Bức Xướng Vi Lương

Chương 24: Đại nhận vô phong (đao lớn không có mũi nhọn)

Catia

02/12/2014

Thị vệ hơi khom người chào, thấp giọng nói: “Lão gia đang đợi tại trung viện, mời hai vị tự đi vào trong. Làm phiền hai vị đi bộ và nói chuyện khẽ một chút, lão gia nhà ta thính lực vô cùng tốt, nếu âm thanh lớn, khó tránh khỏi cảm thấy phiền muộn.” Nói xong liếc nhanh qua Tiểu Mãn, ánh mắt có chút kỳ quái.

Tôi cúi chào hắn, nhẹ giọng nói lời cảm tạ: “Làm phiền ngài rồi”

Thị vệ gật gật đầu, chìa tay hướng trung viện làm động tác mời, lại nhìn thoáng qua Tiểu Mãn, lúc sau liền im lặng đứng lùi lại ở cạnh cửa.

Tiểu Mãn bị ánh mắt hoài nghi của tôi cắt ngang, bật người vui vẻ thú nhận: “Ngày hôm qua ta đã giao thủ cùng hắn”. Xem thần sắc, dường như hắn đã không chiếm được tiện nghi.

Tôi cảm thấy mang theo vũ khí sinh học quy mô lớn tùy thân thật có phong cách, bất giác eo lưng đều thẳng, có thể leo một lúc năm tầng mà không thấy mệt.

Tiểu Mãn cười nhẹ: “Này này, cái đuôi vểnh hết lên rồi kìa. Ngươi đâu thể biết nếu gây họa, ta nhất định sẽ cứu ngươi?”

Mà, cũng đúng.

Nháy mắt lại thờ ơ.

Trung viện cỏ cây cũng không tươi tốt, chúng tôi đi theo một đoạn đường đá, nhìn thấy Vạn Dật Văn toàn thân vận hắc y, khoanh tay đứng ở dưới tàng cây, đầu hơi hơi chếch, tựa hồ đang nghe thứ gì, hoặc đang nghĩ gì đó.

Lại đi thêm vài bước, Vạn Dật nghe thấy liền xoay người, hướng về chúng tôi hạ thấp người mỉm cười: “Hôm qua ta cùng tiểu hữu đánh nhau mới thành bằng hữu, lỡ tay làm tiểu hữu bị thương, trong lòng rất áy náy. Nếu không phải mấy ngày nay không thể tùy ý đi lại, vốn là ta nên tự thân đến nhà nhận tội với lão bản nương.” Khi nói chuyện, vết sẹo trên mặt giống như con rết chậm rãi di chuyển.

Khuôn mặt hắn thế kia, dù tôi có nhìn qua vài lần cũng đều cảm thấy sợ hãi.

Tôi quay đầu lại trừng mắt nhìn sắc mặt hiểu được mục đích của thằng tiểu ranh, liếc mắt một cái, bình tĩnh bước nhanh đến trước mặt Vạn Dật Văn, biết rõ hắn không nhìn thấy, vẫn làm quy tắc quỳ gối cúi chào: “Hầu gia vạn phúc.” Sau khi hắn được phong Huyện hầu, theo cấp bậc lễ nghĩa, tôi không thể cứ gọi hắn là tướng quân.

“Hầu gia nói quá lời. Tiểu Mãn làm việc lỗ mãng, đánh nhau trước mặt ngài, vốn là nên kéo ra ngoài đánh bằng roi cũng không quá đáng. Còn hôm qua quả thật là mệnh người quan trời, chúng ta bất đắc dĩ mới đến quấy rầy Hầu gia đang nghỉ ngơi. Nếu đứa nhỏ này có chỗ nào mạo phạm, ta xin tạ lỗi cùng ngài, mong ngài bỏ qua.”

Vạn Dật nghe thấy mỉm cười lắc đầu: “Tiểu hữu anh hùng thiếu niên, đâu có gì đắc tội. Bà chủ cũng không cần giữ lễ, ta chỉ là người mù dựa vào thánh ân sống qua ngày, ngài gọi ta một tiếng Văn Thân tiên sinh là tốt rồi.” Hắn như thế nhưng lại luôn gọi tôi là “Ngài”.

Tôi thụ sủng nhược kinh*, cố gắng hít thở mới cười nói: “Như thế, ta cung kính không bằng tuân mệnh.”

Thụ sủng nhược kinh*: được quan tâm mà cảm thấy lo sợ.

Vạn Dật nghe thấy vỗ tay mỉm cười: “Thẳng thắn.” Lại hơi quay đầu, hướng về phía Tiểu Mãn, “Tiểu hữu, ta có việc muốn nói với bà chủ, ngươi chờ ở đây một chút được chứ?”

Tiểu Mãn nhăn mặt nhăn mũi: “Đi sớm về sớm, sau khi ta đưa nàng ấy trở về, còn muốn quay lại lĩnh giáo ngài vài chiêu nữa.”

Vạn Dật nghe thấy cười cười: “Ta sẽ phụng bồi.”

Cũng không biết hắn đã ở đây bao lâu, đi lại giữa các gian cũng không cần gậy trúc dò đường, tuy đi chậm nhưng lại thập phần thong dong.

Hắn dẫn tôi tới một khoảng sân cạnh hồ nước. Nơi này cảnh sắc không có gì đáng nhìn, mùa thu hoa sen đã rụng, trơ trụi cành lá thẳng đứng sừng sững ở trên mặt nước, không giấu được vẻ hiu quạnh, tôi bỗng cảm thấy thời khắc đã trôi qua không ít.

Tiểu hòa thượng gần đó thấy hắn tới, nhanh nhẹn dâng lên chén Hổ Trà cho tôi, nhìn xuống mới thấy là hai chén nước trà xanh.

Vạn Dật Văn đưa tay ra làm động tác mời, cười nói: “Phật môn nước trà tuy tẻ nhạt nhưng thà có ít còn hơn không có. Bà chủ, mời!”

Tôi cười cười: “Đa tạ”

Vạn Dật nghe thấy ho nhẹ một tiếng, che kín vết thương trên mặt tựa hồ có chút ngượng ngùng: “Tại hạ có một yêu cầu quá đáng… Ta muốn mời lão bản nương làm chủ, đem Lục cô nương gả cho ta.”

Tôi suýt chút nữa sặc nước trà.

Hắn cảm thấy ngượng ngùng, còn tôi phun toàn bộ nước trà lên khăn, vừa đánh vừa xoa đúng là gây sức ép, sau một lúc lâu mới hắng giọng nói: “Văn tiên sinh lời này… thật quá bất ngờ. Thành thật mà nói, ngày hôm qua ta còn muốn tới cầu ngài mang Khuynh Vũ tránh xa nơi thị phi này, chỉ là hôm qua…” Còn những lời nói “Nạp thêm thiếp” là sao, không lẽ là muốn lấy nàng về làm chính thê sao?

Tôi như từ trên trời rớt thẳng xuống đất, xém chút muốn ngất.



“Hôm qua Hướng Tông bị bắt giữ để điều tra, Phùng Khởi cũng bị liên lụy vào ngục. Nếu không vì có người uy hiếp Lục Khuynh Vũ, bản nương cũng không vội vã gả tiểu muội đi”. Vạn Dật Văn cười cắt lời tôi, gật đầu nói: “Ta hiểu, hôm qua nếu ta mở lời trước, lão bản nương đại khái sẽ lập tức đồng ý. Chẳng qua là nếu làm như vậy, không khác nào lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Bởi vậy ta liền đợi thêm vài ngày, muốn nghe xem lão bản nương suy tính như thế nào.”

Nghe ý tứ này, hắn là đã sớm biết Hướng Tông sẽ bị lật đổ.

Tôi đột nhiên cả kinh, vội cẩn thận theo vết sẹo loang lổ phân biệt vẻ mặt hắn. Đúng vậy, là tự đắc, là hắn bày mưu đặt kế lật đổ Hướng Tông?

Tứ cữu lão gia của ta! Không nghĩ tới Khuynh Vũ có một ngày cũng có thể sắm vai Ðắc Kỷ Bao Tự!

Được rồi, xem tình hình của Phùng Khởi, Hà Hướng Tông, bọn người này cũng chẳng phải thanh liêm gì, nhưng hắn lại là Tuần án đại nhân! Tuần án đại nhân hình như đang là chức quan tứ phẩm, có thể trực tiếp vào triều gặp mặt Hoàng Thượng. Chẳng lẽ chỉ vì cháu trai hắn khi dễ một cô gái… mà bị lật đổ?!

Trong lòng có vô vàn dấu chấm than, tôi cắn lưỡi nửa ngày cũng không thể mở miệng. Vạn Dật Văn giống như biết suy nghĩ trong lòng tôi, cười nói: “Lão bản nương không cần hiểu lầm, chuyện buộc tội Hà Hướng Tông là sớm đã có tính toán chu toàn. Hắn tốt xấu gì cũng là đương triều tứ phẩm quan văn, quan hệ rắc rối khó gỡ, nếu nghĩ muốn lật đổ hắn, ít nhất cũng phải mất một năm rưỡi mới thành? Ta chỉ là dựng lâu đài lên rồi lại đạp đổ đi.”

Đó cũng là hoa hoa lệ lệ giận dữ vì hồng nhan! Tôi hít sâu mấy lần, cuối cùng cũng lấy lại được tâm trạng tốt, cười gian manh: “Tâm tình này của Văn tiên sinh, ta thay Khuynh Vũ cám ơn ngài. Chỉ là… có một việc, ta không thể không nói.”

Tôi hít sâu một hơi, tuy rằng trước đó đã cùng Khuynh Vũ thảo luận qua, nhưng khi sắp nói ra, vẫn cảm thấy vô cùng khó xử: “Ta cùng Khuynh Vũ đều là nữ tử hoàn lương từ chốn trăng hoa”. Thân phận này một khi đã nói ra, dù có giải thích gì cũng đều là uổng công.

Người ta bỏ ra tiền vốn lớn như vậy, đến khi nhận hàng mới được biết, được thông báo là hàng không đúng bản chất, xui xẻo đến lúc đó, hắn muốn hủy hắc điếm này của tôi cho hả giận thì phải làm thế nào. Tóm lại là tôi cứ làm chuyện không hợp đạo lý trước.

Phùng Khởi có thể biết thân phận của chúng tôi, hắn là tướng quân, sao lại không có người ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, hoặc là nhiều chuyện mà trực tiếp nói cho hắn biết nữ nhân bên cạnh hắn thực chất là người như thế nào? Còn hơn đêm tới gối đầu bất an lo lắng đề phòng, vẫn là hiện tại thẳng thắn nói ra sự thật. Nếu hắn không thể chấp nhận chuyện đó, thì sớm ly biệt cả hai cùng quên mọi chuyện; nếu hắn có thể cắn răng nhịn, chúng ta lại ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Ngoài dự kiến của tôi chính là, Vạn Dật nghe xong chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng: “Ra là vậy!” Trên mặt hắn không có vẻ gì là chán ghét, kinh ngạc.

Tôi thấy sợ hãi, chẳng lẽ ta hiểu sai ý tứ rồi, hắn không thích Khuynh Vũ?

Trước khi tôi đến từng hỏi thăm qua, Vạn Dật Văn không có thê thất, không có vợ, không có ngoại trạch, chỉ có lúc trước hắn từng bị địch bắt giam, ép lấy vợ, sau khi thoát ra liền cùng thê tử chia ly. Chẳng lẽ hắn… từng bị ngược đãi… Không được rồi?

Tưởng tượng quá khiếm nhã rồi.

Tôi thấp giọng hỏi: “Tiên sinh chẳng lẽ… là bị làm nhục?”

Vạn Dật Văn ngẫm nghĩ: “Lão bản nương, ta kể cho ngài nghe một chuyện xưa, có điều ta hy vọng ngài nghe xong liền quên đi, đừng để người khác nhắc tới.”

Xong rồi xong rồi, hắn sẽ không thật sự nói hết cho tôi như thế nào mà bị phế đấy chứ?

Tôi không tình nguyện đáp ứng: “Mời tiên sinh cứ nói.”

Loại cảm giác muốn nghe lại không dám nghe này, thật sự là rối rắm.

Vạn Dật Văn hơi hơi ngửa đầu, tựa hồ đang nhớ lại: “Ta bị bắt tù khi ở Nam Doanh, Nam man vì muốn làm nhục ta, ép ta bái đường cùng với một kỹ nữ cướp được, rồi nhốt chung một chỗ. Mặc dù không trói tay chân, nhưng cũng không để cho đồ ăn nước uống, mặc cho chúng ta tự sinh tự diệt.

“Ta lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, lại sao chịu được sỉ nhục kiểu này, suốt ngày chửi rủa nàng ấy, coi đó như một sự thống khoái. Thế nhưng, nàng vẫn trầm mặc mà chống đỡ, cẩn thận chăm sóc vết thương cho ta, lại ra ngoài, lấy… chính mình làm làm món đồ trao đổi với bọn Nam man để lấy lương thực nước trong, cùng một ít dược phẩm bình thường cho ta sử dụng. Dần dần, ta cảm động trước sự chăm sóc của nàng, thử cùng nàng ấy hòa thuận chung sống, nàng lại như cũ không nói một lời. Ta từng mấy lần hỏi nàng tên họ, nhà ở phương nào, nhưng nàng ấy đều thủy chung không đáp.

Cứ như vậy ở chung gần hai tháng, một ngày, nàng ấy đột nhiên mở miệng cùng ta nói chuyện, rằng đặc phái viên của triều đình đến gặp Nam man đàm phán, chắc là đến chuộc ta. Ta không còn cần trợ giúp của nàng ấy nữa, như vậy, cũng là lúc nàng ấy ra đi.”

Cùng là tù binh, nàng có thể đi đến nơi đâu? Nói như vậy chỉ có một cách giải thích, nàng ấy muốn chết.

Tôi đè tay lên ngực, yên lặng nghe đoạn sau.

“Ta quá sợ hãi, đau khổ giữ nàng lại, thậm chí đồng ý sau khi về nước chính thức lấy nàng ấy làm vợ, đem hết toàn lực báo đáp nàng, nàng lại nói… nàng sớm đã bị bệnh hoa liễu, không lâu nữa sẽ phát bệnh ra ngoài, đến lúc đó bị bọn Nam man phát hiện thì sẽ chết trong nhục nhã, không bằng hiện tại ra đi trước, Phật tổ cũng sẽ không trách tội nàng.”

Đúng rồi, nàng vì bán mình mới đổi được đồ ăn, nếu bọn Nam man biết nàng đã sớm mắc bệnh hoa liễu… Tôi không dám nghĩ tới.

Nhưng mà, nàng cùng Phật tổ có quan hệ gì? Nàng tin Phật? Phật giáo không cho phép con người tự sát?

Vạn Dật Văn cười châm chọc: “Kỳ thật, nàng chính là là ni cô.”

“Khi Nam man phá thành, am ni cô của nàng cũng bị phá hủy, bọn chúng còn đem tất cả ni cô đến nhốt trong kỹ viện, ngày ngày đùa bỡn tìm niềm vui. Khi ta bị bắt, nàng đã lưu lại ở nơi này ba năm, Nam man đã không thể phân biệt người nào là ni cô, người nào là kỹ nữ, lúc này mới đem nàng đưa tới chỗ ta.”



“Nàng cùng ta nói duy nhất một chuyện xưa của Phật gia, chính là về kỹ nữ.”

Tôi không khỏi nhẹ giọng nói: “Mã lang phụ.”

Vạn Dật Văn gật đầu, thì thào: “Hiền nữ Mã lang phụ tỏa ánh sáng lấp lánh trên bờ cát câu dẫn tính dâm, cùng người giao cấu để đoạn tuyệt tính dâm.”

Đó là một truyền thuyết Phật giáo, kể rằng Quan Âm hóa thành kỹ nữ cùng người giao cấu, khiến người đoạn tuyệt dâm – dục. Tôi không phải Phật tử, biết chuyện xưa này đương nhiên là bởi vì nó đủ hủy hoại, đủ vô nghĩa, nhưng mà dưới tình cảnh này lại nghe được, lại cảm thấy thật bi ai.

“Nàng nói, mặc dù nàng không thể làm theo Bồ Tát lấy dâm diệt dâm, nhưng cũng khiến bọn Nam man nhục mạ các nàng phải lây bệnh đường sinh dục, nếu không nói người tài, cũng có thể tính công đức như nhau.

“Nàng nói, Phật tổ phù hộ, nàng còn đang lo lắng sự việc bị bại lộ, nhưng đến lúc đó cũng coi như giải quyết xong mọi việc.

“Nàng nói, thanh lâu nữ tử cũng không phải trời sinh dâm – oa – đãng – phụ, các nàng phần lớn bất quá là vì bức bách mưu sinh, bị phụ huynh lang quân nhẫn tâm xem như hàng hóa mà đem bán đi, muốn chết không được, lại chỉ có thể sống tạm cho qua ngày. Khách đến mua vui đều là người nắm tính mạng của các nàng trong tay, cho dù trong lòng có khóc lóc, lạnh lùng, cũng vẫn phải miễn cưỡng cười vui, nghênh đón tiễn đưa. Đáng giận nhất không phải các nàng, mà là biết rõ các nàng không muốn, bọn nam nhân vẫn vui vẻ tới tầm hoan.”

Vạn Dật Văn mặt lộ vẻ bi ai: “Nàng muốn ta nhất định nhớ rõ, nữ tử phận bèo trôi, nếu ta thấy một nữ tử thân dơ bẩn, thân phận đê tiện, những thứ này đều không phải là cái sai của nàng, mà là do các nam nhân nắm giữ vận mệnh của nàng, không để cho nàng có cơ hội trong sạch.

“Nàng nói xong liền tự vẫn, ta không ngăn cản… Ta nghĩ, đây là lần duy nhất nàng có thể quyết định được thời khắc của mình, quyết định vận mệnh của chính nàng.”

Hắn nói xong thì trầm mặc thật lâu.

Gió thu lướt nhẹ qua những nhánh cây tàn trên mặt nước, lướt qua gương mặt bỗng cảm giác lành lạnh, lúc này tôi mới giật mình, không ngờ tôi lại có thể khóc.

Vạn Dật Văn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Lục cô nương dù quá khứ có thân phận gì, ta không quan tâm. Ta chỉ biết Lục cô nương bản tính thuần khiết thiện lương, tâm địa đơn thuần, sống chung cùng nàng ta sẽ quên được, ta trước kia từng là dạng người như thế nào.”

Hắn cười cười: “Thân phận là do kẻ khác áp đặt lên người. Ta từng là Tiên y giận mã Long tướng quân, cũng từng là tù binh Nam man không bằng heo chó, hiện tại còn lại là phế nhân ngày ngày chịu đựng bi thương. Trước đó đều là ta, nhưng cũng không phải ta. Ta yêu mến nhất chính là một nữ tử trăng hoa của ngày trước, cho tới bây giờ cũng không phải là xướng – kĩ.

“E ngại thân phận, ta không thể cùng Lục cô nương náo nhiệt thành thân, nhưng ta cam đoan, ta sẽ đem lại sự yên bình cho quãng đời còn lại của nàng.”

Tôi lau khô hai má, bình ổn hô hấp gật đầu: “Ta tin tiên sinh.”

Vạn Dật Văn cũng gật đầu: “Ngày mai đám sai dịch tập hợp ở đây sẽ dời đi, ta sẽ tự mình đến chỗ ngài chính thức cầu hôn Lục cô nương.”

Tôi cười nói: “Như vậy ta đợi tiên sinh đại giá.” Dứt lời đứng dậy, “Sợ là tiên sinh còn có việc khác phải vội, ta trước hết xin cáo từ.” Tiểu hòa thượng đã đi qua đi lại đến ba lượt, cho dù là tiêu chảy cũng không cần gấp như vậy.

Phỏng chừng Vạn Dật Văn cũng nghe thấy tiếng bước chân, hắn cười khổ hướng tôi hạ thấp người: “Tục sự quấn thân, không thể tiễn xa, mong rằng thứ lỗi.”

Tôi lại cùng hắn khách sáo vài câu liền cáo từ, ra đình quay đầu lại nhìn, Vạn Dật Văn như cũ ngồi ngay ngắn, lưng đĩnh đạc thẳng tắp, tôi lại cảm thấy thật thê lương.

Đã trải qua nhân sinh thay đổi nhanh như vậy, sợ là cái gì cũng đều đã nhìn thấu rồi? Có thể còn sống, đã là thập phần may mắn.

Tiểu Mãn nghênh đón, phải trái nhìn tôi, nhếch một bên lông mi: “Nhìn ngươi khóc giống như con mèo hoa vậy, không phải Vạn Dật Văn đánh ngươi chứ?”

Tôi đấm hắn một quyền: “Đúng vậy, còn không thay ta báo thù đi!”

Hắn đem khăn buộc trán của mình ném cho tôi, hừ một tiếng: “Đáng đánh, sao lại không đánh ngươi đến câm điếc luôn đi. Mau đưa mặt sát lại đây, Vạn Dật Văn không nhìn thấy, nhưng ta lại thấy được, trang điểm đều nhòe hết rồi.”

Tôi cực hận, nửa điểm sầu não thương cảm cũng không còn, nhận khăn của hắn, lau khô vài cái sạch sẽ, lại âm thầm dùng sức hỉ sạch nước mũi vào chiếc khăn, đắc ý dào dạt mà trả cho hắn: “Cám ơn nhé.”

Tiểu Mãn trốn ra xa vài bước: “Giặt sạch rồi trả lại cho ta, ta nghe thấy tiếng ngươi hỉ nước mũi.”

Đồ xấu xa.

Tôi hậm hực nắm tay vê tròn khăn thu vào trong ngực, đang suy nghĩ làm sao tìm được lối ra, thì thoáng thấy có người đang tiến đến, nhìn diện mạo giống một vị nhân viên công vụ cao cấp. Tôi vội vàng cúi đầu chào, kéo Tiểu Mãn theo quy củ mà lùi vào một bên, chờ hắn đi qua.

Ai ngờ người nọ đi vài bước rồi quay trở lại, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Có phải là Phàn cô nương không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bức Xướng Vi Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook