôi sợ sẽ mất em.
Lần đầu tiên trong cuộc đời làm bác sĩ, tôi lại khóc vì bất lực, vì không thể làm em sống lại. Người ta nói: bác sĩ cứu người, tôi sợ rằng mình không thể cứu được em. Tôi hối hận nhiều lắm, đáng lẽ tôi nên nói ra sớm hơn, đáng lẽ tôi nên tìm hiểu mọi chuyện kỹ càng từ đầu, đáng lẽ tôi nên cùng em ngồi lại và giải quyết mọi hiểu nhầm...
Nếu tôi làm như vậy, mọi chuyện đã không đến mức này, em đã không phải chịu đựng một cách âm thầm. Em đã không phải khổ...
Tất cả, là lỗi của tôi!
Nhìn gương mặt trắng bệch không có sức sống, nhìn đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, tôi sợ lắm... tôi sợ mình sẽ mất em.
Đúng, tôi là kẻ hèn nhát khi từ đầu không nhìn nhận tình cảm của em, khi không dám nghĩ đến chữ "yêu". Nhưng bây giờ tôi lại sợ mình không thể nhìn thấy em nữa, mình không thể yêu em nữa. Tôi sợ em biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi day dứt và hối hận lắm, khi nhận ra em là người con gái mà tôi yêu, nhưng tôi lại làm tổn thương em rất nhiều...
Đáng sợ là khi, tất cả đã muộn màng và mình không thể cứu vãn được tình hình nữa...
Tôi không biết phải làm sao, khi ngày mai không được thấy em, khi ngày mai không được ăn món ăn của em... khi ngày mai không thấy đôi lông mày khẽ một chút là nhíu lại của em.
Dòng tin nhắn ấy cứ hiện hữu trong đầu tôi như một nỗi ám ảnh, lần đầu tiên em thừa nhận tình cảm của mình, em nói em yêu tôi, vậy mà sao lại bi thương tới mức này...
Tôi thực sự đã rất giận em, tại sao em không thừa nhận cảm xúc của mình mà cứ tránh xa tôi mãi vậy? Tôi chưa kịp nói xong thì em đã cúp máy, còn chặn hết cả số của tôi.
Tôi bực mình và không chịu nổi cái tính sáng nắng chiều mưa của em nên đã cố tình để em một mình và suy nghĩ. Hay là em thấy xấu hổ khi ngày hôm qua đã nói ra sự thật với tôi? Mặc kệ, có lẽ em cần thời gian trước khi chúng tôi tiến đến một mối quan hệ nào đó xa hơn.
Nhưng mãi sau đó, tôi không liên lạc được với em dù đã cố, nghe tin em đã đến bệnh viện vì bị sốt, lại còn được một người đàn ông đưa vào. Lúc biết tin đó tôi đã rất bực mình, tại sao em lại qua lại với người đàn ông đó? Chẳng phải... em yêu tôi hay sao? Nhưng nghĩ lại, em chưa bao giờ thừa nhận em yêu tôi mà chỉ là cảm giác của tôi. Điều đó khiến tôi bực mình hơn nữa, tôi đến thăm em nhưng hay tin em đã rời viện từ lúc nào.
Tôi không hề biết rằng, lúc ấy em đã chịu đựng đả kích lớn như thế nào, tôi không hề biết nỗi đau mà em đã chịu đựng. Ngay cả khi biết toàn bộ sự thật, tôi vẫn chưa từng hiểu hết con người em...
Lại một lần nữa, em cắt đứt liên lạc với tôi, tôi liên lạc với em mãi không được, tôi nghe thấy tiếng chuông, hình như em đã mở máy. Tôi thực sự không hiểu hành tung của em, tôi tức giận nhắn tin dọa dẫm em em mới nghe máy. Nhưng khi nghe máy, điều mà em muốn nói là gì? Em muốn rời xa tôi? Tôi không cho phép thì em nói một cách khó hiểu rồi cúp máy. Điều đó khiến tôi lo lắng vô cùng. Tôi có dự cảm không lành, tôi làm mọi cách để tìm em. Khi nhận được thông tin có người thấy em đi vào một cái nhà nghỉ, tôi tức tốc chạy đến đó.
Trong lúc lái xe, tôi bất chợt nhận được tin nhắn của em. Đọc xong mà cả người tôi run rẩy, có cái gì đó trong tôi thôi thúc tôi lái xe nhanh hơn, hình như... em đang làm chuyện gì đó vô cùng dại dột!
Đoạn tin nhắn ấy cứ hiện lên trong đầu tôi mà không rời đi, giờ thì tôi hiểu ra rồi, tôi hiểu lý do tại sao em lại bỏ đi, tại sao em lại hành động khó hiểu, tại sao em lại muốn rời xa tôi. Lắp ghép lại những ký ức trước kia... tôi hiểu ra rồi...
Không thể ngờ, Cao Mỹ Hạnh, cái tên tôi nghĩ rằng không liên quan gì đến cuộc đời của tôi nhưng lại là điểm mấu chốt trong tình yêu của tôi. Là do tôi đã không để ý tới em, để rồi, mọi chuyện xảy đến như thế này đây!
Tôi đến căn phòng em thuê, đập cửa liên tục nhưng chỉ nhận lại là sự im lặng. Tôi bỗng sợ hãi hơn bao giờ hết, tôi đành phải phá cửa. Cái cảnh tượng em nằm trong bồn tắm, nước bồn tắm đá hóa màu đỏ tươi cứ ám ảnh lấy tâm trí tôi. Chân tay tôi rụng rời hết cả ra, tôi vội vàng cầm máu cho em, bế em đến bệnh viện, em có biết không...
Đã rất nhiều năm qua, tôi không khóc.
Trên đời này, tôi chỉ khóc vì ba người phụ nữ mà thôi, một là mẹ, hai là tình đầu và thứ ba là em. Tôi không khóc khi bị gia đình bắt ép từ bỏ niềm đam mê của mình, tôi không khóc khi bị từ mặt. Nhưng hôm nay, tôi lại khóc, bởi vì tôi sợ... tôi sợ sẽ mất em.
Lần đầu tiên trong cuộc đời làm bác sĩ, tôi lại khóc vì bất lực, vì không thể làm em sống lại. Người ta nói: bác sĩ cứu người, tôi sợ rằng mình không thể cứu được em. Tôi hối hận nhiều lắm, đáng lẽ tôi nên nói ra sớm hơn, đáng lẽ tôi nên tìm hiểu mọi chuyện kỹ càng từ đầu, đáng lẽ tôi nên cùng em ngồi lại và giải quyết mọi hiểu nhầm...
Nếu tôi làm như vậy, mọi chuyện đã không đến mức này, em đã không phải chịu đựng một cách âm thầm. Em đã không phải khổ...
Tất cả, là lỗi của tôi!
Nhìn gương mặt trắng bệch không có sức sống, nhìn đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, tôi sợ lắm... tôi sợ mình sẽ mất em.
Đúng, tôi là kẻ hèn nhát khi từ đầu không nhìn nhận tình cảm của em, khi không dám nghĩ đến chữ "yêu". Nhưng bây giờ tôi lại sợ mình không thể nhìn thấy em nữa, mình không thể yêu em nữa. Tôi sợ em biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi day dứt và hối hận lắm, khi nhận ra em là người con gái mà tôi yêu, nhưng tôi lại làm tổn thương em rất nhiều...
Đáng sợ là khi, tất cả đã muộn màng và mình không thể cứu vãn được tình hình nữa...
Tôi không biết phải làm sao, khi ngày mai không được thấy em, khi ngày mai không được ăn món ăn của em... khi ngày mai không thấy đôi lông mày khẽ một chút là nhíu lại của em.
Dòng tin nhắn ấy cứ hiện hữu trong đầu tôi như một nỗi ám ảnh, lần đầu tiên em thừa nhận tình cảm của mình, em nói em yêu tôi, vậy mà sao lại bi thương tới mức này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.