Chương 85: Cảnh diễn ngã ngựa
Thiểm Thiểm Thanh Y
25/09/2022
Anh ta đã hợp tác với rất nhiều sao nữ, chưa từng có người nào khiến anh ta ngẩn ngơ ngay trong lúc đang đóng phim cả.
Với trang phục cổ trang, lớp hoá trang tinh tế cùng với biểu cảm e lệ và ngại ngùng kia của An Văn, thì cho dù là người đàn ông nào đi nữa cũng không chịu nổi.
Sân luyện võ và trại nuôi ngựa được nối liền với nhau, cảnh quay lần này đó là Lâm Uyển Đình đi đến sân luyện võ và học bắn cung với các hoàng tử ở đó, sau đó Lý Hoằng Viễn sẽ dạy nàng cách cưỡi ngựa.
Lúc này, Lâm Uyển Đình vì bất cẩn mà ngã ngựa, Lý Hoằng Nhạc đuổi theo sát Lý Hoằng Viễn nên đã kịp thời ôm được nàng trước.
Do độ khó quá lớn nên cần phải treo dây thép để diễn và dùng thế thân đánh võ.
Dùng thế thân đánh võ rồi sau đó sẽ cắt nối biên tập lại, nhưng hiệu quả sẽ không tốt như tự mình thực hiện, khi rơi xuống đất thì chỉ có thể để lại một bóng người mơ hồ. Đường Chi Minh yêu cầu rằng nếu ai có thể tự thực hiện được thì nhất định phải thực hiện.
Vì thế, An Văn đã nói cô muốn thực hiện các cảnh diễn này, cô thì sao lại cần dùng thế thân đánh võ gì chứ? Đời trước cô đã làm thế thân đánh võ cơ mà.
Nhưng những động tác kia của Lý Hoằng Nhạc quá khó, nhỡ mà sơ sẩy một chút thì sẽ bị thương ngay, Dương Phàm cũng muốn thử một lần.
Bắt đầu quay!
Lâm Uyển Đình thử trèo lên lưng ngựa một cách cẩn thận, ngựa đi đường khá chậm, cũng không có chút nguy hiểm nào, Lâm Uyển Đình nở nụ cười vui vẻ, máy quay liền tập trung vào ngay nụ cười mỹ lệ của nàng.
Bắp chân bên phải của An Văn đập nhẹ xuống hai bên sườn bụng cửa con ngựa, con ngựa còn tưởng rằng cô đang ra hiệu cho nó đi nhanh hơn, An Văn bắt đầu diễn cảnh mỹ nhân bị kinh hách, con ngựa cũng bị cô làm cho hoảng loạn.
Lúc này Đường Chi Minh cũng chỉ huy: “Vô tình ngã ngựa đi, nhanh lên!”
Dây thép đã chuẩn bị, vì thế An Văn diễn một cảnh không nắm lấy dây cương mà rơi thẳng xuống ngựa, gương mặt nàng khi ấy đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi, An Văn quản lý biểu cảm của mình rất tốt, có một cảm giác là một người đẹp yếu đuối.
Nhưng khi cô ngã xuống Lý Hoằng Nhạc lại không ôm được cô, may mắn An Văn nhanh nhẹn nên đã tiếp đất hoàn hảo, nếu không thì thế nào cũng phải bị thương.
Nhóm nhân viên trong đoàn làm phim đều sợ hãi, hỏi An Văn: “An Văn, em có bị thương không đó!”
An Văn xua tay, cười nói: “Em không sao ạ.”
Huấn luyện viên dạy cưỡi ngựa đã dạy cho An Văn phải làm như thế nào, nhưng lại không ngờ An Văn lại làm tốt như vậy.
Giống như cô đã biết cưỡi ngựa từ trước vậy.
Vì suy nghĩ cho sự an toàn của An Văn, nên Dương Phàm cần phải dùng thế thân đánh võ, An Văn quay với người diễn thế thân hai lần, cuối cùng cũng khiến cho đạo diễn Đường hài lòng.
Lâm Uyển Đình đang được Lý Hoằng Nhạc ôm vào trong ngực vẫn còn hoảng sợ, đôi tay nàng níu chặt lấy vạt áo của Lý Hoằng Nhạc, đôi mắt hoa đào cũng rơm rớm nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
“Biểu muội, muội có bị sao không” Lý Hoằng Viễn lo lắng chạy đến muốn vươn tay ôm Lâm Uyển Đình.
Lý Hoằng Nhạc chỉ nhìn Lâm Uyển Đình đang nằm trong lòng mình, nói với vẻ dịu dàng: “Chúng ta đến bên kia trước nhé.”
Lâm Uyển Đình lại nhìn về hướng Lý Hoằng Viễn, đôi mắt đẫm lệ, trông yếu đuối động lòng người, nói: “Biểu ca, chân muội đau quá.”
Lý Hoằng Viễn lập tức lo lắng: “Mau truyền thái y đến đây!”
Lý Hoằng Nhạc ôm Lâm Uyển Đình đặt lên trên ghế, đám người Lý Hoằng Viễn cũng vội vàng chạy theo sau.
“Qua!” Đường đạo nói.
Lại qua một lần nữa.
Dáng vẻ An Văn hai mắt đẫm lệ khiến người ta có cảm giác muốn yêu thương và bảo bọc, giống như một đóa hoa nhài đẫm màu sương, chọc người thương tiếc, những “Hoàng tử” trong hậu trường cũng lập tức bị cuốn thật vào trong cảnh quay ấy.
An Văn đã diễn sống một Lâm Uyển Đình mảnh mai khiến người khác muốn yêu thương ở giai đoạn trước, đạo diễn Đường thấy vậy thì rất vui vẻ, thầm khen ngợi ánh mắt của mình quá tốt.
Giai đoạn trước nàng đã khiến cho người khác muốn yêu thương, che chở như vậy, nếu giai đoạn sau có thể xử lý tốt thì không chừng cũng không thể khiến cho người xem hận nổi.
Suy cho cùng, Lâm Uyển Đình cũng là người đáng thương.
Ở một nơi khác, mẹ Sở đang theo dõi bộ phim 《 Định Càn Khôn 》 ở nhà, sau khi ông nội Sở biết được An Văn cũng có vai diễn trong đó thì cũng xem theo.
Nội dung tập phim hôm nay là nhóm Hiên Viên Tôn đã đánh nhau với môn phái Xích Diễm để cứu Dịch Hân Hân, khâu đặc hiệu và hình ảnh đều vô cùng hoàn mỹ, ông nội Sở vốn dĩ tưởng rằng đây là một bộ phim tình cảm gì đó, nhưng không ngờ đây là phim huyền huyễn.
Sau đó ông cũng đắm chìm vào bộ phim không thể dứt ra được, sau khi qua một tập thì ngồi chờ hết quảng cáo với mẹ Sở.
Trong miệng đều là lời khen ngợi không dứt: “Thanh Sa quá đẹp, Văn Văn nhà ta sao lại xinh xắn như thế chứ, ngay cả lúc đánh nhau cũng đẹp.”
Với trang phục cổ trang, lớp hoá trang tinh tế cùng với biểu cảm e lệ và ngại ngùng kia của An Văn, thì cho dù là người đàn ông nào đi nữa cũng không chịu nổi.
Sân luyện võ và trại nuôi ngựa được nối liền với nhau, cảnh quay lần này đó là Lâm Uyển Đình đi đến sân luyện võ và học bắn cung với các hoàng tử ở đó, sau đó Lý Hoằng Viễn sẽ dạy nàng cách cưỡi ngựa.
Lúc này, Lâm Uyển Đình vì bất cẩn mà ngã ngựa, Lý Hoằng Nhạc đuổi theo sát Lý Hoằng Viễn nên đã kịp thời ôm được nàng trước.
Do độ khó quá lớn nên cần phải treo dây thép để diễn và dùng thế thân đánh võ.
Dùng thế thân đánh võ rồi sau đó sẽ cắt nối biên tập lại, nhưng hiệu quả sẽ không tốt như tự mình thực hiện, khi rơi xuống đất thì chỉ có thể để lại một bóng người mơ hồ. Đường Chi Minh yêu cầu rằng nếu ai có thể tự thực hiện được thì nhất định phải thực hiện.
Vì thế, An Văn đã nói cô muốn thực hiện các cảnh diễn này, cô thì sao lại cần dùng thế thân đánh võ gì chứ? Đời trước cô đã làm thế thân đánh võ cơ mà.
Nhưng những động tác kia của Lý Hoằng Nhạc quá khó, nhỡ mà sơ sẩy một chút thì sẽ bị thương ngay, Dương Phàm cũng muốn thử một lần.
Bắt đầu quay!
Lâm Uyển Đình thử trèo lên lưng ngựa một cách cẩn thận, ngựa đi đường khá chậm, cũng không có chút nguy hiểm nào, Lâm Uyển Đình nở nụ cười vui vẻ, máy quay liền tập trung vào ngay nụ cười mỹ lệ của nàng.
Bắp chân bên phải của An Văn đập nhẹ xuống hai bên sườn bụng cửa con ngựa, con ngựa còn tưởng rằng cô đang ra hiệu cho nó đi nhanh hơn, An Văn bắt đầu diễn cảnh mỹ nhân bị kinh hách, con ngựa cũng bị cô làm cho hoảng loạn.
Lúc này Đường Chi Minh cũng chỉ huy: “Vô tình ngã ngựa đi, nhanh lên!”
Dây thép đã chuẩn bị, vì thế An Văn diễn một cảnh không nắm lấy dây cương mà rơi thẳng xuống ngựa, gương mặt nàng khi ấy đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi, An Văn quản lý biểu cảm của mình rất tốt, có một cảm giác là một người đẹp yếu đuối.
Nhưng khi cô ngã xuống Lý Hoằng Nhạc lại không ôm được cô, may mắn An Văn nhanh nhẹn nên đã tiếp đất hoàn hảo, nếu không thì thế nào cũng phải bị thương.
Nhóm nhân viên trong đoàn làm phim đều sợ hãi, hỏi An Văn: “An Văn, em có bị thương không đó!”
An Văn xua tay, cười nói: “Em không sao ạ.”
Huấn luyện viên dạy cưỡi ngựa đã dạy cho An Văn phải làm như thế nào, nhưng lại không ngờ An Văn lại làm tốt như vậy.
Giống như cô đã biết cưỡi ngựa từ trước vậy.
Vì suy nghĩ cho sự an toàn của An Văn, nên Dương Phàm cần phải dùng thế thân đánh võ, An Văn quay với người diễn thế thân hai lần, cuối cùng cũng khiến cho đạo diễn Đường hài lòng.
Lâm Uyển Đình đang được Lý Hoằng Nhạc ôm vào trong ngực vẫn còn hoảng sợ, đôi tay nàng níu chặt lấy vạt áo của Lý Hoằng Nhạc, đôi mắt hoa đào cũng rơm rớm nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
“Biểu muội, muội có bị sao không” Lý Hoằng Viễn lo lắng chạy đến muốn vươn tay ôm Lâm Uyển Đình.
Lý Hoằng Nhạc chỉ nhìn Lâm Uyển Đình đang nằm trong lòng mình, nói với vẻ dịu dàng: “Chúng ta đến bên kia trước nhé.”
Lâm Uyển Đình lại nhìn về hướng Lý Hoằng Viễn, đôi mắt đẫm lệ, trông yếu đuối động lòng người, nói: “Biểu ca, chân muội đau quá.”
Lý Hoằng Viễn lập tức lo lắng: “Mau truyền thái y đến đây!”
Lý Hoằng Nhạc ôm Lâm Uyển Đình đặt lên trên ghế, đám người Lý Hoằng Viễn cũng vội vàng chạy theo sau.
“Qua!” Đường đạo nói.
Lại qua một lần nữa.
Dáng vẻ An Văn hai mắt đẫm lệ khiến người ta có cảm giác muốn yêu thương và bảo bọc, giống như một đóa hoa nhài đẫm màu sương, chọc người thương tiếc, những “Hoàng tử” trong hậu trường cũng lập tức bị cuốn thật vào trong cảnh quay ấy.
An Văn đã diễn sống một Lâm Uyển Đình mảnh mai khiến người khác muốn yêu thương ở giai đoạn trước, đạo diễn Đường thấy vậy thì rất vui vẻ, thầm khen ngợi ánh mắt của mình quá tốt.
Giai đoạn trước nàng đã khiến cho người khác muốn yêu thương, che chở như vậy, nếu giai đoạn sau có thể xử lý tốt thì không chừng cũng không thể khiến cho người xem hận nổi.
Suy cho cùng, Lâm Uyển Đình cũng là người đáng thương.
Ở một nơi khác, mẹ Sở đang theo dõi bộ phim 《 Định Càn Khôn 》 ở nhà, sau khi ông nội Sở biết được An Văn cũng có vai diễn trong đó thì cũng xem theo.
Nội dung tập phim hôm nay là nhóm Hiên Viên Tôn đã đánh nhau với môn phái Xích Diễm để cứu Dịch Hân Hân, khâu đặc hiệu và hình ảnh đều vô cùng hoàn mỹ, ông nội Sở vốn dĩ tưởng rằng đây là một bộ phim tình cảm gì đó, nhưng không ngờ đây là phim huyền huyễn.
Sau đó ông cũng đắm chìm vào bộ phim không thể dứt ra được, sau khi qua một tập thì ngồi chờ hết quảng cáo với mẹ Sở.
Trong miệng đều là lời khen ngợi không dứt: “Thanh Sa quá đẹp, Văn Văn nhà ta sao lại xinh xắn như thế chứ, ngay cả lúc đánh nhau cũng đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.