Bữa Tối Ở Cherating

Chương 15: BỮA TỐI TẠI CHERATING (THƯỢNG)

Xuân Thập Tam Thiếu

18/03/2017

“Ngay cả khi đứng giữa biển người, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng sau lưng tôi luôn có một cái bóng, vừa đen vừa lạnh lẽo, quay đầu lại không nhìn thấy nó đâu, cuối cùng là nó tránh tôi, hay tôi đang trốn nó đây…”

“Tôi thường tự hỏi, rốt cuộc mình mong muốn điều gì, đến lúc vỡ lẽ mới hiểu, dục vọng chân chính chỉ có thể được giấu kín nơi góc khuất u ám trong tim.”

“Đó là ‘Black moon’[1], phần đen tối nhất trong nhân cách con người, mà ‘Black moon’ thì đại diện cho… Lilith. ”

(1 Black moon: Biểu tượng của Lilith, người đàn bà độc ác.)

Nhã Văn mở choàng mắt, bên ngoài phòng khách chợt có chút động tĩnh, tiếp đó có âm thanh đóng cửa khẽ khàng, là tiếng ba ba đi làm vào sáng sớm như thường lệ. Ngôn từ trong giấc mơ còn quanh quẩn bên tai khiến Nhã Văn sinh lòng sợ hãi, nhìn ánh sáng màu trắng của đèn đường hắt lên trần nhà, cô không khỏi ngơ ngẩn một lúc lâu.

Nhã Văn ngọ ngoạy chân, dường như đá phải cái gì, cô xoay người rồi bỗng chốc giật mình.

Nhã Quân đang nằm bên cạnh ngủ say sưa, Nhã Văn dịu dàng ngắm khuôn mặt anh, ký ức tối qua lập tức ùa về. Hơi thở anh đều đặn mà nặng nề, cũng khó trách, cô thử di chuyển đôi chân cứng ngắc của mình, tối hôm qua dốc sức như vậy… Đoán chừng anh thật sự mệt mỏi.

Tia nắng hừng đông le lói nơi góc trời, Nhã Văn nghĩ, lúc này chắc mới tầm năm giờ, vì mùa hè ban ngày luôn sáng rất mau. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, cầm cốc nước đặt đầu giường uống một hơi cạn sạch, chiếc giường đơn trông qua thì rộng rãi, thế mà có thêm Nhã Quân lại trở nên chật chội, làm cho đôi chân dài của anh phải vắt vẻo ra bên ngoài.

Thói quen ngủ của Nhã Quân rất tốt, nằm ngửa, hai tay đặt trên bụng, mái tóc lòa xòa che mắt được vén gọn sau tai khiến đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng. Là anh thật sao? Người đàn ông cùng cô lớn lên, người cô từng cố lãng quên, trốn tránh, từng căm hận, cũng là người cô vô cùng yêu thương…

Dòng suy nghĩ của Nhã Văn có phần hỗn loạn, đến cuối cùng thì tình cảm cô dành cho Nhã Quân là gì? Cô dùng bốn năm để học cách quên người anh trai này, vậy cần bao nhiêu cái bốn năm nữa để coi anh như một người đàn ông thực thụ, cần bao nhiêu cái bốn năm để giải thích với toàn thế giới rằng, bọn họ tuy từng là một cặp song sinh từ khi chào đời đã không chia lìa, nhưng vì không chung huyết thống nên nay chỉ ước nguyện làm một đôi tình nhân bên nhau đến thiên trường địa cửu?

Nhã Văn quá kinh hãi, không dám tưởng tượng tiếp.

Cô lướt qua Nhã Quân, rón rén bước xuống giường, nhớ tới buổi tối bốn năm trước, lúc ấy cô hoàn toàn chìm trong hoảng hốt, trong đầu chỉ tâm tâm niệm niệm: Không được phép ở bên anh thêm nữa.

Trên đường ra sân bay, Nhã Văn cứ ngẩn ngơ mãi, đến khi định thần lại mới nhận thấy radio đang phát một bài hát của Vương Phi:

“Sinh thời không thể buông tha

Kết cục cũng chẳng tránh được

Đường cong nơi bàn tay thêm dài

U mê rồi mới biết phần rung động

Vừa chỉ mới một ngày một đêm

Lại không giữ nổi dòng thời gian trôi chảy

Một năm mà đổi thay cả một đời…”

Nhã Văn bật khóc, không biết vì lời ca, hay vì chính bản thân mình.

Mà giờ khắc này, nhìn gương mặt say ngủ của Nhã Quân, đáy lòng cô không còn sợ hãi, chỉ ngập tràn ấm áp, phải chăng cô quá xúc động, quá hãm sâu, nhưng cũng quá bi thương, lo sợ “Tình yêu” vuột mất?

Nhã Văn mặc xong quần áo, để lại một tờ giấy nhắn trên tủ đầu giường: “Cho em suy nghĩ một chút”.

Đặt ly thủy tinh rỗng đè lên góc giấy, xem ra hẳn có thể trông thấy nó dễ dàng. Như vậy Nhã Quân sẽ yên tâm, sẽ không giống lần trước… phải lén lút rơi lệ.

Nhã Văn hôn phớt lên môi anh, mở cửa phòng. Âm thanh vặn khóa vào buổi sáng yên tĩnh có hơi ồn ào, Nhã Quân đá đá chân, lúc Nhã Văn tưởng mình làm anh tỉnh giấc, anh lại lặng lẽ thiếp đi. Nhã Văn thở phào, nhẹ nhàng chui ra ngoài, không dám đóng cửa mà chỉ khép hờ hờ.

Cứ để thế đi, Nhã Văn nhủ thầm, cô cần ở một mình xem xét lại mọi chuyện, có anh bên cạnh chắc cô chẳng còn sức để ý vào những vấn đề khác nữa.

Quay người, Nhã Văn khựng đơ như khúc gỗ, Bách Liệt đang dựa lưng vào cửa phòng tắm, tựa tiếu phi tiếu trông theo hành động của cô.

“Tôi có việc ra ngoài bây giờ, sau sẽ về.” Nhã Văn xấu hổ thì thầm.

“Ờ, có cần tôi báo một tiếng với Nhã Quân không?” Bách Liệt ra chiều phối hợp hạ thấp giọng.

“Không, không cần. Tôi đi đã.” Nhã Văn vòng qua anh, sờ sờ cổ mất tự nhiên, nhớ tới tối qua hỏi Nhã Quân, liệu ba ba và Bách Liệt nghe được thì sao, lúc đó anh còn khẳng định không thể nào- vậy thì, Nhã Văn cười ngốc, chắc là họ không nghe thấy gì đâu.

Nhã Văn đổi giày, lén lút ra cửa chính, lúc gần đi còn vẫy tay với Bách Liệt, sau mới đóng cửa lại.

“Anh chàng này thức dậy sớm thế làm gì…” Nhã Văn lẩm bẩm trên đường xuống cầu thang, vầng mặt trời ló dạng, xung quanh là một đường viền đỏ rực. Cô nheo mắt, mùa hè thật sự đến rồi.

Bách Liệt ngáp sái quai hàm, nhìn chằm chằm vào phòng Nhã Văn, bực bội thì thầm: “Được lắm, quả thực cho rằng mọi người đều không nghe thấy à…”



Đã bao lâu rồi Nhã Văn chưa được ngắm đại dương? Mới chỉ một tháng chứ mấy, vậy mà một tháng này tưởng chừng dài đằng đẵng, bởi tất cả mọi việc bỗng dưng thay đổi đến chóng cả mặt.



Gió biển thổi loạn mái tóc ngắn, thổi tung tà váy lay động, cũng thổi mơn man vào trái tim Nhã Văn. Trên bãi cát tụi trẻ con đang nô đùa thỏa thích, Nhã Văn xem xét một lượt, chợt cảm thấy nơi đây không còn là biển Thượng Hải trong trí nhớ của mình.

Biển Thượng Hải vốn được phủ đầy phù sa và cát, mặt biển lúc nào cũng xám xịt, thi thoảng lại lăn tăn từng đợt sóng mờ bọt, bầu trời cũng mang màu xám tro, rải rác những đám mây nhàn nhạt như có như không. Nhưng bây giờ trước mắt cô, đại dương lại óng ánh sắc vàng giống hệt Cherating, mặt nước lấp lánh màu xanh thẫm, các loài chim bay lượn lúc vút lên cao lúc sà xuống thấp, chỉ có bầu trời vẫn mịt mù như cũ, nhưng dường như vẫn không chống đỡ nổi ánh nắng rực rỡ như muốn phá tan những tầng mây dầy để chiếu rọi xuống nhân gian.

Lúc ngồi trên xe du lịch, có mời Nhã Văn cũng chẳng dám tưởng tượng khung cảnh lại khác lạ đến thế này, chẳng giống chút nào so với những hồi ức về Thượng Hải của cô.

Phía cuối bờ cát dựng một tấm poster quảng cáo to đùng: Hoan nghênh ghé thăm biển xanh Kim Sơn[2]. Suýt nữa thì Nhã Văn quên mất, trên thế giới này, hầu hết mọi thứ con người đều có thể chế tạo.

(2 Kim Sơn: một quận ngoại thành Thượng Hải)

Vậy nên, Nhã Văn ngồi bắt chéo chân trên cát, cảm tình cũng có thể nhào nặn ra sao?

Chắc là không đâu, bởi vì cảm tình thì không cách nào xóa được.

Từ bao giờ Nhã Văn lại dành cho Nhã Quân một loại cảm xúc- vượt trên cả tình anh em ?

Nhã Văn chợt nhớ khi còn ở Cherating mình từng hỏi Thư Lộ: “Dì nhỏ, làm thế nào mà dì biết mình yêu chú con, hay nói chính xác hơn, dì bắt đầu thích chú từ lúc nào thế?”

Thư Lộ hứng thú ngồi xống, học theo cô cầm tách cà phê lên nhấm nháp: “Con biết đấy, Trương Ái Linh có một câu danh ngôn như vầy.”

“?”

“Đường đến trái tim của đàn ông đi qua dạ dày, đường đến trái tim của đàn bà đi qua… âm đạo.”

“À…” Nhã Văn nhớ rõ rành rành, lúc đó cô tí nữa thì đánh rơi cái tách trong tay.

Thư Lộ mỉm cười: “Những lời này chính là đạo lý đấy. Bởi vì bản chất phụ nữ là chịu đựng và thận trọng, theo quan niệm truyền thống, một cô gái từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, người bạn quan trọng nhất cùng cô vượt qua từng ấy năm tháng, chính là trinh tiết. Nó là thứ không ai có thể chạm tới ngoại trừ người gần gũi cô hơn hết thảy, tựu chung lại thì, một người phụ nữ sẽ nảy sinh tình cảm dành cho người tiếp xúc thân thể với cô ta.”

“…” Giây phút ấy trong đầu Nhã Văn bất chợt hiện lên khuôn mặt của Nhã Quân, cô hoảng hồn ngay lập tức đào thải hình ảnh đó ra khỏi bộ não.

“Thứ cảm xúc này, nên diễn tả kiểu gì nhỉ,” Thư Lộ dừng một chút, “So với tình yêu kỳ thực có phần khác biệt.”

“Khác biệt?”

“Yêu là trong sáng, cụ thể hơn, khi tôi yêu bạn, tôi mong bạn vui vẻ, hạnh phúc, thậm chí, nếu bạn yêu người khác, chỉ cần bạn hài lòng, tôi cũng vừa ý.”

“…”

“Tại sao nói ‘Cảm xúc này’ không giống tình yêu,” Thư Lộ chống cằm, yên lặng ngắm ly cà phê trên tay, “Đó là do tư vị ‘Chiếm hữu’ mạnh mẽ đến cực đoan, khi ở trong một mối quan hệ với đàn ông, theo bản năng con liền muốn tất cả mọi thứ thuộc về anh ta, nên dễ dẫn đến ghen tuông điên cuồng.”

“…” Nhã Văn choáng váng nhìn vào cuốn sách, hoàn toàn mù tịt về những điều Thư Lộ vừa nói.

“Tuy nhiên,” Cô bỗng quay ngoắt 180 độ, làm bộ bí ẩn cho biết, “Trên thực tế - dì cũng phải mất rất lâu mới nhận ra - mình thích Gia Tu, còn xa lắc nếu tính từ khi chúng ta bắt đầu ‘Ấy ấy’ với nhau cơ.”

Nói xong, Thư Lộ tao nhã uống một ngụm cà phê, thần sắc ánh lên chút nghịch ngợm.

Mất rất lâu mới nhận ra à, lúc này ngồi trên bờ cát Nhã Văn không khỏi suy tư, mình phải bỏ bao nhiêu thời gian để hiểu được đây?

Bất giác Nhã Văn nghĩ đến Annie, một cô gái điềm tĩnh và khéo léo, lại luôn mang đến cho người khác những bất ngờ ngoài dự kiến, tỉ như chẳng bao giờ đi du lịch một mình mà dám xốc nổi đơn thương độc mã chạy tới Cherating, tỉ như chưa một lần nếm mùi yêu thực sự mà dám cả gan gả cho người đàn ông chỉ mới khiến mình cảm động. Nhưng liệu ai có thể nói những nỗ lực của cô, những quyết định của cô là sai lầm, sợ rằng chẳng ai có tư cách phán xét điều đó- ngoại trừ chính cô. Yêu, quả thực chỉ đơn giản vậy mà thôi.

Nhã Văn lại nghĩ về ba mẹ của mình, cô cảm thấy từ bấy đến giờ giữa họ vẫn còn nhiều lưu luyến, nhưng bọn họ biết cái mình trao cho đối phương, ngoại trừ tình yêu còn có thống khổ, mà tư vị dày vò trong tình yêu liệu có tính là nỗi đau hay không? Vì thế việc họ chia tay- có phải hay không cũng coi như một biểu hiện của tình yêu? Yêu, đôi khi lại phức tạp quá đỗi.

Yêu một người, đơn giản hay phức tạp cũng đâu tránh được nào, tựu chung cũng đều là ‘Yêu’ cả.

“Cô ơi,” Một thanh âm non nớt vang lên bên cạnh Nhã Văn, “Túi xách của cô ướt kìa.”

Cậu nhóc chỉ vào chiếc túi vải bố dưới chân cô, thủy triều dâng lên rồi lại hạ xuống làm đáy túi bị ngấm nước nhuộm thành màu xanh thẫm.

“Á,” Nhã Văn vội vàng vơ lấy túi rồi gật đầu với cậu nhóc: “Cám ơn con!”

Cô mở ra, chiếc điện thoại xui xẻo vì thấm nước nên đã ngừng hoạt động, Nhã Văn ảo não cầm lên, lắc lắc, sợ rằng chẳng còn dùng được nữa. Ví hầu như ướt đẫm, cô lấy tiền mặt bên trong ngửi ngửi, toàn một mùi biển cả nhàn nhạt.

“Ướt hết trơn…” Nhã Văn dốc túi, khóc không ra nước mắt.

“Còn may nha,” Nhóc con cười hì hì nói, “Phơi nắng là ổn thôi cô.”

Sau đó, cậu nhanh nhảu chạy mất tăm.



Nhã Văn đem tiền đặt dưới ánh mặt trời, tia nắng ấm rọi xuống khiến chúng thoắt cái lại khô cong như cũ.

Qua nhiên hiệu nghiệm?

Có lẽ, mọi chuyện sẽ ổn thật. Nhã Văn xê dịch sang chỗ khác, nằm dài trên cát, đặt túi vải bố làm gối đầu.

Đơn giản cũng tốt, phức tạp cũng tốt, chỉ cần chúng ta yêu nhau là được – có phải không?



Chiếc xe du lịch trên đường quay về nội thành toàn trẻ con nô đùa ầm ĩ, nhưng Nhã Văn cũng chẳng mấy để tâm, cô xem đồng hồ đeo tay, bốn rưỡi chiều rồi, giờ này Nhã Quân đang làm gì nhỉ?

Bóng Nhã Văn phản chiếu trên cửa sổ xe, khuôn mặt hãy còn cười toe toét không dừng.

Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi dưới lầu, bỗng nhiên Nhã Văn thèm ăn kem vô cùng, vì vậy cô thong thả bước vào, mua chiếc kem ốc quế sô cô la mình thích nhất. Đứng cạnh thùng rác, cô lần lượt bóc từng lớp giấy một, quan sát que kem thật kỹ, đột nhiên cảm thấy, chiều hè nào cũng có thể thưởng thức vị kem yêu thích đã là hạnh phúc lắm lắm rồi.

Bách Liệt không biết từ đâu nhảy ra trước mặt Nhã Văn, nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là… anh ta há mồm cắn một phát lên cây ốc quế ngon lành trong tay cô, thỏa mãn nheo mắt lại.

“A…” Nhã Văn nhìn trân trối vào cây kem bị Bách Liệt đoạt lấy, khoảng mười lăm giây sau liền biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

“Lần sau sẽ thử vị vani…” Bách Liệt vừa nhai vừa ú ớ nói.

“Tôi hận anh…” Nhã Văn nghiến răng kèn kẹt.

“Dạ vâng, người ta chẳng có câu ‘Yêu hận chỉ trong nháy mắt’ đấy thôi.” Anh khoác vai cô trở về Bùi gia.

“Chừng nào anh chuyển đến ký túc xá?”

“Tuyệt tình quá mà, chỉ vì một cây cà rem mà cô nỡ đuổi tôi, cô đã quên lúc còn ở Cherating, mỗi lần cô muốn uống ‘Smile' tôi đều phục vụ cô trước tiên sao.” Bách Liệt bất lực than.

Hai người đi lên cầu thang liền gặp ngay một nhân viên chuyển phát nhanh mặc đồng phục màu vàng cầm một chiếc bọc đứng chờ ở cửa.

“Người nhận: Bùi Nhã Văn.” Anh chuyển phát nhanh đầu đầy mồ hôi, nở nụ cười hồn hậu.

Nhã Văn ký tên, cẩn thận mở gói ra, bên trong có một album và một phong bì màu be. Trong phong bì là một lá thư và một bức ảnh, Nhã Văn mới lướt qua đã lập tức nhận ra nét chữa của dì Thư Lộ.

Bách Liệt huýt sáo, vừa mở cửa vừa nói: “Tôi nghĩ phí vận chuyển quốc tế còn đắt gấp mấy lần giá trị bức thư này.”

“Tôi cũng thấy vậy,” Nhã Văn thành thật nghĩ ngợi, “Phải thừa nhận là thế- nhưng nó phù hợp với tính cách phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết của dì. Dì ấy là người như vậy, chỉ cần đã quyết tâm làm điều gì đó thì mặc kệ tốn kém bao nhiêu chăng nữa dì vẫn nhất định làm, thực cố chấp đến phát ghen lên được.”

“Cô rất coi trọng dì ấy,” Bách Liệt nháy mắt, “Cô ấy có phải… hình mẫu người phụ nữa hiện đại lý tưởng trong lòng cô không?”

“Không sai,” Nhã Văn theo Bách Liệt vào phòng khách, “Mặc dù sau này tôi đã ngộ ra, mình không thể trở thành người khác khác được.”

Bách Liệt ngẩng đầu tỏ ý khen ngợi: “Nhã Văn… tôi chuẩn cho cô khỏi bệnh.”

“?” Nhã Văn nhìn anh, im lặng.

“Cô biết không, quãng thời gian ở Cherating, tôi rất sợ dùng cơm cùng cô. Bởi vào mỗi buổi tối khi một ngày kết thúc, dưới ánh đèn lờ mờ trông cô lại cực kỳ trầm mặc, so với ban sáng cứ như hai người khác nhau ấy, dường như phần sâu thẳm u ám nhất trong trái tim cô cứ vào thời khắc đã điểm lại được giải phóng ra ngoài vậy.”

“…” Nhã Văn cơ hồ chưa bao giờ ngờ mình lại có một mặt trái như thế. Cô chỉ đơn thuần nghĩ khi ánh sáng không còn mạnh mẽ, cô cần phải phủ lên mình một lớp vỏ bảo vệ bản thân để kẻ khác không cách nào bước chân vào thế giới của mình, một thế giới chỉ thuộc về Bùi Nhã Văn.

“Nhưng hiện tại, cô là chính cô, bất luận ngày hay đêm, tôi đều có thể nhận thấy Bùi Nhã Văn thực sự.”

Hai người thẳng thắn quan sát đối phương, rất khó để hình dung mối quan hệ giữa bọn họ chỉ trong một từ ngắn ngủi. Bạn bè tri kỷ? Bác sĩ tâm lý và bệnh nhân? Một người đàn ông và đàn bà có ấn tượng tốt về nhau? Hoặc giả, họ chỉ may mắn tìm được người đồng cảm với mình trên thế giới bao la, khi cô đơn có người mỉm cười tự đáy lòng mà nguyện ý nói một câu: “Tôi hiểu rõ”, phải chăng cũng là một loại hạnh phúc- niềm hạnh phúc không phân biệt giới tính, chủng tộc, tuổi tác, hay văn hóa, đơn thuần là sự cảm động, cảm động vì được thấu hiểu, được khoan dung, được thừa nhận.

Cả hai đều tiến thêm một bước, không hẹn mà cùng vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương.

“Cảm ơn.” Nhã Văn khụt khịt mũi.

Bách Liệt vỗ vỗ lưng cô: “Kỳ thực, tôi cũng muốn cảm ơn cô.”

“Vì sao?”

“Tôi bảo rồi mà, tôi là một kẻ dễ đem tình cảm của mình đặt lên người bệnh nhân, nên bất tri bất giác cũng bị cô ảnh hưởng, may thay đó là ảnh hưởng tốt, cho nên phải cảm tạ cô một lần.”

Bọn họ buông tay, nhìn nhau cười cười.

“Thứ hai tôi sẽ chuyển đến ký túc xá bệnh viện, không bằng,” Bách liệt vươn ngón cái, bắt trước Lý Tiểu Long làm động tác vuốt mũi ra chiều ta đây đẹp trai lắm, “Tối nay để tôi nấu cơm cho cô ăn nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bữa Tối Ở Cherating

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook