Chương 26: Chương 26
Cố Mạn
31/10/2016
Đêm đó, sau khi Phong Đằng nói câu “thử xem”, tất cả đã trở nên không được chân thực cho lắm.
Khi đôi môi nóng ấm rời khỏi trán cô, cả người Sam Sam mụ mẫm hẳn. Phong Đằng hình như muốn hôn cô nữa nhưng thấy ánh mắt ngờ nghệch của cô, anh lại cười, hơi đẩy cô ra xa: “Thôi”.
Từ từ.
Anh lấy di động, hỏi cô: “Chỉ có tin nhắn này?”.
Cô gật đầu.
Phong Đằng tắt máy, ném lên bàn. Sau đó đưa cô vào phòng làm việc của anh, ban đầu anh muốn dạy cô chơi cờ, nhưng thấy cô thực sự lơ đãng thì anh bỏ cuộc. Thế là tự ai nấy xem sách của mình.
Thỉnh thoảng đi lấy chút hoa quả, thỉnh thoảng đi pha trà, thỉnh thoảng trò chuyện vu vơ vài câu, Sam Sam cầm quyển sách cô chọn, lật đến mấy trang.
Mười hai giờ, bầu trời xanh thẫm nở rộ những tràng pháo hoa rực rỡ tuyệt đẹp.
Vì cả khu này không có nhà cao tầng nên đứng trước khung cửa sổ rộng trong phòng làm việc là có thể nhìn được rất xa, rất xa, Sam Sam đặt sách xuống, chạy đến trước cửa sổ ngắm.
Phong Đằng cũng bước đến, đứng cạnh cô.
“Muốn bắn pháo hoa?”.
“Phong Nguyệt nói mọi người chưa bao giờ bắn cả”.
“Ừ”. Phong Đằng gật đầu, sau đó quay sang nhìn cô, rồi cúi xuống hôn cô mà không báo trước.
Đó là lần thứ ba anh hôn cô trong ngày hôm nay.
Cô cảm thấy hình như có hơi nhiều, nhưng không hề thấy đáng ghét.
Sau đó…
Cô đã lê đôi dép mềm mại, mềm nhũn người trôi về phòng ngủ.
Sáng sớm mùng một, Sam Sam vẫn mềm nhũn chân bước xuống phòng ăn để ăn sáng. Gặp Tiểu Chu đang vui cười hớn hở ở cầu thang, Tiểu Chu híp mắt chào cô: “Năm mới vui vẻ, cô Tiết”.
“Năm mới vui vẻ”. Sam Sam vội vàng chúc lại.
Tiểu Chu tươi tỉnh nói: “Cô Tiết mau đi ăn sáng đi, ngài Phong đang đợi, đến lấy phong bao lì xì luôn nhé”.
“Bao lì xì?”. Sam Sam bỗng tỉnh hẳn, vui mừng hỏi: “Tôi cũng có sao?”.
“Chắc chắn là có”. Tiểu Chu nói, “Ngài Phong mùng một năm nào cũng đều phát bao lì xì cho chúng tôi, sao cô Tiết lại không có chứ?”.
Ý Tiểu Chu là họ, còn hai người quan hệ không bình thường như vậy, bao lì xì đương nhiên còn lớn hơn, dày hơn rồi.
Nhưng suy nghĩ của đồng chí Tiết Sam Sam là…
Đúng rồi!
Cô cũng là nhân viên của Đại boss mà!
Đương nhiên phải có bao lì xì rồi!
Sam Sam thấy bước chân cũng không mềm nhũn nữa, mà nhanh nhẹn đi đến phòng ăn.
Hoạt động phát bao lì xì hình như đã tan, trong phòng khách chỉ có Đại boss và bác quản gia. Phong Đằng hình như đang dặn dò quản gia gì đó, liếc thấy cô xuất hiện ở cửa phòng ăn thì gật đầu nói: “Sam Sam đến đây”.
Sam Sam vội vàng phóng đến, ánh mắt bất giác điều chỉnh sang dáng vẻ chó con thèm được gặm xương. Phong Đằng nghẹn với ánh mắt lấp lánh sáng của cô, khựng lại một tí mới hỏi: “Nhà em có những ai?”.
“Hừm?”. Điều tra gia đình ư? Sam Sam kể hết một lượt gia phả họ hàng thân thích ra, “Có bố mẹ ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại, còn có bác và chú, hai người dì, mỗi nhà một đứa con, thế đấy”.
“Ừ”. Phong Đằng gật đầu, nói với quản gia: “Chuẩn bị đi”.
Quản gia gật đầu, nhận lệnh rời đi.
Sam Sam ngơ ngẩn hỏi: “Chuẩn bị gì ạ?”.
Phong Đằng hờ hững nói: “Em không phải lo”.
“Ồ…”. Sam Sam cảm thấy chắc là không liên quan đến mình nên cũng không hỏi nhiều.
Phong Đằng ngồi xuống dùng bữa sáng, “Vé máy bay đã đặt xong, lát nữa anh có việc, bảo Tiểu Trương đưa em ra sân bay”.
Đến khi ra sân bay, lúc tài xế Tiểu Trương lôi ra hai thùng lớn đồ đạc từ cốp sau xe, Sam Sam mới hiểu ra điều mà Phong Đằng bảo là “chuẩn bị” là chuẩn bị cái gì.
“Sếp đã dặn, những thứ này là quà năm mới cho nhà cô Tiết”.
Quà năm mới gì đó… Đại boss cũng quá chu đáo rồi.
Nghĩ đến hàm nghĩa mờ ám trong món quà năm mới, Sam Sam vừa thấy vướng mắc lại vừa thấy vui vui, nhìn chiếc thùng lớn đó, cô bắt đầu phát phiền vì không biết phải mang nó về thế nào, quan trọng là nói gì với người lớn đây, quà của boss chắc chắn không rẻ, cô phải giải thích nguồn gốc thế nào.
Tiểu Trương nhiệt tình giúp cô check in, làm thủ tục gửi hành lý… Sam Sam đành đứng nhìn, đi lẽo đẽo phía sau. Cuối cùng trước khi vào cửa kiểm soát, Tiểu Trương lại đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ.
“Cô Tiết, sếp nói để cô tạm dùng điện thoại cũ của sếp trong thời gian này”.
Sam Sam đần người, mở hộp ra xem, quả nhiên là một chiếc điện thoại di động kiểu nam giới dùng.
Đến khi ngồi một mình trong phòng chờ, Sam Sam mới có thời gian xem kỹ điện thoại. Nó vẫn còn rất mới nhưng đã có dấu vết dùng qua. Cô lật danh bạ, bên trong chỉ có số của Đại boss. Cô nhìn một lúc lâu, không kìm được cầm di động đến trước cửa sổ, gọi cho Phong Đằng.
Người bên kia vừa nghe máy đã hỏi: “Đến rồi à?”.
“Vâng, em đang ngồi trong phòng đợi, thấy quà anh chuẩn bị cho nhà em rồi, cả di động nữa”.
“Ừ”. Phong Đằng đáp lại, “Khỏi cám ơn”.
“… Ai nói em định cảm ơn đâu… đồ nhiều thế này khó xách đi lắm”.
Bên kia cười, “Tiểu Trương không nói em biết là bên kia có người đón em à?”.
Sam Sam ngẩn người, bỗng cảm thấy mất tự nhiên.
“Anh đừng như thế… em không quen”.
“Sẽ quen thôi, được rồi, Sam Sam, năm mới vui vẻ”.
Máy bay đến thành phố Sam Sam ở là vào buổi chiều, sau khi xuống máy bay, quả nhiên ở lối ra có người đang đợi, là một người đàn ông trẻ họ Lý, tự giới thiệu là nhân viên hành chính của chi nhánh công ty tập đoàn Phong Đằng ở đây. Thấy anh ta cứ một điều cô Tiết hai điều cô Tiết, rất ư là kính cẩn.
Sam Sam thấy rất không quen nhưng lại không biết người bên này chỉ nhận mệnh lệnh của tổng công ty ban xuống, hoàn toàn không biết là do Phong Đằng ra chỉ thị, nếu biết thì tuyệt đối sẽ không chỉ phái một nhân viên hành chính đến đón cô. Lúc đó e rằng cô càng không quen nổi.
Nhà Sam Sam ở thành phố G gần trung tâm tỉnh, ngồi xe khoảng hai tiếng rưỡi, bị tắc đường mấy chỗ, đến nhà đã là buổi tối. Người đó đưa cô đến tận dưới nhà, còn đòi giúp cô xách đồ đạc lên lầu. Sam Sam vội vã từ chối khéo.
Cảm ơn qua lại một lúc, đợi người ta đi rồi, Sam Sam mới gọi điện về nhà, nhờ bố mẹ xuống giúp khuân đồ đạc lên.
Suốt đoạn đường Sam Sam cứ thấy như đang ở trong mây mù, tất cả đều có vẻ không chân thực chút nào, cho đến phút này, nhìn nơi mà mình đã lớn lên từ nhỏ, mới có cảm giác đã đặt được chân đến nơi này.
Cô hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo tràn vào cơ thể, xua tan chút hỗn độn còn lại.
Khi đôi môi nóng ấm rời khỏi trán cô, cả người Sam Sam mụ mẫm hẳn. Phong Đằng hình như muốn hôn cô nữa nhưng thấy ánh mắt ngờ nghệch của cô, anh lại cười, hơi đẩy cô ra xa: “Thôi”.
Từ từ.
Anh lấy di động, hỏi cô: “Chỉ có tin nhắn này?”.
Cô gật đầu.
Phong Đằng tắt máy, ném lên bàn. Sau đó đưa cô vào phòng làm việc của anh, ban đầu anh muốn dạy cô chơi cờ, nhưng thấy cô thực sự lơ đãng thì anh bỏ cuộc. Thế là tự ai nấy xem sách của mình.
Thỉnh thoảng đi lấy chút hoa quả, thỉnh thoảng đi pha trà, thỉnh thoảng trò chuyện vu vơ vài câu, Sam Sam cầm quyển sách cô chọn, lật đến mấy trang.
Mười hai giờ, bầu trời xanh thẫm nở rộ những tràng pháo hoa rực rỡ tuyệt đẹp.
Vì cả khu này không có nhà cao tầng nên đứng trước khung cửa sổ rộng trong phòng làm việc là có thể nhìn được rất xa, rất xa, Sam Sam đặt sách xuống, chạy đến trước cửa sổ ngắm.
Phong Đằng cũng bước đến, đứng cạnh cô.
“Muốn bắn pháo hoa?”.
“Phong Nguyệt nói mọi người chưa bao giờ bắn cả”.
“Ừ”. Phong Đằng gật đầu, sau đó quay sang nhìn cô, rồi cúi xuống hôn cô mà không báo trước.
Đó là lần thứ ba anh hôn cô trong ngày hôm nay.
Cô cảm thấy hình như có hơi nhiều, nhưng không hề thấy đáng ghét.
Sau đó…
Cô đã lê đôi dép mềm mại, mềm nhũn người trôi về phòng ngủ.
Sáng sớm mùng một, Sam Sam vẫn mềm nhũn chân bước xuống phòng ăn để ăn sáng. Gặp Tiểu Chu đang vui cười hớn hở ở cầu thang, Tiểu Chu híp mắt chào cô: “Năm mới vui vẻ, cô Tiết”.
“Năm mới vui vẻ”. Sam Sam vội vàng chúc lại.
Tiểu Chu tươi tỉnh nói: “Cô Tiết mau đi ăn sáng đi, ngài Phong đang đợi, đến lấy phong bao lì xì luôn nhé”.
“Bao lì xì?”. Sam Sam bỗng tỉnh hẳn, vui mừng hỏi: “Tôi cũng có sao?”.
“Chắc chắn là có”. Tiểu Chu nói, “Ngài Phong mùng một năm nào cũng đều phát bao lì xì cho chúng tôi, sao cô Tiết lại không có chứ?”.
Ý Tiểu Chu là họ, còn hai người quan hệ không bình thường như vậy, bao lì xì đương nhiên còn lớn hơn, dày hơn rồi.
Nhưng suy nghĩ của đồng chí Tiết Sam Sam là…
Đúng rồi!
Cô cũng là nhân viên của Đại boss mà!
Đương nhiên phải có bao lì xì rồi!
Sam Sam thấy bước chân cũng không mềm nhũn nữa, mà nhanh nhẹn đi đến phòng ăn.
Hoạt động phát bao lì xì hình như đã tan, trong phòng khách chỉ có Đại boss và bác quản gia. Phong Đằng hình như đang dặn dò quản gia gì đó, liếc thấy cô xuất hiện ở cửa phòng ăn thì gật đầu nói: “Sam Sam đến đây”.
Sam Sam vội vàng phóng đến, ánh mắt bất giác điều chỉnh sang dáng vẻ chó con thèm được gặm xương. Phong Đằng nghẹn với ánh mắt lấp lánh sáng của cô, khựng lại một tí mới hỏi: “Nhà em có những ai?”.
“Hừm?”. Điều tra gia đình ư? Sam Sam kể hết một lượt gia phả họ hàng thân thích ra, “Có bố mẹ ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại, còn có bác và chú, hai người dì, mỗi nhà một đứa con, thế đấy”.
“Ừ”. Phong Đằng gật đầu, nói với quản gia: “Chuẩn bị đi”.
Quản gia gật đầu, nhận lệnh rời đi.
Sam Sam ngơ ngẩn hỏi: “Chuẩn bị gì ạ?”.
Phong Đằng hờ hững nói: “Em không phải lo”.
“Ồ…”. Sam Sam cảm thấy chắc là không liên quan đến mình nên cũng không hỏi nhiều.
Phong Đằng ngồi xuống dùng bữa sáng, “Vé máy bay đã đặt xong, lát nữa anh có việc, bảo Tiểu Trương đưa em ra sân bay”.
Đến khi ra sân bay, lúc tài xế Tiểu Trương lôi ra hai thùng lớn đồ đạc từ cốp sau xe, Sam Sam mới hiểu ra điều mà Phong Đằng bảo là “chuẩn bị” là chuẩn bị cái gì.
“Sếp đã dặn, những thứ này là quà năm mới cho nhà cô Tiết”.
Quà năm mới gì đó… Đại boss cũng quá chu đáo rồi.
Nghĩ đến hàm nghĩa mờ ám trong món quà năm mới, Sam Sam vừa thấy vướng mắc lại vừa thấy vui vui, nhìn chiếc thùng lớn đó, cô bắt đầu phát phiền vì không biết phải mang nó về thế nào, quan trọng là nói gì với người lớn đây, quà của boss chắc chắn không rẻ, cô phải giải thích nguồn gốc thế nào.
Tiểu Trương nhiệt tình giúp cô check in, làm thủ tục gửi hành lý… Sam Sam đành đứng nhìn, đi lẽo đẽo phía sau. Cuối cùng trước khi vào cửa kiểm soát, Tiểu Trương lại đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ.
“Cô Tiết, sếp nói để cô tạm dùng điện thoại cũ của sếp trong thời gian này”.
Sam Sam đần người, mở hộp ra xem, quả nhiên là một chiếc điện thoại di động kiểu nam giới dùng.
Đến khi ngồi một mình trong phòng chờ, Sam Sam mới có thời gian xem kỹ điện thoại. Nó vẫn còn rất mới nhưng đã có dấu vết dùng qua. Cô lật danh bạ, bên trong chỉ có số của Đại boss. Cô nhìn một lúc lâu, không kìm được cầm di động đến trước cửa sổ, gọi cho Phong Đằng.
Người bên kia vừa nghe máy đã hỏi: “Đến rồi à?”.
“Vâng, em đang ngồi trong phòng đợi, thấy quà anh chuẩn bị cho nhà em rồi, cả di động nữa”.
“Ừ”. Phong Đằng đáp lại, “Khỏi cám ơn”.
“… Ai nói em định cảm ơn đâu… đồ nhiều thế này khó xách đi lắm”.
Bên kia cười, “Tiểu Trương không nói em biết là bên kia có người đón em à?”.
Sam Sam ngẩn người, bỗng cảm thấy mất tự nhiên.
“Anh đừng như thế… em không quen”.
“Sẽ quen thôi, được rồi, Sam Sam, năm mới vui vẻ”.
Máy bay đến thành phố Sam Sam ở là vào buổi chiều, sau khi xuống máy bay, quả nhiên ở lối ra có người đang đợi, là một người đàn ông trẻ họ Lý, tự giới thiệu là nhân viên hành chính của chi nhánh công ty tập đoàn Phong Đằng ở đây. Thấy anh ta cứ một điều cô Tiết hai điều cô Tiết, rất ư là kính cẩn.
Sam Sam thấy rất không quen nhưng lại không biết người bên này chỉ nhận mệnh lệnh của tổng công ty ban xuống, hoàn toàn không biết là do Phong Đằng ra chỉ thị, nếu biết thì tuyệt đối sẽ không chỉ phái một nhân viên hành chính đến đón cô. Lúc đó e rằng cô càng không quen nổi.
Nhà Sam Sam ở thành phố G gần trung tâm tỉnh, ngồi xe khoảng hai tiếng rưỡi, bị tắc đường mấy chỗ, đến nhà đã là buổi tối. Người đó đưa cô đến tận dưới nhà, còn đòi giúp cô xách đồ đạc lên lầu. Sam Sam vội vã từ chối khéo.
Cảm ơn qua lại một lúc, đợi người ta đi rồi, Sam Sam mới gọi điện về nhà, nhờ bố mẹ xuống giúp khuân đồ đạc lên.
Suốt đoạn đường Sam Sam cứ thấy như đang ở trong mây mù, tất cả đều có vẻ không chân thực chút nào, cho đến phút này, nhìn nơi mà mình đã lớn lên từ nhỏ, mới có cảm giác đã đặt được chân đến nơi này.
Cô hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo tràn vào cơ thể, xua tan chút hỗn độn còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.