Chương 7: Gặp Lại Bạn Cũ
Yuuki
01/11/2024
Đến trạm xá Liên Thành được y tá băng bó vết thương chân cậu bị gãy rồi. Lý Hiên sắc mặt lo lắng thêm chút tội lỗi, nếu không phải vì cứu cậu, Liên Thành đã không bị nặng như vậy. Thấy Lý Hiên lo lắng, Liên Thành an ủi: "Tôi không sao, chỉ là gãy chân thôi mà vài tháng sẽ hết, đừng lo" dù Liên Thành nói vậy nhưng trong lòng Lý Hiên vẫn tràng ngập cảm giác tội lỗi.
Trên đường Cõng Liên Thành về nhà, Lý Hiên không nói lời nào, vẻ mặt buồn bực thêm chút lo âu. Đỡ Liên Thành vào nhà xo Lý Hiên cũng rời đi, trước khi đi cậu không quen dặn dò Liên Thành đi đứng cẩn thận, cần gì thì gọi cậu đến giúp. Ra khỏi nhà Liên Thành, Lý Hiên không về nhà ngay mà về căn trú ẩn của mình. Trên tay cầm theo hộp thuốc cứu thương. Cởi chiếc áo trên người ra, lưng cậu hiện lên một vết thương rõ to, đây có lẽ là vết thương do lúc đánh nhau cậu đỡ cho Liên Thành, rửa vết thương xong cậu mặt lại áo rồi đi về nhà.
Màng đêm buông xuống, bao trùm không gian tĩnh lặng, bên ngoài không còn tiếng động người qua lại nữa chỉ còn vài chiếc xe chạy ngoài đường. Lý Hiên đang học bài thì nhận được tin của Liên Thành
"Ngày mai mẹ tôi đi làm sớm, cậu mang đồ ăn sáng qua cho tôi được không, nhớ mua một ly Socola nóng nữa nhé" đợi một lúc sau Lý Hiên mới trả lời "Được"
Liên Thành nhắn gửi tiếp: "Mai cậu đến sớm một chút, chân tôi bị thương đi lại khó khăn, bất tiện cho việc đến trường. Cậu mà đến trễ chúng ta muộn học mất" Lý Hiên không trả lời vội, trong lòng có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi cuối cùng chỉ gửi một chữ: "Ừ"
Cuộc nói chuyện của hai người dừng lại ở chữ "Ừ" của Lý Hiên. Cả hai đều biết bản thân muốn nói chuyện với đối phương nhiều hơn nữa, nhưng cuối cùng chẳng ai chịu mở lời.
Trời vừa tờ mờ sáng Lý Hiên đã có mặt ở nhà Liên Thành, cậu đợi ở ngoài cửa mãi vẫn chưa chịu vào. Đợi đến khi mẹ Liên Thành đi ra cậu mới bước vào chào hỏi: "Chào cô, cháu là Lý Hiên bạn cùng lớp với Liên Thành, chân cậu ấy bị thương nên nhờ cháu mang thức ăn tới"
Mẹ Liên Thành vui vẻ đáp: "Con là Lý Hiên à, Liên Thành nhà cô kể về con suốt, quả nhiên là vừa đẹp trai vừa học giỏi, lại còn tốt tính. Con vào nhà đợi thằng bé một chút nhé, cô phải đi làm rồi" Liên Thành từ trong nhà đi ra hối thúc mẹ đi làm, Lý Hiên nhìn cậu nói: "Thì ra cậu nghĩ về tôi như vậy"
Liên Thành có chút bối rối, chối bỏ nói: "Mẹ tôi nói thế thì cậu cũng tin à, tôi chỉ là kể cho bà ấy nghe về chuyện cậu giành mất vị trí số một của tôi thôi, còn chuyện khác bà ấy thêm vào đấy, đừng tin"
Lý Hiên bất giác mỉm cười đưa bữa sáng cho Liên Thành rồi hối thúc: "Cậu ăn nhanh còn đến trường, chúng ta không có nhiều thời gian đâu"
Liên Thành đáp trả: "Lát nữa cậu cõng tôi là được, dù sao chân tôi bị thương cũng là tại cậu"
Lý Hiên im lặng không nói gì, Liên Thành nói tiếp: "Socola nóng của tôi đâu?"
Lý Hiên lúc này mới nhận ra mình quên mua socola nóng đành láy đại một lý do cho qua chuyện: "Lúc tôi đi, cửa hàng vẫn chưa mở cửa, cậu uống tạm gì đi, hôm khác tôi bù" nghe Lý Hiên nói vậy gương mặt đang tươi tỉnh của Liên Thành trở nên khó coi.
Ăn xong Liên Thành chống gậy đi ra, cậu không leo lên lưng Lý Hiên nữa mà đi thẳng ra cổng.
"Cậu không lên à, nhanh đi không là muộn học đấy" Lý Hiên hỏi.
"Vẫn còn sớm, chúng ta từ từ mà đi, lưng cậu còn bị thương thì cõng ai, không kéo chưa đến trường tôi lại là người cõng cậu, yên tâm đi chân tôi còn băng bó lâu, đợi vết thương của cậu khỏi rồi, thì tha hồ mà cõng tôi" Liên Thành đáp.
Thì ra trong lúc Lý Hiên cõng cậu về nhà, cậu thấy vết thương ở lưng Lý Hiên, hôm qua cậu không hỏi vì biết có hỏi Lý Hiên cũng không trả lời.
Lý Hiên và Liên Thành từng bước đi đến trường️. Lần này Liên Thành không nói gì cả, cậu im lặng từ lúc rời khỏi nhà. Lý Hiên đi theo phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn Liên Thành muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Đi thêm một đoạn, từ xa họ đã thấy bóng dáng Nhất Định, Liên Thành chưa kịp gọi, Nhất Định đã chạy lại hỏi: "Chân cậu sao thế, mới hôm qua còn bình thường, sao nay lại bị thương rồi?"
Liên Thành nhìn Nhất Đinh vẻ mặt khó chịu trả lời: "Không phải tại cậu hả, tại cậu để Happy đi lạc nên tôi mới bị như thế này đấy"
Nhất Đinh gương mặt tội lỗi đáp: "Chuyện của Happy, cho tôi xin lỗi, tôi đâu cố ý để nó đi lạc đâu"
Liên Thành nhanh trí đáp: "Để tạ lỗi, cậu cõng tôi đến trường đi"
Nhất Định tròn mắt hỏi lại: "Tôi á??"
Liên Thành thẳng thắn nói: "Không cậu thì là ai, nhanh sắp muộn học rồi"
Nhất Đinh đành ngậm ngùi cõng Liên Thành đến trường, trên đường đi không ngừng than vãn chê Liên Thành quá nặng, còn bảo cậu hạn chế ăn Socola lại nếu không muốn một lần nữa quay về làm Tiểu Mập Mạp. Nghe vậy Liên Thành ngồi trên lưng Nhất Đinh không ngừng vùng vẫy.
Lý Hiên tiếp tục đi bên cạnh, trong lòng cậu như có một cảm giác kỳ lạ, cậu rơi vào trầm tư khi nghe đến cái tên Tiểu Mập Mạp. Liệu Liên Thành có phải là Tiểu Mập Mạp năm đó. Cậu nhìn chằm chằm vào Liên Thành, cố gắng tìm những nét quen thuộc từ quá khứ. Nhưng trong thời gian qua, Liên Thành đã thay đổi rất nhiều. Cậu không còn là cậu bé Tiểu Mập Mạp ngây thơ và tinh nghịch ngày nào nữa. Thay vào đó, cậu trở thành một thanh niên ưu tú, học giỏi và tốt bụng. Lý Hiên không thể nhịn được mà hỏi: "Liên Thành, liệu chúng ta đã từng gặp nhau trước đây không?"
Liên Thành nghe vậy nhìn Lý Hiên đáp: "Trước đây? Chưa từng, tôi và cậu gặp nhau lần đầu ở cây bàng còn gì" nghe câu trả lời Lý Hiên lại rơi vài trầm tư "Liệu cậu ta có phải là Tiểu Mập Mạp năm đó? Vậy tại sao cậu ấy không nhận ra mình?"
Quay trở lại trường sau một ngày bỏ tiếc, Liên Thành và Lý Hiên cảm thấy nặng nề trong lòng. Họ đứng trước lớp học, nhìn vào bên trong với ánh mắt mong nhận được sự tha thứ của cô giáo. Nhưng thật không may, thứ đang chờ sẵn họ là hình phạt dọn vệ sinh sau tiếc học. Vì chân bị thương nên Liên Thành được tạm tha, còn Lý Hiên thì không may mắn như vậy, cậu phải dọn nhà vệ sinh đã vậy còn dọn cả phần của Liên Thành. Lý Hiên cảm thấy chán nản và bất lực, nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận và hoàn thành nhiệm vụ. Ngoài mặt thì Liên Thành tỏ vẻ vui sướng khi nhìn Lý Hiên bị phạt, nhưng trong lòng lại lo lắng không nguôi cho vết thương ở lưng của Lý Hiên.
Trên đường Cõng Liên Thành về nhà, Lý Hiên không nói lời nào, vẻ mặt buồn bực thêm chút lo âu. Đỡ Liên Thành vào nhà xo Lý Hiên cũng rời đi, trước khi đi cậu không quen dặn dò Liên Thành đi đứng cẩn thận, cần gì thì gọi cậu đến giúp. Ra khỏi nhà Liên Thành, Lý Hiên không về nhà ngay mà về căn trú ẩn của mình. Trên tay cầm theo hộp thuốc cứu thương. Cởi chiếc áo trên người ra, lưng cậu hiện lên một vết thương rõ to, đây có lẽ là vết thương do lúc đánh nhau cậu đỡ cho Liên Thành, rửa vết thương xong cậu mặt lại áo rồi đi về nhà.
Màng đêm buông xuống, bao trùm không gian tĩnh lặng, bên ngoài không còn tiếng động người qua lại nữa chỉ còn vài chiếc xe chạy ngoài đường. Lý Hiên đang học bài thì nhận được tin của Liên Thành
"Ngày mai mẹ tôi đi làm sớm, cậu mang đồ ăn sáng qua cho tôi được không, nhớ mua một ly Socola nóng nữa nhé" đợi một lúc sau Lý Hiên mới trả lời "Được"
Liên Thành nhắn gửi tiếp: "Mai cậu đến sớm một chút, chân tôi bị thương đi lại khó khăn, bất tiện cho việc đến trường. Cậu mà đến trễ chúng ta muộn học mất" Lý Hiên không trả lời vội, trong lòng có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi cuối cùng chỉ gửi một chữ: "Ừ"
Cuộc nói chuyện của hai người dừng lại ở chữ "Ừ" của Lý Hiên. Cả hai đều biết bản thân muốn nói chuyện với đối phương nhiều hơn nữa, nhưng cuối cùng chẳng ai chịu mở lời.
Trời vừa tờ mờ sáng Lý Hiên đã có mặt ở nhà Liên Thành, cậu đợi ở ngoài cửa mãi vẫn chưa chịu vào. Đợi đến khi mẹ Liên Thành đi ra cậu mới bước vào chào hỏi: "Chào cô, cháu là Lý Hiên bạn cùng lớp với Liên Thành, chân cậu ấy bị thương nên nhờ cháu mang thức ăn tới"
Mẹ Liên Thành vui vẻ đáp: "Con là Lý Hiên à, Liên Thành nhà cô kể về con suốt, quả nhiên là vừa đẹp trai vừa học giỏi, lại còn tốt tính. Con vào nhà đợi thằng bé một chút nhé, cô phải đi làm rồi" Liên Thành từ trong nhà đi ra hối thúc mẹ đi làm, Lý Hiên nhìn cậu nói: "Thì ra cậu nghĩ về tôi như vậy"
Liên Thành có chút bối rối, chối bỏ nói: "Mẹ tôi nói thế thì cậu cũng tin à, tôi chỉ là kể cho bà ấy nghe về chuyện cậu giành mất vị trí số một của tôi thôi, còn chuyện khác bà ấy thêm vào đấy, đừng tin"
Lý Hiên bất giác mỉm cười đưa bữa sáng cho Liên Thành rồi hối thúc: "Cậu ăn nhanh còn đến trường, chúng ta không có nhiều thời gian đâu"
Liên Thành đáp trả: "Lát nữa cậu cõng tôi là được, dù sao chân tôi bị thương cũng là tại cậu"
Lý Hiên im lặng không nói gì, Liên Thành nói tiếp: "Socola nóng của tôi đâu?"
Lý Hiên lúc này mới nhận ra mình quên mua socola nóng đành láy đại một lý do cho qua chuyện: "Lúc tôi đi, cửa hàng vẫn chưa mở cửa, cậu uống tạm gì đi, hôm khác tôi bù" nghe Lý Hiên nói vậy gương mặt đang tươi tỉnh của Liên Thành trở nên khó coi.
Ăn xong Liên Thành chống gậy đi ra, cậu không leo lên lưng Lý Hiên nữa mà đi thẳng ra cổng.
"Cậu không lên à, nhanh đi không là muộn học đấy" Lý Hiên hỏi.
"Vẫn còn sớm, chúng ta từ từ mà đi, lưng cậu còn bị thương thì cõng ai, không kéo chưa đến trường tôi lại là người cõng cậu, yên tâm đi chân tôi còn băng bó lâu, đợi vết thương của cậu khỏi rồi, thì tha hồ mà cõng tôi" Liên Thành đáp.
Thì ra trong lúc Lý Hiên cõng cậu về nhà, cậu thấy vết thương ở lưng Lý Hiên, hôm qua cậu không hỏi vì biết có hỏi Lý Hiên cũng không trả lời.
Lý Hiên và Liên Thành từng bước đi đến trường️. Lần này Liên Thành không nói gì cả, cậu im lặng từ lúc rời khỏi nhà. Lý Hiên đi theo phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn Liên Thành muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Đi thêm một đoạn, từ xa họ đã thấy bóng dáng Nhất Định, Liên Thành chưa kịp gọi, Nhất Định đã chạy lại hỏi: "Chân cậu sao thế, mới hôm qua còn bình thường, sao nay lại bị thương rồi?"
Liên Thành nhìn Nhất Đinh vẻ mặt khó chịu trả lời: "Không phải tại cậu hả, tại cậu để Happy đi lạc nên tôi mới bị như thế này đấy"
Nhất Đinh gương mặt tội lỗi đáp: "Chuyện của Happy, cho tôi xin lỗi, tôi đâu cố ý để nó đi lạc đâu"
Liên Thành nhanh trí đáp: "Để tạ lỗi, cậu cõng tôi đến trường đi"
Nhất Định tròn mắt hỏi lại: "Tôi á??"
Liên Thành thẳng thắn nói: "Không cậu thì là ai, nhanh sắp muộn học rồi"
Nhất Đinh đành ngậm ngùi cõng Liên Thành đến trường, trên đường đi không ngừng than vãn chê Liên Thành quá nặng, còn bảo cậu hạn chế ăn Socola lại nếu không muốn một lần nữa quay về làm Tiểu Mập Mạp. Nghe vậy Liên Thành ngồi trên lưng Nhất Đinh không ngừng vùng vẫy.
Lý Hiên tiếp tục đi bên cạnh, trong lòng cậu như có một cảm giác kỳ lạ, cậu rơi vào trầm tư khi nghe đến cái tên Tiểu Mập Mạp. Liệu Liên Thành có phải là Tiểu Mập Mạp năm đó. Cậu nhìn chằm chằm vào Liên Thành, cố gắng tìm những nét quen thuộc từ quá khứ. Nhưng trong thời gian qua, Liên Thành đã thay đổi rất nhiều. Cậu không còn là cậu bé Tiểu Mập Mạp ngây thơ và tinh nghịch ngày nào nữa. Thay vào đó, cậu trở thành một thanh niên ưu tú, học giỏi và tốt bụng. Lý Hiên không thể nhịn được mà hỏi: "Liên Thành, liệu chúng ta đã từng gặp nhau trước đây không?"
Liên Thành nghe vậy nhìn Lý Hiên đáp: "Trước đây? Chưa từng, tôi và cậu gặp nhau lần đầu ở cây bàng còn gì" nghe câu trả lời Lý Hiên lại rơi vài trầm tư "Liệu cậu ta có phải là Tiểu Mập Mạp năm đó? Vậy tại sao cậu ấy không nhận ra mình?"
Quay trở lại trường sau một ngày bỏ tiếc, Liên Thành và Lý Hiên cảm thấy nặng nề trong lòng. Họ đứng trước lớp học, nhìn vào bên trong với ánh mắt mong nhận được sự tha thứ của cô giáo. Nhưng thật không may, thứ đang chờ sẵn họ là hình phạt dọn vệ sinh sau tiếc học. Vì chân bị thương nên Liên Thành được tạm tha, còn Lý Hiên thì không may mắn như vậy, cậu phải dọn nhà vệ sinh đã vậy còn dọn cả phần của Liên Thành. Lý Hiên cảm thấy chán nản và bất lực, nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận và hoàn thành nhiệm vụ. Ngoài mặt thì Liên Thành tỏ vẻ vui sướng khi nhìn Lý Hiên bị phạt, nhưng trong lòng lại lo lắng không nguôi cho vết thương ở lưng của Lý Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.