Chương 153: Ngoại truyện : Tình địch người yêu cũ xuất hiện. 3
Pưn Pưn Chan
28/08/2020
Chồng tôi nhìn tôi lắc đầu rồi cười:
- Không, chồng cô ta cũng khôn, trên người có một số vết bầm tím nhẹ nhưng nhìn chung không quá nguy hiểm, trên đầu chẳng chấn thương nào hết, do cô ta tạo ra bằng chứng giả để kết tội ông chồng thôi.
- Cũng tội anh nhỉ? Haizzzzzz, nếu cô ấy chịu khó chờ anh thì đã không đến mức như này.
Vừa nói xong câu đó, anh quay phắt ra nhìn tôi chằm chằm.
- Sao vậy?
- K.A chờ anh thì làm sao anh yêu em, mà em mong cô ta chờ anh à?
Ủa? Tôi tưởng đến đoạn này mình mới phải là người ghen chứ nhỉ? giờ đây anh lại là ngược ghen ngược ư?
- Ơ, ý em không phải là thế. Em ước gì được gặp chồng em sớm hơn, em sẽ chờ anh đến mòn kiếp cũng được.
- Dối trá, lúc anh 28 tuổi em mới 13 tuổi, yêu đương cái gì?
- Ừ ha! Thế thì em phải cảm ơn K.A vì lúc ấy đã buông tay anh để em có cơ hội được gặp chồng tương lai, vừa giàu vừa đẹp trai, hihi.
- Còn thiếu.
- Thiếu gì?
- Anh không những đẹp trai mà còn sinh lý khỏe, khoai to nữa.
Sặc!
Tôi nhất thời bị sặc nước bọt mà ho khụ khụ. Mẹ nóa, tôi có nên bảo chồng tôi đi khám lại não của mình không nhỉ? Cơ mà anh là bác sĩ thần kinh còn gì.
Tôi ứ nhịn được thả ra một tràng cười ha hả.
- Có gì mà buồn cười? Điều anh nói là sự thật.
- Vâng, anh nói sự thật khiến em cười đến mức con sắp chui cả ra rồi đây nè.
Nói tới con, anh lại cúi sát mặt, áp tai vào bụng tôi thì thầm.
- Bố mong Đậu ra đời quá, đi làm chỉ mong ngóng từng ngày về gặp mẹ con con thôi.
Anh nói xong cũng là lúc Đậu đạp mấy cái. Tôi nhìn cảnh tượng này mà vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc, cứ giống như đứa trẻ có phản ứng với bố nó vậy. Anh và tôi nhìn nhau rồi reo lên vui mừng.
- Ui Đậu đạp này vợ.
Vừa nói anh vừa áp tai vào bụng tôi rồi vuốt ve.
- Mong con ra đời quá vợ ạ.
- Em cũng thế.
Tôi cười tủm tỉm nhìn anh, giây phút này chẳng đâu hạnh phúc bằng.
Đến giờ đi ngủ, anh hôn lên tay tôi, nơi cổ tay vết sẹo đã mờ dần theo năm tháng rồi nhưng hình như anh vẫn áy náy chuyện đó. Đêm nào trước khi ngủ anh cũng hôn lên nó như một thói quen rồi thì thầm nói lời xin lỗi. Dù đã có nhiều lần tôi tha thứ cho anh rồi nhưng anh vẫn làm vậy. Haizzz, chồng tôi nhiều lúc thật khó hiểu mà.
Chồng tôi giang tay ra cho tôi gối đầu, tôi áp mặt mình vào ngực của anh, vừa nhắm nghiền mắt thì anh hỏi:
- Vợ ơi, em không ghen với K.A à?
Tôi mở mắt ra nhìn anh, trên gương mặt anh không hề biểu lộ bất kỳ sắc thái nào. Tôi trả lời một cách thật lòng.
- Có...
- Thế sao không nói?
- Tại vì...
- Lòng tự trọng cao vừa thôi! Lại sợ anh nghĩ mình nhỏ nhen hả?
Anh lúc nào cũng đoán trúng suy nghĩ trong đầu tôi như vậy. Hai má nóng lên, tôi úp mặt vào ngực anh.
- Tại... em thấy chuyện cũng không có vấn đề gì để nói, em tin anh. Chồng em luôn biết cách giới hạn mình với những người phụ nữ khác. Anh chung thủy và yêu vợ.
Thấy tôi đáp lời như vậy, anh mỉm cười để lộ hai hạt đậu trên môi rồi véo nhẹ má tôi.
- Dạo này dẻo mỏ nhỉ? Được cái toàn nói đúng sự thật.
- Hì hì.
Chồng tôi quay người sang đối mặt với tôi, sau đó anh vòng cánh tay rắn chắc của mình qua eo tôi ôm chặt.
- Đối với anh, chuyện anh với K.A đã kết thúc lâu rồi, tuy thời gian đã biến nó thành một vết sẹo nhưng nhờ em nó đã lành lại rồi đấy. Giờ đây anh chỉ muốn tập trung vào công việc, gia đình mình. Anh muốn làm sao khiến em hạnh phúc, em hạnh phúc thì anh cũng vậy. Gặp lại K.A anh có hơi bất ngờ nhưng không còn cảm xúc gì nữa. Anh cũng không còn trách cô ấy nữa bởi đó là nhu cầu của mỗi người là khác nhau. Thời gian và tiền bạc làm thay đổi con người. Cô ấy ở cạnh anh cũng khổ nên dù có cố gắng ở lại cũng khiến cả hai đau khổ thêm. Lúc đó tốt nhất là chia tay để cô ấy tự do chọn điều mà cô ấy muốn. Chuyện cách đây cũng đã lâu, anh và cô ấy đều có một lựa chọn riêng và lối đi riêng cho mình. Bây giờ anh có gia đình nhỏ rồi nên chỉ muốn quan tâm và chăm sóc vợ mình cho tốt thôi.
- Không, chồng cô ta cũng khôn, trên người có một số vết bầm tím nhẹ nhưng nhìn chung không quá nguy hiểm, trên đầu chẳng chấn thương nào hết, do cô ta tạo ra bằng chứng giả để kết tội ông chồng thôi.
- Cũng tội anh nhỉ? Haizzzzzz, nếu cô ấy chịu khó chờ anh thì đã không đến mức như này.
Vừa nói xong câu đó, anh quay phắt ra nhìn tôi chằm chằm.
- Sao vậy?
- K.A chờ anh thì làm sao anh yêu em, mà em mong cô ta chờ anh à?
Ủa? Tôi tưởng đến đoạn này mình mới phải là người ghen chứ nhỉ? giờ đây anh lại là ngược ghen ngược ư?
- Ơ, ý em không phải là thế. Em ước gì được gặp chồng em sớm hơn, em sẽ chờ anh đến mòn kiếp cũng được.
- Dối trá, lúc anh 28 tuổi em mới 13 tuổi, yêu đương cái gì?
- Ừ ha! Thế thì em phải cảm ơn K.A vì lúc ấy đã buông tay anh để em có cơ hội được gặp chồng tương lai, vừa giàu vừa đẹp trai, hihi.
- Còn thiếu.
- Thiếu gì?
- Anh không những đẹp trai mà còn sinh lý khỏe, khoai to nữa.
Sặc!
Tôi nhất thời bị sặc nước bọt mà ho khụ khụ. Mẹ nóa, tôi có nên bảo chồng tôi đi khám lại não của mình không nhỉ? Cơ mà anh là bác sĩ thần kinh còn gì.
Tôi ứ nhịn được thả ra một tràng cười ha hả.
- Có gì mà buồn cười? Điều anh nói là sự thật.
- Vâng, anh nói sự thật khiến em cười đến mức con sắp chui cả ra rồi đây nè.
Nói tới con, anh lại cúi sát mặt, áp tai vào bụng tôi thì thầm.
- Bố mong Đậu ra đời quá, đi làm chỉ mong ngóng từng ngày về gặp mẹ con con thôi.
Anh nói xong cũng là lúc Đậu đạp mấy cái. Tôi nhìn cảnh tượng này mà vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc, cứ giống như đứa trẻ có phản ứng với bố nó vậy. Anh và tôi nhìn nhau rồi reo lên vui mừng.
- Ui Đậu đạp này vợ.
Vừa nói anh vừa áp tai vào bụng tôi rồi vuốt ve.
- Mong con ra đời quá vợ ạ.
- Em cũng thế.
Tôi cười tủm tỉm nhìn anh, giây phút này chẳng đâu hạnh phúc bằng.
Đến giờ đi ngủ, anh hôn lên tay tôi, nơi cổ tay vết sẹo đã mờ dần theo năm tháng rồi nhưng hình như anh vẫn áy náy chuyện đó. Đêm nào trước khi ngủ anh cũng hôn lên nó như một thói quen rồi thì thầm nói lời xin lỗi. Dù đã có nhiều lần tôi tha thứ cho anh rồi nhưng anh vẫn làm vậy. Haizzz, chồng tôi nhiều lúc thật khó hiểu mà.
Chồng tôi giang tay ra cho tôi gối đầu, tôi áp mặt mình vào ngực của anh, vừa nhắm nghiền mắt thì anh hỏi:
- Vợ ơi, em không ghen với K.A à?
Tôi mở mắt ra nhìn anh, trên gương mặt anh không hề biểu lộ bất kỳ sắc thái nào. Tôi trả lời một cách thật lòng.
- Có...
- Thế sao không nói?
- Tại vì...
- Lòng tự trọng cao vừa thôi! Lại sợ anh nghĩ mình nhỏ nhen hả?
Anh lúc nào cũng đoán trúng suy nghĩ trong đầu tôi như vậy. Hai má nóng lên, tôi úp mặt vào ngực anh.
- Tại... em thấy chuyện cũng không có vấn đề gì để nói, em tin anh. Chồng em luôn biết cách giới hạn mình với những người phụ nữ khác. Anh chung thủy và yêu vợ.
Thấy tôi đáp lời như vậy, anh mỉm cười để lộ hai hạt đậu trên môi rồi véo nhẹ má tôi.
- Dạo này dẻo mỏ nhỉ? Được cái toàn nói đúng sự thật.
- Hì hì.
Chồng tôi quay người sang đối mặt với tôi, sau đó anh vòng cánh tay rắn chắc của mình qua eo tôi ôm chặt.
- Đối với anh, chuyện anh với K.A đã kết thúc lâu rồi, tuy thời gian đã biến nó thành một vết sẹo nhưng nhờ em nó đã lành lại rồi đấy. Giờ đây anh chỉ muốn tập trung vào công việc, gia đình mình. Anh muốn làm sao khiến em hạnh phúc, em hạnh phúc thì anh cũng vậy. Gặp lại K.A anh có hơi bất ngờ nhưng không còn cảm xúc gì nữa. Anh cũng không còn trách cô ấy nữa bởi đó là nhu cầu của mỗi người là khác nhau. Thời gian và tiền bạc làm thay đổi con người. Cô ấy ở cạnh anh cũng khổ nên dù có cố gắng ở lại cũng khiến cả hai đau khổ thêm. Lúc đó tốt nhất là chia tay để cô ấy tự do chọn điều mà cô ấy muốn. Chuyện cách đây cũng đã lâu, anh và cô ấy đều có một lựa chọn riêng và lối đi riêng cho mình. Bây giờ anh có gia đình nhỏ rồi nên chỉ muốn quan tâm và chăm sóc vợ mình cho tốt thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.