Chương 15: Bùa yêu (Kết)
Tống Mặt Than
28/10/2019
Khi Hồng Ngọc tỉnh dậy, cô thấy mẹ đang khóc bên cạnh. Cô mơ hồ không hiểu, có phải là tình hình của em trai đã xấu đi, nhưng vừa rồi cô còn nói chuyện với nó, mọi thứ vẫn bình thường, sao lại thế được? Hãy khoan, còn một việc khó hiểu nữa, là vì sao cô lại ngất? Hồng Ngọc hoang mang hỏi mẹ, nhìn ánh mắt sầu thảm của bà mà cô không khỏi bất an, gạt nước mắt mẹ nói:
- Con có thai rồi.
Giống như có sét đánh ngang tai, cô bàng hoàng chết lặng, một giây sau Hồng Ngọc hỏi lại, vẫn là câu trả lời đó, cô có thai? Trời ơi, cô choáng váng ngồi không vững, trước mắt mọi thứ bỗng nhiên đảo lộn, cả căn phòng như đổ ập xuống đầu, không đúng, chuyện này không thể nào xảy ra được! Trong đầu cô lập tức tái hiện cảnh tượng đêm hôm ấy, rõ rệt đến mức khiến cô không rét mà run, nó làm cho mọi nỗ lực phủ định trở lên vô ích, nó bẻ gãy lý trí, nó phá vỡ mọi thứ từ bên trong, điều cô không nghĩ đến nhất vậy mà lại thành sự thật!
- Là của... thằng Phi phải không con? – mẹ Hồng Ngọc ngập ngừng hỏi.
Cô quay sang nhìn bà, chạm vào ánh mắt dịu dàng tha thiết của một người mẹ khi phải thấy con mình đau khổ, nó khiến cô trở lên yếu đuối vô cùng. Cô lập tức bật khóc, tâm hồn giống như chiếc gương bị rạn lâu ngày tới nay thì vỡ nát, cô vùi mặt vào lòng mẹ nức nở không thành tiếng. Đau lòng ư? Uất ức ư? Tủi hổ ư? Không, giờ đây Hồng Ngọc chỉ thấy mình bế tắc, trước đó cô vẫn tin là bản thân đã đi đúng đường, sắp đạt được mục đích, nhưng vì sao thấy hắn khốn khổ một, thì cô lại bất an mười, nghĩ mà xem chưa đêm nào cô được yên giấc, chưa bữa cơm nào cô được ngon miệng, trong đầu cô chỉ toàn là hắn! Cảm tưởng như cô đang bị trên con đường do hắn trải sẵn, cái bẫy này là dành cho cô, chính hắn mới là người sắp đạt được mục đích, Hồng Ngọc cắn chặt môi ngăn không cho mình gào lên, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
- Con phải nghe mẹ, đứa trẻ này không có tội, nó là máu mủ của con, là thứ mà rất may mắn con mới có được, giống như mẹ có con vậy. Đừng vì bất cứ lý do gì mà hắt hủi con mình, chồng còn có thể bỏ, nhưng con do mình dứt ruột đẻ ra thì không bỏ được đâu, nghe mẹ, không được khóc nữa, sẽ không tốt cho đứa trẻ, con phải khỏe mạnh thì con con mới khỏe mạnh được – mẹ vừa ôm vừa vỗ về cô, bà biết cô hận Văn Phi như thế nào, cũng biết chuyện có thai này chắc chắn là ngoài ý muốn, phỏng chừng còn do cô bị hắn cưỡng ép, bà thương cô nhưng càng thương hơn cả là đứa cháu nhỏ trong bụng cô - Đã như vậy rồi thì phải giữ, đẻ ra thì nó là con của mình, chưa kể hai đứa vẫn là vợ chồng, đứa trẻ này hoàn toàn hợp pháp.
Hồng Ngọc nước mắt vòng quanh, nhất thời cô chưa nghĩ được gì cả, nghe mẹ nói mà trong lòng cứ rối như tơ vò, cái thai này đúng là cô không tính đến, nhưng cô cũng không có ý định bỏ nó, chỉ là đột ngột quá nên cô không kịp phản ứng, chưa kể mối quan hệ giữa cô và hắn đang như vậy, có thêm đứa con tình hình sẽ phức tạp nhường nào? Nghĩ mà cô mệt lả người, con thì cô sẽ giữ, còn chồng thì chắc chắn phải bỏ, thậm chí cô vẫn mong hắn chết càng nhanh càng tốt, để con cô ra đời không biết đến mình có một người bố đốn mạt như vậy.
- Có đứa con rồi thì về sau cũng không lo không có chỗ dựa – thấy con gái đã bình tĩnh lại, mẹ cô lạc quan nói.
Ý của bà là, sau cuộc hôn nhân này có thể cô sẽ vĩnh viễn không muốn tiến tới với bất kỳ người đàn ông nào khác, đứa con chính là cái đích mà mỗi người phụ nữ đều muốn có được, hiểu theo một nghĩa tích cực, thì Hồng Ngọc vẫn đi đúng đường, chỉ là cô tập trung quá nhiều vào trả thù, mà không nghĩ tới được mất của bản thân. Cái hạn một trăm ngày đúng là rất dài, chưa đến một tháng mà cô đã gặp phải bao nhiêu chuyện động trời, giờ đột nhiên trở thành mẹ cảm giác thực sự khó tin, cô sờ lên bụng mình, có chút hồi hộp xen lẫn với lo âu, đứa trẻ chắc mới chỉ bằng hạt ngô, sẽ phải rất lâu nữa nó mới thành hình, nhưng sự xuất hiện của nó đã thay đổi cuộc sống cô, ngay từ bây giờ.
Đang mừng mừng tủi tủi nghĩ, Hồng Ngọc liền thấy Văn Phi từ bên ngoài lao vào, vì hắn hôm nay phải về xưởng làm việc, vừa rồi nghe mẹ gọi điện báo cô ngất, hắn cuống cuồng chạy đến đây, tới cửa thì may sao gặp được bác sĩ, nghe nói là cô bị suy kiệt nên mới ngất đi, trao đổi xong hắn vội vã vào phòng. Văn Phi ráo rác nhìn khắp các giường bệnh, tới khi thấy cô thì hai mắt hắn sáng lên, khuôn mặt không giấu được vẻ rạng rỡ. Hắn tới bên giường, cô lập tức quay mặt đi, trong lòng mừng quýnh hắn lắp bắp nói:
- Anh nghe bác sĩ nói,... em có thai rồi...
Hồng Ngọc không đáp, hắn liền nhìn sang mẹ, thấy bà gật đầu, mặt hắn lập tức nghệt ra, ngồi xuống giường mà cảm giác người cứ lâng lâng, một thứ xúc cảm hoàn toàn khác biệt, cái mà trước giờ hắn chưa từng được trải qua. Văn Phi quýnh quáng đến không biết phải nói gì, hắn nhìn Hồng Ngọc, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, dù biết cô sẽ gạt ra, nhưng nếu không được chạm vào cô chắc hắn sẽ chết mất. Đợi một lát cho cảm xúc lắng xuống, hắn mới hỏi:
- Em đỡ mệt chưa? Anh đưa em về nhé?
- Tôi muốn về nhà mẹ - Hồng Ngọc bỗng bật dậy nói, cô nghĩ mình bây giờ không còn như trước kia nữa, thấy hắn cũng không được đánh chửi, càng hạn chế bực tức thì càng tốt, mà nhìn thấy hắn thì cô không nhịn được, vậy cách duy nhất chỉ có về nhà mẹ ở, vừa khỏe người, vừa yên tâm dưỡng thai.
Văn Phi có khựng lại một giây, nhưng miễn là cô muốn thì hắn không thể không đáp ứng:
- Vậy được, anh đưa em sang nhà mẹ trước, xong sẽ về lấy đồ của em sang sau, mẹ à, mấy ngày tới mẹ chăm sóc ngọc hộ con, khi nào ổn định con sẽ đón em ấy về.
Không đời nào tôi về đó nữa! Hồng Ngọc nghĩ thầm, đợi hắn đưa cô về nhà mẹ rồi cô sẽ tiếp tục ra yêu sách, cấm hắn được qua đó, cấm hắn được hỏi han, cấm hắn được xuất hiện trước mặt cô làm ảnh hưởng tới việc dưỡng thai của cô. Nhưng Hồng Ngọc không hiểu hết lời của Văn Phi vừa nói, hắn vẫn còn phải đảm nhiệm công việc ở viện của em trai cô, dẫu sao thời gian này cô cần phải có người chăm sóc, để cô bên nhà mẹ hắn rất yên tâm, ổn định trong lời hắn chính là đợi khi nào em trai cô xuất viện, hắn sẽ bằng mọi cách đón cô về.
Sáng hôm sau, Hồng Ngọc đang chuẩn bị đi làm, bỗng cô thấy Văn Phi chạy xe tới, không phải hôm qua đã nói là cấm hắn sang đây, tại sao giờ vẫn cứ đến. Văn Phi nói hắn đến đón cô đi làm, để cô đi xe máy hắn không yên tâm, thời gian đầu của thai kỳ phải kiêng cữ rất cẩn thận, cô đang yếu người, đi lại e sẽ vất vả. Tất nhiên là cô không đồng ý, hắn bị cái gì vậy, tự cô biết làm gì là tốt cho đứa trẻ, với cả ngồi xe máy cảm giác thoải mái hơn nhiều so với ngồi xe của hắn. Văn Phi đồng ý với cô, nếu thế hắn cũng không bắt cô đi oto với hắn nữa, nhưng ngược lại, hắn liền đòi đèo cô đi bằng xe máy.
Hôm đầu tiên thì không được, nhưng các hôm sau, cô đã chán ngấy việc sáng nào cũng thấy hắn lải nhải chuyện đi lại, tới cùng cô đành đồng ý để hắn đèo đến công ty, lần này thì cô cấm hắn được đòi hỏi gì thêm nữa. Nhưng Văn Phi lại nói, từ chỗ cô muốn đi ăn trưa sẽ rất bất tiện, hay là để hắn đưa cô đi ăn trưa luôn, cô bảo là đừng hòng, hắn liền đổi ý, đi mua đồ ăn về công ty cho cô, cái tính mặt dày của hắn cô thừa biết, nên dù cho xung quanh mọi người bán tán thì hắn vẫn coi như không nghe không thấy, đã đến công ty thì phải vào được tận cửa phòng để đưa đồ tới tay cô hắn mới chịu.
Văn Phi là người không thích nói nhiều, cái gì hắn muốn thì hắn sẽ trực tiếp làm, gần như là ép buộc người khác phải nghe theo, nhưng đối với cô đó giống như thuyết phục hơn. Cái lí của hắn là để tốt cho đứa trẻ trong bụng cô, mặc kệ cô có coi hắn là chồng hay không, đứa trẻ vẫn là con hắn, cô không thể cấm hắn được làm điều tốt cho con mình, mà miễn cưỡng xem xét thì thấy là, những điều hắn muốn làm cũng không có gì quá đáng. Tóm lại, Hồng Ngọc được tự do sống bên ngoài, nhưng mỗi bước đi đều có Văn Phi theo kèm, cô vẫn ghét hắn ra mặt, vẫn ngày đêm rủa cho hắn chết đi, trong khi hắn thì mong nhớ cô từng giờ từng phút.
Đối với hắn thì việc gặp cô chốc lát thôi là không đủ, cả đứa con trong bụng cô nữa, những gì hắn có thể làm thực sự quá ít ỏi so với tình cảm mãnh liệt mà hắn dành cho mẹ con cô. Văn Phi đã nỗ lực rất nhiều để Hồng Ngọc có thể nhìn nhận hắn, không ít lần hắn bị sự ghẻ lạnh của cô làm cho nhụt trí, đêm đêm khi chỉ còn lại một mình trong căn hộ tịnh mịch, hắn đã muốn tìm đến người phụ nữ khác, biết bao người sẵn sàng đón nhận hắn ngoài kia, tiếc là hình bóng cô đã quá sâu đậm trong tim hắn, đến nỗi mà dù vô thức hắn cũng mặc định nghĩ tới mình cô. Văn Phi bây giờ chỉ có thể tự trách bản thân, vì sao trước kia lại không trân trọng Hồng Ngọc, hắn đã gây quá nhiều tổn thương cho cô, sợ rằng cả đời này cũng không bù đắp hết được. Thâm tâm hắn luôn mong sẽ có ngày được đón cô về nhà, cùng cô chăm sóc đứa trẻ, nhưng hắn hoàn toàn không biết được thời gian còn lại của mình quá ít, thậm chí là không đủ để biến điều ước kia thành hiện thực.
Đã qua một tháng kể từ ngày biết mình có thai, Hồng Ngọc cũng dần quen với sự xuất hiện của Văn Phi trong cuộc sống, để hắn đưa đi đón về, để hắn mua đồ ăn trưa và thỉnh thoảng ngồi lại nghe hắn nói chuyện, sau từng ấy thời gian thì cô vẫn một lòng xua đuổi hắn như trước. Cách đây hai hôm, Văn Phi có đưa Hồng Ngọc về nhà bố mẹ hắn, sau khi ông bà bên đó biết cô có thai, mẹ hắn vẫn hoài nghi, bà ta bóng gió chuyện đứa trẻ không rõ có phải con cháu nhà này hay không. Văn Phi chưa từng tức giận như vậy, hắn không nói lại một lời mà dắt cô ra khỏi nhà ngay lập tức, trên đường về hắn bảo với cô là sau này sẽ không ép cô qua nhà bên đó nữa, những lời mẹ hắn nói cô cũng đừng bận tâm. Hồng Ngọc chỉ hừ lạnh một tiếng, cô việc gì phải bận tâm đến bọn họ, chỉ cần do cô đẻ ra thì nó là con của cô, bố nó hay gia đình nhà bố nó đều không quan trọng.
Hôm nay trong lúc chờ Văn Phi đem đồ ăn trưa tới, Hồng Ngọc liền lướt web đọc tin tức một chút, đập vào mắt cô đầu tiên là dòng tít về một vụ tự sát: "cô gái trẻ nhảy lầu do trầm cảm". Báo đưa tin về một cô gái tên là L.T.Hoa, vào buổi chiều tối cách đây hai ngày đã nhảy xuống từ tầng 31 của khu chung cư đang sống, kết quả chết rất thê thảm. Theo điều tra thì nạn nhân bị trầm cảm, một thời gian ngắn trước khi tự sát cô ta xuất hiện những hành vi bất thường như điên loạn, hoang tưởng, người chồng của nạn nhân còn tiết lộ rằng, cô ta như vậy từ sau khi bị sảy thai. Trong bài đăng không có ảnh nạn nhân, chỉ ảnh tòa chung cư cô ta ở, Hồng Ngọc nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được là đã thấy ở đâu.
Bên dưới còn một vài bài đăng liên quan, cô tò mò đọc thử, càng đọc lại càng thấy trùng khớp, đây chẳng phải là căn hộ của Lý Thị Hoa, người phụ nữ Văn Phi yêu trước kia. Bỗng nhiên cô nhớ ra một chuyện, vội mở lịch lên xem, quả nhiên tròn hai tháng, ngày cô ta chết cũng chính là ngày cô bỏ bùa vào nhà cô ta cách đây hai tháng. Vì mải mê trả thù Văn Phi nên cô đã quên mất chuyện của Thị Hoa, không ngờ lại chính xác như vậy, cô ta thực sự đã chết!
Vô tình cô đọc được dưới comment của bài viết, có người nhìn thấy xác cô ta, đầu vỡ toác, tóc phủ đầy đất, tay chân trên người gãy rời ra, lúc cảnh sát tới thu dọn, toàn thân cô ta được nhấc lên lủng lẳng không còn ra hình người nữa. Người khác cũng comment, lúc đó anh ta đang ngồi ở ghế đá,tự nhiên nghe choang một tiếng, có cái gì bắn vào chân nóng hổi, nhìn xuống mới thấy là một mảnh óc văng ra từ chỗ người vừa rơi xuống. Còn có một người chụp ảnh rồi đăng vào comment, bức ảnh từ trên cao chụp xuống, không nhìn ra hình dạng cô ta thế nào, chỉ thấy một màu đỏ loang rộng, kèm bình luận, vừa nghe thấy tiếng hét rất lớn, nhìn xuống đã thấy người chết rồi. Một người khác chụp ảnh hiện trường sau khi dọn dẹp và đăng lên kèm bình luận, máu chảy lênh láng, người cô ta dính xuống đường, xung quanh có rất nhiều mảnh sứ vỡ, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Chiếc bình gốm đó, Hồng Ngọc nhìn mà cổ họng nghẹn cứng, chính là chiếc bình mà cô đã gửi tới cho Thị Hoa! Có phải là tự sát hay không thì giời biết, trầm cảm ư? Điên loạn ư? Ma do tâm sinh cả thôi, tự cô ta nghĩ ra kết cục cho bản thân, đó là báo ứng! Hồng Ngọc bắt gặp hình ảnh của Thị Hoa dưới comment, cô ta lúc sống thì luôn tỏ ra xinh đẹp, nhưng chết đi thì có khác gì một lùi giẻ, càng nghĩ cô càng thấy hả hê, cô nghiến răng cười gằn không thành tiếng. Bỗng nhiên bụng Hồng Ngọc nhói lên, nụ cười vụt tắt, đau như có ai vừa thụi một cái vào mạng sườn vậy, cô nhíu mày ngả lưng ra ghế, có lẽ vừa rồi đã hơi quá khích, đặt tay lên bụng cô thầm nghĩ còn phải đợi bao lâu nữa mới đến lượt Văn Phi?
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Văn Phi đã tới cửa phòng làm việc để giao đồ ăn cho cô, Hồng Ngọc bê nguyên bộ mặt đắc ý ra gặp hắn, khiến hắn lấy làm lạ hỏi, hôm nay cô có chuyện gì mà vui vậy? Hồng Ngọc không đáp, cô tự hỏi hắn đã biết tin Thị Hoa chết chưa, nếu biết hắn sẽ cảm thấy thế nào, có buồn không? Cô ta và hắn cách đây không lâu vẫn còn mặn nộng bên nhau, chỉ qua mấy tháng hai người đã cách nhau hai thế giới, cái chết của cô ta ít nhiều cũng liên quan đến hắn, sẽ ra sao nếu hắn biết người tiếp theo là mình? Lý Thị Hoa kia cũng đừng trách cô ra tay tàn độc, nếu không vì hai người bất nhân thì việc gì cô phải bất nghĩa, đời có vay có trả hết mà.
Tối hôm đó, Hồng Ngọc ra ngoài mua ít đồ dùng, tiệm tạp hóa nằm trong con ngõ cách nhà cô một dãy phố, hôm nay gió mùa về, các nhà xung quanh đã sớm đóng cửa tắt đèn, đường xá khá vắng vẻ. Mua xong cô kéo cao áo lên ra về, đi một đoạn tự nhiên thấy hơi lạnh lạnh gáy, vừa đi cô vừa cho tay lên xoa xoa, mắt để ý thấy đèn đường phía trước chớp lên mấy cái rồi tắt ngúm.
Choang!
Có tiếng vỡ rất lớn nổ ra gần sát sau lưng, cô giật bắn người, vội ngoái lại nhìn thì không thấy gì cả, mặt đường vẫn bằng phẳng. Hồng Ngọc đứng hồi lâu, hoài nghi mình có nghe nhầm không, hoặc là tiếng vỡ ở trong nhà vọng ra? Chợt nhận ra xung quanh im ắng quá, cô bỗng thấy hơi sợ, không nghĩ nhiều cô quay người đi tiếp, bước chân hối hả như chạy.
Lép nhép...
Dưới chân Hồng Ngọc cảm giác không phải là mặt đất khô ráo, giống như cô vừa bước vào một vũng lầy, có tiếng gót giày dính nước lép nhép, ở đây tối quá cô nhìn không rõ là mình dẫm lên cái gì. Nghĩ mà cô rùng mình ớn lạnh, không dám chần chừ, cô tiếp tục chạy qua quãng đường không có đèn chiếu. Khi đó trong đầu Hồng Ngọc bỗng hiện ra bức ảnh lúc sáng, một vũng máu lênh láng, màu đỏ đặc quánh dưới gót giày, cô bước tới đâu máu loang đến đấy, không chỉ máu mà còn có tóc, da thịt, óc... lẫn lộn trong máu, dính đầy dưới chân cô.
Hồng Ngọc chạy tới chỗ có đèn sáng, gió thốc vào cổ khiến cô rát họng, phải dừng lại ho mấy tiếng, tim phổi lúc này thi nhau đập dồn dập trong lồng ngực. Bất giác cô nhìn xuống gót giày mình, không có máu, còn chưa kịp thở phào thì phía sau lại nghe thấy tiếng động lạ, Hồng Ngọc nhìn không chớp mắt vào khoảng tối, bỗng cô thấy có thứ gì chuyển động.
Lép nhép...
Từ đầu vốn không phải tiếng bước chân của cô, bên kia có ai đó đang đến! Ngay lập tức Hồng Ngọc bỏ chạy, không cần biết là mình nhìn thấy cái gì, nếu đợi đến khi rõ ràng rồi mới chạy thì sẽ không kịp mất. Lúc đó trong đầu cô rất hỗn loạn, mọi suy nghĩ bị xáo trộn đến mức cô không thể tỉnh táo, tới con đường trước mắt còn trở lên xa lạ, cảm giác như cô đang chạy giữa những tòa chung cư, hai bên là hai dãy nhà tối đen cao vút, không biết đâu là đường về nhà nữa. Cùng với linh cảm phía sau có người bám riết lấy mình, cô chỉ biết tới chạy thục mạng, bất thình lình có tiếng hét thất thanh rít lên bên tai, cô khiếp đảm ôm đầu, hai chân chao đảo.
Hự!
Hồng Ngọc vấp phải vật gì trên đường, khiến cô ngã đập người xuống đất, không ổn, bụng cô đau quá, vừa nhấc người dậy cô lập tức ôm bụng quằn quại. Vô tình ngay lúc đó cô thấy được thứ mình vừa vấp phải, đó giống như chân tay người, nhưng lại bị bị gập vào thành một hàng, bên cạnh còn có một cái đầu nghẹo xuống tận vai, Hồng Ngọc không dám nhìn tiếp, cô vùng dậy chạy, qua một ngã rẽ, bụng cô bắt đầu đau dữ dội hơn. Đau tới tỉnh cả người, Hồng Ngọc nhận ra phía trước là nhà mình, cô ôm bụng cố lết tới, toàn thân lạnh phát run lên, lồng ngực căng tức khó thở, trước mắt nhìn cái gì cũng nhòe nhoẹt, cô trượt dài trước cửa nhà, đập được hai cái vào cửa cô liền lịm đi không còn biết gì nữa.
Mười phút sau, Văn Phi liền có mặt tại bệnh viện phụ sản, hắn lao vào khoa cấp cứu, thấy mẹ vợ đang thấp thỏm ở cửa phòng bên kia, hắn liền sấn tới hỏi, Hồng Ngọc bị làm sao vậy? Mẹ cô nước mắt vòng quanh, bà đáp bằng giọng ngắt quãng, vừa rồi cô có nói muốn mua ít đồ ở tiệm tạp hóa trong ngõ, tới lúc về thì không hiểu sao lại ngất ngoài cửa, bà đỡ cô dậy thì mới thấy có máu chảy ra, vừa kể tay bà vừa run lên, máu chảy ướt cả quần, sợ quá bà liền đem cô vào viện cấp cứu. Sao laị chảy máu? Hắn hoảng loạn hỏi, chảy máu ở đâu, có phải cô ấy bị ngã không? Hay là có ai tấn công cô ấy, trời ơi, đầu hắn như muốn nổ tung, mất nhiều máu như thế sợ là sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, nghĩ mà hắn như ngồi trên đống lửa, vò đầu bứt tai muốn điên người.
May sao bác sĩ vừa đi ra, Văn Phi nhào đến trước mặt ông ấy, hắn hỏi dồn dập tình hình Hồng Ngọc bên trong thế nào, bác sĩ nói là ổn rồi, đã cầm được máu, sảy thai nên bị băng huyết một ít, hiện không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa. Sảy thai? Văn Phi không tin vào tai mình, hắn hỏi lại, đúng là cô đã sảy thai, do va đập hoặc ngã, để đảm bảo tính mạng cho cô ấy, các bác sĩ đã phải lấy đứa bé ra, thai nhi mới được bảy tuần tuổi. Trước khi rời đi, bác sĩ còn nói bệnh nhân đã tỉnh, nhưng để tránh gây sốc cho cô ấy, người nhà phải hết sức bình tĩnh khi thông báo tin xấu, cố gắng an ủi để cô ấy vượt qua được nỗi đau này.
Mẹ Hồng Ngọc đã vào phòng ngay khi nghe tin con gái sảy thai, cô vừa tỉnh nên thần sắc còn nhợt nhạt, cảm giác đau vẫn âm ỉ trong người, lúc nhìn thấy mẹ, cô liền với lấy tay bà, hỏi:
- Mẹ, bụng con đau lắm, bác sĩ khám cho con bảo gì ạ, đứa trẻ có sao không mẹ?
Mẹ ôm lấy cô, vuốt mái tóc rối bời, nhẹ nhàng vỗ về, bà nuốt nước mắt nói:
- Đứa trẻ không còn nữa rồi...
Không còn? Cô sờ lên bụng mình, bàng hoàng phủ nhận:
- Nó vẫn ở đây mà, con vẫn cảm thấy nó ở đây mà,...
- Bác sĩ đã lấy nó ra rồi, đứa bé được bảy tuần, nó hết duyên với con rồi, để nó đi thôi con.
Hồng Ngọc nghe tới đó thì lả đi, cô muốn gào lên, nhưng không còn hơi sức, chỉ có thể gục đầu vào lòng mẹ, khóc không ra nước mắt. Thà rằng ngay từ đầu cô không đón nhận nó, không hy vọng nó được ra đời, không mong ngóng từng ngày từng giờ để thấy nó lớn lên, thì hôm nay cô đã không đau lòng tới vậy. Tất cả những chuyện này xảy ra phải chăng là do cô bị nguyền rủa, nhưng vậy thì quá tàn độc rồi, đứa trẻ đó vô tội, nó thậm chí còn chưa thành hình, dù là trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất, cô cũng không thể hình dung được là mình sẽ mất nó. Là ai? Ai đã cướp đứa trẻ đi, Hồng Ngọc tự hỏi, cô không nhớ nổi trước đó mình gặp phải chuyện gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ sợ hãi.
Có lẽ do cú sốc quá lớn đã khiến cô bị tổn thương tâm lý, hoặc chuyện trước đó quá kinh hoàng đến nỗi cô không muốn nhớ lại, tới cùng Hồng Ngọc chỉ còn biết tự trách bản thân. Văn Phi đứng ngoài cửa nhìn cô khóc ngất đi, so với cô thì hắn còn hận bản thân hơn nữa, hắn hận mình không bảo vệ được hai mẹ con cô, lúc cô cần hắn nhất thì hắn đang ở đâu, ngay bây giờ khi cô đang đau khổ như vậy, hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn, Văn Phi tự hỏi, phải chăng trước giờ hắn chỉ làm cô khổ sở, tất cả những chuyện này chính là do hắn! Có lẽ hắn nên giải thoát cho cô, để cô trở về với cuộc sống tự do, nếu bằng cách đó cô mới có thể sống một cách bình yên, thì hắn chấp nhận.
Sau ngày hôm đó, Hồng Ngọc mất tinh thần trầm trọng, Văn Phi xin phép đón cô về nhà hắn, cô cũng không phản đối, miễn là được ở một mình, hiện tại cô không muốn tiếp xúc với ai cả. Đơn ly hôn hắn đã thảo sẵn, trước đó hắn muốn được chăm sóc cô cho tới khi ổn định, mặc lòng cô vẫn dửng dưng với hắn, Văn Phi trước sau vẫn không từ bỏ, giờ phút này điều hắn hy vọng nhất, chỉ đơn giản là được nhìn cô bình phục mỗi ngày. Cơ bản là Hồng Ngọc bị tâm bệnh, cô rơi vào u uất sau lần sảy thai đột ngột kia, trong đầu cô luôn ám ảnh một câu hỏi, đã có chuyện gì xảy ra đêm hôm ấy?
Mỗi lần cố nhớ lại, Hồng Ngọc luôn có cảm giác sợ hãi, nó giống như một cơn ác mộng dai dẳng giữa ban ngày, từ lúc đó cô bỗng trở lên nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, chỉ cần là một tiếng chạm cốc cũng có thể khiến cô giật mình, hoặc đang nói chuyện mà ai đó nâng giọng lên cao một chút cũng đủ làm đầu cô nhức buốt. Vào ban đêm, Hồng Ngọc thường bị đánh thức bởi một chuỗi những âm thanh kì lạ, tiếng dép đi trên sàn ướt. Ban đầu cô không nghe ra, nhưng vì nó lặp đi lặp lại nhiều lần trong đêm, lép nhép, lép nhép, nghe mà cô rùng mình ớn lạnh, khi thì nó âm vang như truyền tới từ một nơi sâu thẳm nào đó, khi thì nó tiến sát tới gần cô, từng bước, chậm dần.
Aaaaaaa!
Cô vùng dậy, tiếng hét bật ra trong vô thức, ngay sau đó xung quanh chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, cùng với bóng tối hun hút bao vây lấy cô. Hồng Ngọc sợ cả bóng tối. Cô cảm giác nó như một thứ chất lỏng tràn đầy căn phòng, bám cả lên người cô, lạnh lẽo vô cùng. Cô giãy giụa khỏi màn đêm, bóng tối từ khi nào đã len lỏi vào tâm trí, khiến cô điên cuồng tìm kiếm chút ánh sáng để xua đi nỗi ám ảnh đang dần nuốt chửng lấy mình. Cũng giống như trong đêm hôm đó, Hồng Ngọc chỉ có thể trốn chạy, lúc mà cô gần như đã bất lực thì đột nhiên mọi thứ lại bừng sáng, bóng tối trước mắt lập tức biến mất, và Văn Phi hiện ra với vẻ lo lắng, hỏi:
- Em sao vậy? Có phải vừa gặp ác mộng không?
Hắn sẽ lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, ân cần vỗ về giúp cô quên đi sợ hãi, sau vài giây định thần, Hồng Ngọc lập tức gạt hắn ra, dù thế nào thì cô cũng không thể chấp nhận hắn. Về sau cô không tắt đèn khi đi ngủ nữa, Hồng Ngọc nghĩ rằng chính bóng tối là tác nhân khiến cho mình bị ảo giác, chỉ cần mọi thứ sáng sủa thì cô tin là mình sẽ không phải sợ gì cả. Nhưng như đã nói, bóng tối đã sớm tràn vào tâm trí cô, không thể dùng ánh sáng từ bên ngoài để tác động vào nó, cái cách mà cô đang làm chỉ càng khiến cho nó ăn sâu bám dễ vào tâm trí mình. Và thực tế là trong đầu cô dần hiện ra những hình ảnh kì dị, không phải hữu thanh vô thực như trước nữa.
Văn Phi nhiều lần nghe cô ú ớ nói mê, hắn thấy cô vùi mình sâu trong chăn, vừa động vào người liền choàng tỉnh, mồ hôi ướt đầm, ánh mắt hoảng hốt, trông rất xót xa. Nhưng khi hắn hỏi thì cô thường không trả lời, hoặc gạt đi rồi quay mặt sang hướng khác, có thể nhận ra tay cô siết lấy mép chăn đang run lên, hắn biết cô đang gồng mình chịu đựng, song lại không biết cô chịu đựng cái gì. Cứ hết đêm này qua đêm khác, hắn âm thầm ngồi cạnh giường từ lúc Hồng Ngọc thiếp đi, nghe tiếng thở nặng nề mà cô phát ra, thấy cô co người lại, lúc đó hắn chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, áp tay cô vào lồng ngực mình, hy vọng cô sẽ nghe được tiếng lòng của hắn.
"Có anh ở đây rồi, em đừng sợ."
Thẳng tới sáng, một ngày Hồng Ngọc tỉnh dậy thấy Văn Phi gục đầu bên cạnh giường, tay hắn vẫn nắm lấy tay cô, vội vã rụt tay về, cô xua đuổi hắn ra khỏi phòng. Đó là đêm đầu tiên cô được ngủ yên giấc. Cảm giác trong người cũng đỡ mỏi mệt hơn, Hồng Ngọc ra khỏi phòng, bên ngoài thật ấm áp, đã bao lâu rồi cô không được thoải mái như vậy, giống như hết thảy muội phiền đều đã được tháo bỏ trong tâm hồn. Nhưng chớp mắt màn đêm lại buông xuống, Hồng Ngọc tiếp tục loay hoay tìm cách thoát khỏi cơn ác mộng của bản thân, cô vật lộn với chính suy nghĩ của mình, vừa muốn nhớ lại chuyện khủng khiếp kia, vừa muốn quên đi tất cả. Nhưng giữa dòng xoáy ma mị đó, Hồng Ngọc bỗng được cứu vớt, cô không chỉ có một mình, luôn luôn xuất hiện một bàn tay kéo cô lên từ vực sâu tối tăm.
Một bàn tay ấm áp như ánh nắng ban ngày, nhưng Hồng Ngọc lưỡng lự, còn điều gì ngăn cản cô, không cho cô nắm lấy bàn tay ấy? Để rồi khi tỉnh giấc, bàn tay ấy đã rời xa cô, chỉ còn hơi ấm vẫn vương lại nơi này, khiến cho cô không khỏi tiếc nuối. Dần dần, Hồng Ngọc không còn sợ bóng tối, cô biết mình không cô đơn, nếu càng trốn chạy thì tâm hồn cô sẽ càng yếu đuối, cô sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh trong lòng này, phải đối mặt với nó! Cũng chính là đối mặt với tình cảm của mình, trực giác nói cho cô biết bàn tay kia sẽ có lúc rời xa cô mãi mãi, vậy tại sao cô còn chần chừ?
Mấy ngày nay Văn Phi thấy tình hình sức khỏe của Hồng Ngọc đã tốt lên rất nhiều, cô không còn mê sảng mỗi đêm, tinh thần cũng hồi phục được quá nửa, cứ như vậy thì chỉ mai kia là cô sẽ trở lại bình thường. Hắn đã hứa với lòng mình là sẽ không gây cho cô bất kỳ tổn thương nào nữa, đêm nay hắn đã đọc lá đơn ly hôn không biết bao nhiêu lần, trước khi đem nó đặt vào phòng cô. Văn Phi ngắm cô thiêm thiếp trên giường, vẻ mặt nhẹ nhõm, có vẻ như cô đã không còn sợ hãi, hắn nắm lấy bàn tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, có lẽ đây là lần cuối hắn được nhìn thấy cô dịu dàng như vậy, khuôn mặt này vĩnh viễn về sau hắn sẽ không quên.
Bỗng tay Hồng Ngọc cử động, bàn tay siết chặt lấy tay Văn Phi. Cô mở mắt, trong bóng tối có thể thấy được hai hàng lệ lấp lánh trên má cô. Hắn vội buông tay cô ra, còn rất nhiều lời muốn nói nhưng nghĩ rằng cô sẽ chán ghét mà đuổi hắn đi, Văn Phi đành im lặng quay lưng rời khỏi phòng. Nhưng chưa kịp bước thì hắn liền khựng lại, Hồng Ngọc vừa kéo tay hắn, giây tiếp theo hắn quay lại nhìn cô, chỉ thấy ánh mắt tha thiết đang hướng về hắn, trong đời chưa từng có ai nhìn hắn mãnh liệt như vậy. Ngay lập tức Văn Phi liền ôm lấy cô.
Hắn tưởng như tim mình vỡ ra rồi, muốn thở mà không thở nổi, lúc mà hắn nhận ra Hồng Ngọc đang ở trong vòng tay mình, hắn còn tưởng đây là một giấc mơ. Nhưng hơi ấm này, tiếng thổn thức này, nhịp tim này, tất cả đều là thật, cô ấy bằng xương bằng thịt tự nguyện lao vào lòng hắn, cuối cùng thì hắn cũng đợi được đến ngày này. Hai người hoàn toàn yên lặng, không ai nói với ai câu gì, cứ nhẹ nhàng bình yên như mây trôi, cảm xúc không cần phải dẫn lối, trực tiếp lắng nghe tiếng lòng của đối phương, muôn ngàn lời cũng không thể giãi bày nổi. Cho tới khi Hồng Ngọc ngủ quên trong vòng tay của Văn Phi, hắn liền nhận ra đã quá nửa đêm, có thể sáng mai tỉnh dậy cô ấy sẽ rời bỏ hắn, nhưng cứ biết đêm nay hắn có cô, hoàn toàn trọn vẹn.
Sáng hôm sau Văn Phi dậy khi không thấy Hồng Ngọc đâu, hắn lập tức tỉnh ngủ, vội mở cửa đi tìm cô. May sao thấy cô đang nấu nướng trong bếp, hắn liền thở phào một tiếng, Hồng Ngọc quay lại nhìn hắn, cô lờ đi rồi tiếp tục đảo đảo đồ ăn trong chảo. Văn Phi nhớ ra một chuyện, hắn quay lại phòng cô, vẫn thấy tờ đơn ly hôn đặt ở đầu giường, cô đã đọc những gì hắn viết trong này chưa? Tại sao còn không kí? Bỗng bên ngoài có tiếng nói:
- Anh mau ra ăn sáng đi, xong còn đưa tôi đến công ty, hôm nay tôi muốn đi làm.
Hắn lập tức gập lá đơn lại rồi đem giấu xuống khe giường, trong lòng mừng quýnh, cô chịu nói chuyện với hắn, thế là hắn không sợ mất vợ nữa rồi. Thực ra Hồng Ngọc đã đọc lá đơn ly hôn, lúc đó cô không ký, nhưng không phải vì thế mà cô thay đổi thái độ với hắn, ngoài mặt Hồng Ngọc vẫn dửng dưng và lạnh lùng như cũ, chỉ những lúc cần thiết thì cô mới nói một hai câu. Hồng Ngọc biết rằng mình đang do dự, cô bắt đầu không thể kiểm soát được tình cảm của mình, dù lý trí thì vẫn giữ được bảy phần kiên định, nhưng con tim đã sớm nghiêng về phía hắn.
Sau chuyện này, Hồng Ngọc đã cởi mở với Văn Phi hơn, hắn tất nhiên sẽ được đà tiến tới, một người thông thạo tình trường như hắn biết khi cá đã bị nhử thì phải làm gì để nó đớp mồi. Không dồn dập, hắn đã đọc được vị của cô, một người thích sự dịu dàng và từ tốn, dù cô có cứng rắn không chấp nhận hắn thì bằng sự kiên nhẫn và khéo léo của mình, hắn đã có thể từng bước đến gần cô hơn. Đặc biệt là khi đêm xuống, hắn được phép qua phòng cô, hai người nằm cạnh nhau, hắn làm theo những gì cô chỉ đạo, cứ nắm tay cả đêm ngủ tới sáng. Có hôm hắn nghiêng người hường về phía cô, mạnh dạn cầm tay cô đặt lên ngực trái của mình, cười nói:
- Em biết anh từng ước gì không?
Thường thì cô sẽ lờ hắn đi, nhưng lần này lại khác, cô nhìn hắn chờ đợi, Văn Phi giữ nguyên nụ cười ấy, hắn nói tiếp:
- Anh ước em nghe được tiếng lòng anh.
Cô bỗng thấy ngại ngùng, cảm giác má mình nóng lên, vội giật tay ra, cô quay người cuộn chăn lại thành một cái kén. Văn Phi hạnh phúc ôm lấy cái cuộn chăn ấy, hắn hôn lên tóc cô, thì thầm:
- Có anh ở đây rồi, em đừng sợ.
Chính lời nói đó đã khiến bảy phần lý trí trong cô rạn vỡ, giờ đây khi ở bên hắn cô cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết, tưởng chừng như sóng gió đã qua đi, Hồng Ngọc nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ không chút lo âu. Bỗng chân cô lạnh toát. Cảm giác như có thứ gì đang bò lên người mình, hơi lạnh lan dần từ chân tới bụng, Hồng Ngọc toàn thân cứng đờ, cô muốn sờ thử nhưng lại không thể động dù chỉ một ngón tay, có vẻ cái kén bằng chăn mà cô cuộn lại đang siết lấy người cô, khó thở quá! Hồng Ngọc liếc mắt nhìn thứ đang bám dưới chân mình, cô lập tức chết lặng, một cái đầu vỡ toác đang nhấp nhô bò đến, từ bụng, hay bàn tay lạnh như đá bám lấy tay cô, rất nhanh cô liền thấy thứ đó ngẩng mặt lên.
Lý Thị Hoa!
Hồng Ngọc thầm gào lên. Mặt cô ta bê bết máu và dịch nhầy chảy ra từ mắt, mũi, miệng, cả khuôn mặt gần như biến dạng, vỡ nát ra thành một mảng. Thị Hoa khó nhọc trườn lên người cô, mỗi lần cô ta chạm vào là một lần cô rùng mình, muốn hét nhưng không thành tiếng, chỉ có thể há miệng thở, hơi lạnh thấm qua da thịt vào tận xương tủy cô, đây là thật sao? Một tay Thị Hoa với lên cổ Hồng Ngọc, kéo theo đó là khuôn mặt nát bấy tiến tới đối diện với mặt cô, hai tròng mắt đỏ quạch những máu trừng trừng nhìn cô, hơi lạnh phả ra tanh nồng, miệng cô ta mấp máy, giọng nói thều thào:
- ... Chồng... trả chồng... chồng tao... trả chồng cho.... Tao..... – Tay cô ta siết lại, cổ họng Hồng Ngọc lập tức nghẹn cứng, không thở được! – trả chồng cho tao...
- Anh ấy... là chồng của tao!
Cô vùng dậy, căng lồng ngực hít lấy hít để, bất giác cô cho tay lên sờ cổ, sau đó nhìn quanh một lượt, không có, người phụ nữ kia không thấy đâu nữa! Thì ra chỉ là một cơn ác mộng, bên ngoài trời đã tang tảng sáng, Văn Phi vẫn đang say giấc bên cạnh, cô yên lặng nhìn hắn, chợt nhận ra từng đường nét trên khuôn mặt hắn đã in đậm trong tâm trí mình từ bao giờ. "Có phải dùng cả đời để bù đắp cho em, anh cũng chấp nhận", lời của hắn vang lên bên tai khiến tim cô nhói đau, có phải cô đã sai rồi không?
- Cô sai rồi.
Chiều hôm sau, khi đang đứng đợi Văn Phi đến đón từ công ty về, Hồng Ngọc bỗng gặp Cô Đồng Linh. Bà ta đột ngột xuất hiện khiến cô chột dạ, không đợi cô phản ứng, bà ta lại nói:
- Hôm nay là tròn 100 ngày cô bỏ bùa, tôi đến để thông báo với cô, hôm nay hắn sẽ phải chết – thấy mặt Hồng Ngọc biến sắc, Cô Đồng Linh thở dài, tiếp – cô không vui sao? Hắn đã phải trả giá cho những gì hắn gây ra với cô, chẳng phải cô rất muốn thấy kết cục của hắn, nhớ lại xem, mục đích của cô là gì?
Hồng Ngọc nuột một ngụm nước miếng, đúng vậy, hắn đã hại cha cô, đã khiến cho cuộc đời cô trở lên thê thảm, hắn là tên khốn, hắn đáng phải chết. Nhưng Văn Phi yêu cô, Hồng Ngọc biết rằng tình yêu của hắn vốn không tự nhiên sinh ra, song thực tế là hắn đã yêu cô, tình cảm đó chân thật, hắn sẵn sàng chết vì cô thì cũng sẵn sàng dùng cả đời hắn để bù đắp cho cô, cô chính là bị dao động bởi suy nghĩ đó. Trên đời này không dễ gì để tìm được một tấm chân tình như vậy, yêu tới không màng sống chết, cô tin rằng không còn ai khác ngoài hắn. Hồng Ngọc nghĩ hồi lâu, cô nói:
- Tôi sẽ nghĩ cách khác để hắn phải trả giá cho những chuyện đã qua, nhưng không phải là giết hắn.
- Không được – Cô Đồng Linh đổi giọng, lạnh lùng nói – bùa một khi đã gieo thì phải theo đến cùng, tôi đã nói gì trước đây, tôi nói là cô không được dao động, tâm cô phải quyết tuyệt! Nghe tôi, hắn không đáng để cô thương hại, chỉ cần cô bỏ được hắn thì cuộc đời cô về sau sẽ vô cùng viên mãn. Hãy gọi điện cho hắn đến đón cô như thường lệ, giờ tử của hắn sắp đến rồi, tôi không tiện ở lại, xong việc nhớ đến trả tiền cho tôi.
Dứt lời Cô Đồng Linh liền bỏ đi, bà ta băng qua đường rồi mất hút sau một chiếc xe tải, Hồng Ngọc thất thần nhìn theo. Phải rồi, cô và hắn đâu thể sống với nhau, mối thù giết cha sẽ đeo đẳng cô cả đời, có thể là bây giờ cô đang sa vào lưới tình của hắn nên sẽ không cảm thấy nặng nề gì, nhưng nhiều năm sau, khi vô tình nhớ lại, cô sẽ hối hận vì hôm nay không giết hắn. Hồng Ngọc vô thức bấm số gọi cho Văn Phi, cô phải giải quyết dứt điểm chuyện này, không cần cả đời của hắn, cô vẫn sẽ sống tốt. Đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy, giọng Văn Phi vọng ra:
- Em tan làm rồi à? Anh đến đón em bây giờ đây.
- Không cần đâu. Anh qua siêu thị mua hộ em con cá, nhanh đi, em bắt taxi về cũng được – Hồng Ngọc cố ra vẻ tự nhiên đáp.
- Em sao vậy? Có... - Văn Phi dường như nhận ra điều khác lạ, hắn toan hỏi thì Hồng Ngọc ngắt lời.
- Không sao, hôm nay em có chuyện vui, muốn nấu một bữa thật ngon – cô nghẹn giọng nói, nước mắt đã rơi đầy mặt – thôi taxi đến rồi, em lên xe đây.
Hồng Ngọc tắt máy, cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, từ giờ sẽ không gặp lại, vĩnh viễn không bao giờ thấy nhau nữa. Cô nghĩ rồi, phải về nhà mẹ dọn đồ, sau đó xin nghỉ việc, rồi đặt vé máy bay vào Nam, cô sẽ rời khỏi đây, hắn vì thế cũng không phải chết. Có thể sẽ rất lâu sau cô mới quên được hình bóng hắn, thậm chí cả đời này cũng không tìm được ai thay thế, nhưng đây là cách duy nhất mà cô nghĩ ra lúc này, miễn là hắn sống....
Kéttttt!
Rầm!
- Cô sai rồi. Không ai thay đổi được số phận đâu, người phải chết đáng nhẽ ra là hắn, nhưng cô dám di căn hoán số, vì vậy cô phải thế mạng cho hắn.
Cô Đồng Linh đứng bên đường cầm tẩu thuốc, nhìn đám đông đang xúm vào một vụ tai nạn vừa xảy ra, có chiếc xe tải mất phanh tông trúng vào một người đang sang đường, kết quả là khiến người tử vong tại chỗ. Phụ nữ thật kỳ lạ, họ có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng lại không thể điều khiển được chính mình. Hồng Ngọc ba lần lập mưu bỏ bùa đều thành công, Cô Đồng Linh đã nghĩ rằng với một người thông minh và lý trí như vậy, hẳn là sẽ không khiến bà ta thất vọng. Thực ra bùa yêu chưa phải là loại bùa có ma lực khủng khiếp nhất, nhưng nó lại dễ khiến con người ta sa ngã nhất, Hồng Ngọc chỉ còn thiếu một chút nữa là đã vượt qua được cảm dỗ của nó. Không phải tự nhiên cuộc sống của cô trở lên sóng gió như vậy, tất cả đều là thách thức mà "nó" đặt ra để thử người dùng.
Nên nhớ bùa là một loại công cụ, nhưng nó là công cụ sống, một khi đã bước vào thế giới của nó thì phải tuân thủ luật mà nó đề ra, nếu không sẽ người dùng sẽ bị đào thải. Người chơi bùa không cần phải có tu vi hay căn cơ, nhưng nhất định phải có kiên tâm, tức là luôn luôn giữ vững lập trường, không được dao động, nếu không sẽ thành họa diệt thân. Đa số những người tìm đến xin bùa chỗ Cô Đồng Linh đều không ai chịu được luật của "nó", không thể làm chủ thì sẽ thành con mồi, đó là một cách dưỡng quỷ rất tinh vi.
Hồng Ngọc cũng giống như một con chim, được bà ta dùng bùa dụ vào chuồng, tưởng là con chim này có thể hóa thành phượng hoàng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là bữa tối cho con mèo đen. Nó đã đánh dấu vào chân cô thì dù có chết ở đâu cô cũng sẽ phải về tòa chung cư kia, vĩnh viễn không thể rời khỏi đó nửa bước. Hỡi những ai có ý định chơi bùa ngải, hãy nghĩ thật kỹ trước khi xuống tay, vì thế giới ma quái này sâu không có đáy, bước chân vào thì không thấy cửa ra đâu.
Lại nói tới Văn Phi, vì tác dụng của bùa yêu, hắn cả đời chỉ có thể yêu một mình Hồng Ngọc, cô chết hắn hóa điên, ngày đêm tìm kiếm hình bóng cô khắp nơi, sống trong ảo vọng về cô nốt quãng đời còn lại. Gia đình Văn Phi đưa hắn đi chạy chữa đủ kiểu, mời cả thầy cúng tới giải, nhưng kết quả hắn vẫn không tỉnh, mẹ hắn thậm chí còn ép hắn lấy vợ khác, nhưng đêm tân hôn cô ta bị hắn dùng dao dọa suýt chết, gia đình lâm vào hoàn cảnh tuyệt tự tuyệt tôn, đời sau không có ai hương hỏa. Người bắt đầu chuỗi sai lầm này không ai khác chính là Hồng Ngọc, nếu cô không đem cuộc đời mình ra đánh cược, không nhận lời lấy Văn Phi, thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Làm người đừng vì bất cứ chuyện gì mà buông xuôi số mệnh của mình, người không vì mình trời chu đất diệt, âu cũng là cái nghiệp mà từng người phải gánh, quả báo thường đến bất ngờ, đâu ai biết trước được kết cục mình sẽ ra sao.
Trên đời, yếu đuối nhất là lòng dạ đàn bà
Nhưng, hiểm độc nhất cũng là lòng dạ đàn bà
Tới cùng, lại vẫn chết vì một chữ YÊU.
________BÙA YÊU – HOÀN_________
- Con có thai rồi.
Giống như có sét đánh ngang tai, cô bàng hoàng chết lặng, một giây sau Hồng Ngọc hỏi lại, vẫn là câu trả lời đó, cô có thai? Trời ơi, cô choáng váng ngồi không vững, trước mắt mọi thứ bỗng nhiên đảo lộn, cả căn phòng như đổ ập xuống đầu, không đúng, chuyện này không thể nào xảy ra được! Trong đầu cô lập tức tái hiện cảnh tượng đêm hôm ấy, rõ rệt đến mức khiến cô không rét mà run, nó làm cho mọi nỗ lực phủ định trở lên vô ích, nó bẻ gãy lý trí, nó phá vỡ mọi thứ từ bên trong, điều cô không nghĩ đến nhất vậy mà lại thành sự thật!
- Là của... thằng Phi phải không con? – mẹ Hồng Ngọc ngập ngừng hỏi.
Cô quay sang nhìn bà, chạm vào ánh mắt dịu dàng tha thiết của một người mẹ khi phải thấy con mình đau khổ, nó khiến cô trở lên yếu đuối vô cùng. Cô lập tức bật khóc, tâm hồn giống như chiếc gương bị rạn lâu ngày tới nay thì vỡ nát, cô vùi mặt vào lòng mẹ nức nở không thành tiếng. Đau lòng ư? Uất ức ư? Tủi hổ ư? Không, giờ đây Hồng Ngọc chỉ thấy mình bế tắc, trước đó cô vẫn tin là bản thân đã đi đúng đường, sắp đạt được mục đích, nhưng vì sao thấy hắn khốn khổ một, thì cô lại bất an mười, nghĩ mà xem chưa đêm nào cô được yên giấc, chưa bữa cơm nào cô được ngon miệng, trong đầu cô chỉ toàn là hắn! Cảm tưởng như cô đang bị trên con đường do hắn trải sẵn, cái bẫy này là dành cho cô, chính hắn mới là người sắp đạt được mục đích, Hồng Ngọc cắn chặt môi ngăn không cho mình gào lên, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
- Con phải nghe mẹ, đứa trẻ này không có tội, nó là máu mủ của con, là thứ mà rất may mắn con mới có được, giống như mẹ có con vậy. Đừng vì bất cứ lý do gì mà hắt hủi con mình, chồng còn có thể bỏ, nhưng con do mình dứt ruột đẻ ra thì không bỏ được đâu, nghe mẹ, không được khóc nữa, sẽ không tốt cho đứa trẻ, con phải khỏe mạnh thì con con mới khỏe mạnh được – mẹ vừa ôm vừa vỗ về cô, bà biết cô hận Văn Phi như thế nào, cũng biết chuyện có thai này chắc chắn là ngoài ý muốn, phỏng chừng còn do cô bị hắn cưỡng ép, bà thương cô nhưng càng thương hơn cả là đứa cháu nhỏ trong bụng cô - Đã như vậy rồi thì phải giữ, đẻ ra thì nó là con của mình, chưa kể hai đứa vẫn là vợ chồng, đứa trẻ này hoàn toàn hợp pháp.
Hồng Ngọc nước mắt vòng quanh, nhất thời cô chưa nghĩ được gì cả, nghe mẹ nói mà trong lòng cứ rối như tơ vò, cái thai này đúng là cô không tính đến, nhưng cô cũng không có ý định bỏ nó, chỉ là đột ngột quá nên cô không kịp phản ứng, chưa kể mối quan hệ giữa cô và hắn đang như vậy, có thêm đứa con tình hình sẽ phức tạp nhường nào? Nghĩ mà cô mệt lả người, con thì cô sẽ giữ, còn chồng thì chắc chắn phải bỏ, thậm chí cô vẫn mong hắn chết càng nhanh càng tốt, để con cô ra đời không biết đến mình có một người bố đốn mạt như vậy.
- Có đứa con rồi thì về sau cũng không lo không có chỗ dựa – thấy con gái đã bình tĩnh lại, mẹ cô lạc quan nói.
Ý của bà là, sau cuộc hôn nhân này có thể cô sẽ vĩnh viễn không muốn tiến tới với bất kỳ người đàn ông nào khác, đứa con chính là cái đích mà mỗi người phụ nữ đều muốn có được, hiểu theo một nghĩa tích cực, thì Hồng Ngọc vẫn đi đúng đường, chỉ là cô tập trung quá nhiều vào trả thù, mà không nghĩ tới được mất của bản thân. Cái hạn một trăm ngày đúng là rất dài, chưa đến một tháng mà cô đã gặp phải bao nhiêu chuyện động trời, giờ đột nhiên trở thành mẹ cảm giác thực sự khó tin, cô sờ lên bụng mình, có chút hồi hộp xen lẫn với lo âu, đứa trẻ chắc mới chỉ bằng hạt ngô, sẽ phải rất lâu nữa nó mới thành hình, nhưng sự xuất hiện của nó đã thay đổi cuộc sống cô, ngay từ bây giờ.
Đang mừng mừng tủi tủi nghĩ, Hồng Ngọc liền thấy Văn Phi từ bên ngoài lao vào, vì hắn hôm nay phải về xưởng làm việc, vừa rồi nghe mẹ gọi điện báo cô ngất, hắn cuống cuồng chạy đến đây, tới cửa thì may sao gặp được bác sĩ, nghe nói là cô bị suy kiệt nên mới ngất đi, trao đổi xong hắn vội vã vào phòng. Văn Phi ráo rác nhìn khắp các giường bệnh, tới khi thấy cô thì hai mắt hắn sáng lên, khuôn mặt không giấu được vẻ rạng rỡ. Hắn tới bên giường, cô lập tức quay mặt đi, trong lòng mừng quýnh hắn lắp bắp nói:
- Anh nghe bác sĩ nói,... em có thai rồi...
Hồng Ngọc không đáp, hắn liền nhìn sang mẹ, thấy bà gật đầu, mặt hắn lập tức nghệt ra, ngồi xuống giường mà cảm giác người cứ lâng lâng, một thứ xúc cảm hoàn toàn khác biệt, cái mà trước giờ hắn chưa từng được trải qua. Văn Phi quýnh quáng đến không biết phải nói gì, hắn nhìn Hồng Ngọc, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, dù biết cô sẽ gạt ra, nhưng nếu không được chạm vào cô chắc hắn sẽ chết mất. Đợi một lát cho cảm xúc lắng xuống, hắn mới hỏi:
- Em đỡ mệt chưa? Anh đưa em về nhé?
- Tôi muốn về nhà mẹ - Hồng Ngọc bỗng bật dậy nói, cô nghĩ mình bây giờ không còn như trước kia nữa, thấy hắn cũng không được đánh chửi, càng hạn chế bực tức thì càng tốt, mà nhìn thấy hắn thì cô không nhịn được, vậy cách duy nhất chỉ có về nhà mẹ ở, vừa khỏe người, vừa yên tâm dưỡng thai.
Văn Phi có khựng lại một giây, nhưng miễn là cô muốn thì hắn không thể không đáp ứng:
- Vậy được, anh đưa em sang nhà mẹ trước, xong sẽ về lấy đồ của em sang sau, mẹ à, mấy ngày tới mẹ chăm sóc ngọc hộ con, khi nào ổn định con sẽ đón em ấy về.
Không đời nào tôi về đó nữa! Hồng Ngọc nghĩ thầm, đợi hắn đưa cô về nhà mẹ rồi cô sẽ tiếp tục ra yêu sách, cấm hắn được qua đó, cấm hắn được hỏi han, cấm hắn được xuất hiện trước mặt cô làm ảnh hưởng tới việc dưỡng thai của cô. Nhưng Hồng Ngọc không hiểu hết lời của Văn Phi vừa nói, hắn vẫn còn phải đảm nhiệm công việc ở viện của em trai cô, dẫu sao thời gian này cô cần phải có người chăm sóc, để cô bên nhà mẹ hắn rất yên tâm, ổn định trong lời hắn chính là đợi khi nào em trai cô xuất viện, hắn sẽ bằng mọi cách đón cô về.
Sáng hôm sau, Hồng Ngọc đang chuẩn bị đi làm, bỗng cô thấy Văn Phi chạy xe tới, không phải hôm qua đã nói là cấm hắn sang đây, tại sao giờ vẫn cứ đến. Văn Phi nói hắn đến đón cô đi làm, để cô đi xe máy hắn không yên tâm, thời gian đầu của thai kỳ phải kiêng cữ rất cẩn thận, cô đang yếu người, đi lại e sẽ vất vả. Tất nhiên là cô không đồng ý, hắn bị cái gì vậy, tự cô biết làm gì là tốt cho đứa trẻ, với cả ngồi xe máy cảm giác thoải mái hơn nhiều so với ngồi xe của hắn. Văn Phi đồng ý với cô, nếu thế hắn cũng không bắt cô đi oto với hắn nữa, nhưng ngược lại, hắn liền đòi đèo cô đi bằng xe máy.
Hôm đầu tiên thì không được, nhưng các hôm sau, cô đã chán ngấy việc sáng nào cũng thấy hắn lải nhải chuyện đi lại, tới cùng cô đành đồng ý để hắn đèo đến công ty, lần này thì cô cấm hắn được đòi hỏi gì thêm nữa. Nhưng Văn Phi lại nói, từ chỗ cô muốn đi ăn trưa sẽ rất bất tiện, hay là để hắn đưa cô đi ăn trưa luôn, cô bảo là đừng hòng, hắn liền đổi ý, đi mua đồ ăn về công ty cho cô, cái tính mặt dày của hắn cô thừa biết, nên dù cho xung quanh mọi người bán tán thì hắn vẫn coi như không nghe không thấy, đã đến công ty thì phải vào được tận cửa phòng để đưa đồ tới tay cô hắn mới chịu.
Văn Phi là người không thích nói nhiều, cái gì hắn muốn thì hắn sẽ trực tiếp làm, gần như là ép buộc người khác phải nghe theo, nhưng đối với cô đó giống như thuyết phục hơn. Cái lí của hắn là để tốt cho đứa trẻ trong bụng cô, mặc kệ cô có coi hắn là chồng hay không, đứa trẻ vẫn là con hắn, cô không thể cấm hắn được làm điều tốt cho con mình, mà miễn cưỡng xem xét thì thấy là, những điều hắn muốn làm cũng không có gì quá đáng. Tóm lại, Hồng Ngọc được tự do sống bên ngoài, nhưng mỗi bước đi đều có Văn Phi theo kèm, cô vẫn ghét hắn ra mặt, vẫn ngày đêm rủa cho hắn chết đi, trong khi hắn thì mong nhớ cô từng giờ từng phút.
Đối với hắn thì việc gặp cô chốc lát thôi là không đủ, cả đứa con trong bụng cô nữa, những gì hắn có thể làm thực sự quá ít ỏi so với tình cảm mãnh liệt mà hắn dành cho mẹ con cô. Văn Phi đã nỗ lực rất nhiều để Hồng Ngọc có thể nhìn nhận hắn, không ít lần hắn bị sự ghẻ lạnh của cô làm cho nhụt trí, đêm đêm khi chỉ còn lại một mình trong căn hộ tịnh mịch, hắn đã muốn tìm đến người phụ nữ khác, biết bao người sẵn sàng đón nhận hắn ngoài kia, tiếc là hình bóng cô đã quá sâu đậm trong tim hắn, đến nỗi mà dù vô thức hắn cũng mặc định nghĩ tới mình cô. Văn Phi bây giờ chỉ có thể tự trách bản thân, vì sao trước kia lại không trân trọng Hồng Ngọc, hắn đã gây quá nhiều tổn thương cho cô, sợ rằng cả đời này cũng không bù đắp hết được. Thâm tâm hắn luôn mong sẽ có ngày được đón cô về nhà, cùng cô chăm sóc đứa trẻ, nhưng hắn hoàn toàn không biết được thời gian còn lại của mình quá ít, thậm chí là không đủ để biến điều ước kia thành hiện thực.
Đã qua một tháng kể từ ngày biết mình có thai, Hồng Ngọc cũng dần quen với sự xuất hiện của Văn Phi trong cuộc sống, để hắn đưa đi đón về, để hắn mua đồ ăn trưa và thỉnh thoảng ngồi lại nghe hắn nói chuyện, sau từng ấy thời gian thì cô vẫn một lòng xua đuổi hắn như trước. Cách đây hai hôm, Văn Phi có đưa Hồng Ngọc về nhà bố mẹ hắn, sau khi ông bà bên đó biết cô có thai, mẹ hắn vẫn hoài nghi, bà ta bóng gió chuyện đứa trẻ không rõ có phải con cháu nhà này hay không. Văn Phi chưa từng tức giận như vậy, hắn không nói lại một lời mà dắt cô ra khỏi nhà ngay lập tức, trên đường về hắn bảo với cô là sau này sẽ không ép cô qua nhà bên đó nữa, những lời mẹ hắn nói cô cũng đừng bận tâm. Hồng Ngọc chỉ hừ lạnh một tiếng, cô việc gì phải bận tâm đến bọn họ, chỉ cần do cô đẻ ra thì nó là con của cô, bố nó hay gia đình nhà bố nó đều không quan trọng.
Hôm nay trong lúc chờ Văn Phi đem đồ ăn trưa tới, Hồng Ngọc liền lướt web đọc tin tức một chút, đập vào mắt cô đầu tiên là dòng tít về một vụ tự sát: "cô gái trẻ nhảy lầu do trầm cảm". Báo đưa tin về một cô gái tên là L.T.Hoa, vào buổi chiều tối cách đây hai ngày đã nhảy xuống từ tầng 31 của khu chung cư đang sống, kết quả chết rất thê thảm. Theo điều tra thì nạn nhân bị trầm cảm, một thời gian ngắn trước khi tự sát cô ta xuất hiện những hành vi bất thường như điên loạn, hoang tưởng, người chồng của nạn nhân còn tiết lộ rằng, cô ta như vậy từ sau khi bị sảy thai. Trong bài đăng không có ảnh nạn nhân, chỉ ảnh tòa chung cư cô ta ở, Hồng Ngọc nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được là đã thấy ở đâu.
Bên dưới còn một vài bài đăng liên quan, cô tò mò đọc thử, càng đọc lại càng thấy trùng khớp, đây chẳng phải là căn hộ của Lý Thị Hoa, người phụ nữ Văn Phi yêu trước kia. Bỗng nhiên cô nhớ ra một chuyện, vội mở lịch lên xem, quả nhiên tròn hai tháng, ngày cô ta chết cũng chính là ngày cô bỏ bùa vào nhà cô ta cách đây hai tháng. Vì mải mê trả thù Văn Phi nên cô đã quên mất chuyện của Thị Hoa, không ngờ lại chính xác như vậy, cô ta thực sự đã chết!
Vô tình cô đọc được dưới comment của bài viết, có người nhìn thấy xác cô ta, đầu vỡ toác, tóc phủ đầy đất, tay chân trên người gãy rời ra, lúc cảnh sát tới thu dọn, toàn thân cô ta được nhấc lên lủng lẳng không còn ra hình người nữa. Người khác cũng comment, lúc đó anh ta đang ngồi ở ghế đá,tự nhiên nghe choang một tiếng, có cái gì bắn vào chân nóng hổi, nhìn xuống mới thấy là một mảnh óc văng ra từ chỗ người vừa rơi xuống. Còn có một người chụp ảnh rồi đăng vào comment, bức ảnh từ trên cao chụp xuống, không nhìn ra hình dạng cô ta thế nào, chỉ thấy một màu đỏ loang rộng, kèm bình luận, vừa nghe thấy tiếng hét rất lớn, nhìn xuống đã thấy người chết rồi. Một người khác chụp ảnh hiện trường sau khi dọn dẹp và đăng lên kèm bình luận, máu chảy lênh láng, người cô ta dính xuống đường, xung quanh có rất nhiều mảnh sứ vỡ, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Chiếc bình gốm đó, Hồng Ngọc nhìn mà cổ họng nghẹn cứng, chính là chiếc bình mà cô đã gửi tới cho Thị Hoa! Có phải là tự sát hay không thì giời biết, trầm cảm ư? Điên loạn ư? Ma do tâm sinh cả thôi, tự cô ta nghĩ ra kết cục cho bản thân, đó là báo ứng! Hồng Ngọc bắt gặp hình ảnh của Thị Hoa dưới comment, cô ta lúc sống thì luôn tỏ ra xinh đẹp, nhưng chết đi thì có khác gì một lùi giẻ, càng nghĩ cô càng thấy hả hê, cô nghiến răng cười gằn không thành tiếng. Bỗng nhiên bụng Hồng Ngọc nhói lên, nụ cười vụt tắt, đau như có ai vừa thụi một cái vào mạng sườn vậy, cô nhíu mày ngả lưng ra ghế, có lẽ vừa rồi đã hơi quá khích, đặt tay lên bụng cô thầm nghĩ còn phải đợi bao lâu nữa mới đến lượt Văn Phi?
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Văn Phi đã tới cửa phòng làm việc để giao đồ ăn cho cô, Hồng Ngọc bê nguyên bộ mặt đắc ý ra gặp hắn, khiến hắn lấy làm lạ hỏi, hôm nay cô có chuyện gì mà vui vậy? Hồng Ngọc không đáp, cô tự hỏi hắn đã biết tin Thị Hoa chết chưa, nếu biết hắn sẽ cảm thấy thế nào, có buồn không? Cô ta và hắn cách đây không lâu vẫn còn mặn nộng bên nhau, chỉ qua mấy tháng hai người đã cách nhau hai thế giới, cái chết của cô ta ít nhiều cũng liên quan đến hắn, sẽ ra sao nếu hắn biết người tiếp theo là mình? Lý Thị Hoa kia cũng đừng trách cô ra tay tàn độc, nếu không vì hai người bất nhân thì việc gì cô phải bất nghĩa, đời có vay có trả hết mà.
Tối hôm đó, Hồng Ngọc ra ngoài mua ít đồ dùng, tiệm tạp hóa nằm trong con ngõ cách nhà cô một dãy phố, hôm nay gió mùa về, các nhà xung quanh đã sớm đóng cửa tắt đèn, đường xá khá vắng vẻ. Mua xong cô kéo cao áo lên ra về, đi một đoạn tự nhiên thấy hơi lạnh lạnh gáy, vừa đi cô vừa cho tay lên xoa xoa, mắt để ý thấy đèn đường phía trước chớp lên mấy cái rồi tắt ngúm.
Choang!
Có tiếng vỡ rất lớn nổ ra gần sát sau lưng, cô giật bắn người, vội ngoái lại nhìn thì không thấy gì cả, mặt đường vẫn bằng phẳng. Hồng Ngọc đứng hồi lâu, hoài nghi mình có nghe nhầm không, hoặc là tiếng vỡ ở trong nhà vọng ra? Chợt nhận ra xung quanh im ắng quá, cô bỗng thấy hơi sợ, không nghĩ nhiều cô quay người đi tiếp, bước chân hối hả như chạy.
Lép nhép...
Dưới chân Hồng Ngọc cảm giác không phải là mặt đất khô ráo, giống như cô vừa bước vào một vũng lầy, có tiếng gót giày dính nước lép nhép, ở đây tối quá cô nhìn không rõ là mình dẫm lên cái gì. Nghĩ mà cô rùng mình ớn lạnh, không dám chần chừ, cô tiếp tục chạy qua quãng đường không có đèn chiếu. Khi đó trong đầu Hồng Ngọc bỗng hiện ra bức ảnh lúc sáng, một vũng máu lênh láng, màu đỏ đặc quánh dưới gót giày, cô bước tới đâu máu loang đến đấy, không chỉ máu mà còn có tóc, da thịt, óc... lẫn lộn trong máu, dính đầy dưới chân cô.
Hồng Ngọc chạy tới chỗ có đèn sáng, gió thốc vào cổ khiến cô rát họng, phải dừng lại ho mấy tiếng, tim phổi lúc này thi nhau đập dồn dập trong lồng ngực. Bất giác cô nhìn xuống gót giày mình, không có máu, còn chưa kịp thở phào thì phía sau lại nghe thấy tiếng động lạ, Hồng Ngọc nhìn không chớp mắt vào khoảng tối, bỗng cô thấy có thứ gì chuyển động.
Lép nhép...
Từ đầu vốn không phải tiếng bước chân của cô, bên kia có ai đó đang đến! Ngay lập tức Hồng Ngọc bỏ chạy, không cần biết là mình nhìn thấy cái gì, nếu đợi đến khi rõ ràng rồi mới chạy thì sẽ không kịp mất. Lúc đó trong đầu cô rất hỗn loạn, mọi suy nghĩ bị xáo trộn đến mức cô không thể tỉnh táo, tới con đường trước mắt còn trở lên xa lạ, cảm giác như cô đang chạy giữa những tòa chung cư, hai bên là hai dãy nhà tối đen cao vút, không biết đâu là đường về nhà nữa. Cùng với linh cảm phía sau có người bám riết lấy mình, cô chỉ biết tới chạy thục mạng, bất thình lình có tiếng hét thất thanh rít lên bên tai, cô khiếp đảm ôm đầu, hai chân chao đảo.
Hự!
Hồng Ngọc vấp phải vật gì trên đường, khiến cô ngã đập người xuống đất, không ổn, bụng cô đau quá, vừa nhấc người dậy cô lập tức ôm bụng quằn quại. Vô tình ngay lúc đó cô thấy được thứ mình vừa vấp phải, đó giống như chân tay người, nhưng lại bị bị gập vào thành một hàng, bên cạnh còn có một cái đầu nghẹo xuống tận vai, Hồng Ngọc không dám nhìn tiếp, cô vùng dậy chạy, qua một ngã rẽ, bụng cô bắt đầu đau dữ dội hơn. Đau tới tỉnh cả người, Hồng Ngọc nhận ra phía trước là nhà mình, cô ôm bụng cố lết tới, toàn thân lạnh phát run lên, lồng ngực căng tức khó thở, trước mắt nhìn cái gì cũng nhòe nhoẹt, cô trượt dài trước cửa nhà, đập được hai cái vào cửa cô liền lịm đi không còn biết gì nữa.
Mười phút sau, Văn Phi liền có mặt tại bệnh viện phụ sản, hắn lao vào khoa cấp cứu, thấy mẹ vợ đang thấp thỏm ở cửa phòng bên kia, hắn liền sấn tới hỏi, Hồng Ngọc bị làm sao vậy? Mẹ cô nước mắt vòng quanh, bà đáp bằng giọng ngắt quãng, vừa rồi cô có nói muốn mua ít đồ ở tiệm tạp hóa trong ngõ, tới lúc về thì không hiểu sao lại ngất ngoài cửa, bà đỡ cô dậy thì mới thấy có máu chảy ra, vừa kể tay bà vừa run lên, máu chảy ướt cả quần, sợ quá bà liền đem cô vào viện cấp cứu. Sao laị chảy máu? Hắn hoảng loạn hỏi, chảy máu ở đâu, có phải cô ấy bị ngã không? Hay là có ai tấn công cô ấy, trời ơi, đầu hắn như muốn nổ tung, mất nhiều máu như thế sợ là sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, nghĩ mà hắn như ngồi trên đống lửa, vò đầu bứt tai muốn điên người.
May sao bác sĩ vừa đi ra, Văn Phi nhào đến trước mặt ông ấy, hắn hỏi dồn dập tình hình Hồng Ngọc bên trong thế nào, bác sĩ nói là ổn rồi, đã cầm được máu, sảy thai nên bị băng huyết một ít, hiện không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa. Sảy thai? Văn Phi không tin vào tai mình, hắn hỏi lại, đúng là cô đã sảy thai, do va đập hoặc ngã, để đảm bảo tính mạng cho cô ấy, các bác sĩ đã phải lấy đứa bé ra, thai nhi mới được bảy tuần tuổi. Trước khi rời đi, bác sĩ còn nói bệnh nhân đã tỉnh, nhưng để tránh gây sốc cho cô ấy, người nhà phải hết sức bình tĩnh khi thông báo tin xấu, cố gắng an ủi để cô ấy vượt qua được nỗi đau này.
Mẹ Hồng Ngọc đã vào phòng ngay khi nghe tin con gái sảy thai, cô vừa tỉnh nên thần sắc còn nhợt nhạt, cảm giác đau vẫn âm ỉ trong người, lúc nhìn thấy mẹ, cô liền với lấy tay bà, hỏi:
- Mẹ, bụng con đau lắm, bác sĩ khám cho con bảo gì ạ, đứa trẻ có sao không mẹ?
Mẹ ôm lấy cô, vuốt mái tóc rối bời, nhẹ nhàng vỗ về, bà nuốt nước mắt nói:
- Đứa trẻ không còn nữa rồi...
Không còn? Cô sờ lên bụng mình, bàng hoàng phủ nhận:
- Nó vẫn ở đây mà, con vẫn cảm thấy nó ở đây mà,...
- Bác sĩ đã lấy nó ra rồi, đứa bé được bảy tuần, nó hết duyên với con rồi, để nó đi thôi con.
Hồng Ngọc nghe tới đó thì lả đi, cô muốn gào lên, nhưng không còn hơi sức, chỉ có thể gục đầu vào lòng mẹ, khóc không ra nước mắt. Thà rằng ngay từ đầu cô không đón nhận nó, không hy vọng nó được ra đời, không mong ngóng từng ngày từng giờ để thấy nó lớn lên, thì hôm nay cô đã không đau lòng tới vậy. Tất cả những chuyện này xảy ra phải chăng là do cô bị nguyền rủa, nhưng vậy thì quá tàn độc rồi, đứa trẻ đó vô tội, nó thậm chí còn chưa thành hình, dù là trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất, cô cũng không thể hình dung được là mình sẽ mất nó. Là ai? Ai đã cướp đứa trẻ đi, Hồng Ngọc tự hỏi, cô không nhớ nổi trước đó mình gặp phải chuyện gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ sợ hãi.
Có lẽ do cú sốc quá lớn đã khiến cô bị tổn thương tâm lý, hoặc chuyện trước đó quá kinh hoàng đến nỗi cô không muốn nhớ lại, tới cùng Hồng Ngọc chỉ còn biết tự trách bản thân. Văn Phi đứng ngoài cửa nhìn cô khóc ngất đi, so với cô thì hắn còn hận bản thân hơn nữa, hắn hận mình không bảo vệ được hai mẹ con cô, lúc cô cần hắn nhất thì hắn đang ở đâu, ngay bây giờ khi cô đang đau khổ như vậy, hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn, Văn Phi tự hỏi, phải chăng trước giờ hắn chỉ làm cô khổ sở, tất cả những chuyện này chính là do hắn! Có lẽ hắn nên giải thoát cho cô, để cô trở về với cuộc sống tự do, nếu bằng cách đó cô mới có thể sống một cách bình yên, thì hắn chấp nhận.
Sau ngày hôm đó, Hồng Ngọc mất tinh thần trầm trọng, Văn Phi xin phép đón cô về nhà hắn, cô cũng không phản đối, miễn là được ở một mình, hiện tại cô không muốn tiếp xúc với ai cả. Đơn ly hôn hắn đã thảo sẵn, trước đó hắn muốn được chăm sóc cô cho tới khi ổn định, mặc lòng cô vẫn dửng dưng với hắn, Văn Phi trước sau vẫn không từ bỏ, giờ phút này điều hắn hy vọng nhất, chỉ đơn giản là được nhìn cô bình phục mỗi ngày. Cơ bản là Hồng Ngọc bị tâm bệnh, cô rơi vào u uất sau lần sảy thai đột ngột kia, trong đầu cô luôn ám ảnh một câu hỏi, đã có chuyện gì xảy ra đêm hôm ấy?
Mỗi lần cố nhớ lại, Hồng Ngọc luôn có cảm giác sợ hãi, nó giống như một cơn ác mộng dai dẳng giữa ban ngày, từ lúc đó cô bỗng trở lên nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, chỉ cần là một tiếng chạm cốc cũng có thể khiến cô giật mình, hoặc đang nói chuyện mà ai đó nâng giọng lên cao một chút cũng đủ làm đầu cô nhức buốt. Vào ban đêm, Hồng Ngọc thường bị đánh thức bởi một chuỗi những âm thanh kì lạ, tiếng dép đi trên sàn ướt. Ban đầu cô không nghe ra, nhưng vì nó lặp đi lặp lại nhiều lần trong đêm, lép nhép, lép nhép, nghe mà cô rùng mình ớn lạnh, khi thì nó âm vang như truyền tới từ một nơi sâu thẳm nào đó, khi thì nó tiến sát tới gần cô, từng bước, chậm dần.
Aaaaaaa!
Cô vùng dậy, tiếng hét bật ra trong vô thức, ngay sau đó xung quanh chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, cùng với bóng tối hun hút bao vây lấy cô. Hồng Ngọc sợ cả bóng tối. Cô cảm giác nó như một thứ chất lỏng tràn đầy căn phòng, bám cả lên người cô, lạnh lẽo vô cùng. Cô giãy giụa khỏi màn đêm, bóng tối từ khi nào đã len lỏi vào tâm trí, khiến cô điên cuồng tìm kiếm chút ánh sáng để xua đi nỗi ám ảnh đang dần nuốt chửng lấy mình. Cũng giống như trong đêm hôm đó, Hồng Ngọc chỉ có thể trốn chạy, lúc mà cô gần như đã bất lực thì đột nhiên mọi thứ lại bừng sáng, bóng tối trước mắt lập tức biến mất, và Văn Phi hiện ra với vẻ lo lắng, hỏi:
- Em sao vậy? Có phải vừa gặp ác mộng không?
Hắn sẽ lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, ân cần vỗ về giúp cô quên đi sợ hãi, sau vài giây định thần, Hồng Ngọc lập tức gạt hắn ra, dù thế nào thì cô cũng không thể chấp nhận hắn. Về sau cô không tắt đèn khi đi ngủ nữa, Hồng Ngọc nghĩ rằng chính bóng tối là tác nhân khiến cho mình bị ảo giác, chỉ cần mọi thứ sáng sủa thì cô tin là mình sẽ không phải sợ gì cả. Nhưng như đã nói, bóng tối đã sớm tràn vào tâm trí cô, không thể dùng ánh sáng từ bên ngoài để tác động vào nó, cái cách mà cô đang làm chỉ càng khiến cho nó ăn sâu bám dễ vào tâm trí mình. Và thực tế là trong đầu cô dần hiện ra những hình ảnh kì dị, không phải hữu thanh vô thực như trước nữa.
Văn Phi nhiều lần nghe cô ú ớ nói mê, hắn thấy cô vùi mình sâu trong chăn, vừa động vào người liền choàng tỉnh, mồ hôi ướt đầm, ánh mắt hoảng hốt, trông rất xót xa. Nhưng khi hắn hỏi thì cô thường không trả lời, hoặc gạt đi rồi quay mặt sang hướng khác, có thể nhận ra tay cô siết lấy mép chăn đang run lên, hắn biết cô đang gồng mình chịu đựng, song lại không biết cô chịu đựng cái gì. Cứ hết đêm này qua đêm khác, hắn âm thầm ngồi cạnh giường từ lúc Hồng Ngọc thiếp đi, nghe tiếng thở nặng nề mà cô phát ra, thấy cô co người lại, lúc đó hắn chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, áp tay cô vào lồng ngực mình, hy vọng cô sẽ nghe được tiếng lòng của hắn.
"Có anh ở đây rồi, em đừng sợ."
Thẳng tới sáng, một ngày Hồng Ngọc tỉnh dậy thấy Văn Phi gục đầu bên cạnh giường, tay hắn vẫn nắm lấy tay cô, vội vã rụt tay về, cô xua đuổi hắn ra khỏi phòng. Đó là đêm đầu tiên cô được ngủ yên giấc. Cảm giác trong người cũng đỡ mỏi mệt hơn, Hồng Ngọc ra khỏi phòng, bên ngoài thật ấm áp, đã bao lâu rồi cô không được thoải mái như vậy, giống như hết thảy muội phiền đều đã được tháo bỏ trong tâm hồn. Nhưng chớp mắt màn đêm lại buông xuống, Hồng Ngọc tiếp tục loay hoay tìm cách thoát khỏi cơn ác mộng của bản thân, cô vật lộn với chính suy nghĩ của mình, vừa muốn nhớ lại chuyện khủng khiếp kia, vừa muốn quên đi tất cả. Nhưng giữa dòng xoáy ma mị đó, Hồng Ngọc bỗng được cứu vớt, cô không chỉ có một mình, luôn luôn xuất hiện một bàn tay kéo cô lên từ vực sâu tối tăm.
Một bàn tay ấm áp như ánh nắng ban ngày, nhưng Hồng Ngọc lưỡng lự, còn điều gì ngăn cản cô, không cho cô nắm lấy bàn tay ấy? Để rồi khi tỉnh giấc, bàn tay ấy đã rời xa cô, chỉ còn hơi ấm vẫn vương lại nơi này, khiến cho cô không khỏi tiếc nuối. Dần dần, Hồng Ngọc không còn sợ bóng tối, cô biết mình không cô đơn, nếu càng trốn chạy thì tâm hồn cô sẽ càng yếu đuối, cô sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh trong lòng này, phải đối mặt với nó! Cũng chính là đối mặt với tình cảm của mình, trực giác nói cho cô biết bàn tay kia sẽ có lúc rời xa cô mãi mãi, vậy tại sao cô còn chần chừ?
Mấy ngày nay Văn Phi thấy tình hình sức khỏe của Hồng Ngọc đã tốt lên rất nhiều, cô không còn mê sảng mỗi đêm, tinh thần cũng hồi phục được quá nửa, cứ như vậy thì chỉ mai kia là cô sẽ trở lại bình thường. Hắn đã hứa với lòng mình là sẽ không gây cho cô bất kỳ tổn thương nào nữa, đêm nay hắn đã đọc lá đơn ly hôn không biết bao nhiêu lần, trước khi đem nó đặt vào phòng cô. Văn Phi ngắm cô thiêm thiếp trên giường, vẻ mặt nhẹ nhõm, có vẻ như cô đã không còn sợ hãi, hắn nắm lấy bàn tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, có lẽ đây là lần cuối hắn được nhìn thấy cô dịu dàng như vậy, khuôn mặt này vĩnh viễn về sau hắn sẽ không quên.
Bỗng tay Hồng Ngọc cử động, bàn tay siết chặt lấy tay Văn Phi. Cô mở mắt, trong bóng tối có thể thấy được hai hàng lệ lấp lánh trên má cô. Hắn vội buông tay cô ra, còn rất nhiều lời muốn nói nhưng nghĩ rằng cô sẽ chán ghét mà đuổi hắn đi, Văn Phi đành im lặng quay lưng rời khỏi phòng. Nhưng chưa kịp bước thì hắn liền khựng lại, Hồng Ngọc vừa kéo tay hắn, giây tiếp theo hắn quay lại nhìn cô, chỉ thấy ánh mắt tha thiết đang hướng về hắn, trong đời chưa từng có ai nhìn hắn mãnh liệt như vậy. Ngay lập tức Văn Phi liền ôm lấy cô.
Hắn tưởng như tim mình vỡ ra rồi, muốn thở mà không thở nổi, lúc mà hắn nhận ra Hồng Ngọc đang ở trong vòng tay mình, hắn còn tưởng đây là một giấc mơ. Nhưng hơi ấm này, tiếng thổn thức này, nhịp tim này, tất cả đều là thật, cô ấy bằng xương bằng thịt tự nguyện lao vào lòng hắn, cuối cùng thì hắn cũng đợi được đến ngày này. Hai người hoàn toàn yên lặng, không ai nói với ai câu gì, cứ nhẹ nhàng bình yên như mây trôi, cảm xúc không cần phải dẫn lối, trực tiếp lắng nghe tiếng lòng của đối phương, muôn ngàn lời cũng không thể giãi bày nổi. Cho tới khi Hồng Ngọc ngủ quên trong vòng tay của Văn Phi, hắn liền nhận ra đã quá nửa đêm, có thể sáng mai tỉnh dậy cô ấy sẽ rời bỏ hắn, nhưng cứ biết đêm nay hắn có cô, hoàn toàn trọn vẹn.
Sáng hôm sau Văn Phi dậy khi không thấy Hồng Ngọc đâu, hắn lập tức tỉnh ngủ, vội mở cửa đi tìm cô. May sao thấy cô đang nấu nướng trong bếp, hắn liền thở phào một tiếng, Hồng Ngọc quay lại nhìn hắn, cô lờ đi rồi tiếp tục đảo đảo đồ ăn trong chảo. Văn Phi nhớ ra một chuyện, hắn quay lại phòng cô, vẫn thấy tờ đơn ly hôn đặt ở đầu giường, cô đã đọc những gì hắn viết trong này chưa? Tại sao còn không kí? Bỗng bên ngoài có tiếng nói:
- Anh mau ra ăn sáng đi, xong còn đưa tôi đến công ty, hôm nay tôi muốn đi làm.
Hắn lập tức gập lá đơn lại rồi đem giấu xuống khe giường, trong lòng mừng quýnh, cô chịu nói chuyện với hắn, thế là hắn không sợ mất vợ nữa rồi. Thực ra Hồng Ngọc đã đọc lá đơn ly hôn, lúc đó cô không ký, nhưng không phải vì thế mà cô thay đổi thái độ với hắn, ngoài mặt Hồng Ngọc vẫn dửng dưng và lạnh lùng như cũ, chỉ những lúc cần thiết thì cô mới nói một hai câu. Hồng Ngọc biết rằng mình đang do dự, cô bắt đầu không thể kiểm soát được tình cảm của mình, dù lý trí thì vẫn giữ được bảy phần kiên định, nhưng con tim đã sớm nghiêng về phía hắn.
Sau chuyện này, Hồng Ngọc đã cởi mở với Văn Phi hơn, hắn tất nhiên sẽ được đà tiến tới, một người thông thạo tình trường như hắn biết khi cá đã bị nhử thì phải làm gì để nó đớp mồi. Không dồn dập, hắn đã đọc được vị của cô, một người thích sự dịu dàng và từ tốn, dù cô có cứng rắn không chấp nhận hắn thì bằng sự kiên nhẫn và khéo léo của mình, hắn đã có thể từng bước đến gần cô hơn. Đặc biệt là khi đêm xuống, hắn được phép qua phòng cô, hai người nằm cạnh nhau, hắn làm theo những gì cô chỉ đạo, cứ nắm tay cả đêm ngủ tới sáng. Có hôm hắn nghiêng người hường về phía cô, mạnh dạn cầm tay cô đặt lên ngực trái của mình, cười nói:
- Em biết anh từng ước gì không?
Thường thì cô sẽ lờ hắn đi, nhưng lần này lại khác, cô nhìn hắn chờ đợi, Văn Phi giữ nguyên nụ cười ấy, hắn nói tiếp:
- Anh ước em nghe được tiếng lòng anh.
Cô bỗng thấy ngại ngùng, cảm giác má mình nóng lên, vội giật tay ra, cô quay người cuộn chăn lại thành một cái kén. Văn Phi hạnh phúc ôm lấy cái cuộn chăn ấy, hắn hôn lên tóc cô, thì thầm:
- Có anh ở đây rồi, em đừng sợ.
Chính lời nói đó đã khiến bảy phần lý trí trong cô rạn vỡ, giờ đây khi ở bên hắn cô cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết, tưởng chừng như sóng gió đã qua đi, Hồng Ngọc nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ không chút lo âu. Bỗng chân cô lạnh toát. Cảm giác như có thứ gì đang bò lên người mình, hơi lạnh lan dần từ chân tới bụng, Hồng Ngọc toàn thân cứng đờ, cô muốn sờ thử nhưng lại không thể động dù chỉ một ngón tay, có vẻ cái kén bằng chăn mà cô cuộn lại đang siết lấy người cô, khó thở quá! Hồng Ngọc liếc mắt nhìn thứ đang bám dưới chân mình, cô lập tức chết lặng, một cái đầu vỡ toác đang nhấp nhô bò đến, từ bụng, hay bàn tay lạnh như đá bám lấy tay cô, rất nhanh cô liền thấy thứ đó ngẩng mặt lên.
Lý Thị Hoa!
Hồng Ngọc thầm gào lên. Mặt cô ta bê bết máu và dịch nhầy chảy ra từ mắt, mũi, miệng, cả khuôn mặt gần như biến dạng, vỡ nát ra thành một mảng. Thị Hoa khó nhọc trườn lên người cô, mỗi lần cô ta chạm vào là một lần cô rùng mình, muốn hét nhưng không thành tiếng, chỉ có thể há miệng thở, hơi lạnh thấm qua da thịt vào tận xương tủy cô, đây là thật sao? Một tay Thị Hoa với lên cổ Hồng Ngọc, kéo theo đó là khuôn mặt nát bấy tiến tới đối diện với mặt cô, hai tròng mắt đỏ quạch những máu trừng trừng nhìn cô, hơi lạnh phả ra tanh nồng, miệng cô ta mấp máy, giọng nói thều thào:
- ... Chồng... trả chồng... chồng tao... trả chồng cho.... Tao..... – Tay cô ta siết lại, cổ họng Hồng Ngọc lập tức nghẹn cứng, không thở được! – trả chồng cho tao...
- Anh ấy... là chồng của tao!
Cô vùng dậy, căng lồng ngực hít lấy hít để, bất giác cô cho tay lên sờ cổ, sau đó nhìn quanh một lượt, không có, người phụ nữ kia không thấy đâu nữa! Thì ra chỉ là một cơn ác mộng, bên ngoài trời đã tang tảng sáng, Văn Phi vẫn đang say giấc bên cạnh, cô yên lặng nhìn hắn, chợt nhận ra từng đường nét trên khuôn mặt hắn đã in đậm trong tâm trí mình từ bao giờ. "Có phải dùng cả đời để bù đắp cho em, anh cũng chấp nhận", lời của hắn vang lên bên tai khiến tim cô nhói đau, có phải cô đã sai rồi không?
- Cô sai rồi.
Chiều hôm sau, khi đang đứng đợi Văn Phi đến đón từ công ty về, Hồng Ngọc bỗng gặp Cô Đồng Linh. Bà ta đột ngột xuất hiện khiến cô chột dạ, không đợi cô phản ứng, bà ta lại nói:
- Hôm nay là tròn 100 ngày cô bỏ bùa, tôi đến để thông báo với cô, hôm nay hắn sẽ phải chết – thấy mặt Hồng Ngọc biến sắc, Cô Đồng Linh thở dài, tiếp – cô không vui sao? Hắn đã phải trả giá cho những gì hắn gây ra với cô, chẳng phải cô rất muốn thấy kết cục của hắn, nhớ lại xem, mục đích của cô là gì?
Hồng Ngọc nuột một ngụm nước miếng, đúng vậy, hắn đã hại cha cô, đã khiến cho cuộc đời cô trở lên thê thảm, hắn là tên khốn, hắn đáng phải chết. Nhưng Văn Phi yêu cô, Hồng Ngọc biết rằng tình yêu của hắn vốn không tự nhiên sinh ra, song thực tế là hắn đã yêu cô, tình cảm đó chân thật, hắn sẵn sàng chết vì cô thì cũng sẵn sàng dùng cả đời hắn để bù đắp cho cô, cô chính là bị dao động bởi suy nghĩ đó. Trên đời này không dễ gì để tìm được một tấm chân tình như vậy, yêu tới không màng sống chết, cô tin rằng không còn ai khác ngoài hắn. Hồng Ngọc nghĩ hồi lâu, cô nói:
- Tôi sẽ nghĩ cách khác để hắn phải trả giá cho những chuyện đã qua, nhưng không phải là giết hắn.
- Không được – Cô Đồng Linh đổi giọng, lạnh lùng nói – bùa một khi đã gieo thì phải theo đến cùng, tôi đã nói gì trước đây, tôi nói là cô không được dao động, tâm cô phải quyết tuyệt! Nghe tôi, hắn không đáng để cô thương hại, chỉ cần cô bỏ được hắn thì cuộc đời cô về sau sẽ vô cùng viên mãn. Hãy gọi điện cho hắn đến đón cô như thường lệ, giờ tử của hắn sắp đến rồi, tôi không tiện ở lại, xong việc nhớ đến trả tiền cho tôi.
Dứt lời Cô Đồng Linh liền bỏ đi, bà ta băng qua đường rồi mất hút sau một chiếc xe tải, Hồng Ngọc thất thần nhìn theo. Phải rồi, cô và hắn đâu thể sống với nhau, mối thù giết cha sẽ đeo đẳng cô cả đời, có thể là bây giờ cô đang sa vào lưới tình của hắn nên sẽ không cảm thấy nặng nề gì, nhưng nhiều năm sau, khi vô tình nhớ lại, cô sẽ hối hận vì hôm nay không giết hắn. Hồng Ngọc vô thức bấm số gọi cho Văn Phi, cô phải giải quyết dứt điểm chuyện này, không cần cả đời của hắn, cô vẫn sẽ sống tốt. Đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy, giọng Văn Phi vọng ra:
- Em tan làm rồi à? Anh đến đón em bây giờ đây.
- Không cần đâu. Anh qua siêu thị mua hộ em con cá, nhanh đi, em bắt taxi về cũng được – Hồng Ngọc cố ra vẻ tự nhiên đáp.
- Em sao vậy? Có... - Văn Phi dường như nhận ra điều khác lạ, hắn toan hỏi thì Hồng Ngọc ngắt lời.
- Không sao, hôm nay em có chuyện vui, muốn nấu một bữa thật ngon – cô nghẹn giọng nói, nước mắt đã rơi đầy mặt – thôi taxi đến rồi, em lên xe đây.
Hồng Ngọc tắt máy, cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, từ giờ sẽ không gặp lại, vĩnh viễn không bao giờ thấy nhau nữa. Cô nghĩ rồi, phải về nhà mẹ dọn đồ, sau đó xin nghỉ việc, rồi đặt vé máy bay vào Nam, cô sẽ rời khỏi đây, hắn vì thế cũng không phải chết. Có thể sẽ rất lâu sau cô mới quên được hình bóng hắn, thậm chí cả đời này cũng không tìm được ai thay thế, nhưng đây là cách duy nhất mà cô nghĩ ra lúc này, miễn là hắn sống....
Kéttttt!
Rầm!
- Cô sai rồi. Không ai thay đổi được số phận đâu, người phải chết đáng nhẽ ra là hắn, nhưng cô dám di căn hoán số, vì vậy cô phải thế mạng cho hắn.
Cô Đồng Linh đứng bên đường cầm tẩu thuốc, nhìn đám đông đang xúm vào một vụ tai nạn vừa xảy ra, có chiếc xe tải mất phanh tông trúng vào một người đang sang đường, kết quả là khiến người tử vong tại chỗ. Phụ nữ thật kỳ lạ, họ có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng lại không thể điều khiển được chính mình. Hồng Ngọc ba lần lập mưu bỏ bùa đều thành công, Cô Đồng Linh đã nghĩ rằng với một người thông minh và lý trí như vậy, hẳn là sẽ không khiến bà ta thất vọng. Thực ra bùa yêu chưa phải là loại bùa có ma lực khủng khiếp nhất, nhưng nó lại dễ khiến con người ta sa ngã nhất, Hồng Ngọc chỉ còn thiếu một chút nữa là đã vượt qua được cảm dỗ của nó. Không phải tự nhiên cuộc sống của cô trở lên sóng gió như vậy, tất cả đều là thách thức mà "nó" đặt ra để thử người dùng.
Nên nhớ bùa là một loại công cụ, nhưng nó là công cụ sống, một khi đã bước vào thế giới của nó thì phải tuân thủ luật mà nó đề ra, nếu không sẽ người dùng sẽ bị đào thải. Người chơi bùa không cần phải có tu vi hay căn cơ, nhưng nhất định phải có kiên tâm, tức là luôn luôn giữ vững lập trường, không được dao động, nếu không sẽ thành họa diệt thân. Đa số những người tìm đến xin bùa chỗ Cô Đồng Linh đều không ai chịu được luật của "nó", không thể làm chủ thì sẽ thành con mồi, đó là một cách dưỡng quỷ rất tinh vi.
Hồng Ngọc cũng giống như một con chim, được bà ta dùng bùa dụ vào chuồng, tưởng là con chim này có thể hóa thành phượng hoàng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là bữa tối cho con mèo đen. Nó đã đánh dấu vào chân cô thì dù có chết ở đâu cô cũng sẽ phải về tòa chung cư kia, vĩnh viễn không thể rời khỏi đó nửa bước. Hỡi những ai có ý định chơi bùa ngải, hãy nghĩ thật kỹ trước khi xuống tay, vì thế giới ma quái này sâu không có đáy, bước chân vào thì không thấy cửa ra đâu.
Lại nói tới Văn Phi, vì tác dụng của bùa yêu, hắn cả đời chỉ có thể yêu một mình Hồng Ngọc, cô chết hắn hóa điên, ngày đêm tìm kiếm hình bóng cô khắp nơi, sống trong ảo vọng về cô nốt quãng đời còn lại. Gia đình Văn Phi đưa hắn đi chạy chữa đủ kiểu, mời cả thầy cúng tới giải, nhưng kết quả hắn vẫn không tỉnh, mẹ hắn thậm chí còn ép hắn lấy vợ khác, nhưng đêm tân hôn cô ta bị hắn dùng dao dọa suýt chết, gia đình lâm vào hoàn cảnh tuyệt tự tuyệt tôn, đời sau không có ai hương hỏa. Người bắt đầu chuỗi sai lầm này không ai khác chính là Hồng Ngọc, nếu cô không đem cuộc đời mình ra đánh cược, không nhận lời lấy Văn Phi, thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Làm người đừng vì bất cứ chuyện gì mà buông xuôi số mệnh của mình, người không vì mình trời chu đất diệt, âu cũng là cái nghiệp mà từng người phải gánh, quả báo thường đến bất ngờ, đâu ai biết trước được kết cục mình sẽ ra sao.
Trên đời, yếu đuối nhất là lòng dạ đàn bà
Nhưng, hiểm độc nhất cũng là lòng dạ đàn bà
Tới cùng, lại vẫn chết vì một chữ YÊU.
________BÙA YÊU – HOÀN_________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.