Chương 35: Chương 35
Cố Mạn
31/10/2016
Lúc Sam Sam nhận được điện thoại buôn chuyện của Song Nghi, mới phát hiện ra cô và Phong Đằng đã ở bên nhau hơn nửa năm rồi.
Trong điện thoại, giọng Song Nghi tỏ ra vô cùng hào hứng: “Sam Sam, trong lúc tớ đóng cửa viết truyện, các cậu có xảy ra chuyện gì không nói cho người khác biết không đấy?”.
Sam Sam bó tay: “Đã không nói cho người khác biết rồi, cậu còn hỏi tớ làm gì? Cậu không phải người à?”.
“Í, Sam Sam, cậu miệng lưỡi ghê nhỉ! Boss nhà cậu có phải cũng ăn nói sắc sảo lắm không?”.
“Ừ”.
Nhờ phúc của Đại boss, gần đây Sam Sam cũng gặp được rất nhiều người thành đạt, sau đó cô nhận ra, người thành đạt đều có một đặc điểm chung, đó chính là khả năng phớt lờ siêu mạnh. Lẽ nào Song Nghi muốn khen cô “gần đèn thì sáng”, miệng lưỡi tiến bộ?
Đang nghĩ thế thì nghe Song Nghi kích động nói: “Quả nhiên quả nhiên! Thông qua kiss gì đó, quả nhiên có thể lấy được khả năng ăn nói của đối phương! Haizz, Sam Sam cậu ăn nói tiến bộ như thế, cái đó chắc chắn cũng chăm chỉ lắm nhỉ!”.
“!!!”. Sam Sam thẹn quá hóa giận, “Lục Song Nghi!”.
Song Nghi cười lăn lộn một lúc, “Được rồi được rồi, xấu hổ cái gì, thật là! Nếu thế thì không có chuyện đó thật à? Vậy cái chức lý thuyết kiêm chỉ đạo kỹ thuật há chẳng phải là vô dụng hay sao… Chẳng lẽ không có tình địch gì đó, sến gì đó, ồ không được, tớ không được nói xui xẻo, xem như chưa nói nhé. Vậy “cướp cò bóp súng” thì sao? Hê hê, có không có không?”.
Có không, có không cái đầu cậu ấy. = =
Mặt Sam Sam đỏ bừng lên.
“Cướp cò bóp súng” gì chứ… Thực sự có rất nhiều lần suýt nữa là bị ăn sạch sẽ rồi, nhưng chuyện này, nếu không muốn biến thành tư liệu viết tiểu thuyết của ai đó thì tuyệt đối không thể cho Song Nghi biết!
Thế là Sam Sam nói chắc như đinh đóng cột: “Không có!”.
Song Nghi bị đánh bại, thở dài than vãn: “Haizz, Sam Sam cậu biết không, tình hình các cậu bây giờ thì những người viết tiểu thuyết như bọn tớ là hận nhất đó. Tác giả đành viết qua loa, ví dụ xử lý thế này - A, chớp mắt mà mấy tháng đã trôi qua
nữ chính vẫn là gái trinh…”.
A, chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, cô vẫn phải đi học phụ đạo…
T T
Nhưng có lẽ chịu ảnh hưởng của cái mồm quạ Song Nghi, ngày hôm ấy trong cuộc đời Tiết Sam Sam, khác người vô cùng!
Cô chỉ đi WC một lần lúc đi học lớp kế toán, kết quả lúc quay về lật sách ra, lại nhìn thấy một bức thư màu hồng…
Thư tình?
Rất nhanh, tổng giám đốc Phong vì không có bạn gái bên cạnh mà phải triệu tập các lãnh đạo cao cấp cùng đi đánh bóng xây dựng tình cảm, đã nhận được cú điện thoại run lẩy bẩy của bạn gái.
“Làm… làm sao đây, em, em, em lại nhận được thư tình!”.
Phong Đằng bình thản đánh bóng xong, bình thản lái xe đến đón bạn gái đi ăn trưa, bình thản lên tiếng: “Lấy ra đây!”.
Sam Sam lập tức dâng lên. “Em trong sáng mà, tuyệt đối không gọi ong vẫy bướm hồng hạnh vượt tường đâu!”.
Phong Đằng hờ hững nghe, ngón tay thon dài lấy bức thư ra, bình thản đọc.
“Chữ cũng đẹp… Ngay cả tên em mà hắn cũng không biết? Sao không ngẩng đầu lên?”.
Sam Sam ra sức chứng minh sự trong sáng, nói với vẻ kiên quyết không khuất phục: “Đương nhiên anh ta không biết tên em, em có nói chuyện với người đàn ông nào khác đâu!”.
Đại boss rõ ràng không có hứng thú với lời biện bạch của cô, đọc nhanh một lượt rồi bất mãn: “… Sao chỉ có một tờ giấy?”.
Này! Anh có chút phản ứng bình thường khi bạn gái nhận được thư tình của kẻ khác không vậy? Sam Sam cũng bất mãn: “… Anh cả một tờ cũng không có = =”.
Phong Đằng phớt lờ cô: “Em định xử lý thế nào?”.
“Hừm, xem như không nhận được?”.
“Kinh nghiệm mách bảo anh, nếu em sử dụng cách xử lý đó, về sau sẽ liên tục nhận được thư tình”.
Sam Sam lập tức rời chủ đề, hậm hực: “… Anh nhận được thư tình liên tục à…”.
Phong Đằng nhìn cô bằng ánh mắt “chẳng phải bình thường lắm à”, Sam Sam lập tức xìu xuống.
“Buổi chiều đi từ chối ngay”.
Dạ dạ dạ, Sam Sam gật đầu liên tục.
“Đúng rồi, tiện hỏi hắn, hắn thích em ở điểm nào?”. Phong Đằng sờ cằm, “Câu hỏi này đã đeo bám anh lâu lắm rồi”.
Hiếm hoi lắm mới có “đồng loại”, phải nắm bắt cơ hội giao lưu mới được.
Sam Sam đã quen với việc “bắt nạt” của ai đó, nên xem như chưa nghe gì. Về thư tình, Đại boss đã ra chỉ thị xử lý, Sam Sam cũng an tâm ăn ăn uống uống. Ăn được mấy gắp thì cô than vãn: “Tại sao lại chọn món này, chỗ này nấu không ngon”.
Phong Đằng cười, nhìn cô. Chắc chính Sam Sam cũng không nhận ra, trước kia đến những nơi này, dù ngon hay không thì cô cũng tỏ vẻ thận trọng, làm sao dám phát biểu bình luận gì, bây giờ cuối cùng đã biết cách kén cá chọn canh rồi.
Ồ, cảm giác thành công của Phong Đằng đang tăng vùn vụt.
Ăn xong, Phong Đằng đưa cô về lớp phụ đạo, trước khi xuống xe, Sam Sam không nhịn được, lắp bắp hỏi: “Chuyện đó, em hỏi một tí, anh không có cảm giác gì về chuyện này à?”.
Phong Đằng nhướn mày: “Cảm giác của anh?”.
Sam Sam vội gật đầu.
“Cảm giác của anh là…”, Phong Đằng khựng lại, nói với vẻ an ủi: “Sam Sam của chúng ta cuối cùng đã trưởng thành rồi”.
Này! Bạn gái anh nhận được thư tình đó! Vẻ mặt “cô gái nhà tôi lần đầu trưởng thành” này là kiểu gì thế!
Sam Sam đứng hình.
Buổi chiều có cả thảy bốn tiết học, Sam Sam đợi và đợi, cuối cùng đợi đến lúc tan học tiết thứ hai, mục tiêu đã đi ra ngoài, cô vội vàng đuổi theo gọi, đến một ngã rẽ khuất người, bắt đầu từ chối.
“Ừm, thư của anh tôi đọc rồi…”.
Sam Sam vẫn còn đang cố gắng lựa lời, ai ngờ đối phương lại nói với vẻ mặt kỳ quặc: “Thư gì?”.
“Hả? Chính là bức thư mà buổi sáng anh đặt vào trong sách tôi đó”.
Sắc mặt đối phương có phần lạ lùng, Sam Sam không biết kỳ cục ở điểm gì nên đưa bức thư ra. Kết quả đối phương vừa nhìn thấy, sắc mặt càng trở nên khó coi, chất vấn cô một cách rất bất lịch sự: “Bức thư này sao lại ở trong tay cô?”.
“Hả?”. Sam Sam đần mặt.
Cùng lúc đó, Phong Đằng đang ngồi nhìn Ngôn Thanh rầu rĩ uống rượu. Vốn dĩ buổi chiều, anh định nghỉ ngơi một tí, xem tạp chí, sau đó đến đón Sam Sam đi ăn tối, kết quả là Ngôn Thanh lại tìm đến anh với vẻ tâm sự trùng trùng. Không nói gì cả mà uống hết ba ly rượu trước tiên.
Phong Đằng hỏi: “Cậu sao vậy?”.
Ngôn Thanh ban đầu vẫn không chịu nói, cuối cùng không chịu nổi đã kể lể: “Anh biết Blain chứ?”.
Bạn trai cũ của Phong Nguyệt. Phong Đằng có vẻ hiểu ra: “Sao, cậu ta về nước à?”.
Ngôn Thanh ủ rũ: “Gần đây hắn…”, nói nửa chừng đã ngừng lại.
Phong Đằng nói hộ anh: “Lại bám theo Phong Nguyệt?”.
Ngôn Thanh ngầm đồng ý.
Phong Đằng nhìn bộ dạng đau khổ vì tình của cậu ta, vừa tức vừa buồn cười, hai người này đã sinh con rồi còn chơi trò này, Phong Đằng cảm thấy ông em rể và em gái mình đúng là quá xứng đôi.
“Cậu lo cái gì? Phong Nguyệt là người thế nào mà cậu còn không hiểu à”.
“Không phải em không tin Phong Nguyệt, haizz”. Ngôn Thanh muốn nói cảm giác của mình nhưng không biểu đạt được, đành thở dài một tiếng: “Anh à, Tiết Sam Sam không ai theo đuổi, anh không hiểu cảm giác của em đâu”.
Mặt Phong Đằng đột ngột sa sầm. Ai nói Sam Sam nhà anh không ai theo đuổi, hôm nay mới có người gửi thư tình kìa. Chỉ là anh khoan dung phong độ, nắm bắt chiến lược quyết thắng tất cả.
“…”.
Phong Đằng quyết định không an ủi cậu ta nữa.
Ngôn Thanh uống rượu như uống nước lã, chạy đi vệ sinh lia lịa, nhân lúc anh ta đi WC, Phong Đằng gửi tin nhắn cho Sam Sam: “Xử lý chưa?”.
Kết quả Sam Sam đến mấy phút sau mới đáp lại anh bằng một dấu lửng.
Ý gì đây? Phong Đằng cau mày.
Đợi Ngôn Thanh quay lại, Phong Đằng đã khoác áo ngoài. Ngôn Thanh lạ lùng: “Anh định đi à?”.
Phong Đằng gật đầu: “Tôi đón Sam Sam tan học”.
Anh cầm chìa khóa xe lên: “Cậu uống rượu rồi không lái xe được, đợi Phong Nguyệt đến đón, tôi đã gọi điện thoại rồi”.
Xe Phong Đằng dừng đối diện cổng trường, thấy Tiết Sam Sam ủ rũ bước đến, đờ đẫn mở cửa xe.
Phong Đằng đón lấy túi xách của cô ném ra ghế sau. “Giải quyết rồi?”.
“Không cần giải quyết nữa”. Sam Sam rầu rĩ, “Là hiểu lầm, bức thư tình đó là gửi cho cô Vu ngồi cạnh em, còn nói em lấy thư lung tung của anh ta nữa, có nhầm không vậy! Tại sao em phải lấy thư tình của người khác chứ. Mà anh ta cứ khăng khăng nói là nhìn tên trên sách rồi mới kẹp vào, em cảm giác anh ta nên đi đo kính đi là vừa”.
Phong Đằng nắm nhẹ vô lăng: “Khoan, hắn nói là nhìn tên rồi mới kẹp vào?”.
“Vâng. Anh ta nói đã nhắm trúng sách của cô Vu rồi mới kẹp vào”.
“Nếu anh ta không nói dối thì Sam Sam, em có nghĩ là, cô Vu đó đã bỏ vào sách em không?”.
Sam Sam ngẩn người: “Không phải chứ, cô ta không nhận thì vứt thùng rác là được, sao còn kẹp vào sách của em”.
Phong Đằng chỉ nghi ngờ theo bản năng, cũng không hiểu được động cơ của kẻ khác nên không nói gì nữa. Nếu đã là hiểu lầm thì không cần phải nhìn gã đàn ông kia nữa, anh đang định lái xe đi thì di động của Sam Sam đổ chuông.
Móc điện thoại ra khỏi túi, Sam Sam nhìn cái tên lấp lánh trên màn hình, nghi ngại.
“Ai?”.
“Chính là cô Vu, người được nhận thư tình chính thức, cô ta gọi cho em làm gì nhỉ?”.
“Nghe”.
“Ồ”. Sam Sam bấm nút nghe.
“A lô… ừ, phải, bạn trai tôi đến đón… vẫn chưa đi, đang ở bên kia đường… A, là cậu kẹp vào thật à, tại sao… Ồ, thế à. Không cần đâu, không sao hết… A? Cậu đến rồi à?”.
Sam Sam bấm cửa kính xe xuống, quay ra ngoài nhìn ngó, quả nhiên thấy cô Vu đang ẻo lả tiến đến.
Sam Sam cúp máy.
“Cô ta nói đã làm sai, muốn xin lỗi em”.
Phong Đằng nhướn mày, “Anh cũng nghe thử”.
Hai người xuống xe, cô Vu kia đã giữ tư thế lả lướt đến trước mặt họ. Cô ta nhìn Phong Đằng trước, “Sam Sam, đây là bạn trai cậu à?”.
Sam Sam gật đầu nhưng không giới thiệu họ với nhau. Cô Vu đợi một lát rồi chủ động mỉm cười và tự giới thiệu với Phong Đằng: “Chào anh, tôi là bạn học của Sam Sam, Vu Mẫn Lung”.
Phong Đằng đã kinh qua trận mạc nhiều nên hiểu rõ trong lòng, đáp một câu với vẻ không mặn mà cho lắm: “Chào cô”.
Mắt cô nàng dừng ở anh một lúc, không thấy phản ứng gì bèn quay sang Sam Sam, nói như muốn khóc: “Sam Sam, thật xin lỗi, cậu không giận mình chứ?”.
Sam Sam sửng sốt nhìn đôi mắt cô ta đã mờ lệ, trong lòng choáng váng cùng cực, dù thế nào cũng không cần khóc chứ? Sao làm như thể cô ta là kẻ bị hại vậy?
“Mình thật sự không biết bức thư đó là anh ta gửi ình, vì mình vốn không quen anh ta mà, cũng không nói chuyện gì cả, mình nhớ hai bạn thân với nhau hơn, nên cứ tưởng anh ta nhầm người nên kẹp giúp vào sách cậu”.
Sam Sam không kìm được, hỏi: “Tôi thân với anh ta khi nào vậy?”.
Cô ta nhìn Phong Đằng một cái rồi tỏ ra ngập ngừng: “A, mình nói nhầm, hai người cũng không thân lắm”.
Phong Đằng hơi mỉm cười, sau đó sầm mặt lại, nói: “Có phải anh nghe nhầm không, Tiết Sam Sam, bức thư đó là gì?”.
Sắc mặt cô Vu tỏ ra hoảng sợ: “Sam Sam, cậu vẫn chưa nói sao, xin lỗi, mình… không phải mình cố ý…”.
Sam Sam còn gì mà không hiểu nữa…
Đúng là nhân tài.
Trong giờ học chỉ có mấy phút ngắn ngủi thôi, người ta đã nghĩ ra lợi dụng bức thư để tạo cơ hội trong tích tắc, đồng thời còn tạo ra cơ hội để họ hiểu nhầm nhau… Tuy chưa chắc có hiệu quả nhưng ít nhiều cũng là một cơ hội, thất bại cũng không tổn hại gì.
Bà nó chứ, nhân tài như vậy cô ta còn học CPA làm gì, Học viện Điện ảnh Trung ương Bắc Kinh mới là chỗ dung thân của cô chứ! Sam Sam quan sát cô nàng nhỏ bé yếu ớt trước mặt, có phần nghi ngờ rằng mình có nghĩ nhiều quá không…
Nhưng dù có phải cô nghĩ nhiều hay không thì Sam Sam cũng không muốn nói nhiều nữa, cô trừng mắt nhìn Phong Đằng đang tỏ ra thích thú, sau đó đằng hắng giọng: “Cậu thấy đấy, bọn mình có chút hiểu nhầm cần giải thích, đi trước vậy”.
Cô Vu cuống quýt tiến lên một bước: “Sam Sam, mình mời hai người ăn tối nhé, xem như chuộc tội”.
“Không cần đâu, hiểu nhầm đã giải thích cả rồi, chúc hai người yêu nhau rồi sẽ thành người một nhà”.
Chiếc xe phóng đi, vứt lại cô nàng kia ở tít phía sau, Sam Sam tức tối cắn tay ai đó: “Gọi ong dụ bướm này!”.
Giờ nghĩ lại, thực ra đã có chút gì đó sơ hở. Ban đầu cô không thân với cô Vu kia, bây giờ thấy hình như là sau một lần nào đó thấy Đại boss đứng ở cổng đợi đón cô đi rồi mới thân hơn phải không? Trước kia mỗi lần cô đi học đều ngồi đại ở đâu đó, nhưng sau đó cô Vu kia lần nào cũng vừa vặn ngồi cạnh cô, hoặc đến sớm để giành chỗ cho cô.
Càng có nhiều lần tỏ vẻ vô ý nhắc đến Phong Đằng. Không lâu trước đó còn hỏi người đến đón cô có phải là cùng một người không, vì xe khác nhau…
Đúng là quan sát tỉ mỉ. T T
Lúc đó hình như cô còn nói Đại boss là người bán xe gì đó, nhưng dáng vẻ đĩnh đạc khôi ngô của Đại boss thế kia, dù sao cũng không che đậy được.
Sam Sam càng nghĩ càng buồn bực: “Em đã nói anh là người bán xe second hand rồi, sao người ta còn có hứng thú với anh chứ”.
“Em nói anh là gì?”.
“…”.
Sam Sam lập tức chuyển đề tài, tức tối nói: “Đi học mà cũng có tình địch nữa, hứ, không đi nữa!”.
Trong điện thoại, giọng Song Nghi tỏ ra vô cùng hào hứng: “Sam Sam, trong lúc tớ đóng cửa viết truyện, các cậu có xảy ra chuyện gì không nói cho người khác biết không đấy?”.
Sam Sam bó tay: “Đã không nói cho người khác biết rồi, cậu còn hỏi tớ làm gì? Cậu không phải người à?”.
“Í, Sam Sam, cậu miệng lưỡi ghê nhỉ! Boss nhà cậu có phải cũng ăn nói sắc sảo lắm không?”.
“Ừ”.
Nhờ phúc của Đại boss, gần đây Sam Sam cũng gặp được rất nhiều người thành đạt, sau đó cô nhận ra, người thành đạt đều có một đặc điểm chung, đó chính là khả năng phớt lờ siêu mạnh. Lẽ nào Song Nghi muốn khen cô “gần đèn thì sáng”, miệng lưỡi tiến bộ?
Đang nghĩ thế thì nghe Song Nghi kích động nói: “Quả nhiên quả nhiên! Thông qua kiss gì đó, quả nhiên có thể lấy được khả năng ăn nói của đối phương! Haizz, Sam Sam cậu ăn nói tiến bộ như thế, cái đó chắc chắn cũng chăm chỉ lắm nhỉ!”.
“!!!”. Sam Sam thẹn quá hóa giận, “Lục Song Nghi!”.
Song Nghi cười lăn lộn một lúc, “Được rồi được rồi, xấu hổ cái gì, thật là! Nếu thế thì không có chuyện đó thật à? Vậy cái chức lý thuyết kiêm chỉ đạo kỹ thuật há chẳng phải là vô dụng hay sao… Chẳng lẽ không có tình địch gì đó, sến gì đó, ồ không được, tớ không được nói xui xẻo, xem như chưa nói nhé. Vậy “cướp cò bóp súng” thì sao? Hê hê, có không có không?”.
Có không, có không cái đầu cậu ấy. = =
Mặt Sam Sam đỏ bừng lên.
“Cướp cò bóp súng” gì chứ… Thực sự có rất nhiều lần suýt nữa là bị ăn sạch sẽ rồi, nhưng chuyện này, nếu không muốn biến thành tư liệu viết tiểu thuyết của ai đó thì tuyệt đối không thể cho Song Nghi biết!
Thế là Sam Sam nói chắc như đinh đóng cột: “Không có!”.
Song Nghi bị đánh bại, thở dài than vãn: “Haizz, Sam Sam cậu biết không, tình hình các cậu bây giờ thì những người viết tiểu thuyết như bọn tớ là hận nhất đó. Tác giả đành viết qua loa, ví dụ xử lý thế này - A, chớp mắt mà mấy tháng đã trôi qua
nữ chính vẫn là gái trinh…”.
A, chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, cô vẫn phải đi học phụ đạo…
T T
Nhưng có lẽ chịu ảnh hưởng của cái mồm quạ Song Nghi, ngày hôm ấy trong cuộc đời Tiết Sam Sam, khác người vô cùng!
Cô chỉ đi WC một lần lúc đi học lớp kế toán, kết quả lúc quay về lật sách ra, lại nhìn thấy một bức thư màu hồng…
Thư tình?
Rất nhanh, tổng giám đốc Phong vì không có bạn gái bên cạnh mà phải triệu tập các lãnh đạo cao cấp cùng đi đánh bóng xây dựng tình cảm, đã nhận được cú điện thoại run lẩy bẩy của bạn gái.
“Làm… làm sao đây, em, em, em lại nhận được thư tình!”.
Phong Đằng bình thản đánh bóng xong, bình thản lái xe đến đón bạn gái đi ăn trưa, bình thản lên tiếng: “Lấy ra đây!”.
Sam Sam lập tức dâng lên. “Em trong sáng mà, tuyệt đối không gọi ong vẫy bướm hồng hạnh vượt tường đâu!”.
Phong Đằng hờ hững nghe, ngón tay thon dài lấy bức thư ra, bình thản đọc.
“Chữ cũng đẹp… Ngay cả tên em mà hắn cũng không biết? Sao không ngẩng đầu lên?”.
Sam Sam ra sức chứng minh sự trong sáng, nói với vẻ kiên quyết không khuất phục: “Đương nhiên anh ta không biết tên em, em có nói chuyện với người đàn ông nào khác đâu!”.
Đại boss rõ ràng không có hứng thú với lời biện bạch của cô, đọc nhanh một lượt rồi bất mãn: “… Sao chỉ có một tờ giấy?”.
Này! Anh có chút phản ứng bình thường khi bạn gái nhận được thư tình của kẻ khác không vậy? Sam Sam cũng bất mãn: “… Anh cả một tờ cũng không có = =”.
Phong Đằng phớt lờ cô: “Em định xử lý thế nào?”.
“Hừm, xem như không nhận được?”.
“Kinh nghiệm mách bảo anh, nếu em sử dụng cách xử lý đó, về sau sẽ liên tục nhận được thư tình”.
Sam Sam lập tức rời chủ đề, hậm hực: “… Anh nhận được thư tình liên tục à…”.
Phong Đằng nhìn cô bằng ánh mắt “chẳng phải bình thường lắm à”, Sam Sam lập tức xìu xuống.
“Buổi chiều đi từ chối ngay”.
Dạ dạ dạ, Sam Sam gật đầu liên tục.
“Đúng rồi, tiện hỏi hắn, hắn thích em ở điểm nào?”. Phong Đằng sờ cằm, “Câu hỏi này đã đeo bám anh lâu lắm rồi”.
Hiếm hoi lắm mới có “đồng loại”, phải nắm bắt cơ hội giao lưu mới được.
Sam Sam đã quen với việc “bắt nạt” của ai đó, nên xem như chưa nghe gì. Về thư tình, Đại boss đã ra chỉ thị xử lý, Sam Sam cũng an tâm ăn ăn uống uống. Ăn được mấy gắp thì cô than vãn: “Tại sao lại chọn món này, chỗ này nấu không ngon”.
Phong Đằng cười, nhìn cô. Chắc chính Sam Sam cũng không nhận ra, trước kia đến những nơi này, dù ngon hay không thì cô cũng tỏ vẻ thận trọng, làm sao dám phát biểu bình luận gì, bây giờ cuối cùng đã biết cách kén cá chọn canh rồi.
Ồ, cảm giác thành công của Phong Đằng đang tăng vùn vụt.
Ăn xong, Phong Đằng đưa cô về lớp phụ đạo, trước khi xuống xe, Sam Sam không nhịn được, lắp bắp hỏi: “Chuyện đó, em hỏi một tí, anh không có cảm giác gì về chuyện này à?”.
Phong Đằng nhướn mày: “Cảm giác của anh?”.
Sam Sam vội gật đầu.
“Cảm giác của anh là…”, Phong Đằng khựng lại, nói với vẻ an ủi: “Sam Sam của chúng ta cuối cùng đã trưởng thành rồi”.
Này! Bạn gái anh nhận được thư tình đó! Vẻ mặt “cô gái nhà tôi lần đầu trưởng thành” này là kiểu gì thế!
Sam Sam đứng hình.
Buổi chiều có cả thảy bốn tiết học, Sam Sam đợi và đợi, cuối cùng đợi đến lúc tan học tiết thứ hai, mục tiêu đã đi ra ngoài, cô vội vàng đuổi theo gọi, đến một ngã rẽ khuất người, bắt đầu từ chối.
“Ừm, thư của anh tôi đọc rồi…”.
Sam Sam vẫn còn đang cố gắng lựa lời, ai ngờ đối phương lại nói với vẻ mặt kỳ quặc: “Thư gì?”.
“Hả? Chính là bức thư mà buổi sáng anh đặt vào trong sách tôi đó”.
Sắc mặt đối phương có phần lạ lùng, Sam Sam không biết kỳ cục ở điểm gì nên đưa bức thư ra. Kết quả đối phương vừa nhìn thấy, sắc mặt càng trở nên khó coi, chất vấn cô một cách rất bất lịch sự: “Bức thư này sao lại ở trong tay cô?”.
“Hả?”. Sam Sam đần mặt.
Cùng lúc đó, Phong Đằng đang ngồi nhìn Ngôn Thanh rầu rĩ uống rượu. Vốn dĩ buổi chiều, anh định nghỉ ngơi một tí, xem tạp chí, sau đó đến đón Sam Sam đi ăn tối, kết quả là Ngôn Thanh lại tìm đến anh với vẻ tâm sự trùng trùng. Không nói gì cả mà uống hết ba ly rượu trước tiên.
Phong Đằng hỏi: “Cậu sao vậy?”.
Ngôn Thanh ban đầu vẫn không chịu nói, cuối cùng không chịu nổi đã kể lể: “Anh biết Blain chứ?”.
Bạn trai cũ của Phong Nguyệt. Phong Đằng có vẻ hiểu ra: “Sao, cậu ta về nước à?”.
Ngôn Thanh ủ rũ: “Gần đây hắn…”, nói nửa chừng đã ngừng lại.
Phong Đằng nói hộ anh: “Lại bám theo Phong Nguyệt?”.
Ngôn Thanh ngầm đồng ý.
Phong Đằng nhìn bộ dạng đau khổ vì tình của cậu ta, vừa tức vừa buồn cười, hai người này đã sinh con rồi còn chơi trò này, Phong Đằng cảm thấy ông em rể và em gái mình đúng là quá xứng đôi.
“Cậu lo cái gì? Phong Nguyệt là người thế nào mà cậu còn không hiểu à”.
“Không phải em không tin Phong Nguyệt, haizz”. Ngôn Thanh muốn nói cảm giác của mình nhưng không biểu đạt được, đành thở dài một tiếng: “Anh à, Tiết Sam Sam không ai theo đuổi, anh không hiểu cảm giác của em đâu”.
Mặt Phong Đằng đột ngột sa sầm. Ai nói Sam Sam nhà anh không ai theo đuổi, hôm nay mới có người gửi thư tình kìa. Chỉ là anh khoan dung phong độ, nắm bắt chiến lược quyết thắng tất cả.
“…”.
Phong Đằng quyết định không an ủi cậu ta nữa.
Ngôn Thanh uống rượu như uống nước lã, chạy đi vệ sinh lia lịa, nhân lúc anh ta đi WC, Phong Đằng gửi tin nhắn cho Sam Sam: “Xử lý chưa?”.
Kết quả Sam Sam đến mấy phút sau mới đáp lại anh bằng một dấu lửng.
Ý gì đây? Phong Đằng cau mày.
Đợi Ngôn Thanh quay lại, Phong Đằng đã khoác áo ngoài. Ngôn Thanh lạ lùng: “Anh định đi à?”.
Phong Đằng gật đầu: “Tôi đón Sam Sam tan học”.
Anh cầm chìa khóa xe lên: “Cậu uống rượu rồi không lái xe được, đợi Phong Nguyệt đến đón, tôi đã gọi điện thoại rồi”.
Xe Phong Đằng dừng đối diện cổng trường, thấy Tiết Sam Sam ủ rũ bước đến, đờ đẫn mở cửa xe.
Phong Đằng đón lấy túi xách của cô ném ra ghế sau. “Giải quyết rồi?”.
“Không cần giải quyết nữa”. Sam Sam rầu rĩ, “Là hiểu lầm, bức thư tình đó là gửi cho cô Vu ngồi cạnh em, còn nói em lấy thư lung tung của anh ta nữa, có nhầm không vậy! Tại sao em phải lấy thư tình của người khác chứ. Mà anh ta cứ khăng khăng nói là nhìn tên trên sách rồi mới kẹp vào, em cảm giác anh ta nên đi đo kính đi là vừa”.
Phong Đằng nắm nhẹ vô lăng: “Khoan, hắn nói là nhìn tên rồi mới kẹp vào?”.
“Vâng. Anh ta nói đã nhắm trúng sách của cô Vu rồi mới kẹp vào”.
“Nếu anh ta không nói dối thì Sam Sam, em có nghĩ là, cô Vu đó đã bỏ vào sách em không?”.
Sam Sam ngẩn người: “Không phải chứ, cô ta không nhận thì vứt thùng rác là được, sao còn kẹp vào sách của em”.
Phong Đằng chỉ nghi ngờ theo bản năng, cũng không hiểu được động cơ của kẻ khác nên không nói gì nữa. Nếu đã là hiểu lầm thì không cần phải nhìn gã đàn ông kia nữa, anh đang định lái xe đi thì di động của Sam Sam đổ chuông.
Móc điện thoại ra khỏi túi, Sam Sam nhìn cái tên lấp lánh trên màn hình, nghi ngại.
“Ai?”.
“Chính là cô Vu, người được nhận thư tình chính thức, cô ta gọi cho em làm gì nhỉ?”.
“Nghe”.
“Ồ”. Sam Sam bấm nút nghe.
“A lô… ừ, phải, bạn trai tôi đến đón… vẫn chưa đi, đang ở bên kia đường… A, là cậu kẹp vào thật à, tại sao… Ồ, thế à. Không cần đâu, không sao hết… A? Cậu đến rồi à?”.
Sam Sam bấm cửa kính xe xuống, quay ra ngoài nhìn ngó, quả nhiên thấy cô Vu đang ẻo lả tiến đến.
Sam Sam cúp máy.
“Cô ta nói đã làm sai, muốn xin lỗi em”.
Phong Đằng nhướn mày, “Anh cũng nghe thử”.
Hai người xuống xe, cô Vu kia đã giữ tư thế lả lướt đến trước mặt họ. Cô ta nhìn Phong Đằng trước, “Sam Sam, đây là bạn trai cậu à?”.
Sam Sam gật đầu nhưng không giới thiệu họ với nhau. Cô Vu đợi một lát rồi chủ động mỉm cười và tự giới thiệu với Phong Đằng: “Chào anh, tôi là bạn học của Sam Sam, Vu Mẫn Lung”.
Phong Đằng đã kinh qua trận mạc nhiều nên hiểu rõ trong lòng, đáp một câu với vẻ không mặn mà cho lắm: “Chào cô”.
Mắt cô nàng dừng ở anh một lúc, không thấy phản ứng gì bèn quay sang Sam Sam, nói như muốn khóc: “Sam Sam, thật xin lỗi, cậu không giận mình chứ?”.
Sam Sam sửng sốt nhìn đôi mắt cô ta đã mờ lệ, trong lòng choáng váng cùng cực, dù thế nào cũng không cần khóc chứ? Sao làm như thể cô ta là kẻ bị hại vậy?
“Mình thật sự không biết bức thư đó là anh ta gửi ình, vì mình vốn không quen anh ta mà, cũng không nói chuyện gì cả, mình nhớ hai bạn thân với nhau hơn, nên cứ tưởng anh ta nhầm người nên kẹp giúp vào sách cậu”.
Sam Sam không kìm được, hỏi: “Tôi thân với anh ta khi nào vậy?”.
Cô ta nhìn Phong Đằng một cái rồi tỏ ra ngập ngừng: “A, mình nói nhầm, hai người cũng không thân lắm”.
Phong Đằng hơi mỉm cười, sau đó sầm mặt lại, nói: “Có phải anh nghe nhầm không, Tiết Sam Sam, bức thư đó là gì?”.
Sắc mặt cô Vu tỏ ra hoảng sợ: “Sam Sam, cậu vẫn chưa nói sao, xin lỗi, mình… không phải mình cố ý…”.
Sam Sam còn gì mà không hiểu nữa…
Đúng là nhân tài.
Trong giờ học chỉ có mấy phút ngắn ngủi thôi, người ta đã nghĩ ra lợi dụng bức thư để tạo cơ hội trong tích tắc, đồng thời còn tạo ra cơ hội để họ hiểu nhầm nhau… Tuy chưa chắc có hiệu quả nhưng ít nhiều cũng là một cơ hội, thất bại cũng không tổn hại gì.
Bà nó chứ, nhân tài như vậy cô ta còn học CPA làm gì, Học viện Điện ảnh Trung ương Bắc Kinh mới là chỗ dung thân của cô chứ! Sam Sam quan sát cô nàng nhỏ bé yếu ớt trước mặt, có phần nghi ngờ rằng mình có nghĩ nhiều quá không…
Nhưng dù có phải cô nghĩ nhiều hay không thì Sam Sam cũng không muốn nói nhiều nữa, cô trừng mắt nhìn Phong Đằng đang tỏ ra thích thú, sau đó đằng hắng giọng: “Cậu thấy đấy, bọn mình có chút hiểu nhầm cần giải thích, đi trước vậy”.
Cô Vu cuống quýt tiến lên một bước: “Sam Sam, mình mời hai người ăn tối nhé, xem như chuộc tội”.
“Không cần đâu, hiểu nhầm đã giải thích cả rồi, chúc hai người yêu nhau rồi sẽ thành người một nhà”.
Chiếc xe phóng đi, vứt lại cô nàng kia ở tít phía sau, Sam Sam tức tối cắn tay ai đó: “Gọi ong dụ bướm này!”.
Giờ nghĩ lại, thực ra đã có chút gì đó sơ hở. Ban đầu cô không thân với cô Vu kia, bây giờ thấy hình như là sau một lần nào đó thấy Đại boss đứng ở cổng đợi đón cô đi rồi mới thân hơn phải không? Trước kia mỗi lần cô đi học đều ngồi đại ở đâu đó, nhưng sau đó cô Vu kia lần nào cũng vừa vặn ngồi cạnh cô, hoặc đến sớm để giành chỗ cho cô.
Càng có nhiều lần tỏ vẻ vô ý nhắc đến Phong Đằng. Không lâu trước đó còn hỏi người đến đón cô có phải là cùng một người không, vì xe khác nhau…
Đúng là quan sát tỉ mỉ. T T
Lúc đó hình như cô còn nói Đại boss là người bán xe gì đó, nhưng dáng vẻ đĩnh đạc khôi ngô của Đại boss thế kia, dù sao cũng không che đậy được.
Sam Sam càng nghĩ càng buồn bực: “Em đã nói anh là người bán xe second hand rồi, sao người ta còn có hứng thú với anh chứ”.
“Em nói anh là gì?”.
“…”.
Sam Sam lập tức chuyển đề tài, tức tối nói: “Đi học mà cũng có tình địch nữa, hứ, không đi nữa!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.