Chương 18: Ngoại truyện 8: Tin rằng hạnh phúc sẽ đến
Cố Tây Tước
14/12/2016
Khi An Ninh giúp Từ Mạc Đình mang tài liệu để quên ở nhà đến cơ quan
cho anh thì nhìn thấy bên cạnh anh có một mỹ nữ, hai người đang nói cười vui vẻ. Được đấy, là Từ Mạc Đình đang nói gì đó khiến mỹ nữ bên cạnh
cười rất vui.
An Ninh cứ nhìn mãi, nhìn mãi, quả nhiên là đang ghen.
Cô chậm rãi bước đến. Từ Mạc Đình đã nhìn thấy cô từ lâu, đứng đó nhìn cô bước đến, còn mỹ nữ bên cạnh ngừng cười. Khi An Ninh bước đến trước mặt họ, mỹ nữ lại cười, nắm tay cô, chào: “Từ phu nhân, ngưỡng mộ đã lâu!”
Meo Meo nhìn cô ta, nhẫn nhịn một lát rồi mới nói: “Thế là gì, tay trái đặt lên tay phải mới có ý “xin chào, ngưỡng mộ đã lâu”, còn tay phải đặt lên tay trái là báo tang đấy…”
“…”
Từ Mạc Đình ho một tiếng, nói: “Đưa tài liệu cho anh, vất vả cho em rồi. Lúc về lái xe chậm một chút, chú ý an toàn nhé!”
Meo Meo cố gắng nhếch miệng, vừa định quay người đi, Từ Mạc Đình lại kéo cánh tay cô: “Ồ, đúng rồi, đây là bạn học hồi cấp ba của anh, vừa về nước, đến mời chúng ta uống rượu mừng.”
Meo Meo trợn mắt há mồm, lập tức ngại ngùng cười cười: “À…”
Mỹ nữ đó nói đùa: “Suýt chút nữa thì tôi tới báo tang thật đấy, vì năm đó chính tôi là người đầu tiên yêu thầm Từ Mạc Đình lớp tôi. Haizz, tôi không theo đuổi được cậu ấy, đành phải từ bỏ tình yêu này để đến sống với người khác.”
Meo Meo càng ngại ngùng.
Tối hôm đó, An Ninh trịnh trọng hỏi Từ Mạc Đình: “Chúng ta tặng cô ấy cái gì nhỉ? Em hy vọng cô ấy được hạnh phúc.”
Từ lão đại xoa đầu cô, nói: “Hạnh phúc phải dựa vào bản thân mới được.”
“… Được rồi. À, Mạc Đình, năm đó anh biết cô ấy yêu thầm anh không?”
“Người yêu thầm anh nhiều lắm.”
“…”
Chuyện tình cảm đúng là chuyện đau đầu nhất thế gian.
Giống như Từ Trình Vũ, dạo này đúng là đang rất đau đầu.
Em họ của Từ Mạc Đình là Từ Trình Vũ, mặc dù là em họ nhưng thực ra bằng tuổi với Từ Mạc Đình, chỉ sinh sau có vài ngày, cũng học ngành quan hệ ngoại giao, là con đường mà anh họ chỉ cho cô. Từ Trình Vũ nghĩ mặc dù cô không lợi hại như anh họ, bất cứ việc gì anh họ cũng có cách giải quyết hợp lý, làm bất cứ việc gì cũng giống như sở trường của anh, nhưng trên con đường này cũng coi như cô bước đi khá an toàn, làm việc ở Cục lãnh sự đã hai năm, cũng có hy vọng hai năm tới sẽ được vào làm việc ở cơ quan cao cấp hơn.
Cô vốn nghĩ “sắp xếp” cho sự nghiệp của mình ổn thỏa xong thì không cần phải lo gì nữa, kết quả vẫn bị phụ huynh “phê bình” một trận, sắp đứng tuổi rồi mà vẫn chưa có đối tượng nào, chuyện này nói ra không phải làm mất mặt Từ lão gia sao? Do đó họ bắt đầu thúc giục cô đi xem mặt, nào là cảnh sát, bác sĩ, giáo viên… Từ Trình Vũ tỏ ra không chống đối người lớn, vì chắc chắn sẽ không thể đấu lại được, nhưng bản thân cô không muốn ngay cả chuyện tình yêu cũng không có quyền quyết định. Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, tìm mọi kế sách, cuối cùng cô cũng chỉ có thể tìm người giúp đỡ. Người mà cô em Từ Trình Vũ tìm không phải ai khác, đó chính là chị dâu nhà cô.
“Chị dâu, chị thấy kết hôn có tốt không?”
Meo Meo vừa ngồi xuống đã bị hỏi một vấn đề “cao thâm” như vậy, chậm rãi bưng cốc trà uống một ngụm mới nói: “Anh học bảo em hỏi à?”
Từ Trình Vũ bật cười: “Không phải, không phải. Anh họ không đến nỗi vô vị như vậy đâu. Chỉ là em muốn biết thôi.”
An Ninh nghĩ thầm, cô không biết đấy thôi, anh cô còn hỏi những câu vô vị hơn cơ. “Thực ra nói việc kết hôn có tốt hay không, mỗi người mỗi khác, một số người nghĩ kết hôn chính là bến cảng có thể an cư lập nghiệp, có một số người lại nghĩ nó là nấm mồ.”
Từ Trình Vũ cảm khái: “Nói thật nhé, em không muốn yêu đương chút nào. Lòng người khó đoán, có thời gian và sức lực thì chi bằng đi mua một chậu thủy tiên trồng còn hơn, như vậy sẽ không cần đoán định gì, chỉ cần biết khi nó nở hoa nhất định sẽ tỏa hương thơm. Nhưng lòng người thì cho dù mất bao nhiêu công sức bóc tách từng lớp cũng không biết bên trong là hương thơm hay là khí độc”
Meo Meo nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, nói: “Vẽ hổ vẽ da, khó nhất vẫn là vẽ xương. Hay là như vậy, lần sau nếu phải đi xem mặt nữa thì chị đi cùng em, chị giúp em sờ xương, nếu em không thích người đó, coi như chị đắc tội xem tướng tổ tông của họ, hay nói chính xác mình sẽ biết được người đó không có xương tốt, tướng tốt.”
Từ Trình Vũ vã mồ hôi: “Chị dâu à, kiến thức của chị có cần sâu rộng như vậy không? Mỗi lần đều khiến người ta cảm thấy bản thân đã sống uổng phí hơn hai mươi năm đấy.”
Lúc này có người đi qua phòng khách, hỏi: “Em muốn sờ xương của ai đấy?”
Từ Trình Vũ lập tức đứng dậy gọi “anh họ”, chỉ có Meo Meo vẫn bình thản mỉm cười.
Ăn tối xong, Từ Trình Vũ chỉnh sửa lại nhan sắc rồi vội vã ra về, hai vợ chồng trẻ bước lên lầu.
Từ Mạc Đình vừa bước vào phòng đã hỏi: “Phu nhân thích sờ xương như vậy, có thể sờ giúp anh một chút được không?”
Meo Meo liếc nhìn người nào đó, lập tức cười nịnh nọt: “Anh thì không cần phải sờ, nhìn là biết xương cốt chắc khỏe, người sinh ra có xương cốt chắc khỏe chính là quý nhân, hô phong hoán vũ rất có thần uy, cả đời sống phú quý vinh hoa, không ở quan trường thì cũng phát tài. Hơn nữa người sở hữu bộ xương này đều có tướng mạo tuấn tú, thần trí trác việt…”
Từ Mạc Đình mỉm cười nói: “Nghe em nói thế, anh thuộc loại ưu tú cả trong lẫn ngoài?”
“Ừ, đúng như vậy, kỳ lân, thần thú…”
Buổi tối, An Ninh chơi với các con trong phòng chúng. Nhìn thấy hai con, cô bất giác nói: “Vậy thì Tiểu Kỳ nhà chúng ta là kỳ lân con, Tiểu Yến Tử là đại bàng, luôn bay cao bay xa, tương lai đầy hứa hẹn, đúng không nào?”
Câu trả lời của hai đứa trẻ lần lượt như sau: Tiểu Kỳ rất nể mặt mẹ, nhìn mẹ nói xong thì tiếp tục cúi xuống xem cuốn tạp chí Người bạn nhỏ, còn cô bé Tiểu Yến Tử thì cười khanh khách, nói: “Vui quá, vui quá…”
“Sự khác biệt vẫn lớn như vậy… Được rồi, kỳ lân hay đại bàng may là cùng đẳng cấp, đều là vật thần.”
Bà Từ vào phòng, nghe thấy vậy, cười nói: “Chà chà, rõ ràng là vật may mắn mà.”
Ặc, lời nói của mẹ chồng vẫn rất sắc bén.
Tối muộn, sau khi trở về phòng kể với Từ Mạc Đình chuyện này, đối phương thản nhiên đáp: “Em cũng là vật may mắn của anh.”
“Vật may mắn gì?”
“Mèo phát tài.”
“…” Meo Meo khinh khỉnh: “Đừng bảo em nói anh tầm thường.”
“Xã hội hiện nay, có tiền mới làm được tốt.”
Meo Meo thuận miệng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Từ lão đại đã trải chăn xong, nhìn thẳng vào bạn Meo Meo, dịu dàng trả lời: “Em.”
“…”
Cuối tuần của một tuần sau, Từ Mạc Đình dẫn vợ tới dự hôn lễ của người bạn học cấp ba. Hôn lễ này đúng là rất kịch tính.
Cô dâu chú rể chúc rượu quan khách một vòng. Cô dâu phóng khoáng khi chúc rượu đến Từ Mạc Đình liền nói to với mọi người xung quanh: “Anh chàng đẹp trai này chính là người mà tôi yêu thầm suốt ba năm cấp ba. Anh ta làm tôi khổ sở ba năm, ba năm đó không dám ăn thịt vì sợ béo, ba năm đó không dám lơ là học tập vì sợ bị coi thường. Tôi có thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ công của anh. Tôi phải kính anh hai ly mới được!”
Trong tiếng cười của quan khách, cô dâu lập tức uống cạn hai ly rượu vang. Từ Mạc Đình đứng ở đó cũng phối hợp uống hết hai ly.
Cô dâu lại hỏi: “Từ Mạc Đình, anh có gì muốn nói không?”
Từ Mạc Đình cũng cười: “Được, vậy để tôi nói vài câu nhé!” Anh nhìn sang người vợ bên cạnh, bình thản nói: “Người đứng bên cạnh tôi đây là vợ tôi, cũng là người con gái tôi đã yêu thầm sáu năm, bắt đầu từ cấp ba. Năm lớp mười một tôi quen cô ấy, năm lớp mười hai thì tỏ tình với cô ấy nhưng người ta không nhìn thấy lá thư của tôi. Sau đó, tôi ra nước ngoài du học, về nước học nghiên cứu sinh, có nhiều người nói có phải não tôi bị hỏng rồi không. Não tôi đương nhiên rất tốt, nếu không tốt chỉ là vì tôi không cam tâm. Năm đầu tiên về nước, tôi đã gặp cô ấy, không dám làm bất cứ điều gì, năm thứ hai thì tôi đã đứng trước mặt cô ấy, sau đó chúng tôi yêu nhau, cũng đã kết hôn. Trong biển người mênh mông, tìm được một người để yêu thương, kết hôn không phải là chuyện dễ dàng, nếu hai người đi đến hôn nhân thì cần trân trọng nhau.”
Quan khách đều vỗ tay nhiệt liệt, cô dâu đã khóc, sau đó lau giọt nước ở khóe mắt rồi lại cười, nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn những lời nói may mắn của anh!”, rồi quay sang nói với An Ninh: “Chúc các bạn hạnh phúc!”
Tối đó, trên đường trở về nhà, An Ninh nhẹ nhàng nói: “Mạc Đình, cảm ơn anh!”
“Hử?”
“… Em yêu anh.”
Từ Mạc Đình “ừm” một tiếng: “Em thử dám không yêu xem.”
“…”
An Ninh cứ nhìn mãi, nhìn mãi, quả nhiên là đang ghen.
Cô chậm rãi bước đến. Từ Mạc Đình đã nhìn thấy cô từ lâu, đứng đó nhìn cô bước đến, còn mỹ nữ bên cạnh ngừng cười. Khi An Ninh bước đến trước mặt họ, mỹ nữ lại cười, nắm tay cô, chào: “Từ phu nhân, ngưỡng mộ đã lâu!”
Meo Meo nhìn cô ta, nhẫn nhịn một lát rồi mới nói: “Thế là gì, tay trái đặt lên tay phải mới có ý “xin chào, ngưỡng mộ đã lâu”, còn tay phải đặt lên tay trái là báo tang đấy…”
“…”
Từ Mạc Đình ho một tiếng, nói: “Đưa tài liệu cho anh, vất vả cho em rồi. Lúc về lái xe chậm một chút, chú ý an toàn nhé!”
Meo Meo cố gắng nhếch miệng, vừa định quay người đi, Từ Mạc Đình lại kéo cánh tay cô: “Ồ, đúng rồi, đây là bạn học hồi cấp ba của anh, vừa về nước, đến mời chúng ta uống rượu mừng.”
Meo Meo trợn mắt há mồm, lập tức ngại ngùng cười cười: “À…”
Mỹ nữ đó nói đùa: “Suýt chút nữa thì tôi tới báo tang thật đấy, vì năm đó chính tôi là người đầu tiên yêu thầm Từ Mạc Đình lớp tôi. Haizz, tôi không theo đuổi được cậu ấy, đành phải từ bỏ tình yêu này để đến sống với người khác.”
Meo Meo càng ngại ngùng.
Tối hôm đó, An Ninh trịnh trọng hỏi Từ Mạc Đình: “Chúng ta tặng cô ấy cái gì nhỉ? Em hy vọng cô ấy được hạnh phúc.”
Từ lão đại xoa đầu cô, nói: “Hạnh phúc phải dựa vào bản thân mới được.”
“… Được rồi. À, Mạc Đình, năm đó anh biết cô ấy yêu thầm anh không?”
“Người yêu thầm anh nhiều lắm.”
“…”
Chuyện tình cảm đúng là chuyện đau đầu nhất thế gian.
Giống như Từ Trình Vũ, dạo này đúng là đang rất đau đầu.
Em họ của Từ Mạc Đình là Từ Trình Vũ, mặc dù là em họ nhưng thực ra bằng tuổi với Từ Mạc Đình, chỉ sinh sau có vài ngày, cũng học ngành quan hệ ngoại giao, là con đường mà anh họ chỉ cho cô. Từ Trình Vũ nghĩ mặc dù cô không lợi hại như anh họ, bất cứ việc gì anh họ cũng có cách giải quyết hợp lý, làm bất cứ việc gì cũng giống như sở trường của anh, nhưng trên con đường này cũng coi như cô bước đi khá an toàn, làm việc ở Cục lãnh sự đã hai năm, cũng có hy vọng hai năm tới sẽ được vào làm việc ở cơ quan cao cấp hơn.
Cô vốn nghĩ “sắp xếp” cho sự nghiệp của mình ổn thỏa xong thì không cần phải lo gì nữa, kết quả vẫn bị phụ huynh “phê bình” một trận, sắp đứng tuổi rồi mà vẫn chưa có đối tượng nào, chuyện này nói ra không phải làm mất mặt Từ lão gia sao? Do đó họ bắt đầu thúc giục cô đi xem mặt, nào là cảnh sát, bác sĩ, giáo viên… Từ Trình Vũ tỏ ra không chống đối người lớn, vì chắc chắn sẽ không thể đấu lại được, nhưng bản thân cô không muốn ngay cả chuyện tình yêu cũng không có quyền quyết định. Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, tìm mọi kế sách, cuối cùng cô cũng chỉ có thể tìm người giúp đỡ. Người mà cô em Từ Trình Vũ tìm không phải ai khác, đó chính là chị dâu nhà cô.
“Chị dâu, chị thấy kết hôn có tốt không?”
Meo Meo vừa ngồi xuống đã bị hỏi một vấn đề “cao thâm” như vậy, chậm rãi bưng cốc trà uống một ngụm mới nói: “Anh học bảo em hỏi à?”
Từ Trình Vũ bật cười: “Không phải, không phải. Anh họ không đến nỗi vô vị như vậy đâu. Chỉ là em muốn biết thôi.”
An Ninh nghĩ thầm, cô không biết đấy thôi, anh cô còn hỏi những câu vô vị hơn cơ. “Thực ra nói việc kết hôn có tốt hay không, mỗi người mỗi khác, một số người nghĩ kết hôn chính là bến cảng có thể an cư lập nghiệp, có một số người lại nghĩ nó là nấm mồ.”
Từ Trình Vũ cảm khái: “Nói thật nhé, em không muốn yêu đương chút nào. Lòng người khó đoán, có thời gian và sức lực thì chi bằng đi mua một chậu thủy tiên trồng còn hơn, như vậy sẽ không cần đoán định gì, chỉ cần biết khi nó nở hoa nhất định sẽ tỏa hương thơm. Nhưng lòng người thì cho dù mất bao nhiêu công sức bóc tách từng lớp cũng không biết bên trong là hương thơm hay là khí độc”
Meo Meo nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, nói: “Vẽ hổ vẽ da, khó nhất vẫn là vẽ xương. Hay là như vậy, lần sau nếu phải đi xem mặt nữa thì chị đi cùng em, chị giúp em sờ xương, nếu em không thích người đó, coi như chị đắc tội xem tướng tổ tông của họ, hay nói chính xác mình sẽ biết được người đó không có xương tốt, tướng tốt.”
Từ Trình Vũ vã mồ hôi: “Chị dâu à, kiến thức của chị có cần sâu rộng như vậy không? Mỗi lần đều khiến người ta cảm thấy bản thân đã sống uổng phí hơn hai mươi năm đấy.”
Lúc này có người đi qua phòng khách, hỏi: “Em muốn sờ xương của ai đấy?”
Từ Trình Vũ lập tức đứng dậy gọi “anh họ”, chỉ có Meo Meo vẫn bình thản mỉm cười.
Ăn tối xong, Từ Trình Vũ chỉnh sửa lại nhan sắc rồi vội vã ra về, hai vợ chồng trẻ bước lên lầu.
Từ Mạc Đình vừa bước vào phòng đã hỏi: “Phu nhân thích sờ xương như vậy, có thể sờ giúp anh một chút được không?”
Meo Meo liếc nhìn người nào đó, lập tức cười nịnh nọt: “Anh thì không cần phải sờ, nhìn là biết xương cốt chắc khỏe, người sinh ra có xương cốt chắc khỏe chính là quý nhân, hô phong hoán vũ rất có thần uy, cả đời sống phú quý vinh hoa, không ở quan trường thì cũng phát tài. Hơn nữa người sở hữu bộ xương này đều có tướng mạo tuấn tú, thần trí trác việt…”
Từ Mạc Đình mỉm cười nói: “Nghe em nói thế, anh thuộc loại ưu tú cả trong lẫn ngoài?”
“Ừ, đúng như vậy, kỳ lân, thần thú…”
Buổi tối, An Ninh chơi với các con trong phòng chúng. Nhìn thấy hai con, cô bất giác nói: “Vậy thì Tiểu Kỳ nhà chúng ta là kỳ lân con, Tiểu Yến Tử là đại bàng, luôn bay cao bay xa, tương lai đầy hứa hẹn, đúng không nào?”
Câu trả lời của hai đứa trẻ lần lượt như sau: Tiểu Kỳ rất nể mặt mẹ, nhìn mẹ nói xong thì tiếp tục cúi xuống xem cuốn tạp chí Người bạn nhỏ, còn cô bé Tiểu Yến Tử thì cười khanh khách, nói: “Vui quá, vui quá…”
“Sự khác biệt vẫn lớn như vậy… Được rồi, kỳ lân hay đại bàng may là cùng đẳng cấp, đều là vật thần.”
Bà Từ vào phòng, nghe thấy vậy, cười nói: “Chà chà, rõ ràng là vật may mắn mà.”
Ặc, lời nói của mẹ chồng vẫn rất sắc bén.
Tối muộn, sau khi trở về phòng kể với Từ Mạc Đình chuyện này, đối phương thản nhiên đáp: “Em cũng là vật may mắn của anh.”
“Vật may mắn gì?”
“Mèo phát tài.”
“…” Meo Meo khinh khỉnh: “Đừng bảo em nói anh tầm thường.”
“Xã hội hiện nay, có tiền mới làm được tốt.”
Meo Meo thuận miệng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Từ lão đại đã trải chăn xong, nhìn thẳng vào bạn Meo Meo, dịu dàng trả lời: “Em.”
“…”
Cuối tuần của một tuần sau, Từ Mạc Đình dẫn vợ tới dự hôn lễ của người bạn học cấp ba. Hôn lễ này đúng là rất kịch tính.
Cô dâu chú rể chúc rượu quan khách một vòng. Cô dâu phóng khoáng khi chúc rượu đến Từ Mạc Đình liền nói to với mọi người xung quanh: “Anh chàng đẹp trai này chính là người mà tôi yêu thầm suốt ba năm cấp ba. Anh ta làm tôi khổ sở ba năm, ba năm đó không dám ăn thịt vì sợ béo, ba năm đó không dám lơ là học tập vì sợ bị coi thường. Tôi có thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ công của anh. Tôi phải kính anh hai ly mới được!”
Trong tiếng cười của quan khách, cô dâu lập tức uống cạn hai ly rượu vang. Từ Mạc Đình đứng ở đó cũng phối hợp uống hết hai ly.
Cô dâu lại hỏi: “Từ Mạc Đình, anh có gì muốn nói không?”
Từ Mạc Đình cũng cười: “Được, vậy để tôi nói vài câu nhé!” Anh nhìn sang người vợ bên cạnh, bình thản nói: “Người đứng bên cạnh tôi đây là vợ tôi, cũng là người con gái tôi đã yêu thầm sáu năm, bắt đầu từ cấp ba. Năm lớp mười một tôi quen cô ấy, năm lớp mười hai thì tỏ tình với cô ấy nhưng người ta không nhìn thấy lá thư của tôi. Sau đó, tôi ra nước ngoài du học, về nước học nghiên cứu sinh, có nhiều người nói có phải não tôi bị hỏng rồi không. Não tôi đương nhiên rất tốt, nếu không tốt chỉ là vì tôi không cam tâm. Năm đầu tiên về nước, tôi đã gặp cô ấy, không dám làm bất cứ điều gì, năm thứ hai thì tôi đã đứng trước mặt cô ấy, sau đó chúng tôi yêu nhau, cũng đã kết hôn. Trong biển người mênh mông, tìm được một người để yêu thương, kết hôn không phải là chuyện dễ dàng, nếu hai người đi đến hôn nhân thì cần trân trọng nhau.”
Quan khách đều vỗ tay nhiệt liệt, cô dâu đã khóc, sau đó lau giọt nước ở khóe mắt rồi lại cười, nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn những lời nói may mắn của anh!”, rồi quay sang nói với An Ninh: “Chúc các bạn hạnh phúc!”
Tối đó, trên đường trở về nhà, An Ninh nhẹ nhàng nói: “Mạc Đình, cảm ơn anh!”
“Hử?”
“… Em yêu anh.”
Từ Mạc Đình “ừm” một tiếng: “Em thử dám không yêu xem.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.