Chương 16
Cố Mạn
20/10/2016
Tại sao trước kia lại thấy tổng giám đốc quá xa vời?
Anh thực sự là xa đến tận bên kia vũ trụ rồi!
Tiết Sam Sam lại bị rơi vào móng vuốt ma quỷ của boss, đau khổ cầm ly rượu theo sau Đại boss, mỉm cười liên tục, chạm ly, khách sáo.
Không thể ăn được gì đã rất thảm rồi, còn phải mang giày cao gót đi qua đi lại. Được thôi, những chuyện này cô nhịn được, nhưng có một số việc thực sự khó mà nhịn được a a a a a!
Chẳng hạn ông già mặc Âu phục này đây.
Bạn đang đọc truyện tại
“Cô Tiết hôm nay thật là rực rỡ chói lòa, tươi trẻ thoát tục làm sao, lát nữa nhất định sẽ bầu cho cô Tiết một phiếu”.
Rực rỡ chói lòa… ông già! Ông cũng biết nói xạo không chớp mắt ghê nhỉ!
“Cảm ơn, chú quá khen ạ”. Sam Sam mỉm cười – ing. ~~
Lại ví dụ ông lão mặc trang phục đời Đường.
“Cô Tiết xinh đẹp bẩm sinh, trẻ trung hoạt bát… (bỏ bớt những từ đồng nghĩa)… Giống như… (bỏ bớt những từ sến rện)… Với tổng giám đốc… (bỏ bớt những từ tán dương cặp đôi vớ vẩn)…!”.
“Cảm ơn cảm ơn”. Sam Sam tỏ ra mừng rỡ vì được khen, trong lòng thì vô cùng sùng bái – Giỏi quá! Nói xạo không chớp mắt thì thôi, mà còn như đang hát ấy!
Đợi ông lão trang phục đời Đường đã cạn hứng và đi xa rồi, Sam Sam mới kéo kéo tay áo Phong Đằng, hỏi: “Tổng giám đốc, người mặc trang phục đời Đường có phải là chức vị to hơn ông chú mặc Âu phục không?”.
Phong Đằng gật đầu.
Sam Sam đắc ý nói: “Tôi biết ngay mà”.
Sau đó không đợi Phong Đằng hỏi tại sao, cô đã nhanh nhảu nói cho anh biết: “Vì ông ấy có bản lĩnh nói xạo không chớp mắt lợi hại hơn nhiều”.
Phong Đằng cười lớn, quan sát gò má đỏ hồng của cô. Chắc cô đã chuếnh choáng say, những lời này, bình thường cô không có gan nói ra, hơn nữa…
Anh nhìn ngón tay cô đang bấu vào tay áo mình… Còn dám lôi lôi kéo kéo anh nữa…
Anh bất giác tỏ vẻ suy nghĩ, đưa tay gọi phục vụ đến, đưa một ly rượu mới cho cô.
“Là gì thế ạ?”. Sam Sam nhìn chất lỏng màu sắc rất đẹp trong tay anh.
“Loại cocktail này nồng độ thấp hơn một chút”.
“Cám ơn tổng giám đốc”.
Sam Sam đón lấy với vẻ cảm kích muôn phần, hoàn toàn không nghĩ rằng đây là boss cao nhất của hai ông lão kia, bản lĩnh nói xạo không chớp mắt còn cao minh hơn họ N lần.
Loại rượu cocktail này nếm thử thấy mùi rượu rất nhẹ, nhưng nồng độ cồn còn gấp mấy lần loại ban nãy.
Phong Đằng cực kỳ vui vẻ nhìn Tiết Sam Sam, một lúc sau, anh bỗng cau mày: “Hoa cài áo của cô đâu?”.
Lúc vào đây, mỗi một người phụ nữ đều được phát một đóa hoa cài ngực áo, bên dưới đóa hoa có một con số, còn các quý ông sẽ căn cứ vào số đó mà bầu chọn ra người phụ nữ tao nhã nhất. Thế nên rất nhiều người có lòng tranh đoạt “Quý cô thanh lịch nhất” đều đi giao thiệp khắp nơi, nếu không thể cho người khác nhìn thấy số của mình thì ăn vận đẹp mấy cũng như không.
Sam Sam toát mồ hôi lạnh, cô có thể nói là vì cảm thấy gài hoa ở ngực áo quá ngốc nghếch nên đã vứt nó đi không…
Tuyệt đối không thể!
“Đúng rồi! Hoa cài đâu nhỉ?”. Sam Sam kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhìn ngó quanh quất tìm kiếm, sau đó báo cáo với tổng giám đốc: “Rơi mất rồi”.
“… Hoa cài có rơi lên trời được không?”.
“Hừm… không thể nào?”.
“Vậy lúc nãy cô nhìn lên trần nhà làm gì?”.
Sam Sam: “… = =”.
Phong Đằng đưa tay vẫy phục vụ đến: “Cho cô này một đóa hoa cài áo mới”.
Sam Sam vội ngăn lại: “Tổng giám đốc, thôi không cần đâu ạ”.
Phong Đằng chỉ nói hai chữ: “Tiền thưởng”.
Tiền thưởng… tiền thưởng ghê gớm lắm chắc? Người vô tư như cô, không hề có chút hứng thú nào với kiểu lấy tiền bạc bất nghĩa ra hãm hại toàn thể nữ đồng nghiệp phải chịu đói, biết chưa!
>_<
Đương nhiên, có hứng thú cũng chưa chắc lấy được…
“Tổng giám đốc, tôi không thể được chọn đâu”. Sam Sam thành thực nói. Cô rất biết mình biết người, vốn dĩ đến đây để ăn uống no say, căn bản không hề ăn vận trang điểm gì cả.
“Tại sao lại không?”. Phong Đằng lướt mắt nhìn quanh, ung dung nói: “Tuy cô thực sự chẳng ra sao cả, nhưng những người khác càng chẳng ra sao”.
Sam Sam mắt chữ O miệng chữ A.
Đại boss à… anh cũng quá cay độc đó chứ.
Để sỉ nhục mình tôi, anh cũng không cần kéo tất cả nữ đồng nghiệp xuống nước luôn chứ.
Lúc ấy phục vụ đã mang một đóa hoa mới đến, dưới ánh mắt cưỡng ép của Đại boss, Sam Sam bất lực cài vào. Trong lòng cô bỗng lướt qua chớp nhoáng một suy nghĩ, trước kia cô co vào trong góc, tự khắc sẽ chẳng ai nhìn thấy số của cô, cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ cuộc bình chọn, bây giờ tổng giám đốc bắt ép cô phải cài hoa và đi tiếp khách khắp nơi…
Sam Sam buột miệng: “Tổng giám đốc, chắc không phải anh muốn giúp tôi ăn gian chứ?”.
Phong Đằng nhìn cô vẻ kỳ dị, cười cười: “Nói thế cũng được”. Sau đó nhìn Sam Sam vẻ mặt tái mét một cách thú vị, bổ sung một câu.
“Lấy được tiền thưởng thì chia, tôi bảy cô ba”.
Lại còn… thật là… có suy nghĩ đó…
Mà còn đòi chia… Gian thương tới cỡ đó!!!
Sam Sam tự dưng muốn ngất!
Để cho cô ngất đi rồi cho người ta khiêng ra cho rồi, còn hơn lát nữa mất mặt! Đã biết rằng tổng giám đốc có niềm tin đến thế với cô, mà còn nghĩ ra một suy nghĩ có sức tưởng tượng đến thế, cho dù cô phải phá sản một tí, cũng sẽ ăn vận trang điểm đàng hoàng rồi mới đến a a a a a!
Bây giờ cô ăn mặc tầm thường thế này, còn phải lấy cái giải thưởng biến thái gì đó, đúng là cô đang ăn gian mà, mất mặt quá!
Làm nhân viên tài vụ quan trọng nhất là phải trung thực có uy tín! Cô không muốn ăn gian dưới bao con mắt của người đời… Hơn nữa tổng giám đốc cũng chẳng có mắt nhìn người gì hết, lại còn đầu tư cho cô…
Cô đang nghĩ gì thế…
Tóm lại, mau làm cô ngất xỉu đi…
Tiếc là sức khỏe Sam Sam quá tốt, tuy bị Đại boss lôi đi xềnh xệch khắp nơi một cách vô tình, nhưng lại mạnh mẽ không bị suy suyển gì.
Lúc ăn được kha khá, cặp đôi MC tuyên bố, phần rút thưởng bắt đầu.
Rút từ phần thưởng thấp nhất.
N phần thưởng thấp nhất… không có phần của Sam Sam.
N phần thưởng cao hơn một tí… vẫn không.
…
…
Phần thưởng cao nhất cuối cùng… bị một người cứ cười ngô nghê suốt lấy khỏi tay tổng giám đốc…
Sam Sam không hề thấy tiếc nuối, bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến cuộc bình chọn “Quý cô thanh lịch nhất”, đừng bao giờ chọn cô, các nam đồng nghiệp sẽ không yếu đuối đến độ khuất phục sự uy hiếp của tổng giám đốc đâu! Dù sao là bầu phiếu không ghi tên, sếp sẽ không trừ lương các vị…
Rút thăm hết rồi, cặp đôi MC bắt đầu kẻ xướng người họa:
“Ngay bây giờ sẽ tuyên bố giải thưởng kích thích lòng người nhất đêm nay”.
“Đúng thế, đối với các quý cô ở đây, giải thưởng này e rằng còn khiến mọi người thèm thuồng hơn giải cao nhất lúc nãy”.
“Được rồi được rồi, không dài dòng nữa, mọi người chắc đã sốt ruột lắm, nên nhanh chóng tuyên bố đêm nay ai là quý cô thanh lịch nhất thôi”.
“Người được bỏ phiếu nhiều nhất đêm nay là…”.
Sam Sam nín thở.
“Phòng nhân sự! Châu Hiểu Vi!”.
Anh thực sự là xa đến tận bên kia vũ trụ rồi!
Tiết Sam Sam lại bị rơi vào móng vuốt ma quỷ của boss, đau khổ cầm ly rượu theo sau Đại boss, mỉm cười liên tục, chạm ly, khách sáo.
Không thể ăn được gì đã rất thảm rồi, còn phải mang giày cao gót đi qua đi lại. Được thôi, những chuyện này cô nhịn được, nhưng có một số việc thực sự khó mà nhịn được a a a a a!
Chẳng hạn ông già mặc Âu phục này đây.
Bạn đang đọc truyện tại
“Cô Tiết hôm nay thật là rực rỡ chói lòa, tươi trẻ thoát tục làm sao, lát nữa nhất định sẽ bầu cho cô Tiết một phiếu”.
Rực rỡ chói lòa… ông già! Ông cũng biết nói xạo không chớp mắt ghê nhỉ!
“Cảm ơn, chú quá khen ạ”. Sam Sam mỉm cười – ing. ~~
Lại ví dụ ông lão mặc trang phục đời Đường.
“Cô Tiết xinh đẹp bẩm sinh, trẻ trung hoạt bát… (bỏ bớt những từ đồng nghĩa)… Giống như… (bỏ bớt những từ sến rện)… Với tổng giám đốc… (bỏ bớt những từ tán dương cặp đôi vớ vẩn)…!”.
“Cảm ơn cảm ơn”. Sam Sam tỏ ra mừng rỡ vì được khen, trong lòng thì vô cùng sùng bái – Giỏi quá! Nói xạo không chớp mắt thì thôi, mà còn như đang hát ấy!
Đợi ông lão trang phục đời Đường đã cạn hứng và đi xa rồi, Sam Sam mới kéo kéo tay áo Phong Đằng, hỏi: “Tổng giám đốc, người mặc trang phục đời Đường có phải là chức vị to hơn ông chú mặc Âu phục không?”.
Phong Đằng gật đầu.
Sam Sam đắc ý nói: “Tôi biết ngay mà”.
Sau đó không đợi Phong Đằng hỏi tại sao, cô đã nhanh nhảu nói cho anh biết: “Vì ông ấy có bản lĩnh nói xạo không chớp mắt lợi hại hơn nhiều”.
Phong Đằng cười lớn, quan sát gò má đỏ hồng của cô. Chắc cô đã chuếnh choáng say, những lời này, bình thường cô không có gan nói ra, hơn nữa…
Anh nhìn ngón tay cô đang bấu vào tay áo mình… Còn dám lôi lôi kéo kéo anh nữa…
Anh bất giác tỏ vẻ suy nghĩ, đưa tay gọi phục vụ đến, đưa một ly rượu mới cho cô.
“Là gì thế ạ?”. Sam Sam nhìn chất lỏng màu sắc rất đẹp trong tay anh.
“Loại cocktail này nồng độ thấp hơn một chút”.
“Cám ơn tổng giám đốc”.
Sam Sam đón lấy với vẻ cảm kích muôn phần, hoàn toàn không nghĩ rằng đây là boss cao nhất của hai ông lão kia, bản lĩnh nói xạo không chớp mắt còn cao minh hơn họ N lần.
Loại rượu cocktail này nếm thử thấy mùi rượu rất nhẹ, nhưng nồng độ cồn còn gấp mấy lần loại ban nãy.
Phong Đằng cực kỳ vui vẻ nhìn Tiết Sam Sam, một lúc sau, anh bỗng cau mày: “Hoa cài áo của cô đâu?”.
Lúc vào đây, mỗi một người phụ nữ đều được phát một đóa hoa cài ngực áo, bên dưới đóa hoa có một con số, còn các quý ông sẽ căn cứ vào số đó mà bầu chọn ra người phụ nữ tao nhã nhất. Thế nên rất nhiều người có lòng tranh đoạt “Quý cô thanh lịch nhất” đều đi giao thiệp khắp nơi, nếu không thể cho người khác nhìn thấy số của mình thì ăn vận đẹp mấy cũng như không.
Sam Sam toát mồ hôi lạnh, cô có thể nói là vì cảm thấy gài hoa ở ngực áo quá ngốc nghếch nên đã vứt nó đi không…
Tuyệt đối không thể!
“Đúng rồi! Hoa cài đâu nhỉ?”. Sam Sam kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhìn ngó quanh quất tìm kiếm, sau đó báo cáo với tổng giám đốc: “Rơi mất rồi”.
“… Hoa cài có rơi lên trời được không?”.
“Hừm… không thể nào?”.
“Vậy lúc nãy cô nhìn lên trần nhà làm gì?”.
Sam Sam: “… = =”.
Phong Đằng đưa tay vẫy phục vụ đến: “Cho cô này một đóa hoa cài áo mới”.
Sam Sam vội ngăn lại: “Tổng giám đốc, thôi không cần đâu ạ”.
Phong Đằng chỉ nói hai chữ: “Tiền thưởng”.
Tiền thưởng… tiền thưởng ghê gớm lắm chắc? Người vô tư như cô, không hề có chút hứng thú nào với kiểu lấy tiền bạc bất nghĩa ra hãm hại toàn thể nữ đồng nghiệp phải chịu đói, biết chưa!
>_<
Đương nhiên, có hứng thú cũng chưa chắc lấy được…
“Tổng giám đốc, tôi không thể được chọn đâu”. Sam Sam thành thực nói. Cô rất biết mình biết người, vốn dĩ đến đây để ăn uống no say, căn bản không hề ăn vận trang điểm gì cả.
“Tại sao lại không?”. Phong Đằng lướt mắt nhìn quanh, ung dung nói: “Tuy cô thực sự chẳng ra sao cả, nhưng những người khác càng chẳng ra sao”.
Sam Sam mắt chữ O miệng chữ A.
Đại boss à… anh cũng quá cay độc đó chứ.
Để sỉ nhục mình tôi, anh cũng không cần kéo tất cả nữ đồng nghiệp xuống nước luôn chứ.
Lúc ấy phục vụ đã mang một đóa hoa mới đến, dưới ánh mắt cưỡng ép của Đại boss, Sam Sam bất lực cài vào. Trong lòng cô bỗng lướt qua chớp nhoáng một suy nghĩ, trước kia cô co vào trong góc, tự khắc sẽ chẳng ai nhìn thấy số của cô, cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ cuộc bình chọn, bây giờ tổng giám đốc bắt ép cô phải cài hoa và đi tiếp khách khắp nơi…
Sam Sam buột miệng: “Tổng giám đốc, chắc không phải anh muốn giúp tôi ăn gian chứ?”.
Phong Đằng nhìn cô vẻ kỳ dị, cười cười: “Nói thế cũng được”. Sau đó nhìn Sam Sam vẻ mặt tái mét một cách thú vị, bổ sung một câu.
“Lấy được tiền thưởng thì chia, tôi bảy cô ba”.
Lại còn… thật là… có suy nghĩ đó…
Mà còn đòi chia… Gian thương tới cỡ đó!!!
Sam Sam tự dưng muốn ngất!
Để cho cô ngất đi rồi cho người ta khiêng ra cho rồi, còn hơn lát nữa mất mặt! Đã biết rằng tổng giám đốc có niềm tin đến thế với cô, mà còn nghĩ ra một suy nghĩ có sức tưởng tượng đến thế, cho dù cô phải phá sản một tí, cũng sẽ ăn vận trang điểm đàng hoàng rồi mới đến a a a a a!
Bây giờ cô ăn mặc tầm thường thế này, còn phải lấy cái giải thưởng biến thái gì đó, đúng là cô đang ăn gian mà, mất mặt quá!
Làm nhân viên tài vụ quan trọng nhất là phải trung thực có uy tín! Cô không muốn ăn gian dưới bao con mắt của người đời… Hơn nữa tổng giám đốc cũng chẳng có mắt nhìn người gì hết, lại còn đầu tư cho cô…
Cô đang nghĩ gì thế…
Tóm lại, mau làm cô ngất xỉu đi…
Tiếc là sức khỏe Sam Sam quá tốt, tuy bị Đại boss lôi đi xềnh xệch khắp nơi một cách vô tình, nhưng lại mạnh mẽ không bị suy suyển gì.
Lúc ăn được kha khá, cặp đôi MC tuyên bố, phần rút thưởng bắt đầu.
Rút từ phần thưởng thấp nhất.
N phần thưởng thấp nhất… không có phần của Sam Sam.
N phần thưởng cao hơn một tí… vẫn không.
…
…
Phần thưởng cao nhất cuối cùng… bị một người cứ cười ngô nghê suốt lấy khỏi tay tổng giám đốc…
Sam Sam không hề thấy tiếc nuối, bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến cuộc bình chọn “Quý cô thanh lịch nhất”, đừng bao giờ chọn cô, các nam đồng nghiệp sẽ không yếu đuối đến độ khuất phục sự uy hiếp của tổng giám đốc đâu! Dù sao là bầu phiếu không ghi tên, sếp sẽ không trừ lương các vị…
Rút thăm hết rồi, cặp đôi MC bắt đầu kẻ xướng người họa:
“Ngay bây giờ sẽ tuyên bố giải thưởng kích thích lòng người nhất đêm nay”.
“Đúng thế, đối với các quý cô ở đây, giải thưởng này e rằng còn khiến mọi người thèm thuồng hơn giải cao nhất lúc nãy”.
“Được rồi được rồi, không dài dòng nữa, mọi người chắc đã sốt ruột lắm, nên nhanh chóng tuyên bố đêm nay ai là quý cô thanh lịch nhất thôi”.
“Người được bỏ phiếu nhiều nhất đêm nay là…”.
Sam Sam nín thở.
“Phòng nhân sự! Châu Hiểu Vi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.