Chương 20: Ngoại truyện 10: Những người yêu nhau cuối cùng cũng nên vợ nên chồng
Cố Tây Tước
14/12/2016
Sau khi chào tạm biệt bạn bè, An Ninh trở về nhà, vừa vào đến cửa thì nghe bố mẹ chồng vừa xem ti vi vừa nói chuyện.
An Ninh bước vào chào bố mẹ, mẹ chồng cô nói: “Ninh Ninh về rồi à con? Mạc Đình nói tối nay con ra ngoài ăn cơm với bạn?”
“Dạ vâng, con ăn xong rồi ạ!” An Ninh gật đầu.
Ông Từ nói: “Mạc Đình vừa đưa bọn trẻ lên lầu đấy.”
“Vâng ạ!” An Ninh nghĩ ngợi rồi cúi đầu nói: “Bố ơi, mấy năm trước, con không cẩn thận đụng vào xe của bố, con xin lỗi!”
Ông Từ ngẩn người một lát rồi bật cười: “Con còn nhớ à? Hôm đó, Mạc Đình ngồi bên cạnh bố, nó còn nói với bố một câu: “Bắt cô ấy bồi thường”, ha ha ha!”
“…” An Ninh cuối cùng muốn khóc rồi, người gì thế không biết, Từ Mạc Đình ơi Từ Mạc Đình!
Vừa chạy lên tầng ba, đẩy cửa bước vào, An Ninh đã nhìn thấy đống chăn to, đống chăn nhỏ đang nằm rất thoải mái trên giường xem phim hoạt hình. Cô gọi thấp giọng nhưng có lực: “Từ Mạc Đình!”
Từ Mạc Đình quay người lại: “Em về rồi à?”
An Ninh hầm hầm mặt bước đến, vừa định mở miệng, bỗng từ gầm giường có một con mèo chui ra, đó không phải là con mèo đen có đôi mắt màu vàng của nhà họ hay sao?
Từ Mạc Đình nhìn con mèo, nói: “Anh đã nói với em từ lâu rồi, em cho nó ăn nhiều quá.”
“Ặc…” An Ninh cũng nhìn con mèo, mặc dù có béo nhưng bước đi vẫn rất uyển chuyển.
Từ Mạc Đình than thở: “Một con mèo mà béo như lợn con, đây không còn là vấn đề quá trọng lượng nữa, mà là quá tiêu chuẩn của giống loài nhỉ?”
“…”
Con gái bé nhỏ của họ lúc này gọi liên hồi: “Mẹ mẹ mẹ”, rồi lảo đảo đứng dậy chạy đến, An Ninh lập tức chạy đến mép giường ôm con: “Oa, bé Tiểu Yến Tử nhà chúng ta bây giờ đứng dậy nhanh ghê!”
Cô bé được mẹ bế thích thú cười khanh khách, sau đó vẫy tay về phía mép giường bên kia đang có bố và anh nằm, ngón tay nhỏ xíu lúc xòe ra lúc nắm vào.
Từ Mạc Đình hơi nháy mắt: “Thế là có ý muốn cả gia đình bốn người đoàn tụ ư?” Nói xong liền đứng dậy ôm con trai bước về phía vợ và con gái.
Cậu con trai cả vốn lạnh lùng khi được thả xuống liền trèo qua đầu gối của An Ninh, chen vào giữa chỗ ngồi của mẹ và em gái. Mẹ đứa trẻ cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Sao thế con?”
Bố đứa trẻ nhẹ nhàng ôm eo vợ, nói: “Tạo điều kiện cho bố mẹ ấy mà.”
Nhìn ba người ở bên cạnh, An Ninh cảm động không nói nên lời, ý định “tính sổ” trước đó sớm đã quên sạch. “Hình như dạo này chưa chụp ảnh bốn người, nói xong liền lấy điện thoại di động ra, mở chức năng chụp ảnh. “Nào nào, cùng chụp một kiểu ảnh, được rồi, ngoan, chụp ảnh nào, đừng có đụng vào mẹ nhé, cùng cười nào, tách…” Sau khi chụp, An Ninh xem lại hình ảnh, từ trái sang phải: Từ Mạc Đình, cô, con trai, con gái. Biểu cảm lần lượt là: vẻ mặt nghiêm chỉnh, nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười đáng yêu. An Ninh cảm nhận sâu sắc, di truyền thật thần kỳ…
An Ninh gửi ảnh cho chị họ đang ở miền Nam xa xôi, chị họ trả lời: “Hai nhóc nhà em, nếu có người dám nghi ngờ không phải do em và chồng em sinh ra, chị sẽ quả quyết nói với họ rằng: “Đúng mà! Là bản sao từ bản mẫu mà!” Ha ha, thật quá thần kỳ!”
Sau khi ru con ngủ ở phòng bọn trẻ xong, An Ninh về phòng, Từ Mạc Đình tắm xong, bước ra và nói: “Tối nay ngủ sớm một chút nhé!”
“Vâng.”
Trước khi đi, An Ninh đến thăm mẹ. Trong khu mộ rất yên tĩnh, chỉ có một vài chú chim hót ríu rít trên cây. Tiểu Yến Tử kéo vạt áo mẹ, ngây thơ nói: “Mẹ ơi, anh nói, bà ngoại chỉ lên thiên đường thôi, ở đó rất thích, có bao nhiêu ông bà tốt bụng…”
Cậu con trai cả đứng bên cạnh cũng kéo góc áo của An Ninh, giọng nói trẻ con mà nghiêm túc: “Vì thế, mẹ đừng buồn nhé!”
An Ninh quỳ xuống ôm hai con, Từ Mạc Đình đứng phía sau lặng lẽ nhìn ba mẹ con.
Trên đường về nhà, hai đứa trẻ lần lượt nằm ờ hai bên An Ninh ngủ ngon lành.
An Ninh nhìn phong cảnh mùa thu bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Mẹ em làm giáo viên hơn nửa đời người, cho đến khi sức khỏe không tốt mới xin nghỉ, mẹ đã dạy em rất nhiều điều, nhưng điều em nhớ sâu sắc nhất là, cuộc đời của con người quá ngắn ngủi, vì thế sống đơn giản một chút sẽ tốt hơn, không sống quá bon chen, giành giật, như vậy sẽ được nhận nhiều hơn.”
Người đang lái xe khẽ “ừ” một tiếng.
An Ninh quay đầu nhìn anh, rồi nhìn các con. “Ngoài việc mẹ ra đi quá sớm, em bây giờ chẳng còn gì tiếc nuối nữa.”
Từ Mạc Đình dịu dàng nói: “Anh và các con sẽ mãi ở bên cạnh em.”
An Ninh cười nhẹ: “Vâng.”
Trong lúc sắp xếp hành lý, An Ninh đột nhiên nghĩ đến người thân ở Bắc Kinh, liền hỏi Từ Mạc Đình: “Em luôn tò mò, tại sao ông bà nội của anh đều ở Bắc Kinh mà không trở về đây, ở đây không phải là quê sao?”
“Năm đó, ông nội đi Bắc Kinh là do yêu cầu của công việc, sau đó không trở về nữa mà ở lại đó dưỡng lão, vì ông không muốn trở về đây để tức cảnh sinh tình.”
“Hả?”
Từ Mạc Đình cho sách mà cô đã sắp xếp gọn gàng vào trong thùng: “Là một chuyện có liên quan đến cả đời ông.”
“Là vì chú hai của anh sao?”
Từ Mạc Đình tỏ ra ngạc nhiên, nói: “Ông bà nội sinh được ba trai ba gái, bố anh là cả, bố của Từ Trình Vũ là thứ ba, chú hai của anh thì chết rồi, chết ở quê, người ngoài không biết, cứ nghĩ chú ra nước ngoài.”
An Ninh nhớ đến chuyện ngày trước bố có nói: “Chú ấy chết rồi…”
Thảo nào cô chưa bao giờ gặp chú ấy.
“Ừ. Anh có ấn tượng với chú hai ở việc chú hút thuốc, viết thư pháp, vẽ tranh, chú hầu như không ra khỏi thư phòng. Nhiều người nói chú phong lưu, nhưng anh không cảm thấy như vậy, chú sống rất khép kín… Cái chết của chú ấy cũng cần giữ bí mật với bên ngoài, ông nội cũng nhắc nhở người nhà không được nhắc đến chú hai, có người hỏi thì nói chú ấy ra nước ngoài. Ông nội và bà nội sau khi đi Bắc Kinh thì không quay trở lại nữa, lần duy nhất trở về chính là hôn lễ của chúng ta.”
An Ninh nghe xong bất giác thở dài, những chuyện của đời trước mặc dù cô không biết cụ thể thế nào nhưng nghe anh kể không tránh khỏi cảm giác buồn bã. Cô bất giác ôm chầm lấy người bên cạnh, thầm nghĩ, chuyện tình cảm không được như ý trên đời này thật nhiều, may mắn mình gặp được anh. Thật sự hy vọng những người yêu nhau sẽ gặp ít trắc trở, vì gặp được nhau đã là điều không hề dễ dàng rồi.
Từ Mạc Đình xoa đầu cô: “Em chỉ cần biết Từ Mạc Đình và Lý An Ninh mãi mãi sánh bước bên nhau là được.”
“Ừm, còn có bé mặt lạnh và bé Tiểu Yến Tử nữa.”
Lúc đó, điện thoại của Từ Mạc Đình reo vang, anh nghe máy, một lát sau mới nói: “Biết rồi!” Sau đó cúp máy.
An Ninh bất giác hỏi: “Ai vậy?”
“Lão tam.”
“Ồ!” An Ninh không hỏi nhiều nhưng hôm sau cô nhận được điện thoại của lão tam, đối phương gào lên: “Lão đại không phải là người! Hôm qua tôi gọi điện thoại nói tôi túng đến nỗi cơm không có mà ăn, bảo anh ta thương tôi, gửi cho tôi ít đồ ăn. Anh ta cũng gửi nhưng lại bắt tôi trả hóa đơn. Chị dâu, tôi thật sự không biết hôm qua hai người mới sớm thế đã ân ái rồi, làm phiền hai người là tôi không đúng, nhưng lão đại làm thế này thật quá đáng! Tôi phải mượn tiền đồng nghiệp trả đấy, tôi luôn là người đứng đắn, làm việc chu toàn, hình tượng cao to oai phong của tôi thế là bị hủy hoại rồi!”
Meo Meo xin thề, cô ấn nhầm vào nút loa ngoài tuyệt đối không phải cố ý.
Nhưng mà ván đã đóng thuyền rồi, do đó trong chiếc xe dã ngoại, ngoài ông Từ, bà từ đi tiễn hai vợ chồng còn có dì lớn, dì bé cũng muốn nhân cơ hội này đi Bắc Kinh thăm ông bà nội đều nhìn chăm chăm vào Từ Mạc Đình đang lái xe, nghĩ thầm: “Cái con người này… thật là xấu xa!”
Từ Mạc Đình với sắc mặt không thay đổi, nói: “Quên!”
“…”
Meo Meo nói một cách yếu ớt: “Thà anh gửi câu “quên” ấy còn hơn!”
Từ Mạc Đình, nhân vật điển hình của “đi một ngày đàng, học một sàng khôn”, tức là để người khác đi một ngày đàng, còn bản thân học một sàng khôn, người như vậy đi đến đâu cũng không bị thiệt thòi. An Ninh cảm nhận sâu sắc, tổ quốc có anh là cô yên tâm rồi.
Thời tiết vào đông, tại sân bay. Hạ Thiên Liên từ Hồng Kông trở về ngồi ở sân bay đợi lái xe đến đón.
Đợi khoảng mười phút, có một đôi tình nhân trẻ bước đến ngồi cạnh ghế và luôn dành cho nhau những cử chỉ âu yếm, những lời ngọt ngào.
Tổng giám đốc Hạ là người bàng quan mà cũng không kìm nổi tiếng thở dài, tuổi trẻ thật là tốt.
Năm Hạ Thiên Liên ba mươi tuổi, bố anh ngồi tù, anh rời Hồng Kông đến đại lục, công việc đầu tiên của anh là mở một Tòa soạn báo ở một thành phố khá phát triển, đây được coi là ước mơ thời trẻ của anh, không ngờ việc kinh doanh rất tốt, do đó anh làm mấy năm. Ở đó anh gặp Lạc Trăn, người thứ hai anh thích từ trước đến giờ, nhưng người ta không quên được quá khứ. Anh cũng không muốn gây khó dễ cho cô, anh cũng từng cố gắng mà không được, đành chúc cô một câu hạnh phúc, sau này gặp lại cũng có thể uống cà phê, ngồi nói chuyện. Sau đó một năm, bác anh gọi điện bảo anh đến thành phố Giang Ninh quản lý doanh nghiệp hợp doanh trong và ngoài nước, năm mươi phần trăm cổ phần của doanh nghiệp này là của nhà họ Hạ, bây giờ chuyển giao cho đứa con riêng duy nhất của nhà họ Hạ. Anh mỉm cười, nói cảm ơn. Với một món quà khảng khái như vậy, anh mà không nhận thì thật có lỗi với bản thân, mặt khác lúc đó anh cũng cảm thấy mình đã ở một nơi quá lâu, nên thay đổi môi trường. Do đó, sau khi bàn giao tòa soạn báo cho người khác, anh trở về Giang Ninh.
Đến nay, anh đã là Tổng giám đốc Hạ bốn mươi lăm tuổi, anh đã có cả công danh và tiền bạc nhưng lại ngày càng cảm thấy cuộc sống vô vị. Trước đây, vào những ngày nghỉ, anh còn ra ngoài tìm chút thú vui, nhưng bây giờ anh chỉ ở nhà, thậm chí còn bắt đầu trồng hoa, tập pha trà đạo. Tồng giám đốc Hạ không thể không cảm khái, mình thật sự già rồi, lâu lắm mới đi máy bay ba tiếng mà đã cảm thấy lưng mỏi nhừ. Hiển nhiên, đó là do Tổng giám đốc Hạ khiêm tốn thôi. Mọi người đều nói đàn ông bốn mươi như một cành hoa, đặc biệt loài hoa này lại phong độ, chín chắn, lại chẳng thiếu sự thú vị, hài hước, diện mạo tuấn tú, có tài, là người đàn ông mà bao cô gái mơ ước.
Do đó, khi Meo Meo và Phó Tường Vi xách hai túi nhỏ đến đón cán bộ ngoại giao họ Từ trở về khi anh đi tham dự “Ngày kỷ niệm Ma Cao được trao trả”, họ đã vội vàng dừng chiếc xe QQ rồi nhanh chóng chạy vào sảnh chờ của sân bay, không cẩn thận đụng vào Tổng giám đốc Hạ từ bên trong bước ra, anh nói câu “sorry”, sau đó đứng bên đường đợi xe, rồi nhanh chóng rời đi. Tường Vi cứ nhìn chiếc xe đó cho đến khi không thấy bóng dáng đâu, thầm nghĩ, nếu anh ta chưa kết hôn thì sẽ là bố của các con cô trong tương lai.
Phật dạy rằng, mỗi người bạn gặp trong cuộc đời chính là sự sắp đặt của số phận, tất cả đều là duyên phận.
Cho dù bạn bao nhiêu tuổi, khi bạn gặp người yêu bạn chính là thời khắc đẹp đẽ nhất. Cho dù đó là ai, trong cuộc đời luôn có những khoảnh khắc rực rỡ hơn cả hoa mùa hè.
An Ninh bước vào chào bố mẹ, mẹ chồng cô nói: “Ninh Ninh về rồi à con? Mạc Đình nói tối nay con ra ngoài ăn cơm với bạn?”
“Dạ vâng, con ăn xong rồi ạ!” An Ninh gật đầu.
Ông Từ nói: “Mạc Đình vừa đưa bọn trẻ lên lầu đấy.”
“Vâng ạ!” An Ninh nghĩ ngợi rồi cúi đầu nói: “Bố ơi, mấy năm trước, con không cẩn thận đụng vào xe của bố, con xin lỗi!”
Ông Từ ngẩn người một lát rồi bật cười: “Con còn nhớ à? Hôm đó, Mạc Đình ngồi bên cạnh bố, nó còn nói với bố một câu: “Bắt cô ấy bồi thường”, ha ha ha!”
“…” An Ninh cuối cùng muốn khóc rồi, người gì thế không biết, Từ Mạc Đình ơi Từ Mạc Đình!
Vừa chạy lên tầng ba, đẩy cửa bước vào, An Ninh đã nhìn thấy đống chăn to, đống chăn nhỏ đang nằm rất thoải mái trên giường xem phim hoạt hình. Cô gọi thấp giọng nhưng có lực: “Từ Mạc Đình!”
Từ Mạc Đình quay người lại: “Em về rồi à?”
An Ninh hầm hầm mặt bước đến, vừa định mở miệng, bỗng từ gầm giường có một con mèo chui ra, đó không phải là con mèo đen có đôi mắt màu vàng của nhà họ hay sao?
Từ Mạc Đình nhìn con mèo, nói: “Anh đã nói với em từ lâu rồi, em cho nó ăn nhiều quá.”
“Ặc…” An Ninh cũng nhìn con mèo, mặc dù có béo nhưng bước đi vẫn rất uyển chuyển.
Từ Mạc Đình than thở: “Một con mèo mà béo như lợn con, đây không còn là vấn đề quá trọng lượng nữa, mà là quá tiêu chuẩn của giống loài nhỉ?”
“…”
Con gái bé nhỏ của họ lúc này gọi liên hồi: “Mẹ mẹ mẹ”, rồi lảo đảo đứng dậy chạy đến, An Ninh lập tức chạy đến mép giường ôm con: “Oa, bé Tiểu Yến Tử nhà chúng ta bây giờ đứng dậy nhanh ghê!”
Cô bé được mẹ bế thích thú cười khanh khách, sau đó vẫy tay về phía mép giường bên kia đang có bố và anh nằm, ngón tay nhỏ xíu lúc xòe ra lúc nắm vào.
Từ Mạc Đình hơi nháy mắt: “Thế là có ý muốn cả gia đình bốn người đoàn tụ ư?” Nói xong liền đứng dậy ôm con trai bước về phía vợ và con gái.
Cậu con trai cả vốn lạnh lùng khi được thả xuống liền trèo qua đầu gối của An Ninh, chen vào giữa chỗ ngồi của mẹ và em gái. Mẹ đứa trẻ cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Sao thế con?”
Bố đứa trẻ nhẹ nhàng ôm eo vợ, nói: “Tạo điều kiện cho bố mẹ ấy mà.”
Nhìn ba người ở bên cạnh, An Ninh cảm động không nói nên lời, ý định “tính sổ” trước đó sớm đã quên sạch. “Hình như dạo này chưa chụp ảnh bốn người, nói xong liền lấy điện thoại di động ra, mở chức năng chụp ảnh. “Nào nào, cùng chụp một kiểu ảnh, được rồi, ngoan, chụp ảnh nào, đừng có đụng vào mẹ nhé, cùng cười nào, tách…” Sau khi chụp, An Ninh xem lại hình ảnh, từ trái sang phải: Từ Mạc Đình, cô, con trai, con gái. Biểu cảm lần lượt là: vẻ mặt nghiêm chỉnh, nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười đáng yêu. An Ninh cảm nhận sâu sắc, di truyền thật thần kỳ…
An Ninh gửi ảnh cho chị họ đang ở miền Nam xa xôi, chị họ trả lời: “Hai nhóc nhà em, nếu có người dám nghi ngờ không phải do em và chồng em sinh ra, chị sẽ quả quyết nói với họ rằng: “Đúng mà! Là bản sao từ bản mẫu mà!” Ha ha, thật quá thần kỳ!”
Sau khi ru con ngủ ở phòng bọn trẻ xong, An Ninh về phòng, Từ Mạc Đình tắm xong, bước ra và nói: “Tối nay ngủ sớm một chút nhé!”
“Vâng.”
Trước khi đi, An Ninh đến thăm mẹ. Trong khu mộ rất yên tĩnh, chỉ có một vài chú chim hót ríu rít trên cây. Tiểu Yến Tử kéo vạt áo mẹ, ngây thơ nói: “Mẹ ơi, anh nói, bà ngoại chỉ lên thiên đường thôi, ở đó rất thích, có bao nhiêu ông bà tốt bụng…”
Cậu con trai cả đứng bên cạnh cũng kéo góc áo của An Ninh, giọng nói trẻ con mà nghiêm túc: “Vì thế, mẹ đừng buồn nhé!”
An Ninh quỳ xuống ôm hai con, Từ Mạc Đình đứng phía sau lặng lẽ nhìn ba mẹ con.
Trên đường về nhà, hai đứa trẻ lần lượt nằm ờ hai bên An Ninh ngủ ngon lành.
An Ninh nhìn phong cảnh mùa thu bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Mẹ em làm giáo viên hơn nửa đời người, cho đến khi sức khỏe không tốt mới xin nghỉ, mẹ đã dạy em rất nhiều điều, nhưng điều em nhớ sâu sắc nhất là, cuộc đời của con người quá ngắn ngủi, vì thế sống đơn giản một chút sẽ tốt hơn, không sống quá bon chen, giành giật, như vậy sẽ được nhận nhiều hơn.”
Người đang lái xe khẽ “ừ” một tiếng.
An Ninh quay đầu nhìn anh, rồi nhìn các con. “Ngoài việc mẹ ra đi quá sớm, em bây giờ chẳng còn gì tiếc nuối nữa.”
Từ Mạc Đình dịu dàng nói: “Anh và các con sẽ mãi ở bên cạnh em.”
An Ninh cười nhẹ: “Vâng.”
Trong lúc sắp xếp hành lý, An Ninh đột nhiên nghĩ đến người thân ở Bắc Kinh, liền hỏi Từ Mạc Đình: “Em luôn tò mò, tại sao ông bà nội của anh đều ở Bắc Kinh mà không trở về đây, ở đây không phải là quê sao?”
“Năm đó, ông nội đi Bắc Kinh là do yêu cầu của công việc, sau đó không trở về nữa mà ở lại đó dưỡng lão, vì ông không muốn trở về đây để tức cảnh sinh tình.”
“Hả?”
Từ Mạc Đình cho sách mà cô đã sắp xếp gọn gàng vào trong thùng: “Là một chuyện có liên quan đến cả đời ông.”
“Là vì chú hai của anh sao?”
Từ Mạc Đình tỏ ra ngạc nhiên, nói: “Ông bà nội sinh được ba trai ba gái, bố anh là cả, bố của Từ Trình Vũ là thứ ba, chú hai của anh thì chết rồi, chết ở quê, người ngoài không biết, cứ nghĩ chú ra nước ngoài.”
An Ninh nhớ đến chuyện ngày trước bố có nói: “Chú ấy chết rồi…”
Thảo nào cô chưa bao giờ gặp chú ấy.
“Ừ. Anh có ấn tượng với chú hai ở việc chú hút thuốc, viết thư pháp, vẽ tranh, chú hầu như không ra khỏi thư phòng. Nhiều người nói chú phong lưu, nhưng anh không cảm thấy như vậy, chú sống rất khép kín… Cái chết của chú ấy cũng cần giữ bí mật với bên ngoài, ông nội cũng nhắc nhở người nhà không được nhắc đến chú hai, có người hỏi thì nói chú ấy ra nước ngoài. Ông nội và bà nội sau khi đi Bắc Kinh thì không quay trở lại nữa, lần duy nhất trở về chính là hôn lễ của chúng ta.”
An Ninh nghe xong bất giác thở dài, những chuyện của đời trước mặc dù cô không biết cụ thể thế nào nhưng nghe anh kể không tránh khỏi cảm giác buồn bã. Cô bất giác ôm chầm lấy người bên cạnh, thầm nghĩ, chuyện tình cảm không được như ý trên đời này thật nhiều, may mắn mình gặp được anh. Thật sự hy vọng những người yêu nhau sẽ gặp ít trắc trở, vì gặp được nhau đã là điều không hề dễ dàng rồi.
Từ Mạc Đình xoa đầu cô: “Em chỉ cần biết Từ Mạc Đình và Lý An Ninh mãi mãi sánh bước bên nhau là được.”
“Ừm, còn có bé mặt lạnh và bé Tiểu Yến Tử nữa.”
Lúc đó, điện thoại của Từ Mạc Đình reo vang, anh nghe máy, một lát sau mới nói: “Biết rồi!” Sau đó cúp máy.
An Ninh bất giác hỏi: “Ai vậy?”
“Lão tam.”
“Ồ!” An Ninh không hỏi nhiều nhưng hôm sau cô nhận được điện thoại của lão tam, đối phương gào lên: “Lão đại không phải là người! Hôm qua tôi gọi điện thoại nói tôi túng đến nỗi cơm không có mà ăn, bảo anh ta thương tôi, gửi cho tôi ít đồ ăn. Anh ta cũng gửi nhưng lại bắt tôi trả hóa đơn. Chị dâu, tôi thật sự không biết hôm qua hai người mới sớm thế đã ân ái rồi, làm phiền hai người là tôi không đúng, nhưng lão đại làm thế này thật quá đáng! Tôi phải mượn tiền đồng nghiệp trả đấy, tôi luôn là người đứng đắn, làm việc chu toàn, hình tượng cao to oai phong của tôi thế là bị hủy hoại rồi!”
Meo Meo xin thề, cô ấn nhầm vào nút loa ngoài tuyệt đối không phải cố ý.
Nhưng mà ván đã đóng thuyền rồi, do đó trong chiếc xe dã ngoại, ngoài ông Từ, bà từ đi tiễn hai vợ chồng còn có dì lớn, dì bé cũng muốn nhân cơ hội này đi Bắc Kinh thăm ông bà nội đều nhìn chăm chăm vào Từ Mạc Đình đang lái xe, nghĩ thầm: “Cái con người này… thật là xấu xa!”
Từ Mạc Đình với sắc mặt không thay đổi, nói: “Quên!”
“…”
Meo Meo nói một cách yếu ớt: “Thà anh gửi câu “quên” ấy còn hơn!”
Từ Mạc Đình, nhân vật điển hình của “đi một ngày đàng, học một sàng khôn”, tức là để người khác đi một ngày đàng, còn bản thân học một sàng khôn, người như vậy đi đến đâu cũng không bị thiệt thòi. An Ninh cảm nhận sâu sắc, tổ quốc có anh là cô yên tâm rồi.
Thời tiết vào đông, tại sân bay. Hạ Thiên Liên từ Hồng Kông trở về ngồi ở sân bay đợi lái xe đến đón.
Đợi khoảng mười phút, có một đôi tình nhân trẻ bước đến ngồi cạnh ghế và luôn dành cho nhau những cử chỉ âu yếm, những lời ngọt ngào.
Tổng giám đốc Hạ là người bàng quan mà cũng không kìm nổi tiếng thở dài, tuổi trẻ thật là tốt.
Năm Hạ Thiên Liên ba mươi tuổi, bố anh ngồi tù, anh rời Hồng Kông đến đại lục, công việc đầu tiên của anh là mở một Tòa soạn báo ở một thành phố khá phát triển, đây được coi là ước mơ thời trẻ của anh, không ngờ việc kinh doanh rất tốt, do đó anh làm mấy năm. Ở đó anh gặp Lạc Trăn, người thứ hai anh thích từ trước đến giờ, nhưng người ta không quên được quá khứ. Anh cũng không muốn gây khó dễ cho cô, anh cũng từng cố gắng mà không được, đành chúc cô một câu hạnh phúc, sau này gặp lại cũng có thể uống cà phê, ngồi nói chuyện. Sau đó một năm, bác anh gọi điện bảo anh đến thành phố Giang Ninh quản lý doanh nghiệp hợp doanh trong và ngoài nước, năm mươi phần trăm cổ phần của doanh nghiệp này là của nhà họ Hạ, bây giờ chuyển giao cho đứa con riêng duy nhất của nhà họ Hạ. Anh mỉm cười, nói cảm ơn. Với một món quà khảng khái như vậy, anh mà không nhận thì thật có lỗi với bản thân, mặt khác lúc đó anh cũng cảm thấy mình đã ở một nơi quá lâu, nên thay đổi môi trường. Do đó, sau khi bàn giao tòa soạn báo cho người khác, anh trở về Giang Ninh.
Đến nay, anh đã là Tổng giám đốc Hạ bốn mươi lăm tuổi, anh đã có cả công danh và tiền bạc nhưng lại ngày càng cảm thấy cuộc sống vô vị. Trước đây, vào những ngày nghỉ, anh còn ra ngoài tìm chút thú vui, nhưng bây giờ anh chỉ ở nhà, thậm chí còn bắt đầu trồng hoa, tập pha trà đạo. Tồng giám đốc Hạ không thể không cảm khái, mình thật sự già rồi, lâu lắm mới đi máy bay ba tiếng mà đã cảm thấy lưng mỏi nhừ. Hiển nhiên, đó là do Tổng giám đốc Hạ khiêm tốn thôi. Mọi người đều nói đàn ông bốn mươi như một cành hoa, đặc biệt loài hoa này lại phong độ, chín chắn, lại chẳng thiếu sự thú vị, hài hước, diện mạo tuấn tú, có tài, là người đàn ông mà bao cô gái mơ ước.
Do đó, khi Meo Meo và Phó Tường Vi xách hai túi nhỏ đến đón cán bộ ngoại giao họ Từ trở về khi anh đi tham dự “Ngày kỷ niệm Ma Cao được trao trả”, họ đã vội vàng dừng chiếc xe QQ rồi nhanh chóng chạy vào sảnh chờ của sân bay, không cẩn thận đụng vào Tổng giám đốc Hạ từ bên trong bước ra, anh nói câu “sorry”, sau đó đứng bên đường đợi xe, rồi nhanh chóng rời đi. Tường Vi cứ nhìn chiếc xe đó cho đến khi không thấy bóng dáng đâu, thầm nghĩ, nếu anh ta chưa kết hôn thì sẽ là bố của các con cô trong tương lai.
Phật dạy rằng, mỗi người bạn gặp trong cuộc đời chính là sự sắp đặt của số phận, tất cả đều là duyên phận.
Cho dù bạn bao nhiêu tuổi, khi bạn gặp người yêu bạn chính là thời khắc đẹp đẽ nhất. Cho dù đó là ai, trong cuộc đời luôn có những khoảnh khắc rực rỡ hơn cả hoa mùa hè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.