Chương 28: Một Mình Liệu Có Ốn
Yuuki
02/11/2024
Từ lúc Lý Hiên đi, Liên Thành quay về cuộc sống trước khi Lý Hiên xuất hiện. Nhưng lại chẳng thể là Liên Thành vui vẻ hoạt bát thích làm trò. cậu trở nên ít nói, sống nội tâm, làm gì cũng một mình, không còn làm trò quấy phá
Nhất Đinh hay bạn bè nữa. Mỗi ngày đến lớp rồi ghé qua căn nhà nhỏ sau đó mới về nhà. Cậu thường lang thang trên con đường có hình bóng Lý Hiên, đi qua khu vui chơi nơi Lý Hiên gắp tặng cậu chiếc móc khóa, đi đến khu chợ từng có lễ hội Halloween rồi đến bờ sông có bức tượng lớn ngồi trên ghế đá nhớ lại nụ hôn hôm đó. Trong đầu cậu lại tự hỏi: "Liệu nụ hôn hôm đó là cả hai chủ động hay như những gì cậu nghĩ là Lý Hiên chỉ đáp lại khi bị cậu bất ngờ hôn?" rồi hồi tưởng lại những gì đã trả qua cùng nhau. Liên Thành ngày nào cũng thể, cứ có thời gian rãnh cậu lại lảng vảng đến những nơi từng đến với Lý Hiên. Liên Thành trở nên như vậy, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc học, cậu làm đúng như những gì Lý Hiên nói, cậu vẫn đứng top một như trước đây, chỉ là không thể vui vẻ và hạnh phúc như Lý Hiên mong muốn. Dù sao người có thể kiến cậu vui vẻ và hạnh phúc đã vì cậu mà đi mất rồi.
Hôm đó trong lúc ngồi học trong phòng, Liên Thành nghe thấy mẹ mình đang nói chuyện điện thoại với ai đó, loáng thoáng cậu nghe thấy nhẹ nhắc đến tên Lý An Nhiên, còn nghe thấy tối nay bà ta sẽ về. Cả ngày hôm Liên Thành mới vui vẻ lên một chút, cậu nôn nóng, bồi hồi, thấp thỏm chờ đợi thứ gì đó mà bản thân đã trông ngóng bấy lâu nay. Có lẽ cậu đang đợi người nên đợi quay về. Trời vừa ngã bóng tiếng chuông bên ngoài reo lên cậu từ trong phòng chạy ra mặt hớn hở vui vẻ chào đón, cánh cửa vừa mở cậu thấy Lý An Nhiên sau đó còn ngó ngang ngó dọc để tìm người nhưng không thấy người nên đợi ở đâu, làm gương mặt đang hớn hở của cậu trở nên buồn và thất vọng. Lý An Nhiên thấy Liên Thành vui vẻ chào đón mình, bà ôm Liên Thành nói: "Mẹ nhớ con nhiều lắm, mẹ rất vui khi còn cũng vậy"
Liên Thành đẩy bà ta ra giọng thất vọng hỏi: "Lý Hiên không về cùng Dì sao?"
Bà ta bước vào nhà đặt túi sách lên bàn rồi ngồi xuống nói: "Thằng bé đang ở Mỹ sao mà về được"
Liên Thành mặt thất vọng có chút buồn bực không nói gì đi về phòng thì Lý An Nhiên hỏi tiếp: "Con không nhớ mẹ hả, chỉ nhớ mỗi anh trai Lý Hiên thôi sao? Vài giây trước còn vui vẻ chào đón, vài giây sau không thấy Lý Hiên con mặt con đã thành ra như thế rồi"
Liên Thành khựng lại lưng quay về phía bà ta giọng điệu khó chịu đáp: "Cậu ta không phải anh trai con"
Lý An Nhiên đứng dậy đi lại phía Liên Thành đứng trước mặt cậu nói: "Cả hai đứa đều là con của mẹ, nếu con không muốn làm em thì làm anh cũng được. Dù sao một trong hai đứa cũng phải có đứa làm anh" - bà xoa tóc
Liên Thành cười hạnh phúc nói tiếp: "Nhưng tính con còn con nít lắm không hợp với anh trai Lý Hiên đâu" @
Liên Thành hất tay bà ra đáp: "Không anh em gì hết, con là con một của mẹ Mạc, ngoài mẹ Mạc ra con không còn mẹ nào hết, cũng như ngoài con ra mẹ Mạc cũng chẳng có đứa con trai nào nữa" - cậu nhìn Lý An Nhiên ánh mắt ửng đỏ nói tiếp: "Dù Dì có là mẹ của con đi chăng nữa thì con của Dì cũng không bao giờ làm anh trai của con được" - nói rồi cậu đẩy bà ra đi thẳng về phòng.
Lý An Nhiên tâm trạng không vui nhìn theo, thở dài một cái rồi nói thầm: "Mẹ xin lỗi vì đã để con phải chịu những chuyện như thế này"
Liên Thành về phòng chui mình vào một góc tối ở cạnh đầu giường, mắt cũng đã đỏ, cậu lại nhớ Lý Hiên rồi. Lần nào cũng vậy mỗi khi nhớ đến người trong lòng cậu lại chui mình vào đấy, tự bao bọc mình trong lớp vỏ của bản thân, nhớ đến người trong lòng khóc một lúc rồi thôi. Cậu không biết Lý Hiên còn giận cậu không, hay có còn xem cậu là ngoại lệ nữa không, mà đã gần một năm rồi nhưng Lý Hiên vẫn chưa một lần gọi về kể từ lúc cậu ta đi. Liên Thành vẫn luôn tự trách bản thân, nếu lúc đó cậu đủ dũng cảm, đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để nói ra tình cảm của mình, cố giắng giữ Lý Hiên lại thì có lẽ bây giờ cả hai vẫn có thể đồng hành cùng nhau.
Một lúc sau Mạc Nhan vào gọi ra ăn tối, cậu lau hết nước mắt trên mặt, cổ làm bản thân vui vẻ tươi tỉnh trở lại đề mẹ không phải lo lắng, cậu ra khỏi phòng đi lại bàn ăn Lý An Nhiên vẫn còn ở đó, bà vui vẻ bắt chuyện còn để sẵn socola trên bàn nữa, thấy cậu đi ra bà vui vẻ đẩy ly Socola về phía cậu nói: "Mẹ có mua socola mà con thích, loại này ngon lắm, sau này nỗi lần thích uống pha một tí là xong"
Liên Thành mặt không cảm xúc đẩy lại ly Socola về phía bà đáp: "Đã lâu rồi con không còn thích Socola nữa, Dì làm thì Dì tự uống đi"
Lý An Nhiên ngơ ngác hỏi: "Không phải con thích nhất là Socola à? Mỗi bữa ăn không phải có Socola sao? Lý Hiên nói..." - "Dì ăn đi" bà chưa nói hết cậu Liên Thành đã ngắt lời.
Lý An Nhiên có chút khó hiểu nhìn Mạc Nhan, Mạc Nhan cũng không biết phải nói thể nào, chỉ biết nhìn Liên Thành thở dài.
Ăn tối xong Lý An Nhiên gọi Liên Thành ở lại nói chuyện, bà muốn nói với cậu về chuyện chọn trường đại học sau khi tốt nghiệp cấp ba. Muốn tương lai Liên Thành phát triển hơn bà đã ngỏ ý muốn đón cậu lên thành phố sống cùng bà, sau đó chọn một trường đại học tốt để học. Nhưng Liên Thành đã từ chối, cậu không muốn sống xa mẹ
Mạc nếu phải đi thì cậu không an tâm khi để mẹ Mạc sống một mình. Cho đến khi Lý An Nhiên nói muốn đưa cả mẹ Mạc lên thành phố để bù đắp những gì mà bà đã nợ Mạc Nhan. Sau một lúc suy nghĩ kèm sự khuyên nhủ của mẹ mà cậu giật đầu đồng ý. Như vậy cũng tốt biết đâu được cậu sẽ gặp lại Lý Hiên.
Cậu về phòng cầm điện thoại trên tay đọc lại những tin nhắn cũ, xem những nhìn ảnh có Lý Hiên vuốt ve gương mặt ấy qua màng hình điện thoại, nước mắt lả tả rơi nói: "Nếu tôi lên thành phố, nếu tôi nói muốn gặp cậu cậu có về với tôi không?" nói rồi đưa ảnh Lý Hiên lên hôn nhẹ một cái.
Trong lúc lướt dòng trạng thái bạn bè, cậu nhận được thông báo "Tiều Tiệm vừa cập nhận trạng thái mới sau một thời gian vắng mặt" cậu liền bấm vào xem, đập vào mắt cậu là hình ảnh Lý Hiên đang vui vẻ ở giảng đường, nụ cười hạnh phúc ấy đã rất lâu rồi cậu chưa được nhìn thấy, dáng vẻ ấy to con hơn trước nhiều, có vẻ nơi đó hợp với cậu. Vậy cũng tốt nhìn Lý Hiên vui vẻ như vậy cậu cũng an tâm hơn. Nhưng dòng chữ "Tâm trạng hôm nay rất tốt, cậu ấy nhớ tôi rồi" hiển thị trên bài đăng khiến cậu phải suy ngắm cả đêm.
Nhất Đinh hay bạn bè nữa. Mỗi ngày đến lớp rồi ghé qua căn nhà nhỏ sau đó mới về nhà. Cậu thường lang thang trên con đường có hình bóng Lý Hiên, đi qua khu vui chơi nơi Lý Hiên gắp tặng cậu chiếc móc khóa, đi đến khu chợ từng có lễ hội Halloween rồi đến bờ sông có bức tượng lớn ngồi trên ghế đá nhớ lại nụ hôn hôm đó. Trong đầu cậu lại tự hỏi: "Liệu nụ hôn hôm đó là cả hai chủ động hay như những gì cậu nghĩ là Lý Hiên chỉ đáp lại khi bị cậu bất ngờ hôn?" rồi hồi tưởng lại những gì đã trả qua cùng nhau. Liên Thành ngày nào cũng thể, cứ có thời gian rãnh cậu lại lảng vảng đến những nơi từng đến với Lý Hiên. Liên Thành trở nên như vậy, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc học, cậu làm đúng như những gì Lý Hiên nói, cậu vẫn đứng top một như trước đây, chỉ là không thể vui vẻ và hạnh phúc như Lý Hiên mong muốn. Dù sao người có thể kiến cậu vui vẻ và hạnh phúc đã vì cậu mà đi mất rồi.
Hôm đó trong lúc ngồi học trong phòng, Liên Thành nghe thấy mẹ mình đang nói chuyện điện thoại với ai đó, loáng thoáng cậu nghe thấy nhẹ nhắc đến tên Lý An Nhiên, còn nghe thấy tối nay bà ta sẽ về. Cả ngày hôm Liên Thành mới vui vẻ lên một chút, cậu nôn nóng, bồi hồi, thấp thỏm chờ đợi thứ gì đó mà bản thân đã trông ngóng bấy lâu nay. Có lẽ cậu đang đợi người nên đợi quay về. Trời vừa ngã bóng tiếng chuông bên ngoài reo lên cậu từ trong phòng chạy ra mặt hớn hở vui vẻ chào đón, cánh cửa vừa mở cậu thấy Lý An Nhiên sau đó còn ngó ngang ngó dọc để tìm người nhưng không thấy người nên đợi ở đâu, làm gương mặt đang hớn hở của cậu trở nên buồn và thất vọng. Lý An Nhiên thấy Liên Thành vui vẻ chào đón mình, bà ôm Liên Thành nói: "Mẹ nhớ con nhiều lắm, mẹ rất vui khi còn cũng vậy"
Liên Thành đẩy bà ta ra giọng thất vọng hỏi: "Lý Hiên không về cùng Dì sao?"
Bà ta bước vào nhà đặt túi sách lên bàn rồi ngồi xuống nói: "Thằng bé đang ở Mỹ sao mà về được"
Liên Thành mặt thất vọng có chút buồn bực không nói gì đi về phòng thì Lý An Nhiên hỏi tiếp: "Con không nhớ mẹ hả, chỉ nhớ mỗi anh trai Lý Hiên thôi sao? Vài giây trước còn vui vẻ chào đón, vài giây sau không thấy Lý Hiên con mặt con đã thành ra như thế rồi"
Liên Thành khựng lại lưng quay về phía bà ta giọng điệu khó chịu đáp: "Cậu ta không phải anh trai con"
Lý An Nhiên đứng dậy đi lại phía Liên Thành đứng trước mặt cậu nói: "Cả hai đứa đều là con của mẹ, nếu con không muốn làm em thì làm anh cũng được. Dù sao một trong hai đứa cũng phải có đứa làm anh" - bà xoa tóc
Liên Thành cười hạnh phúc nói tiếp: "Nhưng tính con còn con nít lắm không hợp với anh trai Lý Hiên đâu" @
Liên Thành hất tay bà ra đáp: "Không anh em gì hết, con là con một của mẹ Mạc, ngoài mẹ Mạc ra con không còn mẹ nào hết, cũng như ngoài con ra mẹ Mạc cũng chẳng có đứa con trai nào nữa" - cậu nhìn Lý An Nhiên ánh mắt ửng đỏ nói tiếp: "Dù Dì có là mẹ của con đi chăng nữa thì con của Dì cũng không bao giờ làm anh trai của con được" - nói rồi cậu đẩy bà ra đi thẳng về phòng.
Lý An Nhiên tâm trạng không vui nhìn theo, thở dài một cái rồi nói thầm: "Mẹ xin lỗi vì đã để con phải chịu những chuyện như thế này"
Liên Thành về phòng chui mình vào một góc tối ở cạnh đầu giường, mắt cũng đã đỏ, cậu lại nhớ Lý Hiên rồi. Lần nào cũng vậy mỗi khi nhớ đến người trong lòng cậu lại chui mình vào đấy, tự bao bọc mình trong lớp vỏ của bản thân, nhớ đến người trong lòng khóc một lúc rồi thôi. Cậu không biết Lý Hiên còn giận cậu không, hay có còn xem cậu là ngoại lệ nữa không, mà đã gần một năm rồi nhưng Lý Hiên vẫn chưa một lần gọi về kể từ lúc cậu ta đi. Liên Thành vẫn luôn tự trách bản thân, nếu lúc đó cậu đủ dũng cảm, đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để nói ra tình cảm của mình, cố giắng giữ Lý Hiên lại thì có lẽ bây giờ cả hai vẫn có thể đồng hành cùng nhau.
Một lúc sau Mạc Nhan vào gọi ra ăn tối, cậu lau hết nước mắt trên mặt, cổ làm bản thân vui vẻ tươi tỉnh trở lại đề mẹ không phải lo lắng, cậu ra khỏi phòng đi lại bàn ăn Lý An Nhiên vẫn còn ở đó, bà vui vẻ bắt chuyện còn để sẵn socola trên bàn nữa, thấy cậu đi ra bà vui vẻ đẩy ly Socola về phía cậu nói: "Mẹ có mua socola mà con thích, loại này ngon lắm, sau này nỗi lần thích uống pha một tí là xong"
Liên Thành mặt không cảm xúc đẩy lại ly Socola về phía bà đáp: "Đã lâu rồi con không còn thích Socola nữa, Dì làm thì Dì tự uống đi"
Lý An Nhiên ngơ ngác hỏi: "Không phải con thích nhất là Socola à? Mỗi bữa ăn không phải có Socola sao? Lý Hiên nói..." - "Dì ăn đi" bà chưa nói hết cậu Liên Thành đã ngắt lời.
Lý An Nhiên có chút khó hiểu nhìn Mạc Nhan, Mạc Nhan cũng không biết phải nói thể nào, chỉ biết nhìn Liên Thành thở dài.
Ăn tối xong Lý An Nhiên gọi Liên Thành ở lại nói chuyện, bà muốn nói với cậu về chuyện chọn trường đại học sau khi tốt nghiệp cấp ba. Muốn tương lai Liên Thành phát triển hơn bà đã ngỏ ý muốn đón cậu lên thành phố sống cùng bà, sau đó chọn một trường đại học tốt để học. Nhưng Liên Thành đã từ chối, cậu không muốn sống xa mẹ
Mạc nếu phải đi thì cậu không an tâm khi để mẹ Mạc sống một mình. Cho đến khi Lý An Nhiên nói muốn đưa cả mẹ Mạc lên thành phố để bù đắp những gì mà bà đã nợ Mạc Nhan. Sau một lúc suy nghĩ kèm sự khuyên nhủ của mẹ mà cậu giật đầu đồng ý. Như vậy cũng tốt biết đâu được cậu sẽ gặp lại Lý Hiên.
Cậu về phòng cầm điện thoại trên tay đọc lại những tin nhắn cũ, xem những nhìn ảnh có Lý Hiên vuốt ve gương mặt ấy qua màng hình điện thoại, nước mắt lả tả rơi nói: "Nếu tôi lên thành phố, nếu tôi nói muốn gặp cậu cậu có về với tôi không?" nói rồi đưa ảnh Lý Hiên lên hôn nhẹ một cái.
Trong lúc lướt dòng trạng thái bạn bè, cậu nhận được thông báo "Tiều Tiệm vừa cập nhận trạng thái mới sau một thời gian vắng mặt" cậu liền bấm vào xem, đập vào mắt cậu là hình ảnh Lý Hiên đang vui vẻ ở giảng đường, nụ cười hạnh phúc ấy đã rất lâu rồi cậu chưa được nhìn thấy, dáng vẻ ấy to con hơn trước nhiều, có vẻ nơi đó hợp với cậu. Vậy cũng tốt nhìn Lý Hiên vui vẻ như vậy cậu cũng an tâm hơn. Nhưng dòng chữ "Tâm trạng hôm nay rất tốt, cậu ấy nhớ tôi rồi" hiển thị trên bài đăng khiến cậu phải suy ngắm cả đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.