Chương 60
Jade Bot
10/05/2024
Ước chừng ngủ thẳng cho tới giữa trưa, khi Tố Thanh Thanh tỉnh dậy, trên người không biết từ lúc nào đã mặc một bộ đồ ngủ màu đen của Cố Nguỵ, cả áo và quần ngủ đều rất rộng và dài, nhìn cô lúc này thật giống với đứa trẻ đang mặc trộm đồ của ba.
Ở đây ngoài Cố Nguỵ và cô ra thì không còn ai khác…vậy hắn là người mặc nó sao? Nghĩ tới đây hai má Tố Thanh Thanh không khỏi nóng lên.
Sau khi tỉnh táo khỏi giấc ngủ dài, Tố Thanh Thanh bước xuống giường, ngay sau đó là cơn đau từ thắt lưng ập đến. Tố Thanh Thanh mím môi, cố kéo lê thân thể mệt mỏi vào nhà tắm.
————
Cùng lúc đó tại phòng khách, Kỳ Diêm nhàn nhã nằm dài trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, tay cầm quả táo ăn ngấu nghiến như thể đã bị bỏ đói vài ngày. Phong thái thảnh thơi tới mức ai nhìn vào cũng nghĩ cậu ta mới chính là chủ nhân của căn biệt thự, còn người đang ngồi ngay ngắn phía đối diện kia gọi là ‘khách tới chơi nhà!’
Kỳ Diêm vừa nhai táo vừa nói gì đó, thoạt rồi ánh mắt vô tình nhìn về phía cầu thang, thấy Tố Thanh Thanh, cậu liền bật dậy ngồi ngay ngắn, vẫy tay gọi lớn.
“Chị dâu!”
Cố Nguỵ nhìn theo, khoé môi khẽ cong lên.
“Sao không ngủ thêm? Em còn mệt không?”
Lời nói mang rõ hàm ý của hắn khiến Tố Thanh Thanh chỉ muốn kiếm một chỗ nào đó để mà chui xuống. Kỳ Diêm đang ngồi kia, hắn có cần phải nói những lời kiểu như vậy không? Hắn có thể im lặng mà?
Kỳ Diêm nhìn lướt qua một lượt, không nhịn được mà tủm tỉm cười.
Biểu cảm của Kỳ Diêm khiến Tố Thanh Thanh thẹn tới mức hai má nóng ran. Ăn mặc như này, thật không phù hợp chút nào. Lẽ ra cô không nên mò xuống đây…
Tố Thanh Thanh ho khan một tiếng, sau đó cố coi như không có chuyện gì mà gật đầu chào với Kỳ Diêm.
Kỳ Diêm cười cười, ánh mắt nhìn Cố Nguỵ đầy hàm ý, sau đó trưng ra vẻ mặt tội lỗi.
“Em đến chơi thế này…. Không biết có phiền hai người làm hoà không? Nhỉ”
“Cậu ở đây hay không, chẳng ảnh hưởng chuyện tôi và cô ấy làm hoà.” Cố Nguỵ nhàn nhạt đáp, đáy mắt đậm ý cười.
Điên….Điên mất thôi…… Hai tên này điên thật rồi!
Thấy Tố Thanh Thanh đứng yên một chỗ Cố Nguỵ liền kéo cô ngồi xuống cạnh mình, còn không quên vòng tay ôm lấy eo cô.
“Cố Nguỵ…Kỳ Diêm đang ở đây đấy, bỏ em ra.” Tố Thanh Thanh nói nhỏ, đủ để hắn nghe, tiện thể đưa tay đẩy hắn ra.
Trái với sự lo lắng có người đang ngồi đối diện của cô thì Cố Nguỵ tỏ ra hết sức bình thường. Giả bộ không nghe, thản nhiên lấy một miếng táo đã được gọt sắng đưa đến trước mặt cô. Cưng chiều nhìn cô rồi nói:
“Em đói không, ăn tạm đi.”
“Em không đói.” Tố Thanh Thanh lắc đầu.
“Đừng cãi, ăn đi!”.
Tố Thanh Thanh thở dài, không phản đối mà nghe lời ăn miếng táo hắn đưa.
Kỳ Diêm được xem một màn cẩu lương trước mặt thì hết sức rùng mình, kinh bỉ lên tiếng: “ Hai người…ít nhất cũng phải để em vào mắt chứ!”
“Cậu ngồi một đống như vậy, anh đây sao mà không thấy.”
Kỳ Diêm giận đỏ mặt, cái tên cứng nhắc này dám ở trước mặt chị dâu mà khi dễ cậu.
“Được lắm, dám coi em là đống phân.” Kỳ Diêm cầm chìa khoá trên bàn, hùng hổ đứng lên. “Em đây không thèm đến nữa.”
“Là tự cậu nói”
“Kỳ Diêm, cậu đừng để ý, mau ngồi xuống đi.” Thấy Kỳ Diêm bị Cố Nguỵ chọc cho nổi đoá, Tố Thanh Thanh vội nói, thoạt rồi trừng mắt nhìn hắn.
“Chị dâu, chị thấy đấy, em đây bị bắt nạt khổ đến thế nào.” Kỳ Diêm bày ra vẻ mặt đáng thương, nũng nịu giãi bày.
Cố Nguỵ cười cười, ra hiệu cho Kỳ Diêm ngồi xuống. Vẻ mặt phút chốc trở lên nghiêm túc.
“Tỉnh chưa?” Hắn đột nhiên hỏi.
Kỳ Diêm ngồi xuống, chân vắt chéo theo thói quen, dáng vẻ nghiêm túc này so với khi nãy khác hoàn toàn.
“Rồi ạ, em tưởng sẽ làm loạn lên cơ. Thế anh tính đến gặp luôn sao?”
Giọng Cố Nguỵ lạnh hẳn đi, hắn nói: “Ừ, tối nay.”
Ngồi nghe cả cuộc đối thoại, một từ cũng không sót nhưng rốt cuộc Tố Thanh Thanh vẫn không hiểu hai người này đang đề cập tới vấn đề gì.
Sau một hồi cân nhắc, Tố Thanh Thanh khó hiểu hỏi:
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Kỳ Diêm không lưỡng lự, cậu đáp: “Dạ chuyện là…”
“Đi cùng anh đến đó, em sẽ rõ thôi.”
Chưa để Kỳ Diêm nói hết câu, Cố Nguỵ thẳng thừng cắt ngang. Tố Thanh Thanh nhìn hai người họ, trong lòng dấy lên một hồi khẩn trương.
————-
Sau khi Kỳ Diêm rời khỏi, Tố Thanh Thanh mang theo chiếc túi sách hôm qua bị bỏ lại trong xe trở về phòng.
Mở điện thoại lên, bên trong là hơn trăm cuộc gọi nhỡ của Sở Đông Quân…
Nghĩ lại thì từ hôm qua đến giờ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh cơ hồ khiến Tố Thanh Thanh không kịp trở tay. Không chỉ có cô mà có khi cả Sở Đông Quân cũng vậy. Tận mắt thấy cô bị bắt đi mà không làm được gì, gọi điện cũng không có người bắt máy….hẳn là anh đã rất lo lắng. Còn Zi và Bo nữa, không biết chúng có làm khó anh không. Thật muốn kể ngay cho anh mọi chuyện, muốn nói với anh tất cả chỉ là hiểu lầm. Nói rằng Cố Nguỵ là người tốt, anh ấy bị người ta hãm hại, chuyện Zi bị bắt cóc không hề liên quan tới anh ấy…nhưng liệu anh có tin không?
Tố Thanh Thanh thầm hít một hơi thật sâu, thoạt rồi nút gọi.
Đầu dây bên kia lập tức bắt máy. Khi cô còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói đầy lo lắng của Sở Đông Quân đã vang lên, anh hỏi dồn dập:
“Thanh Thanh, em ổn chứ? Thằng khốn đó có làm gì em không? Thanh Thanh, em đang ở đâu? Em nói đi, anh lập tức đến đón em? Em đừng để hắn lừa…thằng chó đó nhất định anh sẽ bắt nó trả giá!”
“Đông Quân!” Tố Thanh Thanh gọi anh, cô biết hiện giờ anh đang rất rối, khiến anh lo lắng như vậy bản thân cô cũng chẳng vui vẻ gì. Dù sao suốt thời gian qua chính anh đã hết mình quan tâm, lo lắng cho cô và con. “Anh bình tĩnh lại đi, đừng cuống, em sẽ nói hết anh nghe”
“Được, anh bình tĩnh rồi, em mau nói đi.” Sở Đông Quân hít một hơi sâu, cố đè nén lửa giận xuống, nhẹ nhàng nói.
“Em ổn, Cố Nguỵ anh ấy không làm gì em hết.” Tố Thanh Thanh nhỏ giọng giải thích: “Mọi chuyện…tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, từ việc bắt tay cùng Hạ Tuyết để trả thù em cho tới việc bắt cóc Zi. Anh ấy bị người ta gài bẫy, tên Gin kia trước đây bị anh ấy tống vào tù, hắn hận Cố Nguỵ nên tìm cách trả đũa. Mọi chuyện đều do hắn bày mưu cả.”
Sở Đông Quân nghe không lọt tai, kìm không nổi tức giận mà quát lớn: “Em tin những lời thằng chó đó nói sao?”
“Quân! Anh nghe em nói hết đã, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Em biết hiện giờ anh đang rất tức giận, chuyện con bị bắt cóc khiến anh rất lo lắng nhưng….”
Nói đến đây, điện thoại trên tay Tố Thanh Thanh bất ngờ bị giật lấy. Cố Nguỵ không biết đã ở phía sau lưng cô từ khi nào, hắn không nòi gì, trực tiếp mở loa ngoài, thoạt rồi trừng mắt nhìn cô, đưa tay ra hiệu không được lên tiếng.
Sở Đông Quân ở phía bên kia cả người như đang ngồi trên đống lửa, anh không biết điện thoại đã bị giật mất, cơn tức không cách nào kiềm chế giận dữ nói tiếp:
“Em đừng bị thằng chó đó đầu độc, cũng đừng tin nó một cách dễ dàng như vậy. Một tên xảo quyệt như nó thì có gì đáng tin. Em cứ để anh, mọi chuyện anh sẽ giải quyết. Bây giờ em nói đi, em đang ở đâu? Anh không muốn em ở cạnh nó thêm một phút giây nào nữa, nhất định thằng chó đó sẽ giở trò với em. Tố Thanh Thanh, em có đang nghe anh nói không? Sao em không nói gì? Đừng làm anh sợ mà, giờ em đang ở đâu?”
“NGHE! TAO NGHE RẤT RÕ! KHÔNG THIẾU MỘT TỪ!” Cố Nguỵ gằn lên từng chữ, đôi bàn tay to lớn đang nắm chặt điện thoại nổi đầy gân xanh.
Sở Đông Quân giận tím mặt, anh không ngờ cuộc nói chuyện giữa cô và anh lại bị Cố Nguỵ xen vào:
“Tốt nhất mày đừng động vào cô ấy? Nếu không….”
Cố Nguỵ cười lớn, cắt ngang những lời tiếp theo của Sở Đông Quân.
Tố Thanh Thanh muốn cướp lại điện thoại, nhưng vừa đưa tay ra thì bị Cố Nguỵ khoá lại phía sau, cả người sau đó bị hắn đè sấp xuống giường.
“LÀM GÌ À? Mày muốn biết không, đêm qua tao và cô ấy đã rất vui vẻ, cô ấy ở dưới thân tao….Không ngừng rên rỉ.”
Nghe tới đây Tố Thanh Thanh mím chặt môi, trừng mắt nhìn hắn.
Cố Nguỵ….rốt cuốc hắn đang nói gì vậy?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hét chói của Sở Đông Quân, tiếp đến là tiếng đồ đạc bị ném, tiếng vỡ của thuỷ tinh…
“Cố Nguỵ…anh bị điên hả, mau thả em ra.” Tố Thanh Thanh cố gắng hạ thấp giọng, đủ để mình hắn nghe thấy.
Cố Nguỵ trước sau hoàn toàn coi như không nghe thấy lời cô.
Sở Đông Quân điên lên, cơn tức giận trong người như muốn nổ tung, “CHÓ MÁ! Rốt cuộc mày đang ở cái xó nào?”
“Xó nào à?” Cố Nguỵ bỗng nhiên ném điện thoại xuống ngay cạnh cô, một tay giữ hai tay cô, khoá nó trên đỉnh đầu, tay còn lại chạm vào mông cô.
Tố Thanh Thanh kinh hãi, cố quay lại nhìn hắn, nhưng do bị ép nằm sấp nên hoàn toàn chỉ nhìn thấy nửa người hắn, biếu cảm bây giờ của Cố Nguỵ là gì, Tố Thanh Thanh hoàn toàn không biết.
“Tao đang ở cái xó mà có cô ấy, người mà mày tìm sao cũng không thấy được ý~” Cố Nguỵ đột nhiên kéo dài giọng, cơ bản chính là muốn làm Sở Đông Quân tức điên.
Tố Thanh Thanh muốn hét lên, muốn kêu Cố Nguỵ dừng lại, nhưng điện thoại ngay bên cạnh, dù tức đến đâu cũng chỉ biết cắn chặt môi, cố gắng không lên tiếng.
“MÁ…thằng chó đẻ, mày tưởng tao ngu à, mày nghĩ tao tin Thanh Thanh sẽ chịu ở một chỗ với mày à?” Sở Đông Quân kinh bỉ gằn lên, anh hoàn toàn không tin bây giờ người phụ nữ vốn thuộc về mình đang ở cạnh tên đàn ông anh căm ghét đó.
…Mà cũng phải thôi, bởi lẽ ngay từ lúc Cố Nguỵ nói, anh đã không hề nghe thấy tiếng của Tố Thanh Thanh.
“Ha, vậy mày muốn nghe không?”
Lời vừa dứt, Cố Nguỵ đột nhiên kéo chiếc quần ngủ của Tố Thanh Thanh xuống, đôi bàn tay to lớn không chút cản trở mà chạm vào nơi mật tư giữa hai chân cô, nhẹ nhành khiêu khích…
Ở đây ngoài Cố Nguỵ và cô ra thì không còn ai khác…vậy hắn là người mặc nó sao? Nghĩ tới đây hai má Tố Thanh Thanh không khỏi nóng lên.
Sau khi tỉnh táo khỏi giấc ngủ dài, Tố Thanh Thanh bước xuống giường, ngay sau đó là cơn đau từ thắt lưng ập đến. Tố Thanh Thanh mím môi, cố kéo lê thân thể mệt mỏi vào nhà tắm.
————
Cùng lúc đó tại phòng khách, Kỳ Diêm nhàn nhã nằm dài trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, tay cầm quả táo ăn ngấu nghiến như thể đã bị bỏ đói vài ngày. Phong thái thảnh thơi tới mức ai nhìn vào cũng nghĩ cậu ta mới chính là chủ nhân của căn biệt thự, còn người đang ngồi ngay ngắn phía đối diện kia gọi là ‘khách tới chơi nhà!’
Kỳ Diêm vừa nhai táo vừa nói gì đó, thoạt rồi ánh mắt vô tình nhìn về phía cầu thang, thấy Tố Thanh Thanh, cậu liền bật dậy ngồi ngay ngắn, vẫy tay gọi lớn.
“Chị dâu!”
Cố Nguỵ nhìn theo, khoé môi khẽ cong lên.
“Sao không ngủ thêm? Em còn mệt không?”
Lời nói mang rõ hàm ý của hắn khiến Tố Thanh Thanh chỉ muốn kiếm một chỗ nào đó để mà chui xuống. Kỳ Diêm đang ngồi kia, hắn có cần phải nói những lời kiểu như vậy không? Hắn có thể im lặng mà?
Kỳ Diêm nhìn lướt qua một lượt, không nhịn được mà tủm tỉm cười.
Biểu cảm của Kỳ Diêm khiến Tố Thanh Thanh thẹn tới mức hai má nóng ran. Ăn mặc như này, thật không phù hợp chút nào. Lẽ ra cô không nên mò xuống đây…
Tố Thanh Thanh ho khan một tiếng, sau đó cố coi như không có chuyện gì mà gật đầu chào với Kỳ Diêm.
Kỳ Diêm cười cười, ánh mắt nhìn Cố Nguỵ đầy hàm ý, sau đó trưng ra vẻ mặt tội lỗi.
“Em đến chơi thế này…. Không biết có phiền hai người làm hoà không? Nhỉ”
“Cậu ở đây hay không, chẳng ảnh hưởng chuyện tôi và cô ấy làm hoà.” Cố Nguỵ nhàn nhạt đáp, đáy mắt đậm ý cười.
Điên….Điên mất thôi…… Hai tên này điên thật rồi!
Thấy Tố Thanh Thanh đứng yên một chỗ Cố Nguỵ liền kéo cô ngồi xuống cạnh mình, còn không quên vòng tay ôm lấy eo cô.
“Cố Nguỵ…Kỳ Diêm đang ở đây đấy, bỏ em ra.” Tố Thanh Thanh nói nhỏ, đủ để hắn nghe, tiện thể đưa tay đẩy hắn ra.
Trái với sự lo lắng có người đang ngồi đối diện của cô thì Cố Nguỵ tỏ ra hết sức bình thường. Giả bộ không nghe, thản nhiên lấy một miếng táo đã được gọt sắng đưa đến trước mặt cô. Cưng chiều nhìn cô rồi nói:
“Em đói không, ăn tạm đi.”
“Em không đói.” Tố Thanh Thanh lắc đầu.
“Đừng cãi, ăn đi!”.
Tố Thanh Thanh thở dài, không phản đối mà nghe lời ăn miếng táo hắn đưa.
Kỳ Diêm được xem một màn cẩu lương trước mặt thì hết sức rùng mình, kinh bỉ lên tiếng: “ Hai người…ít nhất cũng phải để em vào mắt chứ!”
“Cậu ngồi một đống như vậy, anh đây sao mà không thấy.”
Kỳ Diêm giận đỏ mặt, cái tên cứng nhắc này dám ở trước mặt chị dâu mà khi dễ cậu.
“Được lắm, dám coi em là đống phân.” Kỳ Diêm cầm chìa khoá trên bàn, hùng hổ đứng lên. “Em đây không thèm đến nữa.”
“Là tự cậu nói”
“Kỳ Diêm, cậu đừng để ý, mau ngồi xuống đi.” Thấy Kỳ Diêm bị Cố Nguỵ chọc cho nổi đoá, Tố Thanh Thanh vội nói, thoạt rồi trừng mắt nhìn hắn.
“Chị dâu, chị thấy đấy, em đây bị bắt nạt khổ đến thế nào.” Kỳ Diêm bày ra vẻ mặt đáng thương, nũng nịu giãi bày.
Cố Nguỵ cười cười, ra hiệu cho Kỳ Diêm ngồi xuống. Vẻ mặt phút chốc trở lên nghiêm túc.
“Tỉnh chưa?” Hắn đột nhiên hỏi.
Kỳ Diêm ngồi xuống, chân vắt chéo theo thói quen, dáng vẻ nghiêm túc này so với khi nãy khác hoàn toàn.
“Rồi ạ, em tưởng sẽ làm loạn lên cơ. Thế anh tính đến gặp luôn sao?”
Giọng Cố Nguỵ lạnh hẳn đi, hắn nói: “Ừ, tối nay.”
Ngồi nghe cả cuộc đối thoại, một từ cũng không sót nhưng rốt cuộc Tố Thanh Thanh vẫn không hiểu hai người này đang đề cập tới vấn đề gì.
Sau một hồi cân nhắc, Tố Thanh Thanh khó hiểu hỏi:
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Kỳ Diêm không lưỡng lự, cậu đáp: “Dạ chuyện là…”
“Đi cùng anh đến đó, em sẽ rõ thôi.”
Chưa để Kỳ Diêm nói hết câu, Cố Nguỵ thẳng thừng cắt ngang. Tố Thanh Thanh nhìn hai người họ, trong lòng dấy lên một hồi khẩn trương.
————-
Sau khi Kỳ Diêm rời khỏi, Tố Thanh Thanh mang theo chiếc túi sách hôm qua bị bỏ lại trong xe trở về phòng.
Mở điện thoại lên, bên trong là hơn trăm cuộc gọi nhỡ của Sở Đông Quân…
Nghĩ lại thì từ hôm qua đến giờ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh cơ hồ khiến Tố Thanh Thanh không kịp trở tay. Không chỉ có cô mà có khi cả Sở Đông Quân cũng vậy. Tận mắt thấy cô bị bắt đi mà không làm được gì, gọi điện cũng không có người bắt máy….hẳn là anh đã rất lo lắng. Còn Zi và Bo nữa, không biết chúng có làm khó anh không. Thật muốn kể ngay cho anh mọi chuyện, muốn nói với anh tất cả chỉ là hiểu lầm. Nói rằng Cố Nguỵ là người tốt, anh ấy bị người ta hãm hại, chuyện Zi bị bắt cóc không hề liên quan tới anh ấy…nhưng liệu anh có tin không?
Tố Thanh Thanh thầm hít một hơi thật sâu, thoạt rồi nút gọi.
Đầu dây bên kia lập tức bắt máy. Khi cô còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói đầy lo lắng của Sở Đông Quân đã vang lên, anh hỏi dồn dập:
“Thanh Thanh, em ổn chứ? Thằng khốn đó có làm gì em không? Thanh Thanh, em đang ở đâu? Em nói đi, anh lập tức đến đón em? Em đừng để hắn lừa…thằng chó đó nhất định anh sẽ bắt nó trả giá!”
“Đông Quân!” Tố Thanh Thanh gọi anh, cô biết hiện giờ anh đang rất rối, khiến anh lo lắng như vậy bản thân cô cũng chẳng vui vẻ gì. Dù sao suốt thời gian qua chính anh đã hết mình quan tâm, lo lắng cho cô và con. “Anh bình tĩnh lại đi, đừng cuống, em sẽ nói hết anh nghe”
“Được, anh bình tĩnh rồi, em mau nói đi.” Sở Đông Quân hít một hơi sâu, cố đè nén lửa giận xuống, nhẹ nhàng nói.
“Em ổn, Cố Nguỵ anh ấy không làm gì em hết.” Tố Thanh Thanh nhỏ giọng giải thích: “Mọi chuyện…tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, từ việc bắt tay cùng Hạ Tuyết để trả thù em cho tới việc bắt cóc Zi. Anh ấy bị người ta gài bẫy, tên Gin kia trước đây bị anh ấy tống vào tù, hắn hận Cố Nguỵ nên tìm cách trả đũa. Mọi chuyện đều do hắn bày mưu cả.”
Sở Đông Quân nghe không lọt tai, kìm không nổi tức giận mà quát lớn: “Em tin những lời thằng chó đó nói sao?”
“Quân! Anh nghe em nói hết đã, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Em biết hiện giờ anh đang rất tức giận, chuyện con bị bắt cóc khiến anh rất lo lắng nhưng….”
Nói đến đây, điện thoại trên tay Tố Thanh Thanh bất ngờ bị giật lấy. Cố Nguỵ không biết đã ở phía sau lưng cô từ khi nào, hắn không nòi gì, trực tiếp mở loa ngoài, thoạt rồi trừng mắt nhìn cô, đưa tay ra hiệu không được lên tiếng.
Sở Đông Quân ở phía bên kia cả người như đang ngồi trên đống lửa, anh không biết điện thoại đã bị giật mất, cơn tức không cách nào kiềm chế giận dữ nói tiếp:
“Em đừng bị thằng chó đó đầu độc, cũng đừng tin nó một cách dễ dàng như vậy. Một tên xảo quyệt như nó thì có gì đáng tin. Em cứ để anh, mọi chuyện anh sẽ giải quyết. Bây giờ em nói đi, em đang ở đâu? Anh không muốn em ở cạnh nó thêm một phút giây nào nữa, nhất định thằng chó đó sẽ giở trò với em. Tố Thanh Thanh, em có đang nghe anh nói không? Sao em không nói gì? Đừng làm anh sợ mà, giờ em đang ở đâu?”
“NGHE! TAO NGHE RẤT RÕ! KHÔNG THIẾU MỘT TỪ!” Cố Nguỵ gằn lên từng chữ, đôi bàn tay to lớn đang nắm chặt điện thoại nổi đầy gân xanh.
Sở Đông Quân giận tím mặt, anh không ngờ cuộc nói chuyện giữa cô và anh lại bị Cố Nguỵ xen vào:
“Tốt nhất mày đừng động vào cô ấy? Nếu không….”
Cố Nguỵ cười lớn, cắt ngang những lời tiếp theo của Sở Đông Quân.
Tố Thanh Thanh muốn cướp lại điện thoại, nhưng vừa đưa tay ra thì bị Cố Nguỵ khoá lại phía sau, cả người sau đó bị hắn đè sấp xuống giường.
“LÀM GÌ À? Mày muốn biết không, đêm qua tao và cô ấy đã rất vui vẻ, cô ấy ở dưới thân tao….Không ngừng rên rỉ.”
Nghe tới đây Tố Thanh Thanh mím chặt môi, trừng mắt nhìn hắn.
Cố Nguỵ….rốt cuốc hắn đang nói gì vậy?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hét chói của Sở Đông Quân, tiếp đến là tiếng đồ đạc bị ném, tiếng vỡ của thuỷ tinh…
“Cố Nguỵ…anh bị điên hả, mau thả em ra.” Tố Thanh Thanh cố gắng hạ thấp giọng, đủ để mình hắn nghe thấy.
Cố Nguỵ trước sau hoàn toàn coi như không nghe thấy lời cô.
Sở Đông Quân điên lên, cơn tức giận trong người như muốn nổ tung, “CHÓ MÁ! Rốt cuộc mày đang ở cái xó nào?”
“Xó nào à?” Cố Nguỵ bỗng nhiên ném điện thoại xuống ngay cạnh cô, một tay giữ hai tay cô, khoá nó trên đỉnh đầu, tay còn lại chạm vào mông cô.
Tố Thanh Thanh kinh hãi, cố quay lại nhìn hắn, nhưng do bị ép nằm sấp nên hoàn toàn chỉ nhìn thấy nửa người hắn, biếu cảm bây giờ của Cố Nguỵ là gì, Tố Thanh Thanh hoàn toàn không biết.
“Tao đang ở cái xó mà có cô ấy, người mà mày tìm sao cũng không thấy được ý~” Cố Nguỵ đột nhiên kéo dài giọng, cơ bản chính là muốn làm Sở Đông Quân tức điên.
Tố Thanh Thanh muốn hét lên, muốn kêu Cố Nguỵ dừng lại, nhưng điện thoại ngay bên cạnh, dù tức đến đâu cũng chỉ biết cắn chặt môi, cố gắng không lên tiếng.
“MÁ…thằng chó đẻ, mày tưởng tao ngu à, mày nghĩ tao tin Thanh Thanh sẽ chịu ở một chỗ với mày à?” Sở Đông Quân kinh bỉ gằn lên, anh hoàn toàn không tin bây giờ người phụ nữ vốn thuộc về mình đang ở cạnh tên đàn ông anh căm ghét đó.
…Mà cũng phải thôi, bởi lẽ ngay từ lúc Cố Nguỵ nói, anh đã không hề nghe thấy tiếng của Tố Thanh Thanh.
“Ha, vậy mày muốn nghe không?”
Lời vừa dứt, Cố Nguỵ đột nhiên kéo chiếc quần ngủ của Tố Thanh Thanh xuống, đôi bàn tay to lớn không chút cản trở mà chạm vào nơi mật tư giữa hai chân cô, nhẹ nhành khiêu khích…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.