Chương 18: Sai thời điểm
DT
21/06/2021
Hạ Ân thay đồ xong, đứng trước phòng thay đồ xem điện thoại, Lâm Vũ đứng ở xa ngần ngại định đi tới thì Lưu Vũ đã đến trước, đỡ lấy tay Hạ Ân rồi dắt cô cô. Lâm Vũ bỗng có cảm giác hụt hẫng, định bước theo nhưng Tử Ninh từ đâu chạy lại choàng vai anh
- Cậu định đi đâu à, đội chúng ta sẽ đi liên hoan đấy
- Mình không đi đâu, xin lỗi mọi người dùm mình nhá...
Anh định đi thì Tử Ninh kéo lại
- Đâu được, hôm nay cậu đã ghi rất nhiều điểm mà, cậu đã cứu đội mình một bàn thua trông thấy nên không thể vắng mặt được
- Nhưng mà còn họ...
Anh nhìn theo bóng lưng Hạ Ân và Lưu Vũ khuất dần. Tử Ninh liền nói
- À Ân ca với Lưu sao, họ có việc nên đi trước, mình cũng không giữ nổi, bù lại thì Minh Tuệ với Đan Linh sẽ tham gia đấy, cậu không chạy được đâu, đi thôi
Tử Ninh kéo Lâm Vũ đi, anh chần chừ nhưng cũng đành đi theo [...]
Lưu Vũ giữ lấy người Hạ Ân, đẩy cô đi đến cửa bệnh viện Hạ Ân cố chống cự nhưng không thành, cô bực mình đẩy anh ra
- Sao mình phải đi chứ, mình đã nói là không sao mà, tha cho mình đi
- Mình không quan tâm đâu, hôm nay cậu phải đi khám cho mình
- Thôi mà... mình đâu có sao đâu, mẹ mình sẽ đưa mình đi sau mà
-Mình biết hết rồi, cậu không cần giấu nữa đâu, nên giờ đi mau lên
Hạ Ân nhìn Lưu Vũ bối rối anh nói tiếp
- Là anh Hoàng nói với mình, cậu cũng thật là cô chú như vậy mà sao không nói với mình
- Nói với cậu thì được gì chứ, cậu lại suy nghĩ nhiều thêm
- Ít ra mình có thể an ủi cậu
Hạ Ân thở dài rồi lảng đi, Lưu Vũ nói tiếp
- Mình không muốn dọa cậu nhưng cậu còn lằng nhằng k đi là mình gọi anh Hoàng đất
- Này, đấy là dọa rồi đấy, quá đáng thật
Hạ Ân bĩu mỗi đi vào đến cửa ngập ngừng quay lại
- Nhưng mà, ngta không tiêm thật chứ thề đi
- Mình luôn ở sau cậu mà, đừng sợ
Lưu đẩy cô vào phòng khám, Hạ Ân rụt rè đi đi tới [....]
Bác sĩ cầm tấm ảnh chụp x- quang của Hạ Ân chăm chú, Hạ Ân vẫn chần chừ muốn về Lưu Vũ đặt tay lên vai cô đứng ngay sau ra hiệu trật tự. Bác sĩ đắn đo nhìn hai người
- Hai đứa vẫn còn là học sinh phải không? Có đi cùng ba mẹ không?
Lưu Vũ lo lắng vội hỏi
- Có vấn đề gì nghiêm trọng sao ạ? Bác sĩ cứ nói đi,cháu sẽ nói lại với ba mẹ ạ
Bác sĩ treo tấm ảnh lên bảng rồi chỉ vào vùng bả vai
- Nhìn nhé, xương ở đây có một vết rạn, cháu nói mình vừa tháo nẹp phải không, do vết thương chưa lành mà lại hoạt động mạnh nên vết rạn càng sâu hơn. Tạm thời thì chỉ là đau nhẹ nhưng nếu không phẫu thuật thì sau khi xương lành lại sẽ bị lệch nghiêm trọng.
Hạ Ân ngạc nhiên mắt tròn xoe quay lại nhìn vào tấm ảnh, lắp bắp
- Sao.. ạ... cháu phải phẫu thuật ạ, có nghĩa là bả vai của cháu không thể hồi phục phải không ạ?
- Cũng không hẳn, nếu phẫu thuật thành công thì tỉ lệ hồi phục sẽ rất cao có thể lên đến chín mươi mấy phần trăm
Hạ Ân lặng người , cô tưởng chừng như đã tưởng tượng ra một tương lai đen tối phía trước. Lưu Vũ vỗ nhẹ vai cô an ủi rồi hỏi tiếp
- Phẫu thuật có phức tạp không ạ, di chứng để lại thì sao ạ. Vì cậu ấy là một cầu thủ bóng rổ nên bác sĩ có thể nói về khả năng phục hồi sau phẫu thuật đc không ạ?
- Cháu chơi bóng rổ sao, rạn xương bả vai là điều dễ xảy đến với các cầu thủ bóng rổ nên cháu cũng không cần lo lắng quá. Tích cực điều trị thì sẽ ổn thôi
- Như vậy tỉ lệ hồi phục là rất cao đấy Hạ Ân à, yên tâm đi?
Lưu Vũ cố an ủi cô, nhưng với tư cách là một vận động viên thì cả hai đủ hiểu một khi phẫu thuật thì cho dù có phục hồi tốt đến đâu thì phong độ cũng không thể trở lại như ban đầu. Hạ Ân im lặng, đứng lên cúi đầu chào bác sĩ rồi vội ra khỏi phòng, Lưu Vũ ngạc nhiên
- Này Hạ Ân, chờ đã.... [...]
Hạ Ân bước đi rất nhanh trên phố với tâm trạng khó tả,trong đầu cô giờ đâu là một đống hỗn độn. Lưu Vũ vội vã đuổi theo ngay sau, anh nhìn thấy bóng lưng Hạ Ân liền đi chậm lại cầm chiếc vòng tay hoa hướng dương trên tay từ từ đi về phía cô
- Hạ Ân đợi đã, có chuyện gì vậy, Hạ Ân....
Cô đứng lại, gương mặt bỗng biến sắc, Hạ Ân cố nén mọi thứ vào trong rồi nói
- Mình không sao, cậu về trước đi mình có thể tự về được
- Bây giờ và trong tình trạng này sao, mình không thể làm vậy được?
Mặt Hạ Ân đỏ lên, cô tức giận nói lớn
- Làm ơn xin cậu đấy Lưu, làm ơn để mình một mình đi
Lưu Vũ lặng người, khựng lại. Hạ Ân cũng nhìn thấy vậy vội kìm lại hạ giọng nói
- Xin lỗi, mình không nên nổi nóng với cậu, mình đi trước, cậu về cẩn thận nhé
Cô dứt khoát bỏ đi, Lưu Vũ rất muốn níu cô lại nhưng không thể bước đi, anh khựng lại nhìn chiếc vòng tay rồi cất lại vào túi áo[....]
Hạ Ân cứ đi lang thang trên phố, cô cứ đi và đi không biết điểm đến là đâu. Nước mắt không rơi nhưng trong lòng lại đau vạn lần, cái cảm giác hụt hẫng ấy không còn có thể diễn tả bằng nước mắt nữa rồi. Đam mê là thứ duy nhất có thể vực dậy cô mỗi ngày. Ngay bây giờ cái thế giới ấy của cô cũng đang dần sụp đổ, khóc cũng không nổi, cô cứ đi như vậy lại đi cuối cùng lại đến trước "bức tường ước nguyện" mà Lâm Vũ.
Đèn đường mờ chiếu vào bức tường nhỏ, cô đặt tay lên trái bóng mà mình đã vẽ bàn tay nắm chặt...
Hạ Ân nhặt một bình sơn dưới đất lên lùi lại mấy bước, ngắm nhìn bức tranh của mình. Thật sự cảm giác hỗn độn đã chiếm trọn lấy trái tim và suy nghĩ của cô, nó bóp nghẹt khiến cô không thở nổi. Cầm bình sơn trên tay cô lấy đà ném thẳng vào trái bóng ở trên tường...
Tiếng hét của cô vang lên bên góc phố, nhưng dù có hét to đến đâu cũng không thể giải tỏa hết nỗi lòng lúc này[....]
Lâm Vũ cũng thẫn thờ đi trên phố, cũng là con đường quen thuộc ấy, anh cũn đang đi đến chỗ "bức tường ước nguyện"...
Hạ Ân ngồi tựa lưng vào bức tường, gục mặt xuống một hồi lâu, điên thoại bỗng đổ chuông, là cuộc gọi của anh Hoàng... cô chần chừ rồi tắt máy. Hạ Ân cất điện thoại vào túi rồi đứng dậy rời đi...
Lúc cô vừa rời đi thì Lâm Vũ mới tới, anh lặng nhìn bức tường rồi đặt tay lên hình mặt cười mà Hạ Ân đã thêm vào tranh của anh,...
Cứ như vậy hai con người đầy nỗi lòng tìm đến đây với mong muốn giải tỏa nỗi lòng, phải chăng họ đến đây cũng đều là muốn tìm được sự an ủi từ đối phương. Tình yêu tuổi học trò vẫn luôn như vậy mà...
Đúng người nhưng lại sai thời điểm ]...]
- Cậu định đi đâu à, đội chúng ta sẽ đi liên hoan đấy
- Mình không đi đâu, xin lỗi mọi người dùm mình nhá...
Anh định đi thì Tử Ninh kéo lại
- Đâu được, hôm nay cậu đã ghi rất nhiều điểm mà, cậu đã cứu đội mình một bàn thua trông thấy nên không thể vắng mặt được
- Nhưng mà còn họ...
Anh nhìn theo bóng lưng Hạ Ân và Lưu Vũ khuất dần. Tử Ninh liền nói
- À Ân ca với Lưu sao, họ có việc nên đi trước, mình cũng không giữ nổi, bù lại thì Minh Tuệ với Đan Linh sẽ tham gia đấy, cậu không chạy được đâu, đi thôi
Tử Ninh kéo Lâm Vũ đi, anh chần chừ nhưng cũng đành đi theo [...]
Lưu Vũ giữ lấy người Hạ Ân, đẩy cô đi đến cửa bệnh viện Hạ Ân cố chống cự nhưng không thành, cô bực mình đẩy anh ra
- Sao mình phải đi chứ, mình đã nói là không sao mà, tha cho mình đi
- Mình không quan tâm đâu, hôm nay cậu phải đi khám cho mình
- Thôi mà... mình đâu có sao đâu, mẹ mình sẽ đưa mình đi sau mà
-Mình biết hết rồi, cậu không cần giấu nữa đâu, nên giờ đi mau lên
Hạ Ân nhìn Lưu Vũ bối rối anh nói tiếp
- Là anh Hoàng nói với mình, cậu cũng thật là cô chú như vậy mà sao không nói với mình
- Nói với cậu thì được gì chứ, cậu lại suy nghĩ nhiều thêm
- Ít ra mình có thể an ủi cậu
Hạ Ân thở dài rồi lảng đi, Lưu Vũ nói tiếp
- Mình không muốn dọa cậu nhưng cậu còn lằng nhằng k đi là mình gọi anh Hoàng đất
- Này, đấy là dọa rồi đấy, quá đáng thật
Hạ Ân bĩu mỗi đi vào đến cửa ngập ngừng quay lại
- Nhưng mà, ngta không tiêm thật chứ thề đi
- Mình luôn ở sau cậu mà, đừng sợ
Lưu đẩy cô vào phòng khám, Hạ Ân rụt rè đi đi tới [....]
Bác sĩ cầm tấm ảnh chụp x- quang của Hạ Ân chăm chú, Hạ Ân vẫn chần chừ muốn về Lưu Vũ đặt tay lên vai cô đứng ngay sau ra hiệu trật tự. Bác sĩ đắn đo nhìn hai người
- Hai đứa vẫn còn là học sinh phải không? Có đi cùng ba mẹ không?
Lưu Vũ lo lắng vội hỏi
- Có vấn đề gì nghiêm trọng sao ạ? Bác sĩ cứ nói đi,cháu sẽ nói lại với ba mẹ ạ
Bác sĩ treo tấm ảnh lên bảng rồi chỉ vào vùng bả vai
- Nhìn nhé, xương ở đây có một vết rạn, cháu nói mình vừa tháo nẹp phải không, do vết thương chưa lành mà lại hoạt động mạnh nên vết rạn càng sâu hơn. Tạm thời thì chỉ là đau nhẹ nhưng nếu không phẫu thuật thì sau khi xương lành lại sẽ bị lệch nghiêm trọng.
Hạ Ân ngạc nhiên mắt tròn xoe quay lại nhìn vào tấm ảnh, lắp bắp
- Sao.. ạ... cháu phải phẫu thuật ạ, có nghĩa là bả vai của cháu không thể hồi phục phải không ạ?
- Cũng không hẳn, nếu phẫu thuật thành công thì tỉ lệ hồi phục sẽ rất cao có thể lên đến chín mươi mấy phần trăm
Hạ Ân lặng người , cô tưởng chừng như đã tưởng tượng ra một tương lai đen tối phía trước. Lưu Vũ vỗ nhẹ vai cô an ủi rồi hỏi tiếp
- Phẫu thuật có phức tạp không ạ, di chứng để lại thì sao ạ. Vì cậu ấy là một cầu thủ bóng rổ nên bác sĩ có thể nói về khả năng phục hồi sau phẫu thuật đc không ạ?
- Cháu chơi bóng rổ sao, rạn xương bả vai là điều dễ xảy đến với các cầu thủ bóng rổ nên cháu cũng không cần lo lắng quá. Tích cực điều trị thì sẽ ổn thôi
- Như vậy tỉ lệ hồi phục là rất cao đấy Hạ Ân à, yên tâm đi?
Lưu Vũ cố an ủi cô, nhưng với tư cách là một vận động viên thì cả hai đủ hiểu một khi phẫu thuật thì cho dù có phục hồi tốt đến đâu thì phong độ cũng không thể trở lại như ban đầu. Hạ Ân im lặng, đứng lên cúi đầu chào bác sĩ rồi vội ra khỏi phòng, Lưu Vũ ngạc nhiên
- Này Hạ Ân, chờ đã.... [...]
Hạ Ân bước đi rất nhanh trên phố với tâm trạng khó tả,trong đầu cô giờ đâu là một đống hỗn độn. Lưu Vũ vội vã đuổi theo ngay sau, anh nhìn thấy bóng lưng Hạ Ân liền đi chậm lại cầm chiếc vòng tay hoa hướng dương trên tay từ từ đi về phía cô
- Hạ Ân đợi đã, có chuyện gì vậy, Hạ Ân....
Cô đứng lại, gương mặt bỗng biến sắc, Hạ Ân cố nén mọi thứ vào trong rồi nói
- Mình không sao, cậu về trước đi mình có thể tự về được
- Bây giờ và trong tình trạng này sao, mình không thể làm vậy được?
Mặt Hạ Ân đỏ lên, cô tức giận nói lớn
- Làm ơn xin cậu đấy Lưu, làm ơn để mình một mình đi
Lưu Vũ lặng người, khựng lại. Hạ Ân cũng nhìn thấy vậy vội kìm lại hạ giọng nói
- Xin lỗi, mình không nên nổi nóng với cậu, mình đi trước, cậu về cẩn thận nhé
Cô dứt khoát bỏ đi, Lưu Vũ rất muốn níu cô lại nhưng không thể bước đi, anh khựng lại nhìn chiếc vòng tay rồi cất lại vào túi áo[....]
Hạ Ân cứ đi lang thang trên phố, cô cứ đi và đi không biết điểm đến là đâu. Nước mắt không rơi nhưng trong lòng lại đau vạn lần, cái cảm giác hụt hẫng ấy không còn có thể diễn tả bằng nước mắt nữa rồi. Đam mê là thứ duy nhất có thể vực dậy cô mỗi ngày. Ngay bây giờ cái thế giới ấy của cô cũng đang dần sụp đổ, khóc cũng không nổi, cô cứ đi như vậy lại đi cuối cùng lại đến trước "bức tường ước nguyện" mà Lâm Vũ.
Đèn đường mờ chiếu vào bức tường nhỏ, cô đặt tay lên trái bóng mà mình đã vẽ bàn tay nắm chặt...
Hạ Ân nhặt một bình sơn dưới đất lên lùi lại mấy bước, ngắm nhìn bức tranh của mình. Thật sự cảm giác hỗn độn đã chiếm trọn lấy trái tim và suy nghĩ của cô, nó bóp nghẹt khiến cô không thở nổi. Cầm bình sơn trên tay cô lấy đà ném thẳng vào trái bóng ở trên tường...
Tiếng hét của cô vang lên bên góc phố, nhưng dù có hét to đến đâu cũng không thể giải tỏa hết nỗi lòng lúc này[....]
Lâm Vũ cũng thẫn thờ đi trên phố, cũng là con đường quen thuộc ấy, anh cũn đang đi đến chỗ "bức tường ước nguyện"...
Hạ Ân ngồi tựa lưng vào bức tường, gục mặt xuống một hồi lâu, điên thoại bỗng đổ chuông, là cuộc gọi của anh Hoàng... cô chần chừ rồi tắt máy. Hạ Ân cất điện thoại vào túi rồi đứng dậy rời đi...
Lúc cô vừa rời đi thì Lâm Vũ mới tới, anh lặng nhìn bức tường rồi đặt tay lên hình mặt cười mà Hạ Ân đã thêm vào tranh của anh,...
Cứ như vậy hai con người đầy nỗi lòng tìm đến đây với mong muốn giải tỏa nỗi lòng, phải chăng họ đến đây cũng đều là muốn tìm được sự an ủi từ đối phương. Tình yêu tuổi học trò vẫn luôn như vậy mà...
Đúng người nhưng lại sai thời điểm ]...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.