Chương 27:
NhungGio
25/01/2024
Lớp tôi rộn ràng chuẩn bị cho cuộc giao lưu văn nghệ và thể thao với trường bạn. Trường tôi các thầy cô giáo đầu tư lắm, băng rôn treo từ cổng vào, cờ đỏ cắm dọc đường đi, lớp nào lớp nấy phân công trực nhật như đón chủ tịch nước đến thăm. Cô Nga bắt đầu phân công trực nhật cho cả lớp, bọn tôi ngồi im nhìn cô giáo chán nản, cứ nói đến lao động là chỉ muốn nghỉ thôi, nhưng thực ra tôi rất thích những giờ cả lớp lao động cùng nhau.
- Bạn nào lớp mình cao nhất cô cho quét mạng nhện.
- Thằng Phong cô ạ.
Vũ Phong thấy tên mình thì nhăn mặt.
- Cô cho bạn nào cận thì quét mấy ko bị bụi vào mắt cô ạ, bụi mà vào thì hại mắt lắm.
Cả lớp cười ồ lên.
- Để em quét hành lang cô ơi.
- Quét gì, lau nữa, lau từng bậc cầu thang một.
Con Hà cầm chổi chỉ thẳng mặt mấy thằng con trai:
- Chúng mày có quét ko để tao bảo cô giáo?
- Bảo cái giề.- thằng Tuấn kéo dài cái mồm.
- Quét đi, suốt ngày để người khác phải nhắc nữa.
- Quét thì quét, đi vào đi.
- Tao ko vào, tao ở đây chông chúng mày ko chúng mày lại trốn.
- Ai thèm.
Có thằng lớp khác đang uống côca đi ngang qua lớp tôi, bọn con trai mới gọi với lại trêu:
- Này anh ơi, uống xong phải vứt vào thùng rác chứ đừng vứt bừa ra đấy đâu nhé, bọn em vừa quét dọn sạch sẽ xong.
- Mình là con người có văn hóa.
- Uầy, vỗ tay.
Một vài tiếng cãi nhau khác vọng sang từ lớp bên cạnh, bọn A6 cũng cãi nhau như mổ bò giống lớp tôi. Phong với thằng Tài trèo lên bàn quét mạng nhện, mấy đứa con gái lau cửa kính, tôi với vài đứa nữa lau bảng cho thật sạch sẽ. Cô Kiều ở phòng quản sinh đi kiểm tra các lớp trực vệ sinh, đi qua lớp tôi thì vào tận trong lớp nhìn chúng nó quét dọn.
- Cơn gió độc nào đưa cô tới đây thế này?
Một thằng con trai lớp tôi hỏi bâng quơ, cô Kiều ko thèm trả lời mà lấy tay quẹt 1 đường lên mặt bàn xong phủi phủi lắc đầu:
- Trực bẩn lắm đấy nhớ, trông các em lao động cô còn mệt hơn cả đi dậy học nữa.
- Sạch thế này còn đến đâu nữa cô, ai người ta soi từng cái hạt bụi 1 mà sợ cơ chứ.- con Hải làu bàu.
- Hải nói cái gì đấy?
- Em nói gì đâu.- nó nhìn đi chỗ khác, mấy đứa bọn tôi nhìn nó cười tủm tỉm.
- Hành lang cũng đầy bụi đây này, trực sớm về sớm, cả buổi sáng cứ lau đi lau lại, quét đi quét lại mãi ko sạch. Các em nhìn lớp Trà My kia kìa, các bạn ý trực có sạch sẽ hơn lớp em nhiều ko.
Cô giáo so sánh, bọn tôi tức xì cả khói mũi, thằng Tuân mấy đi lại chỗ cô giáo đang đứng bắt đầu diễn thuyết:
- Bóng loáng thế này rồi cô còn chê được thì em cũng chịu, em đảm bảo với cô, cái lan can này sạch đến mức con muỗi đậu vào cũng trượt chân ngã, con nào thanh niên trai tráng ko gãy chân cũng gãy tay, con nào đang có chửa thảo nào cũng sảy thai.
Cô Kiều nghe xong cũng tủm tỉm cười, bọn con gái vừa lau kính vừa cười, Tố Uyên lớp A6 đang quét hành lang cũng bật cười khanh khách.
Thằng Huy ngêu ngao hát bài gì mà" em như tia nắng mùa xuân, đem hơi ấm sưởi lòng anh băng giá", con Ngọc Lan bên cạnh bĩu môi:
- Người ta hát thánh thót như họa mi hót, đây ông hát cứ như quạ kêu chó gào ý.
- Bà có biết hát hay ko bằng hay hát ko? Đấy, tôi ở trong số ý đấy.
- Tào lao, làm cho xong đi còn về.
- Quét cẩn thận ko bẩn hết kính người ta vừa lau xong.
- Bà bảo tôi quét kiểu gì cho ko bụi bây giờ?
- Cởi áo ra che.
- Haha.
Tôi chạy ra bể giặt rẻ lau, thấy mấy đứa con gái cùng khóa cũng ở đó, một bạn nữ đeo kính cười với tôi, tôi cũng ngơ ngơ cười lại.
- Lớp bạn cũng tham gia văn nghệ chứ?
- À, có.- tôi trả lời.
- Lớp bạn nhảy hiện đại hay múa vậy?
- À, mình không tham gia, chỉ thấy chúng nó nói là mấy tên con trai ở lớp biết đàn thì cho tụi nó đàn, còn bọn con gái múa phụ họa thôi.
- Wow, con trai lớp bạn biết đàn thật á?- bạn nữ đó nghe tôi nói xong thì trầm trồ.
- Mấy thằng đấy chúng nó biết chơi piano, chơi nghe cũng hay lắm.
- Ngưỡng mộ thật nha, chả bù cho con trai lớp mình suốt ngày chỉ biết học thôi.
- Lớp mình thì lười học lắm, được 1 phần như các cậu đã tốt.- tôi cười.
- Cậu giặt rẻ lau hả? Vào đi, mình cũng xong rồi này. -bạn nữ đó tránh sang 1 bên nhường chỗ cho tôi rồi bạn đó nói tiếp:
- Mình vào lớp trước nhé, sợ các bạn đợi lâu.
- Ừ, bạn vào trước đi.
Tôi đang ngồi giặt rẻ lau thì có người hù tôi làm tôi sợ hét loạn lên, tôi kinh hãi quay lại nhìn thấy người quen mới hoàn hồn trở lại.
- Cậu cứ như ma ý.- tôi nói với Nhật Hùng.
- Đùa cậu 1 chút, ko ngờ cậu phản ứng mạnh như vậy.- Nhật Hùng gãi đầu.
- Ra đây làm gì thế?
- À, tớ cũng giặt rẻ lau. Vừa hay ra đây gặp cậu.
Tôi gật gù, giặt nhanh tay hơn 1 chút rồi đứng dậy nhường chỗ cho cậu ta.
- Ế, đợi tớ rồi cùng đi. - Nhật Hùng gọi với tôi khi thấy tôi đang chuẩn bị quay đầu về lớp.
Tôi đứng đợi, cậu ấy cứ huyên tha huyên thiên đủ chuyện, sau đấy trên đường về lớp cũng nói liên mồm ko nghỉ ngơi. Nhiều lúc tôi thấy lạ ghê, Nhật Hùng ngầu lòi tôi gặp ở phòng thi đâu mất tiêu rồi. @ @
****
Ngày giao lưu văn nghệ cuối cùng cũng đến.
Tôi được bọn con gái cho đảm nhiệm chức vụ quay phim khi chúng nó lên biểu diễn, con gái lớp tôi lần đầu tiên trang điểm đậm như thế này, bình thường chúng nó chỉ đánh 1 ít son cho nó tươi thôi, bọn con trai vừa nhìn thấy thằng nào cũng há hốc mồm xong cười tủm tỉm.
- Các bạn nữ hôm nay ra dáng hen.
Bọn con gái thì ngại ngùng che mặt, có đứa mặt đỏ như gấc chín, thằng Tùng Anh ngồi dãy bên gọi với tôi:
- Phương Giao học tập các bạn đi nhớ.
Tôi cười gật đầu, chắc do tôi là đứa duy nhất ko đánh phấn hay đánh son gì nên thằng Tùng Anh mấy trêu tôi.
Tôi chạy ra cửa sổ nhìn xuống sân trường, học sinh trường khác đến ngày một đông. Vũ Phong lúc này vẫn chưa đến, tôi thấy hơi lo lo nên bèn lôi điện thoại ra gọi thì tắt máy. -_-
Cô chủ nhiệm đến lớp gọi chúng tôi xuống sân trường tập chung, tôi nhanh chóng cất điện thoại vào túi rồi theo các bạn đi xuống.
Sân trường là cả biển người, có những bạn nam cao đến mức tôi lọt thỏm giữa họ luôn đó, băng rôn ngập mặt, tôi nhíu mày nhìn quanh, mọi người lạ hoắc. Học sinh trường khác nhìn nhìn trường khác ko mấy thiện cảm, tôi cũng chả có chút gì là có thiện cảm với họ cả, cái kiểu kênh kiệu khoanh tay trước ngực là tôi đã ko thích rồi.
- Đứng hết vào hàng, nhốn nha nhốn nháo.- thầy Vinh cầm cái thước kẻ dài ra quật vào lưng thằng nào đùa nghịch.
- Áy, đau.
- Biết đau thì bớt nghịch đi, học sinh trường người ta có như các em ko?
- Tất nhiên là giống nhau rồi, cũng mắt ngang mũi dọc như em.
- Còn trả treo à?- thầy giơ thước kẻ lên dọa.
- Ko ạ.-_-
- Học sinh toàn trường NGHIÊM, chào cờ chào.
......
- Thôi, mời tất cả các em ngồi xuống.
- Phương Giao, bà thấy Vũ Phong đâu ko?- thằng Quân khều vai tôi.
- Ko thấy.
- Quái nhỉ, từ sáng đến giờ tôi cũng ko thấy nó đâu, hay nó ngủ quên rồi.
- Ko rõ nữa, tôi gọi thì thấy tắt máy.
- Chắc lát nó đến.
Tôi gật đầu, ngoảnh mặt ra phía lán xe xem cậu ta đã tới nơi chưa nhưng mất hút, đang nghĩ linh tinh thì thấy mình bị ai đó lấy tay che mắt lại.
- Ơ...... - tôi bối rối, đứa nào rảnh rỗi chơi trò trẻ con này ko biết nữa.
- Đoán xem tớ là ai.- giọng nam này quen lắm, quen kinh khủng luôn, nhưng tôi vẫn ko định hình được đó là ai.
- Ai vậy?
- Một ngôi sao băng trong cuộc sống của cậu.
- ...... -_-
Cậu ta từ từ bỏ tay ra, tôi tạm thời hoa mắt nên phải nhắm lại 1 lúc mới có thể nhìn được bình thường.
- Bất ngờ ko?- người đó cười nói với tôi.
- Cậu..... hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi.
- Thế là cậu ko nhớ gì về tớ à?
Cậu ta thất vọng nhìn tôi, sau đó tâm trạng tự dưng thay đổi rất nhanh.
- Tớ là Hoàng Anh, gặp cậu ở chợ hôm mua táo, cậu là người đã giúp tớ đấy.
Tôi ngoảnh mặt sang hướng khác nghĩ ngợi, a, thì ra là người này, ko ngờ lại có duyên gặp lại ở đây.
- Ko ngờ lại gặp cậu ở đây.- tôi cười.
- Tớ cũng vậy, cậu đưa tớ đi thăm quan trường nhé, tớ mới đến nhìn thấy cậu liền chạy tới luôn, chưa kịp xem gì cả.
- Được, để thầy phổ biến xong đến khi văn nghệ tôi sẽ dẫn cậu đi.
Tôi gật đầu đồng ý, thực ra chỉ trả lời bừa thôi, cậu ta thì vui vẻ cười tít cả mắt, bọn con gái lớp tôi nãy giờ cứ hết nhìn Hoàng Anh lại nhìn tôi khó hiểu. Con Tâm có vẻ ko thể nhịn được nữa mới xách ghế lên ngồi cạnh tôi thì thầm:
- Quen nhau à?
- Ừ, mới gặp cậu ta lần thứ 2 thôi.
- Học trường nào đấy?
- THPT Toàn Thắng.
- Trông đẹp trai thế, công tử bột hay sao ý, tay đẹp dã man.
- Đâu đến mức đấy. -_-
- Hơn con trai lớp mình nhiều, ngang ngửa Vũ Phong đấy, bọn con gái ở dưới khen suốt từ lẫy đến giờ.
Hoàng Anh bắt chuyện khá tự nhiên, cậu ta nhanh chóng làm quen được gần như cả lớp tôi. Bọn con gái sán vào hỏi han các chuyện trên đời, cậu ta thì vui vẻ trả lời tất cả các câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà lũ con gái lớp tôi đặt ra.
- Sau đây các tiết mục văn nghệ giữa các trường chúng ta sẽ bắt đầu.
Cả biển người dưới sân trường vỗ tay rào rào, Hoàng Anh trở về lớp của cậu ta, con Dung đưa điện thoại cho tôi để lát tôi quay video khi chúng nó lên biểu diễn.
Bọn con gái mặc áo cờ đỏ sao vàng nhảy bài Xinh tươi VN, tôi ngồi tít mãi dưới cuối dãy, nhìn ko thấy thầy Vinh đâu mấy cúi cúi đi lên đầu để quay cho nét. Các bạn nữ trường khác ai trông cũng tươi tắt, bọn con trai ở dưới bàn tán nghe sôi nổi lắm.
- Ngọc Trâm xinh quá.
- Thấy bảo trường Tư Đằng có Anh Thy xinh đẹp học giỏi, năm trước thi học sinh giỏi Anh đạt giải nhất tỉnh.
- Thật á? Đâu đâu, hôm nay cậu ta có đi ko? Chỉ cho tao để tao làm quen cái.
- Từ sáng vẫn chưa thấy đâu, đợi bao giờ thấy tao chỉ cho.
- Nhớ đấy, để tao xem xinh thế nào.
.....
Con trai có vẻ trọng sắc nhỉ. Nhiều khi tôi nghĩ xấu xấu như mình lại hay, đi đâu cũng chả lo bị trêu ghẹo này nọ, thích làm gì cũng chẳng phải giữ hình tượng. Nhưng suy đi nghĩ lại, con gái xấu thiệt thòi đủ thứ, xã hội bây giờ người ta chỉ xem trọng hình thức thôi.
Đang mải suy nghĩ thì bị ai đó giật tóc đằng sau, tôi cau có quay ra nhìn thì thấy Vũ Phong mặt đầy mồ hôi.
- Vừa đi đâu về mà mồ hôi nhễ nhại ra thế?
- Tớ gặp 1 bạn trường bên, chả hiểu đi kiểu gì ngã xe xước hết cả chân, may khi đó tớ đi đằng sau thấy vậy giúp cậu ta băng chân lại.
Tôi lôi tờ khăn giấy từ túi áo khoác ra đưa cho cậu ta.
- Cảm ơn. - cậu ấy cười đón lấy, lau mặt sạch sẽ rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
- Trường mình hôm nay đông vui quá nhỉ.
- Đông thì làm gì.
Tôi giúp cậu ấy xắn tay áo, tự dưng cậu ấy đỏ mặt, tôi cũng thấy ngại ngại quay mặt lên sân khấu xem văn nghệ.
Mỗi tiết mục kết thúc là 1 loạt tiếng vỗ tay nổi lên, bọn học sinh ở dưới hú hét loạn xạ. Hoàng Anh từ đâu chạy lại chỗ tôi, Phong thắc mắc hết nhìn tôi lại nhìn Hoàng Anh.
- Ai vậy?- Hoàng Anh hỏi tôi.
- Tôi mới cần hỏi cậu là ai mấy đúng chứ.- Phong tỏ vẻ ko thích.
- Nói cũng phải.- Hoàng Anh gật gật đầu, sau đấy quay sang tôi.
- Đi, dẫn tớ thăm quan trường cậu.
- Thăm thú gì, cậu cứ đi hết 1 vòng là được, trường nào chả giống trường nào, có gì mà xem.
- Ko thích, tớ thích đi với cậu cơ.
Vừa nói Hoàng Anh vừa kéo tay tôi kéo đi trước mặt mọi người, Vũ Phong cứ đứng trân trân nhìn theo chúng tôi, sau đó cúi mặt thất vọng.
- Bỏ tay ra.- tôi giằng tay lại.
- Ko bỏ.- cậu ta càng nắm chặt tay hơn, nhăn nhăn nhở nhở.
- Hoàng Anh!
- Có.
- Tôi bảo cậu bỏ tay ra cậu có nghe ko?
- Cậu nói gì cơ tớ nghe ko rõ.- cậu ta giả bộ hướng tai về phía tôi để nghe rõ hơn.
Tôi nóng máu giáng hẳn 1 cú thật đau vào bụng Hoàng Anh, cậu ta mặt méo xệch 1 bên nhìn tôi, sau đấy thì hét to như chưa bao giờ được hét.
- Á á á...... Cậu là con gái cơ mà.
- Phải, tôi là con gái.
- Con gái mà thích bạo lực à?
- Tôi thích thế.
- ........ -_-
- Cậu mà còn như thế này nữa, tôi bẻ răng cậu.
Hoàng Anh chuyển từ ôm bụng sang ôm miệng, vừa ôm vừa nói làm tôi đang tức giận cũng phải phì cười:
- Tớ cấm cậu.
- Nếu tôi đã thích thì ko ai cấm được tôi cả.
Tôi phủi phủi tay, gió mùa đông lạnh lẽo lùa qua tóc, thấy váng hết cả đầu, cổ và tai cảm thấy lạnh buốt.
- Lạnh à?- Hoàng Anh hỏi tôi.
- Cũng bình thường.
- Nói dối, nhìn tay cậu tím lại rồi này.
Hoàng Anh vừa nói vừa cởi khăn cậu ta đang quàng đưa cho tôi.
- Đeo tạm đi cho đỡ lạnh, kéo cổ áo khoác lên như vậy cũng ko ấm được đâu.
- Cảm ơn. - tôi đón lấy cái khăn, hơi ấm từ người cậu ta vẫn còn sót lại.
- Chúng ta về thôi.- Hoàng Anh đẩy vai tôi về phía sân trường mà toàn thể học sinh các trường đang đứng.
- Ko thăm quan nữa à?- tôi thắc mắc.
- Ko lỡ để cậu bị lạnh, tớ sẽ thường xuyên sang đây chơi với cậu mà.
Tôi vừa nghe xong thì quay phắt lại nhìn cậu ta.
- Cái gì, ko cần.
- Hay tớ chuyển trường để học cùng cậu nhá.
- Bị điên à?
- Ko, tớ thích nói chuyện với cậu thôi mà.
Tôi thở dài chán nản bước đi trước, Hoàng Anh thì lăng xăng chạy theo sau, thế là cuộc sống của tôi từ đây tăm tối rồi, cái đuôi này làm sao cắt bỏ đây.
- Bạn nào lớp mình cao nhất cô cho quét mạng nhện.
- Thằng Phong cô ạ.
Vũ Phong thấy tên mình thì nhăn mặt.
- Cô cho bạn nào cận thì quét mấy ko bị bụi vào mắt cô ạ, bụi mà vào thì hại mắt lắm.
Cả lớp cười ồ lên.
- Để em quét hành lang cô ơi.
- Quét gì, lau nữa, lau từng bậc cầu thang một.
Con Hà cầm chổi chỉ thẳng mặt mấy thằng con trai:
- Chúng mày có quét ko để tao bảo cô giáo?
- Bảo cái giề.- thằng Tuấn kéo dài cái mồm.
- Quét đi, suốt ngày để người khác phải nhắc nữa.
- Quét thì quét, đi vào đi.
- Tao ko vào, tao ở đây chông chúng mày ko chúng mày lại trốn.
- Ai thèm.
Có thằng lớp khác đang uống côca đi ngang qua lớp tôi, bọn con trai mới gọi với lại trêu:
- Này anh ơi, uống xong phải vứt vào thùng rác chứ đừng vứt bừa ra đấy đâu nhé, bọn em vừa quét dọn sạch sẽ xong.
- Mình là con người có văn hóa.
- Uầy, vỗ tay.
Một vài tiếng cãi nhau khác vọng sang từ lớp bên cạnh, bọn A6 cũng cãi nhau như mổ bò giống lớp tôi. Phong với thằng Tài trèo lên bàn quét mạng nhện, mấy đứa con gái lau cửa kính, tôi với vài đứa nữa lau bảng cho thật sạch sẽ. Cô Kiều ở phòng quản sinh đi kiểm tra các lớp trực vệ sinh, đi qua lớp tôi thì vào tận trong lớp nhìn chúng nó quét dọn.
- Cơn gió độc nào đưa cô tới đây thế này?
Một thằng con trai lớp tôi hỏi bâng quơ, cô Kiều ko thèm trả lời mà lấy tay quẹt 1 đường lên mặt bàn xong phủi phủi lắc đầu:
- Trực bẩn lắm đấy nhớ, trông các em lao động cô còn mệt hơn cả đi dậy học nữa.
- Sạch thế này còn đến đâu nữa cô, ai người ta soi từng cái hạt bụi 1 mà sợ cơ chứ.- con Hải làu bàu.
- Hải nói cái gì đấy?
- Em nói gì đâu.- nó nhìn đi chỗ khác, mấy đứa bọn tôi nhìn nó cười tủm tỉm.
- Hành lang cũng đầy bụi đây này, trực sớm về sớm, cả buổi sáng cứ lau đi lau lại, quét đi quét lại mãi ko sạch. Các em nhìn lớp Trà My kia kìa, các bạn ý trực có sạch sẽ hơn lớp em nhiều ko.
Cô giáo so sánh, bọn tôi tức xì cả khói mũi, thằng Tuân mấy đi lại chỗ cô giáo đang đứng bắt đầu diễn thuyết:
- Bóng loáng thế này rồi cô còn chê được thì em cũng chịu, em đảm bảo với cô, cái lan can này sạch đến mức con muỗi đậu vào cũng trượt chân ngã, con nào thanh niên trai tráng ko gãy chân cũng gãy tay, con nào đang có chửa thảo nào cũng sảy thai.
Cô Kiều nghe xong cũng tủm tỉm cười, bọn con gái vừa lau kính vừa cười, Tố Uyên lớp A6 đang quét hành lang cũng bật cười khanh khách.
Thằng Huy ngêu ngao hát bài gì mà" em như tia nắng mùa xuân, đem hơi ấm sưởi lòng anh băng giá", con Ngọc Lan bên cạnh bĩu môi:
- Người ta hát thánh thót như họa mi hót, đây ông hát cứ như quạ kêu chó gào ý.
- Bà có biết hát hay ko bằng hay hát ko? Đấy, tôi ở trong số ý đấy.
- Tào lao, làm cho xong đi còn về.
- Quét cẩn thận ko bẩn hết kính người ta vừa lau xong.
- Bà bảo tôi quét kiểu gì cho ko bụi bây giờ?
- Cởi áo ra che.
- Haha.
Tôi chạy ra bể giặt rẻ lau, thấy mấy đứa con gái cùng khóa cũng ở đó, một bạn nữ đeo kính cười với tôi, tôi cũng ngơ ngơ cười lại.
- Lớp bạn cũng tham gia văn nghệ chứ?
- À, có.- tôi trả lời.
- Lớp bạn nhảy hiện đại hay múa vậy?
- À, mình không tham gia, chỉ thấy chúng nó nói là mấy tên con trai ở lớp biết đàn thì cho tụi nó đàn, còn bọn con gái múa phụ họa thôi.
- Wow, con trai lớp bạn biết đàn thật á?- bạn nữ đó nghe tôi nói xong thì trầm trồ.
- Mấy thằng đấy chúng nó biết chơi piano, chơi nghe cũng hay lắm.
- Ngưỡng mộ thật nha, chả bù cho con trai lớp mình suốt ngày chỉ biết học thôi.
- Lớp mình thì lười học lắm, được 1 phần như các cậu đã tốt.- tôi cười.
- Cậu giặt rẻ lau hả? Vào đi, mình cũng xong rồi này. -bạn nữ đó tránh sang 1 bên nhường chỗ cho tôi rồi bạn đó nói tiếp:
- Mình vào lớp trước nhé, sợ các bạn đợi lâu.
- Ừ, bạn vào trước đi.
Tôi đang ngồi giặt rẻ lau thì có người hù tôi làm tôi sợ hét loạn lên, tôi kinh hãi quay lại nhìn thấy người quen mới hoàn hồn trở lại.
- Cậu cứ như ma ý.- tôi nói với Nhật Hùng.
- Đùa cậu 1 chút, ko ngờ cậu phản ứng mạnh như vậy.- Nhật Hùng gãi đầu.
- Ra đây làm gì thế?
- À, tớ cũng giặt rẻ lau. Vừa hay ra đây gặp cậu.
Tôi gật gù, giặt nhanh tay hơn 1 chút rồi đứng dậy nhường chỗ cho cậu ta.
- Ế, đợi tớ rồi cùng đi. - Nhật Hùng gọi với tôi khi thấy tôi đang chuẩn bị quay đầu về lớp.
Tôi đứng đợi, cậu ấy cứ huyên tha huyên thiên đủ chuyện, sau đấy trên đường về lớp cũng nói liên mồm ko nghỉ ngơi. Nhiều lúc tôi thấy lạ ghê, Nhật Hùng ngầu lòi tôi gặp ở phòng thi đâu mất tiêu rồi. @ @
****
Ngày giao lưu văn nghệ cuối cùng cũng đến.
Tôi được bọn con gái cho đảm nhiệm chức vụ quay phim khi chúng nó lên biểu diễn, con gái lớp tôi lần đầu tiên trang điểm đậm như thế này, bình thường chúng nó chỉ đánh 1 ít son cho nó tươi thôi, bọn con trai vừa nhìn thấy thằng nào cũng há hốc mồm xong cười tủm tỉm.
- Các bạn nữ hôm nay ra dáng hen.
Bọn con gái thì ngại ngùng che mặt, có đứa mặt đỏ như gấc chín, thằng Tùng Anh ngồi dãy bên gọi với tôi:
- Phương Giao học tập các bạn đi nhớ.
Tôi cười gật đầu, chắc do tôi là đứa duy nhất ko đánh phấn hay đánh son gì nên thằng Tùng Anh mấy trêu tôi.
Tôi chạy ra cửa sổ nhìn xuống sân trường, học sinh trường khác đến ngày một đông. Vũ Phong lúc này vẫn chưa đến, tôi thấy hơi lo lo nên bèn lôi điện thoại ra gọi thì tắt máy. -_-
Cô chủ nhiệm đến lớp gọi chúng tôi xuống sân trường tập chung, tôi nhanh chóng cất điện thoại vào túi rồi theo các bạn đi xuống.
Sân trường là cả biển người, có những bạn nam cao đến mức tôi lọt thỏm giữa họ luôn đó, băng rôn ngập mặt, tôi nhíu mày nhìn quanh, mọi người lạ hoắc. Học sinh trường khác nhìn nhìn trường khác ko mấy thiện cảm, tôi cũng chả có chút gì là có thiện cảm với họ cả, cái kiểu kênh kiệu khoanh tay trước ngực là tôi đã ko thích rồi.
- Đứng hết vào hàng, nhốn nha nhốn nháo.- thầy Vinh cầm cái thước kẻ dài ra quật vào lưng thằng nào đùa nghịch.
- Áy, đau.
- Biết đau thì bớt nghịch đi, học sinh trường người ta có như các em ko?
- Tất nhiên là giống nhau rồi, cũng mắt ngang mũi dọc như em.
- Còn trả treo à?- thầy giơ thước kẻ lên dọa.
- Ko ạ.-_-
- Học sinh toàn trường NGHIÊM, chào cờ chào.
......
- Thôi, mời tất cả các em ngồi xuống.
- Phương Giao, bà thấy Vũ Phong đâu ko?- thằng Quân khều vai tôi.
- Ko thấy.
- Quái nhỉ, từ sáng đến giờ tôi cũng ko thấy nó đâu, hay nó ngủ quên rồi.
- Ko rõ nữa, tôi gọi thì thấy tắt máy.
- Chắc lát nó đến.
Tôi gật đầu, ngoảnh mặt ra phía lán xe xem cậu ta đã tới nơi chưa nhưng mất hút, đang nghĩ linh tinh thì thấy mình bị ai đó lấy tay che mắt lại.
- Ơ...... - tôi bối rối, đứa nào rảnh rỗi chơi trò trẻ con này ko biết nữa.
- Đoán xem tớ là ai.- giọng nam này quen lắm, quen kinh khủng luôn, nhưng tôi vẫn ko định hình được đó là ai.
- Ai vậy?
- Một ngôi sao băng trong cuộc sống của cậu.
- ...... -_-
Cậu ta từ từ bỏ tay ra, tôi tạm thời hoa mắt nên phải nhắm lại 1 lúc mới có thể nhìn được bình thường.
- Bất ngờ ko?- người đó cười nói với tôi.
- Cậu..... hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi.
- Thế là cậu ko nhớ gì về tớ à?
Cậu ta thất vọng nhìn tôi, sau đó tâm trạng tự dưng thay đổi rất nhanh.
- Tớ là Hoàng Anh, gặp cậu ở chợ hôm mua táo, cậu là người đã giúp tớ đấy.
Tôi ngoảnh mặt sang hướng khác nghĩ ngợi, a, thì ra là người này, ko ngờ lại có duyên gặp lại ở đây.
- Ko ngờ lại gặp cậu ở đây.- tôi cười.
- Tớ cũng vậy, cậu đưa tớ đi thăm quan trường nhé, tớ mới đến nhìn thấy cậu liền chạy tới luôn, chưa kịp xem gì cả.
- Được, để thầy phổ biến xong đến khi văn nghệ tôi sẽ dẫn cậu đi.
Tôi gật đầu đồng ý, thực ra chỉ trả lời bừa thôi, cậu ta thì vui vẻ cười tít cả mắt, bọn con gái lớp tôi nãy giờ cứ hết nhìn Hoàng Anh lại nhìn tôi khó hiểu. Con Tâm có vẻ ko thể nhịn được nữa mới xách ghế lên ngồi cạnh tôi thì thầm:
- Quen nhau à?
- Ừ, mới gặp cậu ta lần thứ 2 thôi.
- Học trường nào đấy?
- THPT Toàn Thắng.
- Trông đẹp trai thế, công tử bột hay sao ý, tay đẹp dã man.
- Đâu đến mức đấy. -_-
- Hơn con trai lớp mình nhiều, ngang ngửa Vũ Phong đấy, bọn con gái ở dưới khen suốt từ lẫy đến giờ.
Hoàng Anh bắt chuyện khá tự nhiên, cậu ta nhanh chóng làm quen được gần như cả lớp tôi. Bọn con gái sán vào hỏi han các chuyện trên đời, cậu ta thì vui vẻ trả lời tất cả các câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà lũ con gái lớp tôi đặt ra.
- Sau đây các tiết mục văn nghệ giữa các trường chúng ta sẽ bắt đầu.
Cả biển người dưới sân trường vỗ tay rào rào, Hoàng Anh trở về lớp của cậu ta, con Dung đưa điện thoại cho tôi để lát tôi quay video khi chúng nó lên biểu diễn.
Bọn con gái mặc áo cờ đỏ sao vàng nhảy bài Xinh tươi VN, tôi ngồi tít mãi dưới cuối dãy, nhìn ko thấy thầy Vinh đâu mấy cúi cúi đi lên đầu để quay cho nét. Các bạn nữ trường khác ai trông cũng tươi tắt, bọn con trai ở dưới bàn tán nghe sôi nổi lắm.
- Ngọc Trâm xinh quá.
- Thấy bảo trường Tư Đằng có Anh Thy xinh đẹp học giỏi, năm trước thi học sinh giỏi Anh đạt giải nhất tỉnh.
- Thật á? Đâu đâu, hôm nay cậu ta có đi ko? Chỉ cho tao để tao làm quen cái.
- Từ sáng vẫn chưa thấy đâu, đợi bao giờ thấy tao chỉ cho.
- Nhớ đấy, để tao xem xinh thế nào.
.....
Con trai có vẻ trọng sắc nhỉ. Nhiều khi tôi nghĩ xấu xấu như mình lại hay, đi đâu cũng chả lo bị trêu ghẹo này nọ, thích làm gì cũng chẳng phải giữ hình tượng. Nhưng suy đi nghĩ lại, con gái xấu thiệt thòi đủ thứ, xã hội bây giờ người ta chỉ xem trọng hình thức thôi.
Đang mải suy nghĩ thì bị ai đó giật tóc đằng sau, tôi cau có quay ra nhìn thì thấy Vũ Phong mặt đầy mồ hôi.
- Vừa đi đâu về mà mồ hôi nhễ nhại ra thế?
- Tớ gặp 1 bạn trường bên, chả hiểu đi kiểu gì ngã xe xước hết cả chân, may khi đó tớ đi đằng sau thấy vậy giúp cậu ta băng chân lại.
Tôi lôi tờ khăn giấy từ túi áo khoác ra đưa cho cậu ta.
- Cảm ơn. - cậu ấy cười đón lấy, lau mặt sạch sẽ rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
- Trường mình hôm nay đông vui quá nhỉ.
- Đông thì làm gì.
Tôi giúp cậu ấy xắn tay áo, tự dưng cậu ấy đỏ mặt, tôi cũng thấy ngại ngại quay mặt lên sân khấu xem văn nghệ.
Mỗi tiết mục kết thúc là 1 loạt tiếng vỗ tay nổi lên, bọn học sinh ở dưới hú hét loạn xạ. Hoàng Anh từ đâu chạy lại chỗ tôi, Phong thắc mắc hết nhìn tôi lại nhìn Hoàng Anh.
- Ai vậy?- Hoàng Anh hỏi tôi.
- Tôi mới cần hỏi cậu là ai mấy đúng chứ.- Phong tỏ vẻ ko thích.
- Nói cũng phải.- Hoàng Anh gật gật đầu, sau đấy quay sang tôi.
- Đi, dẫn tớ thăm quan trường cậu.
- Thăm thú gì, cậu cứ đi hết 1 vòng là được, trường nào chả giống trường nào, có gì mà xem.
- Ko thích, tớ thích đi với cậu cơ.
Vừa nói Hoàng Anh vừa kéo tay tôi kéo đi trước mặt mọi người, Vũ Phong cứ đứng trân trân nhìn theo chúng tôi, sau đó cúi mặt thất vọng.
- Bỏ tay ra.- tôi giằng tay lại.
- Ko bỏ.- cậu ta càng nắm chặt tay hơn, nhăn nhăn nhở nhở.
- Hoàng Anh!
- Có.
- Tôi bảo cậu bỏ tay ra cậu có nghe ko?
- Cậu nói gì cơ tớ nghe ko rõ.- cậu ta giả bộ hướng tai về phía tôi để nghe rõ hơn.
Tôi nóng máu giáng hẳn 1 cú thật đau vào bụng Hoàng Anh, cậu ta mặt méo xệch 1 bên nhìn tôi, sau đấy thì hét to như chưa bao giờ được hét.
- Á á á...... Cậu là con gái cơ mà.
- Phải, tôi là con gái.
- Con gái mà thích bạo lực à?
- Tôi thích thế.
- ........ -_-
- Cậu mà còn như thế này nữa, tôi bẻ răng cậu.
Hoàng Anh chuyển từ ôm bụng sang ôm miệng, vừa ôm vừa nói làm tôi đang tức giận cũng phải phì cười:
- Tớ cấm cậu.
- Nếu tôi đã thích thì ko ai cấm được tôi cả.
Tôi phủi phủi tay, gió mùa đông lạnh lẽo lùa qua tóc, thấy váng hết cả đầu, cổ và tai cảm thấy lạnh buốt.
- Lạnh à?- Hoàng Anh hỏi tôi.
- Cũng bình thường.
- Nói dối, nhìn tay cậu tím lại rồi này.
Hoàng Anh vừa nói vừa cởi khăn cậu ta đang quàng đưa cho tôi.
- Đeo tạm đi cho đỡ lạnh, kéo cổ áo khoác lên như vậy cũng ko ấm được đâu.
- Cảm ơn. - tôi đón lấy cái khăn, hơi ấm từ người cậu ta vẫn còn sót lại.
- Chúng ta về thôi.- Hoàng Anh đẩy vai tôi về phía sân trường mà toàn thể học sinh các trường đang đứng.
- Ko thăm quan nữa à?- tôi thắc mắc.
- Ko lỡ để cậu bị lạnh, tớ sẽ thường xuyên sang đây chơi với cậu mà.
Tôi vừa nghe xong thì quay phắt lại nhìn cậu ta.
- Cái gì, ko cần.
- Hay tớ chuyển trường để học cùng cậu nhá.
- Bị điên à?
- Ko, tớ thích nói chuyện với cậu thôi mà.
Tôi thở dài chán nản bước đi trước, Hoàng Anh thì lăng xăng chạy theo sau, thế là cuộc sống của tôi từ đây tăm tối rồi, cái đuôi này làm sao cắt bỏ đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.